Trái tim ai chưa từng điên dại - chương 11a
Chương 11: Ván bài lật ngửa
CHUYẾN THĂM CỦA PHƯƠNG VĨNH HUY
Lâm Thăng hỏi tôi ông chủ cũ của tôi ở Thâm Quyến có
phải là người Đài Loan, tên là Phương Vĩnh Huy không? Tôi nghĩ lại, nói hình
như là đúng. Lâm Thăng nói tiếp, chồng của Vương Tiểu Lệ tên là Phương Vĩnh
Huy, có một xưởng sản xuất nhựa ở Thâm Quyến. Tôi nói sao trên đời lại có chuyện
trùng hợp như vậy? Nhưng cũng may là giờ tôi với ông chủ Phương chẳng còn quan
hệ gì nữa, chứ không bạn tôi “chơi” vợ của ông ta, nói gì thì nói, tôi cũng có
lỗi với người ta.
Chuyến viếng thăm của Phương Vĩnh Huy hoàn toàn nằm
ngoài dự đoán của tôi.
Ông ta đưa theo trợ lý Tổng giám đốc là Dương Đại
Cương, cũng chính là Giám đốc bộ phận cũ của tôi, lái chiếc BMW biển Hồng Kông,
Thâm Quyến trực tiếp tới thẳng công ty tôi.
Tôi không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy người này như từng
quen biết, cho tới khi cái con người có quả đầu tròn xoe lao đến trước mặt tôi,
bắt tay rối rít và nói:
- Cậu Phi, à không, Lý tổng, tôi là Dương Đại Cương,
đây là Phương tổng của công ty Phương thị, Thâm Quyến, không nhớ nữa hả?
Trên mặt tôi lập tức nở ra một nụ cười mang tính nghề
nghiệp:
- Nhớ chứ, nhớ chứ, những lời anh dạy tôi vẫn ghi nhớ
trong tim, chỉ có điều ông chủ Phương đại giá quang lâm mà tôi không chuẩn bị
được gì, thất lễ quá. – Sau đó tôi vội vàng mời họ vào phòng họp của công ty ngồi.
Nhân lúc dặn dò nhân viên mang trà nước lên, đầu óc tôi chuyển động nhanh
chóng, họ đột ngột tới đây là có mục đích gì? Vì chuyện của Lâm Thăng với Vương
Tiểu Lệ sao? Hay là…
Nhìn dáng vẻ của họ không giống như giận dữ đến đây
hỏi tội, nhưng cũng có khả năng là một cái bẫy, nhất thời không đoán được mục
đích của họ, tôi chỉ đành lấy tĩnh chế động, tùy cơ ứng biến.
Tôi ngồi xuống hàn huyên vài câu khách sáo, nói cảm
ơn sự bồi dưỡng của công ty Phương thị với tôi, làm việc ở đó, tôi đã được học
bài học đầu tiên đặc biệt nhất. Phương tổng nói khi sự kiện đánh bạc xảy ra
không ai báo cáo với ông, một tuần sau từ Đài Loan sang ông mới biết, nhưng khi
đó tôi đã đi rồi.
- Đúng là nhân tài mà! – Phương tổng thở dài. – Lẽ
ra tôi đã lên kế hoạch bồi dưỡng cậu từ trước, nhưng không ngờ sự việc diễn ra
nhanh quá, đến khi tôi biết chuyện thì không liên lạc với cậu được nữa rồi.
Tôi nói:
- Thật là xấu hổ, tôi đã bôi tro lên mặt Phương tổng,
công ty không bắt tôi bồi thường là đã nhân từ lắm rồi.
Sau một hồi vòng vo Tam quốc, cuối cùng Phương Vĩnh
Huy cũng nói ra mục đích chuyến đi này của mình, hoàn toàn không như tôi tưởng
tượng. Không phải ông ta tới hỏi tội, mà là có việc nhờ tôi, mong tôi giúp họ tấn
công vào Khoa Mỹ. Số tiền mua các linh kiện nhựa của Khoa Mỹ mỗi năm lên tới
năm trăm triệu tệ, chỉ cần kiếm được hai mươi phần trăm số đó thôi cũng là một
con số không nhỏ. Hòn đá khổng lồ trong lòng tôi cuối cùng cũng được đặt xuống,
chỉ cần ông không đến đây làm loạn thì chuyện gì cũng OK:
- Về chuyện này không có vấn đề gì, trong ngành ai
mà không biết mối quan hệ giữa chúng tôi với Khoa Mỹ, tôi với ông chủ Phương lại
từng có giao tình, giúp đỡ cũng không vấn đề gì, có điều, ừm…
Tôi bắt đầu tỏ ra ấp úng, ngước mắt lên nhìn Phương
Vĩnh Huy, ông chủ Phương lập tức hiểu ra ý của tôi:
- Lý tổng, chúng ta tuy là có giao tình, nhưng khi hợp
tác vẫn tuân theo quy định trên thương trường, điểm này cậu yên tâm, tôi sẽ
không bắt cậu giúp không công đâu.
- Ô, Phương tổng hiểu lầm rồi, tôi không phải ý đó,
tôi chỉ đang cảm thấy không biết nên giúp như thế nào mới không khó xử.
Giữa chừng tôi giả vờ về văn phòng lấy thuốc, rồi lập
tức gọi điện thoại cho Lâm Thăng, nhưng cái gã đó lại không chịu nghe máy, tôi
bèn gọi cho Cảnh Phú Quý, bảo hắn cho dù thế nào cũng phải tìm được Lâm Thăng,
dặn Lâm Thăng đừng quay về công ty.
- Chuyện này thực ra cũng không phức tạp, cậu giới
thiệu cho chúng tôi, chúng tôi trả phí môi giới cho cậu.
- Ông quá lời, chỉ có điều tôi chưa làm chuyện này
bao giờ, không biết cụ thể phải làm thế nào? – Tôi tỏ thái độ tình nguyện cắn
câu, trước đây khi tôi tìm Triệu Hữu Tài để hợp tác, hắn cũng như thế đối với
tôi.
Dương Đại Cương định nói nhưng Phương tổng ngăn hắn
lại:
- Thế được, tôi nói thẳng nhé, chúng ta ký một hợp đồng,
cậu giúp chúng tôi vào Khoa Mỹ, chúng tôi trích mười phần trăm lợi nhuận ở Khoa
Mỹ cho cậu, thế nào?
Tôi không trả lời thẳng thắng mà bắt đầu vòng vo, giới
thiệu Khoa Mỹ là một doanh nghiệp như thế nào, chúng tôi phải tốn bao nhiêu thời
gian và tâm tư mới vào được đó… mục đích chỉ có một: nâng giá.
Phương Vĩnh Huy có thể nhận ra, nói:
- Chúng tôi biết công ty Phi Thăng làm ăn với Khoa Mỹ
rất tốt, nhưng hình như bây giờ người chiếm thị phần lớn nhất vẫn là Nam Hưng,
có điều tạm thời tôi chưa muốn tới Nam Hưng, thứ nhất là vì tôi coi trọng năng
lực cá nhân của Lý tổng, thứ hai là dù sao chúng ta cũng từng có chút giao
tình, tin tưởng được, cậu nói đúng không?
Tôi nặng ra một nụ cười, nói:
- Điều kiện dễ bàn, ai bảo chúng ta có quan hệ như
thế này!
Dương Đại Cương ngồi bên phụ họa:
- Đúng thế, đúng thế, người quen dễ nói chuyện mà!
- Có điều… tính bằng lợi nhuận sẽ không hay lắm, dù
sao đây là bí mật thương nghiệp của ông, cho chúng tôi biết quả thực cũng không
hay. Huống hồ ngộ nhỡ chuyện này có ai biết được chúng tôi cũng gặp áp lực, cứ
trực tiếp tính theo doanh số bán hàng đi, một phần trăm thế nào?
He he, nếu tính theo lợi nhuận bao nhiêu đều chẳng
phải do do ông quyết định, doanh số bán hàng là cái thực tế, nếu ông không cho
tôi số liệu thực, tôi tới Khoa Mỹ kiểm tra, tôi tính toán lại một chút, một phần
trăm của doanh số bán hàng chắc chắn không ít hơn mười phần lợi nhuận.
Ông chủ Phương bật cười hai tiếng:
- Vấn đề này chúng ta thỏa thuận với nhau sau cũng
được, đúng không? Ai bảo chúng ta có mối quan hệ này? – Khi ông ta nói câu này,
tôi nhớ tới Vương Tiểu Lệ, Lâm Thăng từng mây mưa với cô ta ở trên giường, cô
ta cũng từng là một trong những đối tượng mà tôi thường nghĩ tới, hơn nữa còn
có vụ đụng chạm bằng tay, đúng là mối quan hệ giữa chúng tôi không bình thường.
Khi tôi với ông chủ Phương đang đứng bên cửa sổ để
thưởng thức phong cảnh đẹp trên con đường Tình nhân thì một chiếc xe quen thuộc
chậm rãi đi vào cổng tòa nhà, nhìn là biết Lâm Thăng đã quay về, tôi thót tim,
chẳng phải đã bảo Cảnh Phú Quý thông báo cho hắn rồi sao? Không lẽ Cảnh Phú Quý
không thông báo, nhân cơ hội này báo thù? Tôi đang định đi ra bỗng thấy ở góc
tòa nhà có một bóng người chạy ra sát chiếc xe, nhìn kỹ lại, hóa ra là Cảnh Phú
Quý.
Sau khi họ đã ra về, Lâm Thăng vẫn không dám tin, hỏi
tôi mấy lần: “Có thật là không nhắc tới Vương Tiểu Lệ không?”. Tôi bực mình trả
lời hắn:
- Chỉ sợ là không đơn giản như thế. – Lâm Thăng vẫn
không yên tâm, - Liệu hắn có lấy danh nghĩa hợp tác để chúng ta không đề phòng,
tiếp cận chúng ta rồi sau đó điều tra mối quan hệ giữa tôi với Vương Tiểu Lệ?
Nghe hắn nói nhiều khiến tôi đâm bực mình, đồ đàn
bà, dám làm không dám chịu, nhưng tôi vẫn nhịn lại, nói:
- Không đâu, cho dù ông ta có muốn như thế thì chỉ cần
không bị bắt trên giường, anh sợ cái quái gì? Huống hồ anh lại độc thân.
Lâm Thăng lẩm bẩm:
- Tôi vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đề
phòng lỡ… - Khi đó tôi chỉ hận là không thể đá cho hắn một cái.
TIỂU NGỌC VAY TIỀN
Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Phần, bảo là chuẩn bị mười
nghìn tệ tiền mặt, chiều nay tôi có việc cần dùng. Một tiếng đồng hồ trước tôi
nhận được tin nhắn của Tiểu Ngọc: Anh, cho em vay năm nghìn tệ được không, em
trai em phải nộp học phí đại học.
Cảm giác đầu tiên của tôi là không thoải mái, bản
thân mình đã đen đủi lắm rồi mà chẳng có ai chia sẻ cùng, giờ lại có người mở
miệng vay tiền của tôi, bình thường chuyện này ai gặp phải cũng đau đầu, huống
hồ là vào lúc này có khác gì rắc muối lên vết thương của tôi!
Tôi không muốn quan tâm tới cô ta, không phải vì sợ
cô ta không trả tiền, số tiền này đối với tôi mà nói chỉ bằng một khoản thua thắng
trên bàn mạt chược, chủ yếu là vì tôi không nợ gì cô ta, cô ta không phải khách
hàng của tôi, không cần phải nịnh nọt, bợ đỡ, giữa chúng tôi hoàn toàn chỉ là
giao dịch, giao dịch đôi bên, không ai nợ ai. Nhưng sau đó tôi lại mềm lòng, cô
ta đã mở miệng ra với tôi chắc chắn là vì vạn bất đắc dĩ.
- Em trai em học đại học gì? – Giọng nói trong điện
thoại của tôi nghe thật lạnh nhạt, không mấy hồ hởi.
- Đại học Sư phạm Tây Nam, tiền của em bị bạn trai
cuỗm hết đi rồi, số tiền lẽ ra phải gửi về nhà cũng tiêu hết, còn phải vay nợ mấy
người, em trai em đi học cần hơn bốn nghìn tệ, thực sự em không còn đồng nào nữa.
– Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Ngọc mệt mỏi nói.
Nghe chuyện này, tôi thấy thương cảm, cái cảm giác gọi
trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa này tôi cũng từng nếm trải, tôi có
thể cảm nhận được sự khốn khó của cô ta lúc này. Huống hồ khoản tiền này là để
cho em trai đi học đại học, không phải là cho cô ta tiêu xài hoang phí.
Tôi nói được rồi, để anh nghĩ cách.
- Nếu không được thì thôi, anh, em vẫn nhớ anh tốt với
em.
Có thể câu nói này của Tiểu Ngọc đã khiến tôi hạ quyết
tâm, tôi nhất định phải giúp cô ta.
Đặt điện thoại xuống thì Lâm Thăng gọi tới, hỏi tôi
đang ở đâu, tôi bảo đang ở Thủy Loan Đầu uống trà.
- Vậy anh mau ra hoa viên Hải Loan đi, Vương Tiểu Lệ
tới rồi, bọn họ thiếu một người. – Tôi tự nhiên thấy bực trong lòng, nói là muộn
hơn chút được không? Giờ tôi đang bận chút việc.
- Anh sang đó một chút đi, năm giờ sẽ có người khác
đến, Vương Tiểu Lệ chỉ đích danh anh đi.
- Anh thì sao? Đang làm gì? Bao giờ qua?
- Tôi bận chút việc, một tiếng nữa sẽ đến.
Tôi định cúp điện thoại thì Lâm Thăng lại bổ sung một
câu:
- Nhớ hỏi thăm hộ tôi chồng cô ta có phát hiện ra điều
gì không?
Khi tôi tới hoa viên Hải Loan, ba người họ đã nhập
cuộc, tôi vừa vào cửa đã nói:
- Ôi, lâu lắm không gặp các người đẹp, còn tưởng là
các em bị bọn hải tặc Somali bắt về làm áp trại phu nhân rồi chứ, anh lo suốt từ
đó đến giờ, nhưng sau đó nghĩ làm áp trại phu nhân chắc chắn sẽ hưởng không hết
vinh hoa phú quý, nên lại mừng thay cho các em.
Vương Tiểu Lệ vừa lắc súc sắc vừa nói:
- Hừ, toàn lời đường mật! Đàn ông đều là bọn vô tình
vô nghĩa!
Không khí có vẻ không bình thường, lần trước chỉ nói
là Tăng Đồ Tử, giờ dùng từ đã gay gắt hơn. Tôi nhìn cô ta chằm chằm:
- Sao em nói thế?
Mary ngồi cạnh tiếp lời:
- Bạn anh Lâm Thăng mất tích, gọi điện thoại nói là
bận, không lộ diện, em thấy chắc chắn là anh ta có đồ chơi mới rồi.
- Không đâu, thời gian trước Lâm Thăng còn nhắc tới
Tiểu Lệ với anh, nói là lâu lắm rồi em không tới, có phải vì chồng em đã phát
hiện ra không?
Vương Tiểu Lệ hừ một tiếng trong miệng:
- Tự mình có người mới lại đổ trách nhiệm cho người
khác. Bây giờ em hiểu rồi, lời đàn ông chỉ như là đánh rắm thôi, ai tưởng thật
chỉ thiệt thân.
Mary bổ sung thêm một câu:
- Đúng, đàn ông mà đáng tin thì lợn biết trèo cây.
Đây đúng là một cuộc họp đấu tố đàn ông, điều bất hạnh
là lúc này tôi bất đắc dĩ phải trở thành cái thùng rác để mọi người trút giận.
- Chuyện này không đúng, không phải đâu, Lâm Thăng rất
chung thủy với em, có phải chồng em tên là Phương Vĩnh Huy không, lần trước ông
ta còn tới công ty bọn anh, Lâm Thăng tưởng là ông ta tới để tính sổ với hắn đấy.
Ba người họ đều há hốc miệng, nhìn nhau một cái rồi
đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
- Không thể nào! – Mary lên tiếng trước, - Phương
Vĩnh Huy gần đây còn mua cho Tiểu Lệ một căn nhà đôi ở Thượng Hải, anh ấy đối xử
với Tiểu Lệ tốt lắm!
Vương Tiểu Lệ cũng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, lẩm
bẩm:
- Không thể nào, có một lần em nghe lão nói trong điện
thoại là phải hợp tác với một công ty bên Châu Hải, nếu có việc đó thật chắc chắn
lão đã không nói tới công ty anh rồi.
- Nếu không phát hiện ra thì tốt quá, mọi người đều
bình an vô sự, Lâm Thăng cũng không phải loại người như em nghĩ đâu, hắn chung
thủy lắm, có thể giữa hai người có hiểu lầm gì.
- Anh còn bao biện cho hắn, hắn đã có quan hệ với một
người đàn bà họ Tần từ lâu rồi. – Mary vẫn không buông tha.
Tôi thầm giật mình, không lẽ Lâm Thăng đã nói hết?
Nhưng trước khi chưa nghe chính miệng Lâm Thăng nói thì cho dù thế nào cũng
không thể trúng kế của họ được.
Những lời đánh giá của Vương Tiểu Lệ với Mary chắc
chắn là có lý, nhưng không hoàn toàn đúng, ít nhất trong chuyện của tôi với Tiểu
Ngọc, tôi với cô ta không có quan hệ gì, nhưng vẫn mang tiền cho cô ta.
Lúc ở hoa viên Hải Loan đi ra, tôi tìm tới căn nhà
Tiểu Ngọc thuê ở Củng Bắc, đó là một căn nhà với một phòng ngủ và một phòng
khách, cô sống với một người chị em nữa. Cảm giác đầu tiên khi bước vào căn nhà
là nó quá đơn giản và sơ sài, trên sàn nhà bừa bộn túi nilon và báo, trên bàn
chất một chồng bát chưa rửa, khung sắt bảo vệ của cửa sổ đã hoen gỉ, còn đứt mất
mấy thang, tất cả những thứ này đều khác một trời một vực với khung cảnh hào
hoa, sang trọng ở hộp đêm Kim Bích, nơi họ làm việc. Tôi nhìn lại người đang đứng
trước mặt mình, tóc tai bù xù, ánh mắt mệt mỏi, trên người là bộ đồ thể thao
Nike kín đáo đã nhàu nhĩ, hoàn toàn khác với hình ảnh một cô gái phơi bày da thịt
mát mẻ ở hộp đêm, tôi thực sự không dám tin, thậm chí còn nghi ngờ có phải mình
tìm nhầm nhà, nhận nhầm người, Tiểu Ngọc như đọc hiểu được tâm tư của tôi, nói:
- Em xin lỗi, nhà bừa bộn quá không kịp thu dọn, mời
anh vào phòng em ngồi.
Tôi ngồi ghé xuống mép giường của Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc
lấy ra một lon Coca từ chiếc tủ lạnh cũ trong phòng khách đưa cho tôi:
- Điều hòa hỏng rồi, uống Coca cho mát.
Lẽ ra tôi không uống cái thứ này, định từ chối nhưng
sợ Tiểu Ngọc hiểu lầm, thế là giật nắp lon uống một ngụm, sau đó móc một xấp tiền
từ túi xách ra.
- Anh, anh chờ một chút, em viết giấy nợ cho anh. –
Tiểu Ngọc quay người định đi tìm giấy và bút.
Tôi kéo cô ta lại:
- Không cần đâu, ở đây có mười nghìn tệ, em cầm về
cho em trai đi học,
Tiểu Ngọc trợn tròn mắt, trong đó để lộ sự hoảng hốt,
xua tay nói:
- Không, không, anh Phi, không cần nhiều thế, năm
nghìn tệ là đủ rồi.
Tôi nắm lấy tay Tiểu Ngọc, đặt tiền vào, sau đó ấn
chặt:
- Đừng khách sáo với anh, cầm lấy!
Tiểu Ngọc không kiên trì nữa, chầm chậm ngồi xuống cạnh
tôi, đưa mắt nhìn tôi chăm chú, đôi mắt mệt mỏi và không còn trong trẻo ấy
thoáng đỏ hoe.
Có những lúc tôi không thể hiểu bản thân mình, phí
điện thoại tám mươi tệ của Vương Diệu tôi còn trở mặt, cho ăn mày hai tệ, tôi
đòi lại một tệ, nhưng tôi lại thường làm những việc nâng cao mức giá so với thị
trường, mười nghìn tệ của Tiểu Ngọc được tôi rút ra rất thoải mái, huống hồ cô
ta hoàn toàn không xin, là vay, mà cũng chẳng nhiều như thế. “Nhân nghĩa nhưng
nghèo thì sẽ hèn”, ở điểm này, tôi không thể nào tàn nhẫn như người khác. Tôi
thật sự chỉ là một kẻ cứng miệng nhưng trái tim lại mềm yếu, có lẽ cả đời này
không thể làm nên đại sự, tôi thực sự thiếu cái quyết tâm và sự độc ác giết vợ
trong mơ của Tào Tháo.
Để không khí bớt căng thẳng, tôi buộc miệng hỏi:
- Tìm được bạn trai em chưa?
- Đừng nhắc tới người đó nữa, em hy vọng anh ta ra
đường bị xe đụng chết. – Tiểu Ngọc cúi đầu hằn học nói.
Hai chúng tôi cứ ngồi như thế, lặng lẽ. Sau đó Tiểu
Ngọc dịch sát người lại phía tôi, ngả đầu lên vai tôi:
- Anh, nếu anh không chê, em cho anh một lần, anh muốn
thế nào cũng được. – Giọng nói của Tiểu Ngọc nhỏ và run rẩy.
Tôi không động lòng, nhưng cơ thể thì run theo.
Một lát sau tôi ôm lấy vai Tiểu Ngọc, vỗ một cái rồi
thở dài:
- Tiểu Ngọc, ý tốt của em anh xin nhận, hôm nay
không được, anh không thể đục nước béo cò.
Hai tay Tiểu Ngọc ôm lấy cổ tôi, vùi mặt vào ngực
tôi, cơ thể cô ta bắt đầu run rẩy, những tiếng khóc thút thít chầm chậm vang
lên trong căn phòng nhỏ bé và cô tịch, từng giọt nước mắt rơi trên tay tôi.
Lúc đi, tôi đặt hai tay lên vai Tiểu Ngọc:
- Mấy hôm nữa anh sẽ tìm em. Hả, được không?
Tiểu Ngọc cúi đầu không trả lời, tôi nhìn vào hai mắt
cô, lắc mạnh tay, cô ta cắn môi rồi khe khẽ gật đầu.
Tôi vốn định an ủi Tiểu Ngọc, ai ngờ câu lấp liếm ấy
mấy hôm sau lại trở thành sự thực, hơn nữa nó còn kinh thiên động địa, khiến
người ta khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên.
Tôi vừa mới đi ra khỏi cầu thang thì một tin nhắn gửi
tới: Anh, anh đã cho em thấy thế giới này vẫn còn người đàn ông tốt, cả đời này
em sẽ không quên anh!
Tôi quay người ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà Tiểu
Ngọc, thở dài một tiếng, sau đó quay người đi về phía bãi đỗ xe, chợt cảm thấy ở
góc đường có một bóng người lướt nhanh qua.
BIẾN CỐ KHOA ĐẠT
Hiện thực là tấm lưới được đan kết bằng tình cảm,
người ta dùng tên thật để nói lời giả, một sức mạnh vô hình sẽ bao bọc lấy bạn,
kéo bạn xuống bùn lầy, bạn càng cựa quậy nó càng thít chặt, khiến bạn không thể
thở nổi, cho tới khi bạn chìm nghỉm. Mạng internet là một hiện thực được đan kết
bằng những đường dây cáp, người ta dùng tên giả để nói lời thật, không ai biết
bạn là ai, ngồi trước máy tính, bạn có thể thoải mái lõa thể và đánh rắm, gặp
ai bạn không thích, bạn hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến, thậm chí là tắt
máy, không ai dám làm gì bạn.
Cảnh Phú Quý có thể gửi gắm mình vào hiện thực của mạng
Internet, nhưng tôi thì không. Tôi chỉ có thể chìm đắm trong tấm lưới của hiện
thực.
Nếu giờ Cảnh Phú Quý không ăn uống, gái gú, cờ bạc
bên ngoài, hắn sẽ ở nhà lên mạng, đọc báo, chơi điện tử, nói chuyện trên QQ,
không việc gì là hắn không rành, thậm chí còn có thể làm những việc đó cùng
lúc. Hắn nói con người sống trong hiện thực phải đóng quá nhiều vai diễn bất đắc
dĩ, chỉ khi lên mạng mới tìm được cái tôi thực sự.
- Trong game, tôi có thể giết người, cũng giống như
cậu có thể cưỡng dâm trong thơ ca, nhưng trong cuộc sống hiện thực cậu làm thế
được không, cậu dám không?
Tôi nói:
- “Đạp tuyết không dấu”, cậu đúng là một điển hình của
trường hợp tự học trên mạng có thể thành tài, mở miệng ra là nói những từ ngữ
phong nguyệt, dùng tiếng Anh để tán cùng lúc mấy em, đừng nói đến những từ thịnh
hành nhất trên mạng, nếu Liễu Vinh sống tới nay chắc chắn ông ta đã phải bái phục
trước tài năng của cậu.