Khoảng cách tình yêu - Chương 14 - Phần 1
14
Nhận ra
Ông
Hoàng Danh trở về nhà thì nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ đặt trên mặt bàn, đó là
một gói bưu phẩm nhưng không hề có tên người gửi. Quá nhiều sự việc xảy ra, ông
có lòng đề phòng với mọi thứ vì sự an toàn của bản thân mình. Có chút e dè, ông
ta đứng từ xa quan sát gói bưu phẩm kia thật lâu, lắng nghe động tĩnh bên trong
gói bưu phẩm. Nhưng dường như chẳng có bất cứ tiếng động nào bên trong cả.
Do dự
hồi lâu, ông liền quyết định mở chiếc hộp ra. Chiếc hộp dường như chỉ chứa một
vật nhỏ nào đó, ông không dám mạnh tay, chỉ sợ bên trong là một quả bom nổ chậm,
chẳng may ông kích thích nó thì chắc chắn sẽ chết không toàn mạng. Rất nhẹ
nhàng, ông dùng dao rọc nhẹ gói bọc ngoài, rồi cẩn thận mở nắp gói bưu phẩm.
Khi nhìn
vào cái vật kia, ông ta bàng hoàng sửng sốt, còn hơn khi đó là một trái bom nổ
chậm nữa. Bởi vì đó là một khẩu K365.
Ông ta
vội vàng cầm khẩu súng này lên xem, bên trong không có viên đạn nào cả. Một cái
rùng mình ớn lạnh chạy dọc toàn thân, ông vội vàng mở khóa két sắt tìm khẩu súng
K365 của mình. Khẩu súng màu xám bạc của ông vẫn còn đây, đạn vẫn còn đầy đủ,
vậy thì khẩu súng được gửi đến cho ông là của ai? Không lẽ là…
Ông Văn
Lâm trở về nhà trong tâm trạng đầy căng thẳng và mệt mỏi. Dạo gần đây có quá
nhiều áp lực đổ lên vai của ông cùng một lúc. Chuyện các cấp lãnh đạo đồng loạt
bị ám sát một cách kì lạ và áp lực tìm cho ra tên sát thủ đó. Là âm mưu chính
trị hay là do bọn phần tử quá khích tạo nên. Chuyện Bảo Nam bị Bảo Phương biết được khiến
con bé nổi giận bỏ đi…
Ông ngả
người lên ghế dựa đưa tay xoa xoa trán, thím Hà vợ của ông bê vào cho ông một
ly nước cam. Thấy vẻ mệt mỏi của chồng, bà nhẹ nhàng vỗ vai ông nói:
- Con bé
sẽ hiểu thôi, nó sẽ trở về. Cho nó ít thời gian suy nghĩ đi.
Nghe vợ
khuyên, ông gật đầu bê ly nước cam uống, ánh mắt bỗng chuyển hướng và nhìn thấy
một gói bưu phẩm trên góc kệ sát tường. Có chút ngạc nhiên ông hỏi vợ:
- Đó là
cái gì vậy?
- À,
chiều nay có gói bưu phẩm gửi đến cho anh, em quên nói. - Thím Hà chợt nhớ ra
bèn đáp rồi đi đến cầm gói bưu phẩm đó đưa cho ông Văn Lâm.
Ông Văn
Lâm nhìn gói bưu phẩm không hề có tên người gửi, có chút thắc mắc, ông bèn lấy
dao rọc giấy mở giói bưu phẩm kia ra. Sau đó ông chăm chú nhìn vào cái thứ bên
trong, giật mình đứng dậy.
- Thế
nào, bây giờ có thể nói ra chỗ của Bảo Nam được rồi chứ? - Lăng Phong nhìn
Andy ở trong một căn phòng đóng kín lạnh lùng hỏi.
- Em
không hiểu anh đang nói gì cả. - Andy mím môi cố gắng trấn tĩnh đáp. - Cũng
chẳng có gì để nói.
- Vậy
chúng ta nói chuyện mà em có thể trả lời đi. Tại sao em lại tiếp cận tôi? - Lăng
Phong nhếch môi cười nhạt nhìn cô ta đầy uy hiếp.
- Một
người đàn ông ưu tú như anh, đương nhiên phụ nữ muốn sở hữu rồi. - Andy bình
tĩnh đáp.
- Vậy
sao? - Lăng Phong hừ mũi hỏi. - Vậy tại sao lại đặt máy nghe lén trong phòng
của tôi? Tại sao đặt máy theo dõi vào trong xe của tôi? Mục đích em tiếp cận
tôi chẳng phải là muốn đặt những thứ đó để có thể theo dõi động tĩnh và công
việc của tôi đúng không?
- Haha… anh
nói xem, nghề của em là người mẫu, còn nghề của anh là vận chuyển hàng hải. Hai
nghề hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Vậy thì vì sao em lại phải theo dõi
anh cơ chứ? - Andy cười phá lên đáp.
- Đúng
vậy, hai nghề của chúng ta hoàn toàn khác nhau, không có lí nào cô lại làm như
thế. - Lăng Phong nheo mắt nhìn Andy thâm trầm. - Nhưng nếu có người cũng làm
cùng ngành nghề vận chuyển này như tôi thì sự cạnh tranh là điều không tránh
khỏi và người đó chình là người đã sai khến cô tiếp cận tôi.
Andy
nghe Lăng Phong nói, cô biết mình đã bị bại lộ thân phận rồi. Gương mặt cô ta tái
xanh, cô ta cắn chặt môi của mình lại, bước thụt lùi.
- Hai
người họ hiện đang ở đâu?
- Tôi
không thể nói được. Chỉ cần cô ấy làm đúng theo lời yêu cầu, họ sẽ thả anh của
cô ấy ra ngay. - Dù sợ hãi vô cùng nhưng Andy vẫn nhất mực không nói ra.
- Đó là
yêu cầu gì? - Lăng Phong lạnh giọng hỏi.
- Tôi
không biết. Ông ta chỉ bảo tôi lại một yêu cầu cho chính anh mà thôi.
Ánh mắt
sắc nhọn của Lăng Phong chiếu tới Andy khiến cô ta sợ hãi, không đợi cậu hỏi
thêm câu nào nữa, cô ta đã nói ra:
- Ông ta
muốn anh ngừng giao dịch lô hàng đó.
Ánh mắt
của Lăng Phong bỗng trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết. Cậu đứng bật dậy, dường
như trong suy nghĩ vừa lóe lên một điều gì đó. Cậu mặc kệ Andy với căn phòng
kín mít, bước thật nhanh ra ngoài, lập tức gọi điện thoại cho Jay ra lệnh.
“Bảo vệ
sĩ không cho bất cứ người nào vào phòng của ba mình.”
“Có
chuyện gì xảy ra à? Yên tâm đi, bác trai khỏe lắm, bác ấy và Bảo Phương đang
nói chuyện với nhau.”
Lăng
Phong nghe xong thì kinh sợ gác máy phóng xe thật nhanh đến bệnh viện. Tay cậu siết chặt lại, cậu hy vọng mình không đến muộn,
hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cậu biết
đối với Bảo Phương, Bảo Nam
vô cùng quan trọng, cô có thể vì Bảo Nam từ bỏ hết mọi nguyên tắc mà
mình theo đuổi. Và cái giao dịch giữa cô với chú Minh chắc chắn là phải dùng
cậu hay ba cậu trao đổi.
Bọn
người này muốn cùng lúc có thể đạt được hai mục tiêu. Một là ngăn chặn được
giao dịch gây bất lợi cho chúng, hai là dùng mạng trao đổi mạng.
Cậu hổn
hển chạy thật nhanh vào bên trong phòng bệnh của ba mình, cánh cửa bật tung ra.
Tất cả
mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn cậu, Bảo Phương lên tiếng gọi trước tiên:
- Phong!
Anh đến rồi sao?
- Con
đến rồi sao? - Ba cậu đang ngồi dựa lưng vào tường nhìn cậu. Bảo Phương ngồi
bên cạnh ông, xem sắc mặt thì dường như hai người vừa nói chuyện gì đó rất hòa
hợp.
Mọi thứ
vẫn chưa có gì xảy ra, Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm. Cậu có gắng lấy vẻ bình
tĩnh ngày thường của mình, bước vào mỉm cười với Bảo Phương và ba mình.
- Hai
người vừa nói gì với nhau thế?
- Em
hỏi, có phải khi bác bắt đầu gia nhập vào Việt Nam, bác đã đến tìm ba em muốn đút
lót hay không? - Bảo Phương thẳng thắn đáp.
Lăng
Phong có chút sững sờ, cậu không ngờ cô lại hỏi thẳng ba cậu như vậy. Còn ba
cậu thì phá ra cười nói:
- Con bé
thật là thẳng tính, vừa đến thăm liền hỏi ngay. Quả thật khi vừa đến, ông ấy là
người đầu tiên ba khâm phục. Bởi vì trước khi tìm đến ông ấy, ba đã làm quen
được với tất cả những nhà lãnh đạo của các cấp. Cho nên, những người khác trả
lời có chút e dè, dù họ từ chối nhưng không hề dùng lời nói dứt khoát và thẳng
thắn như ba của Bảo Phương. Chẳng những từ chối mà trước khi đi, ông ấy còn đưa
ra một câu cảnh cáo thế này: “Ông vào Việt Nam để làm ăn, tôi rất hoan nghênh
nhưng một khi ông phạm pháp, tôi nhất định sẽ bắt ông.”
- Đúng
là tác phong của ba con. - Bảo Phương cười nhẹ.
Hai
người cùng nhau ra về, Bảo Phương dùng khăn lau đi những vệt mồ hôi còn đọng
lại trên mặt của Lăng Phong. Cậu nhìn cô thật lâu sau đó nắm lấy tay cô thật
chặt, thật lâu sau, cậu mới lên tiếng:
- Ông ta
đưa ra điều kiện với em là phải giết chết ba anh đúng không?
Bảo
Phương không chần chừ gật đầu.
- Nếu
như không thể nào tìm được Bảo Nam
thì sao, liệu em có chấp nhận theo yêu cầu của ông ta hay không?
- Sẽ
không! - Cô đáp ngay lập tức, sau đó mới chầm chậm nói. - Đúng là Bảo Nam
đối với em rất quan trọng nhưng em sẽ không vì vậy mà đánh đổi một mạng người
để cứu anh ấy. Đặc biệt ông ấy lại là ba của anh.
Lời Bảo
Phương nói khiến Lăng Phong cảm thấy rất hạnh phúc. Điều này có nghĩa là cô đã
chấp nhận cậu và ba cậu, dù thân phận hai người có là gì đi chăng nữa.
- Cảm ơn
em! - Cậu nhìn cô khẽ cười ấm áp nói.
Bảo
Phương đưa tay vòng ôm lấy eo cậu, tựa đầu vào lòng cậu nói:
- Thật
ra có lẽ vì em tin tưởng ở anh, tin tưởng anh có thể cứu Bảo Nam ra.
- Anh
nhất định sẽ mang Bảo Nam
về bên cạnh em.
- Cảm ơn
anh!
Tay Lăng
Phong siết cô thật chặt, cả hai người giờ đây trong lòng đã không còn vách ngăn
nào nữa. Chỉ cần mọi chuyện được giải quyết xong, họ có thể hạnh phúc bên nhau.
- Hừm… -
Jay đột nhiên bước ra tằng hắng.
Hai người
buông nhau ra quay đầu nhìn Jay, mặt Bảo Phương có chút xấu hổ nên đỏ ửng lên.
- Đến
lúc rồi, con cáo đang ra khỏi hang. - Jay cười khẽ nháy mắt trêu chọc hai người
bọn họ nhưng vẫn thông báo.
Ông nhận
được khẩu súng K365 thì quyết tâm xem xét lại nơi mà mình đã cất giấu khẩu
súng. Vốn ông đã định quăng bỏ nó đi nhưng vì nó nhắc ông rằng, những ý định của
mình vẫn chưa được hoàn thành nên ông muốn đợi đến khi mình có thể thực hiện
những điều mình mong muốn thì mới đem nó bỏ đi.
Thật
không ngờ nó lại xuất hiện như thế trước mặt ông. Vậy thì ai là kẻ đã gửi cây
súng đó, hắn ta đã biết chỗ ông cất giấu khẩu súng từ khi nào?
Ông chạy
đến mảnh đất trống thuộc quyền sở hữu của mình, ở đó có một cái cây, ông đã
chôn chiếc hộp đựng khẩu súng dưới gốc cây đó.
Ông
nhanh chóng dùng cuốc cuốc phần đất đã chôn chiếc hộp lên. Chiếc hộp đã bị thời
gian bào mòn nhưng vẫn không hư hại gì cả. Ông vội vã mở chiếc hộp bên trong
ra.
Khẩu
K365 vẫn còn nằm nguyên trong chiếc hộp. Ông giật mình nhìn lại khẩu súng K365
trên tay mình, vậy thì khẩu súng này là bản sao chép. Vậy thì ai đã gửi cho ông
và vì mục địch gì? Chợt ông lờ mờ nhận ra điều gì đó, định đóng chiếc hộp lại
rời khỏi nơi này thì…
…
- Quả
nhiên là chú!
Người
đàn ông giật mình quay sang nhìn Bảo Phương, bàn tay cầm cây súng K365 bỗng trở
nên lúng túng.
Bảo
Phương nhìn ông ta một cách không thể tin được sự thật trước mắt mình.
- Con đã
nghĩ không phải là chú, vậy mà…
- Không!
Bảo Phương con đừng hiểu lầm. - Ông Văn Lâm lúng túng siết chặt cây súng trên
tay mình nói, khẩu súng này và khẩu súng ông vừa nhận được quả thật là giống y
như K365, mà Bảo Phương lại đang điều tra về những người sở hữu loại súng này,
rất có thể đang giữ súng của ba cô.
- Hiểu
lầm? Chú cho là con có thể hiểu lầm hay sao? - Bảo Phương phẫn nộ hét lên. - Nếu
đó là hiểu lầm, vậy cây súng trên tay chú từ đâu mà ra. Nó chắc chắn không phải
là của chú…
- Phải!
Cây súng này không phải là của chú. Chú cũng chỉ vừa mới đến đây mà thôi, cây
súng này là chú nhặt được dưới đất. - Ông Văn Lâm vội vã giải thích.
- Chú có
nhận ra nó hay không? - Bảo Phương dùng đôi mắt oán trách nhìn ông hỏi.
- Nó là…
- Ông Văn Lâm nhìn cây súng trong tay mình không khỏi rùng mình.
- Dù con
chưa bao giờ nhìn thấy nhưng con chắc chắn nó chính là khẩu K365 thất lạc của
ba con. - Cô khẳng định chắc nịch khiến ông Văn Lâm tái xanh nhìn cô.
- Con đã
hy vọng người giết ba con là chú Danh chứ không phải chú. Vậy mà sự thật cuối
cùng đã phơi bày ra trước mắt con như thế này. Tại sao chú lại làm như vậy chứ?
Tại sao chú lại bắn chết ba con? - Cô gào lên trong sự giận dữ khôn nguôi.
- Bảo
Phương! Con nghe chú nói đi, sự thật không phải là chú. Ba con với chú là anh
em đồng sinh ra tử với nhau, lẽ nào chú lại hại chết ba của con.
- Vậy
thì tại sao khẩu súng đó lại ở trên tay của chú? - Bảo Phương không tin vào lời
ông Văn Lâm nói nữa, bởi vì sự thật đã rành rành trước mắt. - Tại sao chú lại
đến đây?
Ông Văn
Lâm muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
- Có
phải là bởi vì khẩu súng mà con đã gởi đến cho chú đúng không? Chú hoảng hốt
khi thấy nó, chú tưởng rằng có người đã biết bí mật của chú. Để thẩm định lại,
chú chạy đến nơi đây. Có phải đây là nơi chú cất giấu cây súng của ba con hay
không? - Cô phẫn nộ nhìn ông hỏi.
Ông Văn
Lâm đôi mắt có chút mệt mỏi.
- Cây
súng mà con gửi đến cho chú là một khẩu súng giống y hệt khẩu K365. Nói đúng
hơn, nó là bản sao của khẩu K365. Vì vậy chú vừa nhìn thấy nó lập tức rơi vào
cái bẫy này ngay. - Cô tiếp tục nói nhưng trong giọng nói đã nghẹn ngào không
thôi.
- Bảo
Phương, hiện giờ thời gian rất gấp, chú không tiện giải thích cho con nghe. Đợi
về nhà, chú cháu mình từ từ trò chuyện. Chú sẽ giải thích hết mọi việc. - Ông
Văn Lâm dường như rất sốt ruột, muốn mau chóng đi khỏi nơi này.
Nhưng Bảo
Phương chẳng những không nghe lời ông nói mà cô còn đưa tay móc khẩu súng từ
sau thắt lưng của mình ra chĩa về phía ông Văn Lâm.
- Ngay
bây giờ và ngay tại đây, con muốn chú nói rõ ràng về cái chết của ba con. - Cô
cương quyết biết cho được sự thật. - Bao nhiêu năm qua, được chú chăm sóc và
yêu thương. Con thật sự vô cùng cảm kích chú, con đã coi chú như ba của con,
thương yêu và kính trọng chú vô cùng. Nhưng mà… chẳng thà là chú cứ để anh em
con sống mồ côi như thế còn hay hơn. Vì sao chú lại nuôi lớn tụi con rồi đẩy
từng đứa một làm vật cờ cho chú lợi dụng cơ chứ? Vì sao chú lại nhẫn tâm như
thế… - Nước mắt cô rơi xuống mặt, nhỏ xuống mặt đất, chất chứa sự đau đớn khôn
tả.
Ông Văn
Lâm nghe những lời trách móc của Bảo Phương, nhìn cây súng trên tay cô chĩa về
phía mình, bỗng giật mình nhận ra điều gì đó.
Tất cả
hoàn toàn không phải là một sự trùng hợp.
- Bảo
Phương, con tin hay không tin cũng được nhưng chú xin lấy danh dự ra thề, chú
không hề làm chuyện gì có lỗi với ba của con. Nuôi dưỡng hai anh em con là vì
tình anh em với ba của con.
- Nếu là
tình anh em, vì sao chú lại không chịu điều tra ra cái chết của ba con? Vì sao
lại đẩy Bảo Nam
vào con đường nguy hiểm như thế? Vì sao lợi dụng con để hại người? - Bảo Phương
nghiến răng nói ra những điều cô cho là bỉ ổi.
Trước
những câu hỏi của Bảo Phương, ông Văn Lâm thở dài một cái, quyết định giải
thích tất cả mọi việc mà bấy lâu nay ông vẫn giữ trong lòng.
- Bảo
Phương! Chú biết, lâu nay con vẫn thầm trách chú vì sao không cố gắng điều tra
ra người đã giết ba con. Nhưng hơn ai hết, chú là người muốn tìm ra kẻ đó. Bởi
vì chú đang đứng trên cương vị vừa là cảnh sát vừa là bạn thân nhất của ba con.
Nhưng khi ba con mất, có tới hai băng nhóm đấu đá với nhau. Mà cả hai đều có
những thế lực ngầm chống lưng, muốn công khai điều tra sẽ gặp nhiều trở ngại,
còn âm thầm điều tra thì rất khó. Dường như cái chết của ba con là một bài toán
đố khó giải đối với chú nhưng chưa bao giờ chú nguôi hy vọng tìm ra sự thật cả.
Còn chuyện của Bảo Nam,
như chú đã nói trước đây, là do thằng bé đã nghe được thông tin từ ai đó rồi
nhất quyết đòi đi. Chú vì sự an toàn cho thằng bé, đành đồng ý chấp nhận, còn
hơn để Bảo Nam
liều lĩnh đi một mình như thế. Còn về phần con…
Ông Văn
Lâm chau mày nhìn cô thật lâu, mới nói tiếp:
- Chú
hoàn toàn không biết gì hết. Chú lợi dụng con, là lợi dụng chuyện gì mới được?
Nghe ông
Văn Lâm nói, Bảo Phương sững người nhìn ông chăm chú. Biết ông đã nhiều năm, dù
rằng cô sống trong trầm lặng nhưng về tính tình và cử chỉ của ông Văn Lâm, cô
biết rất rõ. Ánh mắt của ông khi nhìn cô rất sáng, trong đó chỉ ẩn chứa sự ngạc
nhiên kì lạ chứ không hề có chút giấu giếm gì cả.
Cánh tay
cầm súng của cô có chút run run, cuối cùng cô đã có thể xác định mà không có chút
nghi ngờ gì cả. Sự phân vân, sợ hãi cùng hy vọng người đó không phải là ông Văn
Lâm cuối cùng cũng đã có đáp án rồi. Quả nhiên, ông ta dùng tâm lý, chuyển
hướng nghi ngờ của cô về phía ông Văn Lâm.
- Có
phải chú Danh đã nói gì với con hay không?
- Phải.
Chú ấy cho con xem hình của chú với ba Lăng Phong, chú ấy nói, hai người đang
hợp tác với nhau.
- Quả
thật năm xưa, ông ta có đến tìm chú và ba con nhưng cả chú và ba con đều dứt
khoát từ chối ông ta. Bảo Phương, con hãy tin lý tưởng của chú và ba con xưa
nay đều giống nhau.
Bảo
Phương gật đầu. Cô tin, vì chỉ có những người nói về lí tưởng của mình mới có
đôi mắt chân thật như thế.
Bảo Phương
đang định buông tay súng của mình thì từ phía sau có người lao đến nắm lấy tay
cô hất văng khẩu súng. Hơi thở người đó dồn dập, quát lên:
- Em
điên rồi hay sao?
Giọng
nói đó là của Trí Lâm, cậu trên đường về nhà, thấy sắc mặt ông Văn Lâm không
tốt lên xe chạy đi, lo lắng có chuyện gì nên cậu vội đuổi theo. Vì đi sau nên
không biết ông Văn Lâm đi đâu nên phải mất thời gian tìm đến đây, vừa đến đã
thấy cảnh tượng này.
- Trí
lâm! - Cả Bảo Phương và ông Văn Lâm đều kêu lên.
- Ba, ba
không sao chứ? Sao ba lại chạy đến đây một mình thế này? - Trí lâm nhìn sang
bên ba cậu lo lắng hỏi.
Bảo
Phương cũng nhìn ông dò hỏi.
- Là dì
Dung gọi ba đến đây nhưng khi ba tìm đến nơi này chỉ thấy khẩu súng này dưới
đất mà thôi. Không biết dì Dung con ra sao nữa. Ba linh cảm có chuyện gì không
hay.
- Thôi
chết chú Danh! - Bảo Phương giật mình kinh hãi la lên.
Đột
nhiên từ xa, một tiếng súng vang lên.
Bảo
Phương chỉ thấy gương mặt ông Văn Lâm căng thẳng lao đến đẩy mạnh cô và Trí Lâm
sang một bên rồi ông ôm lấy ngực kêu khẽ một tiếng rồi ngã xuống trước mặt cô.
Máu từ ngực chảy qua kẽ tay của ông một màu đỏ thẫm.
Bảo
Phương hoảng hốt gào lên:
- Chú…
Trí Lâm
nhanh tay rút súng của mình ra bắn trả đối phương trước khi hắn ta kịp nổ tiếng
súng thứ hai về phía họ. Hắn ta vội vã tránh né đường đạn về phía mình. Bảo
Phương quay đầu nhìn về phía hắn chỉ thấy được cái bóng thoáng qua của hắn
nhưng cô khẳng định kẻ đã nổ súng về phía họ chính là hắn ta - ông Hoàng Danh.
Giữa
tiếng súng nổ, Bảo Phương bật dậy lao đến bên ông Văn Lâm, kéo ông vào một góc
của container trốn tránh. Tiếng súng nổ trong cuộc đấu súng của Trí Lâm với ông
Hoàng Danh vẫn vang lên ầm ĩ bên tai họ.
Bảo
Phương run rẩy đưa tay giữ chặt miệng vết thương trên ngực ông Văn Lâm, ngăn
không cho nó chảy máu tiếp. Nước mắt rơi trên gương mặt cô, cô nghẹn ngào nói:
- Chú
hãy ráng lên, con lập tức gọi điện cho xe cấp cứu đến ngay đây.