Trái tim ai chưa từng điên dại - chương 09a
Chương 9: Phiền phức của đàn bà
CHUYẾN VIẾNG THĂM CỦA BÁC LƯU
Trong tòa nhà văn phòng được sơn màu xanh lam, tôi đứng
bên cửa sổ ở phòng làm việc tầng mười một, nhìn ra những đám người và xe cộ
đang len lỏi trong con đường Tình nhân, tâm trạng vô cùng thoải mái, tôi thấy
may mắn vì phán đoán của tôi về Vương Diệu là chính xác.
Chiếc điện thoại trên bàn bất chợt được chuông cắt
ngang luồng suy nghĩ của tôi, giọng nói của Lạc Lạc gần như thì thào:
- Lý tổng, ngoài này có một người tìm anh.
Tôi hỏi là ai, cô ta nói không quen, là một bác gái
khoảng ngoài năm mươi tuổi, cứ kiên quyết đòi vào gặp tôi.
Tôi còn đang hoài nghi đã thấy bà ta xuất hiện ngay
trước mắt:
- Lý tổng phải không?
Tôi khựng lại chưa kịp trả lời, bà ta vừa đi vào vừa
bổ sung một câu:
- Tôi là mẹ Lưu Hân.
Bản năng mách bảo tôi nhìn ra ngoài, phát hiện Lưu
Hân không có ở chỗ ngồi.
Tôi vội vàng mời bà ta vào phòng, sai Lạc Lạc đi lấy
nước, nhưng bị bà ta ngăn lại:
- Tôi biết ông chủ các anh rất bận rộn, tôi nói ngắn
gọn để không làm mất thời gian của anh.
Giọng điệu của bà ta rất cứng rắn, tôi cảm giác
không có chuyện tốt đẹp, bèn dịch ghế ra mời bà ta ngồi xuống, nói:
- Không sao cả, cô cứ nói đi, không làm mất thời
gian đâu.
- Lý tổng, Lưu Hân nhà chúng tôi mất bố từ sớm, từ
nhỏ đã nương tựa vào tôi, ba năm trước nó có người yêu, thằng bé rất cầu tiến,
lại lễ phép, tôi thích nó lắm, nhưng thời gian trước nó chia tay với Hân Hân.
Tôi biết con bé thích cậu, cậu là ông chủ của nó, lại rất tài giỏi, nhưng cậu
đã có gia đình, nể tình mẹ con tôi mẹ góa con côi, Lý tổng, tôi cầu xin cậu tha
cho nó được không?
Bà già mở miệng ra là gọi tôi một điều “Lý tổng”,
hai điều “Lý tổng” khiến tôi thấy không thoải mái, ba chữ “tha cho nó” khiến
tôi thấy thật kỳ lạ, ý bà ta là chuyện tối hôm đó sao? Tôi tới bây giờ vẫn
không hiểu rốt cuộc là chuyện gì, hơn nữa, sau đó thái độ của tôi rất rõ ràng,
cô ta và bạn trai chia tay cũng có phải vì tôi bắt cô ta làm vậy đâu. Tôi không
thể nào giải thích hoặc chứng minh được điều gì, xử lý chuyện tình cảm phức tạp
vốn không phải sở trường của tôi, hơn nữa rất có khả năng cắt không đứt càng
thêm rối, bởi vậy chỉ biết gật đầu lấp liếm, mười lăm phút sau tôi đỡ cánh tay
bà ta và nói khéo để bà ta ra về.
Sau đó tôi hỏi Lưu Hân rốt cuộc là có chuyện gì, cô
ta không trả lời thẳng mà còn hỏi tôi là mẹ em đã nói gì với anh?
Tôi cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cô ta:
- Mẹ cô không nói gì, nhưng một mình bà nuôi cô lớn
thành người cũng không dễ dàng, với lại anh bạn trai cô cũng chăm sóc cô rất
chu đáo, mẹ cô thích cậu ấy lắm.
Lưu Hân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Cho dù thế nào, vấn đề tình cảm cũng là chuyện
riêng của em, mẹ em không quản được.
Lần đầu tiên khi Lưu Hân nói thích tôi, tim tôi đập
rất nhanh, thậm chí còn thấy mặt mình nóng bừng, đến tôi cũng không thể tin được
một cao thủ tình trường như tôi lại có phản ứng như cậu thiếu niên lần đầu biết
yêu, có thể vì sự thổ lộ chân tình của cô ta thực sự rất hiếm thấy trong một thế
giới tràn đầy sự chém giết lẫn nhau này, nhưng những lời cô ta nói bây giờ lại
mang tới cho tôi áp lực, tôi hầu như không thể nào vui nổi. Tôi có thể vui vẻ với
tình một đêm, có thể trả một cái giá cao, nhưng không thể chơi đùa với tình cảm,
huống hồ giờ tôi chỉ cần cái khoái cảm kéo dài ba phút mà không phải những nỗi
nhớ dài dằng dặc kéo dài quanh năm. Tôi trốn tránh ánh mắt của Lưu Hân, cúi đầu
nói:
- Lưu Hân, nếu tôi phạm sai lầm gì với cô, tôi xin lỗi,
cô nên tìm hạnh phúc thuộc về mình.
Khi nói câu này, tôi cảm thấy rõ ràng mình như hụt
hơi, trong lòng tràn đầy sự giả dối, quá nhiều gã đàn ông trên ti vi sau làm
chuyện không nên làm đều dùng những câu như vậy đế trốn tránh, và cũng quá nhiều
người phụ nữ sau khi tung ra một cái tát đã lớn tiếng hỏi:
- Vì sao anh không nói câu đó trước khi có được tôi?
Anh có còn là thằng đàn ông nữa hay không?
Nhưng Lưu Hân có một điểm khiến tôi không nỡ đối xử
tàn nhẫn, đó là vì cô ta khác những người đàn bà khác, lúc này cô ta không hề
chì chiết sự giả dối của tôi, chỉ cắn môi lặng lẽ nói:
- Em biết gần đây anh phiền lòng, anh không cần phải
lo là em sẽ yêu cầu anh điều gì, tất cả mọi chuyện đều do em tự nguyện. – Nói rồi
cô ta quay người bỏ đi, vừa đi ra đến cửa chợt dừng lại, quay đầu nhìn tôi, -
Yên tâm đi, em sẽ không bám riết lấy anh đâu. – Sau đó cô ta biến mất khỏi tầm
mắt của tôi như một người mộng du. Tôi nhìn vào khung cửa trống không, không
nói lời nào, đầu óc mụ mị.
BÍ MẬT CỦA LM THĂNG VÀ VƯƠNG TIỂU LỆ
Trong lòng tôi thật hoang mang, muốn tìm ai đó để uống
rượu. Sau khi làm xong vụ tiền bảo đảm bên Khoa Mỹ, tôi hỏi Lâm Thăng có thời
gian không, tối hẹn nhau đi uống:
- Hay là đến tửu lầu Xuân Hưng ngồi? Chỗ đó mới có một
đợt cua Thái Hồ. – Cua Thái Hồ là loại cua vào mùa muộn nhất, thời gian vào mùa
dài nhất, tới tận ba tháng, giờ đang đúng là mùa cua này. Lâm Thăng vừa nghe
nói thế đã nổi hứng:
- Vậy sao? Cua hồ Dương Đăng quá nổi tiếng nên cũng
nhiều hàng giả, chỉ có cua Thái Hồ là còn ăn được đồ thật.
Vương Tiểu Lệ trước nay mỗi tháng vẫn đến Châu Hải một
lần, nhưng đã lâu lắm rồi tôi không nhận được điện thoại của cô nàng mời đi học
văn kiện số 144 (tức là tới chơi mạt chược), lúc ngồi ăn tôi hỏi Lâm Thăng là
vì sao, Lâm Thăng liếc tôi một cái:
- Có phải cậu nhớ cô ấy không?
Lần đó trên bàn mạt chược, tôi thực sự không nhịn nổi
nữa bèn làm như vô tình nhưng thực ra là cố ý sờ tay Vương Tiểu Lệ một cái, bàn
tay trắng trẻo như sữa, mát mẻ như ngọc, như thể chạm đúng vào cái phần nảy nở
nhất trên cơ thể cô nàng, tay tôi thoáng run rẩy, ánh mắt hơi mất tự nhiên, động
tác rất nhỏ này bị Vương Tiểu Lệ phát hiện, cô ta không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ
thở dài:
- Đàn ông sao người nào cũng như Đăng Đồ (Đăng Đồ là
người nước Sở, thời hậu Chiến Quốc, một lần tố cáo Tống Ngọc là kẻ háo sắc,
nhưng sau đó bị Tống Ngọc tố cáo ngược lại).
Tôi vừa xếp bài vừa làm như vô tình hỏi:
- Đăng Đồ có gì không tốt, còn tốt hơn khối lần gã Tống
Ngọc (Tống Ngọc là mỹ nam nổi tiếng cùng thời với Đăng Đồ) giả tạo, lấy chồng
phải lấy người như Đăng Đồ, vợ xấu hắn còn yêu, huống là vợ đẹp. Gả cho người
như Tống Ngọc mới thật là thê thảm, gái đẹp nhìn hắn ba năm mà hắn vẫn bất động,
chắc chắn là bị bất lực.
Vương Tiểu Lệ bỏ quân bài trong tay xuống, nhìn tôi:
- Đang biện minh cho sự háo sắc của mình hay sao?
Tôi cười hỉ hả:
- Tôi có háo sắc cũng tùy từng đối tượng. – Trong lời
nói rõ ràng có ý cợt nhả. Vương Tiểu Lệ đương nhiên là rất thông tuệ mấy chuyện
trăng hoa:
- Vậy sao? Chả trách anh chỉ thích cái cô sinh viên
họ Lưu.
Khi đó tôi á khẩu, nhấc tách trà bên cạnh lên nhấp một
ngụm để che giấu, trong lòng chửi thầm Lâm Thăng một trận.
Chắc là Vương Tiểu Lệ không kể chuyện hôm đó cho Lâm
Thăng nghe, tôi lấp liếm bằng một ngụm rượu, nói đâu dám, tôi có muốn cũng chẳng
có gan, vợ bạn không thể đùa. Lâm Thăng hừ một tiếng:
- Lỗi thời rồi bây giờ vợ bạn không cần khách sáo.
Tôi nói:
- Có phải vì anh sợ người ta không khách sáo nên
không kết hôn, như thế anh sẽ không bao giờ bị cắm sừng chỉ có khả năng anh cắm
sừng người khác, chẳng lẽ là nguyên nhân xã hội khiến anh không kết hôn?
Lâm Thăng lại hừ tiếng nữa:
- Anh lại lỗi thời rồi, xã hội thời nay làm gì còn
quan niệm cắm sừng nữa, phải nói là khắp nơi đều bị cắm sừng, làm gì có người
đàn ông nào không cắm sừng người khác? Làm gì có ai không phải bất đắc dĩ đeo sừng!
Tôi hắng giọng, mặc dù những điều hắn nói là một hiện
tượng, không nhắm vào cá nhân nào, nhưng tôi vẫn thấy hơi khó chịu. Lâm Thăng
cũng ý thức được, lập tức chuyển đề:
- Vương Tiểu Lệ chắc sẽ không tới nữa đâu.
Ngụm rượu còn đang trôi trong thực quản, chưa kịp xuống
tới dạ dày của tôi bỗng dưng trào ngược lên rồi phun ra ngoài khi nghe hắn nói
câu này, ho liên tiếp mấy tiếng, nước mắt giàn giụa. Lâm Thăng nói:
- Làm gì phải kích động thế?
Tôi dùng tay lau miệng, nói:
- Đùng có đùa, tối hôm đó không phải anh đi gặp cô
ta sao?
Lâm Thăng hơi ngạc nhiên:
- Tối nào?
- Hôm sinh nhật tôi, mười mấy hôm trước tôi gọi điện
thoại rủ anh đi uống rượu, anh nói đang ở khách sạn không tiện đi.
Lâm Thăng hình như đã nhớ ra:
- Ồ, đó là một người bạn khác.
Hắn không chịu nói là ai nên tôi cũng không tiện
truy hỏi.
Nửa tháng trước Lâm Thăng phát hiện có người lượn đi
lượn lại ở khu vực hắn ở, ánh mắt nhìn hắn không bình thường, có một hôm hắn
tan làm về nhà, có một người đàn ông chặn hắn ở trước cổng, bảo hắn sống cho an
phận. Mặc dù lời nói rất khách sáo nhưng ẩn chứa sát khí khiến Lâm Thăng vốn
nhát gan trở nên sợ hãi, hắn tưởng rằng chồng Vương Tiểu Lệ ở tận Đài Loan nên
thần không biết, quỷ không hay, ai ngờ nguy hiểm cận kề ngay trước mắt.
Tôi an ủi Lâm Thăng, nói:
- Không sao đâu, nếu chồng cô ta là người không lý
trí thì đã sớm phái người ra tay với cậu rồi, làm gì có chuyện cư xử lịch sự
như vậy?
Lâm Thăng nghĩ ngợi một lát rồi nói cũng có lý, trên
mặt lộ ra một nụ cười, nâng ly rượu lên đề nghị uống cạn. Tôi nói:
- Vương Tiểu Lệ không xuất hiện càng tốt, cũng sung
sướng như đàn ông trung niên mà vợ chết, anh không những thoát được một cục nợ
mà lại còn không phải trả tiền, nhất cử lưỡng tiện, được cả tài lẫn sắc đúng là
việc tốt.
Sau đó tôi thông báo với Lâm Thăng chuyện nộp tiền bảo
đảm cho Khoa Mỹ:
- Theo như cách anh nói, đổi hối phiếu hai triệu lấy
lại tờ một triệu, đúng là anh biết nhiều hơn tôi. – Lâm Thăng không để tâm đến
lời khen ngợi của tôi, chỉ hỏi một câu:
- Vương Diệu xử lý thế nào?
Thực ra tôi không hứng thú với việc ăn cua, chiều theo
khẩu vị của Lâm Thăng, chẳng qua là vì muốn bàn với hắn chuyện của Vương Diệu,
hắn đã chủ động nhắc tới, tôi cũng nói ra suy nghĩ của mình. Bữa cơm này của
tôi với Lâm Thăng kết thúc trong tình trạng không vui vẻ. Tôi nói:
- Tôi đã hứa với Vương Diệu là chỉ cần giao lại hối
phiếu sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, dù sao hắn cũng đã có ý ăn năn,
không cần phải xử lý nữa.
Lâm Thăng nói:
- Làm vậy sao được, người của công ty đều biết chuyện
này, sao có thể kết thúc trong lặng lẽ như thế? Người khác sẽ nghĩ gì? Anh đừng
chỉ nghĩ cho Vương Diệu, hãy nghĩ xem người khác trong công ty có cái nhìn như
thế nào, được không? Như thế chẳng phải như thế là dung túng cho chúng nó sau
này cũng làm như vậy sao? Người xấu không xử lý tốt thì người tốt sẽ biến thành
người xấu! Đúng là nực cười!
Tôi cố nhịn nỗi tức giận, hạ thấp giọng nói:
- Anh có thể phân tích một chút tâm trạng hiện nay của
Vương Diệu, công ty đối xử khoan dung với hắn, chắc chắn hắn sẽ rất cảm động,
người đã có vết nhơ khi dùng lại càng bán mạng vì anh hơn, huống hồ năng lực
nghiệp vụ của hắn rất tốt, chúng ta cần phải giữ những người như vậy.
Lâm Thăng đứng lên, đặt mạnh bát xuống bàn, giọng
nói cũng cao hơn:
- Phi, có câu này tôi muốn nói với anh lâu rồi, hy vọng
anh chỉnh đốn lại phòng Bán hàng, đừng lúc nào cũng bao che cho họ, anh xem đám
người đó cả ngày ở ngoài ăn uống, chơi bời, quay về mang theo một đống hóa đơn
vớ vẩn để đòi thanh toán, những chi phí này có một nửa là tiêu cho khách hàng
đã là may lắm rồi. Tôi đề nghị anh kiểm tra tài khoản của họ, ai cần đuổi là đuổi
ngay, phải có cơ chế đào thải, đừng cảm thấy ít đi một người là công ty sẽ
không vận hành được, nói thật lòng với anh, chim bốn chân thì ít, nhưng người
hai chân đi đâu cũng thấy!
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thăng trân trối, tay hắn
vẽ mạnh một đường trong không trung như thể đang chém một nhát.
- Còn nữa, tôi không biết là Vương Diệu cảm ơn công
ty hay chỉ cảm ơn mình anh! - Lâm Thăng phẫn nộ bỏ đi, câu nói cuối cùng của hắn
khiến không gian xung quanh bỗng dưng trở nên im lặng như tờ, mọi ánh mắt của mọi
người như đổ dồn về phía chúng tôi. Tôi âm thầm châm một điếu thuốc, quay đầu
nhìn ra ngoài cửa sổ, qua lớp kính thủy tinh nhiều cạnh lồi lõm, những chiếc xe
đi lại trên đường lúc đi lúc dừng, ánh đèn đỏ sau xe lúc sáng lúc tắt, thảng hoặc
nghe thấy một tiếng còi hối hả. Cái lưng của Lâm Thăng len lỏi giữ những chiếc
xe, cuối cùng biến ra khỏi tầm mắt của tôi. Tôi quay đầu lại, cầm ly rượu trên
bàn lên, ngửa cổ uống cạn.
NỖI BUỒN CỦA TIỂU NGỌC
Bữa ăn kết thúc không mấy vui vẻ với Lâm Thăng khiến
tôi thấy hơi buồn, cơn khát rượu cũng chưa được thỏa mãn, thế là tôi gọi điện
thoại cho Dương Hồng Năng:
- Dương tổng, không chơi mạt chược chứ? Thế thì tốt,
chúng ta tới Kim Bích ngồi một lát. Khách sáo? Không, lần trước anh giúp tôi một
việc rất lớn, tôi lại thắng tiền của các anh, làm thế cũng là phải thôi. Thế
nhé, anh gọi cho ông chủ Hạ đi, tôi thông báo Lộ Cường.
Phòng V16 của hộp đêm Kim Bích, tiếng nhạc, tiếng oẳn
tù tì, tiếng gọi đan xen vào nhau, tay trái của Lộ Cường ôm thắt lưng Hoa, tay
phải cầm micrô chìm đắm trong những giai điệu ngọt ngào: Anh nguyện thay đổi bản
thân. Anh nguyện vì em mà khoác Ịện người bộ da cừu. Anh chỉ mong em cho anh lại
gần. Để anh được yêu em hơn nữa
Nghe tiếng vỗ tay, Lộ Cường hôn lên trán Hoa một cái,
bỏ micrô xuống, sau đó ngẩng đầu lên tìm mục tiêu, tôi ngồi trong góc nhìn về
phía hắn, hắn ngoác miệng ra cười với tôi. Vừa nãy tôi giới thiệu hắn cho Hoa:
- Anh Cường.
Hoa cung kính chào hắn:
- Anh giai đeo kính trông như sinh viên vừa tốt nghiệp.
Dương Hồng Năng lập tức tiếp lời:
- Người ta nói đừng có trông mặt mà bắt hình dong,
sói đội lốt cừu giờ nhiều lắm.
Hoa điềm nhiên cười:
- Thế càng tốt, sói đội lốt cừu là hàng thượng hạng
trong cánh đàn ông đấy.
Dương Hồng Năng nổi hứng, hỏi:
- Thế sói đội lốt sói thì sao?
- Sói đội lốt cừu là hàng thượng hạng trong cánh đàn
ông, cừu đội lốt sói chỉ là thứ phẩm, cừu đội lốt cừu là phế phẩm, còn sói đội
lốt sói là hàng nguy hiểm.
Trong tiếng cười ha hả, tôi tự thú:
- Tôi là hàng nguy hiểm.
Tiểu Ngọc liên tục rót cho tôi năm chén Ngũ Bàn Sắc,
rồi uống ừng ực mấy ly rượu lớn, nũng nịu đấm hai tay vào lưng tôi:
- Anh xấu thật, nói thế mà không thấy chột dạ, một số
5 còn chẳng có mà đòi gọi năm số 5.
Tôi chộp lấy tay cô nàng, nắm chặt, hỏi:
- Sao mặt em lại mọc mụn thế này, cố phải là lâu
không làm chuyện đó rồi không?
Tiểu Ngọc chu môi nói:
- Anh cũng có trách nhiệm đấy, chưa bao giờ gọi em,
nói đi, có phải là coi thường em không?
Tôi nói:
- Đâu có, anh lúc nào cũng coi em như em gái, mà em
gái ai dám ra tay.
Tiểu Ngọc lại đấm tôi:
- Đáng ghét! Người ta không thèm làm em gái anh đâu,
em biết là anh chê em! - Sau đó cô nàng sờ mấy cái mụn trên mặt, nói là mắt anh
lợi hại thật, em dùng phấn che đi mà anh vẫn nhận ra? Tôi nói đương nhiên rồi,
mắt anh có thể nhìn xuyên thấu, em mặc áo ngực màu gì anh còn biết nữa là! Tiểu
Ngọc càng hứng hơn:
- Thật không? Đoán không ra làm thế nào?
- Tùy cho em phạt.
- Nói lời giữ lời nhé?
- Đương nhiên!
- Thế anh nói đi. - Tiểu Ngọc càng áp sát vào người
tôi, hai tay ôm chặt lấy cơ thể.
- Màu đen. - Tôi làm ra vẻ nhìn chằm chằm vào ngực
cô nàng rồi nói ra một màu sắc.
- Chắc chắn?
- Chắc chắn!
Tiểu Ngọc nắm tay tôi nhét ra sau lưng cô, miệng ghé
sát vào tai tôi:
- Em phải trừng phạt anh mới được.
Bàn tay tôi sờ vào tấm lưng trần, mát lạnh và trơn mịn,
không có dây, tôi xòe bàn tay ra, sờ khắp xung quanh, không có gì cả, tôi hơi
ngạc nhiên, cô nàng nghiêng đầu nhìn tôi đầy đắc ý:
- Thua chưa?
Tôi chắp tay vái:
- Người đẹp phóng khoáng quá, tại hạ chịu thua, nói
đi, em định phạt anh thế nào?
Tiểu Ngọc ôm chặt lấy hông tôi, dụi đầu lại, ghé sát
cái miệng nóng hôi hổi cắn vào tai tôi:
- Em muốn ăn anh!
Tôi nhìn ra xung quanh, thấy chẳng ai chú ý đến
mình, bèn ghé sát tai cô nàng nói lớn:
- Anh bị viêm tiền liệt tuyến, hơn một năm rồi chưa
làm việc đó.
Biểu cảm mơ màng trên mặt Tiểu Ngọc lập tức đông cứng
lại, buông tôi ra, cầm một điếu thuốc trên bàn lên rồi châm lửa, sau đó nhả ra
một vòng khói dài:
- Thật không? – Giọng điệu bỗng dưng thật lạnh lùng.
- Thật. - Tôi làm ra vẻ thật thà.
- Đồ thần kinh!
Tâm trạng của Tiểu Ngọc lập tức thay đổi, tôi hiểu rằng
mình đã đùa quá lố.
Tôi nhích ra xa Tiểu Ngọc một chút, nhìn chằm chằm
vào mặt cô ta.
- Sao thế, chưa bao giờ nghe chửi à?
Tôi vội vàng nói:
- Không phải, không phải, không những thường xuyên nghe
chửi mà anh cũng hay chửi người nữa, chỉ có điều chưa bao giờ nghe từ miệng một
cô gái xinh đẹp lại nói ra một lời chửi có trình độ văn hóa như thế.
- Hừ, con mẹ nó, đừng nói chuyện văn hóa với tôi,
nghe là bực! - Tiểu Ngọc bực bội dụi mạnh điếu thuốc xuống gạt tàn, sau đó cầm
ly rượu lên uống ừng ực. Sắc mặt cô ta rất khó đoán, ánh mắt sáng lấp lánh, tôi
nhìn cô ta mà không biết làm gì.
Lúc đi ra khỏi hộp đêm, Lộ Cường nhìn đồng hồ:
- Mới mười một rưỡi, đi chiến đấu thêm hai tiếng nữa.
Tôi bảo gọi thằng Quý đi với các anh, tôi mời mấy người ăn đêm. Dương Hồng Năng
chửi tôi:
- Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn.
Tôi nắm tay ông chủ Hạ:
- Anh Hạ, hôm nào tôi đưa một người bạn tới, anh
khám giúp cậu ta nhé.
Dương Hồng Năng nói tránh:
- Tôi thấy thằng ranh cậu lần nào cũng có mục đích cả.
Tôi nói:
- Linh tinh, có phải không trả tiền cho anh Hạ đâu.
Dương Hồng Năng nói tiếp:
- Tự anh bị bệnh phải không?
Tôi nói sao có thể. Dương Hồng Năng bật cười he he:
- Ban nãy anh nói gì với Tiểu Ngọc tưởng tôi không
nghe thấy chắc.
Tôi cũng cười:
- Đùa thôi, chỉ là đùa thôi.
Lời của tôi đã làm tổn thương Tiểu Ngọc, tôi mời cô
ta ăn đêm để bồi thường.
Trong quán lẩu hải sản Thái Điệp ở cổng công viên Hải
Loan, Tiểu Ngọc, Tiểu Lộ và hai cô gái nữa chơi oẳn tù tì uống rượu như thể
xung quanh không có người. Tôi hỏi Hoa, gần đây Tiểu Ngọc gặp phải chuyện gì?
Hoa nói chồng nó chạy rồi, lại còn cuỗm đi của nó năm mươi nghìn tiền tiết kiệm,
thế nên nó bực bội lắm.
- Chồng? Cô ấy cưới rồi? - Tôi hơi ngạc nhiên, Hoa vừa
châm thuốc vừa nói:
- Bạn trai chính là chồng!
Hai tháng trước ở hộp đêm Kim Bích, Hoàng Lực gọi Tiểu
Ngọc, giữa chừng hắn uống say quá bèn đè ngửa Tiểu Ngọc ra sô-pha, ép cô ta phải
hôn kiểu Pháp với hắn, Tiểu Ngọc ra sức phản kháng, trong lúc giằng co, Hoàng Lực
xé rách áo của cô ta, hốt hoảng, Tiểu Ngọc cắn mạnh vào tay Hoàng Lực, Hoàng Lực
thốt nhiên nổi giận rút một xấp tiền ném lên bàn:
- Con đĩ khốn kiếp lại còn giả bộ trinh tiết, có chỗ
nào trên người mày chưa bị đàn ông chạm vào!
Trong tiếng chửi bới của đàn ông và má mì, Tiểu Ngọc
im lặng ngồi một góc, mái tóc dài che mắt cô, âm thầm có thể nhận ra vẻ đau đớn
và buồn rầu trong đó, tôi kéo Tiểu Ngọc ra khỏi phòng đưa cô ta ra ban công, cầm
năm trăm tệ nhét vào tay cô ta:
- Vừa nãy là bạn anh không đúng, anh xin lỗi.