Này anh! Tôi không phải là Ôsin - Chương 05-06
Chương 5: Thanh mai trúc mã
- Anh Joe, sao anh lại ở đây – nó nhảy cẫng lên.
Joe là bạn thân của Andrew, nên nó cũng thân với Joe. Hồi nhỏ, bọn
bạn hay trêu nó và Joe là thanh mai trúc mã, nó cũng không biết thanh
mai trúc mã là cái gì nên hồi đó chỉ biết cười cùng. Đến bây giờ nó
cũng chả quan tâm đến chuyện đấy lắm. Joe với nó thân nhau từ nhỏ nên
nó hiểu rõ tính Joe. Anh là con người đa cảm, nhưng không bảo giờ để lộ
cảm xúc cho người ngoài thấy, bên ngoài là một vỏ bọc hoàn hảo.
- Anh mới về nước. Biết em đang làm ở đây nên anh ghé qua.
- Anh gặp anh Andrew chưa? Em đưa anh đi – nó khoác tay Joe kéo đi.
————-
- Andrew, anh Joe đến này.
Sau khi bị bà Elena phá tan tành ngôi nhà cũ. Ba anh chị em nó chung
tiền mua một căn biệt thự nhỏ ở gần tòa soạn chỗ nó làm. Vì tiền lương
của ba anh chị em cũng khá khẩm nên không phải lo về việc ăn mặc.
Andrew nghe tiếng của nó, đang ăn tí nữa thì nghẹn, vội chạy ra.
- Mày đi đâu mấy ngày hôm nay mà không……. – chưa nói hết câu, anh nhìn thấy Joe ở đằng sau nó.
- Hì, chào, lâu không gặp mày – Joe giơ tay chào Andrew.
Andrew bất ngờ quá, thiếu điều mắt bị lộn tròng. Rồi anh lấy lại được bình tĩnh, lao đến quàng vai bá cổ thằng bạn thân.
- Thằng này, trông mày khác quá, cũng 4 năm rồi còn gì. Dạo này làm
ăn thế nào…….. – Andrew vẫn lải nhải rồi kéo tuột thằng bạn thân vào
bàn.
Joe vẫn phải cố gượng cười vì thằng bạn lắm điều này.
- Laura, Alissa, đi mua đồ ăn về đây. Hôm nay chúng ta phải mở tiệc ăn mừng đón bạn mới chứ.
- À thôi không cần đâu. Tao về bây giờ mà – Joe cố gắng từ chối.
- Sao lại về, mày phải ở đây ăn cùng bọn tao cho vui, lâu rồi không gặp lại mày mà…… – Andrew vẫn luôn mồm.
Nó cười, đúng là bó tay với ông anh. Quay sang Laura, nó thấy Laura
có vẻ hơi buồn. Một lúc sau, Laura đăt đụa xuống, khẽ thở dài rồi tháo
tạp dề ra.
- Chị đi đâu vậy? – nó hỏi.
- Chị đi ra chợ xem có gì không, mày ở nhà tí nữa chuẩn bị đồ ăn.
Thấy tình hình Laura có vẻ không ổn, nó vội đi theo sau.
Laura đi một vòng các khu chợ, chả có gì để mua vì đi chợ muộn quá
nên đóng hết cửa. Cô đánh quay ra siêu thị, nói là đi chợ nhưng nhìn cô
không tập trung gì cho lắm. Bước chân cô vẫn cứ bước trong siêu thị,
không biết nên dừng chân ở đâu. Một bóng người đi ngang qua, đập vào
vai cô. Laura quay lại, bắt gặp một gương mặt quen thuộc, là David, bạn
trai cũ của cô. Nó đứng từ xa có thể cảm nhận rõ tay Laura đang run.
- Ô mô, chạm phải người ta còn không xin lỗi, lại còn đứng nhìn trân
trân thế nữa chứ – cô bạn gái đứng bên cạnh David lên tiếng.
Laura liếc cô gái đó rồi đi thẳng. Bỗng bàn tay cô bị một bàn tay ai
đó bóp chặt. Cô ngoảnh lại, là tay David. Những đường gân trong mắt
David vằn đỏ, có thể thấy Laura đang khó nhọc rút tay mình ra khỏi bàn
tay của David.
- Anh nghĩ anh đang làm gì vậy? – Laura cất giọng nói lạnh như băng, mắt hơi rơm rớm.
- Mau xin lỗi cô ấy đi – David hất mặt về phía cô gái bên cạnh.
Laura nhìn sang bên cô gái đó. Cô ta không xinh bằng cô, tại sao David có thể đối xử với cô như vậy chứ.
- Mau bỏ tay tôi ra – Laura trợn trừng mắt nhìn David – anh biết tôi
là ai chứ, tôi là con gái chủ tịch Steven, anh làm gì tôi thì anh phải
biết hậu quả rồi đấy.
- Ha, cô nghĩ cô vẫn là đứa con gái trong mắt ông ta sao. Bây giờ
ông ta chỉ cần tiền và gái, vậy thôi – bàn tay David siết mạnh hơn.
- Anh dám…… – Laura gằn giọng.
…….. C H Á T……….
Một cái tát như trời giáng vào mặt David. Không phải là từ tay
Laura, vì dù có căm ghét anh đến cỡ nào cô cũng không thể tát anh, vì
cô yêu anh. Như vậy, cái tát chỉ có thể là từ tay nó.
- Con ranh này – David chuyển hướng sang nó.
Anh túm tóc nó giật ngược về phía sau. Nó vẫn không có một biểu hiện
gì gọi là sợ hãi, mà ngược lại nó cười khẩy rồi nói bằng một giọng lạnh
đạm.
- Đừng nghĩ tôi là con gái mà coi thường, một đứa con gái với huy
chương vàng karate và 4 năm học pencasilas, không đáng để anh coi
thường đâu.
Dứt lời, nó lật ngược lại tình thế, vật David xuống sàn rồi đạp lia lịa lên người anh ta.
- Cái này là dành cho những gì anh đã đối xử với chị tôi. Cái này là
dành cho những gì cậu đã nói ban nãy về bố tôi. Cái này là dành cho…..
– nó vừa nói vừa đạp anh ta như để xả cơn tức.
Sau một hồi, khi người David bầm tím, nó mới tha cho anh ta.
- Đừng bao giờ động đến gia đình tôi.
Nó nói đúng một câu như vậy rồi bị công an khu vực tóm đi vì tội gây mất trật tự nơi công cộng.
++++++++
Ngồi trong đồn công an, nó và David vẫn không yên, đấu nhau bằng ánh
mắt. Chỉ khi bị ông cảnh sát nhắc trật tự thì cả hai mới thôi. Một lúc
sau, thấy Laura chạy đến, dẫn theo cả Joe và Andrew xin cho nó về.
Trên đường về, nó vẫn không thôi lẩm bẩm chửi rủa, bị Andrew gõ cho mấy cái vào đầu.
- Chị xin lỗi, chị tại chị mà…….
- Chị em hoạn nạn có nhau. Sao em có thể để chị cam chịu thế được.
Sao phải xoắn, mà xoắn là phải duỗi – nó nói vừa nói vừa cười để không
khí bớt căng thẳng.
Có thể nhờ có nó mà bao năm qua sống cùng bố trong ngôi nhà đó mà
Andrew và Laura mới không bị trầm cảm vì cái tính nghiêm khắc của ông
Steven. Laura lau nước mắt, cũng cười nói nhiều hơn lúc ban sáng. Nó
nhìn xuống đồng hồ. Hả, trời đất ơi, đã 4h chiều rồi, nó phải về đi chợ
mau không tên điên kia lại lắm mồm. Mà nhắc đến tên điên đó là lại nổi
máu điên mà.
- Thôi xin lỗi mọi người. Mọi người cứ đi ăn đi, đến giờ em phải đi làm rồi.
- Ơ kìa…… – Andrew chưa kịp nói gì thì nó đã chạy vèo đi mất –
haizz, con bé này, mà thôi Joe, mày đi ăn cùng bọn tao cho vui – Andrew
vỗ vỗ vai Joe.
- À thôi, tao hôm nay cũng có việc rồi, để khi khác nha – dứt lời anh cũng chạy đi theo sau Alissa.
- Ơ kìa, lại được cả mày nữa – Joe chạy đi rồi, Andrew vẫn còn í ới đằng sau.
Chạy đến chỗ Alissa, Joe dừng lại.
- Ơ, sao anh không đi ăn cùng mọi người?
- Anh muốn đi theo em hơn – Joe cười.
- Em bây giờ phải đi chợ rồi về nấu cơm cho tên điên kia nữa.
- Em làm giúp việc hả? – Joe nhíu mày hỏi.
Nghe Joe hỏi thế, nó vội bịt miệng lại vì biết là mình lỡ lời.
- Sao đang làm nhiếp ảnh lại chuyển sang làm cái nghề này?
- Thì em vẫn đang làm nhiếp ảnh đó chứ. Chẳng qua cái nghề này là em bị ép buộc thôi – nó vừa đi vừa nói.
- Ừm, thôi em muốn làm gì tùy em, anh không nói nữa. Mà bây giờ anh phải về công ty rồi, khi khác gặp lại em vậy.
- Anh vẫn thế, lúc nào cũng công việc. Thôi anh đi đi.
Joe đi thì điện thoại trong túi nó khẽ rung. Là hắn gọi, nhìn đồng hồ thì đã 4h15, chết rồi, nó nhấc máy.
- Alo, hôm nay cô không phải đi chợ đâu, tôi đưa Amy đi dự tiệc, cô ăn một mình đi – hắn nói đúng một câu như vậy rồi cúp máy.
Nó thở dài, lại có điện thoại từ Joe.
- Aliss à, em giúp anh một chuyện nhé!
- Chuyện gì thế anh?
- Tối nay anh có bữa tiệc với đối tác, họ lại muốn anh dẫn bạn gái đi. Mà anh thì kiếm đâu ra, nên em giúp anh nhé.
- Nhưng mà…….
- Vậy nhé, tí nữa anh sẽ cho người mang đồ sang cho em. Tối anh sẽ qua đón em.
Nói rồi, Joe cúp máy. Nó lại thở dài, hôm nay quả là một ngày bận rộn…….
Chương 6: Gặp nhau phải chăng là duyên số
Nó về nhà, nằm vật lên ghế sa lông, bật TV, giờ này là giờ thời sự,
chả có gì để xem, nó bật các kênh khác nhau và chả dừng cố định ở một
kênh nào cả. Mà khoan, Joe bảo sẽ gửi đồ đến cho mình, mà là đồ gì? sao
Joe biết địa chỉ này mà gửi đến? Đúng lúc đó có tiếng gọi cửa. Chạy ra
mở cửa đập vào mắt là một hộp quà to tướng, đằng sau là người chuyển
phát nhanh.
- Xin hỏi cô có phải là cô Alissa??
- Vâng, tôi là Alissa, anh là người chuyển phát nhanh?
- Vâng, cậu Joe gửi cho cô cái này, mời cô kí vào đây.
- Rồi, cảm ơn anh – nó đóng cửa rồi đi vào nhà.
Mở cái hộp to tướng ấy ra, bên trong là một chiếc váy màu hồng tím
với một đôi guốc cùng tông màu với cái váy. Chắc cái váy này phải đắt
lắm. Nó đã từng mặc rất nhiều đồ hiệu đáng ra cả tý bạc trên người
nhưng với hoàn cảnh của nó như bây giờ không đáng để mặc cái váy này.
Nhưng đã nhận lời với người ta rồi chẳng nhẽ hủy, thế thì mất lịch sự.
Thôi thì đành đến chỗ đó vậy. Nghĩ rồi nó đứng dậy và đi chuẩn bị đồ
đạc.
.
.
7h30.
You raise me up, so I can stand on mountains……. You raise me up, to walk on…..
Nó nhấc máy, bên kia một giọng nam trầm ấm vang lên.
- Alo, em xuống nhà đi, anh đang đợi dưới nhà – là Joe
- Vâng.
Nó chỉnh lại quần áo rồi chạy xuống nhà. Khóa cửa cẩn thận, nó nhẹ
nhàng tiến đến xe của Joe. Joe nhìn nó ngẩn người trong giây lát. Hôm
nay nó trang điểm nhẹ nhưng vẫn nổi bật được khuôn mặt trắng hồng. Sau
một hồi ngơ ngẩn, anh cũng lấy lại được bình tĩnh mở cửa xe cho nó. Nó
vào xe, cảm thấy hơi khó chịu với cái váy đang mặc. Joe nhìn nó bật
cười thành tiếng.
- Sao? Nhìn em kì lắm sao mà cười?
- Không có gì. Chỉ là tự nhiên thấy buồn cười thôi – Joe lại cười.
Anh tra chìa khóa rồi phóng xe đi.
Dừng lại trước một tòa nhà sang trọng, anh chạy xuống mở cửa cho nó.
Nó bước ra, ngước mắt nhìn khung cảnh diễn ra trước mặt, trang hoàng và
lộng lẫy, trong đời nó đã từng tham gia không biết bao nhiêu bữa tiệc,
nhưng một bữa tiệc quy mô thế này thì đây là lần đầu tiên. Khoác tay
Joe đi vào trong đại sảnh đón khách, vì là một tiểu thư từ khi còn nhỏ
nên nó biết cách ăn nói sao cho giống là một dân quý tộc, nhưng cái
kiểu chào hỏi khách sáo này làm nó thấy khó chịu.
Nó xin phép vào trong trước. Nhìn bên ngoài đã thấy hoành tráng, ai
ngờ vào trong nó càng cảm nhận như mình đang đứng trước một đồng cỏ
mênh mông. Không ngờ Joe lại bỏ tiền ra thuê một nơi như thế này để tổ
chức tiệc tùng. Nó biết Joe là người rất hào phóng, nhưng chỉ không thể
tưởng tượng nổi cái hào phóng của anh lại đến mức này thôi. Mà thôi
không nghĩ ngợi nhiều nữa, cái chính nó muốn đến đây là để ăn, bụng nó
đang xôi lên ùng ục biểu tình. Bước đến bàn ăn gần nhất, nó lấy đũa
gắp, vì đây là tiệc buffet nên không thiếu món gì, nó nhìn đã thấy thèm.
Bên ngoài cửa, một đôi trai gái khoác tay nhau bước vào đại sảnh.
- Anh Steven, rất vui được gặp lại anh. Hôm nay còn đưa cả bà xã đến sao – Joe cố tình dùng giọng nói đểu.
- Ồ, vậy bà xã anh đâu nhỉ – hắn cũng nói đểu lại Joe.
- Cô ấy đang ở trong kia tiếp khách, tí nữa tôi sẽ đưa cô ấy ra để tiếp đón anh – Joe xòe tay ra bắt tay hắn.
- Vậy thôi, anh cứ ở đây tiếp khách, tôi vào trong kia, tí nữa đến giờ chúng ta sẽ kí hợp đồng – hắn nói rồi dẫn Amy vào trong.
Trong lúc cuộc chào hỏi ngoài đại sảnh diễn ra thì ở trong phòng nó
đã nó căng. Nó đi loăng quăng tham quan. Phải công nhận, Joe lúc nào
cũng chu đáo. Một bóng người quét ngang qua nó, đập vào vai, khiến nó
hơi mất thăng bằng. Quay lại, bắt gặp ánh mắt của người kia. Cả hai đểu
không khỏi ngỡ ngàng. Rồi tự ngỡ ngàng chuyển sang mất tự nhiên, nó cúi
mặt xuống, xin lỗi hắn rồi bước đi thẳng. Ánh mắt màu ngọc bích của Amy
đã chứng kiến tất cả sự việc. Ánh mắt đó bỗng sắc lên.
Alissa, cô vẫn nhớ lời hứa với tôi chứ……. cô chỉ có thể giúp tôi……
.
.
.
Nó chạy ra vườn ngồi. Vì tất cả đang ngồi trong phòng để xem cái màn
kí hợp đồng nên không ai ở ngoài vườn. Một mình nó ở ngoài này, không
gian yên tĩnh nên nó cảm thấy dễ chịu.
Nó bắt đầu nghĩ ngợi vì những gì diễn ra ban nãy. Sao hắn lại có mặt
ở đây. Chẳng nhẽ bữa tiệc hắn nói qua điện thoại lúc chiều là chỗ này
sao. Haizz! Biết thế mình chả thèm nhận lời Joe, tự nhiên gặp thằng cha
điên đó ở đây, mất cả hứng. Nó lắc đầu. Joe nhẹ nhàng bước đến sau nó
định bịt mắt nó.
- Ê anh Joe, em biết là anh đấy – nó quay người lại.
- Sao biết là anh? Em vẫn thế nhỉ, lúc nào cũng bắt thóp được anh –
Joe chán nản ngồi xuống cạnh nó – mà sao không vào kia, ngồi ngoài này
làm gì?
- Ngoài đó toàn bạn bè anh, em vào làm gì? – nó thở dài.
- Thôi, đi ra đó cùng anh, anh giới thiệu em – chưa kịp để nó từ chối hay đồng ý anh đã kéo tuột nó vào trong.
Kéo nó lên trên bục, Joe đập đập mic.
- E hèm! Nhân ngày hôm nay tôi cũng xin giới thiệu một người. – anh
kéo nó vào đứng sát cạnh mình – Đây là Alissa, và cũng là bạn gái của
tôi.
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay rầm rập. Nó tròn mắt quay sang nhìn
Joe, anh mỉm cười nhìn nó. Bên dưới, ở một góc trong gian phòng, hắn
đang nhìn nó, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, hắn nắm chặt tay, móng tay
đâm vào da thịt gần như muốn bật máu. Bên cạnh, Amy nhếch môi, một nụ
cười nửa miệng xuất hiện trên môi cô, ánh mắt sắc lạnh ban nãy lại ánh
lên.
Alissa, cô đã không để tôi thất vọng…… Coi như tôi nợ cô một lời cảm ơn……