Hữu duyên thiên niên tương hội II- Chương 18

Chương 18

Từ Hóa Sinh Tự đi ra,
Lý Sướng cùng Bộ  Bình Xuyên lên xe ngựa

Bên trong xe
bố trí khéo léo làm người ngồi thoải mái . Ngồi ở trên xe
giống như ngồi thuyền hoa nhẹ nhàng lay động.

Nàng tựa vào vai Bộ Bình
Xuyên nhẹ giọng nói:

- Nhanh như vậy đã phải
trở về muội hi vọng thời gian có thể dài hơn chút.

Bởi vì thời gian
có hạn, tụ nhiên hi vọng thời gian có thể kéo dài ra
vô hạn hắn không tiếp những lời này của nàng, chuyển đề tài nói:

- Hiện tại ta đưa nàng đi Tĩnh An
vương phủ.

- Ưm! có thể đưa
muội đến của sau Tĩnh An vương phủ được không. Muội
từ nơi đó trực tiếp đi vào Lưu Tiên Cư. Tiểu vương phi sẽ 
an bài xe ngựa đưa muội về nhà - Nàng lúc này đây
là theo danh nghĩa đến Tĩnh An Vương phủ học thêu tú hoa
(thêu hoa), khi vào Lưu Tiên Cư được Nguyễn Nhược Nhược giúp đỡ từ cửa sau vụng
trộm đi ra ngoài, hắn cùng xe ngụa chờ ở cửa sau.

Mấy ngày nay, nàng năn
nỉ Nguyễn Nhược Nhược hỗ  trợ, dùng phương thức này gặp hắn. Tuy rằng
hắn hàng đêm lẻn vào vương phủ nói chuyện
với nàng, nhưng đối với tình cảm của nàng với hắn, chính là ngày đêm không gặp
hắn liền chịu không nổi.

- Bộ Bình Xuyên, chàng
có biết muội vì cái gì nhất định phải bắt chàng theo
muội đến lơi này thắp hương không?- Nàng năn nỉ hắn cùng nàng đến Hoá Sinh Tự, khó khăn lắm mới nói động
được hắn.

Hắn nhìn nàng, do dự một
chút rồi nói: - Ta biết, muội là cầu phúc cầu bình an cho ta. Chính là, ta
đây không có...- Hắn nói còn chưa nói hết, một bàn tay của nàng đã chặn miệng
hắn lại.

- Không cho chàng nói nữa, sẽ
được, nhất định hữu dụng. Muội một mảnh thành tâm khẩn cầu, Phật tổ đại từ đại
bi, nhất định sẽ phù hộ chàng bình an không tai không nạn.

Hắn nhìn nàng, tuy rằng
một đôi mắt ẩn sâu vô hạn lo lắng, nhưng nhìn khuôn mặt nàng mỉm
cười, nụ cười thật tươi, xinh đẹp như một đóa hoa. Nàng biết hắn thích
nhìn nàng cười mỗi khi cùng ở một chỗ với hắn, nụ cười như hoa tươi nở mãi
không tàn.

Đem cánh tay của nàng nhẹ nhàng
kéo xuống mà nắm ở trong lòng bàn tay mình, Bộ Bình Xuyên nhìn thẳng vào khuôn
mặt nàng mà nói.- Trông nàng cười lên, thật đẹp. Giống như...- Trong ánh mắt
lại có phần hoảng hốt.

- Giống như cái gì?-
Lý Sướng thấy hắn nói  được một nửa thì dừng lại, chậm chạp
không có  nói tiếp, không khỏi hỏi.

Bộ Bình Xuyên sắc mặt nháy
mắt tiêu điều, như lá cuối thu khi rụng bay tán loạn trên đường vắng vẻ không
người. Lý Sướng nhận thấy được tay hắn nắm tay nàng cũng đồng thời trở nên lạnh
lẽo, nàng cầm nấy tay hắn hỏi.

- Chàng làm sao vậy?

Lần thứ hai, Lý Sướng
hỏi hắn những lời này. Nàng mẫn cảm thấy được cảm xúc hắn dao động, ở trong
lòng hắn nhất định có chuyện thương tâm. Ngay cả thời gian cũng không xóa bỏ
được.

Hắn bình tĩnh tâm tình, mỉm cười
nhìn nàng nói: - Không có gì - Hắn cười khóe môi cong lên
một đường duyên dáng, cho dù chỉ một tia thản nhiên khi mỉm cười, nhưng
cũng không thể che dấu được u buồn.

- Nếu có cái gì làm cho
chàng cảm thấy khổ  sở, chàng nói cho ta biết, ta nguyện ý cùng
chàng chia sẻ.- Nàng chàn ngập nhiệt tình thực lòng nói với hắn. Chân chính yêu
thương một người, đều là như thế đi. Nguyện ý chia sẻ cho hắn hết thảy, vô luận
là tốt là xấu, là buồn là vui.

Hắn ôn nhu nói với nàng: -
Có một số việc, không biết là có phúc. Cho nên, nàng không
cần biết nhiều sẽ tốt hơn.

Lý Sướng hơi thất vọng,
nhưng là biết rõ Bộ Bình Xuyên là muốn tốt cho nàng . Vì thế nàng cười nói với
hắn:

- Ta đây hỏi chàng, chính
là...Chàng không cần rầu rĩ  không vui như vậy được không?

- Cùng với nàng ở một chỗ,
ta đã vui vẻ rất nhiều.- Bộ Bình Xuyên từ tâm mà phát nói. Cuộc
sống của hắn, đã rất lâu không có vui vẻ rồi. Nhưng là từ khi quen với
nàng...Đã làm cho hắn vui vẻ. Kìm lòng không được, hắn ôm nàng vào trong lồng
ngực, vô hạn yêu thương....

Bộ Bình Xuyên
nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, vào thời tiết đầu
mùa xuân trên sông Khúc Giang.

Đầu xuân trên sông Khúc Giang,
một dòng sông xanh biếc gữa đất trời. Hai bên bờ sông phong cảnh như vẽ, đủ mọi
màu sắc muôn hình muôn vẻ. Hoa như thiếu nữ diện bộ áo hồng xinh đẹp, núi giống
như lơi thần tiên ở, sông Khúc Giang cảnh đẹp làm người ta say mê. Nơi này nổi
tiếng là địa danh có phong cảnh đẹp ở thành Trường An và những vùng phụ cận,
một năm bốn mùa du khách nối liền không dứt. Bộ Bình Xuyên nhàn nhã bước đến
đây, tùy ý đi vào tửu lâu. Tìm một bàn nhìn ra sông mà ngồi, một mình uống rượu
ngắm sông.

Rượu uống đến khi còn một nửa,
trong hồ bỗng nhiên có tiếng nữ tử cười truyền đến,
tiếng cười thanh thoát như ngọc châu chạm nhau. Bộ  Bình Xuyên theo
tiếng cười vừa nhìn ra, xa xa trong sông một con thuyền hoa mỹ lệ chậm rãi đi tới. Bên của sổ sơn
son khắc hoa, có vị cô nương yểu điệu da trắng như tuyết miệng son má hồng ngồi
bên cạnh cửa sổ, nàng đang chơi đùa với một chú vẹt. Chú vẹt kia hiển nhiên
đang học nói, cũng không rõ chú vẹt đó nói gì, làm cho cô gái cười hiện lên lúm
đồng tiền thật khả ái. Tươi cười kia... Bộ Bình Xuyên liếc mắt thoáng nhìn một
cái, trong lòng chấn động không ngừng, giống như nước sông vỡ bờ, cuồn cuộn nổi
lên ngàn cơn sóng.

Thuyền hoa ở trên mặt sông
nhẹ nhàng đi qua, đi sâu sau hàng liễu ở bờ bên kia. Cành liễu đung đưa
nhè nhẹ theo gió xuân. Giống như bức rèm che phủ con thuyền đi qua và cô gái
trên thuyền. Thuyền hoa qua đi hồ nước đến khi mất dạng, từng đợt gợn sóng dần
dần đẩy ra, ba động không thôi. Trong lòng Bộ Bình Xuyên cũng giống như mặt
sông lúc này, gợn sóng lan rộng, làm cho tâm tình rung động không ngừng.

Sở Thiên Diêu
mơ mơ màng màng tỉnh lại, nàng cảm thấy đầu ẩn ẩn đau.
Như thế  nào mà đầu lại đau như vậy? Nàng nhịn không
được chống tay xuống phía dưới. Nhưng tay vừa đặt xuống, lại đụng vào một cái
mềm mềm ấm áp bên cạnh người. Nàng mờ mịt trợn mắt nhìn lại, thế nào lại là
......khuôn mặt của Diêu Kế Tông? Do hắn đang ngủ say, bị tay nàng phủ ở trên
mặt chặn mất không khí, hắn xê dịch thân mình, chân duỗi ra liền gác lên đùi
của nàng. Nàng đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đến liền kinh hãi, không nghĩ ngợi
nhiều một cước đá văng hắn ra.

Diêu Kế Tông đang
ngủ ngon ở bên cạnh nàng cả người đột nhiên biến mất.
Mà sàn nhà  vang lên bịch một tiếng, tiếp theo là tiếng ai ôi liên tục. Hắn thoáng cái tỉnh táo lại,
mới phát hiện bọn họ thành cùng nhau ngủ ở trên hai cái bàn xếp lại với nhau,
hai người còn đắp chung một chiếc chăn cũ nữa. Đây là chỗ nào vậy? Nàng nhìn
bốn phía quanh mình, rồi đánh giá lại một lượt, nguyên lai hai người bọn họ ở
tửu quán uống say không biết trời đất. Nàng đau đầu kịch liệt như vậy, cũng là
phản ứng bình thường khi uống rượu say tỉnh lại.

Diêu Kế Tông từ sàn
nhà đứng dậy, cũng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Cũng giống như 
nàng, đem bốn phía quanh mình đánh giá một phen lúc sau hắn mới tỉnh ngộ.
Nguyên lai đêm qua học theo Lý Thái Bạch, vào tửu điếm trong thành Trường An
uống rượu giải sầu. Nói như vậy sau khi hắn cùng nàng say mèm, chủ quán rượu
nhất thời không có cách nào khác đành phải hợp hai cái bàn lại, đem bọn họ an
trí lên trên đó. Nhưng mà... Hắn tránh không được ai oán nói:

- Tứ lang, tướng ngươi
ngủ rất xấu nha! Như  thế nào đem ta đá xuống dưới đất vậy?

Nàng làm sao mà trả lời
hắn được, mặt nàng đỏ bừng quay đầu ra hướng khác mà bước xuống bàn. Trong lòng thật ảo
não, nếu sớm biết thế này sẽ không uống nhiều rượu như vậy nha. Kết quả uống
đến bất tỉnh nhân sự, cư nhiên cùng hắn ngủ cùng một chỗ. Uống rượu thực không
phải là tốt à nha! Vốn ngay từ đầu nàng uống rất có kiềm chế, nhưng là sau khi
Diêu Kế Tông uống hết bầu rượu bao nhiêu sầu khổ trong tâm hắn đều tuôn ra, đột
nhiên hắn cất lên tiếng hát:

- Ta yêu nàng, nàng đã muốn bay
đi, người nàng yêu trong lòng không có ta đi vào. Này chính là tình
yêu như  chim đã muốn bay xa, tình
yêu của ta là cánh chim đến khi nào mới thấy?

Từng câu từng câu đều len
lỏi theo vào chỗ  sâu trong linh hồn nàng, thê lương cùng ai oán
vô  cùng vô tận liên miên không dứt. Nàng nghe được tâm giống
như bị giáng một đòn, bao nhiêu  ưu sầu kìm nén trong lòng
liền tuôn ra, nước mắt tuôn rơi từng giọt từng giọt. Chén rượu vừa rót ngửa đầu
lên làm một hơi uống hết sạch, ngay cả nước mắt đang rơi cũng theo rượu nuốt
xuống bụng. Tiếp một ly, lại một ly từng ly một, chén nối chén. Uống đến khi
cuối cùng cái gì cũng không biết nữa.

Trong tiệm có vài tiểu
nhị cũng xếp mấy cái bàn lại với nhau thành một khối để ngủ. Bị 
bọn họ làm cho bừng tỉnh, trong đó có một vị  lão giả đi ra
cười làm lành nói:

- Nhị vị công
tử đã tỉnh lại? Tối hôm qua tiền rượu của hai vị tổng cộng là hai lượng bạc bảy quan
tiền, còn chưa tính đến tiền thưởng cho lão đâu.

- Thưởng a, cái này ta thưởng cho
lão.- Diêu Kế Tông liền móc bạc đưa cho lão. Sở Thiên Diêu cũng
không chờ hắn, nàng liền hướng cửa tửu điếm mà đi ra ngoài. Cửa
tửu điếm còn chưa mở ra, một tiểu
tiểu nhị liền nhanh chân chạy ra mở cửa cho nàng. Chờ cho nàng ra khỏi cửa,
Diêu Kế Tông cũng tiếp bước theo sau, hai người hợp lại nhau đi ra khỏi tửu
quán.

Trời vừa mới hừng sáng, bầu trời
trong xanh mát rượi chân trời phía
đông nổi lên một phiếm vàng nhạt, là mặt trời sắp dâng lên mà ra. Trên đường
trong thành Trường An, phần lớn các cửa hàng buôn bán đều chưa mở cửa. Nhưng
một số đoạn đường sớm đã có quán ăn mở cửa. Diêu Kế Tông liền gọi Sở Thiên
Diêu.

- Tứ lang, ngươi đã đói bụng
chưa, chúng ta vào kia ăn chút điểm tâm đi.

Nhưng nàng làm sao còn mặt mũi
cùng hắn ngồi ăn  điểm tâm nữa cơ chứ, nàng thầm nghĩ mau
mau thoát khỏi nam tử trong lúc vô ý cùng nhau ngủ  một
chỗ này, mặc dù chưa có chuyện gì  xảy ra nhưng cũng làm
cho nàng xấu hổ không thôi.

- Ta không ăn, ngươi muốn ăn
thì ngươi ăn một mình đi.

- Ngủ một chỗ với nhau
đương nhiên cùng nhau ăn sáng chứ, một mình ta ăn thì còn gì ý 
tứ nữa.- Diêu Kế Tông nói tự nhiên như  vậy, còn nàng nghe
được thì đầu thêm đau nhức. Nàng tức giận nói:

- Ta không ăn, ngươi ăn một mình
đi.

Bỏ lại những lời này nàng
lảo  đảo bước đi, Diêu Kế Tông liền túm cánh tay của nàng nói.-
Tứ lang, ngươi làm sao vậy? Như thế  nào vẫn còn tức giận
như vậy. Ngươi nên nghĩ  thoáng một chút đi, trong lòng Lý Sướng đã
có Bộ Bình Xuyên rồi. Nếu ngươi không thích cũng là vô dụng a! Coi như hết, cứ
như vậy quên đi thôi, không nên nghĩ nhiều, có muốn cũng không vãn hồi lại
được.- Hắn luyên thuyên một phen khuyên nhủ nàng hồi tâm chuyển ý lại.

Một phen hắn tự cho mình
là nói đúng, làm cho nàng nghe đươc dở khóc dở cười. Nhất
thời nàng không có cách nào phản bác lại lời hắn, nói là mình không
thích Lý Sướng, nàng thất hồn lạc phách say mèm kia là tại ai?
Chỉ có thể  oán hận đem cánh tay của mình thoát khỏi tay
của hắn rồi nói:

- Ngươi một mình ăn sáng đi,
chuyện của ta không cần ngươi quản.

Bọn họ đang giằng co nói
chuyện như vậy, bỗng một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh họ, cửa sổ 
xe bỗng nhô ra một cái đầu kêu:

- Kế Tông, thế nào
mà sáng sớm thế này đã thấy ngươi rồi?

Diêu Kế Tông theo tiếng gọi
giật mình quay đầu lại liền hô to.

- Vương công tử.

Nguyên lai là vị Vương
công tử lần trước gặp ở tửu lâu Hạnh Hoa Xuân, hắn
bị Bộ  Bình Xuyên giáo huấn qua một lần. Đánh giá lại vị 
công tử này, đôi mắt hắn đen như gấu mèo, một bộ dáng ngủ không đủ giấc. Vị
Vương công tử này hôm qua chắc là cả đêm thức trắng, tròng mắt đầy tơ máu mang
một bộ dáng vẫn còn ngái ngủ? Hắn nghiêng đầu đem Sở Thiên Diêu đánh giá một
lượt, tà tà cười nói:

- Kế Tông, ngươi cùng vị công tử này mới
từ trong Quế Lan Phường đi ra hả?

- A, cái gì?- Diêu Kế Tông
nghe được nhất thời mù mịt không hiểu nhìn hắn, Sở Thiên Diêu cũng
không có hơn. Hai người như lạc trong sương mù  ánh mắt cùng
nhìn về phía Vương công tử.

Vương công tử liền lấy tay
chỉ chỉ sang bên trái hai người. - Không phải ngươi cũng ta giống
nhau sao, hẳn là ngươi mới từ trong Quế Lan Phường đi ra? Ta
cũng vừa mới tiêu diêu cùng Phương cô nương trong Nguyệt Hoa Lâu đi
ra, vị tiểu nương tử  này thật sự làm cho người lạc hồn lạc phách nha
- Khi nói đến đây nước miếng hắn chảy ra khỏi miệng rồi rơi xuống đất, quay đầu
lại nhìn Sở Thiên Diêu nói tiếp.

- Kế Tông, nghe
tú bà nói dạo gần đây không thấy ngươi lai vãng thanh lâu nữa,
nguyên lai ngươi chỉ lo động
‘long dương chi hưng’. Hảo tuấn tú tiểu ca ca nha, chẳng trách ngươi ngay cả
tiểu nương tử cũng không quan tâm nữa .

Trời! Diêu Kế Tông nghe được
hắn nói xong những lời như vậy suýt chút nữa thì hộc máu, quay đi
quay lại biến hắn thành gay đi. Hắn
cũng không phải là đồng tính luyến ái nha! Quay lại nhìn Sở Thiên Diêu, đã thấy
nàng tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt. Vị Vương công tử
kia còn không biết sống chết, liền hướng tới Diêu Kế Tông cười nói: - Kế Tông,
vị tiểu ca kia phục vụ ngươi chắc cũng lâu rồi giờ thì nhượng lại cho ta đi.
Chúng ta cũng phải bù đắp trao đổi cho nhau chút chứ! - Hắn nói những lời đầy
ái muội cũng hướng Diêu Kế Tông nháy nháy mắt.

Nghe một chút, đây là hắn
nói sao? Này căn bản chính là đổ ập xuống cho hắn một chậu nước bẩn đi, nghe
được những lời này Diêu Kế Tông hận không thể cho hắn một cước đá văng đi. Vị
Vương công tử này tiếng nói vừa dứt, Sở Thiên Diêu nàng đã tức giận đến cực
điểm, liền vung một quyền thẳng vào mặt hắn. Chỉ nghe ‘ai ôi’ một tiếng, hắn ôm
mặt ngã xuống thùng xe. Ít nhiều hắn ngồi ở trên xe, nếu không hắn đứng ở giữa
đường mà nói có lẽ nàng còn cho hắn thêm mấy quyền mấy cước nữa nha. Khi cửa sổ
xe không còn mục tiêu, nàng căm giận giậm chân một cái, quay đầu bước đi

Tốt! Thực hả giận! Nhìn họ Vương bị trúng
một quyền như vậy, trong lòng Diêu Kế Tông thật là sảng khoái. Quay đầu lại
thấy người vừa đánh hắn đã đi được một đoạn xa rồi, hắn không ngừng đuổi theo
mà gọi. Khi tới nơi vừa cười vừa nói:

- Tứ lang a, đừng nóng giận đừng nóng giận, đừng để cho loại
người như thế làm cho mình tức giận mà hại đến thân thể nha, như vậy không đáng
giá chút nào đâu.

- Diêu Kế Tông, ngươi......
Ngươi làm sao mà quen loại người như thế? Về sau cách ta xa một
chút  đi.- Nàng tức đến lỗi
thở phì phò mà thét lớn, vốn say rượu cùng với hắn ngủ chung trên bàn đã làm
cho nàng không thoải mái lắm rồi nha. May mắn là nàng còn là một thân nam trang
nha không đến nỗi làm cho người người chê cười. Vạn lần không nghĩ tới, tên
kia...... Cư nhiên còn nghĩ nàng còn có “long dương chi hưng” (đồng tính luyến
ái) nữa chứ. Ngay cả là ‘nam nhi thân’, nghe được những lời như vậy không tức
chết thì cũng là chuyện lạ!

- A Tứ lang, ngươi đừng
có mà nghe cái tên kia nói hươu nói vượn (nói không đúng
sự thật), ta là trong sạch đấy nha.- Thấy nàng hiểu lầm hắn như vậy, cũng
làm cho hắn một phen đau đầu nhức óc nha. Thật là mất mặt mũi nha, khó khăn lắm
hắn mới cùng nàng hóa thù thành bạn, còn một phen kết giao huynh đệ. Thật là dễ
dàng cho hắn lắm sao? Này không phải sẽ bị tên họ Vương kia nói hai ba câu liền
một cái là phá hủy hết sao? Hắn hận không thể lấy ra tim gan cấp cho nàng xem
chính mình có phải là phong thái chính nhân quân tử hay không, hắn không phải
là sắc lang nam nữ đều ăn tuốt nha.

Đáng tiếc nàng cũng không thèm để
ý đến hắn nữa, khuôn mặt bình tĩnh nhìn thẳng phía trước mà đi coi hắn như là
không khí vậy. Diêu Kế Tông bám riết phía sau không tha cho nàng, vừa đi vừa
giải thích không ngừng.

- Tứ lang, ngươi cũng không
phải mới nhận thức ta ngày một ngày hai nha. Ngươi nghĩ lại một chút đi chứ,
hắn nói ta như vậy sao mà ta chịu nổi cơ chứ? Ta ở trước mặt ngươi có hành vi
xấu xa nào sao?

- Còn nói không có, ngươi động
cái liền chụp lấy bàn tay của ta như vậy còn nói thế nào? - Nàng tức
khí đến mức hồ đồ, hành động như vậy cũng làm chứng cứ phạm tội lôi ra tố cáo
hắn.

- A không phải chứ, tứ lang.
Ta với ngươi cùng đứng một chỗ như vậy cũng tính là hành vi xấu
xa sao?

Nàng dừng lại,
nghĩ nghĩ rồi nói.- Cho dù  là hiện tại ngươi đã cải tà quy
chính thì sao, nhưng những hành vi trước kia của ngươi không phải chuyện nào là
không xấu xa đi? Hiện tại ngay cả ngươi đã hối cải để làm người mới, nhưng thứ
cho ta nói thẳng, ta không muốn cùng kẻ "đoạn tụ tay áo" mà kết giao
làm hảo bằng hữu.

- Oan uổng cho ta! Căn bản ta không có
đam mê cái loại này nha, tứ lang là ngươi hiểu lầm ta à nha.- Diêu Kế Tông thật
là muốn đi đánh trống kêu oan cho chính mình.- Đều tại cái tên hỗn đản kia
"hồ ngôn loạn ngữ" (nói xằng nói bậy), đổ chậu nước bẩn lên đầu của
ta. Ngươi còn không biết ta như thế nào sao? Ta thích chính là nữ nhân nha,
người ta thích chính là Lý Sướng a! Nhưng mà nàng......Nàng không có tình ý với
ta.- Nói đến chuyện thương tâm này, lại làm cho hắn than thở không thôi.

Vừa nghe hắn nói xong những lời
như vậy, nàng đang tức giận cũng thanh tỉnh được vài phần. Quả thật, nàng cùng
Diêu Kế Tông quen biết cũng không phải là ngày một ngày hai, hắn là người như
thế nào? Nàng trong lòng sao lại không biết cơ chứ. Tuy rằng trước đó Lăng
Sương Sơ đã miêu tả cho nàng biết hắn là kẻ ăn chơi trác táng không chuyện xấu
nào vắng mặt. Nhưng là nàng tiếp xúc với hắn một thời gian liền phát hiện hắn
căn bản không phải loại người không chuyện xấu nào không làm cả. Hắn một thân
anh khí hiên ngang lẫm liệt, không câu nệ tiểu tiết. Làm người hào phóng, tâm
địa lương thiện. Làm việc mặc dù đôi khi vô lại, nhưng lại thú vị không xấu xa.
Nàng âm thầm nghĩ kĩ, thật đúng là như vậy không lời nào là hắn nói không đúng
cả. Tĩnh An Vương thế tử cũng nói hắn đã hối cải để làm người mới, hắn có thể
thay đổi thành người mới như vậy, thật đúng là...... hiếm thấy.

Nàng suy nghĩ đến xuất thần,
còn Diêu Kế Tông hắn chỉ lo thở dài thở ngắn. Nhất thời hai
người cũng không có nói chuyện gì, chính là  vùi đầu
đi đường. Lúc này bỗng có một chiếc xe ngựa dừng lại ở phía sau bọn họ
trên xe phát ra tiếng gọi: - Thiên Diêu.

Sở Thiên Diêu cùng Diêu
Kế Tông quay lại nhìn chiếc xe ngựa, ở trước cửa xe bỗng lộ ra
một khuôn mặt thanh tú tuyệt sắc dung động lòng người, thì ra
là Lăng Sương Sơ thiên kim
tiểu thư Ngự sử. Đôi mắt nàng ngạc nhiên đem hai người bọn họ đánh giá một
phen, nhịn không được liền cất tiếng hỏi:

- Thiên Diêu, tối hôm qua ngươi
đi đâu vậy? Bá  mẫu cùng Thiên Tiêu đều đến nhà của ta tìm
ngươi đấy.

Nàng thân là nữ nhi mà
một ngày một đêm không về tất nhiên mẫu thân và người thân đều no lắng đi tìm
chứ. Chính là Diêu Kế Tông nghe lại có phần không hiểu, không khỏi đặt câu hỏi:

- Lăng tiểu thư, Sở phu nhân
như thế nào cùng người nhà hắn đi đến phủ tìm hắn
vậy? Đáng lý ra là Tam Lang không về nhà thì phải đến quý phủ tìm hắn nha thế
nào lại đi tìm Tứ lang vậy?

Nàng không trả lời hắn
mà hỏi ngược lại:

- Diêu công tử,
như thế nào mà ngươi cùng với Thiên Diêu đi chung với nhau
vậy?

Sở Thiên Diêu nàng cảm thấy
không ổn, còn chưa kịp lên tiếng thì Diêu Kế Tông đã tùy tiện nói trước rồi:

- Tối hôm qua ta cùng với
tứ lang đi uống rượu nha, sau khi uống rượu xong chúng ta còn cùng
ở lại tửu quán ngủ một đêm đó. Coi này chúng ta cũng vừa thức
dậy nha.

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói,
Lăng Sương Sơ nghe được đến đây thì kinh ngạc đến lỗi mắt hạnh trợn ngược miệng
há thành chữ o, tay ngọc chỉ về phía hai người. Diêu Kế Tông lại không chú ý
đến hành động của nàng mà quay về phía Sở Thiên Diêu nói.

- Tứ lang à, xem ra hai ta
một đêm không trở về, mọi người trong nhà chắc lo lắng gần chết a. Hai ta nhanh
nhanh về phủ mà dọn dẹp rắc rối đi, nếu không chỉ sợ bọn họ lại cho người đi
báo quan mất. Ta đi trước đây, buổi chiều lại đến nhà tìm ngươi.

Vừa nói xong, hắn liền không
ngừng hướng hai nàng cáo từ. Lăng Sương Sơ nhìn hắn đi thật xa, tâm tình mới
khôi phục lại bình thường, nàng quay ngoắt lại nói với Sở Thiên Diêu:

- Ngươi nha, hôm qua
như thế nào cả ngày lẫn đêm đều không có về nhà.
Làm người nhà ngươi hỗn loạn đi tìm làm cho ta cả một đêm lo lắng cho
ngươi. Sáng sớm liền tới nhà ngươi coi ngươi đã trở về chưa, cư nhiên không
nghĩ tới lại gặp ngươi cùng với tên Diêu Kế Tông kia ở chung một chỗ, thực làm
tức chết người ta mà, nha đầu chết tiệt lên xe mau, trên đường suy nghĩ làm thế
nào mà cấp cho nương ngươi một lời giải thích đi. 

 [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Đúng vậy? Như thế nào mà cấp cho
nương một lời giải thích bây giờ? Đầu nàng lại nổi lên một trận đau kịch liệt,
nhịn không được nàng nhu nhu cái huyệt thái dương của mình.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3