Đại Boss cùng tôi vui buồn - Chương 17
Chương 17: Cánh hoa nhỏ bé (thượng)
Đến tận bây giờ tôi vẫn là một kẻ ngốc đầu đá, nhưng ít ra
khi lớn lên cũng có chút biến chuyển.
Không hiểu tại sao Quan Ứng Thư lại tự nhiên dở hơi, muốn đi
du lịch nhưng hoàn toàn không theo kiểu du lịch thành thị, nếu là du lịch thành
thị thì chẳng qua cũng chỉ có:
Hai ngọn núi, nhưng chắc chắn không phải là Vương Ốc, Thái
Hàng (Hai ngọn núi trong tích cổ “Ngu công dời núi” của Trung Quốc); có hai suối
nước nóng, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với suối nước nóng tự nhiên của
Pháp.
Thế nhưng Boss vẫn là Boss, nhăn mặt phân công cho cấp dưới
vẫn luôn là sở trường của hắn. Tôi đành phải tuân mệnh cùng hắn đi dạo khắp mọi
nơi, việc được Quan Ứng Thư đặt cho một cái tên mĩ miều: khảo sát…
Khảo sát một lượt chỗ này, thì ra thành phố bây giờ đều mở rộng
khai phá đến từng địa phương rồi, tất cả những kẻ vô lương tâm đều tụ tập lại
đây, giống hệt như một cái “Las Vegas” phiên bản Trung Quốc. Sòng bạc gần như
đã trở thành nhà của họ, thà thua nhân phẩm chứ không thua tiền, cuộc sống ở
nơi này giống như một sự mỉa mai, khi bạn ngồi tít trên cao, người ta sẽ coi bạn
như thần linh, khoe khoang khắp nơi, nhưng một khi bị thua, bạn sẽ vạn kiếp bất
phục (suốt đời suốt kiếp không trở lại được), cả đời không thể đứng dậy nổi.
Mà thật lâu thật lâu trước kia, tôi đã từng giả khùng làm
chuyện điên rồ, móc bài thi chi chít những dấu nhân đỏ choét vào cái móc câu,
vác cần câu lên xe, hoàn thành hết lộ tuyến xe buýt, đi vòng quanh thành phố,
quay một vòng rồi lại một vòng, hăng hái viết lên những lời hào hùng.
Giờ đây, tôi lại ngồi trên xe bus đi vòng quanh thành phố
nhìn mấy tòa cao ốc hoặc biển báo công trình xây dựng mà chỉ trỏ: “Anh xem, đây
chính là tòa thị chính của thành phố, nhưng có phải khí thế còn không bằng cái
ngân hàng kia không? Nhưng ai biết được, hiện nay quan chức đều rất xảo quyệt,
tiêu tiền đều kín tiếng mà tiêu, người của đài truyền hình và phóng viên đến
phóng vấn thì chỉ thấy một cái nhà tranh đơn sơ. Chưa biết chừng còn có bao nhiêu
cái biệt thự bên hồ, hay vài căn nhà lớn nào đó dưới chân núi, cạnh biển cũng
nên…
Càng nói càng thấy nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc kích động,
đã sớm quên mất người bên cạnh là ai, chỉ nhớ đến tới sự căm phẫn, hận đời…
Lúc quay đầu bỗng nhìn thấy vẻ mặt đen xì của Quan Ứng Thư,
lúc này tôi mới hận không thể cắn đứt lưỡi mình, tôi hoàn toàn quên mất rằng
cha của vị đại Boss anh minh uy vũ này chính là người đứng đầu tập đoàn M….
Giọng điệu liền lập tức biến đổi: “Đương nhiên, cũng có quan
chức thanh liêm chính trực, giống như cha của anh ấy, chính là tấm gương lao động
hăng say không tư lợi, một vị quan cao cấp có nguy cơ tuyệt chủng. Sự tồn tại của
bác trai chính là ngọn đèn soi sáng đường lối chính trị của Trung Quốc…
Tôi dùng hết khả năng đặt câu, cố gắng xoay chuyển tình thế,
không muốn bị quy vào tội nói xấu sau lưng các bậc trưởng bối.
Hắn chỉ cau mày một cái, có phần không kiên nhẫn: “Mọi người
ở nơi này đều nói chuyện như thế sao?”
…
“Chỉ có thể chen chúc trong xe với một đám người rồi nhìn
ngó xung quanh?”
…
Quả thật, khí chất của đại Boss không giống người thường, dù
đã thay bộ âu phục phẳng phiu, ăn mặc nhẹ nhàng thoải mải, vẫn có vẻ không phù
hợp với xe bus. Tôi nghĩ vừa rồi đầu óc tôi nhất định đã bị kẹp vào cánh cửa
nên mới đưa ra đề nghị ngồi xe bus ngắm phong cảnh…
Hoàng hôn mờ mịt, đèn đuốc trong thành phố dần dần bật lên,
tạo ra một dải ánh sáng rực rỡ như sông Ngân hà. Mùa thu, thật ra ban đêm cũng
không đến sớm lắm, nhưng do thời tiết, cả thế giới giống như đang ngủ say trong
sự u ám chật chội, bầu trời rộng lớn trên cao lại không có mây.
Xe bus đi chậm lại một chút, rẽ ngang qua một con phố, nghe
nói đây chính là nơi có thức ăn ngon nổi tiếng gần xa, nhìn dòng người đông nghẹt
kia là đủ hiểu đại khái rồi.
Tôi bèn nghĩ đến thời đại học thường cùng Trúc Diệp ăn vặt ở
đầu đường, có mùi vị thật khác, không phải là bát trân ngọc thực (tám loại thức
ăn quý giá), nhưng lúc ăn lại có một phần náo nhiệt, một phần tùy ý, một phần
thích ý.
Mải nghĩ liền quên mất việc quan trọng.
Tôi vội vàng hô dừng, quay sang hướng Quan Ứng Thư ngồi kêu
to: “Đi xuống, chúng ta đi ăn!”
…
Hắn cau mày nhìn mùi thức ăn chín bay lượn mờ mịt trên đầu.
Tôi thấy đề nghị của mình không được thông qua bèn nói thêm:
“Không nên coi thường địa phương này, chưa từng nghe chuyện ẩn sĩ trong chợ
sao? Trong thành phố này, những gì nên ăn đều ở đây cả”.
Nghe vậy hắn vẫn không nói gì, sắc mặt cũng không đến nỗi
quá tệ.
Tuy rằng con đường này cũng có chút danh tiếng, nhưng đặc sản
nổi tiếng nhất của thành phố này vẫn là món thập cẩm. Từ nam đến bắc, đủ loại
hình dáng, chủng loại đồ ăn nhẹ như trà sữa Đài Loan, gà thái bình, cua nướng
phủ bột cà ri, khiến người ta chưa kịp nhìn hết mọi kiểu dáng đã bị cuốn theo
dòng người liên tiếp vào xem.
Trúc Diệp yêu nhất là món ốc luộc, tôi thích nhất là canh miến
tiết vịt cùng một đĩa tôm bóc vỏ tẩm bột rán, thêm một tách trà Long Tĩnh nữa
là hoàn hảo.
Tôi cũng chẳng biết Quan Ứng Thư thích mùi vị nào, bình thường
tôi làm thứ gì hắn cũng không có ý kiến (ngoại trừ món gà ngâm rượu chất lượng
kém lần trước).
Thầm đắc ý một chút trong lòng, tựa như cuối cùng mình cũng
có thể giơ tay ra khoe một thứ gì đó…
= = Tuy rằng tôi thật sự không biết rốt cuộc mình đang suy
nghĩ cái gì.
Ở đây phần lớn các cửa hàng đều không có nguồn gốc rõ ràng,
hơn nữa bởi vì bảng hiệu là một cái bẫy, nên lại càng khó phân biệt hơn. Tôi đã
không tới đây từ lâu rồi, dựa vào trí nhớ mơ hồ đi dọc khắp con phố, cuối cùng
cũng đến một cánh cửa quen thuộc.
Tôi mệt đến mức chỉ muốn lè lưỡi ra để thở, thế mà đại Boss ở
phía sau vẫn có thể không nhanh không chậm đi theo, bộ dạng giống hệt như đang
dắt chó đi dạo…
“Chọn nhà này!” Tôi chỉ vào một tấm biển màu vàng đang bốc
khói.
Đại Boss lại một lần nữa nhíu mày: “Cô chắc chắn chứ?”
Tôi dùng sức gật gật đầu: “Anh nhìn xem, có bao nhiêu cái đầu
bên trong là biết có bao nhiêu món ăn ngon”. Tôi đã sắp không thu nước miếng lại
được nữa rồi.
“Chuyện gì cũng dựa vào số đông”. Rõ ràng hắn không tin tưởng
lời nói của tôi, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét cộng khinh thường chỗ này. Tôi hơi
tức giận: “Anh có thể đừng đưa ra kết luận sớm như vậy được không, ăn thử thì mới
kết luận được chứ, cũng giống việc anh buôn bán dựa trên khảo sát đánh giá để
ký hợp đồng đấy thôi. Ăn cái này không chết người được đâu”.
Tôi chỉ hận không thể lôi tất cả những kiến thức về sách lược
kinh doanh ra sử dụng một lần.
“Ăn có chết người hay không tôi không biết, nhưng tôi chắc
chắn lúc ngồi ăn sẽ gặp phải kẻ xấu”. Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc.
Tôi tức giận đến giậm mạnh chân xuống đất, quyết định không
thèm quan tâm đến hắn nữa: “Anh không đi sẽ hối hận cả đời!”
Hình như lời nói này không có ý cho phép chọn lựa….
Hắn bỗng nhìn tôi chằm chằm, tròng mắt đen như bầu trời đêm,
bên trong điểm hàng ngàn ngôi sao…
Tôi kinh ngạc nhìn hắn một lúc, giống như bị đóng đinh tại
chỗ, không thể động đậy, hoặc là suy nghĩ của tôi đã bị con ngươi đen như mực của
hắn quấn lấy, không tìm thấy đường ra…
Thoáng chốc, hắn hơi hơi mỉm cười: “ Đã như vậy rồi thì đi
thôi.”
Mà tôi, lòng dạ lại càng thêm hỗn loạn, Boss vừa mới nở nụ
cười? Thật sự nở nụ cười…
Hiện giờ tôi thật sự còn vui hơn cả lần đi vườn bách thú hồi
nhỏ, có một chú khỉ bắt được quả chuối tôi ném vào…
= =