Này em,làm cô dâu của anh nhé? - Chương 23 phần 1
Tôi lên mạng đọc một ít tin tức, nghía qua tâm trạng của bạn bè hôm
nay rồi mới trèo lên giường. Đang định gọi điện cho em thì bố tôi sang
gõ cửa.
- Khánh mở cửa bố nói chuyện này.
- Vâng.
Bố tôi ngồi lên ghế, tôi ngồi trên giường đối diện. Lại có chuyện gì mà
bảo đi ngủ sớm, giờ 10h đêm rồi còn chạy sang đây đòi nói chuyện nhỉ?
- Chuyện về con muốn lấy vợ đó?_nói như kiểu đọc được suy nghĩ trong đầu của mình ấy nhợ
- Làm sao hả bố?
- Bố mẹ quyết định chiều mai cũng con sang nhà bên đấy, hơi vội vàng
nhưng bố mẹ sẽ lo lắng được. Con cũng làm mà chuẩn bị tinh thần trước.
Bố nghĩ nhà bên đấy nề nếp gia phong nên khó có thể chấp nhận nhanh
được. Nhưng cứ sang chào hỏi trước đi đã. Lấy vợ lấy chồng thì cũng phải
xem tuổi tác, hợp cung hợp mệnh nữa, không về lại nảy sinh chuyện này
chuyện khác. Nhưng giờ chuyện vỡ lỡ rồi, vậy thì thôi cứ xem ngày đẹp mà
cưới thôi…
Bố tôi ngưng lại, vầng trán ông nhăn nhăn, có lẽ chả khi nào cái đầu óc ấy được thảnh thơi cho một giây phút.
Ôi giời, cứ vô tư, vô lo vô nghĩ như tôi mà giờ cũng phải đau hết cả đầu
đây rồi, huống chi một người đàn ông trụ cột trong gia đình như thế.
Sau này rồi tôi cũng phải thế thôi. Không khác được.
- Con cho bố số điện thoại của nhà bên ấy, bố mẹ liên lạc trước. Có gì
con với Vy cứ bàn bạc với nhau…lớn rồi, có thể tự lo cho mình được.
Tôi vâng vâng dạ dạ, đọc số điện thoại của nhà bên ấy cho bố tôi. Dặn dò
một chút nữa ông đi về phòng. Tôi nằm bắt tay lên trán nghĩ ngợi mông
lung. Thôi gọi cho em thông báo tình hình trước đã.
- Em ngủ chưa?
- Em chưa, anh gọi muộn thế?
- Ừ, hôm nay anh nói chuyện với bố mẹ anh rồi…
- Anh nói rồi sao?_em có vẻ sửng sốt
- Thì bao giờ nói nữa? Anh sắp thi tốt nghiệp rồi…nói sớm chừng nào, bố mẹ liệu chừng đấy…
- Thế bố mẹ bảo sao?_nghe nàng gọi từ bố mẹ ngọt lịm, sướng hết cả lỗ tai, trước sau gì chả phải gọi, gọi dần đi là vừa
- Bố mẹ đồng ý…anh cũng có nói thêm cả chuyện…em đang mang em bé nữa_sao
cảm giác sắp được làm bố không hề cảm thấy tuyệt vời chút nào hết vậy?
xem phim thấy vợ bảo có bầu là thằng chồng hét lên như bấn loạn, ôm vợ
quay vòng vòng, mình giờ cứ nhắc đứa bé là hốt_…bố mẹ cũng không phản
ứng gì…chỉ sợ bên ấy thôi.
- Bố mẹ em…_em ngập ngừng_khó lắm…nếu biết chuyện, chắc cạo đầu em luôn quá!
- Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, lấy chồng về rồi trước sau gì mà
chẳng phải có, vấn đề nó chỉ là sớm hơn hay muộn hơn thôi mà_nói như
đúng rồi_Ừm…chiều mai bố mẹ anh qua đằng ấy chào hỏi, gặp mặt đấy! Chắc
bố anh cũng có gọi cho bố mẹ em rồi…em cứ bình tĩnh, đừng có manh động
nha.
- Mai sao?_giọng em hoảng hốt_nhanh vậy anh?
- Cưới vợ phải cưới liền tay mà…
- Em sợ quá anh ạ…_giọng em chìm xuống
Tôi hiểu, có lẽ em cũng đã từng có một ước mơ về một người chồng tương
lai thế nào đó, khi hai nhà gặp mặt sẽ rất vui vẻ và hãnh diện…nhưng oái
oăm thay trong hoàn cảnh này thì sẽ chẳng có gì đảm bảo cho mọi chuyện
đang xảy ra trước mắt.
- Có anh bên cạnh, đừng sợ…chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến thôi mà, tin anh đi, anh sẽ làm tất cả vì em…anh yêu em.
- Em cũng yêu anh!
Tôi dặn dò em thêm một số thứ rồi cho em đi ngủ sớm. Ngày mai sẽ là một ngày dài và bận rộn.
***
Bình minh của mùa đông thật u ám và lạnh lẽo. Nếu như không có gì thay
đổi thì tết này có vợ ôm ngủ hị hị. Hôm nay là cuối tuần rồi.
Sáng nay cùng bố mẹ đi siêu thị mua quà biếu cho nhà bên ấy. Tôi không
hiểu bố mẹ tôi nói chuyện những gì nhưng nghe em bảo bên ấy phản ứng khá
tốt và cũng không thấy khó dễ gì. Bước đầu coi như là thành công mỹ mãn
rồi. Trời thương người hiền cũng chừng…sau bao nhiêu là tai biến thế
chẳng nhẽ lại không cho một cái kết cho trọn vẹn?
Chiều tối, cả nhà tôi lục đục soạn sửa sang bên ngoại (gọi dần đi cho đỡ ngượng ) bên ấy mời cơm tối nên không cần thiết phải sang sớm làm cái gì cả.
Xe đỗ trước ngõ một đoạn, chúng tôi đi bộ vào. Có bố em ra đón cả nhà
tôi, hai bên bắt tay niềm nở vui vẻ. Ờ, đấy là chưa biết mục đích của
chuyến đón thăm hôm nay, thôi thì vui vẻ được chừng nào tốt chừng ấy.
Trò chuyện một chút thì mẹ em xin phép xuống bếp làm nốt đang dở tay, em
cũng xin phép xuống, tôi cũng xuống nốt, để mặc cho hai ông già nói
chuyện với nhau, trẻ con hiếu động không nên xen vào mất quan điểm chính
trị.
Đại loại là không biết bàn bạc cái gì nhưng không khí vẫn rất vui vẻ cho
tới khi bữa cơm kết thúc và cả hai nhà ngồi lại chén nốt hoa quả. Ước
gì chỉ là một cuộc gặp mặt vui vẻ giữa hai bên có phải tốt không nhỉ?
Bố tôi đặt cái nĩa xuống, e hèm một cái, ông trịnh trọng (giây phút bất hạnh sắp đổ ập xuống cái đại gia đình này)
- Thực ra…hôm nay gia đình tôi tới đây…một là để thăm hỏi sức khỏe gia đình nhà mình. Hai là chúng tôi cũng có chuyện muốn nói.
- Vâng, anh cứ nói đi_bố Vy thân thiện và cởi mở
- Là thế này, thằng Khánh với Vy cũng đã đi lại với nhau được một thời
gian, nhưng hai gia đình giờ mới có dịp gặp mặt nhau. Năm nay thằng
Khánh cũng ra trường rồi, nó lại được nhận vào một công ty có danh
tiếng. Việc làm cũng ổn định nên anh chị muốn cho cháu sớm được ổn định
cả về mặt gia đình. Nhà ít người nên mong muốn nó lấy vợ, sinh con sớm
cho bố mẹ được nhờ cậy. Cháu nó cũng ngỏ lời muốn cưới vợ sớm…Vy cũng
thân thiết với gia đình anh chị từ lâu, xét cũng coi như con cái trong
nhà rồi, nên hôm nay cũng muốn đến bàn bạc với gia đình cho chúng nó sớm
thành đôi thành lứa.
Bố mẹ Vy ngơ ngác như con nai vàng nhìn bác thợ săn. Ông anh trai Vy
đang gặm hoa quả cũng há hốc mồm ra. Riêng em thì ngồi im lặng, mặt cúi
gằm xuống, ừ tôi hiểu, em đang khó xử và cảm thấy ê chề lắm.
- Ấy, nhà mình đừng có bất ngờ như thế_mẹ tôi đỡ lời_thực ra thì mấy đứa
nhỏ qua lại với nhau, sớm muộn gì cũng thành gia thất nên bên nhà tôi
muốn sớm hơn một chút thôi mà_ai cũng đều tránh né chuyện em bé, nhưng
cuối cùng gì cũng sẽ phải nói mà thôi
- Chuyện Khánh với con bé qua lại thì cũng có nghe cách cháu bảo rồi,
gia đình cũng đồng ý cho các cháu qua lại với nhau đấy chứ…nhưng mà còn
chuyện cưới hỏi thì e rằng…_mẹ em từ chối khéo
- Năm nay thằng Khánh cũng 23 rồi, cái Vy 22, mà con gái cưới hỏi tuổi 22 là đẹp nhất đấy em ạ_mẹ tôi nói
- Nhưng con bé còn đi học_bố Vy bảo_anh chị tính vậy thì có sớm quá không?
- Thì nó vẫn sẽ tiếp tục đi học, gia đình chúng tôi cũng sẽ lo lắng việc
học cho con bé, sau này ra trường chúng tôi cũng sẽ tìm việc làm và ổn
định cho nó. Vấn đề này xin gia đình mình đừng lo lắng nhiều.
Con cái trong nhà, dứt ruột đẻ ra, đâu có phải là cái gì mua về kinh
doanh được đâu mà muốn bán hay cho lúc nào cũng được. Ai chả xót con. Gả
chồng xem như mất đứa con gái, ông bà xưa chả phải bảo thuyền theo lái,
gái theo chồng à?
- Như vậy e rằng không tiện cho lắm…nó cũng đang còn nhỏ dại chưa hiểu
biết hết quy tắc lễ nghĩa…_nhà giáo có khác, đến cả từ chối cũng khéo
quá
- Lễ nghi ở trong nhà thì có gì đâu em, nhà chị cũng thoáng lắm, thế kỷ
nào rồi còn đòi hỏi con dâu này nọ. Con dâu thì cũng giống như con gái
mình thôi mà em_mẹ tôi cũng không kém phần sôi nổi
- Theo tôi nghĩ thì mình cứ để cho con bé đi học xong đã, cứ để hai đứa
nhỏ tìm hiểu nhau từ từ, chứ giờ nó đang học hành giang giở…
- Thì chúng tôi vẫn lo lắng việc học hành cho nó mà, đâu có bắt nó nghỉ học ở nhà phục vụ cho gia đình tôi đâu_bố tôi lên tiếng
- Nhà tôi có khả năng lo lắng cho con nó học hành ổn định. Tôi nghĩ là
ít nhất cũng để nó học xong đã, e là chuyện này bàn bạc hơi sớm. Tôi
không đồng ý việc cưới hỏi cho con gái sớm như thế được.
Bố Vy có vẻ cáu, ý ông là không cần ai lo lắng cho tương lai của con gái
ông, gia đình ông cũng không túng thiếu để cho người khác phải lo lắng
cho con của mình. Có vẻ như đang động chạm tới lòng tự trọng của nhau
thì phải. Tôi với Vy ngồi im lặng như bù nhìn, nhìn qua nhìn lại…sốt hết
cả ruột gan.
- Ý của chúng tôi không phải là thế…mà chỉ muốn…
- Anh ạ! Chuyện kết hôn của bọn trẻ tôi không phản đối, nhưng chờ cho
con bé học xong, ổn định nghề nghiệp, lúc đó hẵng nói chuyện này, bây
giờ thì tôi nghĩ còn sớm quá.
- Nó thích thì cho nó cưới đi_ông anh trai quý hóa của em ngồi im lặng
nãy giờ, phán một câu như thánh, làm bố mẹ em quay sang tia cho một phát
giật hết cả mình.
- Con ngồi yên đó đi_mẹ em nạt
- Thực ra thì_bố tôi tiếp tục câu chuyện còn dang dở_chúng tôi cũng muốn
cho cháu nó học hành xong ổn định rồi mới bàn đến chuyện kết hôn. Nhưng
mà…
Bố tôi ngưng lại, ông cúi mặt xuống chưa kịp nói thêm thì Vy đã tiếp lời:
- Con xin lỗi bố mẹ, con…con đang có bầu với anh Khánh rồi.
Bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào em. Mặt em cúi gằm xuống, hai bàn tay
đang bóp chặt vào nhau, đôi vai đang run lên khe khẽ, em khóc. Tôi muốn
chạy lại ôm em, dỗ dành em nhưng tôi không dám. Gương mặt bố mẹ em biến
sắc. Bố tôi cúi gằm mặt xuống, mẹ tôi thở dài.
Là lần đầu tiên tôi thấy bố tôi phải cúi mặt trước một người khác. Một
người đàn ông kiêu hãnh như thế, một người lãnh đạo đứng đầu cả trăm
người. Thế mà bây giờ chỉ vì một thằng con trai như tôi bố phải cúi đầu
nhục nhã. Để cho người ta coi thường vì có một thằng con như thế. Mọi
lỗi lầm tôi gây ra đều mặc cho bố mẹ ghánh chịu…tôi làm thằng bất hiếu
suốt đời như vậy sao?
Mặc cảm, tự ti và uất hận, tôi chỉ muốn hét lên và nói trắng ra sự thật
khi nhìn ánh mắt của bố mẹ Vy nhìn bố mẹ tôi, nhìn tôi. Nhưng mà lỗi tại
ai?
- Con nói gì thế hả Vy?_mẹ em cầm lấy cánh tay em lay mạnh
- Con xin lỗi mẹ…
- Con đang nói thật đấy ư?_mẹ em vẫn không buông tha
- Vâng_em ngẩng mặt lên nhìn sang tôi. Ánh mắt van xin, khẩn cầu. Tôi làm được gì bây giờ?
- Bố thực sự không thể chấp nhận được…con gái của bố lại làm như
thế?_lời ông nói nhẹ nhàng mà giống như ngàn mũi kim xuyên thấu trái tim
của em.
Tất cả những sự tin tưởng, niềm tự hào của bố em về em, bỗng nhiên tan
biến thành mây khói trong phút chốc, hỏi sao không đau đớn cho được. Còn
riêng tôi, tôi ghét cái định kiến của một gia đình gia giáo. Nó là một
nề nếp, quy cũ và chuẩn mực đến mức làm con người sống trong đó phải
ngộp thở và bệnh hoạn theo nó.
- Thưa hai bác…_tôi hùng hồn nói chuyện, đã đến lúc tôi phải chứng tỏ
bản thân rồi, không nên để người khác coi thường bố mẹ mình nữa_cháu
biết bọn cháu thực sự không nên làm điều như vậy, nhưng mọi chuyện đã vỡ
lỡ, cháu cũng xin được đứng ra chịu trách nhiệm tới mọi tổn thất mà
cháu đã gây ra. Cháu và Vy thực sự yêu nhau…cháu muốn lấy Vy làm vợ. Kết
hôn sớm một chút cũng không có gì là nghiêm trọng, bạn bè cháu đầy rẫy
những đứa vừa đi học vừa lấy chồng. Tuy có hơi vất vả một chút nhưng sau
này khi ra trường, gia đình đã ổn định rồi thì sẽ có cơ hội thăng tiến
và phát triển sự nghiệp hơn. Cháu có trách nhiệm lo lắng, và đảm bảo cho
Vy một cuộc sống hạnh phúc. Cháu có lỗi vì đã gây nên chuyện này…nhưng
cháu đảm bảo với hai bác là cháu yêu Vy thực sự và thật lòng muốn chung
sống cùng với Vy. Cháu mong được sự đồng ý một cách vui vẻ cho hai chúng
cháu, vì sau này hai gia đình mình cũng sẽ đi lại với nhau nhiều…cháu
không muốn xảy ra xích mích gì vì cháu kính trọng và yêu thương Vy nên
gia đình của Vy cũng là gia đình của cháu. Cháu rất xin lỗi nhưng cháu
mong hai bác chấp nhận cháu.
Tôi im lặng thì cả nhà cũng im lặng. Không khí cả nhà u ám giống như
đang có tang tóc. Nặng nề, u uất quá. Thế kỉ nào rồi mà còn định kiến
nặng nề về chuyện này như thế chứ? Thà là có đấy rồi mà không chịu cưới
cho, đằng này cầu xin tha thiết thế rồi mà còn này nọ. Thực sự là cảm
giác không thích thú một chút nào. Đang cố vớt vát lại một chút sĩ diện
hay là sự đau đớn và nhục nhã không thể nào chấp nhận được? Biết là sai
trái rồi, ai mà không muốn con gái về nhà chồng với một tấm thân trong
trắng, nguyên vẹn…nói trắng ra, cuối cùng tôi là thằng đàn ông chịu
thiệt thòi nhất, cái kiệt tác trong bụng của em đâu phải của tôi đâu,
lần đầu tiên của em cũng đâu phải là của tôi đâu? Người lớn họ thật là
phức tạp quá. Sốc thế đủ rồi…chấp nhận cái nhanh nhanh cho vui vẻ hòa
thuận, nước sôi lửa bỏng, tâm trạng phập phồng lo âu, cứ như cái kiểu
chết khúc lên khúc xuống. Mệt vãi linh hồn.
- Thôi thì bọn trẻ nó lỡ dại rồi…_mẹ tôi nhẹ nhàng_đồng ý cho chúng nó.
Gia đình chúng tôi cũng hết mực thương yêu cháu…đâu có gì đáng nên tội
đâu. Có cháu sớm càng thêm vui cửa vui nhà.
- Thực ra thì…_bố em nói_chúng tôi cũng không muốn làm khó dễ, con dại
cái mang…chuyện lỡ rồi, có nói sao cũng không thể khác đi được nữa.
Nhưng mà…chuyện bất ngờ quá, gia đình tôi cũng muốn có thêm một chút
thời gian để bàn bạc thêm.
- Chắc chắn là phải vậy rồi_bố tôi có vẻ tươi tỉnh hơn
- Không phải con nói khùng đâu, nhưng mà dù cho thế nào đi nữa, con vẫn
sẽ phải lấy Vy làm vợ, không ai có thể phản đối chuyện này được.
- Kìa con_mẹ tôi cấu một phát vào tay tôi
- Con chỉ nói sự thật thôi. Bây giờ con cũng đã trường thành, em ấy cũng
thế, chúng con cũng có quyền quyết định tương lai của mình chứ ạ? Không
phải con trẻ trâu, nông nổi nhất thời đâu ạ.
- Yêu nhau cũng do duyên số, cũng còn phải xem hợp cung hợp mệnh nữa chứ
cháu_mẹ em mỉm cười với tôi, ôi nụ cười hiếm hoi nãy giờ mới thấy, tôi
tưởng là cả thế giới đang sụp đổ rồi chứ? Cũng không thể trách họ được,
khi tôi nghe tin, tôi cũng choáng váng suy sụp bao nhiêu, trách người
rồi lại trách ta mà thôi.
Tuổi tác bói toán cái gì chứ. Hợp cung hợp mệnh không bằng hợp ngủ hề hề. Nghĩ thế thôi chứ nói ra có mà vỡ mặt.
- Thôi thì quyết định vậy đi. Có gì mình còn gặp mặt nhau nhiều nữa, đâu
phải ngày một ngày hai mà xong xuôi được_bố tôi có vẻ tươi tỉnh nét mặt
hơn
Thế là cả nhà ngồi bù lu bà la với nhau một lúc nữa. Chủ yếu là ngồi ca
ngợi về gia đình mình là chính. Không nghe không sao, nghe rồi mới biết
thì ra ông bà nào cũng thích khoe con mình, cái gì cũng con mình là
nhất. Tưởng teen teen mới thích tự sướng, ai dè già rồi gió cũng mạnh
lắm. Bên ngoại bảo em Vy từ nhỏ tới lớn học hành giỏi giang, tính cách
hiền lành ngoan ngoãn, thì đằng nội cũng phải nổi chút gió cho nó không
kém phần long trọng, thằng Khánh vốn dĩ sáng dạ, học đâu biết đó…blab
la…không biết có phải vậy không nhưng không bên nào chịu kém bên nào cả.
Tôi vờ im lặng ngồi nghe nhưng thực chất là đang ngồi nhắn tin nói
chuyện tầm phào với em. Qua qua lại lại được một lúc thì nhà tôi xin
phép ra về. Chuyện hôm nay nó chỉ thế thôi đấy. Cứ tưởng là ông già nhà
em phải đứng dậy uýnh nhau với tôi, còn mẹ nàng thì khóc lên khóc xuống
vì đời con gái của con đã bị lấy mất rồi. Hóa ra nó cũng nhẹ nhàng, tình
cảm lắm…mọi chuyện tưởng chừng nó phức tạp hóa ra nó lại chẳng làm sao
cả. Thế thì từ nay cứ chuyện lớn biến chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không
có gì. Đời thế mà lại vui. Tự nhiên lên chức cha, già hẳn. Thế mà cũng
sắp lấy vợ rồi nhỉ? Kể ra cũng hay hay.
Chỉ có lúc về ông già nàng gọi tôi và em Vy trở lại nói chuyện một chút.
Ông chẳng nặng lời, chẳng ồn ào gì nhưng nói mà cứa vào tim gan, phèo,
phổi cứ loạn xị hết cả lên. Đúng là đau hơn hoạn.
- Con là một đứa con gái hết mực ngoan ngoãn, từ bé đến lớn chưa bao giờ
làm bố mẹ thất vọng hay phiền lòng. Nhưng chuyện xảy ra khiến bố mẹ rất
đau lòng và cảm thấy xấu hổ. Con không phải là đứa con gái duy nhất bị
như vậy…(bị? Ý ông già làm sao?) nhưng mọi chuyện đã lỡ rồi…bố không
muốn nói nhiều nữa_quay sang tôi_còn cháu, bác hi vọng cháu thực sự chín
chắn và suy nghĩ thật đúng đắn. Bác không hài lòng về chuyện này chút
nào cả, bác cũng không thể đổ lỗi trách nhiệm hết lên đầu cháu được. Là
do cả con gái của bác. Nhưng vì hai đứa đã yêu nhau, muốn đến với nhau,
bác cũng không thể cấm đoán, ngăn cản được mặc dù bác không tin tưởng
một thằng con rể như cháu có thể mang lại hạnh phúc được cho người con
gái mình yêu. Tất cả chỉ vì chữ LỠ nên bác sẽ suy nghĩ…còn nếu không thì
cháu không phải là người bác muốn con gái bác gắn bó cả đời. Hi vọng
cháu hiểu mà sau này cố gắng sống tốt hơn.
Không hiểu vì đang muốn PR cho con gái hay là sợ tôi không tử tế với con
ông mà ông buông ra những câu chát chúa như xát muối vào lòng nhau như
thế. Cứ tưởng người ta hiền mà dễ bắt nạt chắc. Tức nhưng không thể làm
gì cả. Dù sao thì cũng là ông bố vợ vĩ đại, công an cơ mà. Thời gian sẽ
trả lời cho tất cả thôi, bây giờ không nói lên được điều gì cả. Nhưng
một ngày nào đó, tôi sẽ cho tất cả mọi người biết rằng tình yêu tôi dành
cho em là không giới hạn, là vĩnh cửu…và tôi hoàn toàn xứng đáng với
em. Xứng đáng. Tôi thấy tôi cao thượng và vị tha hết mức đấy chứ.
Từ cái hôm gặp gỡ gia đình bên gái, chả thấy bố mẹ tôi đã động gì đến
chuyện ấy nữa. Có hỏi thì chỉ bảo “cứ lo học hành mà thi cử cho tốt,
chuyện đó để bố mẹ lo” không biết bố mẹ lo tới đâu, lo kiểu gì, chỉ biết
vào một ngày đẹp trời, hơi hửng chút nắng, trước khi tôi đến trường thì
ông thông báo:
- Cả hai nhà quyết định sau khi con thi xong tốt nghiệp thì sẽ tổ chức đám hỏi và đám cưới luôn.
Tôi ngớ ngẩn hết cả người, ông bà già làm như cái kiểu đang bị ép cưới
không bằng mà ngồi đấy sắp với chả xếp. Ám khí đến thế là cùng, nhưng
thôi, không sao, lo được dùm thì tôi khỏi lo, dạo này tôi cũng có khá
nhiều chuyện phải lo rồi, miễn là được cướ, miễn là có vợ và miễn là mọi
chuyện nó cứ tốt đẹp thì thiên hạ còn thái bình dài dài.
Cho đến khi tôi thi cử xong thì chúng tôi đều ít gặp mặt nhau, nếu không
nói là không gặp hoàn toàn. Chỉ có hôm nào lên trường, rãnh rỗi tôi qua
chỗ em đón em đi ăn nhẹ chút rồi đèo em về, còn lại hôm nào ở nhà ôn
thi hoặc là làm đồ án thì thôi cấm tiệt, chỉ có liên lạc qua điện thoại.
Mà thực ra thì cũng mấy chốc nữa là người một nhà, ra đụng vào chạm
rồi,làm tốt nhiệm vụ còn đưa màng về dinh nữa. Có khi lúc đó lại chán
chả muốn gặp cũng nên ấy chứ. Như ông anh họ tôi đấy, chưa lấy vợ thì
hứng thú này nọ, lấy vợ về đi chơi cũng không thoải mái, phải xin xỏ ỉ
ôi sùi bọt mép. Hôm nào tâm trạng vui thì gật đầu, còn hôm nào tâm lý
không ổn định thì thôi, tốt nhất là nên im lặng và chuồn lẹ vào giường
đắp chăn ngủ cho lành đời. Có hôm nào hội hè đàn đúm thì i như rằng tìm
thấy được cả một bịch quần áo trong cốp xe máy. Mặc quần đùi bảo anh đi
đây chút, không dám bảo đi chơi, ra wc công cộng mới lôi ra mặc. Đời nó
là bể khổ, may mà chúng sinh bơi giỏi không thì chết chìm từ lâu. Hi
vọng tôi không phải thành ra như thế. Đời còn xuân phơi phới…