Khoảng cách tình yêu - Chương 10 - Phần 1

10

Truy lùng

Bảo
Phương né tránh điện thoại của Lăng Phong, cô nghĩ Lăng Phong nhất định sẽ đến
tìm mình ở đây cho nên cô rời khỏi nhà mình. Cô quyết định đi dạo một vòng rồi
trở về nhà Trí Lâm.

Đi được
một lúc thì phía sau của cô có tiếng còi vang lên, Bảo Phương ngoảnh đầu lại
nhìn bắt gặp một gương mặt cười tươi ẩn dưới đôi mắt kính màu đen. Chẳng ai
khác chính là anh chàng thiết kế thời trang Ken.

- Hì… tôi
cứ ngỡ là mình nhầm, hóa ra chính là em.

Bảo
Phương không đáp, nói chung cô chẳng có thiện cảm gì dối với anh chàng thiết kế
này cả, cô không thèm giữ phép lịch sự cứ thế quay lưng bước đi. Ken liền lái
xe chạy chậm theo cô nói:

- Anh
thật sự rất muốn em làm người mẫu cho bộ trang phục tới của anh đó, thân hình
em quả thật rất thích hợp.

Nói
xong, ánh mắt hắn ta lại dán trên người cô. Bảo Phương không khỏi rùng mình một
cái, cô lạnh lùng từ chối:

- Tôi
nghĩ Andy thích hợp làm người mẫu cho anh hơn tôi nhiều.

- Cô ấy
hiện giờ không có ở đây, em biết điều này mà. - Ken nheo mắt nhìn Bảo Phương
cười cợt, hắn ta dường như biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ.

Bảo
Phương thoáng trầm mặt, cô cảm thấy Ken không đơn giản là một nhà thiết kế, ở
cậu ta luôn tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ. Hắn đưa ra một câu nói mập mờ
khiến người ta phải đoán và e dè.

- Nếu em
không thích việc làm người mẫu, vậy thì có thể cùng anh ăn một bữa cơm không? -
Hắn nói giọng bình thản nhưng lại khiến người ta không thể từ chối.

Ánh mắt
hắn giấu bên dưới cặp kính đen khiến cho người ta khó dò xét ra con người hắn
ta.

- Được!
- Bảo Phương nhìn hắn đăm đăm rồi mở miệng.

Ken liền
nhếch miệng cười vui vẻ rồi dừng xe lại. Lịch sự bước ra ngoài mở cửa cho Bảo
Phương ngồi vào. Hắn đưa tay về phía cô, cả người áp sát, hơi thở nóng của hắn
phủ gần bên cạnh khiến Bảo Phương thấy khó chịu, cô cau mày hỏi:

- Anh
định làm gì?

- Chỉ
muốn giúp em cài lại dây an toàn thôi. - Hắn nhướn mày.

- Cám
ơn, tôi có thể tự làm. - Bảo Phương nhích người né tránh bàn tay của hắn, lãnh
đạm bảo.

Ken nhún
người rồi đứng thẳng lưng từ từ bước lại chỗ ngồi của mình. Đóng cửa lại hắn
quay sang Bảo Phương khẽ mỉm cười hỏi:

- Em
muốn ăn gì nào?

- Tùy
anh.

- Được!

Ken gật
đầu rồi lái xe phóng đi.

Bảo
Phương không quan tâm Ken đưa mình đi đâu, trong lòng cô cứ xuất hiện những tấm
hình đó, cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô khó chịu kinh khủng.

Trong
xe, Ken bật nhạc nhè nhẹ khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Không hiểu từ lúc nào
Bảo Phương đã chìm vào giấc ngủ.

Khi Bảo
Phương thức dậy đã thấy mình nằm trên giường êm ái, cô hoảng hồn ngồi bật dậy
nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh.

- Dậy
rồi sao? - Một giọng nói vang lên khiến cô giật mình quay lại.

Ken đang
khoác trên người một cái tạp dề, tay vẫn còn cầm cái xản nấu ăn cười hỏi cô.
Mặt Bảo Phương đỏ bừng lên xấu hổ, không ngờ cô lại ngủ quên mất. Cô hất tấm
chăn ra rồi leo nhanh xuống giường nhìn Ken hỏi:

- Là anh
bế tôi lên đây sao?

Ken gật
đầu.

- Đây là
đâu?

- Là nhà
của anh. - Ken cười cười đáp.

Bảo
Phương nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ tối rồi, cô liền nói:

- Trễ
quá rồi, tôi phải về nhà.

- Ăn cơm
xong hãy về, anh đã vì em mà nấu nướng cả buổi, em nỡ nào bỏ về như vậy sao? -
Ken nói giọng hờn mác.

Bảo
Phương thấy vậy nên đành ở lại thêm một lúc nữa.

Bữa cơm
cũng khá thú vị. Ken không ăn nhiều, chỉ ngồi nhìn cô ăn rồi kể cô nghe mấy
chuyến vòng quanh biểu diễn của mình. Một người còn trẻ như anh ta mà có được
thành tựu như thế quả đáng nể.

- Chị
gái anh đâu? - Bảo Phương đột nhiên hỏi.

- Linh
không ở cùng anh, chị ấy làm công tác tình nguyện. Lần này là đến Việt Nam,
có lẽ sẽ lại bay đi đến nước khác. - Ken đáp.

- Còn
anh? Tại sao lần này lại đến Việt Nam, anh định tổ chức buổi trình
diễn ở đây à?

- Đúng
thế… nếu có hứng thú, mời em đến xem buổi trình diễn của anh, anh sẽ rất vinh
hạnh.

- Khi
nào?

- Khoảng
tuần sau.

- Được,
nếu lúc đó rảnh rỗi, tôi nhất định sẽ tới. - Bảo Phương gật đầu nói.

Ken cười
cười nâng lên ly rượu mời cô rồi uống cạn.

>.<

Cú điện
thoại đó là cú điện thoại cuối cùng Lăng Phong gọi cho Bảo Phương. Cũng không
hề có bất cứ tin nhắn nào.

Những
ngày sau đó, cũng không hề thấy Lăng Phong xuất hiện.

Ngược
lại tần số phủ sóng của Ken trước mặt Bảo Phương gần như thường ngày, mặc dù Bảo
Phương từ chối rất nhiều lần nhưng hắn ta kiên trì đợi đúng giờ Bảo Phương ra
về khiến cô không thể từ chối.

Cuối cùng
Trí Lâm phải đứng ra mặt cho cô mới có thể từ chối được Ken. Bảo Phương vừa thở
phào nhẹ nhõm được ít hôm thì hôm sau đã thấy Ken đi cùng với Linh. Trí Lâm vừa
thấy Linh đã xanh mặt mày, ác cảm của cậu với Linh không thể nào phai.

- Hai
người định đi đâu? Có rảnh ăn tối cùng với chúng tôi không? - Linh cười cười
bước xuống xe hỏi Bảo Phương và Trí Lâm.

- Bọn
này có việc bận cần phải giải quyết không thể đi ăn cùng hai người được, xin
phép đi trước! - Trí Lâm thở dài một cái rồi từ chối lời mời của Linh.

- Tiếc
nhỉ! - Ken tò ra luyến tiếc. - Nhưng mà hi vọng hai người sẽ tham dự buổi trình
diễn của tôi. Chắc là em không quên lời hứa chứ hả?

- Tất
nhiên, nếu anh đã mời thì em nhất định sẽ tham dự. - Bảo Phương lịch sự đáp.

- Ok,
vậy anh sẽ gửi giấy mời cho em. - Ken gật đầu mỉm cười.

Bảo
Phương gật đầu rồi tạm biệt Ken và Linh, cả hai lên xe Trí Lâm rồi chạy đi.

- Cậu em
thật sự thích cô bé rồi sao? - Linh vuốt vuốt ngón tay nhìn theo bóng dáng của
hai người đó.

- Cô ấy
thật thú vị… càng ngày càng thú vị. Em nghĩ, chỉ cần ở bên cô ấy, sẽ được dịp
chứng kiến nhiều sự việc thú vị hơn nữa. - Ken không giấu sự hứng thú của mình
với Bảo Phương trước mặt Linh.

Linh
nghe xong thì lườm cậu một cái:

- Cậu
dám làm chị đây hụt tiền thưởng, lần này mau bù lại đi, thời gian chúng ta
không còn dài đâu, visa hết hạn thì phải đi ngay lập tức.

- Yên
tâm đi, việc thú vị sẽ nhanh chóng xảy ra thôi, chúng ta không cần chờ đợi lâu
đâu.

- Thế
nào, anh đã có danh sách của hai mươi người kia chưa? Buổi lục soát như thế nào
rồi? - Bảo Phương không kiềm nén được liền hỏi dồn.

- Về nhà
đi, anh sẽ cho em xem. - Trí Lâm mỉm cười nhìn cô đáp.

Bảo
Phương gật đầu, lòng cô cảm thấy hồi hộp vô cùng, cuối cùng cô đã tiến thêm một
bước đến gần hung thủ sát hại ba cô. Chỉ cần thêm ít thời gian nữa thôi, sự
thật sẽ được phơi bày, bóng tối tội ác sẽ dần được hé lộ.

Cả hai
ngồi trước màn hình rất lâu, nghiên cứu tỉ mỉ từng nhân vật có tên trong bản
danh sách. Đối tượng khoanh vùng lại chỉ còn có năm người.

- Làm
sao anh có được tài liệu này? - Bảo Phương kinh ngạc nhìn số tài liệu mà Trí
Lâm có được, cái này gần như được xem là cơ mật quốc gia.

- Anh
lén lút đột nhập vào hệ thống lấy ra. - Trí Lâm nói nhỏ.

- Anh
điên rồi, nếu như bị phát hiện thì sao? Anh chẳng những bị đuổi ra khỏi ngành,
mà còn có thể bị bắt đi tù. - Bảo Phương mặt mày tái mét nhìn Trí Lâm.

- Không
sao, anh rất cẩn thận, không ai biết được đâu. Dù họ có điều tra cỡ nào, cũng
chẳng thể điều tra ra anh đâu. - Trí Lâm tự tin nói.

Bảo
Phương nghi hoặc nhìn Trí Lâm nhưng ánh mắt cậu đầy cương nghị tự tin, Bảo
Phương mím môi nghĩ ngợi một lát, cuối cùng thở dài nói khẽ:

- Cám ơn
anh! Trí Lâm.

- Không
cần cám ơn, anh chỉ muốn giúp em một chút thôi. Anh là con trai, dù có chuyện
gì xảy ra đi chăng nữa cũng vẫn tốt hơn thân con gái như em. - Trí Lâm cười
hiền từ đáp.

Bảo
Phương cắn nhẹ môi ngăn tiếng khóc của mình, cô thật sự cảm động trước hành
động của Trí Lâm. Cậu biết cô một khi có manh mối sẽ bất chấp lao vào nguy hiểm
cho nên cậu mới chọn cách thay cô làm những điều đó. Liều cả mạng sống, bất
chấp việc vi phạm pháp luật vì cô.

Nhưng dù
kìm nén, cô cũng không thể ngăn được giọt nước mắt của bản thân rơi xuống. Dù
Trí Lâm không nói ra nhưng cô hiểu rõ tình cảm của cậu dành cho mình. Cậu chọn
cách bên cô trong âm thầm.

Những
lời thím Hà vang vọng bên tai Bảo Phương.

Những
tấm hình Thục Quyên đã gửi, lời hứa hẹn xa vời của Lăng Phong, sự an nguy của Bảo
Nam.
Tất cả lần lượt ập đến.

Trí Lâm
nhìn gương mặt ngây dại rơi nước mắt của Bảo Phương, trong lòng run lên, không
cầm lòng được, cậu đưa tay lên vuốt nước mắt cho cô, rồi đột nhiên hôn lên môi
cô.

Bảo
Phương nhất thời sững người, muốn đẩy Trí Lâm ra nhưng cuối cùng lại đứng im để
cho cậu hôn mình. Bảo Phương khẽ nhắm mắt, có lẽ người thích hợp với cô là Trí
lâm. Cô và cậu là hai người cùng thế giới.

- Đối
tượng đầu tiên chính là ông ta. - Trí Lâm chỉ tay vào một người trong danh
sách.

Bảo
Phương nhìn một chút, rồi nói:

- Có lẽ
em có thể tiếp cận được ông ta.

- Em làm
sao biết ông ta? - Trí Lâm ngạc nhiên nhìn Bảo Phương hỏi.

- Em
quen với con trai ông ấy.

- Anh
điều tra được, ông ấy sẽ cùng vợ tham gia show thời trang tuần tới này.

- Chính
là show trình diễn đó? - Bảo Phương run run nói.

- Chính
xác, chúng ta thật là may mắn. - Trí Lâm gật đầu đáp.

Cả hai
người ngay sau đó, cùng ăn bận thật đẹp để tham dự show trình diễn của Ken. Có
lẽ do bận rộn, mà cả hai vẫn chưa có dịp gặp Ken. Nhưng lại gặp được một người.

- Hi,
hai người cũng đến đây xem trình diễn à? - Jay từ xa bước đến vui vẻ chào hai
người bọn họ.

Hôm nay
Jay ăn bận hết sức phong độ, áo vest xám được may đo rất chuẩn, quần áo không
một nếp nhăn, rất ra dáng một nhân viên gương mẫu. Từ trước đến nay Bảo Phương
luôn thấy Lăng Phong điềm đạm, còn Jay lúc nào cũng như một kẻ lông bông. Không
ngờ hôm nay lại chứng kiến một Jay rất khác lạ, điềm đạm, ung dung. Cứ như
người trước đây và người trước mặt Bảo Phương là hai người hoàn toàn khác nhau.

- Xin
chào! - Trí Lâm cũng lịch sự chào lại.

Bảo
Phương chỉ mỉm cười nhẹ chào Jay, sau đó cô đưa mắt ngó sau lưng cậu tìm kiếm
ai đó. Jay biết Bảo Phương tìm ai, bèn thở dài một cái bất đắt dĩ nói:

- Đằng
kia kìa.

Bảo
Phương và Trí Lâm nhìn vẻ sầu não của Jay thì cùng phì cười, anh chàng này rõ
ràng không phải loại người yếu đuối không dứt khoát, vậy mà bị trói chân bởi cô
nàng Sophia kia. Xem ra có tình cảm với cô nàng nhưng lại có tật thích bay nhảy
tự do cho nên mới có vẻ mặt sầu khổ thế.

Bảo
Phương liếc nhìn thấy mục tiêu của cả hai ngồi kế bên Sophia, bèn cùng nhau sải
bước đến giả vờ chào hỏi Sophia.

- Xin
chào! Đã lâu không gặp.

Sophia
nhìn thấy họ thì vui vẻ đứng dậy kéo Bảo Phương ngồi gần mình.

- Không
ngờ hai người cũng đến đây. Mình không nghĩ bạn cũng thích thời trang. - Sophia
nhìn Bảo Phương vẻ ngạc nhiên.

- Con
gái mà, ai chẳng ham làm đẹp. - Bảo Phương cười cười đáp rồi ngồi xuống ghế bên
cạnh.

Cô đưa
mắt nhìn về hai người phía bên kia Sophia gật đầu lịch sự chào họ, hai người
cũng đang nhìn cô, thấy vậy cũng lịch sự chào lại. Sophia liếc mắt thấy vậy bèn
cặp tay Bảo Phương giới thiệu:

- Đây là
ba mẹ của Jay… còn đây là Bảo Phương và Trí Lâm, hai người là bạn tốt của anh
Jay. - Cô quay sang ba mẹ của Jay giới thiệu.

- Chào
bác ạ, thật bất ngờ khi biết ngài bộ trưởng lại là ba của Jay. - Bảo Phương làm
ra vẻ bất ngờ mỉm cười đáp.

- Haha,
chắc là thằng con trai của bác khiến các cháu phiền não lắm đúng không? - Ba
của Jay vui vẻ đáp lời.

- Không
đâu ạ, Jay là một người bạn tốt, làm việc rất nghiêm túc, cháu nghĩ là do bác
dạy dỗ tốt. - Bảo Phương cười khen ngợi.

- Haha,
cô bé này rất biết cách nói chuyện. - Ông cười sảng khoái khi được khen.

Sophia
ngồi kế bên cũng cười, người phụ nữ ăn bận sang trọng hiền hòa nhìn họ chỉ
cười, Bảo Phương đoán người đó là mẹ của Jay. Cô mỉm cười nhẹ với bà, cố tạo ấn
tượng tốt.

- Trong
ngành của cháu, không ai không biết bác là nhà chính trị tài giỏi. - Trí Lâm
cũng chen vào khen ngợi.

- Ồ, hóa
ra hai cháu là… - Ông ngạc nhiên nhìn hai người.

- Họ
chính là hai cảnh sát trẻ tài giỏi có mặt trong vụ đánh bom lần trước đó bác. -
Sophia nhanh nhảu chen lời.

- Ồ! Hóa
ra là hai cháu. - Ông lần nữa ngạc nhiên.

- Bác
đừng nghe Sophia, cô ấy quá lời đó thôi. - Bảo Phương mỉm cười, lắc đầu với
Sophia.

- Tụi
cháu rất mong có dịp được theo bên cạnh bảo vệ và học hỏi nhiều ở bác. - Trí
Lâm bỗng nhiên đề nghị.

- Được,
có dịp nào đó, bác mời hai cháu đến nhà bác chơi. - Ông gật đầu, hào sảng mời.

- Cám ơn
bác! - Trí Lâm cười đáp, ánh mắt cậu đá qua Bảo Phương rồi vờ như vô tình nói.
- Bác biết ba của Bảo Phương là ai không? Bác ấy chính là Hoàng Thiên, trước
đây là trung tá của sở chúng cháu, mặc dù bác ấy đã mất từ lâu nhưng bây giờ
mọi người vẫn rất tôn kính bác ấy.

- Thật
là bất ngờ, trước đây bác và ba cô bé cũng nhiều lần gặp nhau, ông ấy là một
cảnh sát tài giỏi và gan dạ. Chiến công săn bắt tội phạm dày đặc, là anh hùng
trong ngành. Thật tiếc là ông ấy lại mất sớm. Lúc hay tin bác lại đang ở nước
ngoài nên không thể viếng tang được, thật là một niềm hối tiếc. - Ba Jay đáp
với giọng rầu rầu, trong mắt ông ngoài ý niệm buồn bã thì không hề có chút che
giấu hay giật mình nào.

Trí Lâm
và Bảo Phương đưa mắt nhìn nhau thở dài.

Jay từ
xa nhìn hai người họ với ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, cậu rút điện thoại ra gọi:

- Đến
đây nhanh đi, nếu không mất vợ bây giờ.

Sau đó
cười một tràng dài khi nghe người bên kia đáp.

Buổi
trình diễn cuối cùng cũng bắt đầu.

Lần lượt
những người mẫu bước ra biểu diễn dưới ánh đèn màu của sàn T. Bảo Phương không
hứng thú với thời trang, đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia một show trình diễn
thế này. Nhưng cô vẫn cảm nhận thấy những thiết kế này tuy đơn giản nhưng lại
rất đẹp. Không cần phải điểm hoa văn quá nhiều vẫn tôn lên được vẻ đẹp thể hình
của phụ nữ. Xem ra, tay nghề của anh chàng Ken này cũng không phải là thấp.

Buổi
trình diễn có thể nói là rất thành công, những ánh đèn, những tiếng vỗ tay vang
lên khắp phòng khi Ken lịch lãm bước ra với bộ vest màu trắng, nhưng vẫn là đôi
kính đen che kín mắt. Thật khó để biết anh ta nghĩ gì?

Nhưng
điều bất ngờ là, người mà cậu ta khoác tay lại chính là Andy. Cô diện một chiếc
váy xanh vô cùng đẹp và trang nhã, toát lên vẽ đẹp quyến rũ chết người, xứng
đáng là một siêu mẫu.

Bảo
Phương giật mình, cô quay đầu ngó dáo dác tìm kiếm Bảo Nam và Lăng Phong. Cuối cùng cô
thấy Bảo Nam
đang đứng im ở một góc quan sát, tay cầm ly rượu lắc nhẹ.

Nhưng
không hề thấy bóng dáng Lăng Phong đâu. Cô nhẹ nhàng lấy điện thoại ra nhắn tin
cho Bảo Nam:
“Em chờ anh ở nhà chúng ta.”

- Cám ơn
các vị rất nhiều khi bỏ thời gian tham dự buổi trình diễn của chúng tôi. Sau khi
kết thúc buổi trình diễn, xin mời các vị lên tầng trên để dự tiệc! - Giọng của
một người MC vang lên.

Tất cả
mọi người lục tục đứng dậy đi lên lầu chuẩn bị dự tiệc.

Bảo
Phương và Trí Lâm mục đích đến đây là để thăm dò ba của Jay, xem xem phản ứng
của ông ta khi nhắc đến ông Hoàng Thiên và cái tin Bảo Phương chính là con gái
của ông để xem biểu hiện của người đó thế nào mà từ đó xác định tên hung thủ.

Là cảnh
sát, đấu trí với nhiều loại tội phạm cho nên họ dễ dàng dò xét biểu hiện của
những tên tội phạm đó qua ánh mắt, nét mặt cùng cử chỉ. Nhưng ba của Jay lại cỏ
biểu hiện đồng nhất, không có chút gì khác lạ. Họ có thể nhanh chóng loại bỏ
ông ra khỏi mục tiêu.

Nhưng
cũng không loại trừ khả năng ông ta là loại người nham hiểm, biết che giấu nét
mặt của mình, nhất là việc ông ta là chính trị gia nổi tiếng như thế.

Cả hai
người định rút lui ra về nhưng không ngờ lại gặp Ken và Linh níu lại.

- Sao về
sớm vậy, không lên tham dự tiệc cùng mọi người sao? Thật là không chút nể mặt
gì cả. - Linh lườm Trí Lâm bảo.

- Anh ấy
chỉ định đưa em ra ngoài cho thoáng một chút thôi, em không quen tham dự những
chỗ thế này. Ánh đèn màu làm em có chút khó chịu. - Bảo Phương đáp lời thay Trí
Lâm.

- Vậy để
anh đưa em đi! Cứ để Linh đưa Trí Lâm lên lầu chút đi. Dù sao bọn anh cũng là
chủ nhà, không thể tiếp đón hai người sơ sài như thế được. - Ken mỉm cười đề
nghị, khóe môi cậu ta nhếch lên một chút hứng thú.

- Cũng
được, vậy thì nhờ anh. - Bảo Phương liền đáp ngay.

Trí Lâm
trợn mắt nhìn Bảo Phương trách móc, cô khẽ cười nhún vai lắc đầu. Trí Lâm đau
khổ đi theo Linh, cô bắt đầu tra tấn cậu bằng một loạt câu hỏi về vết thương
lần trước của cậu, chỉ thiếu một chút nữa là đòi xem xét hết thân thể cậu mà
thôi.

Bảo
Phương cười nhìn theo vẻ khổ sở của Trí Lâm mà nói:

- Chị
của anh đúng là một bác sĩ tận tâm.

- Đôi
khi quá tận tâm lại là vấn đề phiền não đấy chứ. Đi nào! Anh đưa em ra ngoài
hít thở một chút. - Ken kéo tay Bảo Phương đưa cô đến một nơi yên tĩnh ngắm
cảnh đêm.

- Thế
nào? - Ken đứng phía sau lưng của Bảo Phương phả ra một hơi nóng phủ sau gáy cô
hỏi.

Thân
hình cậu ta tiến sát lại người cô. Bảo Phương khựng lại một chút nhưng ngay sau
đó cô quay người lại, tựa sát người vào lan can, cách xa Ken, mặt đối mặt nhìn
Ken nói:

- Rất
đẹp!

- Nhưng
không đẹp bằng em! - Ken bèn đáp, miệng tủm tỉm cười nhìn cô nhưng Bảo Phương
lại không nhìn thấy được ánh mắt của cậu ta lúc này.

- Tại
sao anh lại thích đeo kính, anh muốn che giấu điều gì sao? - Cô tìm cách nói
chuyện.

- Để
không ai biết anh đang nghĩ gì. - Ken không hề che giấu thẳng thắn đáp.

- Anh có
chuyện cần che giấu sao?

- Bất cứ
ai cũng có chuyện bí mật không muốn cho người khác biết. - Ken đáp rồi đưa tay
vuốt lấy mái tóc đen của Bảo Phương nhẹ nhàng hôn lên đó rồi nói tiếp. - Ngoại
trừ người mình thích.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3