Tổng tài lão gia - Chương 08 part 1

Tổng
tài lão gia:
 


để giữ được công việc nên “thiếp thân” phải rời Đài Bắc chuyển đi công tác ở
nơi khác, mong ngài lượng thứ.

Vợ:
Lam Vân Diễm.

-
Đây là cái gì?

Diêm
Nhược Thiên lúc này chỉ có thể dùng hai chữ “kinh ngạc” để hình dung cảm giác
của mình.

-
Thiếu phu nhân muốn tôi chuyển thư này cho thiếu gia. Thiếu phu nhân đã viết gì
vậy?

Cần
bá vội vã hỏi như đứa trẻ làm sai chuyện gì, thấy thiếu phu nhân cầm một túi
hành lý rời đi, ông đã cảm thấy có điểm bất thường, nhưng thiếu phu nhân nói cô
ấy ra ngoài chơi vài ngày sẽ trở về nên ông không thể ngăn được.

-
Thiếu phu nhân đi lúc nào?

-
Khoảng 10 giờ sáng.

-
Sao bác không gọi điện cho tôi biết?

-
Tôi đã gọi điện nhưng có lẽ cậu bận nên không nghe máy.

Hắn
quá sơ suất, từ khi thành công mưu kế đêm giáng sinh, hắn cho rằng bản thân nắm
chắc phần thắng, mặc dù cô không chịu bàn chuyện ngủ chung phòng nhưng hắn
không lo lắng. Vân Diễm biết bị hắn tính toán, khó tránh khỏi giận dỗi bất mãn,
qua mấy ngày chắc sẽ hết giận, không nghĩ mấy ngày qua cô lặng lẽ tiến hành kế
hoạch lớn hơn.

Nhìn
qua bức thư có chữ “Tổng tài lão gia”, hắn mơ hồ hiểu được hai chữ “lão gia” có
hàm nghĩa gì.

Dưới
tình huống này. Hắn nên tức giận đập bàn hay vỗ tay hoan hô đây?

Giỏi
lắm! Thật là không tồi. Vừa không đầu hàng vừa thoát khỏi cuồng phong của hắn,
vợ hắn xem ra rất thông minh… Nhưng thật kỳ quái, tại sao không tức giận, ngược
lại còn muốn giơ ngón cái lên khen ngợi? Có lẽ, lòng hắn mong đợi cô sẽ không
đầu hàng nhanh chóng như vậy.

Thành
thật mà nói, hắn thậm chí có cảm giác khoái trá… Đúng, khoái trá, phu nhân nhà
hắn thực đáng yêu!

-
Thiếu gia, thiếu phu nhân không phải là đi chơi vài ngày sẽ về ư?

Cần
bá tự trách.

-
Bác không cần lo lắng, tôi sẽ đưa cô ấy về.

Hắn
cần phải tìm tung tích nàng đã.

Ngày
đó, hắn điều tra được từ bên nhân sự, Lam Vân Diễm vội vã tới xin nghỉ phép,
quản lý nói cũng đã cố giữ cô lại nhưng không được, quản lý cũng là người duy
nhất ngoài Lâm Dĩ Quân biết thân phận của Lam Vân Diễm, thế nhưng bởi vì không
có cách nào nói ra nên đành để tin đồn lan truyền khắp nơi.

Diêm
Nhược Thiên không trách người quản lý nhân sự, bởi vì người ra lệnh cho quản lý
là Lâm Dĩ Quân. Mặt khác, hắn cũng có thể cho người tra sổ sách để tìm cô,
nhưng chuyện này là giữa hai vợ chồng, không thể đẩy cho người khác làm được.

Biết
được tung tích vợ mình, hắn hận không thể phóng xe tới lôi cô về. Thế nhưng sĩ
diện bản thân không cho phép hắn làm như vậy, nếu nóng nảy chẳng phải là đúng ý
cô sao? Nhưng để vợ mình tiếp tục làm nhân viên vệ sinh ở tập đoàn, hắn cũng
không chịu nổi.

Không
vội, từ từ rồi sẽ có cách, thế nhưng bất kể chỗ nào hắn tới cũng có hình ảnh
của cô, trong nhà, tại tập đoàn cũng không ngoại lệ. Đêm đêm hắn mất ngủ khiến
ngày làm việc không hiệu quả, đầu óc lúc nào cũng vương vấn hình bóng cô, cuối
cùng bộ dạng mệt mỏi, trở thành đối tượng nhạo báng của hai bạn tốt.

-
Ngày nghỉ không ở nhà, sáng sớm chạy tới đây làm gì?

Đối
mặt với hai gương mặt sáng lấp lánh vì hạnh phúc, sắc mặt hắn càng đen sì.

-
Quan tâm tới cậu chứ sao.

Lôi
Tân Dương đón ly nước trái cây từ tay Cần bá, vui vẻ nói. Hắn và Lục Hạo Doãn
chẳng qua chỉ muốn ghé qua trò chuyện với hắn một chút, ai dè được Cần bá cho
biết một tin hay ho, Lam Vân Diễm rời nhà gần một tuần rồi, Diêm Nhược Thiên
hình như không có ý đón vợ về, Cần bá rất lo lắng nhưng lại không thể làm gì,
đành nhờ bọn họ ra mặt.

-
Phu nhân nhà cậu đâu rồi?

Lục
Hạo Doãn làm bộ ngạc nhiên hỏi.

-
Hai người đừng có giả bộ ngu ngốc với tôi.

Cha
mẹ nửa tháng nữa là về Đài Loan đón năm mới, vợ thì đi đâu không rõ, hắn thì
không có bất cứ hành động nào, Cần bá thật sự lo lắng.

Lôi
Tân Dương rất thích kiểu nói chuyện trực tiếp này:

-
Cậu không mau mang người về còn chờ gì?

-
Hiện tại tôi không rảnh.

Lôi
Tân Dương không nhịn được ôm bụng ngặt nghẽo:

-
Làm trò gì nữa đây, tâm đã lộ rõ, còn giả bộ à?

-
Tại sao phải gây khó khăn cho chính bản thân?

Lục
Hạo Doãn quả nhiên là thân sĩ, lời ít ý nhiều.

-
Phụ nữ không thể quá cưng chiều.

Lôi
Tân Dương lắc đầu xem thường:

-
Cậu đúng là tên tiểu tử ngang bướng!

-
Chẳng lẽ không cưng chiều cô ấy thì sẽ chứng minh cậu không cần cô ấy sao?

Lục
Hạo Doãn nhẹ cất lời, tuy nhiên tay lại hung hăng đánh cho Diêm Nhược Thiên một
đòn cảnh cáo khiến hắn nhất thời á khẩu không trả lời được.

-
Đàn ông mà, thẳng thắn một chút đi.

Lôi
Tân Dương hình như quên mất mình từng có một quá khứ “bất lương” thì phải, mạnh
miệng cất lời.

-
Trừ phi cậu không thương cô ấy, nếu không cứ tiếp tục tính toán thế này, chính
là tự làm tổn thương trái tim cậu.

Lục
Hạo Doãn hung hăng hồi tưởng hồi ức “đẫm máu” của mình.

Thật
ra Diêm Nhược Thiên đã nhận ra đạo lý này, bởi vì yêu, bởi vì nhớ thương, mặc
dù đầu óc không ngừng tính toán, bảo đảm bản thân nắm chắc phần thắng, nhưng…
hắn không thể nào bình tĩnh được.. Đúng vậy, mọi thứ tính toán chu toàn rồi,
nhưng lại bỏ qua mất trái tim của bản thân.

-
Nếu như cô ấy không theo tôi trở lại thì làm sao đây?

Hắn
lo lắng cô giận dỗi sẽ không quay trở lại bên hắn, suy đi tính lại, hắn cho
rằng mùa xuân là lúc thích hợp nhất để đón cô về, khi ấy cha mẹ hắn sẽ từ Mỹ
bay về Đài Loan đón năm mới, cô nhất định sẽ cùng hắn trở về Đài Bắc.

Khẽ
nhíu mày, Lôi Tân Dương như nghe được tin UFO đáp xuống trái đất:

-
Ôi trời ơi! Ôi trời ơi!!! Diêm tổng tài của chúng ta cũng biết lo lắng vấn đề
này sao!!!

Gương
mặt tuấn tú của Diêm Nhược Thiên thoáng đỏ thoáng trắng, hắn ảo não đưa mắt
nhìn bạn tốt. Tên này có cần hả hê thế không? Trước kia, hắn quả thật không bao
giờ lo lắng loại chuyện này, nếu như cô không hàng phục ý tứ của hắn, hắn có thể
tới trói người bắt về, nhưng hiện tại, hắn quan tâm cảm thụ của cô, quan tâm
tâm tình của cô, hắn không thể tùy tiện làm chuyện không nên.

-
Nghĩ nhiều làm gì vậy? Cô ấy không nghe lời, cậu vận dụng những mối quan hệ
quen biết khiến cô ấy không thể trốn vào đâu là xong.

-
Lôi, đừng nghĩ bậy rồi xuất chủ ý cùi bắp.

Lục
Hạo Doãn dù sao cũng là người từng trải, trước đây đã từng đuổi theo vợ đến tận
nông thôn mà.

-
Tôi nghĩ, nếu như nhận ra thành ý của cậu, cô ấy nhất định sẽ trở lại.

-
Nếu như cô ấy không nhận ra thành ý của tôi?

-
Vậy thì cứ kéo dài tình hình như thế này với cô ấy đi, phụ nữ không sợ cậu
không quấn lấy người ta, chỉ sợ bị quấn chặt người ta.

-
Tôi làm sao có thể kéo dài tình trạng này với cô ấy mãi được?

-
Nếu như không buông được, cậu cũng không để cô ấy đi xa được đâu.

Không
sai, hắn biết, bản thân không buông tay được, nếu Diễm Nhi không trở lại cùng
hắn, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi, đây chính là lí do hắn tính toán chi li
thời cơ tốt nhất để đi bắt người.

-
Cậu thật sự muốn mang cô ấy trở lại, tôi tin tưởng không có chuyện gì có thể
ngăn trở cậu.

Đúng
vậy, trong từ điển của hắn không có ba chữ “Không làm được”, hắn đang sợ gì
chứ? Dũng cảm đuổi theo mang bà xã trở về là được rồi.

Thời
gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt, Lam Vân Diễm đã đi tới Khẩn Đinh được hai
tuần lễ, thế nhưng đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào của Diêm Nhược
Thiên, chẳng lẽ hắn quyết định buông tha cho cô – bà xã của hắn ư?

Suy
nghĩ một chút, cô cũng cảm thấy đây là chuyện không thể tin nổi, sao cô dám đặt
niềm tin rằng hắn sẽ ngay lập tức chạy tới nơi này? Cô quên mất, có khi nào,
hắn cho rằng hành động của cô chỉ là sự giận dỗi của một đứa trẻ?

Chẳng
qua lúc này cô không nghĩ nhiều được như vậy, toàn tâm toàn ý không thể thua
cuộc, thật lòng cô tin hắn sẽ để ý cô đang phản kích.


thừa nhận, cô mong đợi hắn đuổi theo đến Khẩn Đình, sau đó hắn nói: đầu hàng,
chuyện gì cũng sẽ tùy cô, lúc đó cô sẽ nói cho hắn biết, cô sẽ xem xét việc có
nghỉ việc ở tập đoàn không… Cô biết đây có lẽ là chuyện ảo tưởng nhất thế giới,
nhưng lại không thể không si tâm vọng tưởng, hắn đã có thể nhượng bộ cô, chứng
tỏ hắn rất quan tâm cô. Nếu vậy, cô sẽ không đời nào cố chấp nữa.

Nói
tới cùng, cô không ngừng tranh chấp phản kháng chính là muốn được hắn yêu và quan
tâm.

-
Các cậu biết không? Anh chàng đẹp trai của Tập đoàn ẩm thực ở Đài Bắc lại tới
nữa kìa.

Nhíu
mày, Lam Vân Diễm không tự chủ được dời mắt nhìn về phía mấy bàn ăn đối diện,
là mấy người phụ nữ, đang túm tụm bàn luận về đàn ông, từ phòng trọ đến phòng
ăn khách sạn Mãnh Nam, chỗ nào cũng thấy mấy phụ nữ túm tụm bàn tán về đàn ông,
xem ra không có ai thoát khỏi tầm mắt của mấy người đó.

-
Tôi thấy rồi, anh ta thật đẹp trai nha, không biết đã kết hôn chưa?

Đẹp
trai ưa nhìn thế này 99% là “hoa có chủ” rồi, mấy người này xem ra đang lãng
phí nước miếng thảo luận rồi.

-
Tôi thấy tay anh ta đeo nhẫn, chắc là kết hôn rồi.


im lặng nhìn họ trò chuyện, không cất nổi tiếng, tình huống này, quả thực là
khôi hài.

- Đeo
nhẫn cũng chưa chắc đã kết hôn đâu.

Phụ
nữ luôn dùng phương pháp này thuyết phục bản thân mình, khó trách hay mắc mưu
đàn ông. Suy nghĩ kĩ chút có thể nhận ra ngay, gần đây thịnh mốt các ông chồng
tháo nhẫn cưới đi lừa gạt các cô gái trẻ trung chứ không có vị nào tùy tiện đeo
nhẫn lên tay, cấm nữ nhân tới gần cả.

-
Kết hôn thì sao chứ, chỉ cần anh ta cười với tôi một cái tôi cũng thỏa mãn rồi.

Trắng
trợn thật, nữ nhân kia, không có chút sĩ diện nào sao?

-
Tỉnh lại đi, dù cô cho anh ta chạm vào người miễn phí thì anh ta cũng không
thèm để mắt đâu, nếu không, sao đến bây giờ không nghe điều tiếng gì xung quanh
anh ta? Quản lý bộ phận phòng nghỉ sớm đã nhìn anh ta tới độ thủng mấy lớp áo
rồi, nào có cách gì, cô phải biết anh ta là loại người không hiểu phong tình là
gì đâu.

Đàn
ông không hiểu phong tình đương nhiên là không tốt, nhưng dạng đàn ông này sẽ
là một ông chồng tốt… Diêm Nhược Thiên… Nước mắt bất giác rơi ra khỏi khóe mắt,
cô rất nhớ hắn, thật sự rất nhớ hắn!

Hỏng
bét rồi, đầu óc cô bị ngâm nước sao, một ngày không thấy được, liền tư tư niệm
niệm, gặp được lúc này, chẳng biết bao giờ mới được gặp lại, cả đầu trống rỗng
như thể cô đã mất đi hắn.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3