Cool boy và đầu gấu - Chương 05
Đừng chọc cool boy nổi giận !
Lúc này,ở quán bar Darknight
-Hey! Bà hai!-Thằng Thiện quơ quơ tay,chào đón nó từ xa.
Quán bar ồn nào ầm ĩ,những ánh đèn nhiều màu sắc pha trộn vào nhau tạo
nên thứ ánh sáng vô cùng kì quái,tiếng nhạc sôi động cuốn theo nhịp điệu
nonstop,bọn họ-nam có nữ có,say sưa nhảy múa hò hét càng làm tăng thêm
không khí náo nhiệt ở nơi này.
Nó bước vào,khẽ đưa tay che mắt để tránh cái ánh sáng chói lòa đang lia
qua lia lại,sau đó ngồi xuống bàn cùng 3 đứa tiểu yêu.Tuấn An mở đầu câu
chuyện bằng một lời bình luận về anh chàng Vũ Khánh:
-Bà hai nè,dạo này Vũ Khánh nó khủng khiếp quá !
-Đúng rồi đó!-Thiện nhảy vào tiếp lời-Tui thấy ổng bóp cổ con nhỏ Trà My
lớp 12 á,mặt ổng thì đằng đằng sát khí như muốn giết chết người ta
vậy….
Anh Nghi ngồi chống cằm nghe tiếp câu chuyện.Kêu ra đây chơi hay kêu ra đây để ngồi mắng vốn vậy trời ???
-Ừ!Mới lúc sáng này nè,Khánh trừng mắt nhìn tui,giọng nói thì lạnh như
đá cục vậy,lúc đó tui sợ điếng người luôn,tui tưởng đâu nó nhớ lại ngày
xưa ấy mà dộng tui một dộng thì tui amen luôn ….-Thằng Khang lắc lắc ly
rượu,vẻ mặt có phần sợ sợ.
Anh Nghi trưng cái bản mặt bất lực ra nhìn tụi nó.
-Gọi ra đây là để mắng vốn về nhỏ ngốc hả?3 đứa thật là…..
Và thằng Thiện chuyển chủ đề ngay tức khắc.Thiện không hỏi về vụ đó nữa
mà là hỏi về việc tình cảm của Nghi.Anh chàng hồn nhiên tung ra 1 câu:
-Nó thích bà hai phải hôn ?
Hai thằng còn lại nghe như sét đánh bên tai……Vũ Khánh thích Anh
Nghi???Đại ác ma băng giá thích con ma nữ siêu cấp?????Thôi rồi,đời em
đến đây là tàn,hai người này mà hợp lại thì banh luôn cả trái đất mất
thôi! Đáng sợ!Đúng là đáng sợ mà!!! Vậy là sau này không ăn được bánh
của mama Anh Nghi làm nữa rồi,lạng quạng bị Nghi méc với Vũ Khánh một
cái chắc hắn đem chôn sống 3 tên tiểu yêu ngây thơ này luôn quá….Tuấn An
và Minh Khang nhà mình đang chìm trong mớ suy nghĩ đầy khủng khiếp và
chúng đang tưởng tượng ra cái tương lai đầy đau khổ sắp diễn ra trước
mắt…
-Ông nhiều chuyện quá đó!-nghi trừng mắt nhìn con cừu bé bỏng.
Hai nhân sự kia bắt đầu nhao nhao lên:
-Phải đó!Bà hai nói rõ xem chuyện giữa bà và Vũ Khánh là như thế nào?!Nói đi,nói…
-Nín!-Anh Nghi gắt lên.
………………….Im lặng sau 30 giây……..
-Không nín ! Không nín!-3 đứa thi nhau chống đối-Nói rõ đi!!!!
-Thì……
Nó đang không biết làm thế nào thì bỗng dưng một vị cứu tinh xuất
hiện,không ai khác đó chính là Nhã Linh-cô bạn mà nó giải phóng khỏi bọn
giang hồ lẻ lúc ở trên sân thượng của trường.
-Chào Nghi!-Nhã Linh cười hiền-Không phiền nếu mình ngồi ở đây chứ?
-Ơ bạn là…..-Nó ngạc nhiên nhìn Nhã Linh,vì căn bản là nó không nhớ mình
đã gặp Nhã Linh từ lúc nào,nhưng dù vậy Anh Nghi vẫn có cảm giác cô bạn
này quen quen.
-Mình gặp bạn trên sân thượng đấy!
Thằng Khang,Tuấn An và thằng Thiện ồ lên một lượt,vì tụi nó đang thắc mắc việc Nghi lôi ở đâu ra một con nhỏ dễ chịu thế này ~
-Ơ không phiền đâu…..Nhã Linh ngồi đi…-Thằng Khang nhanh nhảu mời
mọc.Căn bản là Khang thấy hơi thinh thích Nhã Linh ngay từ lần đầu gặp
mặt.Khang bị ấn tượng bởi cái vẻ dịu dàng của Nhã Linh.Tuấn An thúc vào
sườn thằng Khang một cú đau điếng,giọng rù rì:
-Mày chỉ được nước thấy gái là tươm tướp à!
-Sao bà lụm được con nhỏ xinh đáo để vậy?-Minh Thiện cười gian,thì thầm to nhỏ với nó.
-Vặt vô trong mả nó đi Tuấn An-Anh Nghi phất tay ra lệnh.
Nhã Linh nhíu mày khó hiểu:
-Vặt vô trong mả là gì?
Chát!!
Tuấn An bộp tai thằng Thiện bằng một thái độ vô cùng sung sướng.Minh Thiện trợn mắt nhìn Tuấn An,lòng đầy ấm ức.
-Là vả vô trong mặt.
Lúc này cơ mặt Nhã Linh mới dãn ra,cô bật cười hồn nhiên.Nụ cười này làm
cho tim Hoàng Khang vô tình đập loạn xạ.Người đâu mà……dễ thương quá vậy
nè?Dù Nhã Linh không xinh đẹp như Anh Nghi nhưng….thằng Khang vẫn thấy
Nhã Linh có nét gì đó dịu dàng sâu lắng,chậc,đây có thể gọi là tình yêu
sét đánh không ta?
Anh Nghi lôi hộp sữa vinamilk ra uống.Căn bản nó không thích vị
đắng,chát,cay nồng và ngọt lợ của rượu,tuy nhiên tửu lượng của nó không
hề tệ,người ta uống rượu thì mặt mày đỏ ửng lên,ăn nói lung tung,còn
riêng nó dù uống nhiều nhưng rất ít khi say,có lần nó uống liền 4 chai
mà da dẻ chỉ hơi tái xanh còn tâm hồn thì hoàn toàn tỉnh táo.Bọn tiểu
yêu phục Anh Nghi là ở chỗ đó.Sáng suốt,quyết đoán,mạnh mẽ và xinh đẹp
đã làm nên một con người ngông cuồng như nó.
-Nhã Linh vào đây một mình à?-Nó hỏi,ánh mắt mơ hồ nhìn Nhã Linh.
-Mình đi cùng với mấy người bạn,hôm nay thấy bạn ngồi ở đây nên mình qua tìm bạn để nói chuyện thôi!
-Nhã Linh học lớp nào vậy?-Hoàng Khang chớp ngay cơ hội,tiếp cận cô nàng trong vòng 3 nốt nhạc.
-Mình học lớp 11B5
-Tôi có thể làm bạn với Nhã Linh được không?
Nhã Linh gật đầu:
-Được chứ !
Anh Nghi,Tuấn An và Minh Thiện ngồi đơ mặt nhìn thằng Khang tán gái.Ngó
cái bộ dạng là biết thằng này kết mô đen Nhã Linh mất rồi,hôm nay xôn
xao tươi cười nói năng như hoa nở ,đúng là vì gái mà quên hết anh em,lát
về phải cho mày một trận nên thân mới được-Cả 3 nhếch mép cười gian
xảo,đầu óc giờ này chỉ nghĩ đến phương pháp trừng phạt nào thê thảm nhất
để huấn luyện lại cái tính háo sắc của con cừu non bé bỏng Hoàng Khang.
Đang vui vẻ như thế thì có 4 tên lạ mặt từ xa xa đi lại,tên cầm đầu giọng vênh váo:
-3 thằng nhãi tụi bây biến đi,anh cần nói chuyện với 2 em gái này!
P/s: nhớ cm cho Bút Chì Màu,nếu bữa nay quỡn quỡn có thể tối nay up thêm 1 chap nữa hen
Mấy tên còn lại bật cười thích thú.Một tên đưa tay nâng cằm Anh Nghi lên và phun ra 1 câu vô cùng khiếm nhã:
-Tối nay ngủ với bọn anh đi!
Anh Nghi không nói không gằn,nhẹ nhàng kéo tên đó lại sát người mình và….
”Choang”
Mảnh vỡ của chai rượu văng tung tóe,rượu và máu hòa lẫn vào nhau tạo nên
thứ dung dịch hỗn hợp trông thật bắt mắt,thứ dung dịch ấy chậm rãi lăn
xuống mặt,cổ áo rồi tới bả vai.Nó dùng ánh mắt mơ hồ pha chút ngông
cuồng nhìn gã đó,nó đưa tay lau mặt,một chút máu dơ bẩn đã bắn vào mặt
nó.Gã đó ôm đầu quằn quại dưới sàn,máu cứ thế chảy ra,những dòng máu đỏ
tươi mờ mờ ảo ảo dưới ngọn đèn làm nó rất vui,đôi môi khẽ nhếch lên và
bật cười giòn một tiếng.Dân chơi thể hiện ở hành động chứ không phải chỉ
bằng lời nói vô dụng.Lúc này,nó mới thật sự trở về đúng nguyên mẫu từ
siêu cấp ma nữ-lạnh lùng,tàn nhẫn và có chút ngang tàng quyến rũ.
-Mày chọc tới ma nữ rồi đó!-Thằng Khang cười lạnh,phun ra 1 câu nhàn nhạt.
Cả vũ trường lúc này nhốn nháo hết cả lên,đám đông túm tụm lại xì xào
bàn tán,căn bản mà nói những vụ đánh nhau như thế này xảy ra như cơm
bữa,không ai lạ gì.
-Con này láo!Đập nó cho tao!!!!
Tên cầm đầu hô lên và lôi ra cây ống tuýp bằng sắt,cứ thế quất tới tấp
về hướng nó,nhưng xin lỗi,đó chỉ là trò mèo của kẻ đã mất bình
tĩnh,không trúng một cái nào.Nó hất tung cái bàn,ly tách đổ ầm xuống
đất,những mảnh thủy tinh lấp lánh vỡ tung,nhanh như chớp,Anh Nghi chụp
lấy cây ống tuýp và lao đến lên gối vào bụng gã một cú.Bôn đàn em thấy
vậy liền xông vào,tên khác rút cây dao ra định sát thương Anh Nghi,Tuấn
An nhảy vào,và…..
Xoẹt!
Tọc tọc……Tiếng máu nhiễu xuống sàn,máu loang ra cả cánh tay,ướt đẫm
áo.Anh Nghi đã đẩy Tuấn An vào và hứng trọn nhát dao đó,không sâu,chỉ
ghim ở ngoài thôi nhưng máu vẫn chảy mãnh liệt.Mùi máu tanh nồng xộc vào
mũi….đây thật sự là một cuộc hỗn chiến….
Một bóng người bước vào quán bar.Bằng một giọng nói lạnh lẽo,Vũ Khánh nghiến răng:
-Tụi bây dám đụng đến vợ của tao ư?
Hắn tiến đến gần bọn chúng,và đột nhiên tăng tốc độ lao đến tên đang cầm
con dao,tên đó hoảng loạn dùng con dao đâm loạn xạ một cách vô thức,Vũ
Khánh né qua một bên,lấy đà chụp đầu tên đó và lên cho một gối vào
mặt.Máu tuôn ra…..gã nằm ôm mặt rên rỉ….
-Lại còn làm tổn thương vợ tao nữa hả?-Hắn cười lạnh,và tống vào bụng gã
một đòn chí mạng làm gã đang lăn lộn dưới đất cũng phải văng xa và ngã
ầm vào đống bàn ghế đổ nát.Như vẫn còn điên tiết,hắn đi lại chỗ gã và
chụp lấy cổ áo đấm thêm một đấm vào thẳng mặt……tay hắn nhuốm đầy
máu….Anh Nghi hoảng hốt,nếu Vũ Khánh cứ như thế này thì tên kia sẽ chết
mất thôi!
-Khánh !Thôi đi!!!!!-Nó hét lên
Nhưng hắn vẫn chưa có gì gọi là nghe giọng nó cả.Hắn đang điên,hắn đang
mất kiềm chế,thật sự là mất kiềm chế rồi,không thể tha thứ cho kẻ nào đã
làm tổn thương nó !Không thể…..
-Khánh!!!!!!!!!!!
Nó ôm chầm lấy hắn,vì hiện giờ nó chưa nghĩ ra được cách nào hay ho
cả.Hắn dừng lại ngay lập tức,Vũ Khánh như đã lấy lại được bình tĩnh
rồi……Nhưng tay hắn vẫn túm lấy áo gã,chưa chịu buông tha mặc dù gã đó
nằm xụi lơ như cái xác không hồn,mặt gã cắt không còn hột máu…..đây
…liệu đây có phải là con người không vậy?…Hay là một quái vật…..?-Trong
cơn mê man,gã tự hỏi thầm,lòng vẫn đang nơm nớp lo sợ….
-Chúng ta về thôi!Vũ Khánh!-Nghi đứng dậy,đưa tay ra chờ hắn nắm.
Vũ Khánh nhìn thấy cánh tay đang nhuộm màu máu của Anh Nghi thì cơn
thịnh nộ lại chực bùng lên.Dám làm tổn thương vợ yêu của hắn thật là một
việc làm không thể tha thứ,hắn muốn kẻ đó phải trả giá,trả giá bằng
mạng sống……Vũ Khánh trừng mắt nhìn Hoàng Khang:
-Tôi sẽ giết chết cậu nếu như cậu dám đẩy VỢ TÔI vào tình thế nguy hiểm
thêm một lần nào nữa.Tôi nhắc lại tuyệt đối không có lần sau!
Nói rồi hắn nắm tay Anh Nghi kéo ra khỏi quán,điều cần làm lúc này là đưa nó đến bệnh viện.
Nhã Linh điếng hồn nhìn theo bóng dáng của Vũ Khánh.Con người này quả
thật rất đáng sợ….nhưng mà……Anh Nghi gọi hắn ta là gì nhỉ?Vũ Khánh
à?Cái tên quen thuộc này…chẳng phải chị Nhã Lệ hay nhắc đến với mình
sao?…..Rắc rối thật,vả lại chị cũng sắp về Việt Nam rồi,lúc đó mình sẽ
hỏi rõ vậy..!-Cô lẩm bẩm trong suy nghĩ,mặt có chút đắn đo.Thằng Khang
nhìn Nhã Linh và mỉm cười trấn an:
-Linh đừng sợ,Linh đợi Khang giải quyết hậu quả sau cuộc chiến rồi Khang đưa Linh về hen!
-Cám ơn….cám ơn bạn-Nhã Linh lí nhí đáp lại.
Lúc này,tại bệnh viện…..
Hai con người xinh đẹp đang bước vào trong với bộ dạng thấm khá là nhiều máu.Vũ Khánh lên tiếng:
-Cô ơi,cô ấy bị….
Chưa nói dứt câu thì bà bác sĩ đã đẩy Anh Nghi qua một bên cho y tá xử lí vết thương,còn bà thì quát lên căm phẫn:
-Thằng ********,mày đánh con nhỏ ra nông nỗi này vậy hả?Đồ đốn mạt…tao ..tao..
-Cô ơi ,đó là vợ của con,vợ con bị…
-Thằng mấy dạy này,vợ mày mà mày dám hành hạ nó như thế à?-Bà bác sĩ vừa
gào lên vừa lao đến Vũ Khánh đấm cho mấy đấm vào lưng-Mày …..mày có
phải là đàn ông không??mày…
Vũ Khánh bực dọc trả lời:
-Trời ơi!Không phải con,mà là….
Chưa nói hết câu thì bà ấy lại gào lên tiếp:
-Mày mướn người đánh vợ mày hả?Quân đê tiện….tao…tao phải đạp chết mày….!!!Thằng ôn dịch,mày…
-Thôi đi bà kiểm!!!!!-Hắn quát lên-Bà để yên cho tôi giải thích không thì bảo???
Thấy hắn làm dữ quá nên bác sĩ cũng có phần dịu lại,bà kìm lại cơn xúc động mãnh liệt và hỏi hắn:
-Vậy ra không phải con làm à?
Hắn vừa định phân trần thì bên kia Anh Nghi khẽ kêu đau một tiếng,nó cắn
chặt môi lại để giảm bớt cái rát ở da thịt trong lúc cô y tá dùng bông
gòn tẩm oxy già để tẩy trùng vết thương.Hắn buông gọn một câu:
-Chuyện đó để sau hẵng nói!
Vũ Khánh bước đến chỗ Anh Nghi,nhẹ nhàng kề sát mặt nó và đặt vào môi nó
một nụ hôn.Hắn không thích cái kiểu Anh Nghi tự cắn môi như thế này,hắn
ghét việc Anh Nghi phải chịu đau và hắn nghĩ việc làm này có thể
sẽ…..làm hồn Anh Nghi bay về nơi khác và giảm được cái cảm giác khó chịu
đó.Mà cũng đúng thật,nó ngồi đó đơ mặt,tay chân không cử động luôn,đầu
óc nó giờ đây hoàn toàn trống rỗng…….Lòng đang tự hỏi Vũ Khánh đã làm
cái gì với nó thế không biết?!
10:00PM
-Cũng may là vết thương không sâu,10 ngày sau chắc nó sẽ lành lại
thôi!-Vũ Khánh xoa xoa đầu nó,lên giọng trách móc-Mà Nghi cũng thật
là,con gái mà anh hùng vậy đó hả?
-Ai ya,chuyện qua rồi thì thôi,với lại cũng đâu có đau lắm -Nó biện minh cho hành động của mình.
-Còn không nữa hả?-Hắn cốc lên đầu nó-Mai mốt đi đâu phải có tôi nghe
chưa?Nghi không được lặp lại tình trạng này thêm một lần nào nữa đó!
Nó nhăn nhó nhìn hắn,giọng nhừa nhựa :
-Rồi…rồi…!Biết rồi!
Gió thổi nhè nhẹ,con đường vắng chỉ còn có hai người,ánh đèn đường vàng
nhờ nhợ phủ lên mặt đất càng làm cho không gian lúc này trở nên lung
linh huyền ảo.Nó im lặng không nói gì thêm nữa,căn bản là nó đang mải mê
đưa ánh mắt long lanh ngắm nhìn những vì sao đêm trên bầu trời đang tỏa
sáng,hắn khẽ nhìn nó và mỉm cười,sau đó đưa tay quàng vai nó,giọng nhỏ
nhẹ:
-Tôi đố Nghi,có 2 con mèo,một con tên anh yêu em,một con tên em yêu anh,rồi con anh yêu em đi mất,hỏi còn lại con nào?
-Em yêu anh!-Nó vừa bước đi vừa trả lời,ánh mắt vẫn không nhìn qua Vũ Khánh.
Hắn kề môi vào sát tai nó:
-Chắc không?
-Chắc!
-Thật không?-Hắn hỏi tiếp.
-Thật!-Anh Nghi trả lời,nó cảm thấy Vũ Khánh hơi bị kì quái.Câu đố dễ
thế này mà cứ hỏi vòng vo hoài,làm như nó là con nít lên ba chắc !
-Anh cũng yêu em!
Vũ Khánh mỉm cười và (lại) hôn trộm nó một cái….Lúc này nó mới biết,mình đã bị ăn một quả lừa ngọt xớt,thiệt tức chết mà!
-Vũ Khánh,bạn đúng là một đại ác ma!!!!-Nó hét lên vào tai hắn.
Hắn nhìn nó cười cười,đầu hắn thì ong ong sau tiếng hét động trời của nó,hai nhân ảnh cứ thế bước đi ….Đêm vẫn tiếp diễn…..