Đài các tiểu thư - Chương 11

52.Ngày … tháng … năm…- Mồng ba Tết. 

Mãi
đến khi tôi đến ngã ba đèn đỏ ở đối diện nhà sách Nguyễn Văn Cừ, tôi mới nhận
ra sao mình lại thế này? Vội vã ra đón một chàng trai? Vớ vẩn thật. Ngược đời
thật. Tôi là gì của anh ta chứ? Tôi đâu có theo đuổi anh ta! 

Tiếng
bóp kèn tin tin phía sau đuổi tôi tấp đại vào lề và bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
Đến hay không đến? Đến thì làm như mình quý hắn lắm vậy, thích hắn lắm vậy,
welcome hắn lắm vậy. Không đến thì… cũng không phải vì người ta đã lặn lội vào
đây. Nếu là bạn bè bình thường thì ra đón cũng phải đạo thôi mà. 

Phải
thế nào thì đúng đây??? 

Sao cô
ấy đến muộn thế nhỉ? Hay kẹt xe? Hay ý cô ấy không phải nhà sách này?? 

Tôi
sốt ruột định gọi Thục nhưng có khi cô ấy lại bảo tôi lộn xộn, có tìm một cái
nhà sách cũng không xong. Đàn ông con trai không thể ngô nghê thế được. Tôi
nhét điện thoại vào túi trở lại và đi loanh quanh, cố tìm một cái nhà sách khác
gần đó. 

“Chú
cho cháu hỏi có cái nhà sách nào khác nữa ở đây không?” – Tôi hỏi chú giữ xe.
Chú ấy chỉ sang đối diện bên kia ngã ba – “Bên đó có cái nhỏ hơn. Gần trường Đại
Học.” 

Trong
lúc đang nghĩ đến điên đầu, tôi nhận ra Bằng. Anh bước qua đường với cái ba lô
khóac bên vai trái, mắt cứ ngó lung tung lên các dãy nhà mà không nhìn xe cộ.
Một chiếc xe ô tô lao đến……… 

Tôi
như chết giấc tức khắc. 

“Đi
đứng kiểu gì vậy hả??” – Tiếng người lái xe quát to, Bằng cười hihi giơ tay xin
lỗi. Tôi vẫn chưa thể hoàn hồn, dù rằng anh đã nhìn thấy tôi và cười toe chạy
đến. 

Mặt
nàng tái mét. Giống như vừa trải qua cơn ác mộng. Ai đã làm gì Du Thục của tôi?

“Thục
sao vậy?” – Tôi lay cô ấy – “Thục không khỏe à? Xin lỗi tớ không biết Thục đứng
bên này……” 

Cô ấy
chợt bật khóc. Nước mắt như giọt thủy tinh, rơi nhanh trên má nàng. Dù chưa
biết chuyện gì nhưng điều đó làm tôi đau xót xa, như thể ai đó vừa làm trầy
xước một thứ vô cùng quý giá của mình. Tôi khẽ đưa tay lên, lau gịot nước mắt
đọng trên má cô ấy bằng ngón tay cái. 

“Ai ăn
hiếp Thục vậy? Tớ sẽ giết hắn.” 

Bàn
tay của Bằng ấm áp và mạnh mẽ đặt lên má tôi, làm tôi như mềm ra, tan ra. Tôi
vừa hoảng sợ. Cảm tưởng như tôi sợ Bằng biến mất vĩnh viễn trước mắt tôi. Sợ
hãi tột đỉnh, hỏang hốt tột đỉnh. 

Và…tôi
không biết điều gì làm tôi khóc. Khóc vì mừng rỡ, khóc vì vỡ òa, khóc vì nhớ
nhung, hay khóc vì thấy mình sao quá suy tư, tính toán đúng sai – cái gì là nên
hay không nên để súyt chút đã không thể có cơ hội để hối hận. Cho dù là vì điều
gì, thì tôi cũng biết rằng, tôi yêu Bằng hơn tôi tưởng rất nhiều. 

Nếu không
cố gắng kiềm chế, có lẽ tôi đã ôm chầm lấy anh.

53.Ngày … tháng … năm…- Mồng ba Tết. 

“Không
sao…” – Thục lên tiếng sau một lúc lâu, quệt nước mắt và nổ máy xe – “Về thôi.” 

“Về?
Thục chở tớ về nhà ngủ dưới gầm giường của Thục à?” – Tôi nửa đùa nửa thật. Cô
ấy quay sang – “Uh.” 

Thục
nói tỉnh khô, không cười, mặt cứ cứng đơ. Tôi hơi bất ngờ trước phản ứng của cô
ấy, nên thôi không đùa nữa – “Có đi đâu thì cũng để tớ chở. Tớ không ngồi sau
xe con gái.” 

“Uh.”
– Cô ấy lại đáp tỉnh và bước xuống xe ra yên sau ngồi. Tôi cứ thế mà lên xe cầm
lái thôi. Cô ấy ngộ quá. 

Suốt
chặng đường tôi không nói gì cả, chỉ ngồi ôm…cái ba lô của Bằng. Bằng có hỏi
tôi gì đó, nhưng tôi không để ý nên không trả lời, thế là anh im luôn. Tôi còn
đang hoang mang trong cái cảm xúc mạnh mẽ vừa trải qua – những tưởng chính tôi
vừa thóat chết trong gang tấc. 

Mãi
một lúc khi tôi trở lại trạng thái ổn định, tôi nhận ra Bằng đang…đưa chúng tôi
lên Thủ Đức. Trời ạh. 

“Đi
đâu vậy trời?” – Tôi kêu lên và ngó quanh. Bằng dừng xe quay lại gãi đầu – “Tớ
chạy bừa thôi, hỏi Thục không trả lời.” 

“Hả?
Sao không hỏi lại?? Ngố thế!” – Thục trách với cái giọng vừa cáu vừa buồn cười
trước thằng ngố như tôi. Tôi cũng cười. Thực ra vì tôi cũng muốn chạy vòng
vòng, đặc biệt là khi chở theo Thục ở đằng sau. Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội
này. Hehehe. 

Thục
bảo tôi vòng xe lại, rồi cứ thế chạy đến nơi cô ấy ở. Một căn hộ tầng ba trong
chung cư, theo lời Thục. Sau khi gửi xe vào bãi, tôi định theo Thục lên thang
máy thì cô ấy đẩy tôi ra ngòai. 

“Bằng không
lên được, tối rồi.” – Cô ấy kéo tôi ra cổng, chỉ sang bên phải – “Cách sáu căn
có một cái khách sạn, ở đó nghỉ nhé.” 

Bằng
ló đầu ra nhìn theo hướng tay tôi và gật gù – “Okay.” Anh ta giơ tay chào tôi
theo kiểu quân đội, và quay đi, vẫn đeo cái ba lô trên vai trái. Tôi cứ nhìn
theo lưng Bằng, đột nhiên anh quay đầu lại, gửi tôi một cái…hôn gió, thật
nhanh, rồi tiếp tục bước.

Tôi
vừa nhỏen miệng cười thầm thì giọng Tấn như viên đạn xẹt làm tôi giật bắn –
“Bắt quả tang nhé, chị Ba!” 

Tôi
câm như hến, bỏ vào thang máy để lên nhà. Gã em nhiều chuyện cứ cười gian xảo,
nó nhìn tôi theo kiểu dò xét – “Hình như là chàng trong ảnh hử? Từ Bắc vào hử?” 

Hử, hử
cái con khỉ! Tôi lầm bầm rủa rồi chui vào phòng đóng cửa mặc kệ nó muốn nghĩ gì
thì nghĩ. Nhưng Tấn vẫn không buông tha tôi, nó húyt sáo inh ỏi và nói vu vơ –
“Hèn gì không chịu anh Trung, tay này giỏi tán tỉnh quá mà.” 

“Thôi
đi” – Tôi chịu không nổi mở cửa phòng – “Đó là chuyện riêng của chị, ok?” 
“Gì
nóng vậy? Em chỉ….” – Tấn đang nói thì chuông cửa reo. Nó đi ra mở. 54.Ngày …
tháng … năm…- Mồng ba Tết. 

Tôi không
hiểu sao Thục tỏ ra bất ổn khi nhìn thấy tôi, còn người thanh niên mở cửa lại
có vẻ thích thú. Anh ta là ai? Ở cùng cô ấy thì chắc là em trai hoặc anh trai
rồi. Dĩ nhiên không thể là chồng cô ấy! ^-^ 

“Tớ
đến trả Thục chìa khóa!” – Tôi giải thích về chuyến ghé thăm không được mời –
“Nhỡ Thục có việc cần xe gấp thì…” 

“Cảm
ơn, nhưng anh vào chơi nhé.” – Chàng trai tươi cười kéo tôi vào. Thục vẫn cho
thấy là cô ấy không muốn tôi có mặt ở đây lúc này. Vì thế, tôi xin lỗi và từ
chối – “Tớ nghĩ có lẽ muộn rồi, mai tớ sang.” 

Bằng
vẫy tay chào tôi, và cả Tấn, rồi lùi ra ngòai. 

“Khoan
đã!” – Tôi vừa gọi vừa chạy ra cửa – “9h không phải quá trễ, vào chút đi.” Mặc
kệ thái độ của Tấn, tôi đứng nép ở cửa và nhìn Bằng. Anh tỏ ra hơi thắc mắc,
nhưng rồi cũng bước trở vào. Lúc này tôi chỉ muốn Tấn thôi cái loại giọng điệu
bình phẩm về Bằng đi. Tốt nhất nên để nó tôn trọng Bằng, một người bạn và còn
hơn thế nữa, đối với tôi. 

“Anh
từ Hà Nội vào hử?” – Tấn bắt đầu cuộc tra hỏi của nó, chẳng hiểu nó lôi từ “Hử”
ở đâu ra. Tôi chỉ gọt trái cây và dọn ít chả lụa. Món này ngày Tết nhà nào cũng
mời, ăn đến ngán ngẩm, nhưng khổ nỗi ở đây chỉ có hai chị em, tôi cũng chẳng
chuẩn bị gì nhiều. 

“Ừ, tớ
từ ngoài ấy vào.” – Tôi đáp xong định mở lời hỏi thăm lại nhưng cậu ấy cứ hỏi
suốt – “Anh quen chị Thục ở đó hả?” 

Tôi
nhìn sang Thục, cô ấy chẳng nói gì, rót hai ly nước coca. – “Thục là chị à?” 

“Đừng
đánh trống lảng!” – Cậu em của Thục nói – “Có phải anh vào tìm chị ấy không?” 
“Tớ
vào tránh bão!” – Tôi cười, cố né những câu hỏi gài bẫy của anh chàng. Thục
ngước lên cau mặt – “Em hỏi đủ chưa?” 
“Chưa!
Anh tên gì? Mấy tuổi? Làm nghề gì?Anh thích chị tui phải không?” – Cậu em trai
hỏi tới tấp chẳng khác nào cảnh sát hỏi cung tội phạm. Nếu gặp anh chàng nào
nhút nhát thì chắc chỉ có đơ lưỡi mà đỏ mặt im thinh. 

Bằng
cho một miếng chả vào miệng nhai ngon lành, xong cầm ly nước lên uống, giọng
thoải mái – “Phần hỏi lý lịch thì cậu đưa cái đơn, anh điền vào cho tiện. Còn,
việc kia, nếu anh thích chị cậu thì sao?” 

Tấn
trợn mắt như thể nó không tin có kẻ thẳng thắn đến thế. Tôi hơi sững người một chút,
nhưng hơn hết tôi có phần đắc chí. Với kiểu tinh ranh như Tấn, thì chỉ có Bằng
mới trị được. 

“Chà,
sao trăng gì. Nếu thích chị tui thì phải tích cực vào.” – Đến lượt Tấn ăn miếng
chả - “Đã có người trực cửa nhà tui rồi, ba tui cũng sắp gả đi đấy!” 

Tôi
đập vào lưng Tấn, nhưng không kịp ngăn nó nói linh tinh. Bằng như bị sặc, anh
ho hằng hặc khiến nước văng tung tóe – “Thật sao??” 

Tôi
vội quay sang Thục, cô ấy trừng mắt nhìn em trai và bặm môi lại, điệu bộ của
một bà chị hung dữ đang cảnh cáo em trai mình – “Nhiều chuyện quá, đủ rồi,
Tấn!” 

“Thế
thì tớ ở đây trông chừng, không cho gã nào đến ve vãn Thục!” – Tôi nói mặc dù
bằng kiểu đùa cợt nhưng lại hoàn toàn là ý nghiêm túc. Thục bê nguyên bộ mặt
ban nãy nhìn Tấn sang dành cho tôi – “Cả anh nữa! Đi về đi!” 


ấy…mới dễ yêu làm sao. Rõ ràng là cô ấy thẹn, mà lại cứ tỏ ra cáu kỉnh đuổi tôi
đi. Em trai Thục cũng thấy thế, nên cậu ấy tủm tỉm bụm miệng cười. Tôi bị xua
ra ngoài khi chưa kịp uống hết ly nước và đĩa giò chả vẫn còn nhiều… 55.Ngày …
tháng … năm…- Mồng 4 Tết. 

Tết
đúng dịp cuối tuần nên thay vì theo luật phải mồng 4 đi làm, thì chúng tôi được
nghỉ luôn sang tuần sau. Lúc đầu tôi cảm thấy chán vì muốn đi làm càng sớm càng
tốt, hơn là nằm nhà xem ti vi hoặc ngủ đến mục mắt. 

Nhưng
năm nay tôi muốn ngày Tết dài hơn. 

Sáng
sớm, tôi đã dậy lúc 5h30, ra bếp hâm lại nồi thịt kho, chiên thêm cái trứng ốp
la, dọn bữa sáng cho Tấn. Sẵn tiện thấy cái máy đĩa, tôi bật luôn. Bài hát A
better day thì phải. Dạo sau khi Noel về, tôi bỗng chăm nghe nhạc hơn và cũng
lẩm nhẩm thụôc được một số bài. 

Mới mở
mắt dậy, tôi đã thấy tin của An – “Cậu ngủ ngon không? Hai người vui vẻ chứ?” 

Tôi
nhớ đến khuôn mặt An khi tiễn tôi ra sân bay, cứ như đó là lần cuối cùng gặp
tôi vậy. An khờ quá, hình như An sợ tôi rời xa cô ấy, làm rể đất Sài Thành thì
phải. 

Trả
lời tin của An xong, tôi thay áo sang tìm Thục. Dù sao thì cô ấy là mục đích
tôi vào đây, Sài Gòn chẳng có gì hấp dẫn tôi, ngòai nàng. Vả lại, cũng phải đề
phòng, cái gã “trực cửa” mà Tấn, em trai cô ấy đã nói tới. 

“Phải không
dzị?” – Tấn vò đầu khi vừa ló ra khỏi phòng – “Có người tự nhiên yêu đời ta
ơi!” 

Tôi cố
giả tỉnh ngồi ăn và xem tin trên ti vi. Nó rửa mặt xong xuôi thì cũng ngồi vào
bàn, ngó qua một lượt. – “Sao không dọn thêm cái chén? Dám cá anh ta sẽ mò sang
trong vòng năm phút.” 

“Ăn
đi. Nói nhiều như bà tám vậy!” – Tôi mắng nó vừa dứt lời thì chuông cửa kêu
tíng tong. Tấn liếc tôi đắc thắng và định đứng dậy đi mở cửa, nhưng tôi ngăn
nó, bảo để tôi. 

“Hi!
Goodmorning!” – Quả nhiên, chưa đầy năm phút. Hình như anh ta còn chưa chải đầu
– “Tớ đến đúng lúc thì phải?” 

Thục
mời tôi cùng ăn sáng. Bữa sáng đầu tiên trong đời tôi ăn không có cảm giác ngon
hay no mà là cảm giác…… sướng. Ít ra là cô ấy chấp nhận cho tôi ngồi cạnh, như
một người trong gia đình. 

“Anh
tên Bằng, cậu là Tấn phải không?” – Tôi mở lời khi thấy cậu em Thục tự nhiên ít
nói hơn tối qua. 
“Uh,
Tấn, Đoàn Du Tấn.” – Cậu ấy đáp – “Còn anh? Cái gì Bằng?” 
“Tô
Hữu Bằng. ^-^” – Tôi cười còn hai người kia trố mắt nhìn cứ như tin thật. – “Tớ
đùa thôi, Phạm Gia Bằng.” 

Đó là
một cái tên hay. Nhưng cũng lần đầu tôi biết cả họ lẫn tên của anh, điều mà tôi
chưa từng quan tâm tới. Và cho đến khi Tấn hỏi một lượt nhiều câu, tôi mới nhận
ra hình như tôi yêu một người mà tôi thậm chí chẳng biết họ tên, tuổi tác, gia
cảnh của anh ta nữa. 

Bằng
nói anh hai mươi ba tuổi rưỡi, tính ra thì hơn tôi vài tháng. Anh sinh ra và
lớn lên ở Hà Nội, nhưng gia đình đã chuyển về Vĩnh Phúc để sống gần ông bà. 

“Anh
là ca sĩ à?” – Tấn hỏi khi tôi bảo mình là người chơi trong ban nhạc. Tôi lắc
đầu – “Không, anh chỉ chơi trống, thỉnh thoảng mới hát”. 
“Trống
hử? Hay nhỉ…” – Cậu chàng gật gù – “Lúc nào đấy phải lĩnh giáo mới được. Còn
giờ thì tui đi ra ngoài tí, anh chị cứ tự nhiên nhé.” 

Tôi
nhe răng cười trong khi Thục liếc em trai sắc gọn – “Em đi với ai?”. Cậu em
trai nhún vai – “Đưa bạn gái về ra mắt. Chị cũng nên thế đi. Hehe” 

Thục
có vẻ lo lắng gì đó rồi kéo tay cậu ấy vào bên trong cốt để nói chuyện riêng, không
cho tôi nghe. 56.Ngày … tháng … năm…- Mồng 4 Tết. 
Lường
trước tật nhiều chuyện của Tấn, tôi phải dặn dò gần như năn nỉ nó. – “Em đừng
nói cho ba biết chuyện anh Bằng nhé.” 

“Em không
nói thì chị cũng phải nói đi, đâu có giấu được.” – Tấn nói giọng nghiêm túc –
“Nhưng sẽ khó khăn đấy.” 
“Khi
nào đến lúc đã.” – Tôi khẳng định như một lời hứa. Từ sau khi tôi bị Duy phản
bội, người thân ai cũng sợ tôi yếu lòng lần nữa. Tấn gật đầu, tôi cảm thấy có
chút nhẹ người. Không hiểu sao. Tôi sợ bị chống đối. 

Sau
khi phụ Thục dọn chỗ bát đĩa của bữa sáng vừa ăn xong, tôi đi lòng vòng trong
phòng khách trong lúc chờ cô ấy thay quần áo. Thục bảo sẽ đưa tôi đi vài nơi để
giới thiệu Sài Gòn, còn khéo đùa thêm một câu – “Lần này thì Thục là “Hướng dẫn
dạo” hen.” Phụ nữ nhỏ mọn cực kỳ, chuyện bé xíu mà cứ ghim trong lòng mãi. 

Ở góc
phòng có một cây mai nhỏ, nở hoa vàng rực rỡ và được treo lủng lẳng đủ các thứ,
nào lượng vàng, nào dây thẻ bài Phước Lộc Thọ, nào chuông, nào châu, nào thiệp
chúc… Theo thói quen, tôi giở bừa một tấm để đọc. 

“A
beautiful spring is coming. Even without me, hope you enjoy your season days.
Love you, Duy” 

Giọng
điệu như của một người yêu, nhưng hình như không được tốt đẹp cho lắm. 

Đó là
tấm thiệp của Duy, anh ta gửi cho tôi thông qua Hân. Tôi hững hờ đọc, hững hờ
treo lên. Tấn nói hình như tôi đã vượt qua cái giai đoạn nhạy cảm để giấu đi
những gì liên quan đến cuộc tình cũ. 

Bằng
đã đọc nó, tôi trộm quan sát thái độ của anh, nhưng cũng không thể miêu tả nó
cụ thể được. Dường như Bằng xem nó như một thông tin mới, được cập nhật, vậy
thôi. 

“Xong
rồi à?” – Bằng ngước lên khi thấy tôi – “Ở đây có cái Chùa nào không, tớ muốn
xem bói.” 

Cô ấy
và tôi đi xe búyt lên tận cái nơi gọi là Phật Cô Đơn gì đấy. Tôi hỏi Thục, tại
sao lại là Phật Cô Đơn, vì chẳng lẽ Phật mà cũng có người yêu hay sao mà Cô Đơn
với chẳng Cô Đơn. Cô ấy chỉ che miệng khúc khích cười – “Đâu phải Cô Đơn nghĩa
là không có người yêu đâu. Có những người yêu nhau mà vẫn cô đơn…” 

“Thế
à?” – Tôi vu vơ – “Thục từng yêu chưa?” 

Cô ấy
quay sang tôi nghiêng đầu, gió ngòai đường lùa qua cửa sổ làm tóc cô ấy bay lòa
xòa. Thục khẽ đưa tay vén tóc, nhưng tôi giữ lại. – “Cứ để thế, tớ thích nhìn
tóc Thục bay. Rất dễ chịu.” 

Tôi
nên trả lời là “Rồi”, nhưng trong thóang chốc, tôi nghĩ có thể tôi cũng chưa
từng thực sự yêu. Bằng lại nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thăm thẳm, chứa chan rất
nhiều, rất nhiều nỗi đắm say, rạo rực khiến tôi gần như bị lạc giữa ma trận
toàn những…trái tim. 

“Thôi
đừng nhìn Thục như thế.” – Tôi quay mặt đi, lộ rõ sự bối rối. Bằng giở giọng cà
rỡn – “Tại sao? Thục sợ bị chết đuối à? Ai cũng bảo mắt tớ đẹp như Orlando
Bloom.^-^” 

Trời
ạh. Chảnh chưa kìa! 

Nhưng
mà, có thể cũng đẹp không kém Orlando Bloom ấy nhỉ? 

Đông,
đông quá. Đông gần như chùa Hương ngày lễ hội ấy. Nhưng ngột ngạt, chật chội và
bụi khói nhiều hơn, nóng bức hơn. Mới đi có chút xíu mà mồ hôi tôi đổ như tắm.
Nắng thế này thì không khéo khi về lại Hà Nội, chẳng ai nhận ra thằng Bằng
trắng trẻo đẹp trai nữa rồi.^-^ 

“Sao
mặt nhăn như khỉ vậy?” – Thục bung ô ra che cho tôi, ôi trời sao cô ấy không
dùng ô sớm hơn? Tôi giật cái ô để cầm cho cả hai vì tôi cao to hơn – “Thục định
cho tớ tắm nắng à? Tớ sắp thành lợn quay rồi đây.” 

Cô ấy
cười toe – “Quên là có mang theo dù.^^” – tôi tức khí đã cốc nhẹ vào đầu cô ấy
một cái.

thờ[�� Hp�h��iện thoại vẫn đang áp vào
tai. Như không hề quan tâm tới Hân đang trố mắt nhìn, tôi lắp bắp vào máy –
“Ở..ở đâu..vậy?” 

“Để
xem… đường Nguyễn Văn Cừ…” – Bằng như đang nhìn xung quanh để đọc tên đường –
“Tớ cũng không biết đây là đâu nữa. Tớ đang trên xe búyt.” 
“Xuống
trạm ở nhà sách đi. Thục sẽ ra đó.” – Tôi bảo Bằng rồi cúp máy luôn. Nhỏ Hân
nheo mắt cố đoán chuyện gì, xong nó la lên – “Đi đâu vậy??” 

Tôi
đeo túi, giật tấm ảnh trên tay nó và chỉ kịp vẫy tay chào Bye bye. 

Nhà
sách? Nhà sách nào nhỉ? Có phải cái nhà sách vừa nãy xe chạy qua không? 

“Anh
ơi, cho xuống đây ạ.” – Tôi gọi to và nhảy xuống khi chiếc xe vừa giảm tốc độ,
rồi đi ngược về hướng ban nãy có một nhà sách lớn. Gần 6 giờ, bụng tôi bắt đầu
cồn cào. 
Tôi
tìm một chỗ trống để đứng chờ cô ấy, bên cạnh bãi giữ xe nhà sách. Mồng 3 Tết
mà cũng có nhiều người đi mua sách thế nhỉ? Đa số là trẻ con đi cùng với bố mẹ.
Nghĩ lại hình như cả đời tôi đến giờ chỉ bước vào hiệu sách độ vài lần, đếm
trên đầu ngón tay còn thừa.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3