Hoàng Hậu Anh Túc- Chương 112 phần 2

Tôi
có chút nóng nảy, nếu Hà công công không đợi được tôi, lại vào thấy tình cảnh
như vầy thì chết. Tôi hít mạnh một hơi, sùng sức cắn một miếng trên cổ HÀm mặc,
Hàm Mặc thở hắt ra, tay lỏng chút, tôi nhân cơ hội đó chui ra, nhìn ánh mắt khó
hiểu của Hàm Mặc, cắn răng chạy ra khỏi thư phòng.

Tôi
dường như chạy chậm lại khi ra tới ngoài cửa, cảm thấy tim đập bình bình, vừa
nhìn thấy ánh mắt bá đạo của Hàm Mặc, dường như đã thay đổi thành một người
khác, cường ngạnh mà lạnh lùng thấu xương. Chẳng mấy chốc ra đến cửa, Hà công
công đón, đầu có chút choáng váng, thầm kêu chết chắc rồi. Vừa rồi lúc uống rượu,
cả người loạng choạng lại bốc ra toàn mùi rượu. Nói không phải chứ nếu như bị
Long Kỳ phát hiện ra thì mọi chuyện lại trở nên phức tạp hơn rồi.

Xe
ngựa đưa tối hướng về cung Phiêu Hoa tới, vẫn là Hà công công nghĩ chu đáo, bảo
tôi đi thay quần áo rồi mới tới cung điện của Long Kỳ. Đợi khi tôi thay xong quần
áo rồi, sắc trời đã tối mịt, vội vàng được cung nữ đỡ, hướng cung chính đến.
Vàư bước vào cửa đã thấy Long Kỳ đang ngồi phê tấu chương trước bàn. Nhìn thấy
tôi, con ngươi đen híp lại, thả sổ con xuống, nhìn không ra vui buồn gì. Tôi nở
nụ cười, cất giọng thánh thót, “Hoàng thượng!”


công công đứng đằng sau, cúi đầu nói, “Nương nương, Hoàng thượng vẫn chưa ăn tối
ạ!” Tôi cau mày, nhìn chàng bảo, “Sao chàng còn chưa ăn vậy?”

Long
Kỳ than nhẹ, con người đen xem xét tôi, “Không thấy ái phi, trẫm sao có thể nuốt
nổi?” Tôi hơi kinh ngạc, nghe được trong giọng Long Kỳ có một luồng ghen tuông,
nhưng mà Long Kỳ yêu rất mạnh tôi biết rất rõ. Tôi có chút trách cứ chàng một
cái, xoay người bảo Hà công công chuẩn bị thức ăn, ngồi vào bên cạnh chàng, tựa
đầu lên vai chàng, thầm oán nói, “Lần sau không cho phép vậy nữa, cho dù không
đợi được em, chàng cũng nên ăn trước nha!”

Bỗng
Long Kỳ nâng cằm tôi lên, làm cho tôi nhìn thẳng vào chàng, có tia bất đắc dĩ lại
áp lực gì đó, nhìn chăm chú một lát rồi chàng mở miệng nói trầm trầm, “Sau này
không gặp Vũ Nhi, ta sẽ không ăn cơm!”

Như
là kháng nghị vậy, trong mắt chàng loé lên tia cố chấp. Có lầm không đây? Không
ngờ chàng lại còn khiêu chiến với tôi nữa. Được rồi, dù gì thì sau này ngày nào
em cũng ở bên cạnh chàng, đồng ý với chàng vậy, tôi nở nụ cười tươi rói.

Lúc
này, phòng ăn đã bưng đồ ăn vào, cùng Long Kỳ ăn xong, tắm rửa sạch sẽ, nằm lên
giường, nhìn ra được vẻ mặt chàng có chút không cam tâm. Nghĩ đến chuyện do tôi
đi gặp Hàm Mặc mà làm cho chàng nghi ngờ, trong lúc tôi còn hờn dỗi, tôi chống
khuỷu tay đứng lên nhìn chàng vô tội. Hai người cảm thấy đều hiểu được chuyện
gì xảy ra, chàng không nhìn tôi, còn giả vờ nhắm mắt ngủ, tôi xoa xoa miệng,
ghé sát bên mặt chàng hôn nhẹ một chút, hai lần, ba lần…Mong ngóng chàng có
lương tâm phát hiện ra. Rốt cục đến lúc bị tôi chọc cười, chàng hơi cau mày, hé
miệng, mở mắt loé lên như ánh sao đêm, kéo một nhát tôi vào lòng, hừ khẽ nói,
“Tiểu Yêu tinh!”

Tôi
nở nụ cười, cười đến ngọt ngào giảo hoạt, ha ha! Chàng vẫn phải chịu khuất phục
rồi! Tôi chôn sâu mặt vào trong ngực chàng, nhỏ giọng so đo, “Đừng có bảo em là
tiểu yêu tinh, khó nghe chết lên được!”

Chàng
hét lớn một tiếng, xoay người áp lấy tôi, tôi còn chưa kịp kêu lên, đã bị đôi
môi bạc nóng bỏng ập xuống, mở to mắt, có cảm giác như đôi môi đang bị mật hôn tra
tấn, Long Kỳ thở hổn hển, đưa tay lên che kín đôi mắt tôi, khẽ ôn nhu trách mắng,
“Nhắm lại!”

Tôi
khẽ cắn môi dưới, trước mắt tối sầm lại, cứ để mặc cho chàng một lần nữa áp tới
gặm nhấm, phát ra tiếng rên rỉ khát vọng ôm chặt lấy Long Kỳ, chàng bỏ tay che
mắt tôi ra, lập tức ánh sáng tràn tới, hai ngọn nến lung linh cháy, từng giọt nến
trong suốt. Nhìn cảnh yên tĩnh như mặt nước, tôi ngẩng đầu lên thấy chàng đang
cúi nhìn tôi, con ngươi đen sẫm như bóng đêm, ngọn lửa tình dục bên trong có thể
thiêu đốt con người ta thành tro tàn, nói khàn khàn, “Hôm nay nha đầu đi chơi
chắc vui lắm hả?”

Tôi
mím môi, giả vờ ngoan tâm, chun mũi lại, “Chàng khó chịu lắm sao”

Vừa
định giả vờ giả vịt buông chàng ra, đã bị chàng đột nhiên ôm chặt lấy, “Cứ tuỳ
hứng như vậy, phải trừng phạt nghiêm khắc một chút mới được”

Long
Kỳ cười khẽ ra sức hôn lên đôi môi tôi, tôi bật kêu lên một tiếng, nở nụ cười
tươi rói.

Trời
sáng bạch, trong lúc mơ màng tôi đưa tay ra quơ bên cạnh, tỏng đầu cũng biết
chàng đã dậy rồi, mắt cũng không mở nổi, cuọn tròn người lại, đổi tư thế lại ngủ
tiếp, mãi cho tới lúc Hoan Nhi gọi to trước cửa phòng mới dậy. Rửa mặt chải đầu
xong tới ăn sáng ở trên đình, tôi híp mắt nhìn về chân trời xa xa, mặt trời
đang từ từ nhô lên, bắn tia muôn vàn tia sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt. Tâm
tư vô cùng tốt, ăn xong điểm tâm, tôi dẫn theo Hoan Nhi, Tiểu Thuận Tử tới cung
điện của Thái Hậu. Trước kia chỉ cần nhắc đến Thái Hậu, trong lòng tôi không hiểu
sao rúm lại, hiện giờ trong lòng tôi dường như tràn đầy dũng khí, đã điều chỉnh
tâm tình rất tốt, Thái Hậu có gì mà phải sợ chứ? Con hổ không phát uy được, coi
thường tôi là con mèo bệnh tật sao? Tôi không thể cứ bị động mãi, hiện giờ tôi
muốn tung chủ động ra, xem ai diễn trò hay hơn ha?

Hôm
nay tôi cố ý mặc rất đơn giản, không mặc quần áo Hoàng Quý phi, nhìn tổng thể
khá giống các phi tần khác. Điện Thái Hậu chưa bao giờ bước chân tới đã hiện
ngay trước mắt, tôi thong dong nhấc chân đi qua, thị vệ đằng trước nhìn thấy
tôi đến thì có chút bối rối rồi vội vàng hành lễ đón chào, tôi mỉm cười, “Không
cần đa lễ!”

Thái
giám chạy nhanh vào điện truyền báo, chỉ lát sau đã ra mời tôi đi vào. Tôi khẽ
cười nhạt, để Tiểu Thuận Tử ở lại, dẫn theo Hoan Nhi đi vào trong, chỉ thấy
Thái Hậu đang ngồi ghế chủ nhà, còn Lệ phi thì đang ngồi ghế khách bưng trà.

Tôi
nắm chắc Lệ phi đã tới chỗ Thái Hậu này, tiến lên hành lễ với Thái HẬu. Mặt
Thái Hậu biến sắc rồi trở lại bình tĩnh rất nhanh, Lệ phi cũng hành lễ thỉnh an
với tôi. Tôi ngồi xuống ghế khách, nở nụ cười tươi, “Ngày hôm nay Vũ nhi thấy bầu
trời rất đẹp, lại nghĩ đến muốn ở cùng Thái Hậu, Lệ phi tỷ tỷ hưởng thụ tình
xuân ấm áp này! Chắc không quấy rầy đó chứ?”

Thái
Hậu và Lệ phi cùng thoáng nhìn nhau, Thái Hậu cười nhạt gật gật đầu, “Khó có được
Vũ phi bớt chút thời gian đến chơi, bản cung đương nhiên hoan nghênh, sao lại bảo
là quấy rầy chứ? Tiết trời hôm nay càng ngày càng ấm áp, ba người chúng ta phải
nên tận dụng hưởng thụ mới được!”

Tôi
không đoán nổi rốt cục Thái Hậu có biết hay không, là tôi đã biết lần trước đẩy
tôi xuống nước là do bà ta an bài, nhưng mà xem tên thái giám giả kia đi vội
vàng, chắc là chưa tới chào hỏi với Thái Hậu rồi! Trong lòng tôi âm thầm may mắn,
gật gật đầu, hình như có chút tâm sự vô hạn thở dài, “Aizzz…Từ lúc mình tiến
cung, cứ từng đợt từng đợt chuyện phát sinh, cũng không thể có thời gian tâm sự
với Thái Hậu được, thật sự là lỗi của Vũ nhi, Thái Hậu vốn là trưởng bối cần phải
kính trọng, Vũ nhi xin nhận lỗi thất lễ trước đây!”

Trên
mặt tôi thể hiện đúng lúc, quả thật là xin lỗi rất thật lòng, Thái Hậu và Lệ phi
kinh ngạc hoảng sợ, lại cùng thoáng nhìn nhau, tôi cụp mắt xuống dùng khoé mắt
liếc nhìn, Lệ phi lên tiếng, “Xem muội muội nói linh tinh gì thế, Thái Hậu sam
dám quở trách muội chứ?” Lời nàng ta có chút cứng nhắc, không có Thái HẬu khéo
đưa đẩy tôi nghe ra được nàng ta rất mất tự nhiênn, Thái Hậu trêu ghẹo bảo, “Lệ
phi nói đúng lắm! Trong cung phát sinh việc này ta cũng rất khó chịu, thoạt
nhìn tâm tình Vũ Nhi có vẻ thoải mái chút, ta cũng thật cao hứng quá!”

Tôi
ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Thái Hậu cười, chớp chớp mắt, nói đơn thuần, “Đều
do Vũ Nhi lộn xộn, chọc việc này, lần trước ở trên đại điện còn tranh luận với
Thái Hậu nữa, thực ra thì Vũ Nhi cũng không muốn như vậy, chỉ là lúc đó nô tì
vưa xảy thai xong, tâm tình quá kém, không khống chế được cảm súc mới thốt ra
những lời như vậy, hy vọng Thái Hậu đừng để trong lòng!”

Thái
Hậu kinh ngạc, trợn to mắt nhìn, dường như rất khó tin tôi vì chuyện đó mà nói
xin lỗi, hơn nữa trong giọng nói rất khẳng khái, thái độ khiêm tốn, Lệ phi cũng
kinh ngạc như vậy, tôi nhân cơ hội đó ngẩng đầu lên, thần sắc càng rõ ràng, đôi
mắt toát lên tia ảm đạm, tiếp tục nói, “Từ lúc Vũ Nhi tiến cung tới nay, không
có một tỷ muội tốt nào, không hiểu vì sao mà mọi người đều bất hoà với nô tì,
không chịu làm bạn với nô tì, Vũ Nhi thực sự thấy bị cô lập, tuy thân là Hoàng
Quý phi nhưng mà Hoàng Thượng nhiều việc, không phải lúc nào cũng làm bạn bên cạnh
nô tì suốt được, Lan phi thì cũng bị đày vào lãnh cung rồi, vì thế…Vì thế sâu
bên trong hoàng cung…nô tì không có lấy một người bạn tri kỷ nào cả! May mà còn
có Lệ phi” Tôi nói đến đây quay đầu nhìn sang Lệ phi đang sửng sốt, nói xin lỗi
chân thành, “Lệ phi tỷ tỷ, lần trước đánh nha hoàn của tỷ, ta cũng không phải
thật lòng, sáng nay ta dẫ bảo hình bộ thả nàng ấy ra rồi! Ta nghĩ nàng ấy có lẽ
sẽ nhanh chóng trở lại bên cạnh tỷ rồi. Vũ nhi lúc này nói lời xin lỗi tỷ!”

Nhìn
hai khuôn mặt sửng sốt, tôi biết đoạn thành tâm thành ý này của tôi đã làm cho
lòng các nàng ấy sinh ra thay đổi, chỉ là không rõ các nàng ấy nghĩ thế nào.
Tôi lấy sự cô đơn bất lực trong cung ra làm lý do, ham muốn được học hỏi giao
lưu bạn bè, tuy nói cái kiểu hữu nghị này trong cung rất khó có, nhưng coi nhóm
nàng ta hiện giờ mà xem, vừa lúc bọn họ tạo thời cơ tốt cho tôi, hiện giờ chỉ cần
họ tỏ thái độ thế nào thôi.

Trong
mắt Thái Hậu loé lên tia sáng tính kế, nhưng sắc mặt thì vẫn lạnh, nở nụ cười
nhạt, “Aizzz….Nhớ lại cảnh bản cung vừa tiến cung cũng có chút giống cảnh Vũ
nhi, khi đó tiên đế chỉ độc sủng một mình ta, làm cho các tỷ muội khác đều bài
xích ta, gây bất hoà với ta, điều này quả thật làm cho người ta rất khó sống nổi!”

Thái
Hậu đến cả mặt mũi cũng không trả lời tôi ngay, nhưng mà vì chuyện của tôi làm
cho bà ta nhớ lại chuỵện cũ của mình, xem ra cũng chạm vào nỗi xúc động trong
lòng bà ta. Theo lý àm nói, Thái Hậu định giết tôi, nhưng vì sao bà ta lại muốn
giết tôi chứ? Giết tôi có lý do gì không? Trong lòng tôi đã rõ rồi, lúc trước
bà ta quả thật định khống chế hậu cung để khống chế Long Kỳ. Nhưng mà do Long Kỳ
chỉ độc sủng tôi, mà lúc trước tôi và bà ta quan điểm đối lập nhau, đương nhiên
nghĩ ra là do tôi làm trở ngại, lúc này vòng vèo, lần này tôi có ý đồ đến, cũng
biểu lộ muốn làm hoà với bà ta, muốn hậu cung vững vàng. Theo lời bà ta nói vừa
rồi, lần này tôi lấy lý do trên là đúng lắm, bà ta hiểu được cảm  giác nữ
nhân trong hậu cung cùng phi tần trong cung mà đối nghịch nhau. Bà ta có thể vì
lý do này mà tin tưởng tôi nói không nhỉ? Tôi cũng chưa hoàn toàn chắc chắn cho
lắm.

Vẻ
mặt tôi phụ hoạ nhìn bà ta, khẽ cắn môi dưới, “Thái HẬu nói đúng lắm ạ, hiện giờ
nô tì mới cảm giác được con người sống ở đời, nếu bân cạnh luôn cô độc một mình
thì sẽ sống chán lắm, như trong hậu cung này vậy, có thể nói chuyện được cùng
nô tì chút chri có Thái Hậu và Lệ phi tỷ tỷ thôi ạ!”

“Không
phải Haòng thượng ngày đêm đều ở bên cạnh ngươi đó sao? Sao mà lại cảm thấy cô
tịch chứ?’ Lệ phi làm phi tử của Long Kỳ, là kẻ đối địch một bên với tôi, lúc
này cho dù nàng ta lòng thì hướng về đại hoàng tử nhưng tôi so với nàng ta càng
được sủng ái hơn chút, điều này mà nói sẽ luôn làm cho nàng ta không cam tâm,
trong lòng có chút ghen tỵ.

Tôi
cười khẽ một tiếng, “Tỷ tỷ đã quên rồi ư? Ngài ấy là quân vương mà! Ôn nhu chẳng
quan chỉ là một góc nhỏ của ngài ấy thôi, trong lòng ngài ấy trung tâm vẫn là
thiên hạ! Đến cả đêm ngày cố chống đỡ, muội cảm thấy rất vui mừng, chỉ là quân
vương vô tình, đến cả muội cũng đều không nắm chắc được có thể buộc chặt được
ngái ấy bao lâu nữa!”

Những
lời này vẫn chôn sâu trong đáy lòng tôi, là nói với Lệ phi mà cũng chính là tự
nói với bản thân mình!

Lệ
phi trợn to mắt nhìn, kinh hãi những lời tôi nói ra. Phải biết rằng một phi tử
được sủng ái kiêng kỵ nhất là nói kiểu này. Thái Hậu cũng có chút mê đi, những
lời tôi nói này, nữ nhân đứng cao nhất trong hậu cung đều biết rõ, bởi vì họ đều
đã trải qua, những này đó là những lời thật lòng từ trong tâm khảm tôi xúc động
nói ra, trên mặt tôi không cần giả vờ, vẻ mặt đã biểu hiện rõ, nhưng mà tôi rất 
rõ mục đích chân chính của chuyện tôi cần làm là gì!

Thái
Hậu gật gật đầu, “Không ngờ Vũ nhi tuổi còn trẻ mà đã ngộ ra đạo lý này, thật
khó có thể tin nổi!”

Tôi
ngước mặt lên hỏi, “Thái Hậu, người có thể hiểu những lời của nô tì ư?”

Thái
Hậu bị tôi hỏi, sắc mặt hiện lên cảnh nhớ lại, đáp rõ, “TA đương nhiên có thể
hiểu được!”

Tôi
cười bảo, “Vậy thì thật tốt quá đi, cuối cùng trong cung còn có thể tìm được một
người biết nói những lời tri âm!”

Trong
mắt Thái Hậu xẹt qua nhanh, gật gật đầu. Tôi biết tôi trong mắt bà ta đã chuyển
dần thành một cô gái không có tâm cơ, có lẽ lúc này trong lòng bà ta đang tính
xem nên đối xử với tôi thế nào đây?

Tôi
đương nhiên biết sẽ không nhanh chóng làm Thái Hậu lơi lỏng sự cảnh giác đối với
tôi. CẦn phải có thời gian, đợi khi nào bà ta nghiên cứu xong tính cách của
tôi, tự nhiên sẽ động lòng với tôi thôi. Tôi chỉ cần đợi tới lúc đó tìm hiểu
xem long bào được giấu ở chỗ nào là ổn.


đó cùng Thái Hậu dùng cơm trưa xong tôi xin phép cáo từ. Xem thái độ của họ với
tôi mà xem, đã có sự hoang mang với tôi. Tôi giả vờ cực kỳ vui vẻ, tôi phải tự
cẩn thận vẫn tốt hơn, không cho bọn họ lầm tưởng tôi là do Long Kỳ phái tới dò
xét họ một cách chi tiết là tốt rồi, nếu không kết quả thảm hại không ngờ.

Xem
ra tôi phải dùng một ít mưu kế nhỏ để đoạt được chuyện này mới được.

Rốt
cục tôi cũng đợi được thời cơ. Từ hôm đến chỗ Thái Hậu, dường như tôi có chút rảnh
rang mà đi ngồi nhiều hơn, dần dần thái độ của họ cũng có chuyển biến chút ít với
tôi, chỉ là lời nói trong đó vẫn rất cẩn thận, không lộ ra chút sơ hở nào. Xem
ra tôi chỉ gây hoang mang với họ thôi, còn muốn cho họ tin tưởng thật sự thì
còn phải biểu hiện khác đi. Hôm nay lúc tôi đi gặp Long Kỳ, trong lúc vô tình
nghe được Long Kỳ và viên quan bàn luận, nghe giọng điệu của viên quan nói là
trong dân gian xuất hiện một thế lực phản loạn, Long Kỳ đang lệnh cho quân xa tới
bình loạn hơn nữa phải bắt được kẻ đầu sỏ dùng cực hình. Trong lòng tôi âm thầm
cân nhắc, chuyện này cả nước đều biết cả, không tính bí mật gì, tôi nghĩ muốn
dùng nó để đánh tan sự hiềm nghi của Thái Hậu với tôi. Nếu tôi thật sự là do
Long Kfy phái tới điều tra họ, sao lại tự dưng thông tin cơ mật chứ? Hơn nữa
tuy tôi không dám đoán, theo lời quan viên nói về phản loạn có phải có liên
quan tới đại hoàng tử hay không, nhưng nhất định sẽ làm cho Thái Hậu để ý tới.

Hơn
nữa, vụ án chết người này cũng không cần giữ bí mật, có lẽ đã rót vào trong tai
Thái Hậu rồi cũng chưa biết chừng. Ý nghĩ thông suốt, tôi cùng Long Kỳ ăn điểm
tâm xong, liền làm bộ như đi giải sầu, nghe tiểu thuận tử bẩm báo, Thái Hậu và
Lệ phi đang cùng ngồi uống trà, tôi dẫn theo Hoan Nhi có chút cô lập đứng lặng
lẽ ngắm muôn hoa, nhìn chung những phi tần khác đều ai ai cũng đúng, cùng nhau
chơi, do tôi ở cạnh một đoá hoa nên bên tai truyền đến một câu hành lễ cũng
kính, “Nô tài xin thỉnh an quý phi nương nương!”

Tôi
giả vờ kinh ngạc quay đầu lại, cười nói, “Thường công công xin đứng lên, thế
nào mà Thường công công cũng ở đây ngắm hoa sao?”

“Nô
tài không dám, nô tài là phụng mệnh Thái HẬu nương nương, xin mời quý phi nương
nương tới cổ các phẩm trà ạ!”

“Ôi!
Hoá ra là Thái Hậu các ngài ấy cũng ở trong này ha!” Tôi vô cùng hứng thú nói,
nhìn theo ánh mắt thái giám, thấy Thái Hậu đang nhìn tôi cười cười! Trong lòng
tôi cười đến càng ngọt ngào hơn, nhấc tay áo lên khoan thai đi tới phía bà ta.

 

Báo cáo nội dung xấu