Đại Boss cùng tôi vui buồn - Chương 03

Chương 3: Tám mươi tám vạn? . . .

Thẳng đến khi đến cửa khách sạn, tôi mới biết được tên họ cô
dâu chú rể hôm nay kết hôn là gì o(╯□╰)o

Nổi bật trên trang giấy đỏ thẫm là dòng chữ màu đen: chúc
Uông Vi Giai cùng Dụ Hà kết lương duyên.

Tôi không khỏi âm thầm đắc ý, tên của tôi có vẻ dễ nghe hơn,
Mạc Nhan Hinh, không hề tầm thường như tên của cô dâu.

Kỳ thật tôi rất tò mò, vì sao Dụ mỹ nữ ngốc như vậy, có con
rùa vàng to đùng thì không câu, lại chạy đi gả cho thanh mai trúc mã, một nhân
viên công vụ nho nhỏ.

Nhưng hiện tại khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng như vậy, tôi
hiểu.

Tuy rằng đại BOSS hiện tại ngồi trên đống tiền, nhưng ai biết
ngay sau đó có thể mắc trái nợ phải đến mức táng gia bại sản hay không. Ngược lại
là nhân viên công vụ, tiền lương ổn định, phúc lợi lại dày, tên ngốc cũng biết
bên nào tốt hơn, không ngốc, còn có vẻ thông minh.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức sinh ra tình cảm đơn phương với Dụ
Hà.

Về tình hình mờ ám của cô cùng đại BOSS, tôi đã có nghe qua.
Hơn nữa tìm hiểu từ tiểu bạch mồm rộng Tả San Hô cùng phúc hắc phu quân của cô
ta chứ ai.

Tôi là người luôn luôn hoài cổ, cho nên theo ý tôi, Quan Ứng
Thư “Trăm công nghìn việc” mà vẫn thu xếp công việc tới tham gia hôn lễ thì chứng
tỏ được một vấn đề, hắn chưa dứt tình với người kia!

Hôm nay tới tham gia hôn lễ hoàn toàn là muốn xem đối phương
hạnh phúc, sau đó hung hăng đau lòng, như là bị xé thành hai nửa. Từ nay về sau
hết hy vọng, gần nhau trong gang tấc mà như cách cả một biển trời, nếu không gặp
lại.

Không nên hỏi tôi vì sao biết rõ như vậy, hoàn toàn là bị tiểu
thuyết trên Internet đầu độc, nhưng cũng không phải không có lý. Nếu không diễn
ra theo kịch bản như vậy, chẳng lẽ đại BOSS vứt lòng tự tôn đi để làm tình nhân
người ta? Không cần nghĩ nữa, không có khả năng đâu.

Lúc đưa hồng bao tôi có chút thiếu tự tin, nhẹ như vậy thì
là một chi phiếu hay một tờ tiền nhỉ? Hắn không nghĩ ra, hay là không muốn cho
bạn gái cũ số tiền lớn?

Rõ ràng đại ca thu hồng bao bị chất lượng hồng bao của tôi
mà rung động, người tới đều là năm trăm tám trăm một ngàn lượng ngàn, tại sao lại?

Tôi nhìn thấy trong mắt anh ta hiện lên rõ ràng khinh bỉ
cùng “Tôi biết các người đến đây ăn ké cơm nhá”, lòng bàn chân không khỏi toát
mồ hôi.

Tôi giả mù sa mưa kéo cánh tay Quan Ứng Thư, lặng lẽ mở miệng:
“Anh rốt cuộc để vào hồng bao bao nhiêu tiền?”

“Tám mươi tám vạn.” Hắn nói ngắn gọn.

Tôi nuốt nước miếng một lần lại một lần.

Do dự mở miệng: “Về sau tôi kết hôn anh cũng sẽ đưa nhiều
như vậy sao?”

Hắn không biểu tình liếc tôi một cái: “Một sợi lông cũng
không có.”

… …

Không phải bất công như vậy chứ! ! ! Dựa vào cái gì mà phân
biệt đối xử? Tên của tôi dễ nghe hơn cô ta nhá? Cô ta to lắm cũng chỉ là bạn
gái cũ, nhưng tôi có đóng dấu, là vợ trước đã được pháp luật công nhận nhá!

Một giây như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy sau khi cùng hắn ly
hôn thật mệt mỏi …

Hôn lễ cũng không phải tiệc rượu điển hình xa hoa, mà là bữa
cơm giản dị. Trên cơ bản trực tiếp ngồi vào vị trí, chờ người chủ trì gây cười
cho khoa trương, khuấy động không khí, đợi lát nữa chú rể cô dâu bày tỏ nõi
lòng nước mắt tuôn rơi. Toàn bộ trong quá trình lục phu ngũ tạng của tôi vẫn nội
chiến, cho nên hệ thần kinh có vẻ thiếu oxy quá hay sao mà trong đầu tôi nhảy
ra mấy từ “Nhất kiến chung tình” “Trăm năm hảo hợp” linh tinh .

Tôi vụng trộm nhìn người bên cạnh, lưng thẳng tắp, trong
lòng phỏng chừng hư hoảng.

Tôi cũng cảm thấy không đáng tin lắm, khách quan mà nói, có
bạn trai như Quan Ứng Thư, lại đổi lấy một nhân viên công vụ đàng hoàng nhất kiến
chung tình với mình, việc này giống như bạn dùng một vạn bảng Anh đổi lấy một
trăm Won vậy.

Rốt cục biểu tình cùng cách ăn mặc ‘’ nghìn bài một điệu’’ của
người bưng bê đồ ăn khiến tôi thoát khỏi những suy nghĩ sâu xa của mình.

Mặc dù không tính là cuộc sống xa hoa, ăn sung mặc sướng,
nhưng thực sự rất phong phú. Món ăn tôi yêu thích nhất cũng có “khải đàn huân
hương phiêu tứ lân, phật văn khí thiện khiêu tường lai”, nhưng phật nhảy tường*
lại không đc ngon lắm. Tôi chỉ gắp 2 đũa cho có lệ rồi ko đụng tới nữa.

Mặc dù không phải xuất thân từ danh gia vọng tộc, nhưng tôi
lại có chút biến thái kiêng ăn, nhất là đồ ăn tôi thích, đầu lưỡi nhạy cảm giống
như nhiệt kế vậy.

Mà người bên cạnh, một mực yên lặng không lên tiếng, mặc kệ
có ai bắt chuyện. Nhưng kỳ quái là, chiếc đũa không hề được buông xuống, ngay cả
sườn xào chua ngọt ngày thường hắn không muốn nghe thấy thì lại đang bị ăn một
miếng…

Qủy dị thế? Tôi rất là tà ác nghĩ rằng, hương vị hắn ăn vào
miệng khẳng định là so với dây thừng còn khó ăn hơn.

Chú rể tây trang đen, cô dâu áo cưới trắng, quả nhiên là mỹ
nhân ngọc lang, giai ngẫu thiên thành. Tươi cười hạnh phúc cùng nhau kính rượu.

Khi tới bàn tôi, tôi thấy cô dâu có chút sợ sệt khi nhìn thấy
BOSS, nhưng lập tức khôi phục như thường. Tia điện xẹt này đã kích thích tế bào
bát quái trong tôi, khi tôi xem xét chuyện gì đang xảy ra thì bọn họ đã đi tới
trước mặt.

“Chúc mừng.” Người nào đó nói rất ngắn gọn, không rõ cảm
xúc.

“Cám ơn anh đã tới.” Cô dâu hào khí tự mình uống hết chén rượu.

Tôi khờ ngốc nhìn yết hầu cô ấy nuốt rượu xuống, ngây ngốc
cười.

Thế giới này vốn vẫn như vậy, tự mình lấy ra loại quả đắng,
tự mình rót ra chén rượu độc, cuối cùng vẫn tự mình nuốt hết. (đại khái là gieo
nhân nào gặp quả đó). Chẳng sợ ngày không có mặt trời, chẳng sợ vạn kiếp bất phục,
chẳng sợ, cả đời này nhất thế, anh và em càng lúc càng xa tiệm vô âm.

[Phật vượt tường]*: một món ăn truyền thống của tỉnh Phúc Kiến,
Trung Quốc. Nguyên liẹu gồm có: hải sản, sườn heo, giăm bông, nấm, măng, bào
như… hầm thật mềm Món ăn này rất ngon lại thanh mát do kết hợp các mĩ vị giữa hải
sản, thịt, rau … mang ý nghĩa “may mắn, hạnh phúc và trường thọ”

Có một thực khách từng đề một câu thơ về món ăn này:

“Đàn khải huân hương phiêu tứ lân,

Phật văn khí thiện khiêu tường lai.”

Tạm chuyển ngữ:

“Mùi hương thức ăn trên bếp bay bốn hướng,

Phật ngửi thấy hương cũng muốn vượt tường.”

Cái
tên “Phật vượt tường” có từ đó!!!!!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3