Khi thiên thần mất đi đôi cánh, Chương 08

Cố giãy nhưng nỗ lực của nó là vô vọng, hic, không phải chứ???

- Anh...Anh...- Nó run run cà lăm ngay khi yên vị trên giường.

- Giờ mới phát hiện em bị nói lắp đấy, mà hình như em nặng hơn trước thì phải, giảm cân đi không là béo bây giờ...( Minh Anh nhà mình thẳng thắn ghê! )- Mặt nó đỏ lựng lên không dám nhìn anh...

- Anh không được ngủ ở đây, muốn ngủ thì phải ra ngoài chứ?- Nó sợ hãi trở về với thực tại, suýt chút nữa là la toáng lên khi thấy anh ngồi hẳn lên giường...

- Ngốc, em đang suy nghĩ kung tung gì đấy hả? Ngủ đi, anh sẽ đợi tới khi em ngủ say rồi mới về- Anh phì cười- Như thế không tổn hại gì tới em chứ?

May mà nó chưa hớ điều gì không chẳng biết chui vào đâu, sao nó lại nghĩ lung tung thế nhỉ???!!!+.+

- Anh hứa nhé!- Vi cố nói một câu gì đó để chữa ngượng.

- Ừ, ngủ đi em...- Đặt lên trán nó một nụ hôn, anh cười dịu dàng.

- Em ngủ đây.

Bàn tay Vi nắm chặt lấy tay anh, một thoáng ngạc nhiên nhưng rồi anh đã để bàn tay mình nằm yên trong đó,...

Đứng trước cửa phòng Vi, Trang mỉm cười nhìn anh trai đang nắm lấy tay cô bạn thân, nó ước mình cũng được hạnh phúc như thế.

Đã rất lâu rồi, giờ nó mới được thấy con người ngày xưa của anh.Thù hận đã che đi tất cả, nó như con dao hai lưỡi, sơ sẩy một chút thôi sẽ làm cho chính ta chảy máu...

- Em về rồi à?Đi thôi.- Anh nói rất khẽ rồi cùng nó xuống phòng khách.

Quản gia đã đợi dưới nhà từ lâu.Sau khi xem một số báo cáo, chợt lông mày anh nó hơi nhíu lại:

- Mới chỉ 40%, theo cháu được biết thì chú Phong chỉ nắm giữ 45 % cổ phần.Vậy 15 % nữa, ai đang nắm giữ?

- Xin lỗ cậu chủ, tôi cũng đã cho điều tra về người này nhưng tới giờ vẫn chưa có kết quả.

- Phải nhanh chóng có số cổ phần đó, phải để ông ta không kịp trở tay.Quản gia tìm hiểu kĩ một lần nữa xem sao...

- Vâng.

- Thôi chú về nghỉ đi.Hì, xin lỗi vì khuya thế này hai anh em cháu còn làm phiền tới chú- Trang nhoẻn cười.

- Không sao.Chào cô cậu.

Bóng quản gia vừa khuất, anh nó lại tiếp tục chú tâm vào laptop

- Có lẽ nên bắt đầu cho công ti lộ diện thôi anh.Mẹ nói sẽ sớm về nước mở chi nhánh, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng với chú ấy.

- Giờ chưa phải lúc chúng ta lộ diện, em nhờ mẹ tìm người đứng ra quản lí 

đi.

- Nhưng em nghĩ chú ấy sắp điều tra ra rồi.

- Vậy nên anh mới cần em cẩn thận hơn.

Giọng anh nó cứng rắn và dứt khoát, nó thấy sự căm thù đang hiện rõ mồn một trong mắt anh.Phải thôi, nó không bao giờ quên được cảnh anh em nó phải đứng đường, sống khổ sở, nhìn anh em nó ai dám bảo là con của một chủ tịch tập đoàn lớn???Bố nó vừa mất đi, chú ruột nó đã thâu tóm toàn bộ và đuổi mẹ con nó ra đường theo đúng nghĩa đen.Có lẽ người ta tự hỏi tại sao anh em nó không được quyền thừa kế?Bởi một lẽ: bố nó ra đi quá đột ngột và ông chú tàn nhẫn đã bóc trần một sự thật: hai anh em nó khong phải là con ruột của bố...

Cái khoảnh khắc ấy, nó và anh tưởng chừng như bầu trời sụp xuống, mờ mịt, tất cả là quá sức chịu đựng đối với trẻ con...

Thật may nó có một người mẹ kiên cường.Mẹ đã thuê những luật sư giỏi nhất, cậy mọi mối quan hệ để anh em nó được học hành đàng hoàng nhờ hưởng chút tài sản thừa kế như của bố thí...Nó hận nhưng anh nó còn hận hơn, anh đã phải nhìn thấy tận mắt bố đã ra đi như thế nào, phải câm lặng ra sao để không bật lên tiếng nấc khi thấy mặt kẻ sát nhân...

Anh em nó đã cắn răng nhẫn nhục mà sống trước những lời xì xào, những ánh mắt khinh miệt của cả dòng họ chỉ để đợi một ngày, một ngày được trả thù tất cả...

- Vâng, có lẽ nên để vệ sĩ đi theo như lời mẹ...

- Không cần đâu...Ừm, em lo cho Vi nha...

- Hì, em sẽ để mắt tới cậu ấy...

- Lần sau đừng uống nhiều như hôm nay, em biết rượu không tốt cho sức khỏe của em phải không?

- Chỉ hôm nay thôi anh...

 

CHƯƠNG 8. CHÀO CON DÂU
BÁC LÀ MẸ MINH ANH

Chi chăm chăm nhìn vào
màn hình điện thoại, nó mong chờ một cuộc gọi hay chỉ một tin nhắn cũng được từ
anh Minh Anh rồi tự nhủ: " mình đúng là con pé ngốc, có bao giờ anh ấy chủ
động làm những điều đó đâu."

- Em không đi học hả?

Anh nó bước vào, mắt
không rời cái iphone.Ảnh đang làm cái gì thế nhỉ?

- Hôm nay là chủ nhật
mà, bộ anh muốn em gái bội thực vì sách vở sao???

- Ai dạy em đốp chát
thế?Cái tốt thì không học, toàn học cái xấu...- Anh ngẩng lên nhìn nó tò mò.

- Chị Vi.

Nụ cười dần tắt lịm, Bảo
Anh ngồi xuống, cái khung cảnh Minh Anh và Vi thân mật cầm tay nhau lại nhảy
vào đầu anh không thể cưỡng lại.Nó nhanh ý nhận ra sự thay đổi lạ thường trên
nét mặt anh trai, trong nó dậy lên một nỗi lo lắng mơ hồ...

- Quên hỏi, hôm nay chủ
nhật sao anh không tranh thủ mà rủ chị gia sư của em đi chơi ngồi nhà làm gì
vậy?Hì, không phải có người ngày nhớ đêm mong được gặp lại chị Vi khi đang đi
du học sao???Hay anh định ở nhà để ám em...

- Vi đã có người
thương.Minh Anh và cô ấy xem ra đang rất vui vẻ...

- ...- Chi im lặng, nó
đã lờ mờ linh cảm khi thấy anh trai thường xuyên buồn.Nếu bình thường hẳn nó đã
thấy buồn cười vì có người lại đi từ chối người anh tự tin tới kiêu ngạo của
mình nhưng giờ thì nó không cười nổi, quai hàm như cứng lại, cứ thưởng Bảo Anh
có thể giữ chị Vi và anh Minh Anh sớm muộn gì cũng sẽ là của nó,...Nó không cho
phép hai người đó đến với nhau...

- Anh phải lên công ti
đây, tối em ăn cơm một mình nhé?!

- Khoan đã anh, em có
chuyện muốn nói...

Bảo Anh dừng lại, chăm
chú nhìn em mình.

- Sao em?

.......

******

Chuông điện thoại vang
lên, nhìn màn hình Minh Anh tự hỏi không biết Chi gọi điện cho mình có chuyện
gì?

- Alo...

- Chào anh.- Con bé rụt
rè lên tiếng.

- Ưh, lâu rồi em khỏe
không?

- Dạ, em khỏe.Ừm, em
muốn nói chuyện với anh.Liệu anh có rảnh không?

- Bây giờ à?

- Vâng, để em tới hay...

- Để anh tới đó, em đợi
một chút nhé!

Tắt điện thoại, anh quay
xe...

Vui mừng sửa soạn mọi
thứ, trong lòng Chi đang lâng lâng niềm háo hức, nó sắp được gặp anh rồi...

Cốc...Cốc...

- Anh tới rồi à?- Nó mở
cửa nhoẻn cười thật tươi khi thấy anh đứng đó.

Vào phòng em đi.

Đưa một tách trà cho
anh, nó thận trọng rót một tách cho mình.Nhấp một ngụm nhỏ, nó bắt đầu:

- Hì, công việc của anh
vẫn ổn chứ ạ?

- Ưh, cũng bình thường.

Chi nhìn thấy anh bắt
đầu sốt ruột, nó từ tốn...

- Tập đoàn của gia đình
em đang nắm giữ 15 % cổ phần của NW

Minh Anh ngừng uống trà,
anh đặt tách xuống một cách chậm rãi, nhìn thẳng vào mắt Chi.Tim nó đập rộn
ràng, nhanh quá mức bình thường, Chi cúi mặt xuống tránh ánh nhìn ấy...

- Gia đình em sẽ đồng ý
bán nó cho anh chứ?

- Anh biết đấy, chuyện
này rất khó...

Đột nhiên anh đứng dậy,
trên môi biến ra một nụ cười vô cảm:

- Vậy mục đích của em
khi mời anh tới đây chỉ là để nghe em thông báo rằng gia đình em đang có số cổ
phần mà anh cần thôi sao?Anh không tin điều đó đâu Chi.

- Vâng, tất nhiên là như
thế, nếu anh đồng ý với em một chuyện thì số cổ phần đó sẽ thuộc về anh.

-...- Minh Anh im lặng
đợi chờ nó nói tiếp.

- Em muốn anh...trở
thành...bạn trai em.

-...

-...

- Điều ấy là không thể.

- Tại sao?

- Bởi anh không muốn lợi
dụng em, anh tôn trọng tình cảm của em và anh mong là em cũng thế.Anh không
thích mang nó ra trao đổi.

- Anh nói dối, chỉ tại
vì anh thích chị Vi thôi...

Nước mắt trào ra, nó lắc
đầu chối bỏ...

-...

- Đáng ra chị ấy phải ở
cạnh anh em mới đúng.Đến nước này thì em cũng nói thẳng cho anh biết, chị Vi và
anh Bảo Anh không phải bạn bè bình thường, mà họ đã từng thích nhau, anh hiểu
không?Chắc hẳn anh em đã nói qua về mối tình đầu của anh ấy cho anh đúng không
nào?- Chi đắc thắng, nó sẽ cho tất cả nôt tung...

Nhưng trái với mong muốn
của nó, Minh Anh bình tĩnh tới lạ, thậm chí không có một sự thay đổi nào dù là
nhỏ nhất trên khuôn mặt...

- Em nói với anh tất cả
những điều này làm gì?Bởi nó đã thuộc về quá khứ và hiện tại thì hẳn Vi không
giấu anh bất cứ chuyện gì...

Thái đọ dửng dưng và sự
tin cậy tuyệt đối của anh Minh Anh dành cho chị Vi như một ngọn lửa đang bùng
lên trong một kho xăng, nó đang cháy, cháy dữ dội...

- Em cho anh ba ngày để
suy nghĩ về đề nghị của em, tới lúc đó em mong có một câu trả lời cuối cùng
khôn ngoan từ anh.

-...

- Vì em không muốn phải
đích thân dâng số cổ phần này cho chú anh đâu Minh Anh.

Nhả từng chữ trong câu
cuối như một sự đe dọa, nó đang buộc thòng lọng vào cổ anh, anh ấy muốn thoát
đâu có đơn giản.

- Anh sẽ nói chuyện với
Bảo Anh và không thay đổi quyết định của mình đâu.Thôi, anh có hẹn.Tạm biệt em.

" Anh thông minh là
thế sao lại có thể suy nghĩ đơn giản vậy nhỉ?Anh Bảo Anh yêu chị Vi cơ mà, làm
sao anh ấy đồng ý được cơ chứ? ", Chi nghĩ thầm không giấu một nụ cười
đang dần hiện ra...

Lên list các cuốn sách
cần mượn, Vi chăm chú tìm.Haizzz.Nó cần học hành cật lực để bù cho chuỗi thời
gian nghỉ học...

Chồng sách trên tay nó
cứ thế cao dần, còn một cuốn nữa ở tít trên cao mà Vi không biết làm cách nào
để lấy, đang định đặt hết xuống bàn...

- Em muốn lấy cuốn này
à?

Bảo Anh mỉm cười đưa cho
nó.

- Cảm ơn anh.

Tất thảy những người có
mặt trong thư viện lúc đó đều quay lại nhìn nó.Vi quên mất là không nên bắt
chuyện với người nổi tiếng khi đang ở trường nếu không muốn trở thành trung tâm
của những lời bàn tàn...

- Em định trở thành bác
học hay sao mà mượn nhiều thế này?

Nhìn qua một lượt sách
trên tay nó, anh tò mò.

- Hi.Không, em chỉ muốn
cải thiện thứ hạng của mình thôi.

- Có cần anh giúp em
không?

Đó hẳn là một lời đề
nghị tuyệt vời bởi hơn ai hết nó biết anh Minh Anh và Bảo Anh là hai sinh viên
vô cùng xuất sắc, có anh ấy giúp thì còn gì hơn nhưng Vi muốn thử tự bơi, tự
vẫy vùng xem sao, vì dù không thông minh nó cũng được cái tính chăm chỉ
mà... 

- Không cần đâu ạ.Cảm ơn
lời đề nghị rất hấp dẫn của anh.Hì.Em về đây, anh chọn sách tiếp đi nhé.Tạm
biệt.

Nó chạy tót ra ngoài,
thoát khỏi những cái nhìn chòng chọc không mấy thiện cảm của người xung quanh,
một lần nữa nó bỏ anh Bảo Anh đứng như trời trồng trong thư viện.

Tinh..Tinh...Tinh

- Tổng giám đốc có một
cuộc gặp với chủ tịch tập đoàn NW lúc 3 giờ đấy ạ!

- Tôi biết rồi.

******

- Xin lỗi đã để ông phải
đợi, tôi bị tắc đường- Đẩy cửa bước vào, Bảo Anh mỉm cười.

- Ồ không sao, tôi cũng
vừa mới tới thôi...

Giam mình trong phòng,
bàn tay Bảo Anh lướt nhẹ trên từng phím đàn, ban đầu là những thanh âm êm dịu
rồi ngày một dữ dội.Gió thổi rít qua ô cửa, những chiếc chuông lắc lư tất cả
tạo thành một bản hợp âm có vẻ như vô cùng hỗn loạn nhưng lại hết sức thống
nhất...như những tình cảm đang dậy sóng trong người anh...

" Em từng ước được
làm phù dâu, được mặc lên mình bộ vày trắng tinh khôi chứng kiến hạnh phúc của
những người em thương yêu.Hì "

" Thuộc về quá khứ
rồi anh nhỉ?..."

Giọng Vi lảnh lót vang
lên trong đầu anh, nếu như khi ấy anh không để lòng tự tôn của mình chi phối,
nếu anh giữ Vi lại hẳn bây giờ đã không phải hối hận như thế này?

Bảo Anh ngày càng nhận
ra Vi quan trọng với anh đến nhường nào? Anh không muốn một lần nữa phải hối
hận, nếu anh cố gắng... nếu không dễ dàng thả tay Vi đi thì mọi chuyện có thể
sẽ thay đổi, phải rồi, anh phải thử...

Đã có ai nói với bạn
rằng những người thuộc cung Song tử là những con người toàn năng và luôn ham
muốn chiến thắng chưa nhỉ???Chỉ cần họ muốn họ sẽ làm mọi cách để đạt
được....Nếu chưa, hãy xem những gì Bảo Anh sắp sửa làm...

******

Kéo tấm rèm dạt sang hai
bên, căn phòng rộng lớn sáng bừng, Minh Anh đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm
nhỏ, mắt anh vô cảm nhìn mọi thứ xung quanh, anh thấy khó chịu, thật sự là thế
khi nghe Chi nói về mối quan hệ giữa Vi và Bảo Anh, anh bất ngờ, ngạc nhiên,
anh thấy ghen tị vì không phải là người con trai đầu tiên trong trái tim Vi
nhưng do đã quá quen với việc mang những chiếc mặt nạ nên chẳng khó khăn gì anh
che giấu được cảm xúc của mình....Tự biết bản thân thật vô lí khi như thế nhưng
Minh Anh chẳng thể ngăn nổi những suy nghĩ nhỏ nhen...

Điều đó còn chưa đủ, giờ
trong anh lại nảy sinh cả cảm giác có lỗi đôi chút với Bảo Anh. Phải, anh vẫn
nhớ như in cái phút giây nhìn bạn mình vô hồn khi chia tay mối tình đầu, dầm
mình trong mưa vì đau, anh đã không thể tài nào lí giải vì sao Bảo Anh yêu
người đó tới thế mà lại chấp nhận buông tay....Cho tới bây giờ anh cũng không tài
nào hiểu được, chỉ biết nhờ quyết định sai lầm ấy của bạn mà anh may mắn có
Vi...

Anh chưa bao giờ nghi
ngờ tình cảm của anh dành cho Vi nhưng còn Vi thì sao? Tại sao trong đêm biểu
diễn đó Vi lại khóc? Anh hoàn toàn tự ti, anh không dám nghĩ tiếp, nếu như
không có anh hẳn Vi sẽ lại quay trở về với Bảo Anh như Chi nói, nếu như...Vi
vẫn còn tình cảm với Bảo Anh...

Tách cà phê đen đã nguội
hết, mắt anh nhắm nghiền, thả người chìm trong ưu tư,...

Ôm một đống thứ lỉnh
kỉnh, nó lẩm nhẩm suy tính cách trừng trị Trang vì đã đưa nó cả khối đồ như thế
này, chỉ nhận được một mẩu Sticker toe toét mà Vi phải làm việc không công như
vầy đây.Vấn đề không chỉ nằm ở đó, nó không biết nơi anh Minh Anh ở mới là
chính, làm tội bác tài xế cứ phải vừa đi vừa dò bản đồ.Khổ thế chứ?!

- Tới nơi rồi đấy cô.

- Hi, cảm ơn chú ạ.- Gửi
tiền cho bác tài xong xuôi nó mở cửa xe bước xuống.

- Hơ...

Suýt chút nữa thì thùng
đồ trên tay nó rớt xuống, ngôi nhà này sao mà kết cấu lạ quá vậy???Không nhiều
tầng như nơi nó và Trang ở nhưng nơi đây lại rộng khủng khiếp, bao quanh là
cánh đồng cỏ lau cao ngang người.

Tin...

Vi nhấn chuông chờ đợi,
nhưng mãi chẳng thấy ai ra mở cửa, nó bèn đánh bạo lấy chìa khóa mà Trang để ở
trên bàn ra mở cửa.

Bên ngoài nhà là một màu
trắng toát nhưng bên trong tất cả mọi thứ đều màu đen, khiến nó có cảm tưởng
rằng chẳng có tia sáng nào có thể lọt vào đây, giống như một thế giới riêng bị
cô lập...Thật đúng là không thể hiểu nổi, Minh Anh khó hiểu ra sao thì nơi anh
ấy ở khó hiểu y như thế...

Mò tay bật cái nút mà nó
nhầm tưởng là công tắc, nước từ trên phun xuống bất ngờ làm người nó ướt nhẹp,
vừa tức vừa ngao ngán, Vi ngưng ngay ý định ấn lung tung, ai mà biết được còn
những gì đợi nó???

Đặt thùng đồ vào cái nơi
khô ráo nhất, Vi lọ mọ vào phòng tắm lau khô tóc.Không biết anh Minh Anh đi đâu
mà lại chẳng có ở nhà, từ hôm qua tới giờ nó chưa gặp anh...

Bước thận trọng lên cầu
thang, nó muốn tìm chút ánh sáng từ ban công bởi mọi thứ tối om om làm nó ngột
ngạt.

Một căn phòng mở hé,
sáng một vệt nhỏ qua khe cửa, Vi không cưỡng nổi sự tò mò, nó đẩy cửa...

Ánh sáng đột ngột đập
vào mắt khiến nó phải đưa tay lên che mắt vì chói, từ nơi này có thể nhìn bao
quát cả cánh đồng cỏ lau rộng mênh mông dưới kia, và rồi mắt nó cũng phải dừng
ở chiếc giường màu đen ở ngay bên cạnh những ô kính.

Anh Minh Anh đang ở nhà
và anh ấy đang ngủ.Nó bước đến thật gần, trên môi nở một nụ cười, dưới ánh sáng
lấp lánh thiên thần của nó như tỏa ra vầng hào quang nhè nhẹ, anh thật hoàn
hảo, hoàn hảo tới mức khiến nó tự ti,...

Đặt tay anh vào trong
chăn, Vi lặng lẽ ra ngoài...

******

Dừng chân ở căn bếp đầy
đủ tiện nghi, nó nhìn đống máy móc lắc đầu, không phải Vi chê hiện đại mà là vì
nó không biết sử dụng những thứ đó thế là đành xắn ống áo, đeo tạp dề,...

Tranh háo hức chờ đợi
phút giây được thấy mẹ, nó nhìn chăm chú vào những hành khách đang bước ra rồi
mỉm cười thật tươi khi thấy một người phụ nữ ăn vận sang trọng, khuôn mặt phúc
hậu tiến tới:

- Mẹ ơi, con ở đây!

Ôm chầm lấy mẹ, nó thì
thầm:

- Con nhớ mẹ quá.Hi

- Thật không?Vậy chứ mẹ
bảo ai sang bên đó thăm mẹ mà không chịu ấy nhỉ?

- Hì, con sợ làm phiền
mẹ mà, thôi để con đưa mẹ về.

Ngồi trên xe, Trang cứ
líu lo mãi không ngừng kể đủ thứ chuyện khiến mẹ nó phải phì cười.

- Thu mua cổ phiếu tiến
hành tới đâu rồi con?

- Dạ, ừm, được 40% rồi
ạ.- Giọng Trang chậm lại, nó sợ mẹ hỏi tiếp.

- Như thế là còn 15 %
nữa, sao hai đứa không mua luôn đi?

- Số cổ phần ấy không
mua được...

- Vì sao?

- Vì anh Bảo Anh đang
nắm giữ nó và anh ấy không muốn bán cho chúng ta?

- Bảo Anh?Không phải rất
thân với con với Minh Anh à?Ta nghĩ nó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến tập đoàn của
gia đình cậu ta nếu bán số cổ phiếu đó đi.

- Ừm, con cũng không
biết.

Mặc mẹ chìm trong những
ưu tư, nó cũng nén buồn, dõi mắt về phía trước.Hơn ai hết Trang biết anh Bảo
Anh làm thế là vì Vi, anh ấy đang ép anh trai nó phải buông tay Vi.Nó thấy đau
nhói khi nghĩ tới đó, dù gì anh MInh Anh cũng sẽ không làm theo những gì anh
Minh Anh muốn, nó tin là nó hiểu tính cách anh trai mình...

- Mình đi đâu đây con?-
Mẹ cất tiếng hỏi làm nó giật bắn mình.

- Về nhà ạ.

- Mẹ muốn tới chỗ Minh
Anh.

- Để mai cũng được mà
mẹ, mẹ cứ về nhà nghỉ ngơi, nếu cần con sẽ gọi anh ấy tới...- Nó lúng túng,
thôi chết rồi, mẹ mà tới nhà anh ấy bây giờ là kế hoạch sắp đặt cho hai người
đó của Trang cũng đi tong luôn...

- Mẹ cũng không mệt, con
cứ đưa mẹ tới đó đi, lâu rồi chẳng thấy nó hỏi han gì tới bà mẹ này, về nước nó
cũng không thèm ra đón.

- Dạ...- Trang cười mà
như mếu quay xe...

- Mum...mum...Vừa rồi!-
Nó đậy nắp nồi súp lại một cách hài lòng, xong quay qua đổ khoai tây chiên ra
dĩa.

Bởi chú tâm vào việc dọn
thức ăn nên Vi không để ý anh Minh Anh đã xuống nhà từ rất lâu và đang đứng
lặng ngắm nó.

- Anh dậy rồi à?- Không
cần quay lại nhìn nó cũng đoán ra được người đang bịt mắt mình là ai.

- Em tới lâu chưa?- Anh
thả tay, hôn nhẹ lên tóc nó.

- Cũng được một lúc
rồi.Hì, giờ thì xê ra để em bưng đồ ăn nào.

Vi đang trông chờ anh
xắn tay áo giúp mình nhưng thảm thay anh lại ngang nhiên ra ghế ngồi, gì thế
nhỉ???Chỉ số ga lăng của anh í bằng không sao???

- Em thừa biết không cần
nhìn anh như thế thì mặt em trông cũng ngố lắm rồi mà.Không phải anh không muốn
giúp, tại em bảo anh xê ra đấy chứ?

Nó méo xẹo giơ nắm đấm
hờ rồi cũng ngoan ngoãn bưng đồ ăn ra:

- Ngon không? - Vi long
lanh quan sát nét mặt của anh.

- Ưh, cũng được.

- Chỉ được thôi à?

- Ưh, chỉ thế thôi.

Dù muốn kéo dài cuộc hội
thoại nhưng thái độ của anh khiến nó chưng hửng thế nên chẳng hỏi han gì nữa,
mặt mũi tối sầm, nó đưa thìa lên miệng...

- A...nóng...- Đưa tay
lên ôm miệng, Vi lẩm bẩm nguyền rủa cái tính hậu đậu của mình.

- Khăn của em này...Lúc
nào cũng bất cẩn như thế...

Anh đưa khăn giấy cho
nó, cố nén một nụ cười đang dần hiện ra nơi đầu môi...

- Kệ em.

- Ưh, thì anh có quan
tâm đâu, giờ thì lau đi, lem hết cả rồi...

Không đợi nó đồng ý, anh
với tay chăm chú lau vết súp lem trên mặt Vi.

- Lúc ấy sao anh lại bảo
em có một điểm đặc biệt không thể không nhận ra?

-...- Bỏ khăn giấy vào
thùng rác, anh từ tốn ngẩng đầu lên chăm chú ý muốn Vi tiếp tục...

- Cái lần đầu tiên em
gặp anh ấy.Em đã thắc mắc mãi.

Vi không giấu nổi tò mò
hỏi thẳng anh...

-...

-...

- Vì lúc ấy anh thấy em
khóc, nước mắt khiến em trông không được tự nhiên và em là cô gái duy nhất ở
buổi biểu diễn đó không... hò reo tên anh.

-...

- Chính điều ấy đã khiến
anh đặc biệt chú ý và chỉ cần quan sát dáng người, đôi mắt hơi đỏ dù đã được
trang điểm, chẳng khó khăn gì anh có thể nhận ra...

- Thì ra là vậy...

-...

- Anh không muốn biết lí
do sao?

- Nếu muốn thì em sẽ tự
nói thôi vì vậy anh không hỏi gì cả.

- Cảm ơn anh.

- ...

- Gì thế ạ???- Vi ngờ
ngợ khi anh cứ nhìn chăm chăm vào bát súp của nó.

- Lúc nãy em làm rau cẩn
thận chứ Vi?

- Vâng.

- Thế cái gì đang ở
trong bát súp của em?

Nhìn xuống hướng mà anh
chỉ, nó nhảy dựng lên...

- Á...Sâu...Ọe...ọe...

Thế là không chỉ nó mà
mặt anh cũng tái mét, Vi cố sức móc cái thứ chất lỏng nó lỡ ăn vào.Sao nó lại
bất cẩn thế hả trời???

- Thôi đừng cố nữa, dù
gì em cũng đâu có thể lôi chúng ra được...

- Huhu...

- Em khóc cái gì, có
phải thuốc độc đâu.

- Huhu...

- Anh cũng ăn mà, đáng
lẽ em phải xin lỗi anh chứ, lại còn khóc...

- Huhu...

Nó tiếp tục điệp khúc
khiến anh ngày càng nóng mặt, dịu dàng...

- Thôi nín đi, nước của
em này.

-...

- Mà khóc nữa là anh
đuổi về bây giờ.

- Em đã tự tay giết chết
một sinh linh...Hức...hức...

Trời, anh loạng choạng,
hai mắt mở to bất lực nhìn nó.Đúng là bó tay mà! ( tới tác giả cũng bó tay... )

- Đừng khóc nữa,em biết
khóc là sẽ không xinh đúng không?

Ngước đôi mắt còn vương
nước nhìn anh, nó như bị thôi miên khi thấy anh đề cập tới chủ đề xinh hay
không...(-> đúng là không còn gì để nói...)

- Em thật đúng là ...đồ
ngốc

Không biết vì vẻ mặt của
nó lúc ấy trông dễ thương hay vì không kìm nổi lòng mà Minh Anh cúi xuống, đôi
môi anh khẽ chạm lên môi nó...Toàn bộ các giác quan trong nó như bị đơ lại hoàn
toàn, Vi bất ngờ tròn mắt trong tích tắc rồi cũng nhắm nghiền, hàng mi cong vút
rung rung, tim nó đang rộn lên những giai điệu không lời...

Bịch...

Âm thanh lạ khiến cả anh
và nó giật nảy mình quay lại và cái nguyên nhân phát ra tiếng động ấy thì chút
nữa khiến nó ngất lăn quay: Trang đang ôm miệng cười khúc khích còn người phụ
nữ bên cạnh cô bạn của nó thì y như là bị bùa choáng...

- Mẹ...- Minh Anh hoàn
toàn bình tĩnh, nhíu mày...

Vi đưa tay lên chắn
ngang bờ môi, anh ấy vừa mới gọi người đó là gì cơ???

- Cháu...chào bác...!

Lần ra mắt đầu tiên của nó
với mẹ anh tệ hại thế này sao???Ôi trời, toi rồi, Vi đã phạm ngay cái điều tối
kị trước mặt người lớn... 

- Con và...???- Có vẻ
như vẫn còn shock, bác gái nói đứt quãng

- Hì, mẹ trấn tĩnh nào,
đây là người yêu của anh con đấy...- Trang vui vẻ xoa dịu không khí.

- Thật sao Minh Anh?

- Vâng - Anh đáp cụt lủn
- Mẹ vào mà không nhấn chuông?

- Ta chỉ định khiến con
bất ngờ thôi!- Mỉm cười với anh xong gần như ngay lập tức bác ấy quay sang
nó...

Vi run lập cập, cúi gằm
mặt, chuẩn bị tinh thần nghe sự trách phạt của người lớn, nhưng... mấy thứ ấy
xem ra là quá thừa thãi...

- Đây là con dâu của ta
sao? Cuối cùng con cũng chịu tìm lấy một ai đó, thế mà ta cứ lo con sẽ theo chủ
nghĩa độc thân tới hết đời cơ đấy...May thật.Tên con là gì?

- Dạ, tên cháu là Tường
Vi ạ.

- Một cái tên rất đẹp,
ta và cháu sẽ có nhiều chuyện để nói đây...

Kéo tay nó lên phòng,
người mẹ trên cả tuyệt vời của Minh Anh đang định làm gì thế nhỉ???

Trang nhún vai cười ra
vẻ vô tội trước cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của anh trai.Phen này thì
thảm cho cả Minh Anh lẫn Vi rồi...

******

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3