Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 15 phần 2

Chẳng mấy chốc, một bàn thức ăn thịnh soạn đã được bày lên,
từng miếng thịt bò to, sườn dê, thịt muối, bánh khoai tây, bánh bột ngô, cơm
rang ngũ sắc, rượu lúa mạch. Hàn Giang cũng không biết mình rút cuộc đã bao
nhiêu ngày chưa ăn, phải chăng anh đã đói đến đỉnh điểm. Anh, Đường Phong, và cả
Makarov, ba người ngồi xuống bàn, ăn như lũ cuốn, trong vòng mười phút đã tiêu
diệt hết cả một bàn thức ăn thịnh soạn. Cuối cùng, Hắc Vần lại bưng lên cho họ
một bất canh màu trắng đậm đặc, mùi vị vô cùng tươi ngon -Đường Phong tò mò hỏi:
"Đây là canh nấu bằng gì mà mùi vị ngon vậy?"

Hắc Vân mỉm cười nói: "Loại cá mà chỉ Thất Sắc Cẩm Hải
mới có, mùi vị của loại cá này rất đặc biệt, là đặc sản ở dây, canh này được nấu
bằng loại cá đó".

Đường Phong gật gật đầu, rồi lại hỏi thiếu nữ: "Cô tên
là Hắc Vân?"

"ừm! Mọi người đều gọi tôi là Hắc Vân" -Hắc Vân gật
đầu

"Sáng hôm qua chúng tôi nhìn thấy cô" -Hàn Giang đột
nhiên nói xen vào.

"Sáng hôm qua?" -mặt Hắc Vân đang rạng rỡ bỗng
nhiên tối sầm lại.

"Đúng vậy, trên vách núi dưới hạ lưu" -Hàn Giang
tiếp tục nói

"Đúng!... Đó là tôi!" -Hắc Vần cúi đầu.

"Vậy thì đôi nam nữ nhảy vực chắc chắn là người thân của
cô phải không?"

"Sao anh biết ?"

"Nếu như không phải là ngửời thân của cô thì cô sẽ
không gào thét rách cả tâm can và bất chấp tất cả lao như bay trên vách núi như
vậy".

"Um, cô gái nhảy xuống vực đó là em gái tôi" -giọng
Hắc Vân càng lúc càng hạ xuống.

"Em gái cô! Thật là đáng thương, trẻ tuổi vậy mà đã...
cô ấy và chàng trai đó tự tử vì tình phải không?" -Đường Phong hỏi Hắc
Vân.

Hắc Vân gật đầu: "Đúng vậy, cha mẹ của hai gia đình đều
không đồng ý cho họ yêu nhau, thế nên..ề"

"Bây giờ là thời đại nào rồi mà lại có những chuyện như
vậy!" -Hàn Giang phẫn nộ nói.

Sự phẫn nộ của Hàn Giang khiến Đại Lạt ma ho khan một tràng,
mọi người quay nhìn Đại Lạt ma rồi đều ngậm miệng lại, không khí trong Phật đường
bất giác trở nên im lìm.

"Sự sống quả thật mong manh!" -Tiếng xuýt xoa của
Đường Phong phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

Hàn Giang đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại hỏi Hắc Vân:
"Sau này chúng tôi lên đó tìm cô, nhưng không thấy cô

đâu, cô trốn đi đâu vậy?" "Tôi..." -Hắc Vân ấp
úng, vẫn chưa trả lời thì đã nghe thấy giọng nói sang sảng của Đại Lạt ma:
"Các anh đã ăn uống no say rồi, cơ thể cũng không bệnh tật gì nữa, bây giờ,
tôi phải làm quen với các anh chút đã".

 

5

"Đến lúc giới thiệu một chút rồi". Đường Phong vẫn
mang tâm lý phòng bị, không đợi Đại Lạt ma nói xong, anh đã cướp lời: "Đây
là đâu? Các người là ai ? Các người có quyền gì mà trói chúng tôi?"

Trước một loạt câu hỏi chất vấn của Đường Phong, Đại Lạt ma
không hể tức giận, ông nhẫn nại nghe hết, sau đó nói lại: "Chúng tôi là ai
cũng không quan trọng, là các anh đột nhập vào đây, phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của
chúng tôi, bởi vậy tôi có quyền biết về tình hình của các anh".

Đường Phong nói: "Chúng tôi chỉ là du khách thông thường,
lạc vào một hang động đá vôi, sau đó thì đi đến đây".

"Du khách thông thường mà lại mang theo súng? Hơn nữa,
tôi thấy mấy khẩu súng này cũng rất ổn!"

"Tôi là cảnh sát..." -Hàn Giang vội vàng giật lại
súng rồi trả lời.

Hàn Giang vẫn còn muốn tranh luận giải thích nhưng Đại Lạt
ma đã nghiêm giọng cắt ngang anh: "Hãy nói thật đi, tôi không có nhiều thời
gian, thời gian của các anh cũng không còn nhiều đâu".

Đường Phong và Hàn Giang đưa mắt nhìn nhau, hạ quyết tâm,
quyết định bộc bạch hết: "Được rồi! Tôi nói thật, chúng tôi đang bị người
ta truy sát!"

"Ồ! Truy sát..?" -Đại Lạt ma trầm ngâm hồi lâu, im
lặng không nói gì, trong phòng yên tinh lạ thường nhưng trong lòng Đường Phong,
Hàn Giang và Makarov lại bồn chồn bất an, không biết sau đây sẽ gặp phải điều
gì.

Đại Lạt ma trầm tư rất lâu, rút cuộc đã mở miệng "Được
rồi! Ta quyết định thả các người đi, đợi sau khi cô gái đó khỏe lại ta sẽ sai
người đưa các người rời khỏi đầyỗ Nhưng trước đó, các người hãy ở chỗ ta, nhớ
là không được tùy tiện đi lại lung tung, chỉ được đi lại gần ngôi nhà gỗ. Còn nữa
sau khi rời khỏi đây, nhất định không được kể lại những gì các người nhìn thấy ở
đây cho những người bên ngoài nghe, nhất định phải ghi nhớ, nếu không thì bất
luận là các người hay là chúng ta cũng đều sẽ bị đại họa giáng xuống đầu!"

Nghe xong những lời Đại Lạt ma nói, Đường Phong, Hàn Giang
và Makarov thần kinh đang căng như dây đàn rút cuộc cũng được thả lỏng. Xem ra
Đại Lạt ma không hể có ý hại họ, nhưng những lời của Đại Lạt ma khiến ba người
có chút thất vọng. Đường Phong không kim chế được lớn tiếng hỏi: "Tại sao
ông không hỏi nữa, sao không hỏi xem tại sao chúng tôi bị truy sát? Và bị ai
truy sát?"

Đại Lạt ma nhắm mắt lại, lắc đầu nói: "Những người tu
hành từ lâu đã nhìn thấu hồng trần sự tục, tại sao các người bị truy sát, bị ai
truy sát thì liên quan gì đến ta!"

"Không phải ban nãy ông rất hứng thú với chúng tôi sao
?" -Hàn Giang hỏi lại.

"Ta chỉ cần các người thành thật, các người đả nói thật
như vậy rồi thì ta cũng không cấn phải hỏi nữa." -Đại Lạt ma bĩnh tĩnh giải
thích.

"Được rồi, ông không hỏi chúng tôi nữa, nhưng chúng tôi
vẫn muốn hỏi ông, các ông là ai?" -Hàn Giang liêntục hỏi.

" Không phải là việc các người cần biết thì một chữ ta
cũng không nói. Những gì các ngươi cần biết ban nãy ta đã nói rồi." -Đại Lạt
ma nói xong, bắt đầu tụng kinh văn thật to, không buồn để ý ba người.

Ba người Đường Phong đứng trân trân trong Phật đường, không
biết nên làm thế nào. Lúc này, Hắc Vân đi tới, nói với ba người: "Các anh
đi theo tôi, tôi sẽ sắp xếp phòng cho các anh".

Ba người nhìn nhìn Hắc Vân, rồi lại nhìn nhìn Đại Lạt ma,
đành phải chán nản lui ra khỏi Phật đường, nhưng đúng lúc ra đến cửa thì Đại Lạt
ma lại gọi họ đứng lại.

 

6

"Đợi một chút, ta vẫn có việc muốn hỏi các anh."
-tiếng gọi của Đại Lạt ma khiến ba người Đường Phong giật thót tim. Đại Lạt ma
lại nhớ ra gì đây? Ba người trở lại Phật đường, lo lắng chờ đợi câu hỏi của Đại
Lạt ma.

Đại Lạt ma vẫn cụp mắt xuống, chậm rãi hỏi: "Các người ở
trong hang động đá vôi đã xâm nhập vào đại sảnh trụ cột?

Ba người cùng nhìn nhau, không biết Đại Lạt ma hỏi gì, và
nên trả lời thế nào? Ai cũng không biết nếu như trả lời sai thì sẽ bị hình phạt
gì giáng xuống đầu. Hàn Giang đẩy Đường Phong tới trước mặt Đại Lạt maẽ Đường
Phong đứng không vững, xém chút nữa trượt ngã khiến Hắc Vân đứng sau bịt miệng
cười trộm. Đường Phong bó tay, đành phải thu hết dũng khí, đáp lại: "Đúng
vậy, chúng côi đã nhìn thấy đại sảnh trụ cột đó".

"Những linh hồn trong đó vẵn ổn chứ?"

"Ý ông nói những vò gốm sứ?"

"Không! Đó không phải là những vò gốm sứ thông thường,
đó là tráp hồn cất giữ những linh hồn của tiổn nhân!"

"Đúng, tráp hồn, những tráp hồn đó đều được bảo tón rất
tốt. Những người đó là... của các ông?"

Đường Phong vẫn muốn hỏi gì đó nhưng bị Đại Lạt ma ngắt lời:
"Vậy thì tốt! Các người có thể ra ngoài rồi, đổ đạc của các người có thể
mang đi, còn mấy khẩu súng đó thì hãy để ta giúp các người bảo quàn vài
ngày".

Ba người lắc đấu, cầm ba lô của mình lui khỏi Phật đường. Hắc
Vần dẫn ba người tham quan toàn bộ căn nhà gỗ, không ngờ ngôi nhà gỗ trông bình
thường như vậy mà bền trong lại rộng lớn bất ngờ. Toàn bộ ngôi nhà gỗ, ngoài Phật
đường ra còn có bảy tám gian phòng, nhà bếp, nhà vệ sinh đấy đủ, trước cửa
chính, còn có một khoảnh sân bằng phẳng có thể nhìn bao quát Thẫt Sắc Cẩm Hải.
Đường Phong đứng trên khoảnh sân, tắm mình trong ánh nắng ấm áp, bất giác trâm
trồ: "Đầy chính là một biệt thự nghỉ ngơi an dưỡng, có một khoảnh sân ngắm
cảnh rộng thế này. Điều đáng tiếc duy nhẫt ở đầy là không có trang thiét bị hiện
đại, mà mọi thứ đều nguyên sơ, tự nhiên".

Câu nói của Đường Phong lại lần nữa khiến Hắc Vân cười khùng
khục. "Cô có gì mà buồn cười vậy?" -Đường Phong không hiểu hỏi lại Hắc
Vân.

"Tôi cười điệu bộ của anh ban nãy!" -Hắc Vân nhìn
Đường Phong nói.

"Hắc Vần, tôi muốn hỏi cô một chuyện, cô tên là Hắc
Vân, vậy cô họ gì?" -Hàn Giang đột nhiên hỏi.

Hắc Vân mơ hồ lắc lắc đầu, "Tôi cũng không biết tôi họ
gì, nghe nói tôi họ Hạ Lai, là Đại Lạt ma đặt tên Hắc Vân này cho tôi, kể từ
khi tôi hiểu chuyện thì mọi người đều gọi tôi là Hắc Vân, từ trước đến nay chưa
từng có ai gọi họ của tôi cả".

"Cái gì ? Hóa ra cô không có họ? Thế cha mẹ cô
đâu?"

Đường Phong kinh ngạc hỏi.

"Tôi không có cha mẹ, là Đại Lạt ma nuôi tôi khôn lớn."

"Thế em gái cô tên là gì?"

"Bạch Vân"

"Hắc Vân? Bạch Vân? Tên gọi thật là có ý nghĩa văn thơ,
nhưng lại rất kỳ quái!" -Đường Phong cảm thán.

Đường Phong nhìn Hắc Vân đứng trước mặt, đôi mắt trong veo
thật ngây thơ, nhưng anh lại không sao có được câu trả lời mà anh muốn nghe từ
trong đôi mắt trong veo ngây thơ đó. "Hắc Vân, có thể nói cho chứng tôi biết
về các cô không? Các cô là ai ? Tại sao lại sống trong vùng núi rộng lớn cách
biệt với thế giói bên ngoài này?"

Hắc Vần lại lắc đầu: "Không! Tôi không nói được, ban
nãy tôi nói cũng đủ nhiều rồi, Đại Lạt ma không cho phép tôi kể chuyện về chúng
tôi cho người ngoài nghe" -Hắc Vân cúi đầu, trầm ngâm hồi lâu, rồi lại
nói: "Kể cả tôi muốn kể cho các anh, nhưng tôi cũng không biết được bao
nhiêu. Đại Lạt ma... trong ông ấy hình như có vô số những bí mật, tối cũng có rất
nhiều chuyện muốn biết, ví dụ như cha mẹ tôi là ai, nhưng... Đại Lạt ma lại
chưa bao giờ chịu nói với tôi, tôi cũng không hiểu tại sao ông lại phản đối
chuyện hôn nhân của em gái tôi..."

"Ý cô nói là em gái cô tự tử vì tình là do Đại Lạt ma
phản đối không cho cô ấy kết hôn với chàng trai đó ?" -Hàn Giang kinh ngạc
hỏi.

"ừm, không chỉ Đại Lạt ma phản đối, mà gia đình chàng
trai cũng phản đối chuyện hôn nhân này" -Hắc Vân lặng lẽ chảy hai hàng nước
mắt.

"Cũng có nghĩa là, thực ra em gái cô là bị Đại Lạt ma bức
tử?" -Đường Phong rút ra kết luận như vậy.

"Không! Không! Anh không thể nói như vậy. Đại Lạt ma
nuôi chúng tôi từ tấm bé, ông nhất định muốn tốt cho chúng tôi, ông không đồng
ý chuyện hôn nhân của em gái tôi nhất định là có lí do của ông" -Hắc Vân
hoàn toàn không thể chấp nhận kết luận của Đường Phong.

Đại Lạt ma này rút cuộc là quái nhân kiểu gì nhỉ ?

"Tôi thấy cô đã bị Đại Lạt ma tẩy não rồi đấy, vẫn còn

bảo vệ ông ấy như vậy!" -Đường Phong nhìn cánh cửa Phật
đường đóng im ỉm, trong lòng bắt đầu có phán đoán mới:Đại Lạt ma này rút cuộc
là quái nhân kiểu gì nhỉ?

Hắc Vân trở vào phòng, chuẩn bị phòng ốc cho ba người trên
khoảnh sân chỉ còn lại Hàn Giang, Đường Phong và Makarov. Đường Phong nhìn xung
quanh, phát hiện đám áp giải họ không thấy đâu nữa: "Xem ra đám người đó
quayvề rồi?"

Hàn Giang càng cẩn thận nhìn lướt một lượt, đám người đó quả
thực không ở đây nữa, anh kéo Đường Phong một bên, nói nhỏ: "Bây giờ ở đây
ngoài chúng ta ra, chỉ còn lại Lạt ma và Hắc Vân, nếu không phải là Đại Lạt ma
đồng ý cho chúng ta đi, thì bây giờ tôi muốn..."

"Anh muốn bỏ chạy?" -Đường Phong ngạc nhiên nói.

"Hiện tại lúc này không muốn nữa rồi, tạm thời ở đây
xem tình hình rồi tính tiếp!"

"Anh cho rằng chúng ta có thể ra ngoài ?"

"Ở đây chắc chắn có đường thông ra ngoài, tôi không tin
những người này có thế không dựa vào bên ngoài, sống cuộc sống thường nhật
‘không biết Tần Hán, bất luận Ngụy Tấn".. Trong đào nguyên ngoại thế này,
anh lẽ nào không chú ysd tới đồ dùng mà họ sử dụng sao?"

"Đồ dùng?"

"Ví dụ như bất sứ mà chúng ta ăn cơm, còn cả những đồ đạc
bày biện trong ngôi nhà gỗ, những thứ đó đều không thể sản xuất ở đây được. Điều
đó cho thấy, ở đây không phải là đào nguyên ngoại thế cách biệt với thế giới
bên ngoài, chắc chắn có đường thông ra bên ngoài".

"Nói có lý, nhưng, có lẽ con đường đó rất khó di thì
sao?"

"Đường có khó đi chăng nữa, nhưng họ đã đi được chì
chúng ta cũng có thể đi được!" -Hàn Giang nói rất kiên định.

"Tôi thấy, hiện giờ chúng ta vẫn không nên manh động,
thử xem Đại Lạt ma sắp xép cho chúng ta ra ngoài thế nào, Nếu như ông ta nuốt lời
thì chúng ta sẽ tính toán sau."

"ừm! Ý tôi cũng vậy... Anh thấy mọi thứ ở đầy thế nào?
Đặc biệt là những người đó?" -Hàn Giang quay lại hỏi ý kiến của Đường
Phong.

Đường Phong ngấm nghĩ một hồi rói nói ra suy nghi của minh:
"Tôi cũng không biết nói thế nào, ban đấu khi nghe thấy vị thủ lĩnh đó niệm
chú đuối ma bên miệng hố thì đoán rằng đầy là tập tục cũ của Tầy Hạ, cộng thêm
một sỗ chứng cứ khác, ví dụ như phát hiện ra đại sảnh trụ cột, vậy là tôi bắt đầu
tin rằng những người này chính là nhánh người Đảng Hạng trở lại nơi khởi nguồn
của dân tộc Đảng Hạng sau khi Tây Hạ bị diệt vong, nhưng vị thủ lĩnh đó lại nói
ông ta không biết Tầy Hạ, Đảng Hạng nào cả. Khi tôi đi qua thôn xóm của họ cũng
quan sát kĩ thôn trại, nhưng không phát hiện ra có gì khác thường, tuy thôn dân
ăn mặc có chút kỳ dị nhưng cúng rất giống với cách ăn mặc của dân tộc Tạng khu
vực phía tây Tứ Xuyên".

"Ý của anh là gì ? Những người đó có khả nảng là một
nhánh của dân tộc Tạng?"

"Hoàn toàn có khả năng đó, nhưng cũng có khả năng là một
nhánh của dân tộc Khương, bởi vì tôi quan sát kiến trúc của họ rất giống Khương
Trại mà chúng ta từng nhìn thấy, cũng là ngôi nhà được xây bằng từng viên
đá".

"Ổ, còn phức tạp vậy sao?"

"Đúng vậy, quả thực khó mà đoán đinh. Cứ cho rằng nhánh
người Đảng Hạng năm đó đã từng đến đây, nhưng mảy trăm năm qua đi rồi, họ có thể
đã di chuyến đến nơi khác, ví dụ như vùng Mộc Nhã nằm trên rặng núi tây nam Tứ
Xuyên. Rất nhiều học giả đều cho rằng, người Mộc Nhã ở đó mới chính là người Đảng
Hạng di chuyển trở về cố hương, cũng có khả năng họ đã hoàn toàn bị đồng hóa
vào những dân tộc Hán, Tạng, Khương và nhiều dân tộc khác lân cận".

"Cũng có nghĩa là khả năng người Đảng Hạng đã hoàn toàn
biến mất rồi?"

"Ừm, giới học thuật từ lâu đã nhận định người Đảng Hạng
biến mất rồi, cứ cho rằng người ở đầy có huyết thống của người Đảng Hạng, thì
khả năng cũng có thể bảo lưu ít nhiều phong tục của người Đảng Hạng".

Hàn Giang suy tư hồi lầu, nói với Đường Phong: " Xem ra
có thế giúp chúng ta giải mã được bí ấn, thì chỉ có một người".

"Ý anh là... Đại Lạt ma?" -Đường Phong nghĩ ngay tới
iliẻu này.

"Đúng, Đại Lạt ma! Kế từ giầy phút đầu tiên tôi nhìn thấy
Đại Lạt ma, tôi đã cảm thấy chúng ta có thể có được thứ chúng ta muốn từ bản
thân Đại Lạt ma!" -Hàn Giang đáp.

"Đúng vậy! Tôi cũng có cảm giác đó."

Đường Phong và Hàn Giang nói chuyện xong, nhìn thấy Makarov
vẫn im lặng từ đầu đến giờ, họ đi tới đó, hỏi ông: "Lão Mã, bác đang nghĩ
gì vậy?"

"Tôi chẳng nghĩ gì cả."

‘‘Không nghĩ gì cả? Ở một nơi bí ẩn như thế này, gặp phải
bao nhiêu chuyện như vậy, bác lại chẳng nghĩ gì cả là sao, đây không giống với
tính cách một lão binh!"

"Khà khà, cái này thì cậu không biết rồi, kẻ địch muốn
chiến thắng cậu thì cần tới đầu óc thông minh, nhưng trong thời gian tôi phục vụ
trong quân đội đã hình thành một thói quen: khi cậu không sáng suốt đối diện với
vấn để khó khăn, thì thà rằng đừng suy nghĩ gì; không cần nghĩ gì cả, chỉ cần
đi theo trình tự, làm tốt những việc trước mắt là được, đây cũng là một con đường
sinh tồn của tôi"

"Đây ngược lại cũng là một quan điém sinh tổn rất thực
dụng".

"Đúng như những gì cậu nói, cả quãng đường mà chúng ta
đến đầy, trừ gặp phải chuyện bị truy sát, thì còn gặp hết điều bí ẩn này đến điều
bí ẩn khác. Hiện nay, các loại dấu hỏi đều đang kín mít đầu óc tôi, nó đã vượt
quá sức chịu đựng của tôi, tôi già rồi, không còn được như hồi trẻ nữa, bởi vậy,
hiện giờ tôi không suy nghĩ điếu gì cả".

"Nhưng vẫn phải nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế
nào?"

" Không cần phải nghĩ, vị Đại Lạt ma đó đã chỉ rõ đường
đi cho chúng ta rồi, yên tầm ở lại đây đi, ăn uống, nghỉ ngơi

tử tế, đợi Lương Viện hồi phục rồi ông ấy sẽ tiễn chúng ta
ra khỏi đây, như vậy không phải rất tốt sao? chúng ta vừa hay ở lại đây có thể ở
lại đây hưởng thụ một chút kỳ nghỉ không chủ định hiếm có này".

"Bác đúng là nghĩ thoáng thật đấy!" -Đường Phong bị
Makarov nói cho đến mức không còn gì để nói, anh quay ra nhìn chăm chú về ngọn
núi tuyết phía xa xa. Đại tuyết sơn vẫn nguy nga tĩnh mịch, giống hệt như sáng
sớm hôm qua khi lần đầu tiên họ nhìn thấy nó. Đỉnh tuyết sơn ẩn nấp trong mây
khói, không lộ diện, nhìn mãi nhìn mãi, Đường Phong đột nhiên có cảm giác bản
thân đang chìm đắm trong sương khói.

Ba người tận hưởng ánh nắng hiếm có sau ban trưa trên khoảnh
sân. Mặt trời lặn đằng tầy, Hắc Vân lại chuẩn bị cho họ một bữa tổi thịnh soạn.
Lúc ăn cơm, họ không nhìn thấy Đại Lạt ma, Đường Phong hỏi Hắc Vân: "Đại Lạt
ma không đến ăn cùng sao?"

"Đại Lạt ma đã ăn rói."

"Ăn rồi ?" -Trong lòng Đường Phong lại nghi ngờ.
Ăn xong bữa tối, Hắc Vân dẫn ba người đến ba phòng khác nhau, sau đó nói với mọi
người: "Cô nương đó ở trong phòng tôi, tôi sẽ chăm nom tử tế cho cô ấy".
Cuối cùng, Hắc Vân cảnh cáo mọi người: "Trong căn nhà gỗ này, chỗ nào cũng
có thể đi, chỉ có gian Phật đường đó là không được phép vào. Nhất định phải nhớ
lời tôi nói, nhất đinh không được vào trongPhật đường". Ba người không hẹn
mà gặp cùng liếc về phíaPhật đường một cái, Phật đường bí ẩn, Lạt ma cũng bí ẩn
như vậy!

Đường Phong trước khi ngủ lại tranh thủ qua phòng Hắc Vân thăm
Lương Viện. Lương Viện tuy vẫn chứa tỉnh nhưng sắc mặt cô đã hồng hào trở lại.
Đường Phong lúc này mới có phần yên tam, trở vê phòng mình. Trong căn nhà gỗ
trên núi này, mọi thứ đều giống như trở về thời cổ đại, không có đèn điện,
không có giải trí, thì có thể làm gì trong bóng đêm? Nằm ra giường ngủ, đầu óc
lại bị vô số những điều bí ẩn quấy nhiễu, lật trái lật phải, trăn trở hồi
lâu,Đường Phong mới có thể chìm dần vào giấc ngủ.

Báo cáo nội dung xấu