Khoảng cách tình yêu - Chương 07 - Phần 6

Cả người
Bảo Phương cứng lại, giống như cô bị khống chế bởi hai bàn tay của Ken, cô thấy
cảm giác này rất quen nhưng không nhớ rõ đây là cảm giác gì, chỉ thấy cái tên
này đúng là không đàng hoàng chút nào. Đang định cho cậu ta một trận thì…

- Tôi
đùa thôi, thật ra tôi đang đo thử xem số đo của cô là bao nhiêu. Vẫn nhớ lời
mời lần trước của tôi chứ?

Bảo
Phương chợt khựng lại, cô vẫn nhớ lần trước trong bữa tiệc Ken đã mời cô làm
người mẫu cho bộ sưu tập của anh ta. Hai người vẫn chưa có phản ứng gì tiếp
theo thì một quả bóng bay vèo đến đập vào hàng rào sau lưng hai người khiến cả
hai giật mình buông nhau ra.

Ánh mắt
Ken thâm trầm nheo lại nhìn kẻ nào đã phá đám…

Nhưng cả
bốn người đều đồng loạt đi về phía họ nên chẳng biết ai là người đánh quả banh
đó.

- Xong
rồi sao? - Bảo Phương nhìn họ hỏi.

- Mệt
rồi… không chơi nữa. - Thục Quyên lau mồ hôi đáp. – Sory! Mình sơ ý đánh trái
banh văng qua đây.

- Không
sao, có rào chắn mà, không ai bị thương gì cả - Bảo Phương hơi ngạc nhiên khi
nghe Thục Quyên nói, cô đã nghĩ quả banh đó là Lăng Phong hay Bảo Nam đánh, không
ngờ lại là Thục Quyên. Cô đưa mắt nhìn Lăng Phong thấy cậu đáp lại ánh mắt cô
rồi nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác, còn Bảo Nam thì quay lưng lại phía cô.

- Chúng
ta thay đồ rồi đi ăn cơm thôi. Đã đặt bàn rồi. - Lăng Phong lên tiếng, trong
giọng nói có chút gay gắt.

- Ừm,
đánh nãy giờ em cũng thấy khá là đói bụng. Mệt quá đi mất. - Andy gật đầu nói,
cô làm nũng than vãn trước mặt Lăng Phong, cậu bèn dùng khăn giúp cô lau mồ
hôi. Andy vui sướng cười thích chí, rồi nhanh chóng đi vào phòng thay đồ. Ken
và Thục Quyên cũng vào theo. Lăng Phong giả vờ uống nước để nán lại. Bảo Nam vì vẫn mặc
quần áo thường để chơi nên không đi thay mà đứng lặng lẽ một bên hút thuốc.

Thấy mọi
người đã đi hết, Bảo Phương định chạy đến ôm chầm lấy Bảo Nam nhưng đã bị
Lăng Phong nắm tay chặn lại.

- Bây
giờ không phải lúc thích hợp. - Cậu nói nhanh cho Bảo Phương nghe rồi đi vào
phòng thay đồ.

Bảo
Phương đứng im tại chỗ nhìn Bảo Nam
đang đứng cách xa mình chỉ vài bước chân mà lại không thể bước tới. Đã bao ngày
qua, cô nhớ anh trai mình vô cùng, cô vẫn luôn sống trong nỗi sợ. Sợ sẽ mất Bảo
Nam, sợ cậu đã nhắm mắt ở nơi nào mà cô không thể biết. Biết bao nhiêu đêm, cô
nằm mơ thấy cảnh Bảo Nam
gục xuống trước mặt cô để rồi giữa đêm tối cô hoảng hốt giật mình tỉnh giấc,
người đầm đìa mồ hôi, toàn thân lạnh toát vì sợ.

Những
lúc đó cô rất sợ, bên cạnh cô không có ai cả, nỗi cô đơn và sợ hãi cùng lúc
quây lấy. Cũng thật may, trong những lúc sợ hãi dâng tràn đó, chiếc vòng ngọc
lục trên tay cô luôn tỏa sáng, thứ ánh sáng ấm áp xua đi bóng đêm tịch liêu bên
cạnh cô, tiếp thêm niềm tin cho câu nói “Anh nhất định sẽ trở về!” của Bảo Nam.
Cho cô thêm niềm tin và hy vọng để chờ đợi.

Cuối
cùng, Bảo Nam
cũng trở về bằng xương bằng thịt. Có lẽ Lăng Phong đã nói đúng, bây giờ chưa
phải là lúc thích hợp nhất để trò chuyện nếu không Bảo Nam cũng không
giả vờ như chỉ quen biết với cô như vậy.

Lát sau
Linh cùng Trí Lâm đi vào, hai người nhìn Bảo Phương hỏi:

- Không
đánh nữa à?

- Ừ! Mọi
người đang vào thay đồ rồi cùng nhau đi ăn. - Bảo Phương gật đầu đáp.

- Chúng
ta đi ăn thôi! - Thục Quyên cùng Andy bước ra bảo, cùng lúc Ken và Lăng Phong
cũng thay đồ xong.

- Tôi
không đi ăn với mọi người được đâu, bệnh viện gọi tôi về gấp rồi. - Linh áy náy
nhìn bọn họ nói.

- Vậy để
em chở chị về. - Ken thấy vậy đành nói.

Hai
người đành tạm biệt mọi người ra về trước.

Những
người ở lại cũng lui cui gom đồ chuẩn bị ra bãi đỗ xe, Andy ôm lấy tay Lăng
Phong kéo cậu đi. Thục Quyên xách túi cầu lên đi, chẳng may bị vướng vào tấm
lưới hàng rào kéo ngược cô ngã về sau, nhưng một bàn tay đã đỡ lấy cô rất nhẹ
nhàng:

- Không
sao chứ?

Bảo Nam đỡ Thục
Quyên đứng thẳng dậy, giọng khàn trầm hỏi thăm nhưng Thục Quyên lạnh nhạt hất
người ra khỏi tay cậu, thờ ơ đáp:

- Không
sao!

Suốt cả
buổi ngồi trong nhà hàng, vẻ mặt của Thục Quyên trầm xuống, cô chỉ im lặng lắng
nghe mọi người nói, cô không còn hưởng ứng những lời đùa giỡn của Jay và
Sophia. Bảo Nam làm đúng nhiệm vụ vệ sĩ của mình, cậu không tham dự, mà đứng im
lặng sau lưng Andy, vô tình đối mặt với Thục Quyên, càng khiến cô không thoải
mái. Cô còn im lặng hơn cả Bảo Phương, khiến Bảo Phương lo lắng hỏi:

- Không
sao chứ?

- Không
sao, mình hơi mệt thôi. - Thục Quyên uể oải đáp.

- Vậy ăn
xong chúng ta về nhà! - Bảo Phương bèn nói.

Thục
Quyên gật đầu đồng ý.

Ăn xong
cả nhóm dắt nhau ra bãi xe, Bảo Phương ngay lúc đó nhận được tin nhắn của Lăng
Phong, hẹn giờ tiếp tục huấn luyện, vì vậy Trí Lâm và Thục Quyên lên xe trước.

Khi Thục
Quyên vừa ngồi vào trong xe, Trí Lâm cũng ngồi vào vị trí ghế lái của mình thì
cậu giật mình phát hiện ra một điều.

Cậu sững
sờ đưa mắt nhìn Thục Quyên đã ngồi yên ở ghế phía sau, thật sự quá sơ suất.
Đáng lí ra nên kiểm tra từ trước mới để cô ngồi vào bên trong. Khi cậu vừa ngồi
vào trong xe, ngồi xuống ghế lái đã nghe một tiếng pit rất nhỏ, giống như có
một thứ gì vừa được kích hoạt.

- Ngồi
im! - Trí Lâm khẽ ra lệnh cho Thục Quyên.

Bảo
Phương khẽ cười đóng điện thoại, bước đến định mở cửa xe thì Trí Lâm đã hét
lớn:

- Đừng
vào!

Tiếng
hét đã thu hút sự chú ý của mọi người, nhất loạt đều đưa mắt nhìn về chiếc xe
của họ. Thục Quyên dường như cũng nhận ra được điều gì đó thể hiện qua nét mặt
của Trí Lâm, trong người cũng không ngừng run lên.

- Có
chuyện gì vậy? - Bảo Phương lo lắng hỏi.

- Gọi
điện thoại đi! Báo rằng xe chúng ta bị đặt bom. - Trí Lâm thảng thốt nói với Bảo
Phương.

Bảo
Phương run rẩy nhìn Trí Lâm và Thục Quyên đến nỗi chiếc điện thoại trong tay
cũng đánh rơi xuống mặt đất. Cô lúng túng cúi người xuống chụp lấy điện thoại
thì phát hiện đúng là dưới gầm xe có gắn bom, tín hiệu trong quả bom nhấp nháy.

- Có
chuyện gì vậy? - Lăng Phong cùng Jay bước đến gần cô hỏi.

- Không
có gì, mọi người đi trước đi! - Bảo Phương cố gắng kiềm chế sự run rẩy của mình
đáp.

Phải để
cho mọi người tránh xa khỏi vùng chết chóc này. Nhưng Lăng Phong đanh mặt, cậu
không nghe lời nói của Bảo Phương, cứ xăm xăm bước tới.

- Sao
vậy? - Lăng Phong cúi người xuống nhìn vào bên trong xe, vẻ mặt tái mét của
Thục Quyên và dáng ngồi yên không nhúc nhích của Trí Lâm.

- Dưới
ghế của tôi hình như có bom, nó không phát nổ ngay, tôi không biết nó là loại
bom gì nên vẫn ngồi yên. - Trí Lâm thở dài đáp, cậu biết không thể giấu được.

Trong
lúc Bảo Phương bấm điện thoại, Lăng Phong cúi người xuống quan sát quả bom bên
dưới. Quan sát cẩn thận một lúc xong, cậu nhổm người ngồi dậy nói:

- Cứ
ngồi yên trong xe đi! Đây là loại bom khởi động bằng áp lực, chỉ cần không nhúc
nhích xe thì nó sẽ không nổ đâu. Đừng lo lắng! - Mấy chữ cuối là cậu muốn trấn
an Bảo Phương.

Bảo
Phương nghe nói họ tạm thời không gặp nguy hiểm gì thì cô mới thở ra, bớt căng
thẳng.

Bảo Nam
nãy giờ giữ Andy đứng im, bảo đảm an toàn cho cô ấy, bắt đầu bước lại gần nhìn
xung quanh. Lăng bèn quay đầu nhìn Jay bảo:

- Cậu
đưa Sophia và Andy về trước đi!

Jay gật
đầu hiểu ý, nhanh chóng ra hiệu cho Sophia và Andy.

- Mar,
còn anh thì sao?

- Yên
tâm đi, không có chuyện gì đâu. - Lăng Phong trấn an Andy rồi bước đến bên cô
vỗ về.

Andy ôm
chầm lấy Lăng Phong nũng nịu nói:

- Không
chịu đâu, em muốn anh ở bên cạnh em thôi, người ta rất sợ.

- Andy
ngoan đi, nghe lời anh, em mau đi trước đi! Sự an toàn của em còn đáng giá hơn
mạng sống của anh. Họ là bạn của anh, anh không thể bỏ mặc họ mà đi lúc này
được.

Lăng
Phong vuốt má Andy một cái rồi hôn nhẹ trán cô ta, còn mở cửa xe giúp, Andy mới
miễn cưỡng vào xe. Trước khi xe lăn bánh, Andy ra lệnh cho Bảo Nam:

- Anh ở
lại giúp đỡ họ đi!

Bảo Nam
gật đầu rồi đóng cửa xe lại, không theo Andy nữa.

Cả ba
nhìn theo xe của Jay đã đi xa. Lăng Phong bảo Bảo Phương:

- Đưa
súng của em cho anh!

Bảo
Phương không biết ý định của Lăng Phong là gì, cô nhìn cậu chần chừ. Bảo Nam liền nói:

- Đưa
súng cho cậu ấy đi! Em có biết không, kẻ gài bom chắc chắn đang quan sát xe
chúng ta từ xa. Hắn không ngu dại gì mà cài một trái bom áp lực thế này rồi chờ
đội gỡ bom đến cho nên chắc chắn hắn ta đang đứng đâu đó để thực hiện bắn tỉa.

- Cái
chúng ta cần hiện nay là phải xác định được vị trí mà hắn ta đặt súng bắn tỉa
là ở đâu. - Lăng Phong bèn nói thêm vào. - Rất may là em đang đứng chắn tầm
nhìn của hắn ta nên Thục Quyên mới được an toàn.

Thục
Quyên nghe xong thì nét mặt càng lúc càng tái, cả người cô run lên từng đợt, mặc
dù cô có thể bình thản đối mặt với những nguy hiểm nhưng trước sau gì cô vẫn
chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi. Đối mặt với cái chết, cô không thể tỏ vẻ
bình thản được.

- Vậy
thì phải làm sao? - Trí Lâm trong xe cũng lo lắng không thôi.

- Đưa
súng của cậu cho tôi! - Bảo Nam yêu cầu.

Trí Lâm
tin tưởng, không chút do dự móc súng của mình ra đưa cho Bảo Nam.

Bảo Nam cầm súng
trong tay quay sang hỏi Lăng Phong:

- Cậu
xác định được vị trí nơi đó chưa?

Lăng
Phong đưa mắt quan sát toàn bãi đỗ xe, cậu đáp:

- Nếu
ngắm mục tiêu ở trên cao thì chắc chắn sẽ bị che bởi mui xe cho nên hắn ta nhất
định sẽ chọn vị trí thấp hơn. Mà vị trí này nhất định phải không bị chú ý. Vậy
thì chỉ có thể là ở những phòng của khách sạn, tránh việc không ai làm phiền
cả.

- Đúng
vậy. Tầng hai và tầng ba là vị trí tốt nhất. - Bảo Nam gật đầu. - Ở đây có hai
hướng, chúng ta chia nhau ra hành động.

- Được,
cứ vậy đi. Bảo Phương em cứ đứng yên tại chỗ. Hắn ta sẽ không dám liều lĩnh bắn
em đâu.

Nói rồi
cả hai nhanh chóng chia nhau ra chạy về hai phía.

Lăng
Phong chạy về phía bên cánh trái của xe, nơi đó có một khách sạn lớn gồm mười
năm tầng, ba tầng đều có góc bắn tốt. Cậu giấu cây súng đi, chạy vào trong
khách sạn, đến quầy tiếp tân bình tĩnh bước lại hỏi:

- Xin
hỏi, lúc nãy có ai đã đăng ký cùng lúc ba phòng liên tiếp ở lầu hai và lầu ba
không em?

Giọng
cậu rất nhẹ, rất ngọt ngào khiến cô tiếp tân thẹn đỏ mặt, cúi đầu đáp:

- Xin
lỗi anh! Đây là bí mật của khách, em không thể tiết lộ được ạ!

- À! Chuyện
là vầy, anh là tổng giám đốc của…, lúc nãy anh cùng khách hàng ăn cơm, có bảo
nhân viên của anh đi đặt phòng trước nhưng điện thoại của anh lại hết pin,
không thể liên lạc với cậu ấy được đành đến đây hỏi em. Em đừng hiểu lầm.

- Hóa ra
là vậy! - Cô nhân viên như hiểu ra, lại nhìn bộ đồ lịch sự và phong thái đĩnh
đạc của Lăng Phong thì tin ngay, cô ta dò sổ rồi gật đầu nói. - Đúng là có một
người đã đặt ba phòng cùng lúc ở tầng ba, số phòng là 301, 302, 303.

- Cám ơn
em! - Lăng Phong bèn nở một nụ cười xã giao hoàn mỹ khiến cô tiếp tân ngây
người nhìn theo bóng dáng đi vào của cậu.

Lăng
Phong vừa bước chân vào thang máy, cậu lập tức móc súng ra, lên đạn ngay. Cánh
cửa vừa mở ra, Lăng Phong siết chặt mấy ngón tay vào thân súng, thận trọng bước
ra. Hành lang vắng hoe không một bóng người, Lăng Phong hài lòng mỉm cười.

Chưa bao
giờ cậu có cảm giác căng thẳng như lúc này cả. Bảo Phương vẫn đứng chắn tầm
nhìn của tên sát thủ. Nếu cảnh sát ập đến, tên sát thủ sẽ vì hoàn thành nhiệm
vụ mà không ngần ngại loại bỏ kẻ cản đường là Bảo Phương.

Cậu nhất
định phải ngăn chặn hắn ta trước khi hắn bóp cò.

Các
phòng đã hiện ra trước mắt, Lăng Phong đưa tay giấu cây súng ra sau lưng định
đi đến từng phòng gõ cửa xem thử thì cánh cửa phòng 302 bật mở ra, một gã đàn
ông đeo một cái túi dài giống như chứa đựng bộ dụng cụ câu cá đi ra, hắn ta
hướng qua phòng 303 đi vào. Nhưng hắn ta vừa mở cửa thì Lăng Phong nhanh chóng
đẩy ngã hắn vào trong phòng đóng cửa lại.

Rầm…

Quá bất
ngờ tên sát thủ giật mình, hắn quay đầu lại nhìn thì đã bị một khẩu súng chĩa
vào đầu mình. Lăng Phong nhếch môi cười chĩa cây súng vào ngay thái dương hắn
ta.

- Anh
bạn, phòng bên cạnh không nhắm được à? Tiếc thật, đúng là mất thời gian quá.
Nhưng xem ra anh bạn không phải là tay thiện xạ lắm nhỉ, bởi vì, nếu là một tay
súng giỏi thật sự họ đã nhanh chóng xác định được góc bán và tầm nhìn của mình,
không mất thời gian để bị người ta phát hiện ra như anh bạn đâu.

Gã đàn
ông nghe Lăng Phong nói vậy thì co người lại, hắn nuốt nước bọt cái ực, siết
chặt cái túi sau lưng.

- Nào,
mở túi ra cho tôi xem một chút được hay không? Chắc chắn trong đó không phải là
bộ dụng cụ câu cá đâu phải không? - Lăng Phong chế giễu hỏi.

Hắn ta
nhanh như chớp quăng cái túi về phía Lăng Phong khiến cậu phải lùi lại mấy
bước, dùng ngón tay xoay nhẹ súng một cái, mũi súng hướng về phía cậu, cậu nhét
cây súng vào trong thắt lưng của mình. Mắt cười cười nhìn tên kia đang tìm cách
bỏ chạy.

Gã kia
đang run sợ với ý nghĩ khó thoát thì thấy Lăng Phong cất súng vào thắt lưng thì
thở nhẹ một cái, hắn ta lấy lại tư thế bình tĩnh của mình, rút con dao giấu ở
sau lưng ra chĩa về phía Lăng Phong. Cậu khinh thường không thèm phòng bị chút
nào. Hắn ta thấy vậy liền cầm dao lao về phía cậu.

Lăng
Phong hơi nghiêng người tránh mũi dao lao tới, khuỷu tay hắn ta vừa xẹt qua
người cậu đã bị cậu nhanh chóng bắt lấy, kế tiếp cậu thuận thế bẻ ngoặt tay gã
ra sau lưng rồi đẩy mạnh hắn ta cái rầm vào bức tường trước mặt.

Hắn ta
bị đau đớn hét lên một tiếng, lập tức muốn vùng vẫy thì bị Lăng Phong đạp mạnh
vô khuỷu chân khiến hắn quỳ xuống đất, rút súng ra, cũng động tác xoay nòng
súng điệu nghệ, dùng báng súng đập một phát khiến hắn ta ngất xỉu.

Thấy hắn
ta đã xỉu Lăng Phong đứng dậy phủi tay lắc đầu, cũng may hắn ta không phải
người của cậu, chưa từng thấy tên sát thủ nào tệ hơn thế. Cậu xé rách ga nệm
cột chặt hai tay, hai chân tên này lại chờ cảnh sát đến hốt hắn ta đi. Thở phù nhẹ
nhõm.

Nhưng
một giây sau, cậu khựng lại, nhìn chằm chằm tên sát thủ, rồi nhanh chóng lao ra
khỏi cửa chạy ra ngoài. Cậu sai lầm rồi, thật sự đã sai lầm rồi.

Trái tim
cậu hồ như bị ai dùng tay kéo mạnh ra khỏi lồng ngực, gần như không thể nào giữ
lại được. Tất cả đều là bẫy, là một cái bẫy hoàn hảo, cùng lúc dụ được cậu và Bảo
Nam đi nơi khác.

Cậu chạy
vùn vụt ra khỏi khách sạn bằng cầu thang thoát hiểm, cảm thấy khoang ngực đang
bức bối cứ như không còn thở được nữa.

Bảo
Phương lo lắng dáo dác nhìn xung quanh, hy vọng Bảo Nam và Lăng Phong sẽ không sao. Đột
nhiên một bóng đen nháng lên trước mắt cô, động tác của tên này nhanh đến nỗi
khiến nhịp tim của cô đập ngừng đập vì quá bất ngờ. Bàn tay đang cầm chiếc điện
thoại cảm thấy bất lực, khẩu súng của cô đã đưa cho Lăng Phong mất rồi. Phản
ứng đầu tiên của cô là lùi lại phía sau đầy cảnh giác, bởi vì trên người hắn ta
toát ra sự nguy hiểm khó dò.

Hắn ta
đã tiến sát lại gần cô nhanh chóng, Bảo Phương bèn tung nắm đấm về phía hắn ta.
Hắn nhanh chóng né được, khóe môi nhìn cô cười giễu cợt. Bảo Phương tức giận,
cô lao vào đánh nhau cùng với hắn nhưng hắn ta rõ ràng muốn trêu ghẹo cô, chỉ
né tránh chứ không hề đánh trả.

Nhưng
sau đó Bảo Phương lại bị hắn ta khống chế, Trí Lâm và Thục Quyên ở trong xe
nhìn thấy hai người họ đánh nhau thì nóng ruột vô cùng nhưng chẳng thể làm gì
hơn, nếu họ cử động thì không chỉ là mình họ bị chết mà cả nhà để xe này sẽ
phát nổ, không biết hậu quả nghiêm trọng đến thế nào.

Hắn ta
quặt hai tay Bảo Phương ra sau, ôm lấy người cô khống chế, đẩy cô vào thành một
chiếc xe hơi gần đó, dùng chân kiềm giữ hai chân cô không thể nhúc nhích được,
một giọng cười đắc ý vang lên bên tai cô:

- Bé con,
lâu quá không gặp.

Khuôn mặt
hắn ta từ từ hiện ra rõ nét, một gương mặt vẫn đọng lại trong ký ức của Bảo
Phương. Là hắn, là hắn… Một trận run rẩy không ngừng vang lên trong lòng cô
nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ nỗi sợ, trừng mắt nhìn hắn ta. Hắn ta tỏ ra không
có gì, đưa một tay vuốt mặt cô. Bảo Phương xoay mặt tránh né bàn tay bẩn thỉu
của hắn.

- Một
thời gian không gặp, em càng lúc càng trở nên xinh đẹp, quyến rũ hơn trước
nhiều, vẫn bản tính không khuất phục như trước đây.

Vừa nói
hắn vừa nhìn xuống phía dưới cổ cô, nơi bờ ngực đang phập phồng vì tức giận.

- Lại là
anh. Anh muốn gì?

- Ồ… thì
ra em vẫn nhận ra anh à? Thật là hạnh phúc quá đi mất. - Tên đó phá ra cười
sung sướng.

Hai tay Bảo
Phương muốn vùng quẫy nhưng hắn ta giữ rất chặt, khiến tay cô đau nhức, cô nghiến
răng nhìn hắn.

- Thật
ra anh chỉ muốn xem vết thương lần trước của em thôi, bất đắc dĩ anh mới làm
trầy tay em. Xem nào, còn đau hay không?

Hắn nhìn
vết băng trên tay cô. Bảo Phương giật người lại, không thèm nhận sự lo lắng của
hắn. Lần trước chính hắn đã giết ba Thục Quyên, lần này lại muốn giết cô ấy.

- Ngươi
sẽ không chạy thoát đâu, cảnh sát sẽ đến đây ngay bây giờ. - Bảo Phương nghiến
răng nhìn hắn nói.

- Haha,
ba anh từng dạy, đừng trông chờ gì vào bọn cảnh sát, lũ chúng nó còn lề mề chậm
chạp hơn ốc sên chỉ thích đến thu dọn tàn cuộc thôi. - Hắn nhìn xoáy vào mắt Bảo
Phương cười khoái chí đáp.

Không
ngờ hắn vừa nói xong thì tiếng còi xe cảnh sát đã hú vang. Nhưng hắn ta không
hề thay đổi sắc mặt, nhìn Bảo Phương nói như ra lệnh:

- Đi
nào! Em đưa anh ra khỏi đây đi. Nên nhớ, nếu như em có bất cứ hành động nào thì
anh sẽ bắn lủng sọ của tên cảnh sát nào dám chặn đường. Chắc em không nghi ngờ
gì về tài bắn súng của anh chứ?

Bảo
Phương hít một hơi thật mạnh, cô quay đầu lại nói với Thục Quyên và Trí Lâm
đang sợ hãi trấn an:

- Không
sao đâu, anh ta sẽ không làm hại mình.

- Đúng
vậy, anh sẽ không làm hại người anh thích đâu. - Hắn ta kề môi sau tai cô thì
thầm.

Bảo
Phương tức giận, cô mím môi hậm hực bước đi, hắn mỉm cười hài lòng đi phía sau
cô. Bảo Phương bây giò mới nhận thấy Lăng Phong nói cực kì đúng. Cảnh sát và
sát thủ, trình độ khác xa nhau một trời một vực, dù là một cảnh sát giỏi thế
nào đi chăng nữa thì khó lòng chiến thắng được một tên sát thủ chuyên nghiệp.

Mà thứ
khác biệt để tạo nên chiến thắng chính là sự tàn nhẫn.

Đúng là
chỉ có thật sự tàn nhẫn thì mới có thể ra tay không chút suy nghĩ để giành chiến
thắng.

Cô và
hắn ta đi đến chiếc xe màu trắng của hắn để ra khỏi nhà để xe, hắn ta ra lệnh
cho cô ngồi vào vị trí lái.

- Tôi
không biết lái xe. - Cô bèn lên tiếng từ chối, nếu như ngồi ghế lái thì càng
chịu sự uy hiếp của hắn ta nhiều hơn mà thôi.

- Ồ! Nhiều
năm không gặp, em đã học được cách nói dối rồi, dù ở vị trí nào, em cũng không thể
thoát được anh đâu. - Hắn ta nheo mắt nhìn cô cười đáp.

- Tôi
lái xe không quen lắm. - Cô miễn cưỡng nói khi bị hắn lật tẩy.

- Anh
vốn không hề sợ chết. - Hắn mỉm cười đáp rồi mở cửa xe để cô bước vào.

Bảo
Phương vào trong xe, trừng mắt nhìn hắn bực tức rồi bắt đầu lái đi. Ngang qua
mấy người bảo vệ giữ xe hắn đưa cho cô chiếc thẻ gửi xe, đồng thời tay hắn thò
vào trong túi áo khoác nơi cô biết hắn đặt khẩu súng đã lên nòng.

Bảo
Phương bình tĩnh như không có gì mỉm cười đưa tấm thẻ xe cho bảo vệ rồi cùng
hắn ta lái xe chạy ra ngoài. Cô cố tình chạy thật chậm lại, cố gắng tìm cơ hội
thoát thân. Cô khẽ đưa mắt nhìn về hai phía mà hai người con trai bỏ đi, vẫn
không thấy bóng dáng họ ở đâu, cô hy vọng họ không sao.

- Bé
con, bây giờ em có thể lái xe nhanh lên được rồi, mỗi giây em chậm chạp sẽ được
thay bằng một mạng sống nào đó. - Hắn ta đe dọa.

Bảo
Phương mím môi miễn cưỡng đạp chân ga bắt đầu tăng tốc.

Cô chạy
ngang qua khách sạn mà Lăng Phong đã bước vào, cũng là lúc cậu vội vàng chạy
ra. Chiếc xe chạy xẹt qua, cậu thấy ngay bóng dáng Bảo Phương ngồi trên xe, một
cơn chấn động xuất hiện trong lòng bởi cậu nhìn thấy một tên kì lạ cũng ngồi xe
với cô. Vậy là cậu đã đoán đúng, hắn ta giăng ra nhiều cái bẫy khác nhau chỉ là
muốn dụ cậu và Bảo Nam
đi xa mà thôi. Cậu không còn ý nghĩ lo lắng cho Thục Quyên nữa, mà tính mạng
của Bảo Phương lúc này mới là tất cả của cậu. Khi chạy đến, chiếc xe đã chạy
cách cậu khá xa. Cậu không thể để hắn chạy thoát.

Đó là
một góc xéo, một tầm bắn xa, Lăng Phong giương súng ngay lập tức. Cậu phải bắn
được, bằng mọi giá phải bắn trúng hắn. Tiếng súng vang lên.

Rền vang
cùng lúc với tiếng còi xe cảnh sát đang ào vào bãi đỗ xe. Tiếng thắng xe gấp
gáp đầy hoảng hốt khi mà tiếng súng nổ ra khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.

Bảo
Phương nghe thấy tiếng súng, sau đó là tiếng vỡ của chiếc kính sau. Viên đạn
bay theo góc xéo xuyên thẳng vào bả vai to lớn nhô ra khỏi ghế xe của tên sát
thủ. Hắn gầm nhẹ một tiếng.

Bảo
Phương biết hắn ta đã trúng đạn. Cô lập tức đạp thắng xe thật nhanh, khiến cả
người tên này không kịp phòng bị gì cả đập mạnh về phía trước, rồi lần nữa dội
ngược ra sau đập vào thành ghế. Hắn thét lên một tiếng, mặt hắn ta nhăn nhó đầy
đau đớn. Bảo Phương có thể thấy vết máu của hắn bắn trên thành ghế đỏ thẫm.

Lợi dụng
lúc hắn ta chưa kịp lấy lại tinh thần, cô lập tức đưa tay khống chế hắn ta.
Chiếc còng tay của cô nhanh chóng móc ra khóa tay hắn lại, ngăn cho hắn ta móc
súng.

Nhưng
thái độ của hắn ta bình thản đến lạ kì khi nhìn thấy vẻ hài lòng của Bảo Phương
khi bắt được hắn.

- Để anh
nói cho bé con biết hai tin, một tin vui và mộ tin buồn. Tin vui là trái bom
dưới ghế con gái ông Chung Thành Quốc là trái bom giả nhưng tin buồn là trái
bom thật đang chờ tên vệ sĩ

Bảo Phương sửng sốt vô cùng, không một chút suy nghĩ,
cô liền đẩy cửa chạy đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3