Định mệnh - Chương 09
Đột ngột những bắp cơ trên người anh chuyển động, và cả người anh cũng
chuyển động theo, bước đi hướng về phía cô. Bất giác, Dora quay mặt đi.
“Này. Không nhìn thì làm sao mà vẽ ? Ban nãy hình như cô cũng nhìn tên vô lại đó ở trần mà.”
Hắn
khác, anh khác. Cô muốn thét to lên điều đó với anh nhưng cô không thể,
vì có trời mới biết tại sao cô lại nghĩ anh khác, và nhất là khác ở chỗ
nào. Cô không biết giải thích sự bối rối của mình như thế nào. Dora vội
quay mặt xuống đất và phát hiện đống đồ vẽ cô mới đặt xuống. Ôi, cứu
tinh. Cô cúi xuống nhanh như thể nhìn thấy vàng dưới đất.
“Tôi thu
nhặt dụng cụ vẽ và xếp giá lên, đừng có mà nhầm.” Dora mừng vì giọng cô
không hề run, trong khi bàn tay cô thì run dữ dội, anh ta ở khá xa để có
thể nhìn thấy cử động của cô,nếu không thì một câu cạnh khoé khác đã
được phun ra rồi.
“Tốt. Vậy thì bắt đầu vẽ đi.” Anh nói ngắn gọn và nhanh chóng tiến đến trước mặt cô.
“Hả ? Vẽ anh ư ?” Dora hỏi đầy kinh ngạc. Cô đã không nghĩ tới chuyện này. Sao mình ngốc thế nhỉ ? Cô nhủ thầm.
“Chứ
nãy giờ cô mơ ngủ à ?” anh hỏi, mắt anh sáng lên, có một điều gì đó
đang làm anh thích thú, thậm chí còn hơn cả thích thú, dường như anh mê
mẩn với trò vui của mình. “Tôi cởi áo ra làm gì nếu như không để cô vẽ,
hả?”
Mặt Dora đỏ bừng, cô không biết nói gì hơn. Cô hít sâu một hơi và trả lời, giọng hơi nhỏ hơn bình thường.
“Vậy
thì xin cảm ơn lòng tốt của anh.Nhưng tôi không dám nhận đâu.” Cô tiếp
tục. “Anh cứ yên tâm về phòng mà nghỉ. Tôi có thể tự lo bài vẽ của mình
được.”
“Vậy ư ? Thế mà tại sao cô lại nói vẽ không có người mẫu
sẽ bị trừ điểm hả ? Hay là cô chê tôi không đủ tiêu chuẩn để làm mẫu?”
anh nói, và tiến sát cô hơn.
Bình tĩnh nào Dora,đừng có hoảng lên như thế chứ, cô tự trấn an.
“Không.
Tôi không chê. Nhưng tôi không dám làm phiền một người bận trăm công
nghìn việc như anh.” Dora mừng vì đã kiếm được một câu xỏ xiên thêm vào.
“Yên
tâm. Hôm nay tôi rảnh. Mà nếu có bận thì cũng thành rảnh. Tôi phá bài
vẽ của cô. Trách nhiệm của tôi là đền bù.” Anh nói bình thản.
“Nhưng tôi đâu có cần anh đền bù.” Bằng cách này, Dora nghĩ thầm nhưng không nói.
“Tôi muốn đền bù. Cô từ chối lòng tốt của tôi sao?”
“Tôi
không chờ anh trả ơn đâu.Cám ơn anh đã cứu tôi. Nhưng tôi không cần anh
làm gì cả. Chỉ xin anh về phòng nghỉ cho đỡ mệt thôi.”
“Chà. Tôi
đã có ý tốt như thế mà ô không nhận. Biết nói với mẹ tôi làm sao đây
nhỉ ?” anh nháy mắt với cô. Dora giật nảy mình, anh ta đúng là một con
quỉ gian xảo đội lốt người mà.
“Tôi đành nhận lòng tốt của anh vậy.” Dora thở đánh thượt,lần này cô thua rồi.
“Vậy có hơn không. Dù sao thì việc này cũng có lợi cho cô mà. Có người mẫu còn hơn phải vẽ trong tạp chí, đúng không?”
“Ờ. Đúng.”
Nhưng
tôi thà không có ai làm mẫu còn hơn là phải vẽ anh, nhìn anh thôi máu
tôi đã bốc lên đầu, chân tay đã run thế này thì vẽ với vời gì. Dora nhìn
anh và nói những lời đó bằng mắt, nhưng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy
là anh đã hiểu. Dora đành phải xếp giá lên và bắt đầu vẽ. Chỉ một lúc
sau,bệnh nghề nghiệp nổi lên mới làm Dora bớt bối rối. Cô vẽ say sưa và
chuyên tâm. À! Vẽ say sưa thì đúng, nhưng chuyên tâm thì hình như hơi
quá. Vì lúc nào cô cũng nhận thấy ánh mắt của Christ trên mình. Anh chỉ
đơn giản là đứng trước mặt cô,không làm dáng cũng như có bất kì tư thế
làm mẫu cụ thể nào. Chỉ đứng đó, thoải mái và im như một pho tượng.
Nhưng dù đứng thế nào thì anh cũng rất đẹp. Rất quyến rũ. Dora tránh
không vẽ khuôn mặt anh, cô sợ nhìn vào gương mặt đó. Cô sợ rằng khi nhìn
vào khuôn mặt hoàn hảo đó,nhất là đôi mắt, cô sẽ không thể làm chủ được
mình, sẽ chạy về phía anh và ngã vào lòng anh mất.
Bức tranh dần
hoàn thiện, rõ lên từng chút một. Những mảng màu cuối cùng cũng được tô
xong, Dora đặt cây cọ xuống và hít thật sâu, chiêm ngưỡng tác phẩm của
mình. Cô thấy ấn tượng với những gì mình đã vẽ, sống động hơn thường
ngày, rất thực . Hay vì người làm mẫu là anh? Không đâu, không thể
nào,chỉ là phút xuất thần của chính cô thôi.
Dora cảm thấy một
sức nóng sau lưng mình và cô ngay lập tức hối hận khi quay đầu lại. Anh ở
ngay phía sau cô, đôi mắt màu lam hướng về phía bức vẽ.
“Ừm. Tôi
đã nghĩ là cô nói dối nhưng sự thật không phải như vậy. Bức vẽ rất đẽp.
Xin lỗi vì đã hiểu nhầm cô.” giọng anh nhẹ nhàng.
“Không sao.
Hiểu là được rồi.” Giọng Dora gần như chỉ còn là tiếng thì thầm. Hơi thở
của cô đã bị anh cướp mất. Từ sức nóng đến mùi hương cơ thể của anh,
tất cả đều làm cho cô cảm thấy choáng váng. Anh thật hấp dẫn. Quá nguy
hiểm, trí óc Dora gào thét. Cô sẽ xiêu lòng vì anh ta mất. Không thể như
vậy được. Anh ta chỉ là một tên phóng đãng thôi, không đáng để mình
phung phí tình cảm vào đâu. Tỉnh lại đi. Tỉnh lại ngay đi.
Tinh thần Dora vừa dịu lại đuợc một chút thì nhanh chóng váng vất ngay, khi Christ chồm tới và chỉ tay vào bức vẽ.
“Chỗ này, hình như thiếu cái gì đó. Sao cô không vẽ khuôn mặt tôi?”
Dora
không nghe được câu hỏi. Tất cả những công sức cố chống chọi với anh
nãy giờ đều đã tan thành mây khói. Tâm trí cô đang tập trung vào cánh
tay đang chỉ về phía bức vẽ kia, cánh tay trần khỏe mạnh, làn da hơi rám
nắng, mùi thân thể mát dịu của anh, và,và hơn hế nữa, hơi thở anh đang
phà vào tai cô. Thật quá sức chịu đựng.
Im lặng. Một giây. Hai
giây. Ba giây. Một phút trôi qua. Vẫn im lặng. Hơi thở của Dora trở nên
gấp gáp hơn, máu chạy trong mạch cô với một tốc độ kinh khủng như muốn
vỡ tung ra, nguời cô như có lửa đốt. Christ quay đầu sang bên nhìn cô,
mũi anh gần như chạm vào má cô. Ngay lập tức, anh rút tay về và bước lùi
ra sau. Dora không nghe thấy hơi thở anh cũng nhanh dần lên.
«
Cô vẽ đẹp thật. Nhưng sao cô không vẽ khuôn mặt tôi ? » Anh hỏi sau vài
phút trần tĩnh. Dora bây giờ cũng đã lấy lại được tinh thần. Cô nói,
nhưng vẫn có chút ngượng nghịu.
« Tôi cần gì vẽ khuôn mặt anh. Đề tài là vẽ cơ thể người. Đâu phải kí họa chân dung. »
« Vậy sao ? Tôi không biết. »
Một
khoảng im lặng tiếp theo. Ngột ngạt. Còn hơn cả ban nãy. Tình thế bây
giờ thật đáng ngờ cho những ai tình cờ bước vào phòng. Christ thì đang ở
trần, ánh mắt anh như muốn tóe lửa khi nhìn Dora, Dora quay lưng lại về
phía anh nhưng mặt cô đỏ bừng. Không ai nói gì. Không ai cử động. Tiếng
gió dập vào cửa sổ bây giờ dường như quá lớn.
Christ vẫn không cử động. Dora đã lấy lại được chút ít tự tin, cô mở miệng, nhưng vẫn không quay lại nhìn anh.
“Tôi nghĩ bây giờ anh có thể về phòng rồi.”
Christ
hơi giật mình do câu nói của Dora, nhưng không phải giật mình vì điều
cô nói mà giật mình vì suy nghĩ của anh bị cắt ngang. Anh nhúc nhích,
đầu tiên là cánh tay, sau đó là chân, anh sải từng bước dài và chưa đầy
ba giây, anh đã đứng trước mặt Dora. Chiều cao của anh vượt qua cả cô,
làm Dora cảm thấy bị lấn át. Anh vẫn không hướng sự chú ý vào thứ gì
khác ngoài cô. Môi anh hơi hé ra, một câu nói suýt được nói ra. Nhưng
anh ngậm miệng lại. Lưỡng lự, rồi sau một cái lắc đầu, anh nói chậm rãi.
“Nói tôi nghe, Dora. Tại sao cô không nhờ tôi làm mẫu? Tại sao cô lại phải nhờ tới một người mà cô không biết rõ như thế?”
“Tôi…tôi…”
Cô ấp úng, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho câu hỏi bất ngờ này. Nói
cho anh ta nghe sự thật ư. Rằng cô sợ nhìn thấy anh, cô sợ thấy vẻ quyến
rũ của anh, cô sợ mình sẽ yêu anh để rồi đau khổ khi bị anh bỏ rơi như
những đứa con gái khác ? Không, cô sẽ không nói. Cô làm sao có thể nói
điều đó chứ. Không bao giờ.
“Cậu ấy là bạn tôi. Tôi tin tưởng bạn bè mình.”
“Cô tin bạn bè hơn người thân ư? Thậm chí tin hơn cả chồng chưa cưới của cô ư?” Anh lại tiếp tục hỏi.
“Tôi tin ban mình. Chuyện đó có gì sai?”
“Cô chưa vào vấn đề chính. Tại sao cô không nhờ tôi?” Anh nhấn mạnh từng từ của câu hỏi.
“Tôi…tôi chỉ là không thích mời anh làm mẫu, thế thôi.”
“Tại sao cô lại không thích ?”
“Anh hỏi nhiều quá! Tôi nhờ bạn mình thì có gì sai chứ? Chỉ là bạn tôi thôi.”
« Cô thấy tên ‘bạn yêu quí’ của cô đã làm gì chưa ? »
« Tôi tất nhiên là biết rồi. Đừng có giở cái giọng như thế. » Dora bắt đầu thấy cơn giận lấn át cả sự xấu hổ.
« Thế cô còn tin tưởng bạn bè hơn người thân không ? »
« Đừng có gộp chung tất cả bạn của tôi thành một chứ. Đâu phải ai cũng như ai. »
« Lần sau, cô đi đâu một mình đến nhà bạn đều phải báo cho tôi hoặc có tôi đi cùng. Đặc biệt là đến nhà đàn ông. »
« Tại sao tôi phải báo cáo với anh ? Tôi đâu phải là con nít, đi đâu cũng phải xin phép. »
« Nhưng cô là vợ chưa cưới của tôi. Cô làm gì cũng phải có sự cho phép của tôi. »
« Từ khi nào nhà này có chế độ phân biệt nam nữ thế hả ? »
« Từ khi cô đến nhà gã bạn trai của cô một mình đấy. »
Cuộc nói chuyện vốn nhỏ nhẹ bây giờ đã trở thành một cuộc cãi lộn thật sự. Rất to tiếng.
« Không phải bạn trai tôi. Tôi đến nhà bạn tôi thôi. »
« Gì cũng được, nhưng đến nhà ai cũng vậy thôi. Đến nhà con trai một mình là cực kì nguy hiểm. »
« Chẳng có gì nguy hiểm cả. Ở Việt Nam tôi cũng đi dài dài mà có bị làm sao đâu ? »
« Tôi không biết ở Việt Nam như thế nào. Có vẻ mấy đứa con trai ở đó giỏi kiềm chế nhỉ. Nhưng ở đây thì không như vậy đâu. »
« Tôi không có nhiệm vụ phải nghe lời anh. Anh chẳng nói gì đúng cả. »
« Tôi chỉ nói sự thật thôi. »
« Vậy thì anh hãy chứng minh những gì anh nói đi. Rằng ở một mình với con trai dễ gặo nguy hiểm đấy. » Dora giận dữ quát lên.
« Cô muốn tôi chứng minh ? »
« Sao ? Không chứng minh được à? Không phải sự thật thì làm sao mà chứng minh kia chứ.”
“Tốt. Cô muốn bằng chứng. Tôi sẽ cho cô bằng chứng. Rất đơn giản.”
Và
anh lập tức chứng minh điều đó. Dora quá kinh ngạc, cô không thể nói
thành lời. Christ dùng cả hai tay xốc nách cô lên với một sức mạnh kinh
hồn, anh nhấc bổng cô lên và bước về phía giường. Anh quăng cô xuống
giường một cách mạnh bạo. Cô lọt thỏm vào chiếc giường rộng. Chưa kịp
hoàn hồn, Christ đã chồm lên trên người cô, anh quì trên giường, hai đầu
gối anh chạm vào hai bên đùi cô, bàn tay anh chống cạnh hai bên đầu cô.
Vòm ngực rộng của anh nằm tầm mắt cô. Thật quá sức chịu đựng. Mắt anh
nhìn cô chằm chằm, đầu tiên là từ khuôn mặt sau đó lướt xuống, quan sát
khắp người cô. Mắt anh, nếu cô không nhầm, ngày càng nhạt màu hơn, trở
thành một màu xanh ngọc dịu, nhưng sự thực thì không phải như thế, ánh
mắt anh nhìn cô cháy bỏng như thiêu đốt cả tâm hồn cô. Cô đã nghĩ, khi
thấy anh giữ tư thế đó một lúc khá lâu, rằng anh chỉ dọa cô nhieu đó mà
thôi. Nhưng cô chưa kịp thở phào thì bàn tay anh đã rời vị trí, lướt lên
má cô, trượt xuống cổ cô. Đầu anh cúi xuống, sát với cô hơn. Môi anh
chạm vào môi Dora tạo thành một luồng điện chạy dọc khắp người cô, tê
rần nhưng không hề đáng sợ, trái lại, nó có vẻ như r6á ngọt ngào. Anh
hôn cô. Nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng trở nên mãnh liệt, hai bàn tay anh
không còn ở chỗ cũ nữa. Chúng áp lên mặt cô,rồi lướt xuống cổ cô, một
bàn tay vòng ra sau lưng cô, bàn tay còn lại lướt xuống ngực cô, ôm lấy
eo cô. Môi anh cũng rời khỏi môi cô, kéo dài những cái hôn ra khắp mặt
cô và xuống cổ. Lí trí cô kêu gào, cô không thể để cho anh ta làm chuyện
này được, anh ta đang đi quá giới hạn, nhưng cơthể cô cũng hét trả trở
lại, cô thích như thế này mà. Nhưng may mắn, hay xui xẻo, tuỳ bạn suy
luận, là lí trí cô đã thắng. Cô dùng tay đẩy vai anh lên, anh dường như
không chú ý, cánh tay anh càng siết chặt cô.
“Không…Không…” cô nói, giọng còn đờ đẫn.
Những cái mơn trớn vẫn không giảm cường độ.
“Không…Không… Tôi không muốn như thế này, thả tôi ra…”
Anh vẫn không nhận thấy.
“Thả
tôi ra. Anh nghe không.” Bây giờ Dora đã hét thành tiếng, cô cào móng
tay mình lên vai anh, tạo thành những vệt dài rướm máu. Nhưng anh càng
hôn cô dữ dội, quá mạnh bạo.
“Không…Buông tôi ra… Buông tôi ra…”
Anh buông ngay cô ra trước khi cô hét xong. Anh đờ người, máu anh vẫn còn chảy rần rật trong huyết quản. Anh không biết nói gì.
“Anh đi ra ngay, ra khỏi phòng tôi…Đi ngay.” Dora thét, cô vội vàng ngồi dậy.
“Tôi…tôi…” Christ không thể biện hộ bất cứ điều gì cho hành động của mình.
“Anh đi ra khỏi phòng tôi ngay.”
Anh
lẳng lặng đứng lên và đi về phía cửa. Ra tới cửa phòng, anh mở cửa,
quên lấy cả áo, anh quay lại nhìn cô một lần nữa. Cô đang vùi mặt vào
hai bàn tay.
“Tôi ghét anh…tôi ghét anh…ghét anh lắm,…”
Tim
anh vỡ thành từng mảnh.Anh đã làm gì thế này. Anh anh đã làm gì? Anh
câm nín rời khỏi phòng cô. Để lại trong phòng những tiếng nấc nghẹn ngào
được vùi trong đôi tay gầy thon thon, ướt đẫm.
Christ ngồi lặng
trong phòng, bờ vai anh cong về phía trước và đầu gục xuống gần như sát
cả hai cánh tay. Một tư thế hoàn hảo cho những kẻ sầu đời, buồn, nhưng
vẫn đẹp. Đẹp nhưng không tươi, không có hồn. Ánh mắt anh chăm chú nhìn
sàn nhà như thể trên đó đang chiếu phim hành động hay mắt anh có kính
hiển vi và đang quan sát những vi sinh vật li ti trên sàn. Nhìn như thế,
có nghĩ là anh đang rất tập trung vào một điều gì đó, chuyện này đúng.
Nhưng cũng sai. Anh hoàn toàn không tập trung vào một điều. Đầu anh đang
phân tán thành nhiều mảng khác nhau. Mỗi mảng giữ riêng một suy nghĩ.
Mảng
thứ nhất, cảm giác giận dữ khi nghe những lời bào chữa của Dora. Anh
biết những gì cô nói là sự thật nhưng anh vẫn không sao nguôi giận, giận
vì cô đi đến nhà một gã độc thân mà không cho anh biết là một chuyện,
nhưng chuyện là anh bận tâm hơn cả là tại sao mà cô không nhờ anh, mà
lại nhờ một người khác. Anh không đáng tin ư? Anh không đủ tiêu chuẩn ư?
Câu hỏi thứ hai bị gạt bỏ ngay tức thì. Christ không tự cao nhưng anh
nhận thức được sự quyến rũ của mình, bởi vì anh sử dụng nó một cách điêu
luyện như hoạ sĩ cầm cọ vậy. Còn câu hỏi thứ nhất. Rất có thê. Anh
không đáng tin đối với cô. Dám lắm chứ. Cô đã nói cô ghét anh cơ mà. Rất
ghét. Làm sao lại có thể nhờ vả một người mà mình ghét cơ chứ. Anh
thường ít làm thế và không lạ gì khi cô đã từ chối không cầu viện đến sự
giúp đỡ của anh. Nhưng anh không đáng tin ở chỗ nào nhỉ. Anh đối xử với
cô vẫn bình thường mà, đâu có bạo lực gì cho cam. Có chăng chỉ là những
cuộc đối thoại sặc mùi thuốc súng thôi. Nhưng đó cũng chỉ là tranh
luận. Không tính là tranh cãi. Vậy rốt cục là anh không đáng tin về điểm
nào vậy nhỉ?
Bỏ qua cái mảng thứ nhất đang liên tục đặt câu hỏi,
đến với mảng thứ hai cũng đầy ý nghĩ trong đó. Anh đã không nghĩ đến
phản ứng của Dora khi nhìn thấy anh cởi trần. Anh đã biết nhiều cô gái
và qua đêm với hầu hết bọn họ. Bọn họ quen cơ thể đàn ông và không lạ
với nó. Nhưng Dora thì khác, anh thích thú nghĩ lại, so với bề ngoài là
một cô gái bạo dạn và cứng cỏi, cô cũng vẫn chỉ là thiếu nữ e thẹn mà
thôi. Anh không thể không cười khi nhớ đến khuôn mặt ửng hồng của cô khi
nhìn anh. Màu hồng phớt lên đôi má trắng nõn làm cho khuôn mặt dễ
thương đến lạ kì. Anh không hiểu sao anh lại nảy ra cái ý này, cái ý
nghĩ làm mẫu cho cô luồn vào óc anh như rắn bò vào hang chuột, lén lút
và không thể nhận biết. Đến khi con chuột rời đi, hay nói thẳng ra là
đến khi chuyện xảy ra xong thì anh mới hoàn hồn. Anh không biết mình
đang hối hận về hành động đó hay là đang thích thú mà tận hưởng nó nữa.
Thật là một cảm giác kì lạ. Từ ngày quen với Dora,những cảm xúc của anh
dường như rời xa anh, chúng bay đến chỗ cô cũng như suy nghĩ của anh,
thuộc về cô và để cho cô điều khiển chúng, những cảm xúc ngày càng mới
lạ xuất hiện trong anh thường xuyên đến mức anh tự hỏi không biết có
linh hồn nào nhập vào mình như trên phim không nữa ? Lạ kì.
Còn
mảng suy nghĩ thứ ba thì đầy ắp hình ảnh và xúc cảm. Hình ảnh Dora đỏ
mặt khi nhìn thấy anh cởi trần. Vẻ mặt nhìn nghiêng đầy quyến rũ khi cô
tập trung vào vẽ anh. Mùi hương ngọt ngào của cô vương trên người anh.
Môi cô trên môi anh. Thân người cô áp vào anh. Hơi ấm cô toả ra trên
người anh. Cái cảm giác mịn màng và đầy nhục cảm khi môi anh mơn trớn
trên làn da cô. Christ lắc đâu, một lần, hai lần rồi cả chục lần sau đó.
Lần lắc nào cũng mạnh hơn lần trước đó. Hồ như anh đang lắc ra khỏi đầu
những con virus độc hại. Độc hại, anh nghĩ, à, chuyện này có thể độc
hại nhưng không thể chối là anh hứng thú với những hình ảnh đó như thế
nào. Dĩ nhiên là cơ thể anh hoàn toàn chấp nhận, thậm chí còn đòi hỏi
những xúc cảm anh vừa trải qua. Nhưng lí trí của anh cũng gào thét lại
và bảo rằng anh đã làm một chuyện cực kì sai trái, rất sai, có lẽ là sai
lầm lớn nhất của anh trong nhiều năm qua. Tại sao anh không thể làm chủ
được lí trí của mình, anh vẫn luôn là một con người cực kì tự chủ mà,
tại sao lại như thế cơ chứ ? Anh có thể trả lời, anh
biết, anh biết
chắc chắn anh có thể trả lời câu hỏi đó. Nhưng anh không muốn trả lời,
không một chút nào khi câu trả lời đó sẽ làm cho lòng anh nặng trĩu hơn
nữa, câu trả lời cho cảm xúc mà anh chưa từng trả qua. Christ bật ngửa
ra giường, không màng đến chuyện cởi giày, anh gác cả hai chân lên và
nằm yên bất động. Mắt nhắm lại, đầu anh trống rỗng, không một suy nghĩ,
nhưng đầy cảm xúc, anh đang thu tất cả can đảm để định nghĩa cảm xúc của
mình. Đột ngột. Anh mở mắt, nhìn trừng trừng lên trần nhà như muốn
thiêu cháy những hoa văn trang nhã trên đó. Anh đã có câu trả lời. Và
anh không thích nó một chút nào. Anh từ từ nhắm mắt lại. Thì thầm trong
đầu một câu duy nhất. Anh đang ghen. Rồi chìm vào giấc ngủ bất an nhất
từ trước đến giờ.
…………………………………………..
Đúng như Christ nghĩ,
sáng hôm sau, Dora đã đi học từ sớm, sáng sớm, mặc dù anh thức dậy từ
lúc 6h và đi tìm cô. Cô đang trốn tránh anh. Điều đó là hiển nhiên,
nhưng sao Christ vẫn cảm thấy có một chút thất vọng. Chẳng lẽ cô lại
không có chút cảm xúc gì với anh sao, chẳng lẽ anh là người duy nhất ở
đây bị thu hút. Không đúng. Anh cảm thấy cô có một cái gì đó ẩn bên
trong con người cứng cỏi đó. Và anh nhất quyết lột cái mặt nạ đó của cô,
dù cho nó dính chặt vào mặt cô đến mức nào. Chắc cô không nhẫn tâm đến
mức dùng keo dán sắt để dán đâu nhỉ. Vì đó sẽ là một chuyện khác. Anh sẽ
làm tổn thương cô nếu cô đã quá gắn bó với cái mặt nạ của mình đến như
thế. Nhưng anh cụng không thể hành động bừa, anh đã làm tổn thương cô
hôm qua, và với một cô gái ngây thơ như cô thì anh nghĩ tổn thương đó là
không nhỏ một chút nào. Và anh quyết định. Mặc dù hơi miễn cuỡng một
chút. Anh sẽ sử dụng phương châm “chậm mà chắc”.
……………………..
Dora
không biết hành động của cô ban sáng cóphải là hèn nhát không nữa. Suốt
đêm cô không ngủ và cô ra khỏi nhà để đi học vào cái giờ mà không người
Mỹ nào muốn bước xuống giường. Nhưng cô thục sự sợ hãi, mỗi bước chân
cô đi như chạy, cô biết là cô rất hèn nhát, cô biết cô đang chạy trốn.
Chạy trốn khỏi một điều có tác động quá lớn đến cô. Chạy trốn khỏi sự
thú nhận của chính mình, cô chạy trốn khỏi tình cảm của chính mình,
khỏi… Cô nuốt khan, cô không muốn thừa nhận chuyện này, thừa nhận nó sẽ
làm cho cô tổn thương và sau này điều đó sẽ còn làm cô tổn thương hơn
thế, cô không được nghĩ đến đềiu đó. Nhung trớ trêu thay, càng cố gắng
quên đi thì những lời lẽ, những hành động và những suy nghĩ lại càng ập
về với cô nhiều hơn, làm cho cô say mê nhưng cũng làm cô đau khổ không
kém. Cô khẽ nhắm mắt lại, mặc cho gió thổi tung tóc cô, cô đang chạy
trên đường cao tốc, thẳng băng băng, và không một bóng người, nhắm mắt
thì hại gì chứ. Cô thầm nghĩ. Và nếu mình thừanhận những cảm giác của
mình lúc này thì cũng chẳng hại gì, Dù sao nó cũng đã có sẵn ở đó. Thừa
nhận hay không thì cũng không thay đổi được chuyện gì. Đúng không. Và cô
lấy hết can đảm để định hình cảm xúc của cô. Cô phải lòng Christ mất
rồi. Dora không muốn dùng từ ‘yêu’, từ ngữ ấy nghe có vẻ quá trang trọng
và thiêng liêng để dùng cho một kẻ như Christ, cô không thích nghĩ về
anh một cách đường hoàng như thế. Anh không xứng đáng. Ít nhất thì hành
động hôm qua của anh cũng đã chứng tỏ là anh không đáng.
Ôi trời,
cô không nên nhớ về chuyện ngày hôm qua. Nhớ lại chuyện đó làm cho cô
nóng cả người. Những gì anh đã làm với cô thật là đáng khinh và suồng
sã. Nhưng nói cô ghét điều đó thì cũng không hoàn toàn đúng, ngược lại,
cô thực sự cảm thấy mê mẩn. Cô đã phản kháng, cô tự hào nghĩ, nhưng nếu
chuyện đó kéo dài hơn thì, chắc chắn, cô sẽ không thể chối từ anh. Anh
quá quyến rũ để có thế phớt lờ. Cái cách môi anh thành thạo lướt trên da
cô. Mùi hương mạnh mẽ của anh xộc vào mũi cô làm cả người cô run lên vì
kích thích. Muộn một chút nữa thôi là cô sẽ hưởng ứng với anh. Nhưng
cảm ơn trời, anh đã dừng lại trước khi chuyện đó xảy ra. Cô lập tức
thoát khỏi cơn mê của bản thân và nhận ra anh đã làm gì. Anh xem cô như
là một gái điếm bình thường mà anh có thể nhặt được ở bất cứ đâu trong
lòng New York phồn hoa này. Cô cay đắng nghĩ. Cô không hơn gì những cô
gái anh đã từng ngủ qua. Ngủ qua, thật đáng khinh miệt và ghê tởm từ ngữ
đó mặc dù đó là cách nói giảm nói tránh đến triệt để rồi. Cô lắc mạnh
đầu và tập trung vào con đường vì đã gần tới trung tâm thành phố. Cô
đúng ra không nên suy nghĩ đến anh nữa. Anh chỉ làm cô đau khổ hơn thôi.