Khoảng cách tình yêu - Chương 07 - Phần 4
Lăng
Phong thận trọng nép mình vào vách tường từ từ mở cửa thoát hiểm ra, phía bên
kia là khoảng không gian vắng lặng, không có một dấu hiệu nào. Cậu buông súng
siết chặt tay quay người đi lên, thở một tràng dài đầy tức giận.
Lúc bấy
giờ, hai nhân viên cảnh sát mặc quân phục màu xanh chạy đến, họ khống chế yêu
cầu Lăng Phong nộp súng, cậu bình thản trao súng cho họ, Bảo Phương cũng chạy
đến ngay sau đó.
Súng
không thể tùy tiện trao cho người khác sử dụng nên việc Lăng Phong sử dụng súng
của Bảo Phương là không đúng. Cũng may trong tình hình trước mắt, coi như Lăng
Phong là thường dân hỗ trợ cảnh sát bắt tội phạm nên mới có thể trôi qua yên ả.
Bảo
Phương ôm cánh tay bị thương chảy máu của mình, đến bên cạnh Lăng Phong, hơi
thở có chút gấp gáp nhìn cậu, gương mặt trắng bệch. Lăng Phong đưa tay vuốt lại
mái tóc đã bết đầy mồi hôi của cô khẽ giọng nói:
- Xin
lỗi! Phụ hi vọng của em rồi.
- Em
nghe tiếng súng nổ… - Bảo Phương ngập ngừng nói, trong giọng nói có phần run
rẩy, khi nghe tiếng súng nổ, cô thật sự sợ hãi, không biết tiếng súng kia là do
người nào bắn ra. Nhìn thấy Lăng Phong không sao cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
- Anh
bắn trúng hắn ta, nhưng không hề có một giọt máu nào. - Lăng Phong bèn đáp.
- Hắn ta
mặc áo chống đạn. - Bảo Phương khẽ kêu lên.
Thật
không ngờ tên sát thủ này lại chuẩn bị kỹ lượng đến thế, xem ra hắn ta không
phải là một sát thủ bình thường, hắn rất chuyên nghiệp, càng khó cho quá trình
truy tìm hung thủ của cảnh sát bọn cô.
Viên đạn
xuyên vào tim, ông Thành Quốc bị chết trên đường đưa đi cấp cứu. Thục Quyên
ngất xỉu tại chỗ, được đưa vào bệnh viện. Bảo Phương cùng Lăng Phong vội vàng
chạy đến thăm cô.
Thục
Quyên nằm trên giường bệnh lặng lẽ rơi nước mắt, mẹ cô mất, cô chỉ còn lại
người cha này mà thôi.
Vậy mà,
ông trời cũng tước đoạt nốt người thân duy nhất còn lại của cô. Bảo Phương đau
lòng nhìn bạn mình, cô ngồi xuống giường bân cạnh Thục Quyên, cúi đầu nói:
- Mình
xin lỗi… mình đã không bảo vệ được bác ấy.
Thục
Quyên đưa tay nắm lấy tay của Bảo Phương, cô nghẹn ngào trong nước mắt nói:
- Ba rất
yêu mình. Mình cũng vậy. Nhưng mà ba chết rồi, hung thủ lại không thể bắt được.
Mình chắc chắn người sai sát thủ hại ba mình không ai khác ngoài chú mình, vậy
mà ông ta vì hiện có mặt ở nước ngoài nên không đủ chứng cứ để khép tội ông ta.
Thật quá bất công. Mình thấy đau lòng lắm.
Bảo
Phương khom người ôm lấy Thục Quyên vào lòng an ủi:
- Mình
biết… mình biết… Mình hiểu được nỗi đau này.
Lăng
Phong không lên tiếng, cậu đứng dựa người vào tường nhìn hai cô gái, lẳng lặng
cảm nhận nỗi đau mất người cha thân yêu của họ.
Trong
một khách sạn khác, tên sát thủ từ từ cởi nón, tháo kính, tháo luôn chùm râu
xuống. Đứng trước gương soi hắn để lộ gương mặt thật của mình, rồi nhếch môi
cười nhìn vết đạn trên người, từ từ lấy nó ra khỏi áo chống đạn.
Điện
thoại reo lên, hắn ta liền bắt máy.
“Chào
chị yêu, nhớ em à?”
“Nhớ… nhớ
xem lúc nào thì có thể đầu độc chết cậu.” Zuzu Linh bên kia cười vang đáp.
“Haiz,
hèn chi người ta nói độc nhất là bụng dạ đàn bà, đàn bà càng đẹp thì càng độc
ác.”
“Cám ơn
lời khen của em nha! Sẵn đây chúc mừng em trai cưng đã hoàn thành nhiệm vụ. Chị
vừa xem tin tức xong, ông Kiến Quốc hoàn toàn vô tội.” Zuzu Linh bên kia cười
nói.
“Nhiệm
vụ tuy hoàn thành nhưng vẫn gặp chút bất trắc.” Ken rầu rầu đáp.
“Bất
trắc gì?” Zuzu Linh hơi ngạc nhiên, Ken là người từ trước đến giờ luôn luôn
chuẩn bị kỹ càng rồi mới ra tay kia mà.
“Em bị
trúng đạn.”
“Trúng
đạn?” Zuzu Linh kinh ngạc kêu lên, nhưng sau đó giọng nói có phần nhẹ nhõm: “Em
còn nói chuyện được, nghĩa là không trúng vào chỗ hiểm, bị thương ở đâu, có
cần chị đến đón không?”
“Bị bắn
trúng tim, một viên đường kính 9mm.” Ken vừa trả lời vừa xoay xoay viên đạn
trong lòng bàn tay, ra chiều thích thú.
“Xém
chút nữa là chị bị cậu dọa chết rồi, có tin ngày nào đó, chị hạ độc cho cậu
chết ngắc luôn hay không hả? Mà đối phương là ai vậy, chị thật sự tò mò muốn
xem ai có bản lãnh bắn trúng được cậu như thế. Không phải là cô nàng cảnh sát
lần trước chứ?”
“Tuy không
phải cô ấy nhưng em phát hiện chỉ cần đến gần cô ấy thôi thì sẽ có cơ hội chạm
mặt kẻ đó. Rất thú vị!” Ken quăng viên đạn lên không rồi chụp lấy, nắm nó trong
lòng bàn tay khoái trá.
>”<
- Sao
rồi, tìm hiểu được gì về tên sát thủ chưa? - Lăng Phong bước lên xe của Jay khi
ra khỏi bệnh viện.
- Cũng
là tên lần trước. Cho cậu biết thêm một chút, cậu có biết, HK chọn cậu là tay
súng thiên tài tuổi thiếu niên đứng số một, vị trí thứ hai thuộc về hắn ta. Kesha
nhiều lần tìm hắn ngỏ lời nhưng hắn ta đều từ chối cả.
Lăng
Phong hơi chau mày khi nghe Jay nói. HK từ xưa đến nay, luôn biết dùng thủ đoạn
uy hiếp người khác để họ phục vụ cho mình, nếu không sẽ loại bỏ vì không muốn
để họ sống sót tiết lộ tin tức về tổ chức của mình. Tên này nếu từ chối tại sao
có thể thoát được đến giờ.
Hiểu
được suy nghĩ của Lăng Phong, Jay bình thản giải thích:
- Hắn ta
có biệt tài cải trang, cho đến giờ chưa ai nhìn rõ mặt của hắn ta cả cho nên
khó xác định được vị trí của hắn. Có thể xem hắn ta là sát thủ thiên tài.
Vừa nổ
máy xe, chạy được một đoạn, Jay bỗng nói:
- Ông
Kiến Quốc nghe nói chuẩn bị bay sang Việt Nam. Bây giờ Thục Quyên nắm tất cả
tài sản trong tay, tất cả việc làm của ba thế nào cô ấy cũng sẽ biết. Dự án ở
Viêt Nam lần này không biết cô ấy sẽ làm thế nào.
- Việc
này còn tùy vào quyết định của cô ấy.
- Thục
Quyên chắc chắn không giao hết cổ phần cho kẻ giết hại ba mình, cho nên ông ta
chắc chắn sẽ thuê sát thủ giết cô ấy.
- Mình
cũng nghĩ vậy. - Lăng Phong trầm tư đáp, cậu biết Bảo Phương cũng sẽ nghĩ đến
chuyện này và càng dốc sức bảo vệ Thục Quyên.
Thục
Quyên là bạn tốt nhất của Bảo Phương, nếu cô ấy có mệnh hệ nào, Bảo Phương chắc
chắn sẽ rất đau buồn. Lăng Phong nhất quyết không để Bảo Phương phải đau khổ
nữa, cậu phải bảo vệ an toàn cho Thục Quyên. Cầm điện thoại gọi ngay cho Lap -
người thầy tài giỏi của mình nhờ giúp đỡ.
Jay ở kế
bên khẽ cười nói:
- Đối
với sát thủ có khả năng truy tìm, thì phải tìm thợ săn ngăn chặn. Không ngờ hai
lần cậu nhờ đến thầy Lap đều là chuyện có liên quan đến Bảo Phương. Cậu làm
nhiều chuyện vì cô ấy như thế, cô ấy có biết không?
- Khi
cậu yêu một người nào đó sẽ cảm thấy làm cho cô ấy bao nhiêu thứ vẫn không đủ,
càng không cần cô ấy phải biết.
Đám ma
ông Thành Quốc được làm rất long trọng. Thục Quyên quyết định không đưa ông về
Hồng Kông mà chôn ngay bên cạnh mộ mẹ cô. Sau đám ma, Thục Quyên gầy đi rất
nhiều, cô vừa đối mặt với nỗi đau mất cha, lại phải đối mặt với công việc mà
cha cô để lại.
- Mình
quyết định ở lại. Mình sẽ tiếp quản công việc của ba mình, mình không để cho
ông ta đắc ý đâu. - Thục Quyên cương quyết nói.
- Nhưng
mà Quyên ở đây thật sự rất nguy hiểm, về bên đó tốt hơn! - Bảo Phương lo lắng
nói.
- Ở đâu
cũng vậy thôi. - Thục Quyên lắc đầu. - Nếu hắn ta muốn giết người, dù mình ở
đây tham gia dự án hay về bên đó, hắn cũng sẽ không tha cho mình.
Thục
Quyên nắm tay Bảo Phương, nhìn cô đầy hi vọng nói:
- Mình
đã để lại di chúc, người thừa kế sẽ là Phương. Dù mình có chết, tài sản đó vẫn
không thuộc về hắn ta.
- Quyên
sẽ không có chuyện gì đâu, mình và mọi người sẽ bảo vệ Quyên. Sẽ không để chuyện
này lập lại lần nữa đâu. - Bảo Phương trấn an bạn.
- Thật
ra, phần di chúc này sẽ giữ mạng sống cho mình. Nếu mình chết, tài sản sẽ thuộc
về người khác, hắn sẽ lo ngại mà không giết mình.
Bảo
Phương nghe vậy gật đầu, cô vỗ vai Thục Quyên mỉm cười. Cô đã có thể thấy một
Thục Quyên trưởng thành, biết suy nghĩ thấu đáo, không còn là một cô bé nhút
nhát.
Bảo
Phương từ giã Thục Quyên ra về, vừa ra bên ngoài đã thấy một chiếc xe màu đen
đậu bên đường, cô vừa bước ra thì cửa xe cũng vừa mở. Lăng Phong bước xuống xe,
dáng cao dong dỏng đầy tự tin, ánh mắt cậu nhìn Bảo Phương thật nhẹ nhàng đầy
yêu thương.
- Sao
anh biết em ở đây? - Bảo Phương hơi ngạc nhiên chớp mắt hỏi.
- Dễ
đoán mà. Lên xe đi, anh đưa em đi! - Lăng Phong trả lời, cậu không nói sẽ đưa
cô đi đâu, mặc cho cô quyết định.
Bảo
Phương không chần chừ, cô ngồi vào xe của Lăng Phong, mắt xa xăm nhìn ra bên
ngoài. Lăng Phong cũng im lặng bên cạnh chờ đợi cô sẽ đưa ra yêu cầu đối với
mình. Xe lăn bánh được một lúc, cuối cùng Bảo Phương quay đầu nhìn Lăng Phong
nói:
- Chúng
ta thi đấu một trận đi, người thắng có thể yêu cầu đối phương làm một việc. Mục
tiêu sẽ do đối phương chọn.
Lăng
Phong quay mặt nhìn Bảo Phương thật chậm, thật lâu mới nói:
- Được.
Em chọn địa điểm đi!
Bảo
Phương liền đưa Lăng Phong đến một con đường vắng, chỉ có ánh đèn mờ ảo mà
thôi. Lăng Phong cũng biết, Bảo Phương sẽ không chọn cách thi đấu mà bản thân
cô sẽ thua cuộc, cậu chờ đợi cách thức thi đấu của cô. Dù sao thì cô yêu cầu
gì, cậu vẫn sẽ vì cô mà thực hiện.
- Súng
của anh đâu?
Lăng
Phong cúi người vén chiếc quần tay của mình lên, kéo tất xuống để lộ một khẩu
súng nhỏ, rút ra đưa cho Bảo Phương.
- Đưa ra
mục tiêu của anh đi! - Bảo Phương đón cây súng trên tay Lăng Phong nói.
Lăng
Phong đưa tay vào túi, lấy ra một đồng xu nhỏ. Sau đó cậu búng mạnh đồng xu lên
cao. Bảo Phương giơ súng lên không chút chần chừ bắn.
- Đưa ra
yêu cầu của em đi!
- Anh
còn chưa thi mà. - Bảo Phương nhếch miệng cười đáp. - Anh không nghĩ em sẽ đưa
ra yêu cầu đó với anh nữa sao.
Lăng
Phong hơi khựng lại, yêu cầu đó của cô chính là chỉ ra hung thủ đã sát hại ba
cô. Nhưng hiện tại vẫn không thể cho cô biết được. Lăng Phong đành nói:
- Được,
vậy đưa ra mục tiêu của em đi!
- Em…
- Sao? -
Lăng Phong lờ mờ đoán ý định của cô nhưng cậu không khỏi bàng hoàng khi nghe cô
nói.
- Mục
tiêu em muốn anh bắn là tim em. - Bảo Phương nhìn cậu không chớp mắt trả lời.
- Gì… -
Quá bất ngờ, Lăng Phong khẽ nhíu mày kêu lên.
- Em
nói, mục tiêu em muốn anh bắn chính là nơi đây. - Cô chậm rãi đáp rồi dùng tay
chỉ vào ngực trái của mình, nơi trái tim cô đập đều đặn và ấm áp, cô nói một
cách bình thản như thể viên đạn xuyên qua tim cô vẫn không gây tổn hại nào.
- Em
đừng đùa giỡn như vậy. - Hai vành môi của Lăng Phong giật giật, gương mặt đầy
giận dữ, cậu biết Bảo Phương không nói đùa, cũng biết tính cách của cô rất
ngang bướng và cố chấp. Đã làm gì thì sẽ làm đến cùng. Nhưng không nghĩ đến
việc cô có thể đặt cược bằng tính mạng của mình.
Có lẽ
cái chết của ba Thục Quyên càng khiến cho Bảo Phương nhớ lại cái chết của ba mình,
càng muốn truy tìm hung thủ giết ba cô, bất chấp cả mạng sống, dùng nó uy hiếp
cậu. Lăng Phong chợt thấy hối hận vô cùng, hối hận vì đã chấp nhận thi đấu với
cô.
- Em
không hề đùa giỡn. - Bảo Phương nhìn Lăng Phong với ánh mắt nghiêm nghị đáp.
- Thà là
em dùng súng bắn anh, còn hơn là đem tính mạng của mình ra đe dọa anh. - Lăng
Phong tức giận gắt lên, hai bên thái dương cảm thấy đau âm ỉ, khó chịu.
- Em chỉ
muốn cùng thi đấu với anh thôi, đây là quy tắc cuộc chơi mà. - Bảo Phương dửng
dưng nói.
Cô đứng
yên lặng, ánh mắt nhìn Lăng Phong không hề dao động dù chỉ một giây.
- Anh
không muốn tham gia vào cuộc thi điên rồ này. - Lăng Phong xoay người bỏ đi.
Tách… tiếng
lên đạn vang lên khiến tim Lăng Phong giật thót một cái, không khỏi sợ hãi quay
người lại. Nhưng lại nhìn thấy nụ cười của Bảo Phương:
- Sao
vậy, chẳng phải anh muốn bỏ đi hay sao? Tưởng em tự chĩa súng vào mình để uy
hiếp anh à?
- Em chỉ
là muốn anh thua, được anh nhận thua. - Lăng Phong chạy đến ôm chầm lấy cô vào
lòng, cậu đặt cằm của mình lên đầu cô thều thào, trong giọng vừa chứa sự giận
dữ cùng sự bất lực trước người con gái cậu yêu hơn cả sinh mạng mình. - Nói đi!
Em muốn anh làm gì, em muốn anh nói cái gì? Anh sẽ làm, sẽ nói tất cả. Đừng
dùng tính mạng của em uy hiếp anh. Anh thật sự rất sợ.
- Giúp
em bảo vệ Thục Quyên. - Bảo Phương chậm rãi đưa ra yêu cầu của mình.
Lăng
Phong kinh ngạc buông Bảo Phương ra, cậu nhìn cô thật lâu, vốn cứ tưởng cô sẽ
uy hiếp cậu nói ra kẻ có liên quan đến cái chết của ba mình. Không ngờ cô lại
dùng nó để yêu cầu cậu bảo vệ Thục Quyên.
- Tại
sao? Anh cứ ngỡ là em bắt buộc anh nói ra…
- Bắt
buộc anh nói ra kẻ giết ba em à? Anh muốn em bắt buộc không? - Bảo Phương cướp
lời cậu rồi cười cười nhìn Lăng Phong hỏi lại.
Lăng
Phong nhìn thấy nụ cười của cô thì mới thở phào nhẹ nhõm, vốn nghĩ cô sẽ dùng
cái chết để uy hiếp cậu. Bây giờ lại thấy mình bị cô trêu đùa, cơn giận cùng nỗi
sợ hãi đã dịu lại, cậu vuốt mũi cô mắng:
- Được
lắm, dám dắt mũi anh.
Bảo
Phương cười hì hì đón nhận cái vuốt đầy âu yếm kia, nhìn Lăng Phong nói:
- Bây
giờ anh mới biết à?
Lăng
Phong phì cười, cậu ít thấy Bảo Phương cười đùa thế này, khi cô cười, nụ cười
của cô rất rạng rỡ khiến tim cậu run lên, kéo cô vào lòng mình siết chặt. Bảo
Phương cũng dụi đầu vào lòng Lăng Phong, cảm nhận sự ấm áp của lồng ngực cậu.
Lát sau Lăng
Phong mới trầm giọng nói:
- Thật
ra, chỉ cần em yêu cầu, anh nhất định sẽ nhận lời. Có biết khi em bày vẽ cuộc
thi này, anh chỉ nghĩ em muốn giải tỏa tâm trạng buồn phiền mà thôi. Nhưng khi
anh nghe em dùng tính mạng của mình thì anh hiểu đây không hoàn toàn không phải
một sự giải tỏa. Có biết em khiến anh sợ đến thế nào không? Chẳng phải em luôn
muốn biết hay sao, sao không ép anh nói ra? Nếu em dùng tính mạng uy hiếp, anh
có thể sẽ nói.
- Em
biết. Mặc dù rất muốn biết nhưng em hiểu anh không chịu nói cho em nghe là có
nguyên nhân. Anh đã bảo nhất định sẽ nói cho em nghe, vì vậy em quyết định chờ.
Cho nên em không muốn ép anh nữa. Rủ anh đánh cược trò chơi này, chỉ là cách để
em chắc chắn anh nhất định sẽ thực hiện yêu cầu của em mà thôi. Thay vì đưa ra
một yêu cầu mà anh không thể thực hiện, thì em đưa ra yêu cầu mà anh có thể
thực hiện và không thể từ chối.
- Anh có
thể giúp em bảo vệ cho Thục Quyên, thậm chí có thể giúp cho cô ấy giữ vựng sự
nghiệp của ba cô ấy nhưng anh có điều kiện. - Lăng Phong vừa nói vừa đưa tay
vuốt nhẹ má cô rồi luồn những ngón tay vào từng sợi tóc của cô cảm nhận sự suôn
mượt.
- Điều
kiện gì? - Bảo Phương nhíu mày hỏi.
- Phải
chấp nhận đợt huấn luyện của anh. - Lăng Phong nghiêm nghị đáp.
- Huấn
luyện gì? - Bảo Phương lần nữa khó hiểu hỏi lại.
- Huấn
luyện cách bảo toàn mạng sống của em. - Lăng Phong trầm giọng bảo, cậu nhớ đến
hình ảnh Bảo Phương và tên sát thủ đối đầu với nhau và cô đã thua. Nếu như tên
đó thật sự muốn ra tay, cô sẽ chết ngay lập tức.
Trong
một gian phòng không quá rộng, Bảo Phương mặc bộ võ phục, đeo đai lưng gọn gàng
đứng vào trong thảm đấu. Lăng Phong, Jay và một người đàn ông trông đã lớn tuổi
nhưng dáng vẻ vẫn rất phong độ, làm cho người ta kính trọng. Ngoài ông ta không
mặc võ phục thì Lăng Phong và Jay cùng mặc bộ võ phục trắng muốt.
- Này đã
lâu chúng ta không đấu với nhau rồi nhỉ? Sẵn tiện hôm nay đấu luôn một lần đi.
Ai thua sẽ phải móc hầu bao. - Jay cười cười gian xảo nhìn Lăng Phong nói.
- Ồ! Hôm
nay công chức nghèo như cậu mới lãnh lương à? - Lăng Phong cười xem thường hỏi.
- Có cả Bảo
Phương mà, nhờ người đẹp khoản đãi một lần vậy. - Jay đảo mắt nhìn Bảo Phương
nhướn mày đắc ý.
Lăng
Phong liền lườm Jay một cái khinh bỉ:
- Thật
là nhục khi có đứa bạn như cậu. Nghèo đến nỗi tìm cách moi tiền của một cô gái.
- Haha,
ai bảo cô ấy có một cái đuôi lắm tiền là cậu làm chi. - Jay chẳng những không
bị những lời xỉ vả của Lăng Phong làm thay đổi mà còn mặt dày phán. - Không tìm
cách moi bớt sẽ hổ thẹn với lương tâm.
Bảo
Phương nghe Jay nói thở dài lắc đầu, cô bước đến bên cạnh hai người nói:
- Tại
sao cần phải rèn luyện thế này?
- Em đã
quên chuyện lần trước rồi sao? - Lăng Phong nhíu mày hỏi.
- Em
không quên. Nhưng em không nghĩ mình yếu đuối đến nỗi để hắn ta lấy mạng của
mình. Lần sau em sẽ không sơ suất như thế. - Bảo Phương hít sâu một hơi đáp.
- Vấn đề
không phải ở chỗ sơ suất hay không. Tại sao sát thủ lại rất khác với chúng ta,
bọn họ được huấn luyện giết người một cách mau chóng. Dù em có giỏi đến đâu đi
chăng nữa nhưng những thứ em học chỉ là tự bảo vệ mình chứ không phải giết
người. Vì thế khi ra đòn, sẽ không hiểm độc, cùng lắm là chế ngự đối phương mà
thôi, nhưng sát thủ thì chỉ cần vài giây có thể lấy một mạng người.
Lăng
Phong vừa nói dứt lời đã đưa tay khống chế Bảo Phương, một tay cậu ấn ngay đốt
xương sống của cô, tuy không nặng nhưng cũng khiến Bảo Phương có chút tê người.
Cảm giác này lan tỏa đến tận từng dây thần kinh.
- Thấy
rồi chứ? Chỉ cần anh ấn mạnh một chút, em sẽ bị gãy sống lưng ngay lập tức. Tên
sát thủ sẽ không màng đến việc sống lưng của em có bị gãy hay không, hắn chỉ
quan tâm đến việc em chết thế nào.
Sắc mặt Bảo
Phương trắng bệch, hơi thở dồn dập, cảm giác những ngón tay Lăng Phong ấn vào
đốt xương sống của mình mà tay chân cô đã bị cậu khống chế vô phương cùng quẫy.
Lăng Phong mới từ từ thả tay ra khỏi cô, cả người cô muốn sụp xuống nhưng Lăng
Phong đã giữ cô đứng vững.
- Không
sao chứ? - Lăng Phong lo lắng hỏi - Xin lỗi anh hơi mạnh tay.
Bảo
Phương cố đứng thẳng dậy lắc đầu nói:
- Không
sao.
- Có rất
nhiều cách để lấy mạng người. - Lap nãy giờ vẫn ngồi yên lặng mới bắt đầu lên
tiếng, ông hất đầu một cái ra lệnh.
Lăng
Phong và Jay hiểu ý gật đầu, bắt đầu bước vào vòng đấu, nhìn hai người đó trong
tư thế chuẩn bị Lap mới đứng lên đến gần Bảo Phương nói:
- Nhìn
cho rõ từng động tác của họ, cháu sẽ thấy những gì mình học được ở sở cảnh sát
nhiều lắm chỉ được một nửa mà thôi.
Bảo
Phương liền đưa mắt chăm chú nhìn vào bọn họ. Vẻ mặt Jay cực kỳ nghiêm túc, lúc
nào Bảo Phương gặp đều thấy Jay chưng ra bộ mặt cười cợt, mở miệng là trêu chọc
người khác, chưa bao giờ thấy cậu ta nghiêm túc đến thế. Còn Lăng Phong vẻ mặt
điềm tĩnh chờ đợi.
Jay ra
đòn trước tiên. Bảo Phương từng thấy Lăng Phong ra đòn chứ chưa từng thấy Jay
ra đòn bao giờ. Đòn thế của Jay cũng cực kì chuẩn và mạnh, có thể nói không
thua gì Lăng Phong. Lăng Phong bình tĩnh né đòn, chưa vội phản công.
Cả hai
dường như ra đòn rất có sự cân nhắc, tay vung lên rất mạnh nhưng dừng lại rất
gần, không hề có cảm giác đau. Đòn thế của họ cực kì hiểm, chỉ cần mạnh một
chút có thể để lại vết bầm khó phai ngay. Nhất là khi hai người họ là hai chàng
trai trong độ tuổi sung sức và dẻo dai.
Lap ở
bên cạnh, vừa quan sát vừa chỉ cho Bảo Phương ra đòn thế nào và tránh đòn ra
sao. Một lát sau, Lap nhìn hai cái kẻ đánh mà như không đánh kia hô to:
- Kết
thúc đi! Ai thua sẽ phải mất tiền suốt một tháng.
Jay vừa
nghe xong thì như con thú điên lao vào Lăng Phong, hai người này bắt đầu lao
vào nhau như hai con thú vồ mồi. Lap cũng chẳng có gì để giải thích nữa, ông
cười cười hỏi Bảo Phương:
- Thấy
bọn chúng giống cái gì?
- Giống
hai con dã thú trong wolfman. - Bảo Phương không do dự đáp.
Đúng là
hai kẻ này thật sự chẳng còn mấy cái màn đánh đấm đẹp mắt như hồi nãy, họ như
hai người sói lao vào vật nhau phát điên vậy.
Nghe Bảo
Phương trả lời, ông Lap phá ra cười gật đầu, còn hỏi đùa:
- Cô bé
nghĩ, ai sẽ là con dã thú cha, còn ai sẽ là dã thú con?
Bảo
Phương nghe hỏi cũng bật cười, nhìn hai con dã thú kia quay sang ôm nhau vật
lộn.
- Tại
sao chú lại nhận hai người họ làm đệ tử? Nghe nói, chú đi rất nhiều nước, tại
sao lại chọn hai người Việt Nam
là họ?
- Đều là
có duyên cả. Năm đó, chú bị thương, chính là gặp Mar cứu. Rồi ta đi cứu lại hai
đứa nó. Hai thằng bé đều đủ thông minh và sự nhanh nhẹn khiến ta thích. Ta bỏ
công ra dạy chúng, thu về một năm trời học tiếng Việt, xem ra cũng rất là lời.
- Cháu
có thể hỏi chú là ai không? - Bảo Phương quay sang quan sát Lap. Ông là một
người Mỹ, tóc vàng, có chút thần bí.
- Ta là
thợ săn, chuyên săn những con dã thú do HK đào tạo đổi lấy tiền thưởng của cảnh
sát quốc tế. Có biết kẻ vừa rồi cháu đối đầu là ai không?
Bảo
Phương nghiêng người nhìn ông im lặng không đáp.
- Hắn ta
cũng có thể xem như là một thành viên không chính thức của HK. Là con của một
thành viên cao cấp đã li khai của HK nên cũng được đào tạo toàn bộ bản lĩnh của
HK. Là người Mỹ gốc Trung. Tên và mặt của bọn chúng thì không điều tra ra được,
kể cả ả Kesha.
Nhắc đến
Kesha, Bảo Phương không khỏi chạnh lòng nhớ đến Bảo Nam. Cô thật sự rất muốn biết hiện
giờ Bảo Nam
đang ở đâu, có an toàn hay không. Tay cô siết
chặt kìm nén nỗi đau vào lòng.
- Vậy
chú sẽ dạy cháu cái gì? - Cô biết, Lăng Phong bảo Lap đến đây không chỉ với mục
đích chỉ cho cô từng cách phản đòn.
- Ta sẽ
dạy cháu cách lẩn trốn. Lẩn trốn đường đạn dù là loại súng nào, ngay cả súng
bắn tỉa. - Lap lập tức đáp.
- Làm
sao có thể lẩn tránh được? - Bảo Phương sửng sốt nhìn ông. Trong tầm 50m, viên
đạn bắn ra chưa đến 1 giây.
- Khoảnh
khắc bóp cò súng cũng là lúc tránh thoát viên đạn. Để làm được điều đó, cháu
phải học cách quan sát, xác định vị trí mà kẻ kia đang đứng.
Bảo Phương nhíu mày, quả thật chuyện này vô cùng khó
đoán.