Trái tim ai chưa từng điên dại - chương 13a

Chương 13: Tiến tới buối đấu thầu

THẮP HƯƠNG KH́N PḤT

Chuyện của Lưu Hân đã kết thúc, tôi mau chóng
lấy lại tâm lý, nhớ tới câu nói của Lâm Thăng ném lại, tôi lật nhanh
quyển lịch bàn, hôm nay là ngày mồng bốn tháng Mười hai, cách ngày
đấu thầu mười sáu ngày nữa, mai lại là mười lăm tháng Mười âm lịch,
tôi định đến Trúc Sơn Động.

Nửa năm trước, Dương Hồng Năng nói Trúc Sơn
Động rất linh, lúc nào có thời gian hãy tới đó thắp hương, tôi không
mấy để ý, nhiều việc quá nên suýt quên chuyện này. Sau đó có một
hôm là thứ Bảy, lại đúng vào mồng một, một mình tôi ở nhà rảnh
rỗi, thời gian đó tôi thấy lòng mình luôn buồn bực, bèn lái xe tới
Trúc Sơn Động, nơi đó rất đông người, hương khói nghi ngút, tôi thắp ba
nén nhang, thắp lên bàn thờ rồi ra bãi cỏ hút thuốc, tới lúc đó
điện thoại đổ chuông, Cảnh Phú Quý gọi, giọng nói hưng phấn thông
báo cửa đầu tiên bên Khoa Mỹ đã qua rồi, thứ Hai sẽ có hóa đơn. Cúp
điện thoại, tôi há hốc miệng, quay nhìn vào miếu Quan Đế, đúng là
thiêng thật. Sau lần đi Macao đánh bạc quay về, tôi lại tới lần nữa,
thắp hương xong, vừa xuống núi thì một đạo sĩ mặc bộ quần áo màu
đỏ từ xa nhìn thấy tôi bèn đuổi theo, giơ ngón tay cái lên:

- Ông chủ diện tướng (tướng mặt) của anh rất
tốt.

Cái kiểu lừa tiền này tôi đã gặp nhiều,
không muốn quan tấm tới ông ta bèn lên tiếng lấp liếm:

- Vâng, tôi biết rồi. – Sau đó tôi rảo chân
bước đi, vừa mở cửa xe ra, định lên xe ông ta lại gọi với tôi một câu:

- Anh không đánh bạc được. – Tôi khựng lại.
Cửa xe vừa mở được một nửa bèn dừng lại, quay đầu nhìn ông ta.

- Tôi không phải người mê tín, luận về chơi
bài tôi không kém người khác, còn về độ tuổi chơi bài cũng đã có
kinh nghiệm hơn mười năm, nhưng trên bàn mạt chược chơi mười tôi thua
chín, chơi với bọn Vương Tiểu Lệ, lần nào tôi cũng thua mất mấy
nghìn tệ, chứ đừng nói là chơi với Lộ Cường hay Lương Hùng Vĩ, toàn
những con nghiện mạt chược cả. Một câu nói của ông ta khiến tôi như
sực tỉnh giữa cơn mê, có lẽ ông trời đã định tôi không thể kiếm tiền
bằng cách này, mà tôi cũng không muốn cố vớt vát làm gì, lúc nào
nên dừng tay thì dừng. Hôm đó tôi rút hết tiền mặt trong người ra,
khoảng hơn một nghìn hai trăm tệ, đến cả mười tệ lẻ của tôi, ông ta
cũng giằng mất, nói là cho càng nhiều bói càng chuẩn:

- Tiền nào của nấy mà.

Tôi hỏi dựa vào đâu ông nhìn ra tôi không thể
đánh bạc, ông ta cười he he giơ ngón tay trỏ lên:

- Thiên cơ, thiên cơ bất khả lộ, anh tin tôi là
được.

Tôi lên xe, ông ta níu cánh cửa, xòe ngón tay,
nói là nể tình anh cho tôi nhiều, nên tôi tặng anh thêm một câu nữa,
hai năm sau anh sẽ lái BMW 600.

Sáng sớm tôi đã dậy tắm rửa sạch sẽ – thân
mật với Thanh Thanh có thể không tắm, nhưng chuyện này là phải chân
thành. Sau đó tôi cầm hai tờ giấy đã viết sẵn từ hôm qua, lái xe lên
thẳng Trúc Sơn Động. Trong xe, tôi bật CD nghe “Bản giao hưởng định
mệnh” của Beethoven, tôi ngân nga theo, tâm trạng vô cùng thoải mái. Lên
đến miếu Quan Đế, tuy trời vẫn còn sớm, nhưng vì ngày mồng một nên
người đến đây thắp hương rất đông, khói hương vờn trong không khí, trong
đại điện có rất nhiều người đang đứng khấn vái, tôi lấy ra sáu nén
hương, len lỏi trong đám người, nhắm mắt lẩm bẩm đọc mấy câu, vái ba
vái rồi cầm hai tờ giấy đã vo tròn trong tay, ném xuống đất, hai tờ
giấy lăn vài vòng trên đất rồi dừng lại ở chân tôi, tôi cúi xuống
nhặt tờ giấy ở gần tôi hơn. Tờ giấy đó đang gói vận mệnh của tôi,
lúc này tôi cảm thấy nó nặng như một ngọn núi, dọc đường tôi cầm
nó thật cẩn thận, khi lái xe tới đường Cửu Châu, tôi chầm chậm mở
tờ giấy đó ra, trong lòng vô cùng căng thẳng, sau đó nhìn vào chữ
“Thành” trên tờ giấy, tôi ngoác miệng ra cười, ngẩng đầu lên nhìn con
đường thẳng tắp trước mặt, tâm trạng càng thoải mái hơn, một lần
nữa tôi ấn nút CD, chỉnh âm lượng lên mức to nhất.

Lần tiếp theo tới sơn trang Tuấn Phát, Lôi
tổng đã đi làm, chỉ có Victory và osin ở nhà, tôi hỏi sức khỏe của
Victory thế nào, cậu nói giờ đi lại được rồi, chỉ có điều là mấy
hôm nay không thấy tôi, còn hỏi mẹ cậu ta là có phải tôi đi công tác
rồi không? Tôi thở dai:

- Gần đây công ty gặp chút chuyện phiền phức
nên anh bận lắm. – Sau đó tôi cười, nói sự việc giải quyết xong rồi,
ánh mắt Victory sáng lấp lánh, định rót nước cho tôi, tôi kéo cậu ta
lại:

- Mai có một nhà kinh tế học nổi tiếng của
Hồng Kông tới Châu Hải thuyết giảng, có muốn đi nghe không?

Victory tỏ ra hứng thú:

- Dạ vâng em cũng đang muốn tìm hiểu chính
sách và hướng đi của kinh tế Trung Quốc. – Sau đó cậu ta ngồi xuống
cạnh tôi, nhìn tôi nói, - Anh Phi, em giúp gì được cho anh không?

Tôi xua tay:

- Cảm ơn ý tốt của cậu, chuyện của công ty
anh tuy rằng Lôi tổng giúp được, nhưng anh không muốn làm phiền chị
ấy.

Victory nói tiếp:

- Mẹ em tuy rằng có lúc rất nghiêm túc, nhưng
có ấn tượng rất tốt với anh, lúc anh không có mặt, mẹ anh nhắc tới
anh mấy lần.

Có câu nói này khiến tôi càng yên tâm hơn:

- Không sao, nếu thực sự phiền hai mẹ con cậu,
anh đã lên tiếng rồi. Cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, khi nào khỏi hẳn anh
đưa sang Macao lên sàn, thời gian này chắc là buồn lắm hả?

Xuống lầu, tôi còn gọi điện thoại cho Victory,
nói là quên mất không nói với cậu ta, có hai thẻ mua hàng để trên
bàn, sắp tới Giáng sinh rồi, hai mẹ con cô đơn quá, đây là chút lòng
thành của anh để hai mẹ con ăn Tết vui vẻ, đừng nói với mẹ là anh
tặng. Sau đó không chờ cậu ta nói gì, tôi đã cúp điện thoại. Ngọn
lửa này nhất định phải đốt lên, nước sôi thường vì thiếu một độ nên
không thể sôi được, tôi hiểu lời nói này có hay đến đâu cũng không
bằng hành động thực tế.

Về tới công ty, tôi bỏ ra một tiếng đồng hồ
để nghiên cứu đi nghiên cứu lại phương án đấu thầu, gọi đó gọi người
của phòng Bán hàng vào:

- Tóm lại là làm khá tốt, đã nghĩ tới cả
giá thành và chất lượng, rồi cả tình hình của đối thủ cạnh tranh,
tuy nhiên vẫn không đủ, còn phải có phương án dự phòng, phải có kế
hoạch A, B. Một khi kế hoạch A không thông thì phải lập tức có kế
hoạch B, giống như người đại diện cho World Cup trong quảng cáo đấy,
người này không được lập tức chuyển qua người khác, ai nổi tiếng thì
dùng người đó, kế hoạch khi đó mới hoàn hảo, mới là cao minh.

Bành Tiền Tiến mấp máy miệng nói:

- Phương án này em với Trưởng phòng Cảnh đã
thức mấy đêm, không có vấn đề gì đâu. Chứ kế hoạch B thì biết làm
thế nào?

Tôi húng hắng ho, thấy hơi khó chịu, làm gì
có chuyện bắt ông chủ phải nêu ra phương án, nhưng nghĩ đại địch đang
đến gần, cần phải cổ vũ tinh thần nhân viên, thế là tôi hạ thấp
giọng nói:

- Đúng là các cậu rất vất vả, điều này tôi
biết, nhưng lần này tôi cũng bó tay rồi, chỉ được thành công, không
được thất bại, chẳng phải các cậu đều nói muốn có một chiếc xe
mới sao, không thành công thì lấy đâu ra xe?

Cảnh Phú Quý ngồi cạnh không nói năng gì,
trong lòng hắn hiểu rõ hoàn cảnh của chúng tôi hiện tại, tôi đã đi
đến bước đường cùng.

Buổi trưa, tôi chẳng buồn gọi cơm, bảo Tiểu
Phần tính toán lại khoản tiền vốn đang cần trung chuyển trong thời
gian này, Tiểu Phần nói giờ này vẫn chưa khẳng định được, nhưng ít
nhất cần có một triệu, nếu thu được một triệu bên Khoa Đạt về thì
có thể đối phó được.

Lạc Lạc mang một hộp cơm vào, nói là Lý
tổng ăn chút gì đi, sức khỏe quan trọng. Tôi nhìn cô ta kinh ngạc,
nghĩ bụng từ lúc nào cô ta chu đáo thế này, còn biết quan tâm đến
người khác nữa. Cô ta có vẻ căng thẳng, nói năng ấp úng:

- Chẳng phải là Giám… Giám đốc Lưu nằm viện
sao? Những việc này lẽ ra em… em phải chú ý, ngày trước em làm gì
không tốt bây giờ phải sửa. Đây là cơm xúc xích trứng gà mà anh
thích.

Tôi nở một nụ cười:

- Lạc Lạc, cô đúng là nhân tài, đặt xuống
bàn đi.

Lạc Lạc nghe lời tôi, đặt hộp cơm xuống, đang
định quay lưng đi thì tôi gọi cô ta lại:

- Này… Lạc Lạc, sau Tết Dương lịch, cô…cô ngồi
vào vị trí của Lưu Hân đi, bàn lễ tân sẽ tuyển người khác.

Lạc Lạc hoảng hốt:

- Lý… Lý tổng, em… em không được đâu.

Tôi xua tay:

- Có gì mà được với không được, phải tin vào
bản thân, đúng không? Tôi nói cô được là sẽ được.

Tôi chẳng có tâm trạng nào mà ăn cơm, nằm trên
sô-pha nghỉ ngơi, nhân tiện nghĩ về chuyện tiền nong, nhưng một lúc sau
điện thoại đã đổ chuông, lúc lại có tin nhắn, bởi vậy không thể nào
nghỉ ngơi được, tôi bèn ngồi bật dậy, gọi Vương Diệu vào văn phòng,
sau đó thận trọng đóng cửa, Vương Diệu thấy tôi như vậy thì hơi căng
thẳng, thần thái không tự nhiên, chắc hẳn vẫn bị ám ảnh bởi lần
trước tôi gọi hắn vào văn phòng nói chuyện. Tôi vỗ vai hắn, bảo hắn
ngồi xuống, sau đó rót cho hắn một ly nước, thấy thế, hắn lại càng
căng thẳng hơn.

Tôi đưa cho hắn một điếu thuốc:

- Vương Diệu, không cần căng thẳng, chẳng có
chuyện gì đâu, anh em mình tán gẫu. Mẹ cậu không sao rồi chứ?

Vương Diệu cúi đầu nói khẽ:

- Dạ vâng, Lý tổng, mẹ em làm phẫu thuật
rồi, sức khỏe khôi phục rất tốt, em vẫn luôn muốn cảm ơn anh, nhưng
thấy anh bận quá lại ngại không dám làm phiền anh.

- Không cần phải cảm ơn, đã thế tôi cũng không
vòng vo nữa, có việc này nhờ cậu làm giúp tôi.

Vương Diệu ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc,
tôi khẽ đổ người về phía trước:

- Chuyện này nói khó thì không khó, hơn nữa
cũng không bắt cậu làm không công, sau khi thành công tôi sẽ xóa khoản
nợ năm ngươi nghìn cho cậu, coi như chi phí trả cậu.

Tôi đứng lên lấy một tờ giấy nợ trong ngăn
kéo ra khua trước mặt cậu ta:

- Xong việc tôi sẽ xóa nó đi, coi như cậu chưa
từng vay tôi tiền.

Tôi không biết năm mươi nghìn đó khiến hắn
động lòng, hay vì hắn thực lòng muốn báo đáp tôi, hoặc vì cả hai,
tóm lại, tôi mới nói được một nửa, hắn đã đứng lên ngắt lời tôi:

- Lý tổng, anh không phải nói nhiều, em làm!

Đúng là nuôi binh cả năm, dùng binh một ngày,
tôi thấy may vì mình đã giữ Vương Diệu lại, may vì không nghe theo sự
phản đối của Lâm Thăng, giờ đúng là lúc cần dùng tới hắn. Bàn tay
kẹp điếu thuốc đang đưa lên miệng của tôi thoáng run rẩy, đã đến lúc
đánh ra quân bài cuối cùng.

HỢP TÁC VỚI TRIỆU HỮU TÀI

Cả ngày hôm đó tôi nghe điện thoại liên tục,
hôm qua vừa sạc pin xong mà giờ tín hiệu báo hết pin đã vang lên,
hình như tôi chưa bao giờ bận rộn như thế, chuyện gì cũng phải đối
phó, mọi chi tiết đều phải sắp xếp, có chút bực bội nhưng lại có
sự hưng phấn kỳ lạ. Sau khi mọi người trong công ty đã về hết, tôi
mới bình tâm lại nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, tôi
ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ chỉ số bảy, kim
phút chỉ số ba, đã là bảy giờ mười lăm phút tối, ngày hôm nay trôi
qua nhanh quá, giờ tôi mới cảm thấy đói bụng, tôi đang định gọi điện
thoại cho Triệu Hữu Tài thì hắn đã gọi tới trước, tôi thản nhiên
hỏi có chuyện gì, hắn nói muốn mời tôi đi ăn cơm, tôi hỏi sao giờ anh
mới gọi điện thoại tới, tôi đã bắt đầu ăn rồi, Triệu Hữu Tài không
tha:

- Ăn thêm một lần nữa, không sao.

Tôi nói:

- Anh lúc nào cũng khác người, có phải thời
gian người ta ăn cơm thì anh đang làm chuyện gì xấu không?

Hắn cười he he:

- Nếu mà cũng giống như mọi người thì lấy
đâu ra đồ ăn ngon!

Cái gã này làm gì cũng thích ngược đời,
người bình thường ăn cơm trước, xông hơi sau, hắn thì cứ phải ngược
lại, xông hơi trước, ăn cơm sau.

Địa điểm gặp nhau là tại quán cá chép Thâm
Bảo ở Hạ Loan, chỗ đó ít người, yên tĩnh, dễ nói chuyện. Lúc đi
trên đường Cửu Châu rẽ sang đường Thủy Loan, tôi vẫn đang ngẫm nghĩ về
câu danh ngôn của Triệu Hữu Tài, phân tích con người hắn, lúc lơ đãng
bỗng cảm thấy có ánh sáng chiếu sau lưng, nghĩ bụng chắc lại tốn mất
hai trăm tệ, còn đang chửi thầm trong lòng thì điện thoại đổ chuông,
Hoa gọi tới:

- Anh Phi, có phải anh cho Tiểu Ngọc vay tiền
không?

Tôi ngập ngừng, không biết hỏi thế có ý gì
bèn hỏi lại:

- Làm sao?

Đầu bên kia, Hoa dừng một lát rồi nói:

- Tiểu Ngọc bị nghiện!

Tôi phanh xe ngay lại, liền lúc đó cũng là
tiếng phanh xe chói tai vang lên phía sau, rồi tiếng còi kéo dài như
muốn thị uy với tôi. Tôi chột dạ nhìn vào kính chiếu hậu, một chiếc
BMW nhanh chóng vượt lên bên phải xe tôi, gã lái xe hạ cửa kính xuống,
gương mặt quay sang nhìn tôi nhìn hằn học, tôi không dám nhìn thẳng
hắn, lướt mắt qua rồi quay đầu lại, lập tức hắn đóng cửa sổ và
vút nhanh như một cơn gió, lúc này dưỡng khí của tôi đã lấy lại,
gạt cần đèn cho nhấp nháy mấy cái, phát hiện biển xe Quảng Châu,
biển nơi khác mà dám chơi tôi, trong lòng thấy không vui, một lúc sau
bỗng dưng nhớ ra, gương mặt đó hình như mình đã gặp ở đâu.

Tôi gọi ba đầu cá chép, sau đó chỉ Triệu Hữu
Tài rồi hỏi nhân viên phục vụ xem có gì đại bổ không:

- Người bạn này của tôi nhiều bạn gái quá,
lực bất tòng tâm nên cần phải bồi bổ.

Triệu Hữu Tài lập tức phản bác:

- Người đẹp, đừng tin cậu ta, em nhìn bọn anh
xem ai có vẻ nhiều bạn gái hơn?

Nhân viên phục vụ là em gái người Trạm Giang,
tính tình bạo dạn:

- Nhiều bạn gái chứng tỏ người đàn ông có
bản lĩnh! Em cũng hy vọng mình có nhiều bạn trai đây này!

Vừa nghe nói thế, hai chúng tôi lập tức nổi
hứng:

- Thế em có yêu cầu gì không, anh được không? –
Tôi liền lên tiếng.

Triệu Hữu Tài đứng lên:

- Em gái, ông chủ này còn thiếu một thư ký,
anh thấy em cũng xinh xắn, lại biết ăn nói, bảo câu ta mời em về làm
với mức lương cao cũng được.

Cô nhân viên đó vừa sắp xếp lại bàn ăn vừa
nói:

- Hai ông chủ nói đùa em rồi, em chỉ là người
làm thuê, lương nửa năm không bằng một bữa cơm của các anh, làm gì có
chuyện…

Không khí rất thoải mái, tôi không vội nói về
chủ đề chính, bảo Triệu Hữu Tài cứ từ từ thưởng thức cá chép với
canh nhung hươu:

- Hôm nay tôi mời, ăn nhiều một chút, bồi bổ
sức khỏe. – Thấy tôi như thế, Triệu Hữu Tài cũng muốn lấy lòng tôi,
bèn hạ thấp giọng, nói:

- Chuyện đó tôi nói với ông chủ tôi rồi, hình
như ông ấy không thoải mái lắm, nói là có tôi ở đó còn sợ không
giải quyết được Khoa Mỹ hay sao? Không cần phải hợp tác.

Tôi nhìn xéo hắn, đầu óc phân tích nhanh
chóng hàm ý của hắn. Có hai khả năng, một là ông chủ Vạn thực sự
tin vào khả năng của hắn, hai là Triệu Hữu Tài mượn lời ông chủ Vạn
để nâng cao giá trị bản thân, tôi không thể nào khảo chứng được ông
chủ Vạn đã nói gì với hắn, chỉ có thể suy đoán qua những gì hắn
nói, khả năng thứ hai có vẻ cao hơn, thứ tôi có thể nắm chắc được
là con người ai cũng tham tiền. Tôi liếc cô nhân viên đang ngồi phục vụ
bên cạnh một cái, nói:

- Người đẹp ra ngoài một lát, có gì anh gọi
em sau.

Cô gái lập tức ngoan ngoãn nói “dạ vâng”, sau
đó lui ra ngoài và đóng cửa lại. Thấy cô gái đã biến mất sau cánh
cửa, tôi quay sang Triệu Hữu Tài:

- Anh Triệu, tôi không vòng vo nữa, anh cũng
nghe phong thanh mối quan hệ của tôi với Lôi tổng rồi, thực lòng nói
với anh, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể ra vào nhà chị ta, con trai
chị ta gọi tôi là anh trai, quan hệ thân thiết lắm. Còn tôi, chỉ là
không muốn hai chúng ta đấu với nhau, lưỡng bại câu thương để bọn Ức
Lập ngư ông đắc lợi thì vô nghĩa lắm, anh nói xem có đúng không?

Triệu Hữu Tài trầm tư suy nghĩ, chờ tôi nói
tiếp:

- Thế này đi, một năm anh được hưởng mức lương
ba trăm nghìn ở Nam Hưng, cộng thêm tiền tiếp đãi hàng tháng của ông
chủ Vạn, như vậy thu nhập một năm khoảng năm trăm nghìn, không sai chứ?
– Nói tới đây tôi dừng lại một chút, nhìn thẳng vào hắn, Triệu Hữu
Tài cười:

- Không nhiều thế đâu, tiền tiếp đãi là tiêu
cho khách hàng đấy chứ.

Tôi không muốn vạch mặt hắn, nói tiếp:

- Thế thì được, nếu chúng ta liên kết với
nhau, mỗi bên chiếm năm mươi phần trăm thị phần, số tiền ông chủ Vạn
cho anh chắc là không thay đổi, ngoài ra tôi còn… - Nói đến đây tôi
dừng lại, chống khuỷu tay phải lên bàn, năm ngón tay xòe ra trước mặt
Triệu Hữu Tài, đôi mắt và cái miệng của hắn bất giác mở lớn, sau
đó tôi nói như đinh đóng cột, – Phần trăm.

Triệu Hữu Tài rút ra hai điếu thuốc, đưa tôi
một điếu. Tôi biết tôi đã buông ra một miếng mồi câu rất ngon, chắc
chắn hắn sẽ cắn thật chặt, không mặc cả nữa, mà cũng chẳng cần
thiết, giống như hắn đã từng nói, muốn làm thì phải làm cho triệt
để, không đau không ngứa thì thật khó chịu.

Lúc thanh toán, tôi rút ra hai trăm tệ làm
tiền bo, cô gái nắm chặt trong tay, hai mắt mở lớn. Triệu Hữu Tài
đứng cạnh vui vẻ trêu:

- Nhận đi, người đẹp, không phải tiền giả đâu!

Cô nàng vội vã nói:

- Không, không, em… nhiều quá!

Tôi cười với cô:

- Em phục vụ chu đáo, nói năng ngoan ngoãn,
không có gì đâu. Em tên là gì? Lần sau tới anh lại gọi em phục vụ!

Vừa ra khỏi cửa, Triệu Hữu Tài đã đấm nhẹ
một cái lên vai tôi:

- Đúng là đồ sát thủ tình trường, ra tay
mạnh quá, như thế thì làm gì có cô gái nào thoát khỏi tay cậu?

Tôi bật cười:

- Vui là chính, tiền kiếm là để tiêu chứ có
phải mang về thờ đâu, phải ném cái thứ này xuống đất rồi giẫm chân
thật mạnh, anh nói xem có đúng không? Cổ nhân nói đúng rồi, tiền tài
như đất mà!

Sở dĩ tôi làm thế là còn có mục đích khác,
để Triệu Hữu Tài hiểu rằng, con người Lý Tiểu Phi tôi không phải là
người keo kiệt, chỉ cần đối xử tốt với tôi, hợp tác với tôi, tôi
tuyệt đối không ngược đãi hắn.

TIỂU NGỌC BỊ NGHIỆN

Chia tay với Triệu Hữu Tài xong, tôi vội vã
gọi điện ngay cho Tiểu Ngọc, hỏi cô ta rốt cuộc là có chuyện gì.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, chắc chắn cô ta đang ở trong căn phòng nào
đó, giọng nói thì ấp úng:

- Anh Phi, em… em có lỗi với anh, tiền em sẽ
trả anh.

Tôi nói:

- Không phải là anh đòi em trả tiền, nhưng em
lừa anh là không được.

- Vâng, em vốn là một kẻ lừa đảo, ai bảo anh
tin em! – Đột nhiên Tiểu Ngọc nói rất to rồi cúp điện thoại.

Tôi đứng chờ ở hộp đêm Kim Bích nửa tiếng
đồng hồ mới thấy họ ra, Hoa, Tiểu Ngọc và Tiểu Lộ. Vừa lên xe, Tiểu
Lộ đã chửi:

- Đồ dê xồm, cứ như là vừa ở tù ra không
bằng, cả tối nay cứ sờ soạng, hình như nhất định phải kiếm lại được
hai trăm tệ tiền boa.

Hoa lập tức tiếp lời:

- Chỉ có anh Phi là tốt, cho tiền mà không
sờ, lại còn mời ăn đêm!

Tôi toét miệng ra cười thay cho câu trả lời.

- Đúng thế, đàn ông bây giờ làm sao ý nhỉ? –
Tiểu Lộ thở dài. Tôi nhìn họ qua gương chiếu hậu, Tiểu Ngọc vẫn
thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng không nói.

Tôi đặc biệt gọi cho mỗi người họ một con
cua, Tiểu Ngọc vẫn thản nhiên ăn ngon lành, sau đó luôn miệng bảo bọn
họ cạn ly. Hoa chửi cô ta là đồ vô dụng, bị đàn ông lừa tiền mà còn
nghiện hút, đi lừa tiền của người khác khắp nơi, nhịp ăn của Tiểu
Ngọc vẫn không chậm lại, nhưng sắc mặt đã thay đổi. Tôi nói:

- Thôi bỏ đi, chắc là trong lòng cô ấy cũng
có nỗi khổ riêng, đừng xát muối lên vết thương nữa.

Hoa châm một điếu thuốc, thở khói ra bằng
mũi, hừ một tiếng rồi nói:

- Tự mình không ra gì còn sợ người khác nói?
Nếu em không nể tình chị em thì đã đuổi nó đi rồi, khách mà biết em
có đàn em như vậy thì sau này làm ăn quái gì nữa.

Tiểu Ngọc đập bộp đũa xuống bàn, quát:

- Chị còn định lải nhải đến bao giờ! Tôi làm
sao? Chỉ uống vài viên thuốc lắc với bột K* (Tên một chất kích thích)
thôi sao, có phải heroin đâu, giờ ai mà đi sàn không uống mấy cái đó!
– Tôi ngồi cạnh gắp thức ăn cho Tiểu Ngọc:

- Cho dù là những thứ này thì cũng đừng
dính vào, nếu cứ tiếp tục ai mà biết có hút tới heroin hay không? Ăn
đi, ăn nhiều vào.

Tiểu Ngọc lại cầm đũa lên ăn, còn chưa nuốt
hết đã cầm đũa chỉ mặt Hoa:

- Tôi ghét nhất là cái thói hống hách của
chị trước mặt chúng tôi, chị tưởng chị sạch sẽ lắm chắc!

Hoa đập bụp ly rượu xuống bàn:

- Phó Gia Ngọc, đừng có trách tao không nhắc
nhở mày, tao gặp quá nhiều rồi, dính vào mấy thứ này chỉ có con
đường chết thôi! Tao tốt bụng nhắc nhở mày, nếu tao kiếm tiền bất
kể lương tâm, mày không hút thì tao cũng bắt mày hút!

- Chết thì sao? Nghiện thì sao? Lúc chị rút
tiền từ người tôi sao chị không nói? Con mẹ nó, bà này cứ thế đấy!

Mọi người xung quanh đều nhìn sang, Tiểu Ngọc
lại càng được thể:

- Nhìn cái quái gì mà nhìn? Mẹ nó, chưa
thấy đĩ bao giờ à? Bà mày là đĩ thì đã sao? – Sau đó bàn tay cầm
đũa chỉ sang người ngồi bàn bên cạnh. – Con mẹ nó, chúng mày chẳng
phải là hạng tốt đẹp gì. Ngoài mặt thì ra dáng lắm, nhưng có thằng
chó nào không đi chơi gái đâu. – Sau đó cô đột nhiên chỉ đũa vào mặt
tôi. – Anh… anh cũng chẳng ra cái chết gì, rõ ràng biết rõ cái gã
họ Hoàng nào đó bắt nạt tôi mà còn sắp xếp để hắn có cơ hội,
đừng tưởng là tôi không biết!

Mặt tôi biến sắc nhìn Hoa, Hoa cũng chẳng
buồn nhìn tôi, quát Tiểu Lộ:

- Con đĩ này say rượu rồi, mau kéo nó ra!

Ba người chúng tôi vừa kéo vừa lôi Tiểu Ngọc
ra khỏi khách sạn, lúc ra ngoài cửa, miệng cô vẫn chửi liên tục, tay
chân cào cấu, áo bị kéo lên hở cả rốn, nhưng cô ấy bất chấp, khó
khăn lắm mới đưa được cô ấy lên xe, cửa xe vừa đóng thì cô ấy cũng
ngoắc miệng ra chửi, một lúc sau lại cười lớn, níu vai tôi:

- Anh Phi, em biết anh chê em bẩn! – Một lát sau
lại ôm hôn Hoa, nói:

- Hoa, chị là chị em tốt nhất của em. – Một
lúc sau lại giơ hai tay cao lên hát bài “Hoa nữ nhân”, - Hoa nữ nhân mọc
giữa bụi trần. Hoa nữ nhân bay thật nhẹ nhàng…… - Cuối cùng tôi với
Hoa và Tiểu Lộ bỏ mặc Tiểu Ngọc, cho cô ta muốn làm gì thì làm.

Hồi Tiểu Ngọc mới tới Kim Bích làm việc,
miệng mồm không nhanh nhẹn, đã thế vẫn còn e dè nên mọi người không
thích, thường ngồi được vài phút là khách đòi đổi người. Nhưng
Hoàng Lực lại trúng tiếng sét ái tình với cô nàng, nói là mới vớt
được món hàng mới từ dưới đáy biển, còn hay hơn mấy món hàng cũ
rích héo mòn trên bờ nhiều, ở điểm này phong cách của hắn khá giống
với của Triệu Hữu Tài. Sau khi sự kiện hôn xảy ra, hắn vẫn canh cánh
trong lòng:

- Đĩ mà còn giả vờ trong sáng? Cả anh nữa,
ngoài mặt thì trượng phu, nhưng trong lòng xấu xa như quỷ! Chẳng ra sao
cả.

Bị Hoàng Lực nói vậy, tôi hơi xấu hổ, giống
như bị Triệu Hữu Tài từng nói về tôi, “muốn bán nhưng bán không
triệt để”. Nhưng ngoài miệng tôi vẫn không nhận thua:

- Đại ca ơi, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu,
chỗ đó bẩn thỉu, nhiều người phức tạp, nếu xảy ra chuyện gì thì
sao? Chẳng phải cậu muốn có cô nàng đúng không? Không vấn đề gì! Mai
tôi sắp xếp cho cậu.

Hai mắt Hoàng Lực sáng lấp lánh:

- Thật không?

Thời gian đó Ức Lập của Quảng Châu cũng đang
trong cuộc chạy đua vào Khoa Mỹ, đã mấy lần Hoàng Lực nói với tôi:

- Hây a, áp lực lớn quá, người của Ức Lập
muốn tới, tôi cũng không có lý do nào để không gặp họ. – Sau đó hắn
xòe tay chỉ tôi. Tôi hiểu ý hắn nói, chẳng qua là vì muốn kiếm thêm
một chút từ tôi, nếu chuyện này không khiến hắn dễ chịu thì chắc
chắn sẽ phiền phức nhiều lắm.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3