Con gái Mỹ 2 - chương 11

Chương 11.

“Tớ báo bức quá” ,Kris không
ngừng reo lên.Cô ấy không cần huyên thuyên suốt thì tôi cũng biết được cô ấy
đang háo hức qua cái cách cô ấy cứ nhảy tưng tưng và siết chặt cánh tay tôi.

Tôi nghĩ lẽ ra mình cũng nên
háo hức,về việc tổng thống Hoa kỳ sẽ nói chuyện với thanh niên trên toàn nước Mỹ
tại chính ngôi trường của tôi.

Nhưng vì tôi không ưa ngôi
trường này lắm nên thật khó tỏ ra nhiệt tình trước sự kiện Adams Preps sắp có
mười lăm phút huy hoàng ,thật ra là bốn mươi phút nếu tính cả các chương trình
quảng cáo.

Cộng thêm sự kiện nho nhỏ là
bên ngoài trường có hàng ngàn người thật sự không hề vui với những gì sắp được
phát biểu.

Thế nhưng sự tin chắc của
Kris về việc ngôi trường yêu dấu của cô ấy sẽ đón nhận thứ xứng đáng lại không
phải là điều khiến Kris háo hức đến thế.Và thậm chí đám người chống đối còn
không nằm trong tầm phủ sóng của cô ấy.Không hề,thực ra cô ấy sướng điên vì sắp
được gặp ngài tổng thống…

…Chưa kể Random Alvarez,anh
chàng dẫn chương trình hấp dẫn nhất.

“Kia rồi” cô ấy không ngừng
liến thoắng nhảy nhót bên cạnh tôi. “Nhìn xem! Thật quá lịch thiệp!”

Có lúc cô ấy sẽ nói “Thật quá
hấp dẫn!” Đó là cách duy nhất để tôi khẳng định đối tượng cô ấy đang để cập đến
là ai.Lịch thiệp ý nói ngài tổng thống .Hấp dẫn nhằm chỉ anh chàng Rondom
Alvarez.Cả hai đều đang làm tóc và trang điểm chuẩn bị cho chương trình.

“Phô trương quá” Rondom không
ngừng nói như vậy với nhân viên tạp kiểu tóc đang sửa soạn cho anh. “Nó phồng
lên nhiều quá!”

“Kiểu này là vậy mà” người
làm tóc liên tục trấn an anh trong lúc cả hai chăm chú ngắm nghía hình ảnh .Random
trong chiếc gương lớn cầm tay. “Giới trẻ bây giờ tạo kiểu này đấy”

Random nhìn tôi và lên tiếng
“Cô bé đó thì không”

Người làm tóc liếc nhìn về
phía tôi.Tôi thấy chị ấy giật nảy người như
thể bị ong đốt.Sau đó chị ấy nói với Random. “À phải cô bé đó…làm theo kiểu của
riêng mình”

Quá tuyệt Nghĩa là mái tóc
của tôi trông không tệ như thế

Phải không nhỉ?

Ngài tổng thống dứt khoát
không tỏ ra quá xúc động khi lần đầu tiên để ý thấy.Ngài nhìn qua đầu tôi,hơi
giật mình,rồi hoit bằng giọng bị tắc nghẹn. “Màu vĩnh viễn à?”

“Dạ gần như vậy” tôi đáp.

“Ta hiểu” ngài cất lời. “Vậy
con muốn giống…”

Đừng hỏi con có muốn giống
Ashlee Simpson không nhé,tôi thì thầm dữ dội.Nhưng chỉ nói trong đầu thôi.

“ …ca sĩ nhạc rock hả?” ngài
nói hết câu.

“Dạ không” tôi ngạc nhiên.Tại
sao tổng thống lại nghĩ tôi trông giống ca sĩ nhac rock cơ chứ? Tôi đang mặc
quần jeans.đúng thế.Nhưng cùng chiếc áo hiệu Nike. “Con chỉ muốn là mình thôi”

“Nhưng…”

Tuy nhiên ,rõ ràng bố David
đã thay đổi ý kiến về điều định hỏi bởi lẽ ngài ngước nhìn lên,sau đó nhìn trở
lại phía người hóa trang đang đánh phấn lên mũi ngài.Ngài không nhìn về hướng
tôi nữa.

Điều đó cho thấy bạn không
thể làm hài lòng tất cả mọi người vào tất cả mọi thời điểm,cho dù bạn có thể
làm hài lòng một vài người trong một vài thời điểm.

“Không thể tin chị lại gặp
em” người tạo kiểu tóc được phân công giúp tôi đã thốt lên trong lúc lau sạch
lớp dầu trên trán của tôi.Rất khó để không đổ mồ hôi khi biết mình sắp lên
tivi. “Em giống như một những thần tượng của chị vậy.Chị thích cách em cứu mạng
tống thống.Thật quá tuyệt vời!”

“Cảm ơn chị” tôi lên tiếng.

“Thật là một vinh dự khi được
làm việc cùng em”.Chị cười rạng rỡ để lộ hàm răng đều tăm lắp,công trình của vị
nha sĩ lành nghề hay sản phẩm của gien di truyền….khó mà khẳng định được. “Em
đúng là hình tượng tiểu biểu cho các cô gái ở khắp nơi đấy.Em biết không?”

“Thế ạ” tôi đáp. “Cám ơn chị”

Hình tượng tiêu biểu.Tôi đang
nghiêm túc xem xét chuyện ngủ với bạn trai vào kỳ quốc lễ.Ồ,và có kẻ vừa cố ném
bánh mì kẹp gà tây vào tôi.

“Tệ quá” chị nhân viên tạo
kiểu tóc kêu lên.Tôi bất chợt liếc nhìn chị.Ôi,chúa ơi,chị ấy đọc được ý nghĩ
của tôi ư? Chị ấy đã biết bằng một cách nào đó sao? Về chuyện David và tôi ấy?
Tôi nghe nói những người thợ làm tóc có thể đọc được ý nghĩ trong đầu người khách
hàng chỉ bằng cách chạm vào tóc của khách…

“Ý hị là phần tóc nhuộm này
đây” chị nhân viên nói tiếp trong lúc đưa tay sờ vào một lọn tóc xoăn mềm của
tôi. “Em thật sự nên để chuyên gia làm tóc xử lý nó”

Khi chị ấy đã hoàn thành công
việc với tôi và lớp da dầu trước trán ,tôi đến ngồi vào chiếc ghế được chỉ định
trong lúc tất cả những người khác cứ quanh quẩn kêu ca về việc họ quá hồi hợp.À
là,những người khác trừ Random Alverez và ngài tổng thống.

“Ôi,Chúa ơi” Kris thốt
lên,đến chỗ tôi và siết chặt cánh tay tôi lần nữa. “Cậu có nghĩ người ấy cho tớ
chữ Ký không?”

“Người nào?” tôi hỏi

“Người nào cũng được” cô ấy
đáp. “Cả hai.Tớ không quan tâm”

“Tổng thống sẽ cho” tôi đáp
vì biết ngài sẽ làm thế. “Tớ không biết về anh chàng Random.Trước đây tớ chưa
từng gặp anh ta.”

“Tớ sẽ tự giới thiệu bản
thân” Kris nói. “Trước khi chương trình bắt đầu. Cậu nghĩ tớ nên làm như thế
không? Ý tớ là ,tớ nằm trong nhóm học sinh tham gia thảo luận.Tự giới thiệu chỉ
là tỏ ra lịch sự thôi.Cậu có nghĩ vậy không? Chỉ cất lời chào và chào mừng họ
đến ngôi trường của chúng ta.Đó là việc đúng đắn mà.Phải không?”

Tôi nhún vai.Nói thậy tôi
không thực sự quan tâm Kris làm gì.Tôi đã có những vấn đè của riêng mình.

Vấn đề đó là tôi trông thấy
toàn bộ gia đình của mình đến phòng tập thể dục sớm và yên vị cạnh David cùng
đệ nhất phu nhân .Toàn bộ gia đình của tôi,bố mẹ và chị Lucy cùng Recbecca.Tôi
vội vàng chạy đến hỏi “MỌI NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ Ở ĐY VẬy?” và mẹ nhìn tôi như thể
tôi là kẻ dở hơi.

“Con không mong mọi người bỏ
lỡ buổi họp cộng đồng nho nhỏ của con đấy chứ hả?” mẹ hỏi.

“Nhưng mọi người có thể ngồi
ở nhà và xem trên tivi,tôi lưu ý. “Chương trình trực tiếp mà,thế nên mọi người
sẽ không bỏ lỡ bất cứ thứ gì”

“Samantha à” mẹ cất lời,nghe
hơi khó chịu, “Bài diễn văn của tổng thống nói về việc gia đình cần dành thêm
thời gian ở bên nhau.Chẳng phải là mọi người sẽ trở nên giả dối nếu không có
mặt ở đây để ủng hộ con sao?”

Tôi đã không nghĩ đến điều
này. Và tôi nghĩ mẹ nói đúng.

Nhưng, cho dù đến đây thì
việc ủng hộ tôi cũng không chiếm vị trí quan trọng trong những thứ cần làm của
mọi người.Bố đang nói điện thoại bởi lẽ ở đâu đó trên thế giới có ngân hàng
luôn luôn mở cửa,Recbecca đang đọc sách nói về Thuyết Hỗn Mang. Mẹ không ngừng
kiểm tra chiếc máy vi tính cầm tay và tôi
thấy chị Lucy nghển cổ nhìn quanh tìm bạn trong đám đông ở chỗ mấy chiếc ghế
xếp.

Nhưng khi ánh mắt chị Lucy
lướt qua Tiffany Shore và Amber Carson,tôi mới nhận ra chị ấy không phải đang
tìm kiếm bạn bè.Chị Lucy đang tìm anh Harold Minsky.Đối tượng không xuất hiện ở
đó,có lẽ vì buổi họp cộng đồng ở trường,và buổi họp được tổng thống Hoa Kỳ chủ
trì,không phải nơi thú vị bằng bất cứ những gì trình chiếu trên kênh khoa học
viễn tưởng tối nay.

Thế nhưng việc cả gia đình
làm tôi bẽ mặt trước toàn trường,chưa kể toàn quốc gia,không phải là điều duy
nhất khiến tôi chán nản.Một chuyện khác mà tôi không thể ngừng nghĩ về nó là…

( Thuyết Hỗn Mang (Chaos
Theory)của giáo sư Eward Lorenz nói về các hiệu ứng nhỏ có thể dẫn tới những
thay đổi lớn lao.)

Dauntra có ở ngoài kia không?
Và nếu thế thì…sao đây? Tôi muốn hỏi giờ đây cô ấy có căm ghét tôi vì tôi đang
ủng hộ sáng kiến của bố bạn trai mình không?

Khi tôi quay lại chỗ ngồi
trước những chiếc máy quay vẫn chưa được bật lên,tôi thấy Kris đã thu hết can
đảm và bước đến tự giới thiệu về mình với hai nhân vật quan trọng ,bố David và
anh chàng Rondom Alvarez.Lúc tôi nhìn ,cô ấy đang lắc lia lịa bàn tay của
Random ,dường như không hề biết đến vẻ hơi bực dọc hiện trên khuôn mặt anh
chàng.Rõ ràng anh ấy vẫn còn không vui về mái tóc.

“Chào em” giọng nói của David
rót vào tai tôi. “Gãy tay nhé”

“Khôi hài quá nhỉ!” tôi lên
tiếng.Anh ấy luôn nói tôi gãy tay mỗi khi tôi sắp lên tivi,bởi lẽ việc tôi bị
gãy tay chính là hoàn cảnh đưa đẩy hai đứa tôi gặp nhau,tôi gãy tay để cứu bố
anh ấy khỏi bị bắn.

“Đừng lo” David nói và hôn
lên trán tôi. “Em sẽ thật tuyệt vời.Em luôn thế mà,”

“Cám ơn anh” tôi đáp ,cho dù
không hền tin đến nửa lời.

“À này” David vẫn có khích lệ
tôi, “em sẽ gặp Random Alvarez đấy!”

“Anh ta đúng là kẻ lắm mồm”
tôi nói.

“Có vẻ cô bạn Kris của em
không nghĩ thế” David lưu ý.Tôi nhìn theo hướng anh hất đầu ra hiệu và thấy
Kris đang bật cười vì điều gì đó Random vừa nói (có lẽ đại loại như “Ít ra tóc
anh trông khá hơn con bé ở đằng kia”) .Kris chìa tay đặt lên ngục Random như
muốn nói “Thôi mà! Anh làm em chết mê vì sự dí dỏm đấy!” Nhưng thực chất là cô
ấy chỉ muốn chạm vào ngực anh ta mà thôi.

Anh chàng Random có vẻ không
phiền lòng gì lắm bởi vì một giây sau,anh ta đã ngả người thì thầm vào tai
Kris.Cô ấy đỏ mặt,trông thật thú vị ,nhưng
lại hăng hái gật đầu.Sau đó Ránom vỗ lên mông của cô ấy.

Thật đấy.

Tôi nhìn David . “Eo ơi” đó
là tất cả những gì tôi có thể thốt ra.

“Lucy có chuyện vì vậy?”
David hỏi,hất đầu về phía chị tôi,người vẫn đang tìm tình yêu của đời mình
trong dãy ghế dọc theo căn phòng tập thể dục tối tăm.

“Chị ấy đang tìm anh Harold”
tôi trả lời .Tôi đã kể cho David nghe toàn bộ cây chuyện về chị Lucy và gia sư
của chị ấy khi ngồi trong xe trên đường ra khỏi xưởng vẽ.Phản ứng của anh ấy
chỉ là gậy gù kiểu anh hiểu và nói “Ồ,chắc rồi.Chị ấy phải lòng anh ta vì đó là
anh chàng duy nhất trên thế giới không bao giờ dành cho chị ấy sự chứ ý,dù chút
ít.Em có thể hiểu được sức lôi cuốn”

Tôi nhướng mắt. “Anh hiểu ư?”

“Nếu em là người giống chị
Lucy ,người luôn luôn có được bất cứ gã nào mình muốn thì chuyện có một anh
chàng không muốn em lại là điều thật khác thường.Dĩ nhiên chị ất sẽ mê tít anh
ta”

Tôi thật tình chưa hề nghĩ sự
việc theo hướng đó.Nhưng nghe cũng có lý đấy chứ.

“Đó là một kế hoạch thiên tài
của anh chàng tên gì nhỉ?” David nhận xét.

“Kế hoạch ư?” tôi nhăn
mặt,nhưng không phải kiểu kinh khủng như Brittany Murphy,tôi hy vọng thế “Anh
nghĩ anh Harold LẬP KẾ HOẠCH cho chuyện này sao?”

“Ồ,chắc chắn rồi” David trả
lời. “Để chị Lucy thích anh ta. Ôi trời,thật thông minh.Giả vờ không quan
tâm,khiến chị ấy phát điên…anh ta biết chị Lucy sẽ quy phục vào cuối tuần”

“Ơ” tôi lên tiếng. “Nếu anh
từng gặp anh Harold anh sẽ biết…anh ta không phải kiểu người đó”

David trông ngạc nhiên. “Thật
ư?” Sau đó anh lắc đầu, “Tội nghiệp chị Lucy”

Quan sát chị ấy lúc này,khi
chị đang cố tỏ ra bình thường trong lúc nhìn quanh tìm kiếm anh Harold,David
lại thốt lên lần nữa, “Tội nghiệp chị Lucy”

Bạn có thể nói lại điều đó
thêm lần nữa .

Hiện giờ đạo diễn đang kêu
gọi. “Được rồi mọi người ,chúng ta săp lên sóng trực tiếp trong vòng mười giây
nữa. Vào chỗ nào”

“À này” David cúi xuống thì
thầm vào tai tôi.

“Suýt nữa anh quên.Chuyện kỳ
lạ nhất vừa xảy ra .Mẹ anh trò chuyện với mẹ em lúc nãy và đề cập đến vụ Lễ Tạ
ơn.Mẹ anh đã nói về việc em sẽ đến Trại David cùng với nhà anh”

Từng giọt máu trong huyết
quản của tôi dường như bất ngờ đông cứng lại thành đá

“Và mẹ em trả lời là tốt
thôi” David nói tiếp “Anh mong em không thấy phiền.Mẹ anh đã đặt vấn đề trước
cả khi em hỏi xin phép.Nhưng mẹ anh thật sự
muốn biết ,để còn chuẩn bị gà tây và những thứ khác”

“Chín,tám,bảy” Random bước
đến và lọt thổm vào chiếc ghế cạnh tôi còn tổng thống đã ngồi xuống chiếc ghế
bên kia, “sáu,năm ,bốn ,nhớ nhìn nhau chứ đừng nhìn vào máy quay nhé…”

“hy vọng chuyện đó không sao”
David nói rồi hôn vội lên má tôi.Sau đó anh chạy về chỗ ngồi,vừa kịp lúc đạo
diễn hô vang “Bắt đầu quay”

Và tất cả mát quay trong
phòng chuyển hướng tập trung vào khuôn mặt khiếp đảm ,cắt không còn giọt máu
của tôi.

“Xin chào ,tôi là Random
Alvarez.Tôi có mặt tại đây để dẫn chương trình buổi họp cộng đồng mới nhất của
kênhh MTV” Random nói với giọng trầm hơn nhiều so với chất giọng anh sử dụng
trước khi máy quay được bật lên.Anh ta cũng có vẻ quên bẵng sự thật rằng phân
nửa học sinh tại Adams Prep ,trong đó có Kris Parks ,đang ngồi trên ghế xếp
trước mặt chúng tôi,nhìn anh chằm chằm như thể chỉ có hai người đứng trước mục
sư tại một nhà thờ ở Vegas ,sắp sửa hòa niềm hạnh phúc được kết đôi với nhau.

“Đây là chương trình giúp bạn
xem đài có cơ hội lắng nghe một số vấn đề trước mắt các cử tri trẻ tuổi trong
năm bầu cử sắp đến.Đêm nay,tôi vinh dự được chào đón sự hiện diện của một người
không cần giới thiệu ,đó chính là tổng thống Hoa Kỳ.Ngài đến đây để phát biểu
về sáng kiến mới của ngài,sáng kiến Về với Gia đình.Chúng tôi cũng nhận được sự
tham gia của Samantha Madison,cô gái đến từ trường John Adams Preparatory,nơi
chúng tôi được đặt quyền thu hình trực tiếp chương trình ngay ở Washington D.C
này…” Bỗng vang lên tiếng hét từ nhóm học sinh của Adams Prep ,bao gồm cả
Kris,cô ấy lợi dụng lúc đó để gào to rằng Em yêu anh,Random nhưng câu nói đó bị
anh chàng dẫn chương trình phớt lờ “ ….người đã liều mình cứu mạng tổng thống
và được phong chức đại sứ thiếu niên của Liên Hợp Quốc nhờ những nỗ lực của
cô.Ngài tổng thống ,Samantha.. xin chào và rất hân hạnh”

“Xin chào Random” ,ngài tổng
thống cất lời cùng một nụ cười. “Rất cảm ơn đã mời tôi đến đây đêm nay.Và cho
phép tôi nói rằng,Random ,anh là người dẫn chương trình tôi yêu thích”

Câu nói nhận được một tràng
cười vui vẻ từ khán giả.Tôi trông thấy đệ nhất phu nhân,người đang ngồi cạnh mẹ
tôi,quay sang và nói gì đó với nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt.Mẹ tôi đáp lại
và cũng cười.

Tôi nghĩ mẹ sẽ khó có thể bật
cười nếu biết chuyện tôi thật sự sắp thực hiện Trại David vào kỳ nghỉ Lễ Tạ ơn.

“Cảm ơn ngài tổng thống”
Random đáp lại bằng giọng trầm trầm chướng tai không thay đổi.Chưa hết,tôi còn tận mắt trộng thấy anh ta nhìn trộm
đồ lót bên dưới chiếc váy hiệu Talbot của Kris khi cô ấy xoay người trên chiếc
ghế xếp và hào hứng nói gì đó với cô nàng ngồi phía sau.

“Thưa ngài tổng thống”
,Random đọc theo dòng chữ trên máy phóng đại đặt ngay bên dưới chiếc máy quay
mà tất cả chúng tôi không được nhìn vào. “Ngài sẽ cho mọi người biết đôi chút
về chương trình Về với Gia đình của ngài được chứ?”

“Tất nhiên rồi Random” tổng
thống trả lời.. “Các bạn biết không.,tôi cảm nhận rất rõ rằng với tỷ lệ ly dị
tăng cao như hiện nay và số lượng cha mẹ đơn thân trên đà gia tăng,điều quan
trọng chúng ta không được lãng quên đó là gia đình chính là trụ cột của nước
Mỹ,luôn luôn như vậy.Nếu thành phần gia đình bị suy yếu thì nước Mỹ sẽ suy
yếu.Và tôi ngồi trước các bạn đêm nay vì tôi lo sợ các gia đình ở nước Mỹ bị
suy yếu…không chỉ do nhu cầu tài chính mà còn vì thất bại cơ bản trong vấn đề
giao tiếp.Tôi hiểu áp lực đè nặng lên các bậc cha mẹ ngày nay,những người đang
làm việc cật lực để mang đến cho con cái mình những quyền lợi mà bản thân họ
không được hưởng lúc trưởng thành.Thế nhưng tôi cũng cảm thấy các bậc cha mẹ
cần dành thêm thời gian có chất lượng bên con cái,không chỉ cỗ vũ chúng trong
những trận bóng đá,giúp đỡ chúng làm bài tập mà còn là khoảng thời gian để trò
chuyện…mở rộng ranh giới giao tiếp giữa cha mẹ và con cái”.

Bố David ngừng lời.Ngài không
bao giờ phải nhìn vào giấy hay máy phóng đại chữ .Ngài luôn luôn ghi nhớ tất cả
các bài diễn văn của mình .David cũng có khả năng đó,khả năng ứng biến linh
hoạt trước công chúng (trong sách SAT định nghĩa đó là “nghĩ ra,phát biểu hay
bày tỏ theo tình thế trước mắt”)

Tôi,trái lại,cần có giấy ghi
chép.Tôi có một mẩu giấy nhét trong túi quần jeans.Tôi chỉ phải chờ đến lượt
mình,Random sẽ nhắc tới tôi ngay thôi.Tổng thống sắp trình bày tiếp về những
điều cha mẹ có thể thực hiện để mở rộng ranh giới giao tiếp với con cái,còn tôi
sắp nói đến những thứ bản thân con gái có thể làm.

Rồi ngay kia,tôi sẽ đến Maryland và ngủ với bạn
trai lần đầu tiên.Hình như thế đấy.

“Đó là lý do tôi đề ra sáng
kiến Về với Gia đình”,tổng thống nói tiếp. “Mỗi tháng một buổi tối,tất cả chúng
ta sẽ tắt hết tivi,không đi tập đá banh mà ở nhà và dành thời gian cho nhau,trò
chuyện.Tôi biết nghe có vẻ thậy sự đủ khiến gia đình thêm bền vững không? Các
nghiên cứu cho thấy là có.Những đứa con được cha mẹ dành thời gian trò
chuyện,dù chỉ vài tiếng đồng hồ ít ỏi mỗi
tháng,sẽ phát triển các kỹ năng nhận thức như ngôn ngữ,tốc độ đọc sách nhanh
hơn,bài kiểm tra đạt được điểm cao hơn,ít lâm vào tình trạng nghiện bia rượu
,ma túy,và quan hệ trước hôn nhân”

Ôi trời! Có lẽ đó chính là
vấn đề của tôi.Có lẽ đó chính là lý do tôi sẽ lâm vào tình trạng quan hệ trước
hôn nhân.Bởi lẽ bố mẹ không dành đủ thời gian bên tôi,

Đúng rồi.Đó là lỗi của họ

“Và bạn sẽ nhận được sự hỗ
trợ của chính phủ Mỹ”,bố David tiếp lời. “Với nỗ lực nhằm giúp đỡ các bậc cha
mẹ mở rộng ranh giao tiếp với những đứa con ở độ tuổi vị thanh niên,trong một
phần của kế hoạch Về với Gia đình,tôi đang đề nghị các nhà lập
pháp thông qua dự luật quy định giới thanh thiếu niên muốn được cung
cấp biện pháp tránh thai tại các phòng khám kế hoạnh hóa gia đình
phải có sự chấp thuận của cha mẹ,nếu không phòng khám sẽ báo về
gia đình năm ngày trước khi thực hiện yêu cầu ấy…”

Nhiều tràng pháo tay vang
lên khi tổng thống phát biểu điều đó.Kris và bạn bè của cô ấy ngồi
trên mấy chiếc ghế xếp trước mặt chúng tôi hết sức phấn khởi.

Tôi chẳng hề phấn khởi

Tôi buột miệng, “Khoan
đã,gì cơ?”

Thế nhưng micro kẹp trên
cổ áo của tôi không thu câu nói ấy.

Cũng có lẽ là vậy.Bởi
vì tôi không thể nghe thấy điều tôi cứ tưởng mình vừa mới nghe.Không
ai phản ứng như kiểu họ nghe được điều gì khác thường.Tôi quan sát
thấy bố tôi đứng dậy đi ra khỏi phòng tập thể dục vì vừa nhận thêm
một cuộc gọi khác.Mẹ tôi đang khó nhọc vừa vỗ tay vừa giữ thăng
bằng cho chiếc máy vi tính cầm tay.Recbecca vẫn đang đọc quyển sách
nói về Thuyết Hỗn Mang.Chị Lucy đang thoa son bóng.

Những người khác đều đang
vỗ tay

Vậy chắc không sao.Tôi hẳn
đã nghe nhầm.Vậy khoan đã nào.Tôi lại lo lắng về chuyện gì nhỉ?
À,phải rồi.Chuyện quan hệ,với bạn trai,tại Trại David ,vào ngày kia.

“Tôi cảm thấy đây là một
bước tiến quan trọng” tổng thống nói tiếp sau khi giơ cả hai tay lên
để dừng tràng pháo tay lại, “trong việc mở rộng ranh giới giao tiếp
giữa cha mẹ và con cái tuổi vị thành niên,nước Mỹ hiện đang dẫn đầu
các quốc gia phát triển về tỷ lệ người mẹ vị thành niên và nhiều
căn bệnh lây lan qua đường tình dục.Nếu các bậc cha mẹ biết được
hành động của con mình nhờ sự thông báo từ những cơ quan hiện nay
vẫn giứ kín thông tin quan trọng đó ,các phòng khám và thậm chí cả
những hiệu thuốc đóng vai trò xúc tiến chuyện
quan hệ của giới trẻ thì các bậc cha mẹ có thể ngăn chặn một cách
hiệu quả việc làm ấy…”

Thêm nhiều tiếng vỗ tay
tán dương.Thêm nhiều tiếng vỗ tay tán dương

Thật không tài nào tin
nổi.Tôi đã không nghe nhầm .Chuyệgn gì đang xảy ra vậy nhỉ? Tại sao
mọi người lại vỗ tay? Chẳng lẽ họ không hiểu những lời bố David đang
nói ư?

Và tại sao việc này không
hề có mặt trong xấp tài liệu mà viên thư ký báo chí Nhà Trắng đã
đưa cho tôi? Không hề có chuyện yêu cầu các phòng khám và nhà thuốc
báo về gia đình nếu thanh thiếu niên đến tìm mua biện pháp tránh
thai.Nếu có ,tôi đã để ý rồi.Sự việc kiểu đó Phần nào đã choán
hết tâm trí của tôi trong thời gian gần đây.

Tiếng vỗ tay ngời khen
bài diễn văn của tổng thống vang rền như sấm,lớn đến mức mất mấy
giây sau mới có người nghe tôi la lên “Khoan đã! Khoan đã nào!”

Anh chàng Rondom nhận thấy
tôi nhảy xuống khỏi ghế bèn nhìn tôi và cất lời,không nhìn thấy máy
phóng đại chữ xem đến lượt tôi nói chưa. “Samantha này,em…em có điều
gì muốn nói phải không?”

“Dạ phải,em có điều muốn
nói” .Mẫu giấy vẫn còn nằm trong túi quần của tôi.Tôi chưa lấy nó
ra.Tôi chưa lấy nó ra vì tôi đã quên bẵng nó.Tôi quá bối rối,và tức
tối.

“Mọi người đang vỗ tay vì
chuyện gì cơ chứ?” tôi nhìn thẳng vào Kris và đám bạn của cô ấy.
“Các cậu không hiểu rõ ngài tổng thống đang nói gì ư? Các cậu không
hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra ở đây à?”

“À,Samantha này” tổng
thống lên tiếng từ phía sau tôi “Ta nghĩ nếu con để ta nói hết ,con
sẽ nhận thấy chuyện xảy ra ở đây chính là ta đang cố gắng củng cố
sự vững bền cho các gia đình ở nước Mỹ bằng cách hoàn trả quyền
kiểm soát về tay cha mẹ,những người biết điều gì là tốt nhất đối
với con cái cùa mình..”

“Nhưng như thế… như thế sai
rồi!” Không tin nổi tôi lại là người duy nhất trong căn phòng nghĩ
vậy.Tôi nhìn xuống Kris và những đứa học sinh khác của trường Adams
Prep. “Các cậu không hiểu sao? Các cậu có nghe tổng thống đang nói gì
không? Chuyện Về với Gia đình này…tất cả chỉ là trò vô bổ ! Nó là
một trò bịp bợm Nó là…là…”

Bất chợt hình ảnh Dauntra nhảy bổ
vào đầu tôi.Dauntra ,người không thể về với gia đình của mình,vì cô
ấy bị chính gia đình mình tống cổ đi.Dauntra người nghi ngờ chính
quyền,sẵn lòng vào trại giam vì chuyện đó.

“Nó là một âm mưu” tổng
thống cất giọng bình thản và khẽ cười, “đừng xúc động đến thế
con…”

“Sao con lại xúc động cơ
chứ?” tôi quay phắt lại nhìn tổng thống để đặt ra câu hỏi. “Ngài
đứng trên đó,nói với toàn thể dân Mỹ rằng về cơ bản ngài muốn các
dược sỹ và bác sỹ phản bội lại những thanh thiếu niên tìm đến họ
nhờ giúp đỡ…”

“Samantha” tổng thống lên
tiếng,trông giận dữ hơn nhiều so với những lần tôi từng chứng
kiến,kể cả lúc tôi ăn cái bánh sôcôla cuối cùng trong túi bánh của
Capital Cookies gửi biếu ngài. “Con đơn giản hóa quá mức sự việc
trước mắt.Dân Mỹ luôn luôn đặt gia đình lên trên tất cả mọi thứ
khác.Các gia đình ở Mỹ chính là trụ cột của quốc gia,từ những tín
đồ đến đây trên con tàu Mayflower cho tới những người đi khai phá vùng
này trở thành hợp chủng quốc lớn mạnh như ngày nay.Ta chắc chắn sẽ
không đứng đây và cho phép các gia đình ở nước Mỹ tan rã bởi việc
làm suy giảm quyền của cha mẹ…”

“Thế còn quyền của con
thì sao?” tôi hỏi . “Còn quyền của con cái thì sao? Chúng con cũng có
quyền chứ? Ngài biết mà”

Tôi quay lại phía khán
giả.Thật khó nhìn được khuôn mặt họ khi ánh đèn chói lòa của chương
trình chiếu vào mắt tôi.Nhưng tôi cố tìm cho ra David.

Và anh đang mỉm cười với
tôi.Không phải anh vui mừng trước sự việc đang diễn ra hay bất cứ
chuyện gì mà là anh hiểu tôi chỉ đang thực hiện điều phải làm.

Bởi lẽ thực ra còn ai khác
có thể làm đây?

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3