Cô em, nhầm giường rồi - Chương 03-04

CHƯƠNG BA:
Dậy thì – Vấn đề lịch sử để lại.
“...Điềm đạm ngồi xuống giường, Hán Khanh chăm chú nhìn chiếc gối. Nằm chễm chệ
trên đó, là hai sợi tóc vừa dài vừa đen. Của con gái.
Nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ, soi rọi nơi đáy mắt hắn một nụ cười phảng phất
lung linh...”
Trên đời này tuyệt đối không có vong hồn không có vong hồn không có vong hồn!
Trong nhà tắm, Hán Khanh ngước nhìn khuôn mặt như gấu trúc của mình trong
gương, miệng không ngớt lẩm bẩm.
Sáng nay, khi hắn tỉnh giấc, chiếc giường đã trống trơn.
Ý hắn là, trống lốc đến kinh hoàng luôn ấy!
Cái cô nàng kì dị đêm qua đã bốc hơi, không một dấu vết.
Hắn không tin đêm qua là một giấc mơ, bởi vì không giấc mơ nào lại có thể khiến
một kẻ ham hưởng thụ như hắn có thểlết xác từ chiếc giường đế vương của mình xuống
sô pha.
Không một giấc mơ nào lại sống động và khiến hắn ám ảnh đến thế.
Vậy nên, Mai thiếu gia, trong cơn hoảng loạn cực độ, đã gần như ép buộc bản
thân phải tin rằng, đêm qua hắn đã gặp một vong hồn chưa siêu thoát.
Amen. Đúng, một vong hồn...
...................... Tiếp :
Dưới nhà bếp.
Ông quản gia hốt hoảng đưa hai tay lên trời:
- "Tôi xin lấy cái mạng già này ra mà thề, rõ ràng là cậu chủ sắp phát rồ
đến nơi rồi, sáng nay cậu ấy cứ lẩm bẩm thứ gì đấy về vong hồn, rồi lại còn đứng
chôn chân nhìn chăm chăm về phía giường, giống như nhìn quỷ dữ ấy!”
Cô gia nhân xen vào:
- "Phải phải, sáng nay cậu chủ còn bắt tôi phải thay toàn bộ ga giường và
định vứt luôn hai cái gối, nhìn cậu hoảng loạn lắm, nhưng khi tôi vừa lên tới
phòng thì cậu chủ bảo không cần nữa rồi đạp luôn tôi ra ngoài!” ( Hán Khanh đứng
sau cánh cửa nhà bếp, sắc mặt đen sì như *** nồi, khẽ nuốt cục nghẹn từ cổ họng
xuống.
Làm thế quái nào mà hắn lại trở thành thiếu gia của một cái nhà toàn người điên
thế này?
Dậy...
Dậy thì...
Dậy thì ư????????
Cái đám này, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà.
Được lắm, có khi ngay chiều nay, những tờ báo lá cải khắp nơi đồng loạt treo
tít giật gân: “THIẾU GIA NHÀ HỌ MAI 17 TUỔI MỚI BẮT ĐẦU DẬY THÌ” cũng nên, thật
quá sức chịu đựng!!
Nhưng thôi, những chuyện tào lao bí đao đó, hắn sẽ xử lí sau.
Nhẹ nhàng và từ tốn, Hán Khanh quay người và chậm rãi bước trở lên cầu thang, vừa
đi vừa suy nghĩ.
Một lát sau, hắn đã vặn nấm đấm cửa phòng mình, và từ từ bước vào, thẳng tiến đến
bên giường.
Hắn thật bất cẩn quá, suýt chút nữa là đã để cho cô gia nhân lắm chuyện đó dọn
mất vật chứng vô cùng quan trọng rồi.
Điềm đạm ngồi xuống giường, Hán Khanh chăm chú nhìn chiếc gối. Nằm chễm chệ
trên đó, là hai sợi tóc vừa dài vừa đen. Của con gái.
Nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ, soi rọi nơi đáy mắt hắn một nụ cười phảng phất
lung linh.
Cộc cộc cộc.
- "Vào đi.” Hắn lập tức đứng thẳng người dậy, quay mặt nhìn về phía bầu trời
đang hừng đông qua khung cửa sổ.
- "Cậu chủ, tôi đem cà phê tới rồi đây. Đồng phục của cậu cũng đã chuẩn bị
sẵn sàng, nhưng mà, thưa cậu, có điều...” Người quản gia ngập ngừng.
Im lặng.
Một lúc sau, Hán Khanh quay người, nhìn thẳng vào mắt người quản gia già đang đứng
trước mặt.
- "Có chuyện gì?” Cặp mắt hổ phách trong vắt của hắn nheo lại, vừa thắc mắc
vừa thờ ơ.
Ông cụ thoáng bối rối.
- "Trong tủ quần áo của cậu, chúng tôi vừa phát hiện đôi giày patin màu
xanh của cậu đã biến mất. Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi rồi, nhưng mà...Với lại,
ổ bánh mì nhồi kem bà chủ chuẩn bị cho cậu cũng không cánh mà bay luôn rồi...chúng
tôi...ờ...”
Trong một giây, ông có cảm giác như đáy mắt cậu chủ của mình đột nhiên loé lên
một tia sáng bí ẩn.
Gần như là ánh cười.
- "Hôm nay tôi đi giày thể thao cũng được, cảm ơn ông, còn bữa sáng thì
không cần.”
Hán Khanh đột nhiên lãnh đạm phẩy tay, ra hiệu ông quản gia được phép lui.
Người quản gia già hết sức bất ngờ, nhưng cũng không dám nói gì thêm, khẽ cúi
chào rồi lui dần ra cửa.
Thật kì lạ, ngày thường cậu chủ thà đi chân đất cũng không mang thứ gì khác
ngoài đôi giày ấy, vậy mà hôm nay... Ông quản gia hoang mang nghĩ thầm, rồi đột
nhiên, ông vui sướng vỗ đùi đánh đét:
- "À há, cậu chủ dậy thì rồi nên đáng yêu hẳn!!”
Nhưng, vì người quản gia này không cẩn thận tiết chế âm lượng của mình, nên đã
hại bạn Hán Khanh nào đấy đang nhấm nháp cà phê trong phòng bị sặc lên tới mũi.
=.=

CHƯƠNG BỐN:
Đại thiếu gia từ trên trời rơi xuống?
“…Và bây giờ, không thể khôngthừa nhận, Hán Khanh cảm thấy khí thế của hắn mềm xèo
như cọng bún mốc khi đi loanh quanh diễu hành nãy giờ mà vẫn không thấy cô,
ngôi trườngnày rõ ràng là bé như cái lỗ mũimà…”
- "Lớp trưởng giá lâm!!” Mì Xào Giòn – một tên cao kều, mặt lấm tấm trứng
cá ngồi bàn đầu cạnh cửa đột ngột gầm lên, phátan bầu không khí mơ màng buổi
sáng sớm.
Toàn bộ thần dân của Nam Nhi Quốc – lớp 11A3 đột ngột mở tomắt, xô hết ghế đứng
dậy.
Một cô gái nhỏ nhắn từ từ bước vào, miệng nở nụ cười tươi như hoa:
- "Các khanh cứ bình thân.”
Các bạn nam đang đứng trong lớp tỉnh ngủ hẳn, không hẹn mà cùng đổ nghiêng đổ
ngửa.
Lớp 11A3: Chuyên Hoá.
Sĩ số lớp: 47 người
Nam: 46 người
Nữ: Một người – Kiêm lớp trưởng.
Còn nhớ, lúc đầu năm, khi tất cảgặp nhau lần đầu tiên, mọi người đã vô cùng sửng
sốt khi phát hiện lớp mình chỉ có một tóc dài duy nhất – Trịnh Khiết Du.
Và đó lại là một tóc dài vô cùng đặc biệt.
Vốn dĩ giữa 46 chàng trai và một cô gái thì khó có được sự hoà hợp nhất định,
những ngày đầu tiên, họ đã làm đủ cách để có thể làm bông hồng lạc loài ấy sợ
hãi mà chạy mất dép, vĩnh viễn biến mất khỏi lãnh thổ, để Nam Nhi Quốc mãi mãi
trường tồn và hùng mạnh: Nào là giấu giày của cô ta, nhét phao vào hộc bàn, gửi
thư khiêu chiến, bỏ gián, chuột chếtvào hộp cơm trưa, ôi thôi thì đủ cả.
Nhưng, đó là một bông hồng cógai.
Giấu giày của cô ta? Chiều hôm đó, toàn bộ đám con trai mếu máo đi chân đất về
nhà.
Nhét phao vào hộc bàn hòng vuoan giá hoạ? Sáng hôm sau, những tờ tài liệu đẹp đẽ
đó được đặt cẩn thận trên bàn thầy giám thị.
Gửi thưa khiêu chiến? Mơ đi, những lá thư đó được chuyển tận tay đến cô giáo chủ
nhiệm, và mông bọn chúng xuất hiện những vết hằn vô cùng bắt mắt.
Gián và chuột chết? Không thành vấn đề, những món đó được trả lại tận tay khổ
chủ bằng đường hàng không – BẸP.
IQ của cô ta không thua bất cứ thằng con trai nào, sức học cũng như điểm số của
cô ta gầnnhư thuộc hàng cao thủ của lớp, các môn ngoại khoá đối với cô ta cũng
chỉ là chuyện nhỏ, nói gọn lại bốn chữ thôi: hổ già giấu vuốt.
Thế là, đám con trai chuyển sang phương án B: Tạm thời đình chiến để thăm dò đối
phương.
Thăm dò một thời gian rồi đâmra không ghét nữa, không ghét một thời gian thì bắt
đầu có cảm tình, mà có cảm tình rồi thìđột nhiên cô gái ấy trở nên quan trọng.
Thời gian qua mau, bông hồng lạc loài ngày nào đã nghiễm nhiên chiếm được tình
cảm của toàn bộ nam nhân trong lớp, rồi ngang nhiên trèo lên chức lớp trưởng.
Ngoại lệ đầu tiên và duy nhất của Nam Nhi Quốc – Trịnh Khiết Du, vạn tuế, vạn vạn
tuế!
Sau này, để tránh những trường hợp choảng nhau bươuđầu sức trán do ghen tức, lớp
trưởng Khiết Du đã hạ lệnh dành riêng cho mình một bàn ởcuối lớp, một thân một
mình.
Lúc này, thần tượng của 46 thằng con trai đầu đội trời chânđạp đất trong lớp
đang nằm co lại thành một cục, gác đầu lên bàn ngủ ngon lành.
Không khí trong lớp bỗng lắng lại, tất cả đều ý nhị giữ im lặng cho lớp trưởng
tự nạp năng lượng. Nhớ lại lúc đầu năm, một gã đầu gấu lớp bên cạnh đã nổi hứng
phi dép vào đầu côlớp trưởng quái chiêu này đúng lúc cô ta đang lim dim.
Và thế là ngay sau đó, hức, anh bạn sấu xố của chúng ta được hưởng một nụ hôn nồng
thắm từ đôi giày thể thao khủng bố của cô lớp trưởng hùm beo... ==
Từ đó, mỗi khi Khiết Du bắt đầucái tư thế gục đầu xuống bàn một cách kinh điển
kia, tất cả không hẹn mà cùng im lìm như hến.
Không khí yên ả thanh bình lan toả.
Đột nhiên!
- "Oa, Hán Khanh kìa!! Là Hán Khanh đó!!!!”
- "Đẹp trai quá!”
-"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Ngoài cửa có tiếng ồn ào bát nháo, ban đầu nghe không rõ, nhưng càng lúc càng gần
hơn, cuối cùng trở thành một cái chợở trước cửa lớp!
46 cái đầu trong lớp căng thẳngquay lại nhìn phía cuối phòng.
Vẫn ngáy khò khò, thật may quá!
Một vài tên con trai tò mò ra khỏi lớp tìm hiểu sự tình, một lúc sau quay trở lại
phấn kích thông báo:
- "Ô la la, là học sinh mới chuyển đến, con của ông trùm bất động sản Mai
Phong đó, nghe đồn cậu ta rất đẹp trai, quả đúng như vậy thật!”
- "Woah, đùa à? Thế cậu ta chuyển
sang lớp nào học?”
- "Không biết, nhưng đám con gái các lớp bên cạnh sắp phát điên rồi!”
Nhắc đến con gái...
Tất cả lại đồng loạt nhìn về phía góc lớp.
Hức, cô ấy là heo à, sao lúc này vẫn ngủ ngon lành được chứ?
Lớp bọn họ tuy toàn là con trai, nhưng cô gái này giống như một liều vắc-xin hạng
nặng, hoàn toàn miễn dịch với mấy cái gọi là “rung động đầu đời”, cho nên họ
hoàn toàn không lo lắng, lại quay sang rôm rả tám chuyện.
- "Cái cậu Mai Hán Khanh đó, nghe đồn biết chơi cổ phiếu đấy, học bạ cũng
rất ưu tú, được rất nhiều trường nhiệt tình vẫy tay mời gọi.”
- "Hình như tính tình rất cao ngạo, nhà giàu đẹp trai mà.”
- "Mẹ cậu ta cũng rất xinh đẹp, nhưng 6 năm trước,....”
..........
Tiếng ồn ào ngoài cửa vẫn không lắng xuống.
Hán Khanh tựa lưng vào cột, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Hắn vô vọng
tìm kiếmtrong đám đông khuôn mặt củacô gái ấy, nhưng bất lực.
Đôi giày patin bị mất tích ấy, thật ra là một bảo bối. Làm con trai của một ông
trùm giàu có, thì thường xuyên phải đối mặt với nguy cơ bị bắt cóc đòi tiền chuộc,
thế nên ông Phong đã bí mật thiết kế hệ thống định vị GPS gắn cố định vào đôi
giày của cậu con trai cưng để tiện bềtheo dõi. Tháng trước ông đi công tác nên
đã tạm thời giao lại thiết bị tìm kiếm cho ông quản gia. Biết được điều đó nên
sáng nay hắn đã mượn lại, lấy cớ là để tìm đôi giày, khi không muốn nói trắng
ra là để tìm cái cô nàng buồn cười đó.
Hán Khanh sau khi xem lại camera an ninh lắp ở cổng, đã suýt bị sặc hết mấy lần.
Nhất là lúc cô ta trưng cái vẻ mặt hí ha hí hửng ôm giày của hắn lon ton ra khỏi
cửa, hắn hận là không thể cài bom vào cái đôi giày đó, cho cái cô nhóc chết bầm
đó nổ banh xác. Phải, người đã “thổi” gọn đôi giày yêu quý của hắn không ai
khác chính là cô nàng đó, cái cô nàngláo xược chết bầm dám chui vào giường hắn,
làm cho trí óc hắn nhũn ra như đụn muối dưới mưa.
Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, thiết bị tìm kiếm đã chỉ rõ hiện giờ
cô ả đang có mặt ở ngôi trường này, ngôi trường mà hắn phải ngán ngẩm chuyển đến
theo yêu cầu của ông Phong – trường Olympus, với lý do hết sức mập mờ là chuyển
đổi môi trường để tự thích nghi. = = Hầy, hắn có phải động vật lưỡng cư quý hiếm
đâu cơ chứ.
Haha, nhưng nói gì thì nói, trời thương hắn rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Ông Trời muốnhắn đòi lại món nợ này, chính xác là như vậy, khửa khửa khửa!
Và bây giờ, không thể không thừa nhận, Hán Khanh cảm thấy khí thế của hắn mềm
xèo như cọng bún mốc khi đi loanh quanh diễu hành cả buổi mà vẫn không thấy cô,
ngôi trườngnày rõ ràng là bé như cái lỗ mũimà!!!
Nhưng mặt cũng đã biết rồi, tóm được cô ta chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, vả
lại có vẻ là bằng tuổi hắn.
Được rồi, vào việc chính thôi nào, cái lớp mà hắn sắp phải chuyển đến là gì ấy
nhỉ?
À, đúng rồi, ở ngay đây thôi, 11A3 – chuyên Hoá thì phải.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3