Khoảng cách tình yêu - Chương 03 - Phần 4
Bảo Nam lạnh lùng đẩy
cô ta ra, rồi hừ một cái nói:
- Tại
sao cô lại thử thách Lăng Phong bắn ba đồng tiền trên đỉnh đầu tôi?
- Anh
đang trách em đã đặt anh vào chỗ nguy hiểm sao? - Kesha chớp mắt cười nói giải
thích. - Là do em biết rõ tài năng của cậu ta nên mới dám thách như vậy. Anh
xem chẳng phải anh vẫn an toàn không mất sợi tóc nào hay sao? Bật mí cho anh
xem như chuộc tội nha, Lăng Phong là người có vị trí số 1 của tổ chức về tài
năng xạ thủ ở tuổi thiếu niên đó.
- Đúng
vậy! Cô biết rõ tài năng của cậu ấy cho nên cũng biết rõ dù có thử thách thế
nào cậu ấy cũng có thể thông qua, vậy mà cô vẫn thử thách. Tất nhiên là không
phải cô muốn cho hai anh em tôi một cơ hội mà là đang đe dọa tôi rằng cả tính
mạng của tôi cô cũng có thể bỏ, vậy thì tính mạng của Bảo Phương em gái tôi đối
với các người càng chẳng có gì, giống như một cọng cỏ dễ dàng nhổ bỏ, có đúng
không?
- Ây da!
Anh đa nghi quá. Bọn em là những người giữ lời hứa, không tìm đến hai anh em
của anh nữa thì sẽ không tìm nữa. Với lại người cứu anh không phải là hạng tầm
thường, không thể chọc giận Lap được.
Bởi vì
không biết khi đấu nhau một mất một còn, ai sẽ là người chịu thiệt cho nên bọn
em tuyệt đối không động đến ông ta. Chỉ tại anh ngốc, tự mình đến nạp mạng thôi.
- Kesha vừa nói vừa đưa tay vuốt mũi Bảo Nam, ả lúc nào cũng thích quấn lấy
cậu không buông.
Bảo Nam lần nữa hất
tay ả ra, đáp:
- Không
phải tôi ngốc. Tôi chỉ là muốn đề phòng các người lật lọng mà thôi. Tôi chẳng
thà tự mình đến đây còn hơn đặt Bảo Phương vào vòng nguy hiểm.
- Anh
thật là người anh tuyệt vời! - Kesha cười cợt nói.
- Chỉ là
một chút bù đắp cho những tổn thương mà con bé phải chịu. - Bảo Nam đau đớn đáp.
- Được
rồi, muốn tốt cho em gái mình thì anh phải tập luyện cho tốt đi. Chỉ cần anh
thành thạo, ngày mai em sẽ cho anh tiến hành thực tập ở mục tiêu di động là dĩa
bay. Nhưng điều này cần thời gian khá dài để luyện tập đó. Nhớ giữ gìn sức khỏe
thật tốt nha cưng! - Kesha chồm tới ôm Bảo Nam một cái rồi hôn cậu, môi cô ta
cuốn lấy môi cậu. Hơi bất ngờ Bảo Nam sững người vài giây nhưng sau
đó cậu đã lập tức đẩy mạnh cô ả ra khỏi người mình, quay lưng bỏ đi sau khi
đóng sầm cánh cửa lại.
Kesha
nhìn theo dáng vẻ bực tức của Bảo Nam thì khẽ nhếch môi cười, ánh mắt
lộ ra vẻ thích thú.
***
Thục
Quyên đang đứng ở một cửa tiệm thời trang, cô lựa vài bộ quần áo đem vào bên
trong phòng thử. Đó là phòng thử dành riêng cho nữ nên cô chỉ khép cửa lại rồi
thay đồ chứ không hề khoá trái lại.
Không
ngờ vì vậy mà khi cô vừa cởi xong cái váy áo ra thì cánh cửa bật mở, Thục Quyên
hoảng hốt quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa. Người bước vào khiến cho cô giật
mình kinh ngạc.
- Sao
anh lại… lại vào đây. Đây là…
Bảo Nam im lặng
không nói gì chỉ khẽ đóng cánh cửa lại nhốt hai người vào bên trong. Không gian
phòng thay đồ chật hẹp khiến cho hai người cảm nhận được hơi thở của nhau. Thục
Quyên hơi run không biết làm sao chỉ lúng túng nắm lấy cái áo che phần trước
ngực của mình.
Bảo Nam khi đóng
cửa xong quay đầu lại thì thấy ngay gương mặt hoảng sợ, đôi mắt tròn xoe mở to
nhìn cậu kinh ngạc, đôi môi hồng đang mím lại. Điều khó nói hơn nữa là cả cơ
thể nhỏ nhắn chỉ còn lại một bộ đồ lót màu trắng được phủ một chút váy áo trước
ngực đang hiện ra trước mặt cậu, khiến Bảo Nam cực kì lúng túng.
Vốn dĩ Bảo
Nam đi theo Thục Quyên muốn nhờ cô chuyển vài lời đến Bảo Phương, bởi vì cậu
không dám gặp trực tiếp, cậu sợ lại gây cho em gái một sự đau lòng khi tiễn
biệt. Nhưng mãi vẫn không có cơ hội bởi vì cửa hàng khá là đông khách, đến khi
thấy Thục Quyên vào phòng thử đồ đang vắng vẻ mới định đi theo vào trao đổi vài
lời. Không ngờ cô lại thay đồ nhanh như thế, cho nên mới xảy ra sự cố này.
- Anh có
chút chuyện muốn nói với em, xin lỗi…! Anh không cố ý. - Giọng Bảo Nam cố trấn
tĩnh nói nhưng Thục Quyên vẫn nhận thấy trong đó có phần ngượng ngập xấu hổ. -
Em thay đồ xong rồi chúng ta nói.
Thục
Quyên gật đầu, Bảo Nam
xoay người quay đi. Nhưng phòng thay đồ bốn bên đều là kính, dù không muốn
nhưng Bảo Nam
vẫn nhìn rõ được thân hình nhỏ nhắn, làn da mịn màng của Thục Quyên, gương mặt
hơi đỏ bừng vì xấu hổ, bàn tay lúng túng của cô bé. Trong lòng bỗng có chút dư
vị lạ.
- Xong
rồi, anh quay lại đi! - Thục Quyên lí nhí ngượng ngập nói khi đã mặc lại váy áo
chỉnh tề.
Bảo Nam quay lại, bốn mắt cả hai giao nhau, không
khí bỗng trở nên ngượng ngùng khó tả, Bảo Nam ho vài cái rồi mới nói:
- Làm ơn
giúp anh chuyển lời cho Bảo Phương, bảo con bé bắt đầu từ bây giờ không được
đến gần Lăng Phong nữa. Rất nguy hiểm! - Cậu cố tình nhấn mạnh mấy từ sau.
- Có
chuyện gì xảy ra à? - Thục Quyên sợ hãi hỏi lại.
- Đừng
hỏi, chỉ cần em chuyển lại lời anh cho Bảo Phương là được. Biết quá nhiều sẽ
không tốt cho em đâu. Nói với Bảo Phương rằng anh căn dặn con bé nhất định phải
tránh xa Lăng Phong ra. Nếu không sẽ khó tránh nguy hiểm. Giúp anh điều này
được không? - Bảo Nam nói với giọng cầu khẩn.
Thục
Quyên cắn môi khẽ gật đầu. Bảo Nam
thở phào nhẹ nhõm, cậu ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt của Thục Quyên với lòng
biết ơn vô hạn, một đôi mắt rất đẹp.
- Cám
ơn. Em cũng cẩn thận, đừng đến gần cậu ta! - Bảo Nam khẽ nói, bàn tay vỗ nhẹ
lên vai Thục Quyên sau đó quay lưng mở cửa bỏ đi ra ngoài.
Cái chạm
nhẹ đó lại gây một sự xúc động trong tâm hồn Thục Quyên.
- Anh ấy
nói như vậy à? - Bảo Phương trầm tư nghe Thục Quyên kể lại mọi chuyện rồi hỏi
lại.
- Ừ! Anh
ấy nói nhất định phải tránh xa Lăng Phong ra, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Mình
lo lắm, dường như có một chuyện gì đó rất đáng sợ sắp xảy ra. Không biết có gây
hại cho Lăng Phong hay không nữa… - Thục Quyên sợ hãi bấm ngón tay nói.
Bảo
Phương thấy nét mặt lo lắng của Thục Quyên thì lên tiếng trấn an:
- Đừng
lo, không có chuyện gì đâu.
- Nhưng
mà… - Thục Quyên từ chuyện lần trước Bảo Phương bị kẻ xấu dẫn đi vẫn còn kinh
hãi.
- Sẽ tốt
thôi, chúng ta đều là người tốt, ông trời sẽ không nỡ để chúng ta gặp nạn đâu.
Cậu xem, không phải mình đã bình yên lành lặn trở về sao? - Bảo Phương an ủi
Thục Quyên, muốn xóa bỏ nỗi sợ hãi của cô ấy nhưng trong lòng lại cười cợt cùng
đau khổ. Ba cô không phải cũng là một người tốt hay sao, vậy mà ông trời lại nỡ
để ông bị kẻ xấu hại chết.
- Ừm… đúng
vậy, chúng ta đều là người tốt, ông trời sẽ không cho chúng ta gặp chuyện gì
đâu. - Thục Quyên hai mắt sáng rực, vui vẻ nói.
Bảo
Phương khẽ cười nhìn Thục Quyên, đó là một nụ cười rất tươi, rất đẹp, một sự
hồn nhiên vô tư không lo phiền. Thứ mà cô mãi mãi không bao giờ có.
- Tới
giờ rồi, mình vào lớp đây. - Thục Quyên nhìn đồng hồ rồi đứng dậy tạm biệt Bảo
Phương định trở về lớp.
- Thục
Quyên! - Bảo Phương gọi khi mà Thục Quyên đang xoay lưng định bước đi. Cô đứng
dậy, giọng xúc động nhìn Thục Quyên nói. - Nếu có gặp anh ấy lần nữa, xin cậu
hãy nói với anh ấy giùm mình rằng hãy bảo trọng.
Thục
Quyên bước đến ôm Bảo Phương an ủi:
- Đừng
lo, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Mình tin chắc như vậy, bởi vì anh ấy
là người tốt, là người anh tốt nhất của cậu. Anh ấy đã hứa sẽ trở về thì nhất
định sẽ trở về.
Một giọt
nước mắt của Bảo Phương rơi xuống. Cô biết con đường mà anh trai mình lựa chọn
quá nguy hiểm, đã bao nhiêu lần cô bị ác mộng làm cho sợ hãi không thể ngủ
được. Trong cơn ác mộng đó, anh Bảo Nam cả người toàn máu ngã xuống
trước mặt cô.
Từ xa, Lăng
Phong nhìn thấy thì đau lòng vô cùng. Một cô bé gái nhỏ xíu không còn được hạnh
phúc, mãi mãi không thể nở nụ cười là do cậu hại. Mãi mãi cậu không thể bù đắp
cho cô, chỉ có thể bên cạnh cô, chăm sóc cô một cách âm thầm.
Cậu vẫn
không dám nói với cô cậu chính là cậu bé năm nào, dù cậu biết Bảo Phương đã
nghi ngờ.
Tại sân
tập bắn, khi Lăng Phong đến Bảo Phương đã được một thầy giáo hướng dẫn cách bắn
súng. Cậu hơi chau mày một cái rồi nhìn về phía Bảo Phương quyết định đi đến
đó.
Đợi đến
khi thầy huấn luyện đi hướng dẫn nơi khác cậu mới lên tiếng:
- Tại
sao lại nhờ huấn luyện viên, em không tin tưởng anh à?
- Không
phải, kẻ được một tập đoàn sát thủ coi trọng về tài thiện xạ như anh lẽ nào tôi
lại không tin tưởng, chỉ có điều tôi không muốn tiếp xúc với anh nữa mà thôi.
Tôi chỉ là một con người bình thường, cho nên với thành phần xã hội nguy hiểm
như anh tốt nhất nên tránh xa một chút. Sau này anh có nguy hiểm gì tôi cũng
mặc kệ, tôi không muốn liên quan đến anh, anh cũng đừng liên quan đến tôi. Tôi
chết hay anh chết cũng cứ mặc kệ nhau. - Bảo Phương lạnh lùng nói.
Thấy Lăng
Phong nhìn mình trong lặng yên, Bảo Phương cố tình nói thêm:
- Cho dù
anh không nhưng ba anh cũng là người nguy hiểm. Anh là con của ông ấy, sau này
sẽ theo nghiệp cha đi làm chuyện xấu. Mà tôi thì ghét nhất những hạng người như
vậy cho nên tôi muốn tránh xa anh, tránh thật xa. Bởi vì tôi khinh thường hạng
người như anh.
Lăng
Phong nghiêm sắc mặt nhìn Bảo Phương, cậu không tin đột nhiên Bảo Phương lại
thấy cậu nguy hiểm đến như thế. Trước ánh mắt nghi ngờ của Lăng Phong, Bảo
Phương cụp mắt né tránh.
- Được,
nếu vậy tốt nhất là tránh xa anh ra. - Lăng Phong nhìn Bảo Phương ánh mắt chất
chứa sự thương tổn.
Bảo
Phương nhìn theo dáng lưng của Lăng Phong trong lòng lại xuất hiện cảm giác đau
lòng, cô biết mình vừa gây tổn thương cho cậu.
Ở lớp
tập võ, Bảo Phương vẫn kiên trì duy trì khoảng cách với Lăng Phong. Lăng Phong
cũng không tìm cớ gặp cô nữa, hai người xem như là hai kẻ xa lạ.
Một hôm Bảo
Phương từ lớp học võ về thì thấy rất nhiều kẻ có vẻ mặt dễ sợ đang tiến về lớp
học võ của cô. Lớp học đã ra về hết rồi, không còn ai ở lại nên Bảo Phương an
tâm ra về, tránh đụng chạm bọn người này.
Đi được
một đoạn khá xa, chuông điện thoại của Bảo Phương vang lên, một số điện thoại
khá lạ. Bảo Phương nhíu mày bấm nút nghe:
“Bảo
Phương!” Là giọng của Jay.
“Có
chuyện gì?” Bảo Phương giật mình hỏi khi nghe thấy giọng Jay có chút khác lạ.
“Lăng
Phong có ở bên cạnh không?” Giọng Jay trầm khàn rõ rệt đầy vẻ lo sợ.
“Không!
Có chuyện gì à?” Một cơn co thắt xuất hiện trong người Bảo Phương. Cô biết đêm
nào sau khi học xong, Jay cũng đợi rồi đưa Lăng Phong trở về. Hai người họ
ngoại trừ lúc ở bên Bảo Phương ra thì lúc nào cũng như hình với bóng cả.
- Không có
chuyện gì đâu. Mau về nhà đi! Chỉ là lúc nãy cậu ấy ở trong phòng thay đồ có
nói chuyện điện thoại mà thôi. - Jay khẽ thì thầm rồi cúp máy.
Trong
phòng thay đồ… nam nữ thay riêng nên Bảo Phương đã nghĩ cô là người cuối cùng
ra khỏi võ quán.
Trong
người Bảo Phương xuất hiện một cơn rét run, những hình ảnh khủng khiếp chạy xẹt
qua đầu cô.
Những kẻ
hung hăng lúc nãy hướng về võ quán, lẽ nào là vì Lăng Phong.
Sau đó,
bất chấp mọi thứ, Bảo Phương quay đầu chạy về phía võ quán. Võ quán này vốn
chẳng có gì bên trong, những thứ đáng giá đều được đặt vào kho đóng khóa trước
khi ra về, học viên thường ở lại cùng nhau luyện tập nên cửa chính thường không
khóa trái. Chỉ đến khuya, sư phụ mới đến tắt đèn đóng cửa.
Nhìn
thấy cánh cửa hiện ra, Bảo Phương không khỏi vui mừng. Cô kéo mạnh cánh cửa để
lao vào bên trong.
Không
gian bên trong hoàn toàn im ắng. Không hề có những âm thanh kịch liệt nào cả.
Chỉ có điều, ngay trong sảnh là thân hình nằm bất động của Lăng Phong.
Như có
một luồng điện chạy dọc toàn thân, tim co thắt mạnh, kéo theo một cơn run lạnh.
Lẽ nào cô đến trễ, lẽ nào…
Bao
Phương run rẩy cất tiếng gọi:
- Lăng
Phong…
Không có
tiếng trả lời, hai mí mắt của Lăng Phong vẫn khép chặt, thân hình cũng nằm yên
bất động. Bảo Phương vội chạy đến bên cái thân thể bất động kia, quỳ sạp xuống
bên cạnh Lăng Phong, cô đưa tay lay nhẹ Lăng Phong, run rẩy gọi lần nữa:
- Lăng
Phong!
Lăng
Phong vẫn im lặng khiến tim Bảo Phương thêm sợ hãi, cô quan sát toàn thân cậu
tìm kiếm vết thương nhưng hình như không có bất cứ dấu hiệu thương tổn nào.
- Này! Lăng
Phong, anh mau tỉnh lại đi! - Bảo Phương đưa tay nắm lấy áo của Lăng Phong lay
mạnh, trong lòng xuất hiện nỗi sợ hãi khôn cùng, hai mắt bắt đầu xuất hiện vệt
nước.
Bảo
Phương đưa tay lên tìm kiếm hơi thở của Lăng Phong, cô vẫn cảm nhận được một
luồng hơi ấm nhẹ nhàng. Cảm giác nhẹ nhõm thoát ra khỏi lồng ngực, cô đưa tay
sờ vào túi tìm kiếm điện thoại định gọi cấp cứu. Nhưng vừa bấm số 1 thì nghe
một âm thanh khùng khục vang lên bên cạnh.
Lăng
Phong mở choàng mắt, nhìn Bảo Phương hoảng hốt gọi điện thoại thì không nhịn
được nữa đành phá ra cười. Bảo Phương nghe tiếng cười thì quay đầu lại, thấy Lăng
Phong đang nheo mắt nhìn mình cười thích thú thì hiểu ra ngay mình đang bị lừa,
cô vô cùng tức giận, đứng bật dậy.
- Mình
đã nói là cô ấy sẽ quan tâm mà. - Jay đứng dựa cửa cười nói.
Bảo
Phương quay đầu nhìn Jay, giọng nói cười cợt của cậu ta hoàn toàn khác với
giọng khàn khàn lo lắng lúc nãy. Quả là thiên tài diễn kịch mà, cả hai tên này
bày mưu trêu chọc cô. Cả người như bốc hỏa, Bảo Phương thẳng chân đạp thẳng vào
bụng Lăng Phong một đạp. Lăng Phong đang trong lúc vui vẻ không đề phòng liền
bị đạp một phát trúng bụng đau điếng, chỉ có thể hự lên một tiếng rồi nghiêng
người ôm lấy bụng nhăn nhó.
Jay thấy
Lăng Phong như vậy cũng đành nuốt nước bọt cái ực, e dè nhìn Bảo Phương, so với
Lăng Phong thì cậu mới đáng bị đánh vì người bày mưu chính là cậu. Cậu đứng bất
động nhìn Bảo Phương tức giận bước nhanh ra cửa sau khi ném cho cậu cái nhìn
giá băng.
- Thật
là may mắn! - Jay thở phào khi nhìn thấy Bảo Phương đã bỏ đi ra khỏi võ đường.
Cậu bước đến bên Lăng Phong dùng chân đá đá nhẹ Lăng Phong cười khoái trá hỏi:
- Này!
Không sao chứ?
- Để tôi
đạp cho ông một cái xem có đau không. - Lăng Phong nhăn nhó, tay ôm bụng nói.
- Haizz!
Nếu là tôi, tôi nhất định đạp xuống dưới một chút cho ông tuyệt tự luôn. - Jay
cười thích chí nói.
Lăng
Phong lườm Jay một cái rồi hít thật sâu đẩy hết cơn đau ra khỏi người, tay dang
ra, soải chân nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, thở ra một cái nhẹ nhõm.
Jay nhìn
bạn như vậy thì khóe môi nhếch lên cười khinh bạc rồi cũng thoải mái nằm xuống
bên cạnh Lăng Phong.
- Mình
đã nghĩ, cô ấy sẽ không quay lại. Thật tốt là cô ấy đã quay lại. - Lăng Phong
khẽ thì thào.
- Ngốc,
dù là ai cô ấy cũng sẽ quay lại thôi. Nhưng có một điều không thể phủ nhận là,
cô ấy không ghét cậu như lời cô ấy nói. - Jay cũng trầm tĩnh đáp lại lời tâm sự
của bạn mà không dùng giọng giễu cợt như mọi khi.
- Mình
đã tự hỏi: Nếu như cô ấy biết mình là cậu nhóc năm xưa thì sao? Cô ấy sẽ ghét
mình, căm hận mình vì là nguyên nhân hại chết ba của cô ấy, là nguyên nhân
khiến anh trai cô ấy rời xa cô ấy, khiến cô ấy trở nên cô độc và lẻ loi. Hay là
cô ấy sẽ đón nhận mình như một người bạn cũ.
- Cái đó
còn phải tùy vào suy nghĩ của Bảo Phương. Nếu muốn biết rõ, sao không nói cho
cô ấy biết? - Jay nghiêng người quay sang Lăng Phong hỏi.
- Mình
sợ… sợ rằng cái nhìn căm ghét cô ấy cũng sẽ không ban cho mình… - Lăng Phong
cảm thấy nhói lòng đáp.
Cậu rất
sợ, với bản tính của Bảo Phương, nói không chừng sẽ chán ghét cậu đến nỗi cũng
không dành cho cậu ánh mắt căm hận. Cậu sợ nhất là cô sẽ xem cậu như không khí,
sẽ coi sự tồn tại của cậu là vô hình. Bởi vì điều này còn khiến cậu có cảm giác
khó chịu hơn cảm giác bị ghét bỏ.
- Haha… nhìn
bộ dạng này của cậu cũng không tệ nhỉ. Cảm xúc lần đầu yêu đều như thế cả. -
Jay phá ra cười châm chọc.
- Chết
đi! - Lăng Phong chồm qua người Jay thọc lét trừng phạt.
- Này… này…
cậu sao lại sử dụng chiêu thức của đàn bà như vậy chứ. Nhột chết mất… cứu mạng…
Để tránh
mặt Lăng Phong, Bảo Phương quyết định nghỉ học võ ở hai võ đường, cũng không
muốn đến sân tập bắn nữa. Lăng Phong cảm thấy buồn bực vô cùng, đến trường gặp Bảo
Phương liền hỏi:
- Tại
sao lại nghỉ học võ, cũng không đến sân bắn?
Bảo
Phương không trả lời, hờ hững bước đi tiếp. Lăng Phong bèn đi nhanh lên trước
chặn đường Bảo Phương lại:
- Em
muốn tránh mặt anh đến vậy sao?
- Đúng
vậy! - Bảo Phương lạnh lùng đáp.
Lăng
Phong cảm thấy một cơn giận dâng trào, cậu siết chặt tay lại, giọng run run
hỏi:
- Anh
đáng ghét đến vậy sao?
- Ừ.
Thật phiền phức. - Bảo Phương lạnh lùng đáp - Nếu anh còn làm phiền tôi, tôi sẽ
lập tức chuyển trường.
- Em… - Lăng
Phong nhìn Bảo Phương, trong lòng cảm thấy buồn vô hạn, cô thật sự muốn tránh
mặt cậu đến thế sao, là ghét bỏ cậu đến thế sao? Vẫn biết giữa họ có khoảng
cách rất xa nhưng cậu chưa từng đòi hỏi hay hi vọng bất kì điều gì, chỉ muốn
được ở bên cạnh cô ấy mà thôi nhưng dường như ước muốn và hiện thực lại cách xa
nhau đến như vậy - Được! Từ nay anh sẽ không làm phiền em nữa.
Lăng
Phong nói xong, buồn bã bỏ đi, cậu đi lướt qua Bảo Phương, để lại sau lưng cảm
giác trống rỗng.
Bảo
Phương khẽ nhắm mắt lại. cô vốn là người lạnh lùng, cô vốn là muốn tuyệt tình
với cậu. Vậy mà khi thấy ánh mắt cụp xuống buồn bã của Lăng Phong, trong lòng
chợt cảm thấy có chút xao động. Là do cảm giác buồn bã của Lăng Phong truyền
đến cho cô hay vì lí do gì.
- Lăng
Phong! - Bảo Phương chợt lên tiếng gọi.
Bước chân
Lăng Phong khẽ khựng lại nhưng cậu không quay đầu nhìn lại. Bảo Phương nhìn
thấy bóng lưng của Lăng Phong cô đơn và buồn bã. Chưa bao giờ cô thấy cảm giác
này ở cậu.
Những
điều anh Bảo Nam
cảnh cáo, những điều Thục Quyên lo lắng vang bên tai Bảo Phương. Cô cảm thấy có
chút lo lắng và sợ hãi, nếu như Lăng Phong bị nguy hiểm, nếu như cậu có chuyện
gì xảy ra thì… Nghĩ đến đây, Bảo Phương thấy lạnh toát cả người. Trong lòng bất
giác lên tiếng cảnh báo cho cậu.
Hít một
hơi thật sâu, Bảo Phương cố mở miệng nói:
- Tôi
không biết anh là ai nhưng dường như anh đang gặp nguy hiểm. Cho nên hãy cẩn
thận một chút.
Trong
lòng Lăng Phong có một cảm giác ngọt ngào tuôn chảy, sự buồn bã lúc nãy bị câu
nhắc nhở này đánh bay, khóe miệng cong lên thành nụ cười, ánh mắt sáng rực quay
đầu nhìn lại Bảo Phương hỏi:
- Em là
đang lo lắng cho anh?
Bị nói
trúng tâm ý khiến Bảo Phương có chút bối rối, vẻ mặt thoáng ửng hồng nhưng cô
nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng phủ nhận đáp án:
- Không
phải…
- Vậy
thì là gì? - Lăng Phong mỉm cười tươi bước đến trước mặt Bảo Phương, dùng ánh
mắt cuốn hút của mình đổi lấy đáp án từ cô. Nhất quyết không cho cô phủ nhận.
Bảo
Phương nhất thời bị ánh mắt của Lăng Phong thu hút. Lúng túng, bối rối không
biết phải đáp thế nào cho đúng, lời nói trở nên ấp úng:
- Tôi là…
- Là
sao? - Lăng Phong cúi đầu kề sát mặt vào Bảo Phương, nụ cười trên môi có phần
đắc ý khi nhìn thấy Bảo Phương bị dồn đến chân tường.
- Là vì
Thục Quyên lo lắng cho anh cho nên tôi mới nhắc nhở anh mà thôi. - Bảo Phương
bị Lăng Phong dồn ép đành mượn cớ đáp.
- Vậy
còn em, em có lo lắng cho anh không? - Lăng Phong đưa tay vuốt nhẹ gò má Bảo
Phương, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô tìm kiếm một điều thú vị.
Bảo
Phương bị cái vuốt nhẹ của Lăng Phong làm cơ thể run lên, cổ họng cảm thấy khô
khốc trước cái nhìn của cậu, tim run lên khiến hơi thở muốn đứt quãng. Đây là
một cảm xúc thật khó chịu, Bảo Phương chưa bao giờ gặp cảm xúc này, trong lòng
có chút sợ hãi, vội vàng muốn thoát ra khỏi cảm giác đó. Cô cong chân đá thật
mạnh vào chân Lăng Phong
- Á… - Lăng
Phong bị đá bất ngờ, không kịp tránh né, đành nhận lấy một sự đau đớn ngay ống
chân, miệng rên lên thàng tiếng.
- Cấm
anh sau này xuất hiện trước mặt tôi, còn xuất hiện lần nào tôi sẽ đánh anh lần
đó. Nếu anh còn cứ quấy rầy tôi, tôi nhất định sẽ đá cho anh gãy chân luôn. -
Bảo Phương hất mặt ngạo nghễ nói.
Nói xong
cô quay lưng bỏ đi. Lăng Phong ôm chân đau nhăn mặt nhìn theo dáng cô, cuối
cùng đứng thẳng lên hét lớn:
- Sao em
không chịu thừa nhận là mình lo lắng cho anh chứ. Thừa nhận em sẽ chết à?
- Tôi
không lo lắng cho anh thì thừa nhận cái gì chứ!? Tôi nói rồi, cấm anh không
được xuất hiện trước mặt tôi, làm phiền tôi nếu không tôi chẳng thà đánh gãy
chân anh rồi chuyển trường. - Bảo Phương quay lại hét đáp trả.
- Được,
nếu em không muốn anh xuất hiện trước mặt em lần nữa thì chúng ta giao đấu đi.
Chỉ cần em thắng, anh bảo đảm sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Nếu không dù
em đi đến đâu anh cũng đi đến đó. Mãi mãi đi theo quấy rầy em.
- Việc
gì anh phải làm vậy chứ? - Bảo Phương bực tức hỏi.
- Bởi vì
anh thích em… - Lăng Phong không kịp suy nghĩ đã buột miệng nói, cậu vốn dĩ
không muốn nói ra điều này nhưng không ngờ cuối cùng cũng đã nói ra.
Nói xong
Lăng Phong có chút ngượng ngùng, cậu chưa từng thổ lộ với cô gái nào cả, đây là
lần đầu tiên. Cảm giác trong lòng có chút hồi hộp, có chút mong chờ, lại có
chút sợ hãi e dè. Luồng máu nóng chảy dọc toàn thân khiến gương mặt của cậu bỗng
chốc đỏ bừng lên.
Bảo
Phương cũng bị sự thổ lộ bất ngờ của Lăng Phong làm cho ngây người ra, nhất
thời không biết phải nói gì. Trong lòng lại có cảm giác muốn nổ tung. Cuối cùng
cô nghiến răng nhìn Lăng Phong đáp:
- Được… chúng
ta giao đấu, nếu anh thua, nhất định phải biến mất trước mặt tôi.
Là giao
đấu tự do nên Bảo Phương mới quyết định nhận lời. Cô biết về karate nhất định
không phải là đối thủ của Lăng Phong. Nhưng nếu cần thiết, cô có thể dùng nhu
đạo mà đối phó với cậu. Bảo Phương nghĩ như vậy cô có thể cầm chắc trong tay
chiến thắng.
Đó là
một phòng đấu khá rộng lớn, được trang hoàng đẹp mắt, dường như là sàn đấu cá
nhân chứ không phải là sàn đấu tập thể. Cả hai đều thay võ phục và bước vào
chính giữa sàn đấu.
- Nếu
anh thua, nhất định phải tránh xa tôi ra! - Bảo Phương nhìn Lăng Phong lần nữa
nhắc lại yêu cầu.
- Còn
nếu anh thắng…? - Lăng Phong nghiêng đầu hỏi lại.