Trái tim ai chưa từng điên dại - chương 16a

Chương 16: Cái giá của thành công

NỖI ĐAU KHÁCH SẠN

Tôi không biết đã làm thế nào đi ra khỏi cổng
của Khoa Mỹ, dọc đường, bước chân tôi nhẹ bẫng, nhưng đầu nặng trịch,
tinh thần hoảng hốt, chỉ có một cảm giác mãnh liệt đang lan tỏa
trong cơ thể, tôi bị người ta bán đứng, Triệu Hữu Tài bán đứng tôi,
Dương Hùng Vĩ bán đứng tôi, Lộ Cường bán đứng tôi, cả thế giới này
đều bán đứng tôi.

Chiếc xe lái vào con đường Cửu Châu, cột đèn
đường xen kẽ giữa những bụi cây trên đường tỏa ánh sáng vàng vọt,
các công trình kiến trúc xung quanh cũng hắt xuống đường những ánh
đèn neon rực rỡ, tôi cảm thấy thật chói mắt, dường như chúng đang
chúc mừng sự thất bại của tôi, tôi buồn bực hỏi Cảnh Phú Quý là những
thứ đó để làm gì, Cảnh Phú Quý nghiêng đầu liếc ra ngoài một cái
rồi nói:

- Hôm nay kỷ niệm bảy năm Macao được trả về.

Tôi ồ một tiếng rồi quay đầu ra ngoài, người
đi đi lại lại trên đường ai nấy đều tươi tỉnh, mọi người đang rất vui
vẻ, chỉ có tôi là thất vọng muốn chết, họ đều đang chế giễu tôi,
châm biếm tôi, đả kích tôi, cố tình chống lại tôi, cả thế giới này
đều đang chống lại tôi. Cảnh Phú Quý hỏi tôi muốn về công ty hay đi
uống rượu, hai mắt tôi đờ đẫn, không có phản ứng. Lúc xe đi ngang
khách sạn Thạch Cảnh Sơn, tôi đột nhiên sực tỉnh:

- Đưa tôi tới khách sạn.

Chiếc xe quay đầu vào cánh cửa khách sạn đang
mở rộng, tôi nói với Cảnh Phú Quý:

- Nói với Thanh Thanh là tôi không sao, báo cáo
với Lâm tổng kết quả, các người đừng ai đi tìm tôi.

Cảnh Phú Quý do dự một lát:

- Hay là muộn một chút tôi gọi điện thoại cho
cậu?

Tôi kiên quyết xua tay, vừa quay người vừa nói:

- Không cần đâu, cậu chờ điện thoại của tôi,
tôi muốn yên tĩnh một mình,

Đi vào đại sảnh khách sạn, tôi nhận được tin
nhắn của Dương Hùng Vĩ: Phi, mọi việc bất ngờ quá, không kiểm soát
được.

Tôi lắc đầu cười chua chát, giả bộ! Đúng là
làm đĩ còn đòi biển trinh tiết, bây giờ ai nói mình là người tôi
cũng phải đặt một dấu hỏi. Tôi biết mình chắc chắn sẽ còn có điện
thoại và tin nhắn gửi đến, tôi chẳng muốn quan tâm tới họ, thế là
vừa vào phòng, tôi tắt luôn điện thoại.

Tôi cởi áo ngoài ném lên giường, ngồi phịch
xuống chiếc ghế sô-pha, duỗi chân lên cái đôn trước mặt, vặn chai
Whisky 520ml mà tôi lấy dưới quầy bar lên, uống một ngụm, rồi châm một
điếu thuốc. Sau đó đầu óc tôi bắt đầu quay tròn, khói thuốc lởn vởn
trước mặt tôi, quấn quýt một lúc rồi tan dần, cảnh vật trước mắt
cứ mờ dần, mờ dần, yêu hận tình thù đã qua như một thước phim quay
chậm, từ từ hiện lên trước mặt tôi, rõ ràng và sắc nét như được
quay đặc tả. Tôi từng làm việc tốt, công ty tôi nộp mấy triệu tiền
thuế cho Chính phủ, còn nuôi sống mười mấy mạng người. Tôi thường
xuyên tài trợ quần áo ấm cho trẻ em vùng núi nghèo ở Quý Châu, hồi
Trường Giang bị lụt, tôi quyên góp mười nghìn tệ; những chuyện xấu
mà tôi làm chỉ là lấy danh nghĩa chiêu đãi khách hàng để tiêu tiền
của Nhà nước, công ty trốn thuế, lậu thuế, tôi thường xuyên nói dối,
bốc phét, quấy rối người khác giới bằng lời nói, có ý dâm ô với
nhiều đàn bà, từng giở trò xấu xa với Lâm Thăng, Cảnh Phú Quý, con
gái Cảnh Phú Quý mắc trọng bệnh, tôi vẫn giả bộ như không hay biết
gì; có những lúc tôi thấy rất ti tiện, trong những ngày không có đơn
đặt hàng, buổi tối không ngủ được, tiếng điện thoại nửa đêm khiến
tôi giật mình thon thót, ban ngày lại vẫn vô cùng ngang ngược, thấy ai
không thuận mắt là muốn giải quyết luôn kẻ đó, ăn uống, chơi gái, cờ
bạc, không gì là tôi không biết, không gì là tôi không thích. Tôi đã
từng ăn vi cá, uống rượu Louis XIII, sống trong khách sạn năm sao, tôi
say mê cái cảm giác mình là Thượng đế ở những chốn ăn chơi, “Nhân
sinh đắc ý tu tận hoan”. Thậm chí từng có một ý nghĩ đáng sợ xuất
hiện trong đầu tôi, cuộc sống già nua, bệnh tật thì sống có ý nghĩa
gì? Con người hạnh phúc nhất là khi còn trẻ, về trời vào lúc “high”
nhất mới là sáng suốt.

Khi tới Quảng Đông, tôi chỉ là một thằng tay
trắng, cộng cả tiền bạc, quần áo, giày dép vào, tổng giá trị trên
người cũng không quá một nghìn tệ, nhưng bây giờ tôi có thể nằm trong
khách sạn cao cấp, có thuốc ngon để hút, rượu ngon để uống, tôi nên
thấy hài lòng mới đúng. Không làm ông chủ cũng được, cái nghề này
không phải người bình thường là làm được, bạn bè thân thiết không
còn nữa, người thân cũng xa rời, những kẻ đi bên cạnh bạn chỉ là
những kẻ muốn nịnh bợ, hoặc muốn đá bạn ra khỏi cuộc chơi. Thực ra
khoảng thời gian ở trong các công xưởng nửa sống nửa chết ấy là
thích nhất, không có áp lực, không bị dị hóa tới mình không còn là người,
ngày nào cũng ngâm mình bên bàn mạt chược, có thể tha hồ ăn uống,
thấy ai ngứa mắt thì chửi, cả ngày được ở chung với những người
cùng chung ý chí. Nhưng khi tới Quảng Đông, Châu Hải, mọi giá trị quan
đều đã bị thay đổi, tình thân có thể bị tiêu diệt dưới sự chỉ huy
của đồng tiền, thù hận có thể biến mất trước nụ cười của đồng
tiền, tất cả, tất cả đều đã thay đổi.

Có nên hận Dương Hùng Vĩ, Triệu Hữu Tài và
cả Lôi tổng lúc nào cũng chỉ giả vờ? Chính họ đã khiến tôi ngã
xuống vực sâu, rơi vào bóng tối vô cùng. Trong cuộc họp, Dương Hùng
Vĩ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi biết hắn có vấn đề, là vì
muốn trả thù tôi trong việc Tiểu Mỹ đã không bán mạng giúp hắn, hay
là vì hắn thấy xấu hổ với tôi? Còn cả Triệu Hữu Tài, hắn và ông
chủ của hắn giơ búa ra và hại tôi, tôi định làm ve sầu bắt cào cào,
nhưng không ngờ chim sẻ sau lưng, cào cào và chim sẻ liên kết với nhau
để hủy diệt tôi. Lôi tổng có lẽ định giúp tôi, nhưng cũng chỉ có
thể trong nguyên tắc, không thể nào đảo ngược tất cả, nhưng giúp như
thế phỏng có ích gì với tôi?

Cả những người xung quanh tôi, Lưu Hân khỏi cần
nói nhiều, mọi thứ giữa tôi và cô ta đều không rõ ràng. Lâm Thăng tuy
rằng keo kiệt, yêu tiền điên cuồng, nhưng thực ra hắn không xấu, có
thể coi là người thành thật. Cảnh Phú Quý thường đối đầu với tôi,
nhưng tôi hiểu hắn khẩu xà tâm phật, nếu tôi rơi xuống nước thì hắn
sẽ là người đầu tiên, có thể là người duy nhất nhảy xuống cứu tôi,
chứ không phải như hạng Bành Tiền Tiến, tuy rằng tôi thích sự khéo
léo và biết lấy lòng của hắn, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, nếu tôi
không phải là ông chủ thì hắn đã đá tôi từ lâu rồi, giữa tôi với
hắn chỉ có mối quan hệ tiền bạc, cho nhiều tiền thì bán nhiều sức,
thế nên mới nói trắng ra là nhân phẩm của hắn chẳng khác gì rác
rưởi, bây giờ tôi thất bại, chắc hắn cũng đã tính toán sẵn đường
lui cho mình, bọn họ sẽ không hy sinh thêm chút nào.

Còn cả Tống Trị Quốc, tuy hắn từng uy hiếp
tôi, mang lại phiền phức cho tôi, những cũng may là vô hại. Hắn sống
cũng khó khăn, một kẻ nợ như chúa Chổm, bình thường bị người ta
lườm nguýt và chửi bới, phát tiết một chút cũng không có gì là
lạ, tuy rằng đối tượng thật là không may là tôi, nhưng tôi có thể
hiểu được nỗi oan ức của hắn, quá khứ thôi hãy cho qua, hắn được
thưởng hay bị báo ứng, nên để cho ông trời quyết định.

Người duy nhất khiến tôi mắc nợ là Hoàng
Lực, bình tâm nghĩ lại, tôi làm như thế quả là hơi ác, dù sao khi tôi
cần có đơn đặt hàng nhất, hắn cũng đã giúp tôi, mặc dù không phải
là giúp đỡ vô tư, mặc dù quá trình đó rất phức tạp, nhưng kết quả
vẫn là đã giúp, tôi việc gì phải quá hà khắc với người khác? Tiêu
chuẩn bạn bè vì sao không thể cải thiện? Giúp đỡ được lợi mới là
bạn bè tốt nhất, hơn nữa chỉ có như vậy là lâu bền nhất, lẽ ra
phải phát triển kiểu quan hệ này, còn hơn cái loại nhận tiền rồi
còn không làm việc.

Ai không rời bỏ bạn vào lúc bạn khó khăn
nhất? Ai đưa bàn tay ra cứu bạn khi bạn rơi xuống sông? Người thân, bạn
bè? Chỉ có ai, còn có ai?

Tất cả rồi sẽ kết thúc, cả những cái cần
phải kết thúc cũng như những cái không cần kết thúc. Tôi ném hết
những yêu hận tình thù ở Châu Hải xuống biển sâu, tôi sẽ về quê hương
Tương Tây của mình sống một năm, ra sông tắm, ra ruộng tản bộ, hít
thở bầu không khí trong lành nhất, tự nhiên nhất, ngắm nhìn núi non,
sông nước, ngắm nhìn mặt trời và những vì sao… Cả ngày tôi sẽ sống
thật an nhàn, đã bao lâu rồi không được ngẩng đầu ngắm những vì sao.
Trái tim sắp chết, lương tâm tôi phát hiện ra rằng, nói gì thì nói,
tôi vẫn là một người không tệ, nếu bắt tôi chấm điểm cho đạo đức
của mình, tôi nghĩ sáu mươi điểm chắc không phải là quá, dù sao tôi
vẫn còn giữ lại lương tâm và nguyên tắc, cơ thể tôi phản bội lại
Thanh Thanh, nhưng tôi vẫn khống chế được trái tim mình, với khả năng
của tôi, tôi hoàn toàn có thể nuôi được tình nhân, vợ lẽ, nhưng tôi
không làm thế. Tuy rằng tôi chơi gái, nhưng không có món nợ phong tình,
những cô gái đó nếu không tình nguyện, tôi cũng không ép, cùng lắm chỉ
là phê bình và dạy dỗ họ thôi. Nếu người khác không hại tôi, tôi sẽ
không bao giờ chủ động hại người khác, cho dù vạn bất đắc dĩ phải
hại họ, tôi cũng sẽ nghĩ cách để bù đắp… Nghĩ tới đây, tôi thấy
lòng mình thanh thản hơn, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười.

Sau khi uống thêm hai ngụm rượu nữa, tôi vắt
chéo hai chân nằm lên giường, thở dài một hơi. Giờ cuối cùng tôi cũng
có thể buông ra mọi thứ, cổ nhân thường nói “có buông mới có được”.
Tôi không phải lo về tiền lương tháng sau không trả được, không cần
phải vất vả, cực nhọc, không cần lao ra khỏi cửa chỉ sau một cú
điện thoại, không cần phải sống vì người khác, không cần lo lắng vì
thứ gì nữa. MBA Tôn tổng đã nói, nghề mệt mỏi nhất trên thế giới
này, là ông chủ! Lời của anh ta có lẽ đối với những người khác làm
công ăn lương mong tích cóp tiền mua nhà thì thật là giả dối, nhưng
bao nhiêu ông chủ đã từng phải xúc động khi nghe câu nói này, bao gồm
cả tôi. “Nỗi đau dù lớn cũng không bằng nản lòng”, tôi thấy không
đúng, cảm giác của tôi bây giờ là “Vui vẻ dù lớn cũng không bằng
nản lòng”, không cầu, không mong, không lo, không lắng, tôi chưa bao giờ
được thoải mái, thanh thản như thế, tôi chìm vào giấc mơ đẹp với nụ
cười vẫn nở trên môi.

TÌNH NGHĨA ANH EM CỦA CẢNH PHÚ QUÝ

Theo Cảnh Phú Quý nói thì trong ba tiếng tôi
ngủ ở khách sạn đã xảy ra hai việc, Thanh Thanh khóc đòi đi tìm tôi,
bị hắn ngăn lại, nói rằng sẽ không có việc gì, nếu đi tìm càng
khiến tôi bực mình hơn. Ngoài ra, hắn đã dặn Bành Tiền Tiến không
được nói linh tinh trong công ty làm mọi người hoang mang, hắn đã báo
cáo riêng với Lâm Thăng, sau đó Lâm Thăng xin hắn một điếu thuốc.

Đây là lần thứ hai Lâm Thăng mà tôi biết hắn
hút thuốc, lần thứ nhất là sau khi hắn phát hiện ra mình bị người
ta theo dõi, hắn xin một điếu thuốc của tôi, hút hai hơi rồi ho liên
tục, nhưng cuối cùng vẫn hút hết. Thất bại lần này đả kích hắn
càng lớn, trên đời này chẳng có tình bạn nào không tàn, duyên phận
của chúng tôi thế đã hết.

Khi tôi tỉnh dậy đã là chín giờ tối, ngủ
rất ngon, rất say, nếu không phải là Cảnh Phú Quý gõ cửa có lẽ tôi
còn ngủ tiếp. Lúc ngồi dậy, tôi mới phát hiện đèn trần, đèn ở đầu
giường và đèn sát mặt đất đều sáng, không khí trong phòng ấm áp,
chuyện này chưa từng xảy ra, gần đây tôi vô cùng cảnh giác, cho dù là
một âm thanh hay ánh sáng nhỏ cũng làm tôi khó ngủ. Cái lần bị lừa,
mấy ngày liền tôi ngủ không được, trong mơ cũng tỉnh dậy, trán và
lưng ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực tưng tức khó chịu, lần này thì khác,
tôi có cảm giác thỏa mãn vì đã ngủ đủ giấc, cảm thấy mọi gánh
nặng trên vai mình đã có thể gỡ xuống.

Tôi mở cửa hỏi Cảnh Phú Quý:

- Chẳng phải đã bảo cậu chờ điện thoại của
tôi sao, không lẽ cậu sợ tôi nghĩ không thông?

Cảnh Phú Quý chẳng đếm xỉa gì tới tôi, đi
thẳng tới chiếc ghế bên cửa sổ ngồi xuống, gác tay lên thành ghế,
sau đó châm một điếu thuốc:

- Cậu chưa hết bụi trần, tham luyến trần thế,
bữa cơm cũng phải có rượu với thịt, loại người như cậu tôi chưa bao
giờ phải lo là đi tự sát, tôi định gọi cậu ra ngoài uống rượu, đây
là chuyện cậu muốn làm nhất hiện giờ!

Tôi lại gần vỗ vai Cảnh Phú Quý, thở dài:

- Người anh em, hiểu tôi chỉ có Phú Quý thôi.

Tôi kéo rèm cửa sổ ra, mở toang cánh cửa, đêm
đen tràn vào tầm mắt, một luồng không khí mát mẻ theo đó ùa vào, tôi
ngẩng đầu nhìn lên trời, sao trời nhấp nháy, mặt biển càng thêm đen
thẫm, tôi nhắm mặt lại hít sâu một hơi, đúng thế, cho dù là kiếp
sống thừa, tôi cũng phải sống tiếp, thà làm ngói lành, còn hơn ngọc
nát, con người được sống là đã tốt hơn mọi điều, suy nghĩ “thà một
phút huy hoàng rồi chợt tắt” của tôi chỉ là một chút điên rồ sau khi
uống rượu.

- Đi thôi, chúng ta xuống lầu ăn cái gì đó, no
bụng rồi mới uống rượu.

Vừa nói đến đây tôi đã ý thức được dạ dày
của mình đang cuộn lên, tối qua không ăn cơm, trưa nay lại chỉ gặm bánh
mì, tôi bảo chờ tôi tắm qua một chút, cậu chờ tôi ở quán cà phê
Thượng Đảo, nhân tiện gọi điện thoại cho Lâm Thăng, bảo hắn lo liệu
hậu sự. Cảnh Phú Quý khựng lại, tôi bổ sung:

- Cùng uống rượu! – Hắn mới lắc đầu có vẻ
không hiểu lắm rồi quay đi.

Lúc tắm, tôi mở cái rèm châu ra, đứng trong
bồn tắm, đối diện thẳng với tấm gương ở bồn rửa mặt, tôi nhìn kỹ
lại mình, bụng phẳng lỳ, chỗ rốn hơi chảy xuống, chắc là hậu quả
do cuộc sống đảo lộn ngày đêm. Với những người bôn ba tứ phương, các
cơ quan đã bắt đầu lão hóa, các chức năng thoái hóa dần, thêm vào
đó ngày nào cũng rượu chè vô độ, nếu không đầm mình bên bàn mạt
chược thì cũng ngồi suốt đêm bên bàn mạt chược, cơ thể không được
rèn luyện thường xuyên, bởi vậy luôn trong tình trạng mệt mỏi. Tôi
nhớ lại lần tôi tắm sau khi trở về từ Macao, từ đó đến nay cũng
phải hơn một tháng, nhưng giờ tốt rồi, tôi có thể hưởng thụ cuộc
sống chậm rãi và điều chỉnh lại cơ thể mình, nghĩ đến đây, tôi lắc
đầu cười, sau đó vặn vòi nước, kéo rèm lại.

Tôi mở điện thoại, chuông tít tít liên tục,
có khoảng hơn hai mươi tin nhắn từ tổng đài gửi tới, tôi chẳng buồn
xem, chỉ gọi điện cho Thanh Thanh báo bình an, giọng của cô ấy rất
nhẹ:

- Ông xã, sau này anh đừng thế được không? Em
lo chết lên được, tối nay về sớm nhé!

Tôi nhận ra trong giọng nói của cô ấy một tâm
trạng đang cố kìm nén, trong tâm trạng đó có sự phẫn nộ vì tôi tắt
máy và mất tích, cũng có sự thương yêu dè dặt vì sợ tôi bực mình,
nếu theo tính cách của cô ấy trước kia, chắc cô ấy đã lên tiếng chửi
tôi một trận, tôi bỗng nhận ra mình ích kỷ quá, bèn nhẹ nhàng trả
lời:

- Em yêu, đừng nói chết hay không chết, không
may đâu, em yên tâm, qua ngày hôm nay, anh đảm bảo sẽ không có lần sau
nữa.

Thực ra tôi không cần bảo đảm vì sau này tôi
sẽ không bao giờ còn cơ hội đó.

Từ khách sạn đi ra, tôi tới cây ATM rút một
bọc tiền, sau đó gặp mặt Cảnh Phú Quý. Sau đó, trong quán cà phê
Thượng Đảo rất nhàn tản, một người đàn ông trung niên trông có vẻ như
một quản lý cấp cao của một công ty đang chăm chú gõ máy tính, thi
thoảng lại toét miệng ra cười, mười phần chắc chín là đang chat QQ.
Bên tay phải là một đôi thanh niên nam nữ ngồi đối mặt với nhau, cơ
thể hơi nghiêng về phía trước thì thầm nho nhỏ, thi thoảng cô gái lại
mím môi cười rúc rích, cây trâm cài đầu rung rinh, chắc là anh chàng
kia đang kể chuyện bậy, cũng giống như Cảnh Phú Quý, trước khi gặp
bạn trên mạng, luôn chuẩn bị sẵn mấy mẩu chuyện đầy ám muội.

Lâm Thăng chưa tới, tôi đặt bịch tiền lên bàn
rồi đẩy về phía Cảnh Phú Quý:

- Đây là năm mươi nghìn tôi vừa rút đấy, cầm
lấy!

Cảnh Phú Quý đang thưởng thức mấy em gái xinh
đẹp xung quanh, ngỡ ngàng quay đầu lại, há hốc miệng không nói được
lời nào.

- Quý, ngày trước là tôi không đúng, thái độ
với cậu không tốt, có thể chính vì chúng ta là những người bạn tốt
nhất nên tôi quên mất cảm nhận và chỗ khó của cậu. Tuy có lúc cậu
cãi lại tôi, nhưng sau lưng lại luôn nói tốt cho tôi, chỉ có cậu mới
là bạn thực sự của tôi, điểm này tôi hiểu rõ lắm. Chuyện của con
gái cậu tôi biết từ mấy hôm trước rồi, tôi ích kỷ nên không hỏi cậu
luôn, chút tiền này cậu cầm lấy chữa bệnh cho cháu, coi như tôi chuộc
tội!

Khóe mắt Cảnh Phú Quý ươn ướt, chầm chậm
đẩy tiền trả lại tôi:

- Không cần, ý tốt của cậu tôi ghi nhận, cậu
có chỗ khó của cậu, khoản tiền này tôi không thể nhận, tiền khám
bệnh cho con gái tôi có rồi.

Tôi biết nhà hắn hầu như không có khoản tiết
kiệm nào, tiền lương hàng tháng đổ vào tiền cà phê, quà cáp… cũng
đã mất vài nghìn tệ, Dương Huệ lại không có công việc cố định, tình
hình khó khăn ấy cô nàng đã kể cho Thanh Thanh từ lâu, nhưng Cảnh Phú
Quý là một người đàn ông nên hắn không nói với tôi những điều này.

- Cậu đừng có đóng vai hảo hán, tôi biết cậu
không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì sẽ không bỏ tôi tới Phương Thị đâu,
chỉ là vì sao cậu không nói sớm cho tôi, tiền cậu phải nhận lấy,
nếu cậu còn coi tôi là bạn tốt.

- Cái này… Cậu cũng đang gặp khó khăn, công ty
gần đây đã thế, chuyện phiền phức quá nhiều, tôi không muốn cậu lo
lắng thêm nữa. – Giọng nói của Cảnh Phú Quý rất nhỏ.

- Nhận lấy đi, Quý, tôi thành tâm thành ý mà,
tôi nợ cậu quá nhiều, nhận lấy, nếu không cả đời này tôi sẽ thấy
bất an. – Tôi lại đẩy tiền tới trước mặt hắn.

Cảnh Phú Quý đưa cho tôi một điếu thuốc, châm
lửa, rít thật sâu, không bày tỏ thái độ gì. Tôi nhìn hắn, nói tiếp:

- Không giấu gì cậu, tôi đã từng coi tình bạn
giữa chúng ta là công cụ, lợi dụng mâu thuẫn giữa cậu với Lâm Thăng
để đạt được mục đích của mình, là bạn bè, lẽ ra tôi nên hòa giải
nó, nhưng tôi không làm thế, tôi lợi dụng nó, nghĩ lại tôi thật bỉ
ổi, thật hạ lưu, thật vô liêm sỉ, cậu phê bình tôi rất đúng.

Cảnh Phú Quý ngại ngùng cười khổ một tiếng:

- Thực ra tôi nói thế chẳng qua cũng là giận
nhất thời, không có ý gì khác, hoàn toàn là do vô thức, đừng để
bụng. Cậu cũng đừng tự trách mình quá, tôi với Lâm Thăng vốn không ưa
nhau, nếu quan hệ của chúng tôi tốt mà cậu thọc gậy bánh xe thì mới
gọi là bỉ ổi, cậu như thế đã là gì, nói cho đến cùng thì cũng là
vì sự phát triển của công ty, bản tính của cậu thực ra không xấu,
tôi còn không hiểu cậu sao? Nếu đổi là các ông chủ khác thì tệ hơn
nhiều rồi, thế đã là gì.

Tôi đặt vào cái túi:

- Quý, cảm ơn sự thông cảm và khoan dung của
cậu, tôi khẩn cầu cậu nhận lấy số tiền này.

Cảnh Phú Quý sững sờ nhìn tôi, giọng nói
nghẹn ngào:

- Được, tôi thay mặt cả nhà cảm ơn cậu! – Hắn
đặt bàn tay lên bàn tay của tôi, một hơi ấm đã lâu lắm rồi không cảm
nhận được lan tỏa khắp trái tim tôi.

- Thực ra người phải tự trách mình là tôi,
có một chuyện mà tôi không nói với cậu. - Cảnh Phú Quý nói.

- Chuyện gì? – Tôi kinh ngạc.

- Chuyện của Lưu Hân.

- Cô ta có chuyện gì? – Tôi lại căng thẳng.

- Thực ra tôi đã phát hiện ra cô ta có ý đồ
bất chính từ lâu rồi, một buổi tối tôi tới công ty lấy tài liệu, vô
tình phát hiện cô ta ở trong văn phòng cậu, có vẻ hoảng hốt.

- Thế sao cậu không nói sớm cho tôi biết?

- Hây a, một lời khó nói, khi đó cậu có chịu
nghe lời của tôi đâu, tuy rằng tôi đã từng ngầm nhắc nhở cậu, cũng
tại tôi, tôi không chịu nói rõ.

- Không thể nói rõ? Có gì mà không thể nói
rõ?

Một lần tôi với Thẩm Tịnh ở phòng cô ấy ra
thì bị Lưu Hân bắt gặp, cô ta biết mối quan hệ của tôi với Thẩm Tịnh.
Tối hôm đó cô ta thấy tôi, bèn uy hiếp tôi là nếu tôi nói với cậu, cô
ta sẽ nói cho Dương Huệ biết địa chỉ của Thẩm Tịnh, còn nói cho
người bạn trai ở Hồng Kông của Thẩm Tịnh biết nữa. Cậu nghĩ xem nếu
Dương Huệ biết thì sẽ thế nào? Chắc chắn Thẩm Tịnh sẽ không có kết
cục tốt.

Tôi cúi đầu, muốn nổi giận mà không giận
được, lửa giận trong cơ thể đã tắt hết rồi, giống như một chiếc bật
lửa không còn gas, sự kích động, nhiệt tình của tôi đã bị sử dụng
cạn kiệt, giờ tôi đã trở thành người không còn tham vọng nữa. Việc
này không thể trách Cảnh Phú Quý, bản thân tôi chẳng phải cũng có
trách nhiệm sao, nếu tôi chịu nghe lời hắn, nghĩ nhiều hơn, nếu tôi
không quá tin tưởng Lưu Hân, giữ lại một chút nghi ngờ thì mọi việc
có phải sẽ không xảy ra?

Mọi việc đã xảy ra rồi, bát nước hất đi
không thể hớt lại, trách ai cũng vô dụng, huống hồ trách rồi sẽ làm
được gì?

Sau một hồi im lặng và thở dài, tôi lên
tiếng:

- Cậu cất tiền vào xe đi, Lâm Thăng sắp tới
rồi.

BỮA CƠM CHIA TAY

Tổng đài báo có điện thoại của Triệu Hữu
Tài, Dương Hùng Vĩ, cả hai đều gọi khá nhiều lần, tôi không muốn gọi
lại, việc đã đến nước này còn gì để nói nữa sao? Có một tin nhắn
do Triệu Hữu Tài gửi tới: Phi, tôi cũng bị chơi rồi!

Tôi hừ mũi, con mẹ nó, ăn thịt người mà còn
nói là bị ép. Con người, con người, thế giới này có gì phức tạp
khiến bạn khó hiểu hơn nữa không?

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3