Mãi Mãi Bên Em - Chương 15

Chương 15:

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy, toàn thân nóng ran, trên trán đổ
rất nhiều mồ hôi. Mệt mỏi cô ngồi dậy, đã thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt tóe lửa.
Anh đưa tay định lau mồ hôi giúp cô nhưng cô theo bản năng sợ sệt lùi lại phía
sau, cô sợ anh ư? Sợ anh vì điều gì? Chính cô cũng không lý giải được, chỉ cảm
thấy những lúc anh chăm sóc cô thì cảm nhận như anh đang chế giễu mình. Anh lúc
này rất tức giận, hôm qua không nói không rằng liền bỏ đi, đến khi trời tối kịt
rồi mới chịu về.

Anh lo, một mình cô ở ngoài đường vào lúc đó không biết có xảy
ra chuyện gì không? Có bị ai ức hiếp không? Hay lại đi đâu đó, sáng trở về thì
toàn thân đầy những vết thương của dao cứa. Vừa giận không thể giam lỏng cô
trong nhà không cho đi đâu lại càng giận hơn khi giờ cô đối xử với mình như một
người xa lạ, chính ngay lúc này đây, khuôn mặt cô nhìn anh, ánh mắt ấy chứa đầy
nỗi uất hận.

Anh ngồi nhẹ xuống một phần đầu giường, đưa tay nắm bả vai
cô, nói:

- Trong người em bây giờ cảm thấy như thế nào? Có khó chịu ở
đâu không? Còn mệt không?_anh ôn nhu hỏi vuốt trán cô

Nhưng đáp lại cử chỉ thân mật đó, nhẹ nhàng mà ấm áp đó, cô
lạnh lùng gạt tay anh ra, quay mặt ngoảnh sang một bên trả lời:

- Không sao, dù gì cũng không chết được. Làm sao phiền đến
anh quan tâm, em cũng thừa biết, với anh, em chả là gì_cô cười nhạt

Nghe những lời nói phũ phàng đó của cô, hơn nữa, câu nói đó
còn chứa hàm ý.

Anh liền đổi thái độ, cố kiềm chế cơn giận để không đè cô xuống
mà đét vào mông cô một cái (Tác giả: huynh biến thái quá T.T), gằn giọng nói:

- Anh đã nói với em, em là em, Thiên Tinh là Thiên Tinh, tuyệt
đối không thể nào hai người là một được. Và em cũng nên biết giùm cho, em là
người của anh, chứ không phải là đồ thay thế_anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô dõng
dạc, tự tin

Cô chỉ nhếch môi cười, trong mắt đã chứa sẵn bọng nước, khịt
cái mũi một cái, cô cười khẩy:

- Vậy ư? Từ bao giờ em được gắn mác là “người của anh” vậy?
Không chừng ai nghe được sẽ hiểu nhầm mất. Hay là, đối với cụm từ đó, ám chỉ,
em là người thay thế của anh, tuyệt không phải của ai khác

Cô là nói thật nha, đây là những lời tận sâu trong đáy lòng
à. Cô biết, anh rất yêu chị của cô, hai người đã dành cho nhau nhiều tình cảm
quá sâu đậm. Mà cô chỉ là một người xuất hiện đúng lúc, đúng thời điểm, vậy sao
mà có vị trí gì chứ? Trong thời gian qua, cô cứ như con lật đật, vấp ngã bao
nhiêu lần, cũng tự mình đứng lên bấy nhiêu lần. Nhiều lúc anh đã quật ngã cô vì
tình thương anh dành cho “cô” quá nhiều, nhưng cô lại không có phúc hạnh được
thừa hưởng, vì thế, cô luôn yếu đuối và tự ti.

Bao lâu rồi? Cô đã không còn là Lạc Đình của ngày xưa nữa,
hay giết người và vô tâm?

Bao lâu rồi? Anh đã ngự trị trong tim cô, dai dẳng và không
muốn ra?

Anh nhìn cô trước mắt mà sao cảm thấy xa lạ quá, cô hồn
nhiên, ngây thơ và hay biết ngượng giờ đã thành một người biết nói móc khóe và
cử chỉ vô tình.

Anh cũng không hề biết, đây mới chính là con người thật của
cô, ngang ngạnh và bất cần.

Khóe môi có chút gì đó không tin, khẽ mở:

- Ý em là không tin những gì anh nói? Ý em là trong suốt thời
gian qua lời anh nói là vô nghĩa hay em không nghe lọt? Ý em là anh vô sỉ như
thế sao? Ý em là một năm sống cùng em, không có phát sinh tình cảm gì khác sao?
Ý em là anh vẫn còn yêu Thiên Tinh sao? Ý em là khi em ra đi, anh không đau
lòng sao? Bây giờ em nói đi, em muốn biến mất khỏi cuộc sống của anh đúng
không? Em muốn làm anh tổn thương như cách Thiên Tinh làm đúng không? Nếu như vậy,
thì em đã toại nguyện, anh không giữ, em có thể đi rồi đó.

Càng nói giọng anh càng trở nên đau xót hơn, câu cuối cùng,
anh hoàn toàn buông lỏng, không gò bó cô bên người, đã sẵn sàng bỏ cô đi. Hằng
đêm anh vẫn không bao giờ nghĩ tới, đứng trước mặt cô và nói ra toàn bộ tâm
tình thế này. Bây giờ lời cũng đã nói, không thể rút lại, nhìn khuôn mặt cô cúi
gầm xuống, anh bất đắc dĩ cười nhạo một tiếng, lặng đứng dậy bước ra khỏi phòng
cô.

Anh đã đuổi cô đi! Vậy đấy!

Cạch một tiếng anh đóng cửa, nhưng không bao lâu sau, lại
thêm một tiếng cạch nữa. Vốn là anh không chú ý những âm thanh xung quanh, anh
bây giờ quả thật rất rối. Nhưng từ ở đằng sau, ai đó chạy tới ôm chầm lấy anh,
khóc nức nở trên lưng anh, nước mắt nước mũi cũng cứ thế mà dính ở áo anh. Ai
đó lên tiếng:

- Thần Võ, hức…hức em xin lỗi hức em không cố ý nói như thế
đâu, chỉ là hức hức chỉ là…em quá đau nên mới nói như vậy hức…hức đừng đuổi em
đi, xin anh đấy hức đừng bỏ em

Anh cúi xuống nhìn 10 ngón tay cô đan chặt ôm lấy thắt lưng
anh, ý là không muốn anh rời đi mà cảm thấy lòng ấm áp hẳn. Ý chỉ muốn cô hiểu
được tâm tình anh như thế nào, nhưng không ngờ, tình thế lại ép anh nói ra những
lời cay độc hơn, thân là một Chủ tịch, lời đã nói tất nhiên sẽ không bao giờ
rút lại. Nhưng vì sau đó, anh lại liền hối hận, muốn quay lại gắt gao đặt môi
mình lên làn môi lạnh của cô nhưng lý trí và bước chân anh, nó muốn anh tiếp tục
không được quay đầu. Ngỡ là mất cô nhưng giờ, hoàn cảnh thế này.

Chắc chắn! Anh sẽ đem cô “đóng đô” bên người.

Nắm bàn tay đang siết chặt eo mình, anh gỡ xuống quay lại
nhìn cô, mặt đối mặt, mắt cô đỏ lên rất nhiều, khóe miệng cũng theo nhịp mà nấc
lên không ngớt, nước mắt cũng còn đọng lại trên gương mặt xinh xắn của cô. Anh
đau lòng khuôn nguôi, tự giác đưa tay lên lau hết vết nhơ trên mặt cô, xoa xoa
nắn nắn cái phấn nộn, anh cố nén vui mừng, nói:

- Ngoan, đừng khóc, anh không cố ý nổi giận với em đâu. Hứa
với anh, ở lại bên anh, được không?

(Tác giả: ố zè *tung hoa* Thần Võ huynh nói ra ồi, mới còn
nói đuổi Đình tỷ, giờ lại níu kéo, hẳn là đang sờ soạng tỷ yêu của muội. Huynh
à! Huynh biến thái quá chất đấy :3)

Cô nheo mắt nhìn anh:

- Anh là đang tỏ tình với em?_cô hỏi một câu xong mà muốn độn
thổ chết mất, chỉ là lời nói trong lòng, không nghĩ sẽ nói oạch tẹt ra như vậy

Khá khen cho cảm xúc của anh lúc này, chẳng những không biết
ngượng, mà còn mặt dày hôn nhẹ lên chóp mũi cô tỏ ra sủng nịnh nói:

- Dĩ nhiên là như thế

(Tác giả: *cười vật vã* huynh sẽ được xếp vào top người tỏ
tình cùi nhất đấy)

Cô cúi mặt, e dè nói tiếp:

- Em không phải là chị Thiên Tinh, em chỉ có khuôn mặt giống
chị ấy?

- Anh không quan tâm_anh nhẹ nhàng đáp

- Em là con gái của Mafia?

- Điều đó không quan trọng_anh cười đáp

- Em chỉ là người thay thế

Anh tức giận đáp:

- Nghe cho rõ đây, em là bạn gái của anh, không phải là vật
thay thế, im lặng và nhớ kĩ

Ai ui, nhanh, gọn, lẹ và xúc tích!

………………………………………………………………………………………………………………………………..

Ở trong một ngôi nhà khác, người con trai khuôn mặt tuấn tú
đang ngồi trên ghế, ôm nữ nhân của mình trong lòng hưởng thụ, hẳn sâu trong người
lại có suy nghĩ khác, ngoài bề vẫn tươi cười nhưng bên trong đang lập một âm
mưu cực kỳ thâm độc và thủ đoạn. Lạc Đình vẫn còn sống? Đó là câu hỏi luôn ve
vãn trong đầu hắn, rõ ràng là cô đã uống thuốc ngủ do chính tay hắn chế ra,
không sai vào đâu được thì làm sao có chuyện cô tỉnh và sống tới bây giờ chứ.
Do là cô phúc lớn mạng lớn hay là do thuốc hắn có vấn đề? Nguyên Thần Võ, anh
là người cứu cô, chắc chắn cũng sẽ là cầu nối để hắn cướp cô về.

Đang trong tình trạng suy nghĩ mông lung, Tuyệt Dương cau
mày tỏ ra khó chịu thì một tên đàn em gõ cửa vào, cúi người trình báo:

- Anh hai, đây là hồ sơ mà em điều tra ra được người đang giữ
Lạc Đình, anh có thể xem qua

Nói xong hắn đưa bản fax cho Tuyệt Dương rồi tự biết thân biết
phận mà lui ra, Tuyệt Dương hứng thú mở ra xem. Có nội dung như thế này.

“Tên: Nguyên Thần Võ_bên cạnh là hình 4x5

Tuổi: 26

Nghề nghiệp: Chủ tịch của công ty sản xuất đá quý Nguyên
Thiên

Tiểu sử: 6 năm trước có một người bạn gái kiêm vợ sắp cưới
tên là Quỳnh Thiên Tinh nhưng vì một lý do nào đó mà cô qua đời, đến nay vẫn
chưa rõ nguyên nhân cái chết. Nhưng hiện giờ đang lưu tại nhà một cô gái khác,
tên là Lạc Đình, con gái của Mafia Lạc Chính Y, nghi ngờ là Quỳnh Thiên Tinh
nhưng vẫn chưa có báo hiệu gì”

Tuyệt Dương nheo mày nhìn hai tấm hình của hai cô gái phía
dưới. Rõ ràng là sinh đôi nha, giống nhau như đúc, hắn vắt óc ra suy nghĩ, nếu
bản fax này là thật vậy thì chuyện quả là vui a. Đợt trước, vì có oán với Lạc
gia, không giết được cha nên hắn chuyển sang giết con. Hắn vẫn còn nhớ rõ cái
ngày ấy, cái ngày hắn giết chết đứa con “duy nhất” của Lạc Chính Y, cô gái đó
quả thật rất đẹp, hắn từng muốn thôi nhưng vì quá ức nên một viên đạn làm hi
sinh cả một mạng sống. Hắn cứ nghĩ mọi chuyện êm xuôi trót lọt nhưng 3 hôm sau
lại xuất hiện thêm một người tự nhận là Lạc Đình còn cả gan giết hắn. Nhìn hai
khuôn mặt như nhau làm hắn phải thốt lên lo sợ. Hôm nay mọi chuyện đã phơi ra
ngoài cặp mắt hắn.

Người hắn giết năm ấy là Quỳnh Thiên Tinh – cô vợ chưa cưới
của Nguyên Thần Võ chứ không phải là Lạc Đình – người hắn muốn giết trung gian.

Hay! Quả là hay! Vo tờ fax nhăn nheo rồi hắn vứt vào sọt
rác, đốt một điếu thuốc đưa lên miệng hút, ngả người ra ghế suy nghĩ.

Nếu muốn trao đổi Lạc Đình với Nguyên Thần Võ thì phải cần
Quỳnh Thiên Tinh, mà cô ta thì hắn đã giết rồi lấy đâu ra một Thiên Tinh thứ
hai cho hắn làm “quà” trao đổi bây giờ?

Nữ nhân ngồi trên giường nhìn nam nhân không chú ý tới mình
từ khi nhìn thấy tên đàn em thì bực bội hoàn toàn à nha. Cô đứng lên cầm trái
táo ném vào người Tuyệt Dương, giận hờn nói:

- Ghét anh quá nha, sao lơ em?

Hắn nhướn mày nhìn cô, dáng người cao ráo, duyệt, khuôn mặt
xinh đẹp, trắng trẻo, duyệt, e hèm, ba vòng đều chuẩn, duyệt, quả là người hắn
tìm kiếm nãy giờ, vứt điếu thuốc đang hút dở, hắn đưa tay với thắt lưng nữ nhân
đó ôm vào lòng. Giọng cưng chiều đáp:

- Y Y, anh muốn nhờ em một việc?

Nữ nhân cau mày khó hiểu, nghịch nghịch vỏ táo, vui miệng
nói:

- Chuyện gì? Anh nói ra xem nào?

Tuyệt Dương phấn khích trả lời:

- Em có biết ai tên Lạc Đình không?

Y Y nói:

- Sao lại không biết, cô ấy nổi tiếng cả thế giới ngầm ai chả
biết cô ấy, mà sao?

Tuyệt Dương gật gù:

- Được. Ngày mai anh sẽ đưa em đi phẩu thuật thẩm mỹ, nhất định,
em phải mang gương mặt giống cô ta

Y Y tức giận, đứng dậy vụt ra khỏi lòng Tuyệt Dương, quát lớn:

- Có phải anh chơi chán em rồi, không muốn khuôn mặt này nữa
nên bắt em giống cô ấy đúng không?

Hắn thản nhiên trả lời:

- Em đừng cố hiểu lầm, thân thể em, anh còn chưa chạm vào,
ngay cả hôn, anh cũng chưa bao giờ hôn em. Anh muốn em đi phẩu thuật khuôn mặt
là có mục đích riêng của mình, Lạc Đình, bây giờ anh đang rất cần cô ta, mà người
duy nhất có thể giúp anh thì đã bị anh giết rồi. Y Y, giờ anh chỉ còn trông cậy
vào mỗi em thôi

Hắn nói hoàn toàn đúng, cô bây giờ vẫn chưa hề mất đi sự
trong sạch của mình. Ở bên hắn, hắn cũng không dám làm gì cô, cô bằng lòng nguyện
đi theo hắn cả đời, cô tự nhủ, hắn tốt với cô như vậy, nếu hắn nhờ cô giúp chuyện
gì, cho dù là lầu sôi lửa bỏng, cô quyết không từ chối. Tuy là vấn đề này thực
sự không khó, phẫu thuật chỉ cần chịu đau một chút là được, huống chi hắn đã
cưu mang và chăm sóc cô suốt 10 năm trời, vấn đề nhỏ nhặt này, cô lại không thể
giúp hắn. Nhưng nghĩ tới việc phải xa hắn, cô thật sự không muốn, ở bên hắn lâu
ngày như vậy, đã là thói quen của cô.

Suy nghĩ đắn đo hồi lâu, cô gật đầu chấp nhận.

- Được. Em đồng ý, chỉ cần anh không vứt bỏ em, em hoàn toàn
nghe theo anh không chút càm ràm. Chỉ mong, khi em đi, anh đừng có tình nhân
khác.

Nói xong, khẽ một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô.
Cô đi theo hắn lâu như vậy, hắn chưa từng nghĩ tới hay trêu đùa bất kỳ nữ nhân
bên ngoài, vì vậy cô rất yêu hắn, thật sự rất yêu. Tuyệt Dương lắc đầu, đưa tay
lên lau nước mắt cô, bảo:

- Y Y, anh tuyệt đối không có ai ngoài em, tin tưởng anh,
anh chỉ có em

Như vậy thôi cũng đủ làm tan đi nỗi lo trong lòng Y Y rồi, hắn
đã nói, nhất định, hắn sẽ làm được. Và một phần bởi vì, những gì hắn nói, đều
là sự thật.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3