Làm thế nào để bạn "Tỏa sáng" - chương 30-31

Chương ba mươi

VẪN TRONG NGÀY
THỨ NĂM CỦA SỰ NỔI TIẾNG

THỨ SÁU, 1
THÁNG 9, 10 GIỜ ĐÊM

Anh Darren
bước ra đúng lúc anh Mark ra về. Anh đi phía quầy thu ngân hỏi: “Ai thế?”

“Đó là Mark
Finley”.

“Mark Finley
nổi tiếng đó ư?”- anh Darren huýt sáo ngưỡng mộ -“Có phải anh nhìn nhầm không?
Anh ta vừa HÔN em thì phải?”.

“Vâng. Đúng
vậy”.

“Chúc mừ

ng em, Steph”-
Darren hớn hở- “Thấy chưa. Anh đã nói với em rồi mà không tin. Anh biết em sẽ
tìm được người cùng tham dự prom mà”.

“Anh nhầm
rồii”- mình nói nhỏ- “Anh ấy đã có bạn gái”.

Anh Darren có
vẻ sốc: “Đó không phải là việc một chàng trai có bạn gái nên làm. Anh ta đang
nghĩ gì thế không biết?”

Tiếng chim líu
lo nãy giờ trong đầu mình đột nhiên im bặt. Cảm giác mềm mại của nụ hôn khi nãy
cũng tan biến hết.

Không sai. Anh
Mark đã có bạn gái. Anh ấy đã nghĩ gì mà hôn mình như vậy?

Ừ thì anh ấy
đã nói là vì thấy mình đáng yêu quá nên không cưỡng lại được.

Nhưng…trước
giờ anh ý chẳng phải vẫn kìm nén khá tốt đấy sao.

Mình có nên
tin lời Mark không nhỉ? Rằng anh ấy không thể kìm nén khi thấy mình đáng yêu và
dễ thương đến vậy.

Mặc dù cái
khái niệm “đáng yêu” của Lauren có hơi khác với mình.

Cô ta quả thực
không bao giờ giở trò với ai trước mặt Mark.

Cô ta luôn đổ
tội cho người khác. Những người như Alyssa Krueger.

đúng. Lauren
quả thực đã tìm được cách chơi đẹp mình.

Vì Lauren mà
giờ mình đang một mình ngồi ở đây, lắng nghe tiếng mưa tí tách rơi trên nóc đài
thiên văn, đợi để mở cửa cho mọi người vào.

Để họ có thể
phá huỷ nó. Mọi thứ mà ông đã dày công xây dựng suốt cả năm qua.

Bởi vì dù anh
Mark có hứa hẹn thế nào đi nữa thì chuyện đó cũng sẽ xảy ra thôi. Giờ -sau khi
mọi cảm giác về nụ hôn khi nãy đã tan biến vàmình đã trở về với hiện thực- mình
biết họ sẽ quậy tung tất cả cái nơi này lên. Phá hỏng hết tất cả.

Nhưng còn
những gì mình đã vất vả gây dựng lên? Còn mình thì sao? Cuối cùng mình cũng làm
cho mọi người không còn nói xấu về mình nữa- “Đừng có mà Steph Landry như thế”-
và bắt đầu cư xử tử tế hơn với mình…thậm chí còn hôn mình, trong trường hợp của
Mark Finley…Vậy mà giờ mình phải từ bỏ tất cả bởi vì mình là một đứa lập dị,
hèn nhát, không dám hùa theo những gì bọn trẻ ngày nay vẫn thườn làm- như trong
mấy bộ phim và cuốn sách mình xem.

Mình có thực
sự đáng yêu đến thế không?

Không hề. Mình
biết là không đến mức đó. Mình đã thả đám lon sô-đa xuống sàn hội trường. Mình
rắc đường xuống đầu Lauren Moffat. Mình nhòm trộm sang cửa sổ phòng ông anh
tương lai. Mình không hề đáng yêu. Không một tẹo nào!

Vậy tại sao
mình không thể làm thêm chuyện này?

Mình phải làm
thôi. Một lát nữa khi bọn họ gõ lên cánh cửa đó, mình sẽ phải ra đó và mở cửa.
Mình không thể làm họ thất vọng. Mình không thể mọi chuyện quay lại như ban đầu.
Mình không muốn là Steph Landry ngày trước nữa.

Ông sẽ hiểu
cho mình thôi. Mình đã để đủ tiền, nếu có hỏng hóc gì cần phải sửa chữa mình
hoàn toàn có thể trang trải. Miễn là đừng quá vài ngàn đôla là được. Vì mình đã
mất một ít lần đấu giá mua anh Mark vừa rồi.

Còn bà Kitty
thì sao?Bà hẳn sẽ rất buồn.

Nhưng cả bà
cũng từng trải qua những chuyện như thế này khi bằng tuổi mình. Ông thì không-
bởi ông còn quá bận đi làm thêm để nuôi sống gia gia đình nhập cư của mình.

Bà Kitty hẳn
sẽ thông cảm thôi. Dù gì bà cũng đã đọc Cuốn Sách và HIỂU quyết định này khó
khăn như thế nào.

Nhưng còn
Jasson.

Mà sao mình
lại nghĩ về cậu ấy lúc này chứ? Mình sẽ không nghĩ tới Jasson nữa. Không nghĩ
nữa!

Mình biết bọn
mình có thể trông cậy vào cậu mà, Steph.

Đó là những gì
Lauren đã nói.

Và Jason nữa.
Nhưng với một ý hoàn toàn khác hẳn.

Tại sao mình
phải quan tâm xem Jason nghĩ gì? Chính cậu ấy đã hôn Becca trong phòng ngủ đó
thôi. Mà dù Jason có hôn người khác cũng chẳng phải chuyện của mình. Mình đâu
có thứ tình cảm đó với Jason đâu.

Hơn nữa mình
cũng vừa hôn một chàng trai khác đó thôi.

Nhưng…tại sao
lại là Becca? Tại sao Jason lại phải hôn cô ấy? Tại sao Jason lại phải mua cô
ấy?

Ôi chúa ơi,
lại nữa rồi.

TẠi SAO MÌNH
PHẢI QUAN TM??? TẠI SAO CÁI Ý NGHĨ ĐÓ KHIẾN MÌNH KHÓ CHỊU ĐẾN THẾ? Đáng ra mình
phải hạnh phúc cho họ chứ. Nếu quả thực họ là một

Nếu họ là một
đôi mình sẽ mừng cho họ bởi Jason và Becca là hai người bạn thân nhất của mình.
Họ xứng đáng được hưởng hạnh phúc.

Nhưng tại sao
Jason lại tìm thấy hạnh phúc ở Becca?

Mình BỊ LÀM
SAO thế này? Tại sao mình không thể ngừng suy nghĩ về Jason? Mình vừa được MARK
FINLEY hôn. Lên môi. Mình có nhìn thấy pháo hoa! Và nghe thấy cả tiếng chim
hót!

Nhưng…

Nhỡ đó không
phải chỉ do hormon? Cảm giác khi mình và Jason chơi trò vật chân. Hoặc tại sao
mình không thể ngừng nhòm trộm sang nhà cậu ấy. Nhỡ cảm giác đó còn hơn cả sự
tò mò bình thường của đứa con gái mới lớn với người bạn khác giới?

Không thể nào.
KHÔNG THỂ NÀO. MÌNH ĐÃ TỪNG YÊU MARK FINLEY. MÌNH ĐÃ TỪNG YÊU ANH ẤY. MÌNH…

Mình không hề
yêu anh ta. Ôi chú ơi! Đã từng! Không ngờ mình không còn thích anh ý một tẹo
nào nữa. Bởi loại con trai gì mà đi làm một việc như vậy? Hôn một cô gái trong
khi đang hẹn hò với người khác. Làm như vậy là không đúng. Là giả dối! Rất đáng
khinh là đằng khác. Hoàn toàn TRÁI NGƯỢC với gì Cuốn Sách nói về các chàng trai
nổi tiếng nên hành xử. Những chàng trai nổi tiếng không bao giờ lăng nhăng, họ
luôn chung thuỷ với duy nhất bạn gái của mình .

Họ đáng ra
không bao giờ hôn một cô gái khác ngoài đường.

Họ đáng ra
không bao giờ hôn một cô gái khác chỉ để người đó làm theo ý mình.

Họ luôn là
ngưỡng con người đáng mến, là những người bạn thực sự.

Giống như
Jason.

Ôchúa ơi. Mình
bị sao thế này?

KHÔNG NỔI
TIẾNG: tính từ. Không được biết đến rộng rãi hoặc đánh giá cao, không được
nhiều người quý mến; không được săn đón ở các hành lang lớp học hoặc mời vàp
làm cho các công ty danh tiếng.

Chương ba mươi
mốt

THỨ SÁU, 1
THÁNG 9, 11 GIỜ ĐÊM

Mình không
thể.

Mình không thể
mở cửa.

Mặc dù rất
muốn. Thật đấy. Hay ít nhất là một phần trong mình cũng mong muốn được làm điều
đó.

Nhất là khi
nghe thấy giọng anh Mark oang oang ngoài kia: “Steph? Hey, Steph, em có trong
đó không? Là anh, Mark đây. Mở cửa ra đi em. Ngoài này đang mưa rất to.”

Nhưng rồi mình
nghe thấy tiếng Lauren: “Ôi Chúa ơi, tóc của tôi. Steph! Steph, nhanh lên! Bọn
này ướt nhoẹ

t hết rồi”.

Và cả tiếng
của Todd: “ Ôi giời ơi thùng bia này nặng quá đi thôi”.

Mình vẫn ngồi
trơ ra một chỗ, không nhúc nhích.

"Ừm…mọi
người ơi…”- cuối cùng mình lấy hết dũng cảm nói.

“Steph?”- anh
Mark đập cửa rầm rầm- “Là em đúng không? Làm ơn mở cửa ra đi”.

“Ừm, chuyện
đó”- mình hít một hơi- “Em không thể”.

“Không thể gì?
Không biết cách mở cửa à?”

“Không. Em
biếtem không thể để mọi người vào. Em rất xin lỗi. Em đã thay đổi ý định. Mọi
người không thể tổ chức tiệc ở đây”.

Đột nhiên mọi
thứ yên lặng lạ thường. Trong vài phút.

Và rồi Todd
quát ầm lên: “Chơi được đấy Landry! Giờ thì mở cái cửa quỷ quái này ra mau! Ướt
hết rồi đây này!”

“Không phải
thế, nhưng không ai vào đây được. Bữa tiệc phải tổ chức ở chỗ khác”- mình vẫn
nhất quyết không nhượng bộ.

Lại một hồi im
lặng.

Sau đó tất cả
đồng loạt đập cửa ầm ầm. Đấm, đa, gõ…đủ cả.

Nhưng mình vẫn
không lay chuyển.

Ngay cả khi
nghe thấy tiếng Mark cáu kỉnh, rất thiếu thân thiện: “Steph! Steph! Thôi đi!
Đùa thế đủ rồi! Mở cửa ra!”.

Ngay cả khi
nghe thấy tiếng Lauren đe doạ: “Steph Landry! Mở cửa ngay lập tức”>

Mình nhắm chặt
mắt lại. Ông ngoại, mình tự nhủ. Đây là món quà cưới cháu dành cho ông. Cháu sẽ
không để cho những người gọi là bạn đó phá huỷ đài thiên văn của ông. Chúc ông
hạnh phúc!

Gọi đây là quà
cưới thì nghe có vẻ hơi lố nhưng quả thực trong hoàn cảnh này mình không còn
cách nào khác. Mình vừa có một hành động hy sinh cực lớn cho ông và bà Kitty.
Mặc dù có lẽ họ sẽ không bao giờ biết được chuyện xảy ra tối nay.

Sau khi đợi
mãi không thấy mình ra mở cửa, những tiếng la ó và đập cửa kia cuối cùng cũng
chấm dứt. Và tiếng Todd chửi thề: “Cô ta chơi bọn mình. Không thể tin nổi. Con
khống đó chơi bọn mình

“Chắc phải có
chuyện gì đấy xảy ra với cậu ấy”- tiếng Darlene phân trần- “Steph ơi? Cậu không
sao chứ?”

“Steph Landey
hãy nghe cho rõ đây”- Lauren gằn từng chữ - “Cứ chờ tới thứ hai xem có chuyện
gì sẽ xaỷ ra với mày. Tao sẽ khiến cho mày phải ước chưa được sinh ra trên đời
này. Nhớ đấy!”.

Khi đưa ra
quyết định này, mình cũng đã lường trước được chuyện đó rồi.

Còn anh Mark
cũng chẳng buồn nói câu nào đỡ cho mình. Không một câu nào luôn.

Ngay từ đầu
mình cũng biết anh ý chưa bao giờ thích mình thực sự. Nụ hôn lúc chiều cũng
chẳng có ý nghĩa gì hết với anh ta. Không phải là vì không cưỡng nổi vẻ dễ
thương hay đáng yêu của mình mà là vì Mark muốn dùng nụ hôn để bắt mình phải
làm điều mà anh ta muốn.

Trong trường
hợp này là: mở cửa đài thiên văn.

Đáng tiếc cho
anh ta là chuyện đã không diễn ra theo đúng như dự định. Và đó cũng là vấn đề
với các màn pháo hoa. Chúng đến và đi rất nhanh.

Cuối cùng bọn
họ cũng lục tục kéo nhau đi, sau khi Lauren càu nhàu về mái tóc và Todd đề xuất
cả đám chuyển tới nhà một thằng nhóc năm nhất có bố mẹ đang đi nghỉ ở Pháp…

Không biết đến
thứ Hai tới Lauren sẽ làm gì mình nhỉ? Mà thôi cũng chẳng quan tâm. Chắc cũng
không thể tệ hơn những gì mình đã phải chịu đựng mấy năm qua.

Ngay lúc đó
một giọng nói vang lên trong bóng tối- từ BÊN TRONG đài thiên văn- gọi tên
mình.

Mình giật bắn
vì sợ.

“Chà”- Jason
bước ra từ đằng sau cái kính viễn vọng- “Là mình đây mà”.

“CẬU đang làm
gì ở đây thế?”- mình vẫn chưa hoàn hồn.

“Để đảm bảo là
cậu sẽ đưa ra quyết định đúng đắn” – Jason mỉm cười.

“Ý cậu là…”-
không thể tin được. Tim mình đập rất nhanh, tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi
lồng ngực bất cứ lúc nào. Không biết điều nào khiến mình ngạc nhiên hơ- việc
cậu ấy bước ra từ trong bóng tối hay việc cậu ấy đang có mặt ở đây- “Cậu đã ở
đây từ nãy giờ”

Jason nhún
vai: “Mình vào từ trước cả khi cậu đóng cửa tiệm”.

“Và cậu chỉ
ngồi im ở đó?”- mình nói- “trong bóng tối và không nói một câu gì?”

“Đây là việc
cậu phải quyết định một mình”- Jason nhẹ nhàng giải thích- “Hơn nữa, mình biết
cậu sẽ làm điều đúng đắn”.

Mình chỉ muốn
vớ ngay cái gì đó ném vào cậu ta cho bõ tức: “Nếu mình mở cửa thì sao?”

Jason rút ra
một cây gậy đánh golf từ phía sau lưng.

“Thì cây gậy
này sẽ xua sạch bọn họ ra khỏi đây chứ sao”- vừa nói cậu ấy vừa vung cây gậy
lên làm mẫu.

Không hiểu tại
sao nhưng cơn giận của mình tự dưng dẹp xuống ngay lập tức. Mình không thể nổi
giận với Jason khi nhìn thấy cây gậy đánh golf ngu ngốc đó.

Hai đầu gối
mình cũng như không còn tí sức nào, phải tựa vào tường và ngồi thụp xuống tấm
thảm trải sàn vẫn còn mới tinh- có thể để bọn họ dùng dầu hoả đốt cháy một tấm
thảm đẹp đẽ thế này- tay ôm lấy mặt.

Jason cũng đi
tới ngồi xuống bên cạnh mình.

“Vui lên nào,
Đầu Điên”- một lúc sau cậu ý mới lên tiếng- “Cậu đã làm một việc tốt mà”.

“Mình đã cố
gắng rất nhiều”- mình không hề muốn khóc mà nước mắt cứ ứa ra- “Để rồi chẳng
được cái gì”.

MÌnh cảm nhận
được tay của Jason đang vỗ vỗ vào lưng mình an ủi…rất khác với lần mình bị say
song và Jason ra vỗ lưng cho mình.

“Đâu phải
không được gì? Chẳng phải cậu đã là cô gái nổi tiếng nhất Bloomville trong…một
tuần đó sao? Không phải ai cũng làm được điều đó.”

“Thật phí thời
gian và công sức”- mình vẫn không ngẩng mặt lên. Nước mắt rơi lã chã xuống cái
quần jeans mới mua.

“Không hề. Cậu
nhận ra những điều mà cậu nghĩ cậu mong muốn thực ra không tuyệt vời đến thế.
Đúng không?”

“Chẳng biết.
Mãi mới nổi tiếng được mà không được tận hưởng”- mình ngẩng đầu lên nhìn Jason,
không buồn quan tâm là nước mắt vẫn đang đầm đìa đầy mặt- “Thậm chí còn chẳng
biết mình có thích nó hay không”.

“Này”- Jason
thủ thỉ, có vẻ hơi bất ngờ khi thấy những giọt nước mắt trên mặt mình- “Này,
này, chuyện này không đáng để khóc. Không đáng tí nào”.

“Ừ, phải.”-
mình giơ tay lên lau nước mắt. Thật may là mình không còn khóc nữa. Mình ngả
đầu ra đằng sau, ngước mắt nhìn lên trần nhà – “Chúa ơi, không thể tin bọn họ
lại nghĩ rằng mình sẽ chịu để cho bọn họ vào đây. Để tổ chức cái buổi tiệc dở
hơi kia”.

“Thì mình cũng
bị cậu lừa. Cứ tưởng là cậu sẽ mở cửa thật.”

“Làm sao làm
thế được, nhất là với ông ngoại và bà Kitty”.

“Nếu không đây
chắc là món quà cưới hơi tệ dành cho bà mình”- Jason gật đầu tán thành.

Buồn cười
thật. Bởi mới vài phút trước thôi mình cũng có suy nghĩ y như vậy.

“Không thể tin
được là mình đi ép tóc thẳng vì bọn họ”- mình bật cười – “trong suốt cả một
tùân”.

“Trông cậu để
tóc xoăn xinh hơn”

Chắc vì thấy
mình vừa khóc lóc thảm hại nên cậu ý chỉ muốn an ủi mình. Mình biết mà. Jason
chỉ nói thế để mình đỡ buồn. Chứ không phải vì thích mình hay gì khác.

Nhưng …không
hiểu sao tự dưng mình ngồi thẳng dậy, quay qua hỏi Jason: “Jason, cậu đang yêu
Becca đúng không?”

Làm cho cậu ý
giật bắn cả mình, nhìn mình không chớp mắt: “Cái gì? Cậu lấy đâu ra cái ý nghĩ
đó thế?”

“Ừm …”- ngu
chưa, tự đào hố chôn mình nhé. Giờ mình phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Tự
dưng sao lại đi hỏi Jason cây đớ- “Tại cậu đã mua Becca…”

“Mình đã nói
với cậu tại sao mình làm chuyện đó rồi mà. Bởi vì mình không muốn cậu ấy tủi
thân”.

“Ờ. Bởi vì cậu
yêu cậu ấy”- có chuyện gì đang xảy ra với mình không biết. Mồm và não không
liên quan gì tới nhau thì phải. Đầu nghĩ một đằng, miệng nói một nẻ

“Mình có phải
nhắc lại cho cậu nhớ chuyện cô ấy đã làm gì với đôi giày của mình không hả?”-
Jason giơ chân lên chỉ vào đôi giày Converse vẫn còn chi chít hình sao và kì
lân tím.

Mình ngó trân
trân vào đôi giày.

“Giời ạ”-
Jason bực bội hạ chân xuống.

Nhưng mồm mình
vẫn tiếp tục nói mặc cho bộ não và trái tim mình ra sức ngăn cản Im ngay! Im
ngay! Im ngay!

“Nếu cậu không
yêu Becca thì tại sao”- Im ngay! Im ngay! Im ngay!- “tối qua cậu hôn cô ấy
trong phòng ngủ”.

IM NGAY ĐI
THÔI! Ôi Chúa ơi! Mình là đứa con gái ngu ngốc nhất trên Trái Đất này.

Jason há hốc
mồm kinh ngạc: “Làm sao cậu…”

“Mình có thể
nhìn sang phòng cậu từ cửa sổ phòng tắm nhà mình”-mình nói rất nhanh. Đằng nào
cũng chết. Thôi thì nói ra cho hết –“Không phải mình hay nhòm trộm cậu hay gì
cả. Nhưng tối hôm qua, lúc mình đang ngồi trong đó thì mình thấy cô ấy và cậu,
hai người hôn nhau”.

Jason trầm
ngâm: “Becca không kể với cậu sao?”

“Không một
lời. Mà mình cũng không muốn hỏi cậu ấy. Bởi vì…”

“Bởi vì cậu
không muốn bị gọi là kẻ nhòm trộm đúng không?”

Ôi Chúa ơi,
Jason nói đúng. Mình cần phải đi xưng tội thứ Hai tới. Mình sẽ kể cho cha Chuck
mọi chuyện.

Mà không sợ
cha sẽ đi mach lại với mẹ bởi vì dù sao giừo Jason cũng biết hết cả rồi.

“Mình không hề
nhìn trộm. Nói đúng hơn là Pete cũng thấy hai người…”

“Tuyệt. Giờ cả
em cậu cũng biết?”.

Tự dưng mình
thấy nóng nóng, trong khi điều hoà đang chạy vù vù. Không hiểu tại sao.

“Ờ, Pete cũng
thấy bởi vì hai người làm chuyện đó ngay cửa sổ. Nếu cậu chịu hạ rèm xuống một
chút…”- mình giải thích.

“Mình chưa kịp
mua rèm. Nhưng cậu có thể yên tâm, đó là việc mình sẽ làm ngay khi ngủ dậy sáng
mai. Cậu còn thấy mình làm gì bên đó nữa?”

Thay quần áo,
chống đẩy…nhưng lần này cái mồm đã không phản bội mình.

“Không gì hết.
mình thề đấy”- xin Chúa tha tội cho con. KHông biết bao lâu rồi mình chưa xưng
tội nhỉ? Chắc Chúa sẽ hiểu và thông cảm cho mình.

“Giờ thì kể
cho mình nghe chuyện của cậu và Becca đi”- mình đổi chủ đề. Không hiểu sao tim
như bị bóp nghẹt khi hỏi câu đó.

“Giời ơi,đã
bảo không có gì mà”- Jason ngửa người ra dựa vào tường , hai mắt nhắm lại- “Bex
đã hiểu sai- giống như cậu vậy- về việc mình mua cậu ấy ở phiên đấu giá. Cậu ấy
tới và bố mình để cho cậu ấy lên. Cậu biết bố mình rồi đấy. Mình đang nằm đọc
sách thì đột nhiên Bex xuất hiện và…cậu biết rồi đấy”.

Nhìn Jason ở
góc này, không hiểu sao tự dưng trong lòng trỗi dậy ham muốn được nghiêng mặt
qua hôn lên cái mũi xinh đẹp kia.

Chắc mình bị
điên rồi. Lauren Moffat và đám bạn cuối cùng cũng đã khiến mình bị đien. Từ bao
giờ mình có ý tưởng hôn lên mũi của Jason Hollenbach thế không biết?

“Không. Mình
chẳng biết gì cả. Becca làm sao?

Jason quay qua
nhìn mình, ngập ngừng nói tiếp :”Thì…thổ lộ tình cẩm đó. Cô ấy nghĩ mình là nửa
kia của cô ý. Là bạn tâm giao mà cô ấy đang tìm kiếm bấy lâu nay. Và cần phải
đính chính một chuyện: cậu ấy chủ động hôn mình. Chứ không phải mình. Vì thế
mình đành phải thú thật với Bex là cậu ấy đã tìm nhầm người. Mình không phải
người thích hợp với cậu ấy”.

Mình thở phào
nhẹ nhõm. Mình thấy vui một cách khó hiểu khi nghe Jason nói cậu ấy không phải
là người yêu của Becca.

Và cùng lúc
nghe chuyện Becca là người chủ động chứ không phải Jason, tiếng chim líu lo ban
nãy- khi Mark Finley hôn mình- quay trở lại trong đầu mình?

“Thế à?”- thật
khó mà tập trung nghe chuyện trong khi tiếng chim vẫn ríu rít quanh tai.

“Chứ không tự
dưng sao mình phải trốn trong thư viện ngày hôm nay?”- Jason nói- “Mình đang cố
tránh Bex”.

“Ờ”- mình ậm ừ
một cách vô thức.

“Tất cả là lỗi
của Stuckey”- Jason lẩm bẩm.

“Stuckey á?”

“Ờ. Chính cậu
ấy giục mình mua Becca”.

“Là Stuckey
sao?”.

“Ừ. Cậu ý
không mang theo tiền. Nếu không đã tự mua Bex rồi”.

“Thì ra
Stuckey thích Becca”- tiếng chim véo von ban nãy giờ trong đầu mình bỗng chuyển
sang điệp khúc “Hallelụia”. Nhất là khi mình chợt nhớ ra lúc cậu ấy liên mồm về
nghệ thuật làm album trên suốt quãng đường từ trường về nhà hôm nay. Lại còn
mời Becca đi tham quan trường nữa chứ.

“Mình cũng đn
thế”.

“Không lẽ
Stuckey không kể cho cậu nghe sao?”

Jason nhìn
mình đầy mỉa mai. Mình thường khi cậu ấy làm vậy mình cũng sẽ vênh mặt mỉa mai
nhìn lại. Nhưng giờ thì mình không nghĩ được cái gì khác ngoài ham muốn được
hôn lên cái mũi kia thôi.

“Bọn con trai
không nói với nhau về những chuyện như thế”.

“Ớ, vậy à?”.

“Hơn nữa cậu
cũng mua Mark Finley. Không lẽ điều đó cũng có nghĩa cậu yêu anh ta?”.

“Tất nhiên là
không”- mình không việc gì phải kể cho Jason nghe vụ Mark và mình hôn nhau
chiều nay, giống như Jason và Becca tối qua. Cả việc mình nghĩ thà người hôn
mình là Jason còn hơn- “Cậu cũng thấy mình không chịu mở cửa cho anh ý còn gì”.

“Ừ nhưng cậu
chẳng đã lừa được mình trước đó đấy sao”.

“Ý gì?”- tiếng
chim hót trong đầu mình tự dưng im bặt.

“Tại vì trông
cái cách cậu nhìn anh ta khi hai người ở bên nhau thì không hề giống như cậu
chẳng có tình cảm với Mark cả. Hoặc là cậu đóng kịch quá tài.”

Mình im re
không dám phản bác lại. Vì Jason nói đúng. Mình quả từng bị đôi mắt quyến rũ và
khuôn mặt điển trai kia hút hồn.

Nhưng chỉ vậy
thôi. Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Con ngoài ra mình không hiểu chút gì về con
người anh ta. Không gì cả. Ngoài những gì anh ta nói…Mark quả đúng là một gã
trai đầu đất! Anh ta thậm chí còn không nhận ra Lauren là người viết lá thư
chửi rủa mình, trong khi Lauren là đứa giả dối nhất xã hội.

Và sự thật
là…Mark cũng là một kẻ dối trá chẳng khác gì cô bạn gái của mình. Hôn mình rồi
chống chế là vì không thể cưỡng lại vẻ đáng yêu của mình? Trong khi thực tế là
chỉ để mình chịu mở cửa đài thiên văn.

Giờ mình biết
tại sao từng có thời nghĩ là mình thích anh ta.

Bởi vì Mark
Finley là người nổi tiếng.

Nhưng đó là
chuyện trước đây. Trước khi mình biết làm người nổi tiếng là thế nào. Ít ra là
ở Bloomville này.

Đó là không
được làm chính mình.

“Cậu đã bao
giờ nghĩ rằng cậu yêu một người”- mình hỏi Jason- “để rồi sau đó nhận ra là
mình đã sai?”.

“Chưa”- Jason
trả lời chắc nịch.

“Chưa một lần
nào ư? Thế còn chị Kristen thì sao?”.

“Mình đâu có
yêu chị Kristen”- Jason cúi xuống nình đôi giày, chứ không nhìn mình.

"Không
phải chứ. Không một tẹo nào ư?”.

“Ờ”- Jason cúi
xuống dùng móng tay cạy cạy mấy con kì lân ra khỏi giày- “Nghe này, về thôi.
Ngày mai đám cưới rồi đấy. Còn phải dậy sớm chuẩn bị nữa?”

Nhưng mình giơ
tay kéo cậu ý ngồi xuống không cho đi.

“Mình hỏi thật
đấy”- mình nghển cổ ngước mắt nhìn Jason- “Cậu chưa bao giờ yêu ai sao? Chưa
một lần”.

Jason ngồi
thụp xuống chỗ cũ, thở dài đánh thượt: “Cậu còn nhớ hồi năm lớp 5 mình suốt
ngày cấu cậu và cậu nói ông ngoại bảo đó là vì mình có hơi thích cậu không?

“Nhớ”- mình
phì cười- “Và cậu đã không thèm nói chuyện với mình suốt một năm sau đó. Cho
tới khi vụ Super Big Gulp xảy ra”.

“Đó là vì ông
cậu đã sai”.

“Ừ, biết. cậu
đã không thèm nói chuyện với mình đấy còn gì”.

“Mình không
phải chỉ hơi thích cậu”- Jason nhìn thẳng vào mắt mình. Lần đầu tiên mình phát
hiện ra mắt Jason có màu xanh như chòm sao Thiên Lang- “Mình đã rất thích cậu.
và khi ấy mình không biết phải xử lý tình cảm đó như thế nào. Đến giờ vẫn
không” .

“Hơ…”- mình
lắp bắp.- “Tức là…”

Một tỉ thứ suy
nghĩ điên rồ ập tới đầu mình. Mình nhớ lại cái ngày định mệnh năm lớp 5 đó, khi
mình kể với Jason chuyện ông nói cậu ấy hơi thích mình, mặt cậu ấy đỏ ửng lên-
mà mình đã cho là vì tức giận. Mình còn nhớ đã thấy rất trống vắng và cô đơn
khi bị cậu ấy lờ đi – cho tới cái ngày mình không may làm đổ ly anh đào lên váy
Lauren và bị mọi người tẩy chay không thèm ngồi ăn trưa cùng căng tin…Không ai
chơi với mình nữa.

Trừ Jason. Cậu
ấy đã bước tới đặt khay thức ăn, ngồi xuống bên cạnh mình và bắt đầu kể cho
mình nghe về tập phim Nhà Simpson vừa xem tối hôm trước. Như thể giữa bọn mình
chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra. Kể cả khi bị mọi người cười nhạo “Đừng có mà
Steph Landry như thế!”.

Cậu ấy chỉ đơn
giản là không thèm để tâm.

Mình nhớ tới
những đêm dạo chơi ngàoi chỗ Bức Tường, cùng cười đùa, chọc ghẹo đám người nổi
tiếng và ăn kẹo Blizzerds. Hay những đêm nằm dài trên đồi nhìn lên bầu trời cao
vời vợi cùng ngắm sao. Jason chỉ cho mình xem các chòm sao và ý nghĩa của chúng
làm cho mình cười ngặt nghẽo về những giả thuyết có sự sống trên các hành tinh
ngoài kia, và rằng bọn mình nên làm thế nào nếu một trong những ngôi sao băng
hoá ra lại là một con tàu vũ trụ của người ngoài Trái Đất và đang hạ xuống ngay
bên cạnh hai đứa…

Sau khi đã gặp
nhau cả ngày ở trường, ngoài hồ nước, ở rạp chiếu phim, mình vẫn có thể chui
vào phòng tắm nhòm trộm Jason hang đêm. Bởi mình vẫn thấy chưa đủ. Mình vẫn nhớ
Jason.

Jason. Jason.

Mình là đứa
ngu si nhất trên hành tinh này.

“Cậu vừa nói
là cậu yêu mình?”- mình chỉ muốn khẳng định lại một lần nữa . Bởi mình sợ đây
chỉ là giấc mơ và mình sẽ bừng tỉnh bất cứ lúc nào. Lại chỉ có một mình trong
phòng.

Jason mím chặt
môi lại, gật đầu: “Mình nghĩ vậy”>

Và đó là khi
mình nghiêng mặt qua đặt lên môi Jason một nụ hôn dài.

“HÃY TRÁNH XA
SỰ NỔI TIẾNG NẾU BẠN MUỐN ĐƯỢC BÌNH YÊN”.

-Abraham
Lincoln-

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3