Không nhiều thứ quan trọng - Chương 041

 

Khánh Nam mang chocolate ra nháy mắt ẩn ý.

- Ngon lắm đấy.

- Nhìn hình thù ngộ nghĩnh nhỉ? – Viết Quân đang định đưa tay lấy một miếng thì Khánh Nam ngăn lại.

- Không! Cái đấy không phải cho mày. Của mày ở cái hộp trái tim có nơ hồng kia kìa.

Viết Quân nhìn Khánh Nam nghi ngờ rồi nhấc cái hộp lên… xoi mói.

- Sao tao không được ăn ở hộp của mày? Hộp này không ngon bằng nên mới cho tao ý gì?

- Không! Cái hộp mày đang cầm có nhiều cảm giác hơn đấy.

Viết Quân không hiểu nhưng vẫn làm theo lời Khánh Nam.

- Tao chẳng thấy có gì khác cả.

Khánh Nam ôn tồn.

-
Có người hôm qua tự tay làm một hộp chocolate rồi bảo để hôm nay tặng
cho “người trong mộng” của mình. Nhưng vấn đề ở chỗ nó chưa có “người
trong mộng” nên định tối nay tự ăn hết. Mà tao nghĩ để ăn hết một cái
hộp lớn chocolate như thế đối với một đứa con gái chẳng tốt chút nào nên
mới mang ra cho mày… ăn hộ.

- Ý mày là… con bé đấy làm?

-
Ừ. Chiều qua tự nhiên nó và Phương Linh vác về đây cả đống nguyên liệu
rồi hí ha hí hoáy. Tao chẳng muốn bội thực vì chocolate chút nào nhưng
tao cứ phải làm người thử trước. Phương Linh làm hơi tệ nhưng nó làm
ngon đúng không? Hay là đang giận nhau với nó nên không muốn ăn? Vậy thì
trả tao…

Khánh Nam vừa chạm tay vào cái nơ thì Viết Quân giật phắt lấy rồi ôm khư khư.

- Mày hay nhỉ? Đưa tao rồi thì là của tao. Ăn hay không cũng do tao quyết định chứ.

- Vậy thì mày nên cất đi. Nó mà biết tao đưa cho mày là xử đẹp cả hai đấy.

Viết Quân đứng lên kiếm cái túi và khổ sở khi phải cố giấu nụ cười của mình đi.

- Nó đi đâu từ sớm thế?

- Yên tâm là không phải đi hẹn hò đâu.

Vừa nói xong thì Linh Như về.

- Bon lấy cho em cốc nước.

Lúc này nó mới nhìn thấy cái bản mặt của Viết Quân ở ghế đối diện. Hừ. Cứ coi như là không khí đi.

- Nước của em này. Mọi chuyện ổn chứ? – Khánh Nam hỏi nó.

- Cũng tàm tạm rồi anh ạ. Em đói quá.

Linh Như đứng lên đi vào bếp. Khánh Nam nhìn theo chằm chằm, chuẩn bị sẵn tâm lý…

- Khánh Nam. – Nó hét lên.

- Nói be bé thôi. Cứ hét ầm cả lên. Làm sao? – Khánh Nam tỏ vẻ ta đây chưa hiểu chuyện gì.

- Hộp chocolate của em đâu?

- Hộp nào cơ?

- Cái hộp trái tim có nơ hồng ý. Đâu rồi?

- Cái hộp em bảo tối về ăn á?

- Ừ. Đâu rồi?

Khánh Nam gãi đầu cười cười.

- Hồi nãy… anh … mang ra ăn… sáng hết rồi.

- Cái gì? Em đã để riêng ra rồi mà. – Nó trợn mắt nhìn Khánh Nam – Có phải cho anh đâu? Cho người khác mà.

Viết Quân đột ngột chen ngang.

- Hơ, bảo cho người khác mà lại để tối ăn. Thật mâu thuẫn! Đáng thương quá nhỉ?

Nó liếc hắn.

-
Những ai có đôi có cặp tưởng hôm nay phải biến ra ngoài mà hẹn hò rồi
chứ? Hóa ra cũng ở đây à? Chị Hoài Trang đang tìm đấy. Mà thôi, gọi điện
báo luôn cho chị ấy một câu.

Rồi nó rút di động ra, đang bấm bấm thì Viết Quân nhảy ra khỏi ghế giật lấy.

- Hừ, rỗi việc thì tìm ai đó mà tặng chocolate đi, đừng có xía vào chuyện người khác.

-
Đây thương tình Khánh Nam phải ở nhà một mình thôi. – Và rồi không để ý
đến Viết Quân nữa, nó quay sang Khánh Nam – Khánh Nam, hồi nãy em thấy
anh Tuấn Vũ và chị Ma…

- À hóa ra đi gặp anh Tuấn Vũ à? – Hắn (lại) loi choi đá ngang.

Linh
Như và Khánh Nam phì cười. Khánh Nam hiểu nó định nhắc đến việc Tuấn Vũ
và Mai Chi đi chơi với nhau nhưng Viết Quân lại hiểu sang nghĩa khác.
Cố nén cười, nó hỏi lại Viết Quân.

- Ừ, có sao không?

Viết Quân hơi trơ một tí nhưng may có Khánh Nam cứu thế.

- Thôi hai đứa đừng cãi nhau nữa.

Một tin nhắn được gửi đi ngay lúc đó: “Viết Quân đang ở nhà tôi. Bà muốn tặng chocolate cho hắn thì đến đây đi.”

Nó lườm Viết Quân một cái trước khi bước lên cầu thang.

- Em đi ngủ.

- Sắp đến giờ cơm mà. – Khánh Nam nói với lên.

- Đến khi đó thì anh gọi em xuống. Mà thôi chẳng cần đâu. Có một cái mặt đáng ghét ở đây làm em no rồi. Hừ.

Linh
Như mệt thật chứ không phải là kiếm cớ tránh Viết Quân. Lâu nay nó đang
tập tọe kinh doanh… kiếm tiền. Đây là một trong những phương pháp giáo
dục của nhà Wilson. Ông bà phản đối việc nó tham gia vào kinh doanh
nhưng cả hai anh trai đều lớn lên như thế, nó cũng muốn mình “theo chân”
các anh. Như để cho nó biết thế nào là lễ độ, Ma Vương Richard đã đề
xuất ý kiến cho nó vay vốn ban đầu với điều kiện phải trả…1 gấp đôi sau
ba năm. Một cái giá cắt cổ. Và nếu nó không thể trả thì phải… đi làm
thuê cho ông bù lỗ. Tất nhiên là làm thuê không công và tính cả việc trở
thành vật thí nghiệm cho những phát minh khác người khác đời hay là
kiêm luôn việc làm osin cho ông nữa.

Đang bước đến nửa cầu thang rồi thì Phương Linh gọi, nhờ chuyển máy cho Viết Quân. Nó gọn lỏn: “Nhờ Khánh Nam ý!”

Chắc
hồi nãy Viết Quân bị Hoài Trang gọi làm phiền nên tức quá tắt máy. Nó
chẳng quan tâm Phương Linh có chuyện gì vì nó hiểu quá rõ mà. Thôi đi
ngủ.

 

- Phương Linh nhờ tao chuyển máy cho mày này. – Khánh Nam đưa điện thoại cho Viết Quân.

Viết Quân đoán ngay ra hồi nãy Linh Như đã bép xép. Hừ.

- Phương Linh à? Anh đây. Có chuyện gì thế?

- <…>

- Bây giờ á?

- <…>

- Ừ. Anh ra ngay.

Ném cái điện thoại lại cho Khánh Nam, Viết Quân đứng lên đi ra ngoài.

- Tao ra ngoài một chút. Phương Linh gọi tao ra cổng nhà mày làm gì ấy.

Khánh
Nam nhún vai, định bụng lên phòng chơi với em gái nhưng rồi lại đổi ý,
cậu cười nhẹ: “Chắc Viết Quân quay lại ngay ý mà. Phương Linh thật ngây
thơ quá mức cần thiết. Chẳng nhẽ nó không cảm nhận gì về chuyện Viết
Quân và Linh Như sao?.”

Quả đúng như vậy. Viết Quân quay lại ngay sau 5 phút.

- Sao nhanh thế?

-
Thì Phương Linh định cho tao chocolate nhưng tao không lấy nên đi vào
chứ còn sao nữa. Đáng nhẽ tao định vào luôn từ lúc nãy cơ. Nhưng nghĩ
lại, tao gọi điện thử xem có ai chưa có không còn biết lối mang đi cho
hộ Phương Linh. Nhưng hình như ai cũng có rồi thì phải.

Viết Quân tiếp tục ngồi ăn trong khi giấc ngủ của Linh Như đang bị… phá hoại.

- Alo!

- <Linh Như…>

- Phương Linh? Bà khóc à? Sao thế?

- <Tôi đã tỏ tình với Viết Quân… còn tặng anh ấy chocolate nữa… Nhưng… Hix Hix…!>

7 phút trước.

- Đây là chocolate em tự làm… Anh nhận… được không ạ?

-
Anh á? – Viết Quân nhìn cái hộp theo kiểu… xoi mói – Anh cũng thích
chocolate lắm. Nhưng anh có một hộp to rồi, để ăn hết cũng đủ… bội thực.
Vậy nên nếu nhận thêm hộp của em thì… phí lắm. Khánh Nam nó cũng vừa ăn
bao nhiêu rồi. Khương Duy cũng có Minh Phương tặng… Vì thế phí lắm. À
mà… từ từ đã…

Viết Quân tự nhiên cầm lấy cái hộp chocolate của
Phương Linh rồi lấy di động ra gọi một thôi một hồi phải 5, 6 cuộc.
Phương Linh chẳng biết gọi cho ai nhưng câu đầu tiên luôn là: “Anh/mày
có chocolate chưa?”

Phương Linh cứ ngớ người ra chẳng hiểu cái gì
cả. Sau khoảng hơn hai phút gọi tứ tung, Viết Quân thở dài đặt lại cái
hộp vào tay Phương Linh.

- Anh xin lỗi. Anh vừa gọi điện hỏi khắp
nơi rồi, Tuấn Anh nó tự làm chocolate, Quốc Trường không thích, Lê Dũng
có người tặng rồi, Bảo Đông và Ngọc Hưng thì chất đống còn Đăng Thành
kêu ngấy tận cổ. Hình như không còn ai để anh cho lại hộp chocolate của
em ý. Thôi nhé, còn việc gì không? Không à? Vậy anh vào nhà đây.

Cả trên tầng lẫn dưới tầng có hai anh em nhà nọ đang bò lăn ra cười.

Trên tầng…

Linh Như cố nín cười để an ủi Phương Linh.

-
Bà đừng hiểu lầm. Ý Viết Quân không phải từ chối bà đâu. Tại bà không
nói thẳng ra thôi. Viết Quân hiểu theo nghĩa đen lắm. Ý hắn là hắn cũng
có chocolate… Nói sao cho bà hiểu nhỉ? Ví dụ nhé, khi mà bữa sáng tôi đã
ăn no rồi thì khi bà đưa cho tôi một chiếc bánh nữa thì hoặc là tôi
phải cất đi, hoặc là phải cho người khác ăn hộ. Viết Quân cũng gần tương
tự như thế… Chắc chị Cherin gửi chocolate cho hắn thôi mà. Vậy nên hắn
mới không nhận nữa… Hiểu không hả?

Dưới tầng…

- Ôi dời ơi! – Khánh Nam cười đến nỗi chảy hết cả nước mắt – Mày không hiểu gì hay là cố tình không hiểu thế?

- Hiểu là hiểu cái gì cơ? – Viết Quân ngừng ăn mà chuyển sang uống.

- Ý tao là không hiểu Phương Linh định nói gì à?

-
Thì không phải mày bảo Phương Linh làm chocolate hơi tệ à? Tệ thì mới
không ăn hết, mà không ăn hết thì mới mang cho tao. Mà mang cho tao thì
tao có rồi nên mới liên lạc hộ để cho người khác chứ. – Viết Quân dài
dòng giải thích.

Khánh Nam lại tiếp tục bò lăn ra cười. Lần này không chỉ đơn giản là bò trên ghế mà là bò trên… sàn nhà.

- Vấn đề không phải ở cái hộp chocolate hơi tệ đấy.

- Vậy thì ở cái gì? – Viết Quân vẫn… ngây thơ không hiểu.

- Tao hỏi mày nhá, hôm nay là ngày gì?

- 14 – 2.

- Ừ, là ngày gì? Ngày lễ gì ý?

- Lễ tình yêu.

- Vậy chocolate tượng trưng cho cái gì?

- Ca cao sau khi được chế biến chứ sao.

Khánh Nam hết sức chịu đựng ném bộp cái gối ngay kế bên vào đầu thằng bạn.

-
Lần sau mày ra đường có ai hỏi thăm thì đừng bảo mày là bạn thân cả
chục năm của tao và có quen biết anh Ngọc Hưng nhé. Không có tao xấu hổ
lắm. Mà cũng làm mất cái danh thần tinh yêu của anh Hưng đi đấy.

Viết
Quân không quan tâm cho lắm. Vì hắn vẫn cho rằng mình rất tốt bụng khi
mới tìm người để cho hộ “hộp chocolate hơi tệ” của Phương Linh. Còn
Khánh Nam thì tự hiểu nếu cậu không giải thích rõ hơn thì chắc không thể
khai thông được trí óc cho… con bò đang ngồi trước mặt.

- Thôi được rồi. Vậy lý do mày cầm hộp chocolate của Linh Như là gì?

-
Thì mày chẳng bảo… là nó… tặng… “người trong mộng” à? – Rồi tự nhiên
mắt Viết Quân sáng lên – A, tao nhớ ra rồi, chocolate tượng trưng cho
tình yêu. Ờ ờ, tao nhớ rồi, thằng Duy mới khoe với tao tối qua là hôm
nay nó sẽ được nhận từ Minh Phương mà. Nhớ rồi. Vậy thì sao?

- Cái
“hộp chocolate hơi tệ” của Phương Linh hôm nay ấy, tuy là hơi tệ thật
nhưng cũng xuất phát từ tấm lòng của nó, chứ không phải là không ăn hết
rồi mang cho mày – Khánh Nam cố nín cười ở chỗ này – Mày phải hiểu là….

- Cái con bé đấy thích tao ý gì? Chocolate đại diện cho tình yêu mà.

- Ừ ừ, đúng rồi. Tóm lại là nó đã lấy hết dũng khí để đứng trước mặt và tỏ tình với mày… trong khi mày thì…

Viết
Quân ngồi thừ ra một lúc kiểm lại tất cả mọi hành động của mình khi gặp
Phương Linh xem có gì là sai trái và đi đến kết luận cuối cùng.

- Tao chẳng thấy tao làm gì không phải cả.

-
Mày không thấy việc gọi điện tứ tung để xem ai chưa có còn biết lối
mang đi cho cái hộp đấy là bất lịch sự à? Phải nói là rất quá đáng ý.

-
Nhưng tại con bé ấy cứ dứ dứ trước mặt tao chứ. Nó cứ nói thẳng ra một
câu: “Em thích anh” có phải dễ nghe không? Tao cũng biết lối mà trả lời
cho nó. Đằng này cứ đưa đi đưa lại trước mặt tao… Tao đã ghét màu đỏ thì
chớ, thế mà cái hộp lại đỏ cạch ra.

Khánh Nam mím môi. Chắc có
mời các sư phụ trong lĩnh vực tình trường như Tuấn Vũ hay Ngọc Hưng đến
đây thì hai anh ấy cũng phải chào thua mất. Viết Quân nhìn cái mặt Khánh
Nam khó chịu.

- Thôi được rồi. Vậy tao gọi điện xin lỗi con bé ấy
một tiếng là được chứ gì? Rồi tao trả lời luôn vấn đề của nó. Được
chưa? Mày bỏ cái vẻ mặt đấy đi cái.

- Thế mày định trả lời làm sao?

- Tao sẽ bảo nó rằng, cái hộp chocolate nó cầm mà là do bạn thân nó làm thì dở đến mấy tao cũng nhận. OK?

- Bịch! Bịch! Bịch!…

Tiếng chân giậm bình bịch trên cầu thang cắt ngang câu chuyện của hai thằng.

-
Tưởng nhìn thấy một cái mặt đáng ghét no rồi nên không xuống ăn trưa
nữa. – Viết Quân quên khuấy mất việc gọi điện cho Phương Linh mà quay
qua “chọc ngoáy” cái người đang bực tức bước xuống kia.

- Vâng! Nhờ phúc ai đó làm cho Phương Linh bù lu bù loa lên ý mà. – Linh Như cũng chẳng kém.

- Phải nói là ai đó đi bép xép với Phương Linh việc anh đang ở đây chứ nhỉ?


cũng đúng thật. Lỗi là do nó đã nói với Phương Linh việc Viết Quân đang
ở đây mà. “Hừ! Dám bảo ta bép xép à? Đã vậy mang tiếng bép xép luôn.”

Nó tự nhiên chạy ra xa hắn một quãng(để đề phòng không bị giật mất điện thoại) rồi bắt đầu bấm số.

- Chị Hoài Trang à? Anh Quân đang ở nhà Khánh Nam ấy.

- Em… – Viết Quân chết đứng nhìn nó đang nhếch môi đắc thắng.

- Đừng có mà trốn. Cách đây không xa đâu. Hừ. – Nó vùng vằng đi ra phía cửa nhưng Khánh Nam giữ lại.

- Em không ăn cơm sao?

- Em đi ăn với ba đây. Ăn ở nhà sợ không nuốt trôi.

Nó vẫn không quên lườm Viết Quân một cái trước khi đi thẳng ra ngoài.

- Khánh Nam, cái thái độ đấy là gì vậy? – Viết Quân bực tức nhìn theo.

- Mày lo Hoài Trang trước đi.

Viết Quân sực nhớ ra, vội vàng nhào tới cái bảng điều khiển cổng ra vào mà ấn lấy ấn để.

- Sao Hoài Trang dai như đỉa ý nhỉ? Tao đã nói rõ rồi mà…

Thực tình lúc đấy nó chỉ áp điện thoại lên tai chứ nó gọi cho ai đâu. Hừ! Đúng là một tên đáng ghét.

-
Ba! Viết Quân mà là miếng trứng này ý, con thề sẽ nghiền nát hắn ra. –
Nói rồi nó nghiền vụn miếng trứng ra – Cái mặt đáng ghét mà, đáng ghét.

Ba nhìn nó phì cười.

- Con không định ăn sao?

- Dạ… con quên. – Nó còn nện cho miếng trứng cái nữa trước khi cầm muỗng lên.

Linh
Như cũng chẳng biết Viết Quân về từ lúc nào nhưng khi nó về nhà thì hắn
không còn ở đó nữa. Chiều nay nó và Khánh Nam tập khiêu vũ. Hôm qua
nhìn thái độ anh Ngọc Hưng nghiêm túc thế thì biết là không phải chuyện
đùa rồi. Cái ông Hưng này… lúc đùa thì vui thật nhưng lúc đã bắt tay vào
việc thì…

Khánh Nam có vẻ thích thú với việc khiêu vũ. Và thực ra
thì… Khánh Nam, Khương Duy và Viết Quân cũng đã từng theo học một lớp
năm ngoái rồi. Do đó việc nhảy nhót không có gì khó khăn lắm. Ít ra thì
đây cũng là đam mê chung của cả hai anh em mà, thế nên tự nhiên khiêu vũ
lại trở thành thú tiêu khiển bất cứ lúc nào rảnh rồi. Được cái ba cũng
cổ vũ, động viên và khuyến khích. Thỉnh thoảng lại có vài tên ở Hội học
sinh đến gọi là “xem qua”. Nhưng chỉ nhìn và góp ý nho nhỏ thôi, chẳng
có vẻ gì là sẽ đi thi cả. Nhảy hết sức bình thường, không cầu kì công
phu. Khánh Nam đặc biệt hứng thú. Lần đầu tiên nó thấy Khánh Nam tỏ ra
như thế. Vậy nên khi Khánh Nam đề nghị nó tập thêm một điệu nữa nó cũng
không ý kiến vì không muốn làm mất hứng thú của anh. Dù Khánh Nam có bảo
nó tập thêm cả chục điệu nữa, cũng chẳng sao cả.

Nhảy cùng Khánh
Nam lại khiến nó nhớ đến cái tên từng giẫm vào chân nó tới ba lần trong
buổi khiêu vũ của thày Ignaty hai năm trước. Và thực tế thì nó cũng đã…
nện vào chân tên đó ba lần. Từ khi về Việt Nam, gần như nó không bao giờ
có thời gian rảnh. Lúc nào cũng lao đầu vào đi học, rồi đi làm thêm… Nó
học tất cả những gì có thể, như khiêu vũ, ngoại ngữ… Thày dạy khiêu vũ
cho nó là vận động viên khiêu vũ thể thao chuyên nghiệp Ignaty. Thầy chỉ
nhận có hai học trò, là nó và một người nữa. Hai đứa chỉ gặp nhau đúng
hai lần, một lần vào sinh nhật thầy, một lần vào dạ hội Haloween thầy tổ
chức và đặc biệt là lần nào thầy cũng yêu cầu khách khứa đeo mặt nạ. Do
đó nó không biết mặt tên đó. Nhưng theo nguồn tin mới nhất thì tên đó
giờ đã sang Na Uy theo gia đình nên nó không còn cơ hội phân tranh lại
nữa.

Phải công nhận rằng… Khánh Nam không nhảy giỏi bằng tên đó.
Khánh Nam không biết nhiều điệu khiêu vũ vậy nên cậu chỉ cố gắng tập tốt
những điệu mình đã biết. Dù sao thì bấy nhiêu cũng đủ để… đi thi mà.
Nhiệm vụ mà Ngọc Hưng và Bảo Đông giao cho Khánh Nam hết sức nhẹ nhàng…
chỉ là làm thế nào để Linh Như không biết chút gì về việc luật thi thay
đổi. Hà hà! Cái này thì đơn giản. Bình thường chẳng bao giờ nó tự nhiên
vào 4rum trường làm gì cả. Thực ra thì nó cũng không để ý cho lắm về
cuộc thi này nên mới thế. Mà ở trường thì lúc nào Khánh Nam cũng kè kè
nó, chẳng có chuyện ai đó chặn đường nó mà hỏi về luật thi đâu. Hơn nữa,
kế hoạch này chỉ có Hội học sinh biết, chẳng lo bị lộ. Ngọc Hưng đạo
diễn mà lại. Lúc nó biết thì hối cũng chẳng kịp. Nhưng kể ra Khánh Nam
cũng thấy hơi có lỗi. Ai đời anh trai lại giả bộ “ngây thơ trong sáng”
qua mặt em gái như thế bao giờ. Ngọc Hưng dùng nước cờ lần này là Khánh
Nam cũng cao tay lắm. Vì Ngọc Hưng biết chắc nếu Khánh Nam tỏ ra yêu
thích khiêu vũ, Linh Như sẽ chẳng thể làm ngơ để mặc Khánh Nam như thế.
Biết là Viết Quân sẽ hậm hực lắm, nhưng nếu để Viết Quân thay thế Khánh
Nam thì sớm muộn gì Linh Như cũng phát hiện ra ngay.

Hết tiết đầu
của buổi chiều, Hội học sinh lũ lượt kéo nhau sang 11A1. Hội học sinh có
khác, dù không phải lớp mình cũng vẫn tự do đi lại. Cũng vì lẽ đó mà
Hoài Trang và Minh Phương bỗng dưng bị cướp mất chỗ.

- Nay sao không đến phòng họp lại kéo nhau cả sang đây? – Viết Quân hỏi cả lũ.

-
Nãy hội ngộ dưới canteen nên tự nhiên muốn thay đổi không khí thôi mà.
Thỉnh thoảng cũng phải sang xem lớp hội phó Hội học sinh “ăn ở” thế nào
chứ? – Hội trưởng Đăng Thành lên tiếng.

- Thực ra thì nghe nói đâu
đó có chiến tranh nên tự nhiên muốn đến xem thử thôi. – Ngọc Hưng liếc
nhìn Viết Quân và Linh Như ẩn ý.

- Nhìn gì mà nhìn? Có gì thì cứ nói thẳng ra cho xong.

-
Ô hô hô, chú em bình tĩnh. Chú em có nhìn anh thì mới biết anh nhìn chú
em chứ. Thế làm sao mà hai đứa giận nhau? – Ngọc Hưng như kiểu đang
muốn làm trung tâm hòa giải.

- Làm sao người ta giận nhau sao anh lại hỏi? Vậy là vô duyên đấy. – Khánh Nam nói như thể mình rất có duyên.

Đăng Thành ngán ngẩm nhìn cả hai:

-
Đang định chủ nhật này giao cho hai đứa mày dẫn chương trình nhưng cái
đà này thì… chậc chậc… Vậy thì Khánh Nam và Linh Như dẫn chương trình
nhá. À… còn việc này nữa… tiết mục khiêu vũ của hai em sẽ mở đầu, như
kiểu là mở đầu cho phần giới thiệu ấy. Hiểu không?

Cả bọn lại lũ lượt dẫn nhau ra về, mà không quên để lại vài lời tán tỉnh mấy girls 11A1. Tuấn Anh cũng kịp ngoái lại một câu:

- Ô la la, hai con thỏ cắt xít nhau.

Hôm
nay đã là thứ sáu. Tức là chỉ ngày kia sẽ biểu diễn. Với việc tập luyện
chăm chỉ như nó và Khánh Nam thì chẳng có gì lăn tăn cả. Khánh Nam muốn
hai anh em phải thật đặc sắc nên nó cũng nghe theo, Hội học sinh vẫn
chỉ đứng nhìn mà không góp ý. Nó vẫn chẳng hề nghi ngờ gì cả. Cho đến
khi nhận một cú điện thoại bất chợt… Nó hằm hằm quay vào bên trong nhìn
cả bọn.

- Đăng Thành, luật thi thay đổi, sao anh không nói cho em?

- Ớ… – Đăng Thành ú ớ – Thay đổi gì cơ? Có… có thay gì đâu?

- Đúng đúng! Có thay gì đâu? Có thay gì đâu? – Cả lũ còn lại hùa vào.

Nó nhìn sang Khánh Nam lắc đầu chán nản.

- Ngay cả anh mà cũng hùa vào với họ chơi xấu em. Thất vọng quá.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3