Cô vợ nhí - Chương 03

Giờ thì nhỏ đang ngồi đối diện với Minh Thiện trong phòng của cả hai. Trông
anh bây giờ khác hôm qua nhiều quá. Khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm xúc
nào. Nó lạnh như băng ấy. Chả là lúc chiều, trên đường về, anh bảo có chuyện
muốn nói nên giờ hai người mới phải đối mặt nhau thế này, chứ nhỏ nào có thích
thấy cái mặt trơ như gỗ ấy.

- Tôi có chuyện muốn nói với nhóc!

- Tôi sẵn sàng nghe đây!- Nhỏ khó chịu- Nhưng làm ơn đừng có gọi tui là
nhóc!

- Được thôi! Không quan trọng.

- Ông nói đi!

- Chắc cô cũng biết chuyện của mẹ bé Kỳ rồi đúng không?

- Vâng tôi có biết chút chút!

- Uhm không cần biết nhiều! Cô chỉ cần biết đối với tôi, không ai có thể
thay thế Quế Phương. Căn phòng này là của tôi và cô ấy, tất cả mọi thứ cũng
vậy. Chính vì điều đó, từ nay mong cô đừng tự tiện , đừng đụng chạm đến những
gì trong đây. Hãy chịu khó ngủ ở sa lông. Chắc cô cũng hiểu tôi cưới cô chỉ vì
bé Kỳ, mong cô vì điều đó mà an phận đi.

- Anh quá đáng lắm!- Nhỏ nghe giọng mình sao lạ quá.

- Cô muốn nghĩ tôi sao cũng được. Xem như giữa chúng ta là một vụ làm ăn đi.
Tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô, chỉ cần cô làm mẹ tôi vui và chăm sóc bé Kỳ.
Hiểu chứ?

- Tôi hiểu!- Nhỏ nói, giọng nhẹ tênh.

- Thế cô nói đi! Cô muốn gì?- Thiện rít thuốc.

- Một chiếc môtô phân khối lớn.

Thiện cười, không hiểu sao anh cảm thấy hụt hẫng. Cứ ngỡ rằng nhỏ ngây thơ,
nào ngờ cũng như bao kẻ khác, luôn đặt đồng tiền lên vị trí hàng đầu. Danh dự
của nhỏ rẻ thế ư? Chỉ là một chiếc môtô thôi ư? Anh chợt cảm thấy cay đắng.

- Cô sẽ có thứ mà cô muốn nếu cô làm đúng những gì tôi bảo!- Hất mặt về phía
cái sa lông, anh nói- Từ nay cô sẽ ở đó!

- Vâng!

Nhỏ nói và bước nhanh ra ngoài…

Bây giờ nhỏ mới khóc. Những giọt nước mắt long lanh nhẹ bò xuống đôi gò má
trắng mịn. Nhỏ không ngốc tới mức không hiểu rằng anh đang coi thường nhỏ. Tủi
thân, nhỏ tủi thân kinh khủng. Chưa biết yêu mà đã phải chịu tổn thương. Nhỏ
nào có cần gì đâu, nhưng ức quá nhỏ đòi cho bỏ ghét. Anh nhìn nhỏ bằng ánh mắt
khinh khi, anh đem ảnh cưới của nhỏ quăng vào một xó, còn ảnh người vợ cũ lại
được treo trang trọng trong phòng. Nhỏ không ganh tỵ với chị ấy, nhưng anh làm
vậy là sai. Sai hoàn toàn. Nhỏ lại khóc.

- Hic! Làm như mình ngon lắm vậy! Ai thèm đâu không biết!- Nhỏ nói trong
tiếng nấc.

Khóc mệt, nhỏ thiếp vào giấc ngủ. Và chắc không ai đoán được đâu. Nhỏ đang ở
trên cành táo. Lúc nãy buồn quá, nhỏ leo lên cho mát, khóc cho đã để khỏi ai
thấy, nào ngờ bây giờ nhỏ ngủ luôn trên ấy. Lăn, lăn qua, lăn lại, nhỏ nằm ngủ
nào có yên, và…

- Ui da!

Tiếng kêu làm nhỏ giật mình tỉnh giấc. Nhỏ thấy mình đang nắm trên cài gì đó
mềm mềm, êm êm lạ.

- Trời, cô có đứng vậy không hả? Còn nhún nữa hả?

- Ủa, là người hả?- Nhỏ lật đật bò dậy.

- Chứ không lẽ là cái mền?

Tròn mắt nhìn người thanh niên trước mặt, nhỏ cố nén cười. Nếu anh ta mà
biết nhỏ nghĩ anh ta là cái mền thật, chắc nhỏ có mà tiêu.

- Chuyện gì thế?- Mọi người chạy ra, bà Quang hỏi- Ai vậy Phong?

Nhỏ lắc đầu tỏ vẻ không biết. Bà Quang đưa mắt nhìn chàng thanh niên, anh
đang phủi phủi bụi nới cánh tay, mặt mày quá ư là khó coi.

- Mợ! Bộ mợ không nhận ra con hả?- Anh ta lên tiếng.

- Quốc Huy phải không?

- Con đó mợ!- Anh nhăn nhó- Nhà mợ mà cũng có đá tảng nữa sao?

- Làm gì có hả con?- Bà ngơ ngác.

- Anh ấy nói con đó mẹ!- Nhỏ nghênh mặt nhìn chàng trai- Xí, đàn ông con
trai gì mà nhỏ mọn! Mà ai bảo anh đứng ngay dưới gốc cây làm gì?

- Cô là ai thế?

- Là mẹ con đó chú Huy!- Minh Kỳ rối rít khoe.

- À ra là “mợ hai ” nhà này! Nghịch như khỉ!

- Anh…

- Hai đứa thôi đi!- Bà Quang nghiêm giọng- Có muốn gì thì vô nhà mà nói!

Mọi người vào nhà thì Minh Thiện cũng vừa xuống tới phòng khách. Hai chàng
trai ôm chầm lấy nhau, mừng rỡ.

- Lâu quá không gặp! Anh vẫn phong độ như ngày nào!

- Hahaha em cũng vậy mà!

- Mèo khen mèo dài đuôi!- Tiểu Phong bĩu môi.

Phớt lờ nhỏ, Quốc Huy và Minh Thiện đến ngồi nói chuyện với bà Quang.

- Tiểu Phong, con cũng lại đây!

Miễn cưỡng, nhỏ đến ngồi cạnh bà. Nhóc Minh Kỳ cũng sà lại cạnh nhỏ, nó thì
thầm:

- Mẹ! Mẹ!

- Gì?

- Lúc nãy mẹ làm gì chú Huy vậy?

- Mẹ đè chú con đó!- Nhỏ tỉnh bơ.

- Đè?

- Ừ, mẹ lăn từ trên cây xuống đè chú con một phát… chết tươi!

Nghe giọng điệu của nhỏ, thằng nhóc cười khanh khách làm mọi người chú ý.

- Con cười gì đó Kỳ!- Thiện lên tiếng.

- Dạ…- Nhìn về phía Huy, nó lại cười- Con cười chú Huy bị mẹ đè một
phát…chết tươi!

- Hả?

Ai cũng quay nhìn nhỏ làm nhỏ thiếu điều muốn chui xuống đất mà trốn cho đỡ
quê. Liếc Minh Kỳ một cái bén ngót, nhỏ cố nặn ra một nụ cười:

- Minh Kỳ nó đùa đó mà! Con hổng có nói gì với nó đâu!- Nhỏ quay sang bà
Quang.

- ”Mợ hai “, “mợ ” không nói thì sao nó biết?- Huy dài giọng trêu chọc- Đã
leo lên cây ngủ như khỉ mà còn…

- Anh có im đi không hả?

Giờ thì bà Quang cũng hiểu tại sao lúc nãy ngoài vườn hai đứa cãi nhau. Con
dâu bà thật…trẻ con quá đi mất.

- Thôi nào, mỗi đứa nhịn nhau một câu không được ah`?

-  Hì hì, con chỉ định chọc “mợ hai ”
chút thôi mà!- Huy cười, quay sang Thiện- Em thật xin lỗi, đám cưới anh mà về
không kịp. Cũng tại mua lộn vé. Không ngờ anh lại cưới một cô nhóc đáng yêu thế
này.

- Không có gì đâu. Em về chơi là vui rồi.

Hai người đàn ông lại huyên thuyên nói chuyện. Nhỏ ngồi nghe một hồi rồi ngủ
gục lun, Minh Kỳ cũng vậy. Hai mẹ con tựa vào nhau mà say sưa “mơ “.

Hơn mười giờ. Thiện bồng nhỏ trở về phòng, còn Minh Kỳ thì để Huy lo.. Nhìn
nhỏ trong giấc ngủ, anh không nghĩ là nhỏ đua đòi, bán rẻ mình thế. Thật ra thì
lúc nãy anh cũng thấy nhỏ ngồi trên cây. Từ lúc ra khỏi phòng, nhỏ chạy xuống
giường và leo tót lên cây mà khóc. Anh thấy hết. Thấy cả cái cảnh nhỏ nằm lên
người Quốc Huy cứ như là đang yêu nhau. Anh khó chịu lắm, chẳng biết vì sao,
nhưng anh vờ như không biết, vẫn cười nói vui vẻ. Con người thật lạ!

Vậy là đã hơn nửa tháng về nhà chồng. Nhỏ vẫn là nhỏ, ngây thơ, nghịch ngợm
như ngày nào. Dạo này nhỏ và Minh Thiện dường như không biết có nhau trên đời,
chẳng có lấy một câu ngoài những lúc có đông đủ mọi người thì phải “đóng kịch ”
chứ. Mối quan hệ giữa nhỏ và Quốc Huy thì cũng khá hơn tí rồi, ít nhất là anh
ta không còn trêu nhỏ và nhỏ cũng không còn cạnh khóe anh ta nữa. Riêng về nhóc
Kỳ thì khỏi nói, hai mẹ con cứ bày trò chơi suốt ngày, hết bắn bi, đá dế lại
đến ú tim. Nhìn thấy hai mẹ con vui mà bà Quang cũng vui lây. Bà thích như thế
này, nhà bà bớt vắng lặng từ ngày có nhỏ. Nhỏ như thổi một luồng sinh khí mới
vào ngôi biệt thự vốn dĩ lạnh lẽo này.

Vui đó nhưng bà cũng buồn đó. Bà lo lắm. Làm sao mà bà không hiểu con trai
bà và con dâu bà chỉ là đóng kịch mà thôi. Bà không biết cưới Tiểu Phong cho
Minh Thiện có sai không. Rồi con bé sẽ ra sao khi trái tim Thiện đã chai đi kể
từ ngày Quế Phương qua đời. Nghĩ mãi bà cũng không biết phải làm thế nào. Bà
thở dài. Thôi thì phó mặc cho số phận.

- Sao mẹ dậy sớm zậy?- Nhỏ đến cạnh bà Quang, khẽ hỏi.

- Hôm nay con mới biết ah?- Bà cười- Mọi bữa con có biết ta dậy giờ nào đâu
mà bảo sớm?

- Í da, mẹ chọc con!- Nhỏ đỏ mặt.

- Ờ mà sao hôm nay con dậy sớm thế?- Bà vẫn tiếp tục cười.

- Hôm nay con nhập học mà mẹ!

- À ra thế, tí nữa bảo chồng con chở đi luôn!

- Thôi, con muốn tự đi hơn!

- Bằng chiếc môtô đó ah? Mẹ thật không hiểu tại sao thằng Thiện lại mua nó
cho con nữa?

Đưa mắt nhìn chiếc môtô, nhỏ thích lắm. Hồi đó nhỏ đã bao đêm nằm mơ thấy nó
mà. Nhưng đồng thời, nhìn thấy nó nhỏ cũng thấy khó chịu vô cùng, làm sao mà
nhỏ có thể quên cái buổi nói chiện với “ông chồng ” nhỏ hôm đó chứ.

- Dạ… Tại vì…!- Nhỏ ấp úng.

- Vợ con thích mà mẹ!- Thiện đã xuống đến phòng khách, giọng anh ngọt lịm-
Mà con thì không chịu nổi đâu nếu thấy vợ con buồn.

- Haiz…để vợ con đi thứ đó thật là nguy hiểm đó!

- Không sao đâu mẹ! Chừng vài bữa là vợ con chán thôi mà! Cổ còn “trẻ ” mà
mẹ!

“Trời đất! Hình như anh ta **** mình thì phải? ” Nhỏ quắc mắt nhìn Thiện, cứ
xem cái kiểu kéo dài giọng chữ “trẻ ” của anh là nhỏ phát bực.

- Bảo người ta con nít thì nói đại đi! Đồ dị hợm!- Nhỏ lẩm bẩm.

- Con nói gì đó Phong?- Bà Quang hỏi.

- Ơ…dạ…có gì đâu mẹ! Tại con “cảm kích ” chồng con qua thôi mà.

- Ôi bà già này thật không hiểu nổi các cô cậu nữa. Thôi, vào ăn sáng đi!-
Bà đổi giọng nghiêm- Nhưng hôm nay con phải đi với chồng con đó Phong, đưa bé
Kỳ đi học nữa. Không được đi xe máy đâu.

Nói rồi bà bỏ vào nhà ăn. Nhỏ cũng nhăn nhó đi theo bà, không quên lườm
Thiện một cái. Anh mỉm cười, nụ cười hiếm hoi suốt hai tuần qua, nhìn theo cái
dáng giận dỗi của nhỏ, anh khẽ nói:

- Trẻ con!Ngồi trong xe với Thiện, nhỏ cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Cũng may
là có thêm nhóc Kỳ, cái miệng thằng bé cứ tíu tít suốt. Đó, đó, nó lại nói nữa
đấy:

- Hihi mẹ của mấy đứa bạn con không có đi học đâu!

- Rồi sao?

- Chỉ có mẹ là đi học thôi! Hihi…hihi…

- Thì mẹ là hàng độc! Có gì mà con phải cười?

- Chú Huy với ba nói chỉ có con nít mới phải đi học thôi!- Thằng bé ngây thơ
trả lời.

Nhỏ tức muốn lên ruột. Liếc Thiện một cái bén ngót, nhỏ cười cười nói:

- Ừ mẹ con nít, đâu có già được bằng ba con với chú Huy!

- Vậy là mẹ trẻ, ba già hả mẹ?

- Uh, giống như cái câu gì mà hôm qua con xem kịch thấy ấy!

- Kịch mà hồi tối con xem với mẹ đó hả mẹ?

- Uh con nhó câu đó hông?

- Dạ nhớ…” Trâu già khoái gặm cỏ non”- Minh Kỳ ngây ngô trả lời.

- Hahahahahahah, đúng rồi đó con , “Trâu già khoái gặm cỏ non “. Hahahah….

- Hihihi….hihihi…

Thấy nhỏ cười, nhóc Kỳ cũng cười theo. Bỗng…

- Keeeettttt….

- Ui da!

Đầu nhỏ đập vào kính xe kiu một cái “coong “. Đau quá là đau. Nhỏ quay sang
Thiện, thấy anh đang cười, cố dằn lại, nhỏ nói:

- Ông lái xe bao nhiêu năm rồi hả?

- Cô có ý kiến gì ah?

- Chạy xe như ông mà cũng bảo là biết chạy nữa ah?

- Sao lại không?- Thiện nói tỉnh- Mà tôi có làm gì cô chưa mà cô lớn tiếng
thế?

- Ông làm tôi u đầu rồi này!

- Nè nè, không có “ông làm ” nha! Tôi chẳng đụng tay đụng chân gì đến cô ah!

- Tự nhiên thắng gấp là sao?

- Tới trường cô rồi, nhiều chuyện quá nên không thấy ah?

- Nhiều chuyện kệ tui!- Nhỏ cãi bướng- Trâu già nhỏ mọn!

- Tôi mà là trâu già thì cô cũng chẳng phải cỏ non đâu nhá! Tuổi thì nhỏ mà
cái mặt cứ như là bà cụ.

- Ông…ông là đồ vô duyên!- Nhỏ hét.

- Có duyên cũng phải lựa người chứ. Hơi đâu mà đùa với con nít.

- Xí! Ba xạo!

Nhỏ mở cửa chui ra khỏi xe, kịp nhéo cho Thiện một cái rõ đau. Hất mặt về
phía anh kiểu thách thức, nhỏ nói:

- Chọc tui nữa là còn hơn thế nữa đó! Hứ!

Thiện lầm lì nhìn nhỏ. ” Nhóc con! Tôi cho cô biết thế nào là lễ độ”. Anh
nhấn ga phóng đi. Chợt nhỏ nghe tiếng bé Kỳ gọi:

- Mẹ ơi, mẹ, sao mẹ không lấy cặp đi?

Hoảng hồn, nhỏ ba chân bốn cẳng chạy theo chiếc xe. Chắc mẩm là Thiện đang
chơi khăm nhỏ. Anh không chạy nhanh nhưng vẫn giữ một khoảng cách mà nhỏ không
thể đuổi kịp. Được một quãng, mệt quá, nhỏ ngồi bệt xuống đường, thở lấy thở
để.

- Chị ơi!- Một thằng nhóc đứng trước nhỏ, nó chìa cái cặp cho nhỏ- Cái anh
kia bảo em đưa chị này!

Không kịp để nhỏ hỏi gì, thằng bé đã phóng đi sau khi dúi vào tay nhỏ một
mảnh giấy và cái cặp, đương nhiên là của nhỏ.

“Mẹ mua cho con heo đất, í a í a…” Có tiếng điện thoại reo. Nhỏ bật máy, nhẹ
giọng:

- Alo! Ai đó?

- Hahaha cô đi thi marathon coi bộ được đó!

Nhận ra tiếng của Thiện, máu nhỏ như sôi lên, nhỏ hét:

- ÔNG CHẾT VỚI TÔI!!!!

- Vâng, tôi chờ…hahahahah.

Thiện tắt máy, nhỏ bực ghê nơi. Chợt nhớ mảnh giấy trong tay, nhỏ mở ra:

“Mẹ ơi! Chiều nay mẹ đón con nha! Ở trường tiểu học Võ Văn Tần đó mẹ! Con
yêu mẹ! “

- Haiz…không vì thằng nhóc này thì mình chả khổ thế này!

Nhìn đoạn đường quay lại trường, nhỏ lắc đầu ngán ngẩm.

- Mô phật!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3