Này anh! Tôi không phải là Ôsin - Chương 31-32

Chương 31: Hận
Cô thư kí sau một hồi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu rồi cúi người đi ra
ngoài. Nó khoanh tay đứng dậy tiến đến cửa kính phía sau. Nheo mắt nhìn
cảnh vật bên dưới tòa nhà, nó khẽ thở dài. Cuộc đời sao lại lắm bấp
bênh đến thế?

Bất chợt cửa phòng nó bị mở tung. Nó quay người lại, đập vào mắt là
David, đằng sau là hắn. Cả hai đều đang thở hồng hộc. Nó ngạc nhiên,
sao hai người này lại ở đây với cái bộ dạng này? Còn thư kí của nó đâu?
Sao lại để cho họ thản nhiên vào đây? Đầu óc nó đang xoay tròn quanh
những câu hỏi thì hắn lên tiếng.

- Hắn là kẻ đã bắt cóc Lin đúng không? Bây giờ tùy cô xử! – hắn nói
mà trong giọng nói vẫn pha chút lạnh lùng khiến nó hơi giật mình.

Nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn sang phía David mặt đang tái
mét. Nó không nói gì khiến không gian bỗng chốc trở nên yên lặng. Và
tất nhiên cái không khí này càng làm David trở nên lo lắng hơn. Bất
chợt khóe môi nó xuất hiện một cái nhếch mép, nó từ từ ngồi xuống ghế,
đan hai tay vào nhau rồi nhìn thẳng vào mắt David.

- Tôi muốn anh làm vệ sĩ cho tôi.

Cả hắn và David đều ngạc nhiên, mở to mắt nhìn nó. Gì chứ? Hắn mất
công tóm David về đây, chỉ để nó lấy David làm vệ sĩ sao? Rốt cuộc là
đầu óc nó có vấn đề không?

- Cô nói gì? – David nhíu mày hỏi lại nó, thực ra trong lòng anh đang vui vì nó không làm gì anh.

- Tôi muốn anh làm vệ sĩ cho tôi – nó kiên nhẫn nhắc lại từng từ, khuôn mặt vẫn không thay đổi.

Và bây giờ thì hắn đã chắc chắn là đầu óc nó hiện tại đang có vấn đề.

Nó đột nhiên quay ngoắt sang nhìn hắn với vẻ mặt hiền từ khiến hắn
sởn da gà. Hắn không ngờ nó có thể thay đổi thái độ nhanh đến vậy.

- Cảm ơn anh đã bắt hắn đến đây cho tôi – nó mỉm cười nói với hắn.

Hắn căn bản là quá ngạc nhiên với những thứ trước mắt vừa diễn ra
nên khi nghe nó nói cảm ơn chỉ lẳng lặng gật đầu rồi không nói gì thêm
nữa.

- Nếu không còn việc gì nữa thì hai người có thể về. Còn David, sáng
mai anh bắt đầu làm cho tôi – nó vẫn giữ nguyên tư thế đấy, chỉ khác là
nụ cười lúc này không còn đểu cáng như ban nãy nữa mà thay vào đó là
một nụ cười dịu nhẹ, nụ cười của nắng.

Cả hắn và David đều ngẩn người ra một lúc lâu nhìn nó. Hắn nhìn nó
lúc này không còn là Alissa yếu đuối hằng ngày nữa mà là một Alissa vô
cùng mạnh mẽ. Hắn ngay lập tức trở về hiện tại.

- Vậy tôi về đây – hắn vẫn tỏ ra lạnh lùng với nó nhưng thực chất trong lòng hắn đang rất muốn tiến đến ôm lấy nó.

Mắt hắn hiện rõ sự đau thương. Hắn thẫn thờ bước ra khỏi phòng nó. Thấy nó ra ngoài, David cũng đi theo sau.

Sau khi hai người đi ra khỏi phòng, nó khẽ thở dài rồi đứng lên đi
pha cà phê. Vậy là vụ của David nó không phải lo nữa. Bây giờ chỉ còn
việc của bố nó nữa thôi. Nó vừa nhấp một ngụm cà phê mắt nó vừa nhìn xa
xăm.

++++

Những tia nắng len lỏi qua từng lá cây rồi chiếu xuống khuôn mặt nó.
Nó đang nằm trê giường, khẽ cựa mình sang bên này rồi lại sang bên
khác. Mí mắt vẫn nhắm nghiền, từng giọt mồ hôi nhẹ lăn dài trên trán
nó. Nó đang chìm vào cơn mê man mà không sao thoát ra nổi.

- Bố….. – nó liên tiếp gọi bố nó – bố….. bố…..

Nó choàng tỉnh dậy sau một giấc mơ dài. Nhận ra trên người ướt đẫm
mồ hôi, nó thở dài, nhắm mắt cố mường tượng ra những gì vừa xảy ra
trong giấc mơ. Nó thở gấp, mặt đỏ như gấc.

Không thể được, bố nó không thể mất. Tại sao đến giây phút cuối nó
không thể có được trọn vẹn cả bố lẫn mẹ chứ? Co người ngồi sát vào góc
tường, nó gục mặt xuống tay khóc nấc lên.

Cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài. Nó lau nước mắt rồi đi ra mở cửa.

Hắn đứng dựa vào tường, hai tay đút túi quần, miệng còn ngậm điếu
thuốc lá đang hút dở nhìn nó. Nó ngạc nhiên khi trông thấy bộ dạng này
của hắn.

- Anh đi đâu mà bây giờ mới về vậy?

Từ tối qua đến hôm nay hắn không về. Bây giờ lại đứng trước mặt nó
thế này làm nó hơi sững người. Mà…. hắn hút thuốc từ khi nào? Nó khẽ
nhăn mặt vì khói thuốc lá.

- Có chuyện gì vậy? – nó lạnh lùng lên tiếng, thực sự lúc này nó không có tâm trạng đâu để nghe mấy lời trêu đùa của hắn.

- Không có gì. Chỉ là muốn cô mua hộ tôi một vài thứ thôi – nếu nó
không nghĩ quá thì lúc này mặt hắn hiện rõ hai chữ “sở khanh”.

- Anh muốn mua cái gì? – nó nhíu mày, khuôn mặt có phần căng thẳng hơn.

Hắn dúi điếu thuốc xuống chân rồi ghé xuống tai nó. Nó nhìn từng
hành động của hắn, thấy hắn có vẻ khác với thường ngày. Nó vẫn đang chờ
câu trả lời từ hắn.

- Tôi muốn mua…… bao cao su.

Ba từ phía cuối hắn nói làm nó chết đứng. Hắn…… định làm gì? Không
lẽ…. một lần ngày hôm đó vẫn chưa đủ với hắn sao? Nó mở to mắt nhìn hắn
đang nở một nụ cười nửa miệng. Nó không nói được câu nào nữa. Cùng lúc
đó, một giọng nói từ dưới nhà vọng lên.

- Anh à! Anh đang làm gì vậy? Sao lâu thế?

Một cô gái bước lên đứng trước mặt nó, không những thế còn tự nhiên khoác tay hắn.

- Sao em không ở dưới nhà đợi anh? Lên đây làm gì? – hắn hôn lên môi cô gái rồi nhẹ nhàng vuốt ve má cô.

Cổ họng nó lúc này có cái gì đó nghẹn ứ, không thốt nổi nên lời.
Dường như hắn xem nó là người vô hình nên cứ vô tư ôm hôn cô gái kia.
Tay nó siết chặt, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay. Nhìn từng cử chỉ
thân mật của hai người này nó muốn khóc, nhưng tại sao nó không khóc
được?

- Cô còn chần chừ gì nữa? Còn chưa đi? – hắn quay sang nó nói với vẻ mặt lạnh băng.

Nó cười khan rồi bước chầm chậm xuống cầu thang. Nó đau lắm. Phải
rồi, nó có là gì của hắn đâu? Rốt cuộc, nó cũng chỉ là một món đồ chơi
của hắn.

Tiếng đóng cửa dưới nhà làm thức tỉnh hắn. Hắn vừa làm gì thế này?
Hắn đã từng thề sẽ không bao giờ làm nó tổn thương nữa. Vậy mà vừa rồi
hắn đã làm gì?

Xin lỗi em! Alissa, anh là một thằng tồi. Có lẽ….. Ray là người xứng đáng với em!

Này anh, tôi không phải là ôsin – chương 31

Nó bước đến quầy tính tiền với đầy những ánh mắt đang nhìn chằm chằm
vào mình. Thực sự thì nó cũng đang rất khổ sở với cái kiểu cười khúc
khích của cô thu ngân. Nó cũng chẳng buồn giải thích nữa.

Đang đứng đợi đèn xanh bên đường, bỗng một chiếc ô tô màu đen bóng
loáng đỗ lại trước mặt nó. Nhanh chóng nó nhìn thấy 4 người đàn ông mặc
đồ đen bước xuống từ chiếc xe tiến đến chỗ nó. Trong khi nó còn chưa
hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị cả bốn người áo đen kia lôi lên xe.

Bất ngờ bị lôi vào xe, vì chưa hiểu mô tê gì nên nó vẫn còn hơi ngơ
ngác nhìn xung quanh xe. Bất chợt nó thấy một người đàn ông ngồi ngay
cạnh nó. Nheo mắt nhìn kĩ người đàn ông ấy, nó phát hiện ra không ai
khác chính là ông Micheal – bố của hắn. Nó hơi ngạc nhiên khi gặp lại
bố hắn ở đây. Nó cúi đầu chào và nhận được cái mỉm cười nồng nhiệt của
ông Micheal.

- Ta có chuyện cần nói với cháu – ông Micheal chủ động lên tiếng trước.

Nó nhìn xuống đồng hồ, không biết nó đi lâu vậy ở nhà hắn có điên
lên không nhỉ? Nhưng cũng chả sao, nó đi với bố hắn cơ mà! Nó quay sang
ông Micheal, nhẹ gật đầu.

Nhanh chóng 4 người áo đen đang ngồi trong xe đều lần lượt mở cửa ra ngoài.

- Ta muốn nói đến chuyện hôn nhân giữa cháu và con trai ta – ông Micheal từ tốn nói.

- Ý bác là…..? – thực sự thì nó vẫn chưa hiểu vấn đề mà ông Michael muốn đề cập nên hỏi lại.

- Chắc cháu vẫn chưa biết hoàn cảnh của Steven khi còn bé phải không? – giọng ông Micheal có phần nhỏ và trầm hơn.

Đúng là nó chưa hề biết gì về hắn cả. Mặc dù quen hắn 5, 6 năm rồi
mà nó chưa biết một chút gì về quá khứ hay tiểu sử của hắn. Nó khẽ gật
đầu.

- Ta cũng không muốn gây ấn tượng xấu với cháu đâu – ông Micheal
cười nhẹ rồi nói tiếp – nhưng vấn đề này liên quan trực tiếp đến hạnh
phúc của con trai ta và cháu sau này. Nếu ta có nói gì xúc phạm đến
cháu thì mong cháu bỏ qua.

Nghe ông Steven nói, sự tò mò trong nó càng cao hơn. Có chuyện gì mà
ông Micheal phải lấp lửng thế? Có chuyện gì mà liên quan tới cả hạnh
phúc của cả nó và hắn sao này?

Ông Micheal thực ra đã điều tra được lí lịch của nó. Bất giác ông
nhớ lại những thứ trong quá khứ, cảm giác tội lỗi của ông lại dâng trào.

Người phụ nữ đứng trước cổng căn biệt thự, khuôn mặt đầm đìa nước
mắt. Bà khẽ vuốt nhẹ má đứa bé đang bế trên tay. Khuôn mặt bà lại trở
nên cương quyết hơn. Bà bước thẳng đến cánh cổng của căn biệt thự rồi
nhấn chuông.

Chỉ một lúc sau, cánh cổng sắt được mở ra. Người phụ nữ nhẹ nhàng
tiến vào. Bà đưa mắt nhìn xung quanh, bà đến đây đúng là một quyết định
đúng đắn. Lúc này thay bằng khuôn mặt đàm đìa nước mắt như ban đầu lại
là một khuôn mặt sắc sảo và nụ cười nhếch mép càng khiến khuôn mặt bà
xảo quyệt hơn.

Cuối cùng bà cũng vào trong khu biệt thự. Cảm giác lo lắng ban nãy không còn nữa, bây giờ trong bà đang tràn đầy tham vọng.

- Bà Selina đang đợi bà trong phòng – một cô hầu gái từ đâu bước ra đứng trước mặt người phụ nữ.

Nói rồi, cô hầu gái dẫn đường cho người phụ nữ.

Đứng trước cửa phòng bà Selina, người phụ nữ hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.

Bóng tối bao chùm lên căn phòng, chỉ có ánh sáng le lắt phát ra từ
cánh cửa sổ. Trong không gian tĩnh mịch vang lên tiếng của một người
phụ nữ.

- Cô là Elena? – giọng nói trầm ấm, dịu dàng nhưng không làm mất đi vẻ cương nghị.

- Đúng! Tôi là Elena – phía bên này phải một hồi lâu sau mới có tiếng trả lời.

Bà Elena có thể cảm nhận rõ người phụ nữ tên Selina kia đang khẽ thở dài. Bà Selina quay người lại, nở một nụ cười thuần khiết.

- Bà biết lí do hôm nay tôi mời bà đến đây rồi chứ?

- Tôi biết! Và tôi cũng mong bà không oán hận gì tôi – bà Elena lập
tức trả lời mà không chút ngần ngại. Có vẻ như bà đã suy nghĩ rất kĩ
thì mới có thể nói thế.

Chương 32: Bi kịch
Bất chợt cánh cửa phía sau lưng bà Elena bật mở. Một người đàn ông đứng trước cửa.

- Elena….?

Cả hai người phụ nữ đều ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.

- Sao cô lại ở đây, Elena? – giọng nói của người đàn ông mang đầy chất sát khí.

- Tôi….. – bà Elena ấp úng không nói thành lời. Căn bản là bà chưa lường trước được sự việc lại diễn ra như thế này.

- Là tôi mời cô ấy đến – khi bà Elena chưa biết nên nói gì thì bà Selina đã lên tiếng trước.

Đồng loạt cả người đàn ông và bà Elena cùng quay lại nhìn.

- Sao bà lại làm thế? – ngay lập tức người đàn ông kia xông đến bàn bà Selina, ánh mắt đầy phẫn nộ.

Trái lại sự quá khích của người đàn ông trước mặt, bà Selina vẫn điềm nhiên đáp lại.

- Ông Micheal! Người phải hỏi câu đấy là tôi mới đúng. Chỉ vì tôi
không đẻ được mà ông ra ngoài cặp kè để rồi đến lúc người ta mang thai
thì ông lại phó mặc. Tôi không nghĩ ông là người như vậy! Chính tôi đã
mời bà Selina đến đây để trao lại đứa con cho ông.

Nghe những lời bà Selina nó, ông Micheal hơi sững người. Thực sự ông
không biết là ông đã làm cho một người phụ nữ khác mang thai. Trong vài
giây, ông không nói được câu gì.

- Bà Elena! Bà để đứa bé lại đây và bà sẽ được 5 tỷ. Hoặc mang đứa
bé đi và không được gì – bà Selina vẫn từ tốn nói. Từ trước đến giờ mà
luôn là người bình tĩnh trong mọi chuyện và bà sẵn sàng hi sinh tất cả
để có được hạnh phúc vì bà yêu ông Micheal.

Không gian bỗng chốc trở nên im ắng. Lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng
thở đều đều của 3 con người, à không cả đứa bé bà Elena đang bế nữa là
bốn.

Một lúc lâu sau, bà Elena khẽ thở dài, khẽ hôn nhẹ lên má đứa bé rồi ngước lên nhìn bà Selina cùng ông Micheal.

- Tôi sẽ để Steven lại – ánh mắt bà cương quyết như muốn nói đây là quyết định đúng đắn.

Cả ông Micheal và bà Selina đều hài lòng với quyết định của bà Elena.

- Bà có thể đi rồi, ngày mai tôi sẽ cho người mang tiền đến cho bà – bà Selina nhẹ nhàng nói.

- Bà có thể hứa….. sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé chứ? – tiếng nói của Elena nhỏ dần, mặt bà cúi gằm.

- Bà có thể yên tâm về điều đấy. Thậm chí tôi còn có thể làm tốt hơn
bà – từng từ từng chữ bà Selina nói ra đều như một mũi tên xuyên thẳng
vào tim bà Elena.

Bà biết bà không phải là một người mẹ tốt. Bà biết bà đã sai khi đẻ đứa bé ra mà không lo lắng, chăm sóc được cho nó.

Bà nhắm chặt mắt bước ra ngoài để ngăn không cho những dòng nước mắt chảy ra.

Bà thực sự đã có lỗi rất nhiều với con bà.

+++++

Quay trở lại với thực tại, nó vẫn chưa thoát ra khỏi câu chuyện mà
ông Micheal vừa kể. Nhưng nó cũng không thể nào tượng tượng nổi sao lại
có sự trùng hợp đến ngẫu nhiên như thế. Sao hắn lại là con của bà Elena
được chứ?

- Cháu hiểu ý ta muốn nói ở đây chứ? – ông Micheal ngồi bên cạnh nó kéo nó trở về thực tại.

- Cháu……. – nó ngập ngừng không nói thành lời. Có lẽ chuyện này đối với nó thực sự là một chấn động lớn.

- Ta biết cháu là đứa có học vì vậy ta muốn cháu với ta nói chuyện
thẳng với nhau. Cháu đến với con ta, có đúng là vì tình cảm hay vì cái
gì khác? – giọng ông Micheal nghiêm nghị và cũng sắc sảo hơn.

Nó biết ông Micheal là người từng trải nên việc nghi ngờ như vậy là
không tránh khỏi. Nhưng nó vẫn không thể nào tưởng tượng nổi việc bị
ông Micheal cho là đang lợi dụng con ông để trả thù việc cá nhân. Chính
nó còn không biết chuyện này thì làm sao có thể trả thù được?

- Cháu chắc chắn với bác một điều là cháu không hề có ý gì xấu với
anh Steven. Muộn rồi, cháu phải về. Chào bác – nó cương quyết nói rồi
mở cửa đi ra ngoài.

Ông Micheal nhìn theo bóng dáng nó thong thả bước đi trên vỉa hè, nụ
cười của ông dần nở trên môi. Không phải là nụ cười nửa miệng xảo quyệt
như trên thương trường, cũng không phải một nụ cười bi thương mà đây…..
là nụ cười của hạnh phúc. Ông biết con trai ông đã tìm được hạnh phúc
cho riêng mình. Có lẽ đã đến lúc….. ông phải bù đắp cho con ông để đổi
lại những tội lỗi ông gây ra trong suốt thời gian qua.

—–

Nó trở về nhà thì đã thấy hắn ngồi ngay phòng khách, vẻ mặt đăm đăm
khó hiểu. Nó nhìn xung quanh, không thấy cô gái kia đâu. Đừng bảo là
hai người này sốt ruột quá nên đã “hành động” trước đấy? Chậc, cái trí
tưởng tượng của nó lại bắt đầu nổi lên rồi.

Nó tháo giầy rồi đi vào nhà. Cùng lúc đó, tiếng nói lạnh lùng của hắn vang lên.

- Cô đi đâu?

Nó im lặng vài giây không biết nên trả lời hắn thế nào nhưng rồi cũng thở dài nói:

- Bị tắc đường nên tôi về hơi muộn. Cái anh cần đây – nó đưa ra trước mặt hắn cái túi.

Hắn với nhẹ tay ra cầm lấy cái túi nó vừa đưa rồi liếc nhìn nó. Trên
môi hắn lại nở một nụ cười vô cùng đểu giả. Nó khẽ nhíu mày rồi cố gắng
phớt lờ thái độ của hắn, không nói không rằng đi vào bếp.

- Cô gái kia đâu? – không hiểu thế nào mà nó lại bật ra câu hỏi đó.

Một lúc sau không thấy hắn trả lời, nó cũng không buồn hỏi lại, tiếp tục làm bếp.

Bất chợt ở cổ nó có thứ gì đó ươn ướt, rồi những hơi thở liên tiếp
phả vào cổ nó. Mọi động tác của nó đông cứng lại. Nó có thể cảm nhận rõ
ràng có một bàn tay đang lần mò từng đường nét trên cơ thể nó. Lúc này
nó mới nhận ra hắn đang đứng sau nó. Cả người nó run lên từng hồi…..
không lẽ….. hắn định…..

Chưa kịp nghĩ thêm gì, nó đã bị hắn đè ngược xuống đất. Nó cố gắng
chống cự nhưng vẫn vô ích. Nó thả lỏng người mình, để mặc những nụ hôn
thô bạo của hắn hằn lên trên cơ thể. Chiếc váy màu xanh đã bị hắn xé
tan nát ngay bên cạnh. Hắn giữ chặt lấy hai tay nó, không để nó nhúc
nhích.

Nó không còn chút sức lực nào để chống cự nữa. Nó buông thõng tay, chậm rãi khép mĩ mắt, Một giọt nước mắt từ khóe mi trào ra.

Có lẽ……. đã đến lúc…nó nên bỏ cuộc…

Này anh, tôi không phải là ôsin – chương 32

Gần 11 giờ đêm, thời điểm của sự tĩnh lặng, mọi sự ồn ào náo nhiệt ở
một thành phố sôi động lùi về phía sau. Thành phố về đêm vẫn khoác trên
mình lớp ánh sáng hào nhoáng như vậy. Nó thở dài, cố tìm cho mình một
chút bình yên và nhẹ nhõm, nhưng khung cảnh xung quanh chợt nhòa đi
cùng dòng nước mắt. Nuối tiếc, đau khổ, buồn bã….. ai rồi cũng sẽ phải
trải qua những tháng ngày như vậy. Nhưng tại sao nó vẫn không thể chấp
nhận được.

Bất chợt cái điện thoại bên cạnh nó vang lên giai điệu quen thuộc
làm nó thoáng giật mình. Nó nhìn qua tên hiển thị trên màn hình điện
thoại rồi nhanh chóng bắt máy.

- Alo! Ray?

- Aliss hả? Em có rảnh không?

Ở bên này nó có thể nghe rõ mồn một những tiếng ồn ào phát ra từ đầu
dây bên kia. Nó cũng chỉ nghe loáng thoáng được giọng nói của Ray. Có
lẽ Ray đang ở bar.

- Anh đang ở bar?

- Ừ. Nếu em không bận thì anh qua đón em nhé! – Ray nói gần như hét vào điện thoại.

- Cũng được – nó ậm ừ cho qua chuyện. Nó cũng muốn ra ngoài để cho thông thoáng một chút – để em tự đến được rồi, anh cứ ở đấy.

Nó cúp máy rồi đứng dậy tiến về phía tủ quần áo. Nó chọn một bộ váy
màu xanh, không ôm lấy cơ thể, hoàn toàn đối lập với không gian trong
bar. Nhưng có lẽ hôm nay nó muốn khác người.

****

Bước vào trong bar, tiếng nhạc xập xình luôn là thứ âm thanh quen
thuộc. Nó nhanh chóng tiến vào với bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào
mình.

Nó ngay lập tức nhìn thấy Ray đang nhảy trên sàn. Bước lại phía quầy
rượu, nó gọi một li Green Passion. Ray quay sang nhìn nó, vẫy tay chào
một cái rồi lại nhảy tiếp. Hình như cậu vừa uống say?

- Cô là bạn gái Ray? – bất chợt một giọng nói vang lên bên cạnh nó

VN:F [1.9.22_1171]

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3