Này anh! Tôi không phải là Ôsin - Chương 15-16

Chương 15: Vai diễn hoàn hảo

Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào phòng. Khẽ cựa mình
tỉnh dậy, nó đưa tay lên che ánh nắng. Ngồi thẳng dậy, nhớ lại những
chuyện ngày hôm qua thật đúng là một cơn ác mộng.

“Cái gì? Cô ấy là vợ mày? Nực cười” Ray nói đồng thời quay lại xem thái độ của nó. Mặt nó tái mét.

“Không tin. Cứ hỏi” hắn chỉ tay về phía nó. Ray lườm hắn một cái sắc lẹm.

“Aliss, có đúng không?” hắn lên tiếng hỏi thay cho Ray. Nó nhìn ánh
mắt như tóe ra lứa của hắn đang chiếu thẳng về mình vội vàng gật đầu.

“Câu trả lời đã quá rõ ràng! Alissa, về!” hắn nói rồi quàng vai bá
cổ cô nàng người mẫu bên cạnh. Nó ức mà không làm được gì, đành ngậm
ngùi cầm túi ra về.

Hắn ngồi ghế sau taxi với cô nàng Tracy, còn để nó ngồi ghế trước.
Trên xe, nhìn cảnh hai người kia cười cười nói nói với nhau mà như coi
nó là người vô hình nó càng muốn giết chết hắn.

Nó lắc đầu để không nghĩ ngợi linh tinh nữa. Dù sao thì kể từ bây
giờ nó lại phải học cách sống làm đầy tớ rồi. Hôm nay trời đẹp thế này
nghĩ mãi đến những chuyện buồn thì không hay, có lẽ nó nên đi đâu đó.
Chắc giờ này hắn cũng đi làm rồi. Nghĩ là làm, nó đứng dậy làm vệ sinh
cá nhân rồi thay quần áo. Đi đến hành lang, nó nghe có tiếng gì đó
trong phòng hắn. Phòng hắn đang đóng cửa kín mít, rèm cũng được hắn kéo
lại rồi, chỉ còn đúng một chút lỗ hổng. Nó ngó vào, cái tiếng tà mị kia
vẫn đều đều vang lên. Nó tròn mắt nhìn cái cảnh trước mặt. Cô gái kia
chẳng phải là cái cô gái mà hôm qua đến bar với hắn sao. Thì ra hắn
đang công khai hẹn hò với cô ta, vậy tại sao còn đưa cho nó cái hợp
đồng đó. Nó cười khẩy, lắc đầu rồi đi xuống nhà. Quá rõ rồi, hắn chỉ
coi nó như một món đồ chơi.

Thấy tấm rèm cửa vừa được kéo xuống, hắn liền đẩy Tracy ra làm cô
nàng ngã ngửa. Tracy đưa mắt liếc hắn, vẫn thản nhiên. Nhiều lúc cô
thấy ông chủ mình đẹp trai mà lại có vấn đề. Nhưng cái ý nghĩ đấy ngay
lập tức bị dập tắt bởi cái ánh mắt như muốn giết người của hắn đang
nhìn mình. Cô có làm gì sai đâu cơ chứ. Cố gượng cười, Tracy nói bằng
cái giọng dịu dàng nhất có thể.

- Anh Steven! Tối nay buổi party anh có đến không?

- Có – lúc này hắn mới dịu giọng lại.

Thấy tình hình đang êm êm, Tracy cũng hỏi thẳng luôn.

- Vậy anh qua đón em được không?

Hắn cười cười, vẻ mặt gian tà, nhưng điều đó không làm cho Tracy để ý nhiều.

- Ok. Anh qua đón em – hắn trả lời dứt khoát.

Trong lòng Tracy như mở cờ. Nhất định rồi hắn cũng sẽ thuộc về cô
thôi. Đàn ông ai mà không mê gái đẹp cho được. Nhưng cũng phải công
nhận, em nào được hắn chọn đều đẹp cả, kể cả con nhỏ hôm qua. Mà nhắc
đến nhỏ đó, sao lại có mặt trong nhà này? Lại còn được hắn gọi là vợ
nữa chứ. Tracy nhếch môi nở một nụ cười tà độc.

.

.

Nó đi lang thang hết chỗ này đến chỗ khác. Nhìn mọi người đang tấp
nập trên đường, mỗi người một tâm tư, một suy nghĩ riêng, làm nó cũng
chạy theo một dòng suy nghĩ khác nhau. Cũng không biết là từ khi nào nó
lại có cái thói quen đi bộ một mình thế này. Chắc có lẽ là nó trưởng
thành thật rồi. Lại một ngày nữa trôi qua nó phải sống trong ác mộng,
mới bắt đầu thôi mà nó đã cảm thấy bất lực thế này rồi thì không biết
sau này sẽ thế nào nữa. Nó thở dài não nề, rồi lại bước đi trong vô
thức.

Ray quàng tay qua kéo cô nàng bên cạnh lại ôm. Cậu cười mãn nguyện
vì cô nàng người mẫu mới kiếm được này, mỗi tội cô nàng hơi đỏng đảnh.
Bỗng cậu nhìn thấy một dáng người dong dỏng cao, đang thất tha thất
thểu đi trên vỉa hè.

- Alissa!

Đó là cái tên duy nhất Ray bất thốt khi nhìn thấy bóng nó. Cậu cho
xe vào gần chỗ nó đi rồi dừng lại hẳn trước mặt nó. Nó đưa mắt nhìn
người trong xe, lúc này thì Ray đã xuống hẳn xe rồi. Nó tròn mắt nhìn
Ray, quả nhiên nó và Ray có duyên thật, đi đâu cũng gặp nhau. Ray mở
cửa xe thì thầm gì đó với cô nàng người mẫu kia khiến cô nàng phải ngậm
ngùi bước xuống xe, mặt hầm hầm nhìn nó đầy tức tối. Ray bảo nó lên xe,
nó cũng nhún vai bước lên theo phản xạ. Ngồi trong xe, nó vẫn không nói
tiếng nào. Lại một thay đổi nữa từ khi nó về nước, nó của bây giờ im
lặng là vàng. Ray lại một lần nữa làm cho thích thú. Nhìn xuống đồng hồ
trên tay, cũng gần chiều rồi, sắp đến giờ tiệc sinh nhật của của ông
Fillbert bắt đầu. Chợt nhớ ra mình chưa có đôi, Ray quay sang nhìn nó
đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính. Mặc dù biết hỏi điều này là hơi
thừa nhưng cậu vẫn phải hỏi:

- Tối nay anh có một bữa tiệc mừng sinh nhật đối tác, nếu không bận gì thì em đi cùng anh được không?

Nó hơi lưỡng lự trước lời mời của Ray. Một phần là vì hơi ngạc nhiên
khi thấy Ray mời mình mà không phải ai khác, một phần nữa là vì sợ hắn
hôm nay sẽ ở nhà. Nhưng nếu không nhận lời thì còn ngại hơn. Nó đang
phân vân không biết nên đồng ý hay từ chối thì điện thoại trong túi
vang lên. Giờ này mà hắn còn gọi làm gì nhỉ, đừng bảo là bắt nó về phục
vụ hai người đó chứ. Nó bấm nghe.

- Em đang ở đâu đấy?

Hừm, sao hôm nay lại quan tâm nó đột xuất thế này. Nó không nói gì, vẫn im lặng.

- Hôm nay tôi có tiệc với đối tác, không ăn cơm nhà đâu, em khỏi đi chợ.

- Ừm. Còn gì nữa không?

Hắn cười khẩy.

- Có vẻ như em không muốn nói chuyện với tôi thì phải?

Quá đúng rồi, nó không hề muốn có bất cứ một mối quan hệ gì với hắn cả. Lúc nào cũng là hắn gây chuyện trước.

- Không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây!

Nó cúp máy, trong lòng thở nhẹ nhõm. Cũng may là hôm nay hắn không
ăn cơm nhà, nó khỏi phải cảm thấy hối hận vì đã từ chối Ray. Quay sang
Ray, nó cười nhẹ.

- Ừm…. Em đi.

Ray thấy nó cười, tim cậu đập lỗi đi một nhịp. Mình làm sao thế nhỉ?
Bình thường mình có bị thế này đâu? Hay là mình bị đau tim à? Chắc sau
bữa tiệc này phải đi khám quá. Ray tự suy diễn tự cười. Nó ngó nghiêng
ra đằng sau.

- Em tìm ai à?

- À ừm….. cô gái lúc nãy đi cùng anh….. đâu rồi? – nó nói đứt quãng, mặt thì cứ nghệt ra làm Ray phì cười.

Nó nhíu mày không hiểu Ray đang cười cái gì.

- Anh cười gì?

- Không có gì. Mà em biết quan tâm người khác từ lúc nào đấy?

- Anh làm như em vô tâm lắm vậy!

Ray nhìn nó một lượt từ đầu tới chân. Nhìn nó mặc thế này thì không
thể đi tiệc được rồi, có lẽ phải mất thêm một ít thời gian nữa. Nghĩ
rồi Ray quẹo xe vào cửa hàng quần áo. Xuống xe, vòng qua mở cửa cho nó,
nó ngơ ngác bước xuống không hiểu đây là chỗ nào.

- Vào đây đi!

Ray kéo thẳng tay nó vào trong không kịp để cho nó nói gì. Sau một
tiếng đồng hồ, ngoại hình nó cũng đã thay đổi hoàn toàn. Thực ra thì
mấy người thợ trang điểm chẳng cần tô vẽ thêm gì vào mặt nó cả vì không
cần makeup mặt nó đã đẹp sẵn rồi. Việc chỉnh sửa nhan sắc cho nó không
tốn kém nhiều thời gian là mấy nên có lẽ vì thế mà nó với Ray đến quá
sớm. Nó khoác tay Ray bước vào trong đại sảnh, tự dưng cảm thấy cần
phải đi vệ sinh, nó xin phép Ray đi trước.

Vào trong nhà vệ sinh, vì đang vội nên nó đi bị đụng phải một người.

- Xin lỗi! – vội vàng xin lỗi rồi nó chạy thẳng tuột vào luôn không kịp xem xem người mình vừa đụng là ai.

Người phụ nữ nhìn theo bóng của nó chạy vào nhà vệ sinh. Khuôn mặt
bà ta chợt tái mét lại, những đường gân xanh trên mặt dần hằn rõ. Những
ngón tay run run bấu vào da thịt.

Alissa… Sao nó lại ở đây…

Bà Elena thất thểu đi ra ngoài, mặt cắt không còn một hột máu. Người
làm thấy thế vội chạy lại đỡ bà. Ngồi vào cái ghế phu nhân này đúng là
không dễ dàng chút nào cả. Ngày nào cũng lo con của chồng đến trả thù.
Ông Steven mà biết việc bà đe dọa nó đưa căn nhà đó cho bà để bà đi
nuôi trai trẻ chắc ông cho bà ra đường luôn. Mà tại sao nó lại có mặt ở
đây? Nó bây giờ làm gì còn gì để có thể bước chân vào những bữa tiệc
quy mô thế này cả. Không lẽ nó làm ăn lớn gì mà mình không biết? Mà
thôi kệ đi, quan tâm làm gì cho mệt óc, dù sao chuyện quan trọng nhất
bây giờ vẫn là ông Steven.

Nó vừa bước ra thì thấyTracycũng vừa từ ngoài bước vào. Sao cô ta
lại có mặt ở đây? Nếu có cô ta ở đây thì chắc chắn hắn cũng phải ở đây.
Không lẽ bữa tiệc với đối tác hắn nói chính là bữa tiệc này? Chỉ mới
nghĩ đến vậy thôi người nó đã run lên bần bật rồi. Nó rất sợ đứng trước
con người này. 5 năm trước và 5 năm sau nó đều thuộc quyền quản lí của
hắn.

- Trời ơi! Ai đây? Hình như là cô Aliss thì phải?

Lại là cái chất giọng lanh lảnh không lẫn đi đâu được củaTracy. Nó
cố nở nụ cười tươi nhất có thể quay lại chàoTracy. Thấy nó cười thế cô
chỉ muốn tát cho nó vài cái, nhìn cái vẻ mặt ngây thơ kia nhưng chắc gì
bên trong vẫn còn nguyên vẹn.Tracycười khẩy đưa tay lên phủi phủi vai
áo nó.

- Cô đừng mong sẽ chiếm được cảm tình của Steven! Loại gái làm tiền như cô thì nên biết thân biết phận đi thì hơn.

Nó cũng chẳng muốn nói gì nhiều. Nó thừa hiểu mấy loại người
nhưTracy, ghen ghét đố kị, tất cả đều quá thừa thãi đối với nó lúc này.
Việc quan trọng nhất đối với nó bây giờ là công ty nó. Nó định bước đi
thì lại bịTracykéo giật lại.

“C H Á T….”. Một cái bạt tay mạnh giáng xuống khuôn mặt xinh xắn của
nó. Nó ngã dúi xuống đất, đưa tay ôm lấy bên má đang đỏ ửng, nóng ran
vì cái tát củaTracyvừa “ban” cho nó.

- Con ** này! Sao mày không nói gì hả? -Tracygào lên.

Nó lấy tay quệt mép. Một mùi vị tanh tanh ở khóe miệng. Nó nhếch môi nở nụ cười nửa miệng, rồi đứng dậy phủi phủi quần áo.

“C H Á T….”. Lại một cái bạt tai khác, nhưng lần này là từ tay nó giáng xuống khuôn mặt củaTracy.Tracyôm mặt trợn mắt nhìn nó.

- Mày dám….. -Tracygân giọng đe dọa.

- Đừng bao giờ động đến tôi! – nó không quan tâm đến lời đe dọa củaTracytiếp tục đi thẳng.

Bất chợt một dáng người cao đứng chắn trước mặt nó. Ngẩng lên đập vào mắt là khuôn mặt hắn

Chương 16: Tired

Nó nhìn khuôn mặt hắn đang nhìn chằm chằm về phía mình, bỗng thấy lạnh người. Thấy hắn ngay lập tức Tracy lật mặt.

- Cô Aliss! Cô thật là quá đáng mà. Tôi đâu có làm gì cô đâu chứ.
Anh Steven và tôi đâu có gì đâu mà cô phải làm như vậy với tôi.

Hắn nhếch môi cười nhạt, mấy mánh khóe này của những cô người mẫu
hắn không lạ gì. Nhìn sang nó, không có một biểu hiện gì gọi là tức
giận khi bị Tracy vu oan mà hình như đang sợ thì phải. Hắn tiến đến chỗ
Tracy.

- Anh thay mặt vợ anh xin lỗi em!

Tracy tròn mắt nhìn hắn. Máu trong người cô như muốn phun trào. Cái
cô cần đâu phải là thế này. Sao hắn lại đứng ra xin lỗi thay cho nó
chứ. Tracy cắn môi gật nhẹ đầu, đã đóng kịch thì đóng cho trót.

- Ừm không sao.

Hắn ra hiệu cho nó ra ngoài, nó vội vàng gật đầu rồi bước đi thẳng.
Ray thấy nó mãi mới ra, mặt thì cắt không còn một hột máu, nhẹ nhàng
hỏi:

- Em sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?

- E… em không sao… nhưng mà cho em về trước nhé! – nó nói ấp úng.

- Sao vậy?

- Ừm, em hơi mệt chút thôi.

Ray thấy đúng là nó có xanh hơn lúc mới bước vào thật.

- Để anh đèo em về!

- Ừm, thôi em bắt taxi về được rồi. Anh cứ ở lại tiếp khách đi – nó từ chối khéo.

- Vậy em về cẩn thận nhé! – Ray cũng không muốn làm khó nó nên đành thôi.

Nó cười nhạt rồi đi ra cổng. Nó không ngẩng mặt lên mà cứ thế đi
thẳng. Bất chợt nó đụng phải một người đàn ông, đang định quay lại xin
lỗi thì người đó đã quay đi thẳng không nói câu nào. Nhìn theo cái dáng
đi đó có gì đó quen quen. Dáng người to lớn. Nó nheo mắt.

- Bố!!!

Đó là từ duy nhất nó nói khi nhìn thấy dáng người đó. Đúng là bố nó
rồi, tại sao ông lại ở đây? Ông Steven đứng nói chuyện với mấy vị
khách. Nhìn ông vẫn vui vẻ như vậy cũng chứng tỏ từ lúc nó đi ông vẫn
khỏe. Nó cười nhạt. Vậy cũng tốt.

Bất chợt hắn từ đâu đến đứng cạnh nó. Nó giật mình quay sang nhìn hắn.

- Đứng đây làm gì?

- Tôi chuẩn bị đi về! – nó trả lời, mắt vẫn tròn lên nhìn hắn.

- Ai cho về mà về.

- Chẳng phải anh không thích tôi ở đây sao? – nó lúc này đã đảo mắt ra chỗ khác.

- Một mình tôi thì không thể tiếp khách được, em phải ở lại tiếp
khách cùng tôi chứ!!! – hắn đút hai tay vào túi quần nhìn một lượt đại
sảnh.

Nó muốn yên cũng không yên nổi với hắn nữa. Nếu bây giờ mà quay lại
đó thì chắc chắn sẽ gặp Ray, như vậy nó biết ăn nói thế nào, lại còn cả
bố nó nữa, nếu gặp lại nó, ông có bị bà Elena làm gì không? Nhưng hiện
tại nó đang thuộc quyền quản lí của hắn nên nếu không nghe theo cũng
không được. Nó thở dài, bất lực đi theo hắn vào trong. Nó phải khổ sở
thế này tất cả là tại hắn.

Đi theo hắn hết chỗ này đến chỗ khác, tay thì cứ phải cầm khư khư ly rượu. Biết thế này thà không nhận lời Ray còn hơn.

Bỗng ánh đèn trong phòng tắt vụt đi, cửa dduocj đóng hết lại. Một
ánh sáng chiếu lên trên sân khấu. Một tràng pháo tay rộ lên. Nó đưa mắt
nhìn người đang đứng trên sân khấu kia. Đó chẳng phải là bố nó sao? Sao
ông lại đứng trên đó? Chẳng nhẽ hôm nay là….? Vừa nghĩ nó vừa lấy cái
điện thoại trong túi xách ra. 18/7, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật bố
nó, sao nó có thể quên được chứ. Nó mỉm cười nhìn lên ông Steven đang
đứng trên sân khấu. Bà Elena đã giữ đúng lời hứa.

Hắn quay sang nhìn nó. Vẻ mặt hạnh phúc đó đã lâu lắm rồi hắn không
thấy. Mỉm cười nhìn nó, hắn cảm thấy lòng mình bỗng nhẹ nhõm hơn, vẫn
luôn là khuôn mặt ấy làm hắn mất bình tĩnh.

- Và để chúc mừng ngày sinh nhật của ông Steven, tôi xin mời một số vị cùng bước lên để tham gia một trò chơi!

Người đứng trên sân khấu lúc này đã được thay bằng một tay MC trẻ.

Nhắc đến trò chơi, dường như không khí trong khán phòng có phần thay đổi, hào hứng vào sôi nổi hơn lúc mới bước vào.
- Tôi xin mời các vị sau bước lên sân khấu – vẫn cái giọng của tên MC
đó – thiếu gia tập đoàn C.F: Steven, giám đốc công ty A.F: Alissa,
thiếu gia Ray, tiểu thư Tracy và tiểu thư Amy bước lên sân khấu.

Nó chột dạ khi thấy tên MC kia nhắc đến tên mình. Gì chứ? Sao lại
lôi cả nó vào đây. Mà chơi trò gì mới được chứ? Chắc là lại mấy cái trò
của mấy tên paparazzi muốn săn tin đây mà. Mà nếu không lên thì cũng
không được. Chưa kịp nghĩ gì thì nó đã bị hắn kéo lên.

Bước lên trên sân khấu với con mắt ngỡ nàng của bao nhiêu người bởi
cái nắm tay bất thình lình giữa nó và hắn. Đặc biệt là bà Elena. Sao nó
lại ở đây, mà lạ nữa là còn đứng ở cương vị giám đốc công ty A.F? Còn
nữa, quan hệ giữa nó và thiếu gia tập đoàn C.F là sao? Con này kinh
thật, chỉ trong vòng 5 năm mà có cả một gia tài lớn như vậy. Bà nhếch
môi cười một nụ cười cay độc.

Ông Steven khi nghe đến cái tên Alissa, mà lại còn là giám đốc, ông
vội vàng ngẩng lên nhìn. Ngay lập tức đập vào mắt ông hình ảnh hắn và
nó đang cầm tay nhau. Chuyện này là sao? Chẳng phải 5 năm trước đứa con
gái này của ông đã chết rồi sao? Mặc dù hơi ngac nhiên nhưng trong lòng
ông vẫn dấy lên một cảm giác vui mừng khó tả. Ông mỉm cười nhìn lên sân
khấu. Đã đến lúc ông phải đền bù lại những lỗi lầm mà ông gây ra trong
suốt thời gian qua.

Tracy, Amy và Ray đều đã đứng trước mặt hắn và nó. Ray nhíu mày nhìn
nó, không phải lúc nãy nó đã xin về trước rồi sao? Sao bây giờ lại còn
đứng đây, hơn thế nữa lại còn tay trong tay với hắn. Ray đảo mắt qua
nhìn hắn, mặt hắn vẫn thản nhiên như chưa có gì. Lại nhìn sang nó, một
nét mặt hối lỗi hiện rõ trên mặt nó. Ray thở dài, cậu cũng hiểu cái vẻ
mặt đó tức là không cố ý.

- Và bây giờ trò chơi xin phép được bắt đầu – giọng MC vẫn đều đều
vang lên – trò chơi các vị đêy sắp tham gia mang tên Trò chơi nói thật!

Từ trong cánh cửa xuất hiện 5 người con trai mặc đồ đen mang 5 cái
ghế đặt xuống 5 chỗ 5 người đứng. Cả 5 người theo phản xạ ngồi xuống.
Nó ngồi giữa hắn và Ray, cảm thấy hơi khó chịu khi bị kẹp giữa hai
người con trai.

- Chúng tôi sẽ đặt ra 5 câu hỏi cho 5 vị, các vị chỉ có quyền trả
lời thật, vị nào nói dối khắc sẽ bị trừng phạt – tay MC ra giọng bí ẩn
nói, càng làm cho không khí trong khán đài rạo rực. Hình như ai cũng
muốn biết bí mật của những người nổi tiếng thì phải, nhàm chán – và bắt
đầu từ cô Tracy.

Tracy khi nghe đến tên mình, ưỡn ngực chờ đợi câu hỏi.

- Xin hỏi, tiểu thư Tracy đang theo đuổi thiếu gia của tập đoàn C.F
Steven đúng không? – tay MC đọc câu hỏi, mặt hào hứng chờ đợi câu trả
lời.

Nếu là người bình thường thì sẽ nhảy cẫng lên phản bác lại câu hỏi,
cho rằng câu hỏi đang động chạm đến đời sống riêng tư. Nhưng riêng
Tracy thì hoàn toàn khác, ngay đến một chút tức giận cũng không có. Cô
ngẩng cao đầu, tự hào.

- Đúng! Tôi đang theo đuổi anh Steven!

Hắn khoanh tay, ngồi vắt chân chữ ngũ, nhếch môi cười khẩy. Bất chợt
Tracy chỉ tay về phía nó. Cả khán phòng cùng đổ dồn ánh mắt về phía
cánh tay Tracy chỉ. Trên môi Tracy nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt
sắc lại.

- Và cô Alissa đây…. chính là tình địch của tôi.

Lời tuyên bố thẳng thừng của Tracy làm mọi người không ai tránh khỏi
ngạc nhiên tột độ. Lại chuyển ánh mắt qua nó. Không có một biểu hiện gì
trên khuôn mặt xinh đẹp ấy cả. Chỉ có khóe môi đang nhếch lên cười
khẩy. Bất giác mọi người cảm thấy sợ người con gái này. Vô cảm, lạnh
lùng. Chỉ duy nhất hai từ đó mới có thể miêu tả được những sắc thái
biểu cảm trên khuôn mặt nó lúc này. Cả khán phóng nghiễm nhiên trở nên
im lặng. Bỗng nhiên hắn đứng lên, kéo tay nó đứng dậy, giật lấy cái mic
trên tay tên MC, nở một nụ cười rồi nói to.

- Nhân tiện đây, tôi cũng xin thông báo. Tôi và tiểu thư Alissa
đây….. chính thức trở thành vợ chồng – khóe môi hắn cong lên tạo thành
một đường cong hoàn mĩ.

Nó quay sang nhìn hắn, sao bỗng dưng hắn lại tuyên bố như vậy trước
bàn dân thiên hạ chứ? Rất hiếm khi thấy hắn làm những việc này mà. Đúng
là nó không thể nào hiểu được con người này.

Amy ngồi đây nãy giờ, vẫn không lên tiếng, lúc này mới nở một nụ
cười. Vẫn là một nụ cười nửa miệng, trong tình yêu không có gì là hoàn
thiện, không có nụ cười nào là hoàn thiện cả.

Alissa….. có lẽ tôi đã đến lúc tôi nên tác hợp cho hai người rồi…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3