Này anh! Tôi không phải là Ôsin - Chương 01
Chương 1: Encounter
- Alissa, Laura, Andrew, xuống hết đây – bố nó đứng ở dưới gọi vọng lên.
Trong giọng nói có pha chút tức giận. Cả ba anh chị em cùng đi
xuống, mà lạ là lúc nào cũng đi theo đúng thứ tự từ thấp lên trên –
Alissa, Laura, Andrew. Cả ba đứng xếp hàng trước mặt ông Steven. Bố nó
chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại trước mặt cả ba.
- Đứa nào?
- Đứa nào gì hả bố? – Laura hỏi.
- Còn định giả ngơ, đứa nào chọc tức dì giúp việc để dì ấy phải bỏ đi? – ông Steven quát.
Cả ba giật mình im thin thít. Nó rón rén giơ tay lên. Ông Steven trừng mắt nhìn cô con gái út quý hóa.
- Lại là con à? Hừ, đây là lần thứ mấy rồi? – ông Steven đẩy gọng kính lên.
Nó im lặng, đứng co ro cạnh Laura.
- Là lần thứ mấy? – ông Steven lại quát lên.
Nó giật mình.
- Dạ…… là….. lần thứ 10……. – nó rụt rè đáp.
- Hừ, lần thứ 10, lần này là lần thứ 10 con đuổi người làm. Đến bao giờ con mới hết quậy phá đây hả – bố nó gắt lên.
Nó lại im lặng.
- Ta sẽ cho con ra ngoài sống tự lập một thời gian, để con bớt quậy
phá, Laura và Andrew sẽ đi cùng – các con chuẩn bị hành lí đi, hôm nay
ta sẽ đưa các con đi luôn.
Nghe đến hai chữ “tự lập” trong lòng nó như mở cờ. Quay xuống chỗ hai anh chị, cả hai dường như cũng vui như nó.
- Bố sẽ mua cho các con một ngôi nhà, tháng đầu bố sẽ chu cấp tiền,
tháng sau các con tự kiếm sống mà nuôi bản thân – bố nó vẫn cái giọng
đều đều đó lên tiếng.
Vừa mới có một chút niềm vui nhen nhói bây giờ lại bị ba từ “tự kiếm
sống” làm dập tắt. Gì chứ, bố nó định làm vậy thật sao. Tiền nhiếp ảnh
gia của nó cũng chỉ đủ để ăn chơi hằng tháng, bây giờ bảo nó tự kiếm
sống, làm sao nó làm cho được. Chỉ kịp nghĩ có thế, nó vội vàng phản
đối.
- Không được, con làm sao có thể tự kiếm sống được chứ. Bố tha cho
con lần này đi mà, con hứa lần sau con sẽ không tái phạm nữa, nha bố.
Laura và Andrew thấy tình hình không được khả quan cho lắm, vội vàng kéo nó lại.
- Em im đi, bây giờ được bố tha cho là tốt lắm rồi, còn đòi hỏi gì
nữa. Định để bố cấm ra ngoài một tháng à – Laura nói khẽ vào tai nó.
- Nhưng mà……
- Không nhưng nhị gì nữa, mau lên sắp xếp đồ đạc đi, nhìn bố có vẻ tức giận lắm rồi đấy – Andrew cấu nhẹ ra hiệu cho nó.
Nghe lời Andrew nó ngoan ngoãn đi lên phòng, trong lòng vẫn không khỏi ấm ức.
+++++
Ngồi trong xe đi đến nhà mới, nó liên tục lẩm bẩm chửi rủa.
- Em ngồi yên một lúc hộ anh được không? – Andrew cuối cùng không chịu được phải lên tiếng.
- Nhưng mà em tức lắm – nó vớ cái áo lót trong túi ném vào mặt Andrew.
Anh tóm lấy cái thứ nó vừa ném cho mình. Nhướng mày lên kinh ngạc.
- Wow, đúng là em gái anh lớn thật rồi. Mới lớp 12 mà vẫn còn như cái TV màn hình phẳng mà bây giờ đã thế này rồi cơ à.
Nó hằn học giằng lấy cái áo từ tay Andrew bỏ vào túi. Chợt nhận ra
bị bỏ quên cái headphone ở nhà, nó vội bảo tài xế quay lại một lát. Nó
lục tung cả nhà lên mà vẫn không thấy cái headphone đâu. Nó định bỏ đi
mua cái khác. Lúc ra phòng khách nó thấy có người trong bếp. Hóa ra là
dì giúp việc, chắc bố nó thuê lại.
- Dì, dì thấy cái headphone của tôi đâu không?
- À, tôi thấy nó trong phòng ông chủ á.
- Ừm, cảm ơn.
Nó bước về phía phòng ông Steven. Nó nghe có một âm thanh lạ phát ra
từ bên trong. Đầu tiên là tiếng rên ư ử, tiếp theo nó nghe có tiếng đàn
bà. Mở hé cửa, một cảnh tượng đậm chất “Sock” hiện ra trước mắt. Không
ngờ, bố nó đuổi ba anh em nó đi là để ở nhà hú hí với một con đàn bà
khác. Với tính cách của nó tất nhiên nó sẽ đẩy cửa xông vào.
- Hai người…… hai người đang làm gì vậy? – nó hét lên.
Nhìn thấy nó, bố nó vội vã mặc quần áo.
- Con….. con sao con về đây?
- Con không về chắc đã bị bố qua mặt rồi. Bố đuổi bọn con đi để hú hí với một mụ đàn bà.
- Hỗn xược – bố nó giang tay tát nó một cái đau điếng.
Nó ôm bên má bị bố nó tát.
- Bố….. – giọng nó nghẹn lại.
- Nhân tiện đây, bố cũng nói luôn. Đây là cô Elena, từ bây giờ cô ấy
sẽ là thư kí của bố cũng là mẹ kế của các con. Con bảo Laura từ bây giờ
sẽ có thư kí mới, nó không phải đến công ty nữa……..
————
- Bây giờ chúng ta phải làm gì đây? – Laura kêu gào.
- Khổ quá, tiền không, việc làm cũng không, thế kiếm đâu ra tiền mà
ăn với tiêu. Tao đã bảo mày rồi, ngay từ đầu bố bảo làm thư kí thì đừng
có vào làm – Andrew nói, chỉ mặt Laura.
- Thôi, cho em xin. Bây giờ quan trọng là phải đuổi được con mẹ mụ kia ra khỏi nhà kìa – nó đi đi lại lại.
Rồi chợt nghĩ ra cái gì đó, nó reo lên.
- A, nghĩ ra rồi. Chị Laura, chị hay đi đánh ghen đúng không. Bây giờ chị gọi bạn bè chị đến nhà đập chết con mụ đấy đi.
- Mày bị điên à, bố đánh tao chết, mày chịu trận một mình chưa đủ
hay sao mà lôi cả tao vào. Thôi thôi thôi, không được đâu – Laura xua
xua tay.
- Thế bây giờ…… làm thế nào bây giờ. Chẳng nhẽ tự kiếm việc làm thêm – nó khoanh tay ngồi phịch xuống cái ghế sa lông.
- Thôi, trong vòng một tháng, khẩn trương kiếm việc làm thêm, ông
già chỉ chu cấp tiền một tháng thôi đấy. Anh sẽ đi hỏi bạn bè xem có
thể vay được vốn mở công ty không, còn bây giờ bỏ qua việc con mụ kia
đi, đi ngủ, mai bàn tiếp – Andrew ra lệnh rồi đi lên phòng.
++++++
Sáng hôm sau, nó đi ra đường để thay đổi không khí. Đi mãi đi mãi mà
vẫn không biết đi đâu, cuối cùng nhận ra là bị lạc đường lúc nào không
biết. Nó vò đầu bứt tai, mấy hôm nay nó lơ đãng quá, lúc nào cũng nghĩ
đi đâu đâu. Chợt nhớ ra nó có cầm hồ sơ theo. Thôi thì đã lạc rồi, tiện
thể đi xin việc luôn cũng được. Đi được một đoạn nữa, nó va phải một
người, quay lại định xin lỗi thì chả thấy người đấy đâu. Thấy hình như,
cái người nó vừa va phải có làm rơi cái gì đó. Hóa ra đó là một cái
card visit kèm theo một tờ giấy. Mở ra, cái chữ đầu tiên đập vào mắt nó
“Tuyển Nhân Viên”. Nó chết đuối như vớ được cọc, lần theo chỉ dẫn trong
tờ giấy nó tìm đến công ty đang tuyển nhân viên.
Nộp hồ sơ xong xuôi, nó nhớ ra tên công ty là Steven. Vội hỏi cô tiếp tân.
- À, cô cho tôi hỏi, giám đốc công ty tên gì ạ?
- Steven.
Nó hơi giật mình khi nghe đến cái tên Steven. Chẳng nhẽ bố nó mở
công ty làm ăn riêng mà không cho 3 anh em nó biết? Chết rồi, thế thì
không thể xin việc ở đây được. Nó vội vàng rút lại hồ sơ và ra đứng chờ
thang máy. Trời đất, thang máy đang sửa chữa. Thế là nó lại phải cuốc
thang bộ mà đi xuống.
…….. Rầm…….
Sao hôm nay xui thế không biết, đụng phải người ta hai lần.
- Tôi xin lỗi, anh có làm sao không?
Nó quay sang nhìn cái người nó vừa đụng phải. Đây là một chàng trai
cao ráo, tầm khoảng 26, 27 tuổi, anh chàng có một nước da trắng mịn, có
thể nói là trắng hơn cả con gái, mái tóc màu hạt dẻ, nhưng ấn tượng với
nó nhất vẫn là đôi mắt màu nâu trầm, ẩn chứa trong đó rất nhiều nỗi
niềm. Quả thực anh chàng này rất đẹp trai.
- Này, cô không có mắt à. Ban nãy đụng phải tôi ngoài đường, tôi đã
tha cho rồi, mà bây giờ vẫn thế, mắt cô để đi đâu hả. Có biết tôi đang
bị thương không.
Đang ngẩn ngơ với những suy nghĩ mông lung thì bị tiếng của anh
chàng kia cắt đứt. Gì chứ, dù sao cũng xin lỗi rồi mà. Người đâu mà khó
chịu. Nhưng dù sao ban nãy đụng phải người ta ở ngoài đường, chưa kịp
xin lỗi nên bây giờ phải cố nhịn một chút.
- Anh có làm sao không? Cho tôi xin lỗi.
- Sao chăng cái gì, xin lỗi mà xong à.
Thật là hết nói nổi mà. Muốn tiền thì nói, việc gì mà phải vòng vo mất thời gian.
- Thế bây giờ anh muốn gì?
- Muốn cô đền tội chứ muốn gì.
- Tiền đúng không? – nó rút từ trong ví ra một cọc tiền và đưa cho anh chàng kia.
- Hơ, cô coi thường tôi quá rồi đấy. Tôi muốn cô đền tội chứ không phải đền tiền.
- Thế bây giờ anh muốn cái gì?
Anh chàng tiến sát về phía nó, như phản xạ nó đi giật lùi về phía
sau. Cuối cùng nó bị anh chàng kia ép sát vào tường, một tay anh ta
chống tường, tay kia thì đang phải bó bột nên không chống được.
- Anh đừng có làm cái gì quá đáng đấy, tôi kêu cứu bây giờ.
Anh chàng kia vẫn cúi sát mặt mình vào mặt nó. Nó nhắm chặt mặt, tay
nắm thành nắm đấm. Đang định cho một chưởng vào mặt tên kia thì hắn lên
tiếng.
- Cô….. đến làm ôsin cho tôi trong vòng 2 tháng……