Không nhiều thứ quan trọng - Chương 014
7h sáng tại trại trẻ mồ côi.
- Là chỗ này hả?- Khánh Nam hỏi hơi có chút ngạc nhiên trong khi Viết Quân và Khương Duy thì ngạc nhiên cực độ.
- Không phải trại trẻ mồ côi sao?
- Ừ, đúng là trại trẻ mồ côi đấy. Chưa đến bao giờ à?-Vào trong đi nào.
……..
- A, chị Linh Như!
Lũ trẻ hò reo ầm ĩ chạy vòng quanh nó, có đứa còn leo lên ôm chặt lấy nó.
- Thôi nào mấy đứa, chào ba anh đi nào! Đây là các bạn chị!- Nó vui vẻ
trỏ sang ba thằng.- Hôm nay chị và các anh sẽ ở đây chơi cả ngày với các
em, được không nào?
- Dạ được ạ!
Lũ trẻ đồng thanh rồi xúm xít xung quanh cả lũ.
- Chị ơi dạy em bài toán này đi.
- Chị ơi em không hiểu đề.
- Chị ơi chị vẽ con rùa đi.
- Chị ơi đi chơi đi chị.
- …
Cứ thế, nó như hòa vào với niềm vui trẻ thơ của lũ trẻ.
- Chết rồi, chi đang dạy Hoa làm bài, Nhân nhờ các anh vẽ cho nhé. Anh Quân vẽ đẹp lắm đấy.
- Em sang các anh hướng dẫn cho nhé.
- Lát học xong, chị em mình cùng chơi, được chứ?
Một vài đứa xụ mặt xuống nhưng rồi lại tươi tỉnh ngay. Niềm vui trẻ
thơ. Sao mà nhìn hồn nhiên, mà đáng yêu đến thế? Một ngày có vẻ sẽ rất
mệt nhưng không ít niềm vui cũng bắt đầu. Còn hơi ngỡ ngàng một chút
nhưng ba thằng cũng dần hòa vào với lũ trẻ. Mang lại niềm vui cho người
khác cũng là mang lại hạnh phúc cho chính mình mà.
Sắp
đến giờ ăn trưa, Linh Như xuống bếp phụ giúp các cô còn ba thằng vẫn
tiếp tục chơi với lũ trẻ. Đến tận trưa, khi bọn trẻ đi ngủ, tụi nó mới
có thời gian nói chuyện riêng.
- Các anh thấy sao? Rất vui đúng không?
- Uh, nhưng mệt quá. Mà sao em lại thích đến đây?- Khương Duy hỏi.- Ý
anh không phải nơi đây nhàm chán, anh chỉ muốn biết tại sao em lại nghĩ
ra việc đến đây thôi.
- Ngay từ nhỏ em đã hay đến trại
trẻ mồ côi rồi.- Nó mỉm cười nhẹ nhàng- Nhìn chúng đi, có ai nghĩ chúng
là những đứa trẻ mồ côi không?
- Ừ, dường như trong mắt chúng chỉ có niềm vui thôi.
- Đúng vậy. Hàng năm vẫn có những phong trào quyên tiền cho trẻ em mồ
côi, mọi người vẫn bảo hãy biết thông cảm với chúng, nhưng có ai biết
cái mà tụi nó cần nhất không? Đó không phải cái nhìn đầy thương hại hay
tiền của mọi người, cái chúng cần là tình cảm, tình cảm để xóa đi cái
vết thương lòng, sự xấu hổ khi bị bỏ rơi. Hãy thử nghĩ xem, trong một
đêm tối mà chỉ còn bơ vơ lại một mình mình ở trước cửa trại trẻ mồ côi…
hẳn đó sẽ là một ngày không bao giờ chúng có thể quên.- Nhìn nó đầy chua
xót khi nói những lời này. Nó không nhìn thẳng ba thằng mà hướng đôi
mắt về một nơi nào đó… một nơi nào đó mà chỉ có thể cảm nhận bằng tâm
hồn. Nó nói tiếp- Em muốn đến đây, muốn dành chút ít tình cảm của mình
để góp phần xoa dịu đi cái mất mát trong lòng chúng. Các anh sau này sẽ
là những chủ nhân tương lai của tập đoàn lớn, của các công ti lớn, em
muốn các anh hiểu một chút về cuộc sống xung quanh ta thôi mà. Em xin
lỗi vì sự bất ngờ này, nhưng cứ sống mãi trong một cuộc sống xa hoa sẽ
chẳng nhìn thấy cái vất vả, cực nhọc của những số phận bất hạnh xung
quanh. Nhìn chúng, em hiểu rằng cuộc sống này còn nhiều điều đau đớn hơn
mình biết nhiều. Và có nhìn chúng mới biết mình hạnh phúc thế nào khi
lớn lên có ba, có mẹ.- Nó ngừng lại như nuốt một cái gì đó vào trong.
Ánh mắt vô định đau xót của nó… suy nghĩ của nó phức tạp lắm… có ai
hiểu được không? Một nỗi buồn nào đó của nó… đúng rồi, nó đang cố che
giấu điều gì sau những câu nói ấy? Nỗi buồn của nó như chạy qua cả ba
thằng. Chưa bao giờ chúng nghĩ đến những cái đó, chưa bao giờ chúng tiếp
xúc với những cảnh sống khác nhau ở cái thế giới rộng lớn này, làm sao
mà nhìn thấy cái khó khăn, vất vả để kiếm được một đồng tiền chứ? Cả bọn
im lặng rất lâu mà chẳng có lý do, ngay cả Khương Duy mọi khi lắm mồm
là thế mà giờ cũng chẳng biết nói gì nữa. Cuộc sống này… muôn màu muôn
vẻ, sinh ra với một tương lai ấm êm đã định sẵn, sao mà hiểu nổi chứ?
- Ginny Wilson!- Viết Quân lên tiếng đầu tiên.
- Gì? Anh… Nó tròn mắt ngạc nhiên nhìn Viết Quân, lắp bắp…
- À, giờ có lẽ tôi đã hiểu được lý do con bé ấy thành lập quỹ hỗ trợ trẻ em nghèo rồi.
Nó chợt mỉm cười. “Phù, thế mà cứ tưởng hắn nhận ra mình rồi”
- Ừ, đó là một lý tưởng sống rất đẹp đúng không? Sống vì cộng đồng,
những buổi biểu diễn của Ginny và bà nội đều là vì trẻ em nghèo hết.-
Mắt nó tự nhiên sáng lên đầy thích thú. Đây chính là lý do nó và bà nội
hàng năm đều tổ chức những buổi biểu diễn ba lê từ thiện mà. Thế mà cứ
tưởng Viết Quân nhận ra nó.
- Sao nó là một cô công chúa của tập đoàn GMR lớn mạnh hàng đầu thế giới mà còn nghĩ được vậy mà mình không nghĩ được nhỉ?
Nó đã định trả lời nhưng chợt nhận ra hiện giờ bọn hắn chưa biết nó là Ginny nên thôi.
Nó chợt mỉm cười. “Phù, thế mà cứ tưởng hắn nhận ra mình rồi”
- Ừ, đó là một lý tưởng sống rất đẹp đúng không? Sống vì cộng đồng,
những buổi biểu diễn của Ginny và bà nội đều là vì trẻ em nghèo hết.-
Mắt nó tự nhiên sáng lên đầy thích thú. Đây chính là lý do nó và bà nội
hàng năm đều tổ chức những buổi biểu diễn ba lê từ thiện mà. Thế mà cứ
tưởng Viết Quân nhận ra nó.
- Sao nó là một cô công chúa của tập đoàn GMR lớn mạnh hàng đầu thế giới mà còn nghĩ được vậy mà mình không nghĩ được nhỉ?
Nó đã định trả lời nhưng chợt nhận ra hiện giờ bọn hắn chưa biết nó là Ginny nên thôi.
- À há, nhắc đến em Ginny tao chợt nhớ ra là có một thời gian mày sang
nhà con bé đấy chơi mà Viết Quân?- Khương Duy nhìn thằng bạn.
- Ừ thì sao?
- Hay là mày với em ý đấy?
- Làm sao? Mày nói thế ai mà hiểu?
- À, ý tao là firstkiss ý mà.- Khương Duy đứa hai tay lên ra hiệu làm
Khánh Nam phì cười trong khi nó thì tròn mắt ngạc nhiên. “Cái gì? Viết
Quân sang nhà mình á?”
- Không, làm gì có! Mày đứng có nghĩ linh tinh.- Viết Quân quắc mắt lên với thằng bạn.
- Cho… cho… cho em hỏi, Viết Quân sang nhà e… à nhà Ginny rồi sao?- Nó lắp bắp như không dám tin.
- Ừ, tập đoàn GMR và Asian Fashion là hai tập đoàn có mối làm ăn hợp tác từ khi mới thành lập mà.- Khánh Nam giảng giải.
- Em biết, nhưng mà Viết Quân có liên quan gì đến Asian Fashion ạ?
Ba thằng nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh.
- Em không biết gì thật hả?
Gật gật.
- Em không biết Viết Quân là ai thật hả?
Gật gật.
- Trời ơi Linh Như yêu quý ơi, thôi được, hôm nay Khương Duy thiếu gia
đây sẽ kể cho em nghe về lai lịch của cái người mà em hay gọi là “Con bò
Viết Quân” ấy. Nó không đơn giản chỉ là bò đâu em ạ! Con bò vàng đấy.
“ E hèm, cháu Viết Quân sinh ra trong một gia đình có nguồn gốc ông bà nội là người Hàn Quốc, ông bà ngoại là người Việt Nam…”
- Này, mày có cần phải kể lai lịch ông bà tao ra không?- Viết Quân cắt ngang.
- Ngồi yên đi, tao cho xuống ao bây giờ.- Khánh Nam nạt. (4 đứa đang ngồi cạnh cái ao trong trại trẻ mồ côi).
“ Nghe tiếp này, với lai lịch như thế thì cháu sẽ có ba là người Hàn
Quốc và mẹ là một người Việt Nam. Cháu được sinh ra vào mùa thu tại một
bệnh viện ở Seoul mở ngoặc đơn Hàn Quốc đóng ngoặc đơn cách đây 17 năm.
Cháu có một người chị gái hơn cháu 5 tuổi hiện đang đi du học. À quên
mất, tên thật của cháu là Han Ji Hoo…
- Cái gì?- Nó hét lên như không tin vào tai mình.- Anh… anh… là Han Ji Hoo?
- Ừ, sao? Đẹp trai hơn trong ảnh à?- Hắn hất tóc điệu nghệ, mặt vênh lên.
- Oh my god.- Nó thì thào nhìn hắn chằm chằm như kiểu hắn là một sinh
vật ngoài hành tinh mới lái nhầm cái đĩa bay xuống trước mặt nó.- Ra…
ra… ra anh chính là cái thằng bé lắm chuyện hay lẽo đẽo đi theo tôi hồi
nhỏ…- Nó lại lẩm bẩm.
- Gì? Ai lẽo đẽo? Thằng bé nào?- Khánh Nam ngồi bên thắc mắc.
- Không, không có gì ạ! Chết! Em bị đau tim mất. Shock nặng mà. Thôi anh Duy kể tiếp đi.
- Ừm…
“Từ hồi cháu 6, 7 tuổi…
- Mày có thôi gọi tao là cháu đi không hả?- Viết Quân (lại) chen ngang.
- Sao? Xuống ao nhé!- Khánh Nam tươi cười như hoa với Viết Quân trong khi ánh mắt lại có hình viên đạn.
“Từ hồi 6, 7 tuổi cháu nó thường xuyên về Việt Nam chơi, do ảnh hưởng của Khương Duy đẹp trai và Khánh Nam xinh gái…
- Hờ, mày bảo ai xinh gái đấy? – Lần này là Khánh Nam cắt ngang – Thực
ra là từ hồi về Việt Nam, do được Khánh Nam đẹp trai thông minh tốt bụng
khai thông trí tuệ, Viết Quân luôn muốn ở cạnh anh, tức Khánh Nam đẹp
trai nên cháu làm biếng bỏ ăn bỏ uống….
- Mày…. Viết Quân hét lên.
- Khương Duy bịt miệng nó lại đi. Anh kể tiếp này “Cháu nó làm biếng bỏ
ăn bỏ uống đòi về Việt Nam bằng được nên ba mẹ mới xây cho cháu cái
biệt thự nhỏ tí ti như con voi và một bà quản gia khó tính trên cả khó
tính. Năm lớp ba cháu về đây ở. Sau một năm ở Việt Nam, cháu “phải lòng”
Hoài Trang, em họ Khương Duy, sống chết đòi ở bên nhau…”
- Ư ư ỏ ao a ô ong ược in……. (Bỏ tao ra, cô không được tin)
- Khương Duy, tao bảo mày bịt mồm nó lại rồi mà.- Khánh Nam quay sang gắt.
- Anh trật tự cho Khánh Nam kể tiếp nào.
- Mày kể tiếp đi, tao giữ nó lại rồi.
- Ừ cảm ơn mày, anh kể tiếp nè: “Sau đó Hoài Trang chuyển ra Bắc, Viết
Quân shock quá nước mắt ngắn nước mắt dài, kể từ đó trái tim hắn nguội
lạnh….”
- Bỏ tao ra!- Viết Quân hất tay Khương Duy ra-
Bọn mày xuyên tạc quá đấy. Chính xác thì hồi nó đi, tao bị ốm .Tao không
nói không rằng một tuần vì bệnh chứ không phải vì nó, với lại tao chỉ
coi nó là em thôi.
- Mày có em à?
- Không, nhưng… cũng tương tự như thế, với lại xét cho cùng thì tao cũng biết cái cảm giác có em gái.
- Không có em sao biết tương tự?- Khương Duy dồn.
- Ờ thì… nhiều chuyện quá, không phải tao yêu nó là được. Bực cả mình.
Nó ngồi thừ người ra. Han Ji Hoo là Triệu Viết Quân, Triệu Viết Quân là
Han Ji Hoo… trời ơi! Gì thế này? Sao lại thế? Sao mình không nhận ra
hắn? Han Ji Hoo, cái tên gợi ra biết bao nhiêu chuyện. Phải rồi, bộ 14
lần này hắn cũng tham gia. Cũng may mình hoàn thành ảnh mẫu trước hắn.
Trời ơi! Han Ji Hoo, anh Jimmy biết điều này chưa?
- Linh Như, không sao chứ? Mà cũng phải thôi, ở Việt Nam thì Viết Quân không nổi mấy đâu, chỉ ở Hàn Quốc mới nổi tiếng thôi.
Nó chẳng quan tâm Khánh Nam đang nói cái gì. “Thôi không sao, nếu giờ
không gặp hắn thì mình cũng định năm học tới sẽ sang Hàn Quốc tìm hắn
mà. Không sao không sao. Cứ bình tĩnh nào.” Nó thở thật sâu để lấy lại
trạng thái.
- Anh ở hãng Asian Fashion thế có biết gì về thiết kế không?
- Không nhiều. Chỉ đủ sau này có gì thiết kế váy cưới cho vợ tương lai.
Hắn cười trong khi mặt nó thay đổi trạng thái liên tục. Giữa Ginny
Wilson và Han Ji Hoo, giữa Linh Như và Viết Quân không đơn giản chỉ tồn
tại một tình bạn. Sẽ có một lúc nào đó, cái sự thật này cũng lộ ra thôi…
Bất chợt nó mỉm cười vu vơ. Han Ji Hoo đẹp trai hơn nhiều so với lúc
bé. Khi ấy, hắn hơi mập, người tròn tròn, và còn ngốc ngốc nữa cơ.
- Thế không phải mày kiss bé Gin thật à?- Khương Duy có vẻ chán nản.
- Bé Gin?- Nó lại cười. Hồi nhỏ JiHoo luôn gọi Ginny là bé Gin mà lại.
- Không! Tao đã bảo không phải kiss nó rồi mà. Mày hôm nay hay thật đấy, trêu tao với hết người này người khác.
- Nhưng công nhận Viết Quân nhà ta càng ngày càng “lớn” ra đấy nhỉ?- Khương Duy cười ẩn ý.
- Thế trước giờ tao không lớn là gì đấy? Mày nhìn đi, có bao giờ mày cao hơn tao chưa?- Viết Quân nhăn mặt nhìn thằng bạn.
-
Đấy, mày lớn ở đấy đấy. Hồi trước tao mà nói thế mày chỉ hỏi: “Vậy à?”
rồi thôi, giờ thì cho một tràng. Lớn rồi có khác. Đúng không Khánh Nam?
- Ừ đúng đấy, tự nhiên dạo này nó bớt ngu đi chứ.- Khánh Nam nhăn nhở.
- Vậy ngày xưa anh … ngu lắm hả?- Nó ngây thơ hỏi Viết Quân.
- Cô bảo ai ngu? Tin lời hai đứa nó mà cũng tin à?
- Chẳng nhẽ tôi lại tin anh? Đa số thắng thiểu số mà.
- Hừ, nói với những đứa hâm hâm bực cả mình.- Viết Quân bực tức- Tao ngu lúc nào hả Nam?
- Ừ mày khôn. Ôi thật là lãng mạn.- Khương Duy chắp hai tay lại đung
đưa mơ mộng- Tao vẫn nhớ mãi cái bài kiểm tra Văn năm lớp 10.
Khánh Nam bất chợt ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Linh Như, em nhớ cái câu: “Gương gượng soi lệ lại châu chan” của Chinh Phụ ngâm không?
- Cái đoạn trích trong ngữ văn 10 hả?
- Ừ. Theo em thì ý của họ là sao? Tức là ý nghĩa câu đó ý?- Khương Duy có vẻ nghiêm túc.
- À… thì người chinh phụ soi gương vì muốn trang điểm lại mình một chút
và khóc khi chợt nhận ra thời xuân sắc đang dần trôi qua nhanh mà vẫn
không được trọn vẹn hạnh phúc lứa đôi…- Nó trả lời thản nhiên.
- Đấy. Lãng mạn ở chỗ đấy đấy. Viết Quân nhà ta trong bài kiểm tra Ngữ
văn đã phân tích rằng: “Vì ở nhà một mình, người chinh phụ chán quá nên
mang gương ra soi để… ha ha ha buồn cười quá.
Khánh Nam và Khương Duy cứ thế ngặt nghẽo. Khương Duy cố nín cười để kể tiếp.
“ Soi gương… soi gương để nặn mụn và… ha ha… khóc vì mặt mọc thêm mấy cái mụn mới, trong khi sẹo vẫn còn… ha ha ha…”
Nó ngây người nhìn Viết Quân một chút rồi cũng ôm bụng cười theo.
- Nhìn anh thế mà cũng có lúc ngố nhỉ? Ha ha ha, chẳng hiểu anh thành hotboy ở điểm nào nữa. Chết cười quá.
- Là… là… tại… tại…- Mặt Viết Quân đỏ bừng.
- Khoan giải thích. Còn nữa. Khánh Nam chợt nhớ ra- Trong bài “Đồng
chí” của Chính Hữu nữa, phân tích cái câu: “Áo anh rách vai, quần tôi có
vài mảnh vá – Miệng cười buốt giá chân không giày” cháu Viết Quân nhà
ta phân tích là: “Những người được gọi là “đồng chí” ấy đã lấy trộm
miếng vải ở áo đồng đội của mình để đắp lên cái quần bị rách. Miệng cười
buốt giá vì biết được sự thật tàn nhẫn ấy… ha ha ha… chết cười mất
thôi.”
Ba đứa cứ thế vừa ngồi nhìn cái mặt ******** đang đỏ ửng của Viết Quân, vừa cười.
Bọn
trẻ đã dậy cả rồi. Lại tiếp tục dạy học và chơi với chúng, lại tiếp tục
nghe những tâm sự của chúng, về cuộc sống, về tuổi thơ, về tình thương…
Có đứa thì đã lớn, có đứa thì nhỏ xíu. Những khuôn mặt dễ thương đang
vui cười hớn hở. Nó chợt nghĩ, năm xưa nếu nó không được nhận nuôi… thì…
giờ đây nó sẽ như thế nào? Chạy, nhảy, múa, hát, nói, cười… nhìn chúng
nó cảm nhận thấy được cuộc sống này sẽ rất đẹp nếu mình biết cách nhìn
nhận nó. Như bọn trẻ ý, như nó và Khánh Nam ý, cuộc sống này đẹp khi mà
chúng biết mỉm cười với mọi người xung quanh chứ không mãi ôm một cái
quá khứ đau khổ và sống lặng lẽ, khép kín như một vật thể vô tri vô
giác.
6h tối rồi. Bọn nó phải về thôi. Viết Quân lại bắt nó xỏ tay vào túi áo hắn. Trời rất lạnh.
- Đói rồi hả Linh Như?- Khánh Nam quan tâm nó.
- Sao anh biết?
- Hờ, anh là ai chứ? Giờ đi ăn đâu đây?- Cậu hỏi hai thằng bạn.
- Nghe nói có một nhà hàng mới mở ở đường … ngon lắm đấy.- Khương Duy
láu táu. Nó hơi khựng lại một chút rồi lại cười thú vị. Tất nhiên tối
quá nên chẳng ai biết.
Đến nhà hàng rồi, nó bảo đi nghe điện thoại gì đó chừng 5 phút rồi quay lại. Cả lũ cùng nhau bước vào trong.
Vừa cầm menu lên chưa kịp gọi thì thức ăn đã được mang ra. Bất ngờ…
- Xin lỗi nhưng chúng tôi chưa gọi mà.- Khương Duy ngạc nhiên.
- Dạ… cô chủ của chúng tôi mời các vị ạ.- Người quản lý nhà hàng trực tiếp ra tiếp bọn nó.
- Cô chủ? Tôi có thể gặp cô ý chứ?
- Thành thật xin lỗi. Cô chủ rất bận, không thể gặp quý vị được và cô
ấy cũng không muốn tiết lộ danh tính, chỉ nhắn một câu rằng: “Cảm ơn mọi
người đã giúp đỡ!” thôi ạ. Chúc quí vị ngon miệng.
Ba thằng đơ người. “Ai nhỉ? Giúp ai nhỉ?”
- Thôi kệ, ăn đi. Đỡ mất tiền.- Viết Quân thản nhiên.
Bọn bạn khó hiểu nhưng cũng bắt đầu ăn, chỉ có nó… là ngồi im.
- Không định ăn sao?
- Ư… ai đó xắt thức ăn giùm em.
- Huh? Ba thằng ngạc nhiên.- Đừng nói là cô không biết cầm dao đấy. Thế
này, tay này cầm dao, tay này cầm dĩa, rồi thế này, thế này… – Hắn hăm
hở làm một lúc rồi nhìn sang nó: “Cô hiểu chưa? Làm thử xem nào. Ơ cô…”
Thay vì nhận được cái vẻ mặt ngố ngố của nó thì hắn nhận được cái nhìn
đấy thương hại của Khánh Nam và Khương Duy. Nó đã xắt xong tự bao giờ và
đang ăn ngon lành.
- Cô….
- Sao? Anh chưa làm xong cơ à?- Nó thản nhiên.
- Cô biết làm sao còn nhờ mọi người hả?
- Em có nói là không biết làm hả hai anh?
- Không!- Khánh Nam và Khương Duy đồng thanh.
- Hừ, tự anh nghĩ tôi không biết làm rồi hăm hở dạy tôi đó chứ?
Hắn uống chút nước nuốt nghẹn.
- Thôi được rồi, thế sao cô lại nhờ mọi người làm hộ?
Nó nhìn hắn chòng chọc.
- Vì mọi khi những việc này đều có người làm hộ.
- Ai?
- Ông bà, ba mẹ, các anh trai và anh Brian.
Cả ba thằng khựng lại nhìn nó, xen lẫn chút ghen tị. Khánh Nam thì luôn ăn một mình từ hồi đó rồi, Viết Quân thì ít khi về nhà.
- Anh thấy ghen với em đấy.- Khương Duy thành thật.- Chẳng bù cho nhà
anh. Ba mẹ đi suốt, thi thoảng mới về nhà, toàn ăn cơm một mình thôi.
- Thế sao mày không về ở với ông bà ý?
- Tao không thích. Dù sao mấy năm nữa tao cũng phải đóng đô ở nhà ông
bà tao thôi. Sao tao bực với bố mẹ thế không biết. Quân đội thì có gì
hay ho mà cả hai cứ ở lì đó không chịu về chứ? Sinh con ra rồi bỏ mặc
thế này đây.- Khương Duy kêu ca.
- Hờ có những đứa như
mày thì Việt Nam chiến tranh sớm. Không phải bố ****** cùng ở trong quân
đội thì làm gì có một thằng lắm mồm đang ngồi đây lúc này?- Khánh Nam
“phân tích”.
- Nhưng mà ít nhất cũng có một người về quản lý công ti chứ? Đằng này ông nội nhiều tuổi rồi còn phải lo.
- Vậy mày về quản lý đi.
- Mày yên tâm. Mấy năm nữa tao không về thì cũng bị xách cổ về quản lý
cái tập đoàn “Dầu khí Đặng Anh” đáng ghét ấy thôi.- Khương Duy ngao
ngán.
Chúng nó lại tiếp tục cãi nhau chí chóe tiếp, chỉ
có Khánh Nam có vẻ trầm hơn một chút. Cậu đang quan tâm ‘cô chủ” mà
người quản lý nhà hàng nhắc đến là ai và tại sao lại mời tụi nó? Có điều
gì đó rất lạ.