Hoàng Hậu Anh Túc- Chương 107 phần 1

Chương 107 

Sáng
sớm hôm sau, lấy Hà công công dẫn đầu, có sáu cung nữ cầm y bào cùng phượng ấn
mang đến, Hà công công cười mị nháy mắt, “Nô tài xin thỉnh an Quý phi nương
nương!”

Tôi
cười nói, “Tốt lắm, tốt lắm, đừng đùa nữa!” Hà công công chỉ tay vào bộ y bào
kia nói, “Nương nương, đây là Hoàng thượng mời Y phòng trong cung mất mấy ngày
mới làm gấp ra được y phục của quý phi, xin mời nương nương mặc thử xem, vì
chuyện phong điển ngày mai mà sơm chuẩn bị!”

Tôi
cười nở miệng, toàn bộ cung nữ trong cung phiêu Hoa đều đồng loạt quỳ xuống,
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương…”

Hoan
nhi tiếp nhận lấy quần áo, cùng tôi đi vào trong phòng, nàng ta cho tôi mặc thử,
tôi đại khái chỉ thử một chút, dường như rất vừa với người tôi, tâm tư Long Kỳ
như vậy đúng là đáng quý, thử xong quần áo, tôi đi ra phòng bên ngoài thì đã thấy
nhiều người đứng, tất cả đều vì chuyện tấn phong tôi mà tới, nhìn thấy tôi từ
trong phòng đi ra, Lệ phi dẫn đầu, đứng ở đại sảnh, tôi nở nụ cười, “Sao lại đến
hết cả đây thế này?”

Lệ
phi cười rất chi là miễn cưỡng, nói nhiệt tình, “A, muội muội được phong quý
phi, chị em chúng ta đây tất nhiên là vui mừng thay cho muội rồi!” Tôi nhìn
chuyện tới dò hỏi mới là mục đích thật sự đi! Trong lòng tôi cười thầm, bảo
Hoan Nhi pha trà, mời các nàng ta uống, tiếng chúc mừng vang lên nịnh bợ tôi tới
tận trời xanh rồi, tôi chỉ cười không nói, nghe các nàng ấy cứ so tài ăn nói,
tôi thấy buồn bực lắm, sao trước kia lại không biết tôi có tài này chứ?

Chỉ
nghe một vị tài tử khoa chân múa tay nói, “Nương nương ấy à! Lần đầu tiên ta
nhìn thấy nương nương đã cảm thấy nương nương là quý tướng rồi, sớm hay muộn gì
cũng vinh quang đứng đầu lục cung, ai ngờ đã ngay lập tức nhận được rồi không
phải sao?”

“Ây
da, Vũ phi nương nương thành thạo, thanh nhã, lời nói chững chạc, hoà thuận ngừơi
ngoài, ngươi nói xem ngươi còn lo không đứng đầu lục cung sao, vẫn có khả năng
này  sao?”

Quả
thực cho tôi những lời hay cổ đại bay bổng nhất tôi chẳng còn gì để nói, những
lời này ngay cả cứ câu nọ chồng tiếp câu kia làm cho bầu không khí chẳng được
yên tĩnh. Tôi đảo mắt quan sát vẻ mặt của các phi tần, có người mắt tôi có thể
nhìn ra thật giả, không phải là tôi khoa trương bản thân mình đâu, lời ra phải
tận mắt tôi nhìn mới thấy rõ, Lệ phi cười vô cùng miễn cưỡng, bưng trà cùng
nhìn tôi nhìn mọi người cười nói xôn xao, tôi chỉ chen vào một câu, “Được rồi,
các chị em, nói đã cả ngày rồi, tan đi! Lần sau cso thời gian tới cung phiêu
Hoa uống trà, nơi này của ta còn có trà rất ngon đó!”

Tôi
vừa nói xong, các phi tần ngậm miệng lại, tay bưng chén trà uống một ngụm rồi
nhanh chóng bỏ của chạy lấy người. Tôi ngồi một bên xem như diễn kịch vậy, còn
nghe thấy nha hoàn của các nàng ta bàn luận cái gì làm Hoàng Thượng, quý phi,
hiện giờ cũng là tôi một người một bên ngồi trên nghe. Tôi cười lắc lắc đầu, tiểu
Thuận Tử báo lại, buổi chiều Long Kỳ tới chỗ tôi dùng cơm, nhìn sắc trời vẫn
còn sớm, mới bảo Tiểu Thuận Tử chuyển ghế mềm đến bên đình bát giác bên hồ sen,
tìm sâu trong trí nhớ , kiếm tìm nhớ lại lúc cùng Long Kỳ, một cảnh một cảnh cứ
như cuốn phim tái diễn lại, gió xuân thổi, mùi hương thoan thoảng bay tới, vô
cùng thích ý.

Trong
mộng vùng sông nước, mưa bay tán loạn, liễu rủ bên bờ, cuối ngã tư đường, có một
côgái thuần tú đang chơi đùa, mặc quần áo màu tím, váy bay phiêu dật, có vẻ rất
vui trong mưa, hai tay giang trong mưa, tiếng cười như chuông bạc lanh lảnh,
ngước mắt lên thấy có bóng dáng thon cao bước tới, sắc mặt lo lắng hiện rõ, cô
gái cười nhẹ nhàng gọi to, “Phu quân, mau tới đây…”

Nam
tử vừa kéo cô gái vào trong lòng, vừa nhìn kẽ xem, nở nụ cười sủng ái, “Vũ
nhi….”

Cảnh
trong mơ đẹp quá, khoé miệng tôi khẽ nhếch lên cười, cảm thấy có ai đó vuốt ve
trán tôi, bóng hình xinh đẹp lập tức biến mất, tôi mở mắt ra, nhìn thấy Long Kỳ
cười khẽ ngồi xuống bên cạnh mình, cười nhẹ hỏi, “Vũ nhi mơ thấy gì? Sao cao hứng
như vậy?”

Tôi
kìm lòng không nổi, ngồi dậy dựa vào trên vai chàng, cười nói, “Mơ thấy em và
chàng!”

Tôi
đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngước mặt lên hỏi, “Sau này chúng ta cũng không thể
đi Giang Nam du ngoạn được, nghe nói ở đó có một cái hồ, nước rất trong…” trong
mắt tôi lệ ra vẻ kỳ vọng, tôi nghĩ tôi muốn đi tìm cảnh trong mơ vừa rồi. Đôi mắt
u ám của Long kỳ nhìn tôi cười, trong mắt hiện lên tình ý thâm trầm, “Được, ta
đồng ý với nàng, đợi khi nào việc chính sự xong, ta sẽ đưa nàng đi” Nói xong,
chàng ôm lấy eo tôi kéo vào trogn lòng, vô cùng thân thiết ôm lấy tôi ngồi trên
đùi chàng, dựa sát vào trong lòng chàng, tôi vùi sâu vào trong ngực chàng, lên
giọng nũng nịu, “Có biết em vừa nằm mơ cái gì không?”

“Gì?”

“Mộng
thấy chúng ta như hai vợ chồng bình thường đi du ngoạn khắp nơi! Cùng nhau gặp
mưa chơi đùa…”

Long
kỳ khẽ giật mình, nâng mặt tôi lên, “Thật sao?”

“Vâng!
Xuân đến muôn hoa khoe sắc thắm, gió xuân khắp nơi, ngày hè ngắm mây bay, ánh nắng
chiếu xuống soi, thu tới đi trong mùa lá đỏ, hoa bay khắp trời, trời đông giá
rét ngắm tuyết rơi, nhìn nụ quỳnh nở về đêm, kiểu nào cũng thật tiêu dao, thật
vui vẻ”

Long
Kỳ bỗng ôm tôi thật chặt vào lòng, híp mắt lại, “Nếu nàng thực thích, sau này rảnh
rỗi, ta sẽ cùng nàng đi du ngoạn!” Chàng dường như bị tâm tình này của tôi doạ,
tôi biết chàng sợ tôi rời chàng đi, phải trải qua một cuộc sống bình dân lạnh
nhạt như thế, tôi cười nhẹ nhàng, ôm chặt lấy chàng, “Được, em sẽ đợi, nhưng
mà, chàng cũng đừng cho em đợi lâu quá nha…”

Long
Kỳ mím môi, ngả đầu lên mái tóc của tôi, cất giọng có chút xin lỗi, “Vũ nhi….”
Giọng gọi này giống như một làn gió xuân thổi lên mặt nước lăn tăn, thổi vào
trong lòng người ta mang theo ba phần say lòng người, giọng có chút hàm hồ lộ vẻ
thoả mãn, triền miên quay chung quanh.

Lễ
phong phi cuối cùng cũng đã tới, sáng sớm hôm sau, lúc Long kỳ tiến vào triều,
tôi được Hoan Nhi giúp mặc quần áo, nhìn tay áo thêu phượng, chất liệu tơ tằm mềm
mại như nhung, đây là vị trí mà cả phụ nữ trong thiên hạ ai cũng muốn lên ngồi.
Đây cũng là người khác có tâm cơ đùa giỡn muốn đoạt được. Còn Diệp Vũ tôi lại
dùng tình yêu mà dễ dàng chiếm được, tôi vuốt ve hoạ tiết trên áo, trong lòng
thầm hạ quyết định, dĩ nhiên tôi chiếm được thì tôi sẽ không buông tay.

Hoan
nhi cẩn thận chỉnh sửa cho tôi, búi tóc kiểu phức tạp, trên đầu cắm cây trâm ngọc
lưu ly, ở giữa là một cây trâm hoa, chính giữa trâm là một viên bảo thạch, còn ở
giữa cao nhất là một búi tóc cao kiểu đầu phượng hoàng ngẩng cao hình quạt chiếm
trọn, ở cuối hai bên tóc là hai cây trâm hình con bướm cài đầu, tóc dài đen huyền
dùng tơ vàng và ngọc gắn trang trí trông hết sức lộng lẫy, cuối cùng chiếc đầu
phức tạp cũng đã xong.

Đột
nhiên nhìn thấy trong gương một phụ nữ sắc màu rực rỡ, đoan trang, hoa lệ, vừa
có vẻ cao quý thoát tục, một nhăn, hai cười cũng rất tự nhiên toát lên khí chất
trầm tĩnh.


công công đã đợi lâu ở cửa rồi, nhìn thấy tôi đi ra, cung kính cúi đầu, tôi khẽ
nhấc tay lên cho ông nắm lấy dẫn đường, trong nháy mắt, vàng ngọc phát ra tiếng
vang lanh canh, số trang sức cồng kềnh trên đầu cứ đung đưa theo nhịp bước, lấp
lánh. Tuy tôi trong lòng vốn không phải tình nguyện, nhưng do quy tắc tổ tông bắt
phải tuân theo, nếu không sẽ không lễ phong phi sẽ rất bừa bãi.

Cuối
cùng, lúc Hà Công công dẫn tới, tôi đi vào bên trong đại điện, trên đầu Long Kỳ
đội vương miện, mặc long bào, ngồi nghiêm túc ở bên trên thềm đá, Thái Hậu mặt
lạnh như tiền ngồi bên, hai bên sườn dưới là các vị quan lại xếp theo thứ bậc đứng,
tôi đứng giữa đại điện, quỳ xuống, “Nô tì tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu”

Tôi
theo lễ không dám nhìn chung quanh, lúc này Hà công công cất cao giọng đọc
thánh chỉ, tôi cúi đầu nghe. Thánh chỉ đọc vừa xong, tôi dập đầu tạ ơn, ngước mắt
lên nhìn, Long Kỳ cười mãn nguyện nhìn tôi, tôi cũng vui sướng khẽ nở nụ cười,
ánh mắt chạm nhẹ tới mắt lạnh của Thái Hậu bên Long Kỳ, trong lòng tôi cười lạnh
một tiếng.

Tiếp
nhận việc thăm viếng chúc mừng của triều thần xong cũng đã cực kỳ mệt rồi, tẩm
cung của tôi được chuyển tới bên cạnh sườn điện của Hoàng Thượng, để bất kỳ lúc
nào cũng phục vụ Hoàng Thượng. Điều này cũng chỉ có Hoàng Hậu và Quý phi mới có
đặc quyền này thôi. Tôi vẫn còn hoài nghi chuyện sao Long Kỳ lại muốn phong tôi
làm quý phi nhanh vậy, không biết có mục đích gì không. Nhưng mà cho dù chàng
có mục đích gì thì tôi cũng không thèm so đo làm gì, tôi bị chàng tính kế đâu
có ít chứ?

Đợi
khi Hoan Nhi tháo hết các loại phụ tùng rườm rà trên người xuống, tôi mới thấy
thoải mái hơn, thay vào một bộ quần áo lụa mỏng màu xanh nhạt. Lúc này Long Kỳ
đi theo sau vào ôm lấy tôi phía sau, vừa cười khẽ bên tai tôi nói, “Hôm nay ta
rất là vui!”

Tôi
an tâm nhắm mắt lại, “Em cũng vậy!”

“Chỉ
có cho nàng ngồi vững trong hậu cung ta mới an tâm, nếu không ta rất sợ không kịp
để ý tới nàng thì nàng đã bị người khác bắt nạt rồi!”

“Thái
Hậu cũng không làm khó chàng chứ?” Tôi nhớ tới ánh mắt âm trầm của Thái Hậu ở
trên đại điện, nói thế nào thì trông bà ta có vẻ rất trầm tĩnh, cũng không vì
chuyện tôi được phong phi mà bối rối. Phải biết rằng hai phi tử thuộc hạ của bà
ta đều đã thất sủng, vậy bà ta còn lấy cái gì để đấu với tôi nữa đây? Tôi trầm
tư mãi.

Long
Kỳ cười nhạt bảo, “Hôm qua, hai vị nội thần kia có lời nhắn dùm tới nàng, nàng
còn có thể nói chuyện nữa sao? Thiên hạ là của trẫm, không phải của nàng”

Trong
lòng tôi thiết nghĩ, nói một bên là Thiên Tử, một bên là thần tử, thì thiên hạ
đều trong tay Long Kỳ cả, đến Thái Hậu cũng không dám làm gì.

Tôi
vào ở trong cung Vĩnh Gia, Hoan Nhi cũng tới cùng tôi, tiểu Thuý tiểu Lan thì
lúc nào cũng túc trực ở nhà bếp và phòng thuốc trợ giúp, sáng nào dậy, giúp
Long Kỳ mặc quần áo xong vào triều, thật là một chuyện vui vẻ nhất, nhìn thân
hình đẹp đẽ khoẻ mạnh của chàng, có chút nhìn đến ngẩn ngơ, chàng quay đầu tà mị
cười, “Lại nhìn nữa rồi, ta sẽ kìm không nổi…”

Tôi
cười to một cái, mặt mày đỏ rực, đấm bùm bụp vào ngực chàng, “Nghĩ xấu
ghê…Nhanh chút vào triều đi…”

Tới
trưa, Long Kỳ bước nhanh vào cung, tôi có chút kỳ lạ, nhìn thấy sự tức giận
trên mặt chàng, “Thật vô liêm sỉ quá!”

“Chàng
sao vậy?” Tôi thân thiết hỏi, mặt Long Kỳ lạnh te, giọng trở nên lạnh tới vô
cùng, “Đúng là trong triều có vài nịnh thần”

Hoá
ra lục bộ trong triều đình định tạo phản, ban đầu là thuộc hạ của Tể tướng, từ
sau khi nhà Tể tướng bị cách chức, tra xét, thuộc hạ của lão ta chống đối khắp
nơi với triều đình, ngoài đơn giản uy hiếp dân chúng ra, cả chức quan cũng dùng
tiền để mua, quả thật là to gan lớn mật, làm càn vô cùng.

Tôi
biết việc triều đình không phải là việc tôi quan tâm, áp lực Hoàng thượng rất dữ
dội, muốn đem một quốc gia chỉnh đốn lại cho tốt, cũng không đơn giản như suy
nghĩ, ai ai cũng đều muốn ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, nhưng muốn được dài lâu,
nếu không phải là một vị quân vương anh minh quyết đoán, chỉ một quyết sách sai
có thể thua toàn cục, trở thành tội nhân thiên cổ, lưu danh xấu muôn đời.

Tôi
thấy Long Kỳ cau mày, hỏi nhỏ, “Hoàng Thượng đã nghĩ ra cách tốt nhất làm thế
nào chưa?”

Long
Kỳ gật gật đầu, bỗng nở nụ cười nhìn tôi, “Theo Ái phi thì nên làm thế nào? Bọn
họ đi hay ở quyền quyết định trong tay ái phi đó”

Chàng
muốn nghe ý kiến của tôi sao? Lòng tôi hơi kinh hãi, nghĩ ngợi, nếu Long Kỳ đem
tánh mạng cả nhà những kẻ này giao cho tôi, vậy thì cũng đừng có trách tôi ác
đó nha. Tôi nghĩ kỹ xong mở miệng nói, “Được câu nói tốt, để lâu dài tổn hại
tương lai, những kẻ này giữ lại làm gì chứ! Dĩ nhiên là diệt trừ cho thoải mái
là được rồi!”

Long
Kỳ tán thưởng gật gật đầu, “Đúng, Vũ nhi nói đúng lắm, rất hợp ý ta”

Buổi
tối, tôi và Long Kỳ cùng nhau thắp nến trong hoàng cung, mở tiệc thết đãi, Đây
cũng là chủ ý của tôi, mùa hè đã tới, đứng ở trên cao nâng cốc ngắm trăng đúng
là một chuyện vô cùng thích thú.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3