Đại Boss cùng tôi vui buồn - Chương 33
Chương 33: Sương mù sáng sớm (trung) . . .
Từng chiếc từng chiếc xe gào thét chạy qua, khoe tốc độ
thành thị. Tôi rốt cục cũng đã nghĩ thông suốt, nhưng chân lại tê không thể động
đậy, mềm nhuyễn vô lực. Người qua đường Giáp tốt bụng giúp đỡ một phen, tôi cười
cười cảm ơn cô ấy, trên mặt cô ấy đầy sự thương hại không che giấu, đây là vẻ mặt
tôi ghét nhất.
Tập tễnh đi đến căn phòng lớn trước mặt của Quan Ứng Thư mất
không ít thời gian, cuối mùa thu thời tiết luôn khô mát, ngay cả một giọt sương
cũng không thèm rơi xuống.
Trong phòng đèn bật sáng trưng, nhưng thiếu vắng tiếng chân
người
Dọc theo đường đi suy nghĩ của tôi trăm chuyển ngàn hồi, có
vài thứ nghĩ đến sắp hiểu ra, có vài thứ vẫn còn băn khoăn, để lại cho bản thân
là được rồi. Nếu mang lại phiền phức cho người khác, trở thành gánh nặng của
người ta, tội gì lại thế?
Theo suy đoán của tôi, hắn không trở về, mà đang ở bệnh viện
cùng Dụ Hà, Dụ Hà…
Mỗi khi nghĩ đến đây lòng tôi lại tràn đầy áy náy, nếu không
phải tôi tham lam muốn đi vào trong đó ăn bánh ngọt, nếu không phải tôi tự cho
là đúng đề nghị đi ra bên ngoài chờ, nếu không phải tôi tay chân luống cuống
kéo sai người, nếu không phải tôi…
Thì việc này làm sao có thể xảy ra?
Tôi ngơ ngác ngồi ở trên giường, rèm cửa sổ màu xanh lá cây
là do tự tay tôi chọn, khi đó tự dưng lại yêu màu sắc này ghê gớm. Tôi bị nhạy
cảm với ánh sáng vào buổi tối, cho nên rèm cửa sổ dày thêm hai lớp, không một
tia sáng nào lọt qua. Toàn bộ trong phòng tối đen như địa ngục âm u.
Nửa đêm cảm thấy cả người không thích hợp, lúc nóng lúc lạnh,
loáng thoáng nghe thấy tiếng nói ấm áp của bố tôi, ông dịu dàng vuốt ve tóc
tôi, cúi đầu nói xin lỗi, bố không nên bỏ rơi con.
Tôi muốn bắt tay ông, bắt lấy góc áo ông, mong muốn để lại
cho tôi một chút ấm áp, mong muốn giữ lại cho tôi thêm một giây. Nhưng toàn
thân mềm oặt như bông, không ra nửa phần khí lực, miệng khô lưỡi khô, nói không
nên một câu…
Kết quả, ông càng lúc càng xa, rồi biến mất ở tầm mắt của
tôi. Mà tôi, cũng giống như căn phòng u ám này, rơi vào đêm tối vĩnh viễn.
Khi tỉnh lại đã là ở bệnh viện, tôi hơi hơi nghiêng đầu thì
nhìn thấy Tả San Hô cúi đầu chữa bài tập. Tuy rằng là giáo viên dạy văn tiểu học,
nhưng cũng là công việc cô ấy dồn hết tâm huyết.
Cô vừa vặn ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở ra: “Cậu cuối cùng cũng
tỉnh.” Trong giọng nói tràn đầy quan tâm.
“Tớ làm sao vậy?”
“Làm sao vậy? Cậu thật đúng là ngốc, cánh tay trầy xước như
vậy mà không thấy đau hả?” Cô vừa nhìn chai truyền dịch, vừa quở trách.
“Nếu Trúc Diệp không phải đi công tác, gọi điện thoại cho cậu
không được nên gọi tớ đi xem, tám phần cậu đã mất mạng vì uốn ván rồi. Cuối
cùng sẽ được lên trang đầu tin tức.”
Cảm giác duy nhất của tôi là khát và đói: “Tớ muốn ăn gì
đó.”
Vừa mới dứt lời Lý Quân Thành liền bước vào: “Chị có mũi con
cún à? Xa thế mà cũng ngửi thấy được?” Nhìn kỹ hóa ra trên tay hắn có mang theo
gì đó.
“Đây chính là cửa hàng cháo danh tiếng nhất, chị ăn một lần
sẽ không thể quên.” Hắn nháy mắt để trên tủ đầu giường.
“Dụ Hà ở bệnh viện nào?” Tôi vừa thưởng thức hương thơm tinh
tế của cháo thịt nạc vừa hỏi thăm.
Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái: “Ở đây, phòng 12 khu A khoa
phụ sản.”
Tả San Hô có chút hồ đồ: “Cô ta bị làm sao?”
Tôi sâu kín thở dài: “Tớ lúc này chỉ sợ là tạo nghiệt .” Cô ấy
cười: “Cậu xem 《
tân bản hồng lâu mộng 》 chưa? Giống điệu này của cậu lắm.”
Tôi không có tâm tình đùa giỡn với cô ấy: “Khi nào thì tớ mới
truyền nước xong?”
“Đại khái còn một giờ thì phải?Đây đã là chai cuối cùng của
hôm nay rồi, ba ngày sau mỗi ngày đến bệnh viện truyền một chai là được.” Cô ấy
vừa lật quyển sổ vừa trả lời tôi, phỏng chừng là sợ không để ý mà quên.
“Lý đại soái, hắn đang ở chỗ đó sao?” Trong giọng nói của
tôi có chút sợ hãi.
“Ai? Lão Quan à? ANH ẤY không phải tối hôm qua bay sang
Newyork sao? Chị không biết?” Hắn có chút kinh ngạc.
Tôi lắc đầu, sao tôi biết được?
Phân phát hai người bọn họ, tôi đi ra cửa hàng bán hoa bên
ngoài bệnh viện mua hoa.
Hoa hồng kiều diễm ướt át, Tulip nùng hương bức người, tôi
không có kinh nghiệm, biết thế trước khi đi dò hỏi lãng tử Lý đại soái. Người
bán hoa nhận thấy tôi lưỡng lự chưa quyết: “Tiểu thư đi thăm bệnh sao?”
Sau khi kể qua loa, cô ấy cực kì khéo hiểu lòng người mà chọn
cho tôi một đóa hoa huệ tây vàng: “Đây là hoa tươi vừa đưa sáng sớm nay, huệ
tây vàng ngụ ý bình an vui sướng, thích hợp đưa cho bệnh nhân, mùi thơm ngát
thanh nhã, đặt ở trong phòng bệnh đẹp mặt cực kỳ.”
Tôi cầm lấy bó hoa huệ tây vàng cùng một giỏ táo giòn rụm, tốn
mất hai trăm khối! Tuy đau lòng nhưng cảm thấy đã biểu đạt đủ thành ý liền tìm
kiếm phòng Dụ Hà…
Vốn là bệnh viện lớn nhất đắt tiền nhất, khu ngoại khoa với
khu nội khoa chả khác gì nhau, tôi như con ruồi không đầu, rẽ trái đi thẳng lại
hỏi, hỏi cuối cùng cũng thấy mục tiêu.
Hành lang sâu thẳm tạo cảm giác như bảo tàng, không thấy
bóng dáng y tá bác sĩ nào, âm thanh duy nhất tôi nghe thấy là tiếng giày mình
gõ trên mặt đất “cộp cộp”, còn có tiếng tim đập bất quy tắc cùng tiếng hô hấp
không đều…
Cửa phòng bệnh không đóng kín, trong phòng truyền ra tiếng
nói chuyện: “Vì sao lại ngốc thế?”
Là giọng nam trầm thấp ổn trọng, trong lờ nói đều là nồng đậm
tức giận cùng thản nhiên trách cứ.
“Em không muốn để đứa bé này quấy nhiễu em, quấy nhiễu người
khác.” Trong giọng nói của Dụ Hà dường như không có sức lực, còn hơi hơi nghẹn
ngào.
“Anh sẽ không để ý, bởi vì đó là con của em, cho nên anh sẽ
không để ý. Lúc cưới em anh đã biết, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện cưới em.
Anh yêu em, yêu tất cả thuộc về em, bao gồm quá khứ, tất cả mọi thứ, chỉ cần là
em …” Lời nói người đàn ông tràn ngập thâm tình chân thành. Tôi cảm thấy âm sắc
quen thuộc, chắc là người chồng nhân viên nhà nước của cô ấy, thoạt nhìn có
chút chất phác, không nghĩ tới lại thâm tình như vậy.
“Nhưng em sẽ để ý, em không hy vọng về sau anh nhìn thấy nó
sẽ nghĩ tới những chuyện không tốt, nó vốn không nên tồn tại trên thế giới này.
Cứ cho là sẽ sinh ra, cũng sẽ không được chúc phúc, ít nhất em sẽ không chúc
phúc. Em không có cách nào yêu nó, cũng không có cách không yêu nó.”
Tôi đứng bên ngoài run hết cả chân, nhưng vẫn cắm tại chỗ
như chiếc đinh, cũng không thể nhúc nhích.
Hồi lâu sau, tiếng Dụ Hà mới nhẹ nhàng vang lên: “Em muốn về
nhà.”
“Được, hiện tại thân thể của em rất yếu, đừng nên quá khổ sở,
việc gì qua cứ để cho nó qua đi, chờ vài ngày nữa chúng ta về nhà.” Giọng người
đàn ông mang theo cưng chiều càng có vẻ mê người.
Tôi cảm thấy chua xót, xách giỏ táo, ôm hoa tươi, tôi suýt nữa
rơi lệ.
Thì ra là thế.