Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 23 phần 1

1

_Mặt trời mọc trên tuyết sơn vô cùng diễm lệ. Đường Phong,
Hàn Giang, và cả Từ Nhân Vũ cả đêm không ngủ, chưa kịp đợi trời sáng kọ đã ngồi
dậy cuộn tròn trong túi ngủ. Đường Phong chỉ cảm thấy đầu đau nhức như búa bổ tứ
chi giã rời, nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn thấy vầng mặt trời nhô lên anh
bỗng thích thú một cách lạ thường.

Trước đây từng ngắm mặt trời mọc trên Thái Sơn Hoàng Sơn,
nhưng chưa từng ngắm mặt trời mọc trên tuyết sơn cao thế này, có lẽ cả đời này
cũng chỉ có một lần duy nhất này thôi!" -Đường Phong phấn chấn nói.

"Khà khà, không sai! Chắc là cả đời tôi cũng chỉ có một

lần này thôi. Tiếc là máy ảnh của tôi hôm qua không biết bị
trận tuyết lở đáng ghét đó chôn ở đâu rồi, nhưng mà vẫn may! bảo bối của tôi vẫn
còn đây!" -Từ Nhân Vũ oán thán rồi lấy tẩu thuốc của mình ra, đủng đỉnh
hút.

Nhìn mặt trời hôm nay chắc là trời đẹp, đúng là có lợi cho
hành động của chúng ta!" -Đường Phong nói.

"Mặt trời càng lên cao rực rỡ, càng phải cấn thận tuyết
lở!" -Hàn Giang tựa vào vách đá, ngẩng đầu nhìn mặt trời rồi nhìn chăm chú
vào vật giống như sợi dây chuyền đang giơ cao trên tay nói.

"Đây không phải là tràng hạt xương người của Đại Lạt ma
sao, sao nó lại ở trong tay anh?" -Đường Phong nhận ra vật trên tay Hàn
Giang.

"Khi bọn áo đen tập kích chúng ta, tôi đến kéo Đại Lạt
ma xuống, nhưng ông không chịu nấp đi, tuy người bị trúng khá nhiều đạn nhưng
ông vẫn không ngừng tụng kinh. Lúc đó, chuỗi tràng hạt xương người này rơi xuống,
tôi liền nhặt nó lên, nhét luôn vào trong túi, lúc nãy chỉnh trang lại hành lý
mới phát hiện ra thứ này" -Hàn Giang giải thích.

"Hóa ra là như vậy, Hắc Vân có biết không?"

Hàn Giang lắc lắc đầu: "Tôi vẫn chưa dám nói với cô ấy
sợ cô ấy đau lòng, đợi lần này trở về thì sẽ trả lại cho cô ấy!"

"Này? Đây là cái gì?" -Đường phong đột nhiên phát
hiện có một đồng tiền trên tràng hạt xương người đang trong tay Hàn Giang.

"Một đồng tiền" -Hàn Giang thản nhiên nói.

"Tại sao lại ở trên chuỗi tràng hạt? " -Đường
Phong hỏi.

"Đúng vậy, từ khi tôi nhặt tràng hạt này lên đã phát hiện
ra trên đó có cài một đồng tiền, xem ra, đồng tiền này cũng lâu đời rồi, nhưng
tôi mãi vẫn chưa có thời gian để xem xem đồng tiền này của triều đại nào
?" Truyen8.mobi

Thiên khánh bảo tiền?" -Đường Phong khẽ đọc ra mấy chữ
trên đồng tiền, "Mấy chữ trên đồng tiền này là văn tự Tây Hạ, đây là tiền
đồng của Tây Hạ, theo như tôi biết, tiền của Tây Hạ rất ít, nên rất quý hiếm".

"Nhưng Đại Lạt ma có được đồng tiền Tây Hạ này vốn chẳng
có gì lạ, có thể là được tổ tiên của ông truyền lại" -Hàn Giang suy đoán.

"Chắc là như vậy! Nếu như tôi nhớ không nhầm thì niên
hiệu của đồng tiền này được đúc khoảng vào đời hoàng đế thứ 6 Tây Hạ -Hoàn Tông
Thần Hựu, tổ tông của Đại Lạt ma truyền lại đồng tiền này là hoàn toàn hợp tình
hợp lý".

Trong lúc mấy người-đang nói chuyện thì Makarov cũng tỉnh dậy,
Hàn Giang cất tràng hạt đi, trêu chọc: "Lão Mã, ông tài thật đấy! Mấy người
chúng tôi đều không ngủ nổi, ông thì lại ngủ rất ngon, không hổ danh là cựu đặc
công!"

Makarov dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, nhớ lại những chuyện tối
qua, bản thân mình giống hệt như lần trước ở trong đường hầm của Thất Sắc Cẩm Hải,
vẫn là chuyện xưa cũ xa xôi đưa mình vào trong giấc ngủ, đây đúng thật là một
phương pháp hay để giải quyết vấn đề mất ngủ!

Trong khi Makarov đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên một
tràng tiếng sói hú vang lên từ khe núi phía xa xa, từ thẳm sâu trong đại tuyết
sơn hoang vu tĩnh mịch này nghe thật thê lương làm sao.

Bốn người mở to mắt, căng thẳng quan sát xung quanh. Xung
quanh, ngoài một màu trắng ra thì vẫn là màu trắng, không phát hiện thấy gì cả.
"Ở đây cao như vậy, sao lại có sói được nhỉ ?" -Đường Phong ngạc
nhiên nói.

"Đúng vậy! Cả ngày hôm qua không nghe thấy tiếng sói
hú, sao hôm nay mới sáng sớm lại đột nhiên nghe thấy âm thanh này, thật là đen
đủi!" -Từ Nhân Vũ dập lửa tẩu thuốc ca thán.

Hàn Giang dỏng tai nghe ngóng một lúc, an ủi mọi người:
"Theo như kinh nghiệm của tôi phán đoán, bầy sói này cách chỗ chúng ta rất
xa, mọi người không phải lo lắng, khẩn trương ăn chút gì đó rồi chuẩn bị lên đường".

Cùng với tiếng sói hú thê lương bên tai, bốn người gặm chút
lương khô, rồi lại lên đường.

 

2

_Cả buổi sáng thời tiết đều rất đẹp, trên đường đi, ngoài một
vài mảng tuyết rời rạc rơi xuống thì cũng không xảy ra lở tuyết đáng sợ như hôm
qua.

Gần tới buổi trưa, bốn người rút cuộc cũng đã tới phía cuối
của dải băng. Đây là một sườn núi cheo leo, vượt qua sườn núi, lại là một con dốc
đầy tuyết, mọi người không nhìn thấy tình hình dưới dốc tuyết, chỉ có thể nhìn
thấy đỉnh tuyết sơn phía xa xa hiện lên vô cùng diễm lệ dưới ánh nắng soi chiếu.

Họ giống như bước vào một tiên cảnh chỉ toàn sắc trắng chưa
từng bị con người quấy nhiễu, gần trời xanh đến vậy, mọi thứ xung quanh đều trắng
trong, không vương chút bụi trần, bốn người cẩn thận rón rén đi xuống dốc núi
tuyết, đi được khoảng hai tiếng đồng hồ, tuy vẫn chưa nhìn thấy tình hình dưới
dốc núi, không biết được điều gì đang chờ đợi họ phía trước, nhưng xem ra mọi
việc đều rất thuận lợi. Hàn Giang vẫn dẫn đầu, Đường Phong bám sát theo sau,
nhưng thể lực của Đường Phong yếu dần không được như cũ nữa, bước chân uể oải,
cách Hàn Giang càng lúc càng xa, càng lúc càng xa. Đúng lúc bóng dáng Hàn Giang
sắp mất hút khỏi tầm mắt Đường Phong thì đột nhiên anh nghe thấy Hàn Giang phía
trước hét to lên: "Cẩn thận đấy, phía trước là vách núi".

"Vách núi?" -Đường Phong bỗng chốc tỉnh hẳn, anh
và Từ Nhân Vũ, Makarov nhanh bước đuổi theo, đến bên cạnh Hàn Giang. Đường
Phong thu hết can đảm, nhoài người ra nhìn xuống vách núi, mới nhìn một cái đã
khiến Đường Phong run rẩy lẩy bẩy, bởi vì anh vẫn chưa nhìn thấy đáy vực.

Đường Phong tuyệt vọng ngồi xuống nền tuyết, rầu rĩ nói:
"Sao ở đây lại có vách núi cao như vậy nhỉ? Lẽ nào những cố gắng của chúng
ta lúc trước đều vứt hết cả đi sao ?"

"Sao lại vứt đi được? chúng ta vẫn còn cái này, may mà
hôm qua cái này vẫn chưa bị tuyết lở vùi lấp!" -Nói xong, Hàn Giang lôi ra
một cuộn dây leo núi, còn cả dây bảo hiểm, ròng rọc cùng những thiết bị khác.

Đường Phong nhìn những trang thiết bị này, hỏi ' Hàn Giang:
"Anh định làm gì? Lẽ nào muốn chúng tôi leo dây xuống ?"

"Ngoài cách đó ra, còn có cách nào khác không?"
"Nhưng chúng ta không biết gì cả về tình hình dưới đó, vách núi này rút cuộc
cao bao nhiêu mét, dây thừng của chúng ta có đủ không, trên đường xuống đấy có
chỗ nào để chốt điểm không. Sau khi xuống dưới, chúng ta sẽ gặp phải điều gì,
chúng ta không biết gì cả!"

Hàn Giang bị một loạt những câu hỏi này của Đường Phong làm
cho ngớ cả người. Đúng vậy! chúng ta không biết gì cả, đây không phải là vách
núi cheo leo thông thường mà trên đó có thể có cành cây, bụi rậm có thể tận dụng,
đây là đại tuyết sơn, ngoài băng tuyết và tảng đá cứng đanh có thể đổ xuống bất
cứ lúc nào thì chẳng còn gì cả.

"Giờ thì tôi bắt đầu tin rồi, ở đây từ trước tới nay
chưa từng có dấu chân người. Các anh nghĩ xem, môi trường khắc nghiệt như thế
này, những cổ nhân không hề có trang thiết bị căn bản không thể tiến vào đây được.
Đây chính là khu vực c thần bí, nó vốn thần bí là bởi vì ở đây chưa từng có dấu
chân người, nhưng sự thần bí của nó cũng chỉ đến vậy mà thôi, ở đây không thể
có Hắc Đầu Thạch Thất, bởi vì cổ nhân không thể vào được đây!" -Từ Nhân Vũ
nói ra suy đoán mới nhất của mình.

Suy đoán này của Từ Nhân Vũ thật có trọng lượng, đủ để lay động
lòng người. Hàn Giang chau mày nhìn Từ Nhân Vũ, nhưng anh không nói gì cả, im lặng
bắt đầu chuẩn bị thiết bị dây dợ để gióng xuống dưới. Nhìn ánh mắt kiên nghị, động
tác thuần thục của Hàn Giang, Đường Phong và Makarov đã bị dao động, họ cũng
tham gia cùng chuẩn bị với Hàn Giang.

Hàn Giang làm một sợi dây đơn giản để gióng xuống trước,sau
khi quan sát tình hình dưới vách núi và xung quanh, anh lại leo lên nói qua
tình hình với mọi người: "Chúng ta cũng được coi là may mắn, tuy ở đây
không có cành cây hay bụi rậm, nhưng xuống dưới khoảng tám chục mét thì có mọt
vách núi nhô ra, ở đó có thể làm một trạm xuống của chứng ta. Còn về tình hình
khi tiếp tục xuống dưới, thế nào thì tôi cũng không thể biết, chỉ có xuống dưới
trước đã rồi mới nói được".

Bốn người đồng loạt quẳng lại những thứ không cần thiết, sau
đó thắt dây bảo hiểm, rồi giúp nhau kiểm tra xong xuôi. Hàn Giang thiết kế một
điểm chốt trên một tảng đá to, anh là người đầu tiên trượt xuống vách núi. Mười
lăm phút sau, xác định Hàn Giang đã bình an đến nơi, Đường Phong Makarov và Từ
Nhân Vũ đều lân lượt tụt xuống.

Tất cả mọi người xuống tới trạm đầu tiên an toàn, Hàn Giang
lại làm thêm điểm chốt, bỗng nhiên phát hiện ra gắng tay mà Đường Phong và Tư
Nhân Vũ đeo bị tuột ra, anh tức giận quát lên: "Trước đây lẽ nào tôi chưa
từng nói với mọi người sao? Lúc xuống dưới không được phép đeo găng tay. Tôi biết
hiện giờ trời rất lạnh, nhưng so với tính mạng của các cậu, chút lạnh lẽo này
thấm vào đâu cơ chứ."

Lúc này Đưòng Phong và Từ Nhân Vũ mới nhớ ra, đeo găng tay
lúc tụt dây xuống rất dễ bị trơn tuột nên đã vội vàng tháo găng ra. Sau khi gào
lên với họ, Hàn Giang lại là người đầu tiên tụt xuống, Mọi người bò trên vách
núi, nhìn bóng dáng Hàn Giang dần dần mất hút khỏi tầm mắt, tất cả đều thót tim
lại. Đã nửa tiếng trôi qua, Hàn Giang không có chút phản ứng gì, Đường Phong vô
cùng lo lắng sốt ruột, anh đang định hướng xuống vách núi kêu gọi thì Makarov
đã lấy tay bịt ngay miệng anh lại, đồng thời khẽ cảnh cáo anh: "Đừng có
hét, tảng tuyết ở đây rất không chắc, có thể lở rơi xuống bất cứ lúc nào!"

Đường Phong cố gắng nhẫn nhịn, nuốt lại lời xuống bụng, tiếp
tục sốt ruột chờ đợi. Lại hơn chục phút sau, rốt cuộc họ đã nghe thấy giọng Hàn
Giang dưới vách núi. Ba người lại làm theo động tác ban nãy, lần lượt tụt xuống.
Khoảng hai mươi phút sau, họ lại tới nơi một tảng đá nhô ra. Đường Phong nghĩ,
nói chung cũng được coi là trạm xuống thứ hai rồi, nhưng đây không phải là cự
ly rất dài, vậy sao Hàn Giang lại tốn nhiều thời gian như thế? Truyen8.mobi

 

3

_Khi Đường Phong gặp lại Hàn Giang thì Hàn Giang đang nằm
trên tuyết, cởi mũ bảo hiểm, ra sức vò đầu đang choáng váng. Đường Phong quan
tâm hỏi: "Anh ban nãy sao vậy?

"Bị một tảng tuyết to rơi trúng! Xém chút nữa là làm
tôi ngất đi, may mà đúng lúc xuống tới chỗ vách núi lõm, tôi liền tránh vào
trong đó, đợi một lúc lâu, xác định tuyết lở hết rồi mới tụt xuống đây!".

Đường Phong nghe xong, bỗng nhiên giờ mới thấy sợ, nếu như
vì ban nãy mình lớn tiếng hét gọi, có thêm tuyết lở rơi xuống thì khả năng Hàn
Giang lành ít dữ nhiều.

Mọi người làm theo cách ban nãy, lại dùng dây thừng hạ xuống
hai lần nữa, hai chân lúc này mới chạm tới mặt đất tương đối cứng, chính xác mà
nói, là trên mặt băng kiên cố.

Đường Phong quan sát xung quanh, hỏi Hàn Giang: "Chúng
ta đã tới phía dưới vách núi rồi, ở đây chắc là khu vực C thần bí đó nhỉ
?"

"Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ chắc là vậy!" –
Hàn Giang cũng đang quan sát khung cảnh xung quanh, nhưng anh không phát hiện
ra gì cả.

Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên vách núi mà họ vừa mới tụt xuống,
đến bản thân anh cũng không dám tin rằng cơ thể mình lại có sức khỏe tiềm ẩn mạnh
mẽ đến như vậy có thể thanh công vượt qua dải băng trên tuyết sơn, rồi tiếp
theo đó, trong khu vực c thần bí này, chào đón mọi người sẽ là gì đây?

Đường Phong, Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov nghỉ ngơi chốc
lát, chỉnh đốn trang thiết bị xong xuôi lại tiến lên phía trước. Đường Phong
nhìn ngó xung quanh, phát hiện có ba vách núi bao quanh họ, chỉ có phía trước
là một dốc tuyết nhỏ. Mọi người leo lên dốc tuyết đó, phía trước rộng rãi thênh
thang, hiện ra trước mặt mọi người là một thung lũng tuyết rộng lớn nằm trọn
trong quần thể núi, chính xác mà nói, đây chính là khe núi to được đỉnh tuyết
bao quanh.

Giờ thì tôi có thể xác định, đây chính là khu vực C thần bí
mà chúng ta cần tìm kiếm" -Hàn Giang khẽ nói.

"Đúng vậy! Đây là khung cảnh gần giống như trên ảnh vệ
tinh hiển thị, khu vực c thần bí. Hơn nghìn năm nay, ở đây đã từng có người đến
chưa nhỉ? Ở đây... ở đây quả thật yên tĩnh quá!" -Hàn Giang bị sự yên tĩnh
ở đây làm cho bất ngờ.

Makarov há to chiếc miệng rộng, hít một hơi thật sâu, nói:
"Không khí ở đây tuyệt thật, hơn nữa, các anh có cảm nhận thấy không? Hình
như độ cao so với mực nước biển ở đây thấp đi nhiều rồi, phản ứng trên núi cao
của tôi đã hoàn toàn biến mất!"

Đường Phong nói: "Không những phản ứng trên núi cao biến
mất, mà nhiệt độ ở đây hình như cũng tăng lên đấy, tuy xung quanh vẫn là thế giới
của băng tuyết, nhưng không lạnh nữa".

"Điều này không kỳ lạ, môi trường ở đây tương đối khép
kín, dễ dàng hình thành một môi trường nhỏ tương đối độc lập." -Từ Nhân Vũ
suy đoán.

"Nhiệt độ tăng lên nói lên điều gì ? Các anh đã nghĩ tới
chưa?" -Đường Phong hỏi.

"Truyền thuyết mà Đại Lạt ma kể?" -Hàn Giang cũng
nghĩ ra.

"Đúng vậy, trong truyền thuyết đó, người Đảng Hạng bị
gió tuyết lớn tấn công, tới lúc gần như tất cả mọi người đều bị chôn vùi trong
thung lũng tuyết thì họ đã tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất, trong Hắc Đầu Thạch Thất
nhiệt độ rất ấm áp" -Đường Phong giải thích.

Từ Nhân Vũ lại nói: "Đây vẫn chưa nói lên được điều gì,
chỉ có tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất mới nói lên được tính chân thực của truyền
thuyết đó!"

Bốn người vừa nói vừa đi xuống dốc tuyết. Đi trên thung lũng
tuyết được khoảng hơn một trăm mét thì Đường Phong đột nhiên nhớ ra điều gì đó:
"Bây giờ ngoài muốn tìm kiếm Hắc Đầu Thạch Thất ra, tôi còn muốn thử xem dải
băng số 1 trên ảnh có thể thông tới đây không?"

"Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, hãy cứ mau tìm thấy Hắc
Đầu Thạch Thất đi đã, lấy được kệ tranh ngọc, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi
quái quỷ này. Vì ai mà biết được ở đây lúc nào một trận tuyết to lại rơi tiếp,
đến lúc đó thì chúng ta không thoát ra được đâu!" -Từ Nhân Vũ lo lắng nói.

Mọi người không nhiều lời nữa, tiếp tục tiến lên phía trước,
lại đi được vài chục mét, Đường Phong nhắc nhở mọi người: "Mọi người phải
chứ ý quan sát mặt đất, trên ảnh vệ tinh có hiển thị bề mặt khu vực c có di
tích kiến trúc của con người. Trận tuyết to hai hôm trước rất có khả năng đã
che lấp toàn bộ di tích kiến trúc đó, nhưng nếu như thật sự có di tích kiến
trúc thì cho dù là có bị tuyết phủ kín đi chăng nữa thì trên mặt đất cũng sẽ để
lại chút dấu tích. Bởi vậy nhiệm vụ của mọi người là bắt buộc phải để ý".

Lời nhắc nhở của Đường Phong khiến mọi người đều tập trung hết
sự chú ý xuống dưới chân. Đột nhiên! Đường Phong phát hiện ra một số dấu tích kỳ
lạ trên mặt tuyết, gọi mọi người quay lại tại đó, Hàn Giang suy đoán: "Cái
này giống như vết móng vuốt, khả năng là của loài động vật nào đó để lại".

"Động vật? Nơi cao như thế này mà cũng có động vật ghé
thăm sao? Có thể nhận ra là loài động vật gì không?" -Đường Phong hỏi.

"Từ vết móng này cho thấy, không phải là loài chim, chỉ
có thể là của động vật có vú khá to để lại, nhưng do vết móng này để lại đây ít
nhất cũng phải vài ngày trước rồi, và trận tuyết to hai hôm trước đã che lấp vết
móng này, thế nên, tôi thật sự không nhận ra là động vật gì để lại. Có thể là
báo tuyết, cũng có thể là sói!" -Hàn Giang phán đoán.

"Sói? Bầy sói đó cũng đã tới đây sao? Lẽ nào chúng cũng
nhảy từ trên vách núi xuống? Không thể tưởng tượng nổi!" – Từ Nhân Vũ nói.

"Có lẽ động vật trên núi cao đều có thể leo trèo bay nhảy
thoăn thoắt trên vách núi, ví dụ như báo tuyết" – Hàn Giang giải thích.

Báo tuyết ? Thôi được rồi, hiện giờ tôi hy vọng là do bầy
sói đó để lại, sói có vẻ dễ đối phó hơn báo một chút!" -Từ Nhân Vũ chán nản
lắc đáu.

"Nếu như quả thật chúng ta gặp phải những động vật đó,
thì khả năng đều không dễ đối phó đâu..." -Hàn Giang đang nói thì Đường
Phong đột ngột cắt ngang lời anh, chỉ lên nên tuyết phía trước, kinh ngạc hét
lên: "Chúng nhất định bay nhảy leo trèo tới đây, mọi người nhìn chỗ này,
còn cả vết móng như thế này nữa!"

 

4

_Mọi người nhìn theo hướng Đường Phong chỉ, trên nền tuyết
cách đó không xa lắm về hướng bắc lại xuất hiện một loạt những dấu móng vuốt
như vậy. Hàn Giang nói: "ở đây vốn toàn là những dấu móng vuốt như thế
này, nhất định không phải chỉ của một con thú để lại, chắc phải là một đàn, chỉ
có điều giống như ban nãy tôi vừa nói, trận tuyết dày hai hôm trước đã che lấp
dấu móng vuốt, bởi vậy có dấu móng vuốt còn nhận được, có những dấu móng vuốt không
thể nhận ra được".

"Cũng có nghĩa là bầy thú này đến đầy lấn gần nhất cũng
phải là mấy hôm trước, loài thú gì vậy nhỉ ?" -Phán đoán của Makarov luôn
cẩn thận rón rén như vậy.

"Được rồi, chúng ta không cân phải đoán mò nữa, tiếp tục
tìm kiếm theo dấu móng vuốt này nhất định sẽ có thu hoạch!" -Đường Phong
nói với mọi người.

Bốn người lần theo những dấu móng vuốt bí hiểm lúc ẩn lúc hiện
trên mặt tuyết, tiến lên phía trước tìm kiếm. Đường Phong luôn luôn theo dõi
kim chỉ bắc, phán đoán phương hướng. GPS và la bàn điện tử đều đã bị tuyết lở
chôn vùi, hiện giờ anh đành phải dùng công cụ nguyên thủy nhất này để nhận biết
phương vị. Phương hướng mà kim chỉ bắc hiển thị chính là phía bắc, cho thấy vết
móng vuốt kéo dài về phía bắc, những vết móng vuốt thần bí này sẽ đưa họ tới
đâu đây?

Lần theo những dấu móng vuốt trên mặt tuyết, họ đã đi được
khoảng gần một cây số rồi trước mặt mọi người là hai đỉnh tuyết sơn cao lớn hiểm
trở. Đường Phong trong lòng thầm kinh ngạc, sắp tới dưới tuyết sơn rồi mà những
dấu móng vuốt này vẫn tiếp tục kéo dài, miệng anh bất giác

Lẩm bẩm: "Hình như phía trước hết đường đi rồi…"

"Cứ đi thẳng thử xem!" -Hàn Giang cổ vũ. Ngay sau
đó, Hàn Giang bổ sung thêm: "Nhưng mà phải cẩn thận, phía trước có thể là
sào huyệt của loài thú này!" -Nói xong, Hàn Giang thò tay vào người, chuẩn
bị rút súng ra bất cứ lúc

nào để phòng bất trắc. Truyen8.mobi

Phía trước là một dốc tuyết, địa hình dẫn dần cao lên. Đường
Phong đứng dưới dốc tuyết, anh không nhìn thấy tình hình ở nơi đó, những móng
vuốt kỳ quái đó lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trên dốc tuyết, hơn nữa còn kéo dài
mãi lên trên, Đường Phong cảm thấy tim mình bất giác đập nhanh, nhưng sự tò mò
vẫn thôi thúc anh đi lên trên đó.

Mười lăm phút sau, Đường Phong đã đứng tại vị trí cao nhất của
dốc tuyết này, những vết móng vuốt dưới chân anh vẫn tiếp tục kéo dài về phía
trước. Nhưng lúc này đây anh đã không buồn để ý tới những dấu móng vuốt này nữa,
bởi vì trước mặt anh đã hiện ra một cảnh tượng khiến người ta phải giật mình
kinh ngạc: Một dải băng còn dài hơn, rộng hơn, hùng vĩ hơn dải băng số 2 đã hiện
lên trước mắt.

Rồi Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov cũng nhìn thấy dải băng
này. Hàn Giang vô cùng kinh ngạc, miệng lẩm bẩm: "Đây... đây lẽ nào chính
là dải băng số 1 nhìn không rõ phương hướng trên ảnh vệ tinh!".

"Đúng vậy! Chắc là dải băng số 1, thật là không thể tưởng
tượng được. Xem ra giống như hai ngọn tuyết sơn chặn đứng đường đi của chúng
ta, ở giữa tuyết sơn hóa ra lại ẩn giấu một thung lũng, mà hiện giờ chúng ta
đang đứng trên đó và dưới chân chúng ta chính là dải băng số 1 nhìn thấy trên ảnh
vệ tinh không biết thông đến đâu." -Đường Phong phấn chấn nói.

"Phần bóng tối nhìn không rõ trên ảnh vệ tinh hóa ra
chính là thung lũng này, giờ thì chúng ta có thể xuống núi rồi, không cần phải
leo lên vách núi, vất vả vượt qua dải băng số 2 nữa!" -Makarov cũng có
chút phấn khởi.

Từ Nhân Vũ lại châm tẩu thuốc, nhả ra một làn khói trắng, lạnh
lùng cười, nói: "Sao mấy người các anh lại phấn khởi như vậy nhỉ? Tôi nhìn
cái khoảnh bằng phẳng và dải băng số 1 này mà không sao phấn khởi nổi ? Các anh
nhìn dải băng này, độ dốc thoai thoải, vừa rộng rãi, vừa bằng phẳng, cũng không
cao lắm, này, chỗ tôi hiển thị lên đây này, chỗ bằng phẳng mà hiện giờ chúng ta
đang đứng có cộ cao so với mặt nước biển chưa tới 4.000 mét, thấp hơn rất nhiều
so với dải băng số 2 mà chúng ta đi qua. Tóm lại, chúng ta không nên đi qua dải
băng số 2, chút nữa là đã bỏ mạng lại đấy rồi"

Lời của Từ Nhân Vũ khiến sắc mặt Hàn Giang thật khó coi. Tuy
lựa chọn đi qua dải băng số 2 là do tập thể thông qua, nhưng Hàn Giang lại là
người chủ đạo, hơn nữa bản thân anh cũng gánh trách nhiệm lãnh đạo, đã khiến mọi
người rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, quả thực là sai lầm to lớn của anh. Hàn
Giang rơi vào trong trường hợp phải tự trách mình mà mọi người cùng đổng thời
chìm trong bối rối im lặng, cuối cùng, vẫn là Đường Phong đứng ra hòa giải:
"Chọn dải từ trước đến nay chưa từng có.

 

5

_Băng số 2 là do tập thể thông qua, hơn nữa trên ảnh vệ tinh
lúc đó cũng không thể nhìn rõ phương hướng của dải băng số 1, thế nên bây giờ
cũng không thể biết thế nào mà nói."

"Đúng vậy! Tuy mọi người gặp phải một số nguy hiểm
nhưng may mà hiện giờ mọi người đều bình an vô sự." -Makarov cũng giảng
hòa.

"Được thôi! Tôi đảm nhiệm vai trò đội trưởng, tôi là
người chọn đường đi, gánh trách nhiệm lãnh đạo. Nếu như đi theo đường dải băng
số 1 sẽ không gặp phải rừng tháp băng giòn yếu, những khe băng nứt chẳng chịt
khắp nơi, trận lở tuyết đáng sợ, vách núi cheo leo và cả phản ứng núi cao dữ dội
như khi ở trên dải băng số 2, mà chúng ta sẽ có thể thuận lợi tới được đây. Nếu
như cần thiết, sau khi trở về, tôi sẽ kiểm điểm với thủ trưởng. Hiện giờ nhiệm
vụ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành, tôi hy vọng mọi người đừng lười biếng tiếp
tục..."

Hàn Giang vẫn chưa nói xong, Từ Nhân Vũ liền vỗ vỗ lên vai
anh, rặn ra một nụ cười: "Những gì tôi nói ban nãy đừng để bụng nhé, anh
yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ."

"Vậy thì tốt. Từ tình hình hiện nay ở đây cho thấy: Hắc
Đầu Thạch Thất rất có khả năng ở quanh đây, hơn nữa từ môi trường xung quanh
phán đoán, gần đây nhất chưa có người tới đây, bởi vì trên mặt tuyết ngoài những
dấu móng vuốt không biết của loài thú nào đó để lại, thì cũng không có dấu tích
của con người từng tới đây. Bởi vậy, chúng ta cách chiến thắng chỉ còn một bước
cuối cùng nữa thôi!" Hàn Giang cổ vũ chí khí của mọi người.

Đường Phong cũng tán đồng nói: "Không sai! Tôi càng
nhìn càng cảm thấy đây chính là nơi mà chúng ta cần tìm. Hiện giờ nhiệm vụ của
chúng ta rất khẩn cấp, trước tiên phải tìm thấy dấu tích kiến trúc mặt đất trên
ảnh vệ tinh".

Từ Nhân Vũ phủi phủi tuyết trên lưng, nói: "Cái này nói
thì dễ, dấu tích kiến trúc mặt đất hiển thị trên ảnh vệ tinh rất mờ ảo, cho dù ở
đây thật sự có tồn tại dấu tích kiến trúc của con người đi chăng nữa, thì cũng
bị trận tuyết to rơi xuống hai hôm trước phủ kín rồi, rất khó phát hiện ra. Trước
khi xuất phát, tôi đã cố ý kiếm một máy dò kim loại, ai ngờ cũng bị trận tuyết
lở hôm qua chôn vùi rồi."

"Mọi người cố gắng hết sức nhé! Nhưng phải tranh thủ thời
gian, trời sắp tối tới nơi rồi!" -Trong lòng Đường Phong thật ra cũng
không chắc chắn.

Bốn người lại từ trên dốc tuyết đi xuống. Đúng lúc mọi người đang không biết nên tìm kiếm theo hướng nào thì Hàn Giang đột nhiên phát hiện ra trên dốc tuyết lại xuất hiện một loạt những dấu móng vuốt kỳ lạ. Đường Phong quan sát hồi lâu, nói: "Từ chính móng vuốt này cho thấy, so với dấu móng vuốt mà chúng ta phát hiện ban nãy chắc là của cùng một loài thú. Từ hướng đi cho thấy, hai chuỗi dấu móng vuốt đều kéo dài qua thung
lũng, chỉ khác là chuỗi dấu móng vuốt này ở đây tách hẳn ra khỏi chuỗi
dấu móng vuốt ban nãy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3