Tẩm quân - Chương 007-008-009

http://kunnhi.wordpress.com/

Chương 007 – ĐÊM LẠNH

 

Nước ấm, hương hoa.

Nằm trong bồn tắm rải cánh hoa hồng kín mặt nước, Khinh Tuyết như vừa qua một cơn bạo bệnh, dựa hẳn người vào thành bồn.

Hách
Liên Bá Thiên cũng không giữ nàng lại qua đêm, nghe nói, hắn chưa bao
giờ giữ bất cứ nữ nhân nào qua đêm trên giường, dù có là Quý phi của hắn
cũng thế, sau khi thị tẩm, đều bị đuổi về cung điện của người đó.

Nhưng
như vậy cũng tốt, có thể cho nàng không gian thư giãn, ở cùng một chỗ
với Hách Liên Bá Thiên, nàng chỉ cảm thấy mệt! Nam nhân kia thậm chí
không cho nàng cơ hội thở lấy hơi, chỉ mạnh mẽ chiếm đoạt, cũng không
bận tâm đến chuyện đây là lần đầu tiên của nàng.

Nửa phần thương tiếc cũng không có.

May mắn ở chỗ nàng chưa từng nghĩ muốn có bất kỳ ai thương tiếc nàng, nàng chỉ cần chính mình thương tiếc bản thân là đủ rồi!

Trong lòng nàng giờ vô cùng hỗn loạn.

Quay
đầu nhìn hai cung nữ được phái tới hầu hạ mình, nàng nhẹ nhàng nói:
“Các ngươi ra bên ngoài chờ đi! Ta không có thói quen tắm khi người khác
nhìn chằm chằm thế, tắm xong ta sẽ gọi các ngươi vào.”

“Nhưng
mà… ” dường như không ngờ rằng nàng sẽ nói như vậy, hai cung nữ phản
ứng như thể không biết phải làm thế nào cho phải, hầu hạ chủ nhân là
thiên chức của hai người! Khinh Tuyết đã nhận thánh ân, dù chưa phong
hào, cũng đã là người của Hoàng thượng!

“Không
có việc gì, ta thật sự là không quen tắm khi có người khác đứng bên
cạnh nhìn, các ngươi ra ngoài cửa đứng chờ ta là được.” Khinh Tuyết cười
dịu dàng.

Hai cung nữ liếc mắt nhìn người kia một cái, rốt cục gật đầu đi ra ngoài.

Rốt cục Khinh Tuyết cũng có thể thở phào một hơi.

Toàn
thân đau nhức ê ẩm vô cùng, nghĩ đến một hồi hoan ái vừa rồi, trong mắt
nàng xuất hiện chút hận ý, không hối (hận) nhưng hận. Cầm khăn tắm,
nàng hung hăng chà lên thân thể của chính mình, chà đi chà lại, cho đến
khi thân hình trắng nõn như tuyết đổi sang màu đỏ!

Thân hình dù vẫn trắng như tuyết, nhưng đã không còn trong sạch!

Nàng không hối hận!

Nàng không hối hận!

Giống như đang thôi miên chính mình, nàng tự nhủ lại trong đầu một lần nữa.
Nhưng nàng thật sự không hối hận sao?

Nàng không rõ ràng lắm, nhưng chỉ cảm thấy đau, một nỗi đau khôn cùng, chậm rãi truyền từ lồng ngực đến tứ chi …

Nàng
chưa từng giống như các cô gái bình thường khác, ảo tưởng về tương lai
của bản thân, ảo tưởng rằng phu quân của mình sẽ có dáng vẻ thế nào, bởi
vì nàng không có quyền lợi để ảo tưởng.

Từ
sau cái chết của mẫu thân, nàng bị buộc phải nhận ra sự thật phũ phàng,
nếu nàng không lăng nhục kẻ khác, chỉ có thể bị người khác lăng nhục.

Nàng đưa tay xoa lên mấy vết roi trên lưng, đó là vết thương nàng nhận từ người đàn bà kia sau khi mẫu thân ra đi.

Thời
điểm đó, nàng mới bốn tuổi, nhưng cũng chính những vết roi này,đã giúp
nàng tồn tại đến giờ phút này, làm cho nàng hiểu được đạo lý sinh tồn.

Nếu
không phải vừa rồi Hách Liên Bá Thiên nhìn thấy và hỏi, từ lâu nàng đã
quên những vết roi này ngang dọc thế nào, bởi vì nàng chưa từng để ý đến
chuyện đó.

Ngược lại, một nam nhân tàn nhẫn độc ác lại để ý đến!

Không, chính xác là, hắn để ý đến chuyện thân thể nàng có tổn hại!

Nàng
vẫn nhớ khi hắn nhìn thấy vết roi đó vẻ mặt có chút phẫn nộ, hắn truy
vấn nàng vết thương từ đâu mà đến, bộ dạng tức giận của hắn, làm cho
nàng mơ hồ cảm động trong nháy mắt, bởi vì từ sau khi mẫu thân ra đi,
chưa từng có ai quan tâm đến nàng.

Nhưng
nàng không nói cho hắn vết thương từ đâu mà đến, hắn truy vấn có lẽ là
do nhất thời hưng phấn, nàng có nói ra cũng chỉ là công dã tràng, chẳng
bằng không nói, nàng chỉ trả lời một cách mơ hồ rằng chuyện đã lâu,
không còn nhớ nữa.

Quả thật là Hách Liên Bá Thiên cũng không quá quan tâm đến chuyện đó, chỉ nói thật đáng tiếc, rồi sau đó không nhắc lại nữa.

Quả nhiên, nàng đoán không sai, hắn đối với nàng, chẳng qua chỉ là nhất thời tìm hoan thôi!

Nam nhân, từ xưa tới nay luôn là loài động vật có mới nới cũ! Nhất là nam nhân như Hách Liên Bá Thiên!

Hắn nói thích, hắn nói yêu, đều sẽ biến mất theo thời gian, giống như con người mà nàng từng gọi là “phụ thân”!

Nữ nhân, nếu ngu xuẩn cho rằng đã có được hắn hoàn toàn, rốt cục chỉ đổi lấy một kết cục thê thảm!

Nàng, muốn làm chủ vận mệnh bản thân, không phải bị nam nhân khác làm chủ vận mệnh bản thân nàng!

Sương
khói mênh mông, trong mắt nàng có chút mơ hồ, thân thể, chậm rãi chìm
xuống, nước ấm lướt qua môi, rồi sau đó là mũi, đến khi không thở được
nữa, nàng mới trồi lên.

Nhưng ánh mắt lại trở nên thông suốt!

Nàng không cho phép bất cứ tâm sự gì làm lòng nàng rối loạn.

Nàng muốn lăng nhục kẻ khác, nàng muốn báo thù! Báo thù vì mẫu thân đáng thương!

“Ta tắm xong rồi!” Nàng nhẹ nhàng nói, thanh âm mềm mại, đằng sau đó là nỗi đau đớn chỉ mình nàng gặm nhấm.

Hai
tiểu cung nữ tiến vào, cầm lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn, nàng nhẹ nhàng
đứng lên, đêm thì lạnh mà nước thì ấm, đứng lên liền cảm thấy lành lạnh.

Một
cung nữ khác cầm một tấm khăn lớn đến bao quanh người nàng, lau người
cho nàng, rồi sau đó lại có một cung nữ khác khoác áo ngủ lên người
nàng.

 

Chương 008 – DÙ CHO SỦNG HAI ĐÊM (1)

 


là cống nữ đầu tiên được thị tẩm, địa vị của nàng thay đổi, nàng không
còn là cống nữ thấp hèn nữa, so với các cống nữ, thân phận nàng giờ cao
hơn một chút, thành thị thiếp của hoàng đế Nhật Liệt Quốc.

Đúng vậy, một thị thiếp, so với cống nữ thì cao quí hơn nhiều.

Nàng lơ đãng đưa tay ngắt một đóa hoa hải đường, đưa lên mũi ngửi, lại cảm thấy cùng là người, mà khác biệt thật quá lớn!

Nơi
nàng ở hiện tại, là biệt cung dành cho phi tử trong hoàng cung, tên Hải
Đường Cung, hoa hải đường trồng kín cả sân, hương hoa nhàn nhạt tỏa
khắp bốn phía.

Nơi năm cống nữ kia ở, cũng là biệt cung, nhưng là biệt cung của cung nữ.

Đó chính là điểm khác biệt!

Khinh
Tuyết không có ý định đi thăm các cống nữ kia, nàng không có tình cảm
với họ, chỉ có chút cảm giác với Uyển Bích, nhưng nàng cũng không có khả
năng đi thăm họ, bởi vì tuy là nàng được chuyển đến Hải Đường Cung,
nhưng so với giam lỏng không khác là mấy.


lẽ, hoàng đế Nhật Liệt Quốc cũng sợ các nàng là gian tế của Tề Dương
Quốc phái tới thăm dò! Nàng đoán được ít nhiều chuyện đó qua thái độ của
cung nữ thái giám trong Hải Đường Cung.

Nhưng mà cũng không sao cả, như vậy cũng tốt, nàng càng được an toàn thoải mái.

Mục đích của nàng, chính là có một cuộc sống tĩnh lặng.

Chỉ
có điều nàng có chút tiếc nuối, bởi vì, nàng có nghe cung nữ nói qua,
Hách Liên Bá Thiên, cho dù sủng ái một nữ nhân, sẽ không để nữ nhân đó
thị tẩm liên tục hai đêm.

Đây là sự ngạo mạn của hắn, làm thế vì hắn không muốn bất kỳ nữ nhân nào nghĩ rằng bản thân đặc biệt.

Hắn
thật thông minh, thế nên hiện tại, nghe nói không có nữ nhân nào vì
tranh thủ tình cảm hay ghen tuông mà làm loạn hậu cung, chẳng qua có lẽ
cũng là vì ai cũng biết hắn tàn bạo đến mức nào!

Tranh thủ tình cảm, ghen tuông dằn mặt, chỉ sợ sẽ chết thảm vô cùng!

Ăn xong cơm chiều, đọc sách một lát, Khinh Tuyết cảm thấy có chút mệt mỏi.

Đang
muốn đi ngủ, chợt thấy một tiểu cung nữ vội vã chạy vào, là Tiểu Hồng –
cung nữ hầu hạ nàng, Tiểu Hồng chạy đến mức thở không ra hơi, dường như
có việc gì rất gấp.

Vì thế Khinh Tuyết hỏi: “Chuyện gì mà gấp vậy!”

Tiểu
Hồng vội vàng thở hổn hển lấy hơi, sau đó vui sướng nói: “Thị nữ, người
thật có phúc! Vừa rồi Lưu công công đến tuyên chỉ, nói là đêm nay Hoàng
thượng muốn sủng hạnh người! Đây… đây là lần đầu tiên Hoàng thượng sủng
hạnh một nữ nhân hai đêm liên tiếp đó!”

Cái gì?

Hách Liên Bá Thiên muốn sủng hạnh nàng?

Nàng
không cho rằng mình có nhiều mị lực đến vậy, có thể khiến Hách Liên Bá
Thiên thích nàng đến mức độ đấy, thích đến mức phá vỡ nguyên tắc thị tẩm
của hắn! Nàng không phải loại nữ tử vì vui mừng mà mê muội đầu óc, hơn
nữa căn bản là chuyện này không có gì đáng để vui mừng.

Nàng hiểu rõ, trong truyện này có nguyên nhân gì đó!

Rốt cục là nguyên nhân gì?

Có lẽ, chỉ có Hách Liên Bá Thiên biết đáp án!

“Thị
nữ, ngài còn thất thần làm gì vậy! Nhanh đứng lên thôi, chúng ta đến
dục trì tắm, tắm xong công công sẽ dần người đi phụng dưỡng Hoàng
thượng!”, thoạt nhìn Tiểu Hồng còn vui mừng hơn nàng, không giấu diếm sự
vui mừng.

Chắc chắn là chủ nhân được sủng ái, nô tỳ cũng được thơm lây rồi!

Khinh Tuyết nhẹ nhàng kéo lại vạt áo, sau đó dứt khoát đi theo Tiểu Hồng đến dục trì.

Hách
Liên Bá Thiên có một thói quen kỳ lại, phải nói là cổ quái mới đúng!
Hắn thích nữ nhân sạch sẽ, thế nên, mỗi một nữ tử chuẩn bị thị tẩm, đều
phải đến dục trì tắm rửa, chính là nơi nàng và các cống nữ khác tắm rửa
hôm qua.

Nghe
nói, bên trong chẳng những có dòng ôn tuyền chảy qua, còn pha thảo dược
làm sạch bên trong, mùi thơm ngát sẽ thấm vào da thịt, hơn nữa còn
khiến thân thể sạch sẽ.

Khinh Tuyết có chút bất mãn không vui, vì sao có thể yêu cầu nữ nhân phải tắm sạch sẽ, mà bản thân hắn không tắm!

Đương
nhiên, ý nghĩ này, nàng chỉ nghĩ trong đầu, nàng sẽ không nói ra, ít
nhất tại thời điểm này, nàng không có năng lực phản bác!

Tắm
rửa xong, nàng lại mặc yếm thêu hoa hợp hoan một lần nữa, khoác tấm áo
mỏng như cánh ve một lần nữa, xuyên qua lớp sa mỏng màu tím, đi về phía
tẩm cung của Hách Liên Bá Thiên.

Xuyên qua từng lớp sa mỏng, nàng trấn định tự nhiên đi về phía giường lớn của hắn.

Nụ
cười trên mặt nàng dịu dàng mà quyến rũ, có lẽ, nụ cười đó giống mặt nạ
hơn, bởi vì nụ cười đó chỉ là sự chuyển động của da mặt, đến cả cơ thịt
trên mặt nàng cũng không nhúc nhích!

Nhưng thế là đủ rồi, nam nhân, không phải chỉ cần thế thôi sao?

Hách
Liên Bá Thiên đã nằm trên giường, khoác một tấm áo choàng màu đen thêu
kim long, ngọc quan đã bị hắn tháo ra từ lúc nào, ném qua một bên, mái
tóc đen dài buông xõa, che khuất một phần mắt trái của hắn, khiến hắn
càng thêm tà ác nguy hiểm!

Đôi môi hắn cong lên tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt hẹp dài, nhìn thẳng vào Khinh Tuyết.

Khinh Tuyết không né tránh, cũng nhìn thẳng vào hắn, không chút sợ hãi.

Hách
Liên Bá Thiên cảm thấy có chút thú vị, nhìn ánh mắt dũng cảm của nữ tử
trước mắt! Đây là nữ nhân đầu tiên dám nghênh đón ánh mắt của hắn một
cách trực diện, hơn nữa còn không sợ hãi, rất thản nhiên trực tiếp!

Hắn
vẫn không rõ vì sao đêm nay lại muốn sủng ái nàng, đây là chuyện chưa
từng xảy ra với hắn, trước kia, hắn không bao giờ nhớ một nữ nhân, hắn
lại càng không để một nữ nhân thị tẩm hai đêm liên tiếp.

Hắn chán ghét phiền toái, phương pháp đơn giản nhất, chính là để các nữ nhân ngang hàng, thế sẽ không có phân tranh!

Nhưng hôm nay, hắn lại muốn nữ nhân này một cách khủng khiếp!

Hắn
không rõ, rốt cục là nàng có mị lực gì, tuy rằng nàng rất đẹp, đẹp tựa
thiên tiên, nhưng vẫn chưa đủ để lay động tâm tư của hắn.

Nhưng đến giờ phút này hắn đã hiểu được một chút, đúng vậy, là ánh mắt dũng cảm của nàng khiến hắn cảm thấy mới mẻ!

Mọi
người thấy hắn đều giật mình sợ hãi, không dám nhìn thẳng, sợ hãi vô
cùng, nhưng nàng không thế, nàng không chút sợ hãi, thản nhiên nhìn
thẳng vào hắn!

Nghĩ cho kì thì cả nam nhân cũng ít có biểu hiện dũng cảm thế!

 

Chương 009 – DÙ CHO SỦNG HAI ĐÊM (2)

 

Hách
Liên Bá Thiên ra lệnh cho hạ nhân lui hết, sau đó ngoắc tay: “Lại đây!”
Giọng nói của hắn trầm thấp mà thu hút, như mê hoặc người nghe, đôi môi
mỏng mê người khẽ hé mở.

“Dạ.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng đáp, không có kháng cự, không có do dự, đi thẳng về phía giường lớn.

Mới đi tới bên cạnh giường lớn, đã thấy Hách Liên Bá Thiên vươn cánh tay dài ra, kéo cả người nàng lên giường.

“A!” Bị bất ngờ, Khinh Tuyết hô ra tiếng, cả người cũng hoảng loạn.

Hách
Liên Bá Thiên nhìn bộ dạng thất kinh của nàng, cảm thấy vừa lòng, hắn
không thích bộ dáng khúm núm của nàng! Hắn nhìn ra được, ẩn sau sự dịu
dàng của nàng là sự bướng bỉnh chưa được thuần hóa!

Đưa
đôi mắt trong trẻo nhìn nam nhân đang cười vô cùng đắc ý, Khinh Tuyết
cảm thấy giận dữ, là hắn cố ý, tuyệt đối là cố ý! Nhìn hắn cười vô cùng
đắc ý, thật khiến người khác tức giận!

Hắn
nhìn mắt nàng bừng lửa giận, càng thêm cao hứng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng
ngậm lấy đôi môi anh đào mà hắn nhung nhớ cả ngày trời rồi!

Mang theo khẩn cấp khát vọng!

Khinh Tuyết chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Không nên, vừa rồi nàng đã tức giận, điều đó là không nên!

Thấy
nàng khôi phục bộ dạng bình tĩnh, Hách Liên Bá Thiên cảm thấy cực kỳ
không vui, mặt hắn biến sắc! Hắn không thích hoan ái với người gỗ.

Nhìn bộ dạng nàng yên lặng nhận hoan ái, giống như bị ép buộc vậy!

Hắn
phẫn nộ cắn đôi môi mềm mọng của nàng, dùng lực một chút, vài giọt máu
tươi chảy vào miệng hắn, hắn lại nở nụ cười đắc ý một lần nữa!

Bởi vì nàng lại trừng mắt lên, lại tức giận, không bình tĩnh như thể mặt hồ không gợn sóng nữa!

Khinh
Tuyết đưa tay xoa lên vết thương trên môi, không hiểu được, rõ ràng
nàng đã rất thuận theo ý hắn, tại sao hắn còn đối xử với nàng như thế!

Đôi mắt xinh đẹp trừng lên, lên án hành vi của hắn mà không cần lên tiếng.

“Đau không?” Hắn hỏi, thanh âm nhẹ nhàng lơ đãng, thờ ơ như đó là chuyện xa xôi không chút liên quan tới hắn.

Khinh
Tuyết không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ nhìn hắn, bị cắn đến chảy
máu, có thể không đau không? Rõ ràng là hắn muốn nàng nói “đau”, đương
nhiên, nàng sẽ không nói điều đó ra.

Nàng chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt thô bạo tà vọng, bí hiểm, khiến nàng gặp rất nhiều khó khăn trong việc đoán tâm tư của hắn.

Nàng
không biết phải trả lời thế nào mới hợp ý hắn, thế nên chỉ quan sát
hắn, quan sát vẻ mặt của hắn, nhưng nhìn qua thì hắn không giống đang
phẫn nộ, ngược lại còn có vẻ ung dung, như thể đang nhàn nhã chơi đùa.
Mà nàng, chính là đồ chơi của hắn.

“Đau không?” Hắn lại hỏi lại.

Khinh
Tuyết cảm thấy, ánh mắt của hắn sắc nhọn như một mũi tên, dường như có
thể xuyên qua nội tâm của nàng, nhìn thấu nàng, đây không phải một
chuyện tốt, thế nên nàng nhẹ nhàng mở miệng : “Đau!”

Thanh âm mềm như lông cừu nhẹ nhàng phun ra.

“Biết tại sao không?” Hắn lại hỏi, ánh mắt giảo hoạt như loài hồ ly, mang theo sự giả dối, như muốn lừa nàng vào tròng.

Nhưng nàng lại không thể không đưa đầu vào tròng.

Nàng chỉ có thể lắc lắc đầu, nàng thật sự không biết.

Nàng đã biểu hiện thuận theo ý hắn, hắn còn không hài lòng chỗ nào?

Nàng
không biết rằng, vì nàng quá thuận theo ý hắn, mới khiến hắn không thể
chịu được! Kỳ thật phần lớn nữ tử đều ngụy trang trước mặt hắn, điều này
không có gì lạ!

Nhưng
khi nhìn thấy sự ngụy trang của nàng, hắn thật sự muốn xé nát cái vỏ
ngụy trang đó. Hơn nữa nhìn bộ dạng nàng cố tình thuận theo, hắn thật sự
thấy giận!

Thấy
nàng lắc lắc đầu, hắn nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm nàng, dùng ánh mắt tà
khí nhìn nàng, rồi sau đó, ngón trỏ, nhẹ nhàng xoa lên đôi môi bị cắn
chảy máu, đôi môi vốn dĩ đỏ hồng, giờ lại càng thêm kiều diễm ướt át,
khiến người khác rất muốn cắn: “Khi cùng với trẫm, không cần bầy ra bộ
dạng bị ép buộc đó, nhìn rất phiền lòng!”

Nàng
càng không hiểu, đưa đôi mắt trong veo nhìn hắn, không phải nàng đã rất
thuận theo ý hắn sao? Hắn còn cảm thấy bất mãn chỗ nào chứ?

“Thuận
theo, là thuận theo từ đáy lòng, biểu hiện vừa rồi của nàng, như một
con dê con nhận mệnh chờ chết!” Hách Liên Bá Thiên cắn răng, nhẹ nhàng
phun ra một câu.

Bộ dạng vừa rồi của nàng, thật sự gượng ép đến thế sao?

“Chẳng
qua… nàng muốn giả vờ, ta cũng không cho nàng giả vờ! Dưới thân trẫm,
chưa từng có nữ nhân nào không run rẩy!” Hách Liên Bá Thiên nở nụ cười
tà ác, tràn ngập khí phách, rồi sau đó bàn tay hắn vươn ra, thô lỗ xé
yếm trên người nàng.

Đôi
môi mỏng, từng tấc từng tấc, sưu tầm sự tốt đẹp của nàng, mỗi một điểm
mẫn cảm trên người nàng, bị hắn châm lên từng ngọn lửa tiềm ẩn…( đoạn
sau bị hạn chế, độc giả tự mình liên tưởng, hì hì – lời tác giả)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3