Trái tim ai chưa từng điên dại - chương 08a
Chương 8: Sóng gió đồng tiền
NGN PHIẾU HAI TRIỆU
Tôi mở điện thoại khi ngồi trên tắc-xi, màn hình hiển
thị hơn mười cuộc gọi nhỡ, trong đó có một số điện thoại lạ gọi mấy lần liền.
Tôi gọi cho Lưu Hân trước, cô ta nói ngày mai là lấy
được hai triệu ngân phiếu của Khoa Đạt, tôi nghe thấy thế, tâm trạng lập tức
sáng sủa hẳn lên. Lâm Thăng nói bên Songyang lại gọi điện tới hỏi tiến độ,
ngoài ra tiền của bên Khoa Đạt sắp thu được rồi. Tôi nói chuyện tiền của bên
Khoa Đạt tôi biết rồi, đã bảo Cảnh Phú Quý đi lấy. Tôi nói như thế là để Lâm
Thăng biết mặc dù tôi ở ngoài nhưng không lúc nào quên chuyện của công ty, hơn
nữa chuyện gì cũng sắp xếp rất thỏa đáng. Sau đó tôi gọi điện cho Cảnh Phú Quý
nói phải đi Thuận Đức, mai Vương Diệu cũng phải mang hàng sang cho Khoa Đạt,
hay nhân tiện bảo nó lấy luôn? Tôi nói được, cậu cứ sắp xếp là được. Gọi xong
cú điện thoại này, tôi thấy tâm trạng vô cùng sảng khoái, xem ra cú điện thoại
đó của tôi là đúng, việc gì cần rắn phải rắn, nếu không làm gì được trả hai triệu
tệ sớm như vậy, có khi chờ hoa tàn rồi cũng không lấy được một đồng về. Thế là
tôi nhắn một cái tin cho Hoàng Lực, nội dung rất đơn giản, súc tích: Cảm ơn! Tối
mai gặp ở chỗ cũ!
Dương Hồng Năng nói trong điện thoại, rằng: “Cha này
có phải là đi sung sướng với em nào rồi không? Cả tuần nay không thấy anh tổ chức
hoạt động gì?”
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trước mặt nhân
viên tôi nghiêm mặt giả bộ, trước mặt khách hàng tôi cười cợt, nịnh nọt, với
đám người Dương Hồng Năng, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, nói chuyện tự do,
không cấm kỵ, thích gì nói nấy, mọi người đều là người có thân phận, có giá trị,
mặc dù nói năng dỗ sàng nhưng không phải là không có nguyên tắc, không giống bọn
lang thang đầu đường xó chợ. Làm việc gì cũng coi thường pháp luật, chưa nói với
nhau được một câu đã cầm dao đâm chém, không hề có chút gì gọi là “hàm lượng
văn hóa”. Kết giao với bọn bụi đời này sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, bị bắt cóc nếu
ngày nào đó chúng thiếu tiền, lưỡi dao của chúng sẽ hướng vào những người giàu
có xung quanh, mà người đầu tiên chúng nghĩ đến chính là bạn. Mẹ thường chửi
tôi chê nghèo ham giàu, nhưng bà không hiểu, thực ra tôi cũng không muốn như thế,
quan trọng là vì nếu yêu nghèo sẽ gặp nguy hiểm quá lớn mà thôi.
Dương Hồng Năng vừa nói thế, miệng tôi đã buột tiếng
chửi bậy, nói:
- Sung sướng con mẹ gì? Đi Thanh Đảo làm hòa thượng,
đi nhận tội, chịu phạt! Hôm nay và ngày mai lịch trình của tôi sắp kín rồi, hay
là ngày kia tổ chức họp?
Dương Hồng Năng cười cười, nói:
- Được thôi, được thôi, tôi tiếp chiêu, ngoài ra
cũng phải cảm ơn anh, anh kiếm được hai triệu ở Khoa Đạt, làm theo cách anh dạy,
tôi cũng đòi được năm triệu, hình như lần này tổng cộng chỉ có năm nhà lấy được
tiền thôi thì phải. – Nghe thấy thế tim tôi thắt lại.
Tôi thường không thể hiểu nổi tính cách của mình,
tôi thường nghi ngờ sự tốt đẹp của kẻ mạnh, nghĩ là sau lưng hắn có động cơ gì
đó, còn với yêu cầu của kẻ yếu, tôi thường nghĩ theo hướng tích cực. Dương Hồng
Năng nói phải cảm ơn tôi, tôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, chắc chắn
hắn có việc gì đó cần nhờ vả tôi, hắn giúp tôi gặp được Lôi tổng, sớm muộn gì
tôi cũng phải trả hắn món nợ này.
Còn đối với cô gái yếu đuối, một mình chạy tới Châu
Hải để mưu sinh như Lưu Hân, cô ta thích tôi, thậm chí có làm gì với tôi, tôi đều
có thể hiểu được, huống hồ cô ta chưa từng yêu cầu tôi điều gì. Cảnh Phú Quý
luôn nói cô ta có âm mưu, động cơ không trong sáng, một người con gái đối xử tốt
với tôi một chút thì lừa được gì ở tôi? Lừa sắc? Lưu Hân không phải một nữ đại
gia và tôi không phải là trai bao, giữa chúng tôi không tồn tại khả năng này. Lừa
tiền? Tôi không phải là một ông chủ lớn đáng giá bạc tỉ, cô ta không những chưa
bao giờ mở miệng ra đòi một đồng tiền, ngược lại còn tặng tôi một chiếc bút máy
Montblanc đáng giá.
Hơn nữa, trước mặt mọi người, cô ta hạ thấp tôn
nghiêm của mình để đối xử tốt với tôi, người khác làm được thế không? Cảnh Phú
Quý thì sao? Không thể, hắn không biến tôi thành trò hề đã là may lắm rồi. Lâm
Thăng thế nào? Giữa chúng tôi không cần thiết phải vậy. Đối với người như cô
ta, ai nỡ nhẫn tâm chỉ trích! Con người cần được khẳng định, ai chịu giao tiếp
với một người suốt ngày bới móc khuyết điểm của mình? Người đâu phải thánh hiền,
làm gì có ai không có nhu cầu gì? Trung ngôn thì nghịch nhĩ, nghe nhiều ai
không bực? Lời nói ngọt ngào tuy là giả dối, nhưng lại khiến người ta thấy mát
lòng mát dạ, chẳng hại đến ai, chẳng hại đến công ty, không hại đến xã hội, có
gì là không tốt?
Đi vào trung tâm thành phố, tôi về thẳng công ty,
Lâm Thăng nói:
- Sao không gọi điện trước để chúng tôi ra sân bay
đón anh.
Tôi nói:
- Ngồi tắc-xi cho tiện, vừa tiết kiệm tiền bạc, lại
tiết kiệm sức lực. Cảnh Phú Quý cố ý nói trước mặt Lưu Hân:
- Còn tưởng là cậu ở lại cái tổ ấm hạnh phúc ở Thanh
Đảo không muốn quay về nữa.
Lưu Hân không đếm xỉa gì tới hắn, nói:
- Lý tổng, anh vừa xuống máy bay chắc chưa kịp ăn
cơm, em mua ít bánh quy và bành mì để trong phòng anh rồi.
Tôi thoáng run trong lòng, cố làm ra vẻ thoải mái,
nói với Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý:
- Thấy chưa, các cậu chỉ được cái mồm, chỉ có Lưu
Hân là người thực việc thực, chuyện gì cũng sắp xếp chu đáo.
Cảnh Phú Quý cười lạnh một tiếng:
- Đúng, đúng là việc gì cô ta cũng làm chu đáo!
Tôi nói:
- Cậu nói vậy là có ý gì?
Cảnh Phú Quý đáp:
- Chẳng có ý gì, tôi chỉ thấy khâm phục cô ấy, phục
sát đất luôn. – Tôi liếc xéo cái bộ dạng khoa trương của hắn, suy đoán dụng tâm
của hắn qua câu đó.
Thấy fax Hoàng Chính Long gửi tới, tôi bèn đưa cho Cảnh
Phú Quý:
- Nhìn xem, nhìn cho kỹ vào, trước khi tới gửi thư,
quay về lại gửi thư tiếp, làm việc gì cũng có đầu có cuối! Nhìn lại đám người ở
phòng Bán hàng của các cậu xem, cả ngày chỉ biết ăn với uống, làm việc gì cũng
đầu voi đuôi chuột, đúng là vô dụng.
Cảnh Phú Quý lại kêu oan:
- Việc này không thể trách chúng tôi được, chúng tôi
đâu được tham quan học tập các công ty quốc tế bao giờ, tầm mắt hạn hẹp. Làm
sao giỏi giang được như người ta?
Tôi nói:
- Được rồi, được rồi, cậu lại đang kiếm cớ để đòi ra
nước ngoài chơi chứ gì, chiều nay các bạn lớp MBA của Lâm tổng tới công ty
chơi, họ đều là cán bộ trung và cao cấp của các doanh nghiệp lớn, người nào
cũng là tinh anh, phòng Bán hàng của cậu chuẩn bị một số câu hỏi để thỉnh giáo
người ta..
- Còn nữa, - Tôi dừng một chút, - Cậu sắp xếp để thứ
Sáu sang Khoa Mỹ một chuyến, tới lúc đó nhớ mang theo cả tiền đảm bảo, thể hiện
thành ý của chúng ta với Lôi tổng.
Cảnh Phú Quý nói sang đó nói việc gì, tôi bảo bất kể
là việc gì, còn hơn là không lộ diện, ít nhất cũng để chị ta biết thành ý của
chúng ta. Cảnh Phú Quý cầm tờ fax vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Không biết người ta có thấy bực mình hay không,
đúng là tự nhiên mua dây buộc mình.
Sắp xếp xong công việc của Cảnh Phú Quý, tôi bảo Lưu
Hân là lấy được ngân phiếu thì lập tức đem ra ngân hàng đổi tiền, rút ra trước
một triệu để nộp tiền bảo đảm. Lưu Hân nói tiền mặt không nhanh được như thế,
phải chuẩn bị hợp đồng, hóa đơn, ngân hàng còn phải kiểm tra, ít nhất là mất một
tuần, tôi bảo tôi không quan tâm, tóm lại ba ngày sau nhất định phải mang tiền
tới cho Lôi tổng! Nghĩ bụng, Lưu Hân này đầu óc nhiều khi cũng như chạm mạch,
chỉ biết mấy cái quy định chết tiệt về mặt tài vụ, nếu không thể mang tiền tới
gặp Lôi tổng, mặt mũi tôi biết để vào đâu? Gặp mặt có ý nghĩa gì không?
Khẩu khí kiên định của tôi khiến mọi người ngỡ
ngàng, không khí trầm xuống, một lát sau Lâm Thăng mới ngẩng đầu lên nói:
- Hay là thế này, chúng ta mang ngân phiếu hai triệu
đi, rồi lấy ngân phiếu một triệu ở Khoa Mỹ về, như thế chẳng phải đã để một triệu
ở chỗ họ rồi sao?
Tôi đập bàn, nói:
- Đúng lắm, đúng là Lâm tổng thông minh, không hổ
danh là học viên MBA.
Lâm Thăng nói chiều nay các bạn học cùng lớp MBA của
hắn sẽ tới công ty tham quan, tôi lập tức nói với vẻ khoa trương:
- Được thôi, hoan nghênh, hoan nghênh! Cầu còn không
được nữa là, nhân thể để họ dạy bảo thêm đám người bên phòng Bán hàng, tối nay
đãi tiệc họ ở Kim Duyệt!
Lúc ra cửa, Lâm Thăng còn giả bộ tình cờ nhắc tôi:
- Bộ comple lần trước mua với giá mười tám nghìn tệ ở
quảng trường Raffles, chưa thấy anh mặc lần nào.
Tôi hiểu ý của hắn, nói là hôm nay sẽ mặc. Sau đó lại
đùa:
- Mà hình tượng của tôi càng có thể phản ánh được sự
sang trọng của anh còn gì.
Lâm Thăng xì một tiếng:
- Tôi không cần anh làm thế, nếu anh ăn mặc quê mùa,
người khác sẽ cười bạn tôi không ra gì.
Tôi làm mặt hề:
- Tôi biết rồi, đùa với anh thôi.
KHÁCH MBA
Bạn Lâm Thăng có bốn nam, hai nữ, người nào cũng đeo
kính, nam ăn mặc đường hoàng, nữ mặc đúng kiểu công sở, trang điểm đơn giản,
thanh tú, nho nhã, nhìn là biết họ có dáng của các quản lý cao cấp của các công
ty đa quốc gia, rất giống như những gì tôi nhìn thấy ở phố Wall. Thậm chí tôi
còn cảm thấy ánh mắt tôi nhìn thương trường có sự lệch lạc rất lớn, Trung Quốc
không phải không có những người thế này, chỉ là tôi không nằm trong số những
người đó, hàng ngày thi thoảng gặp qua mà thôi. Tôi bắt tay rồi trao đổi danh
thiếp với họ, sau màn làm quen và ngồi xuống ghế, một người đàn ông có mái tóc
chải hất ngược về sau, trán hói bóng, kiểu tóc rất giống Michael Douglas lên tiếng
trước:
- Lý tổng, đã nghe tiếng tăm của anh từ lâu, Lâm tổng
nhắc tới anh nhiều lắm, nói anh là một thiên tài trong lĩnh vực bán hàng! – Những
lời này khiến tôi toát mồ hôi, nếu nói trước mặt các nhân viên viên không sao,
nhưng trước những con người tài giỏi này chẳng khác nào dồn tôi vào thế bí? Tôi
nhìn danh thiếp của anh ta, tổng giám đốc chi nhánh công ty tại Quảng Châu của
Tập đoàn Kỹ thuật mạng Baba, La Thanh Tài. Tôi bật cười hai tiếng:
- La tổng, chuyện này tôi không dám nhận, các vị ngồi
ở đây ai cũng là nhân tài, tôi với Lâm Thăng bình thường trêu nhau vậy thôi.
Lâm Thăng mỉm cười:
- Khiêm tốn quá, tôi nói thật lòng đấy.
Tôi lập tức nói với người bên cạnh:
- Chẳng phải các cậu có rất nhiều vấn đề cần hỏi
sao, còn không mau nắm lấy cơ hội?
Bành Tiền Tiến là người đầu tiên đứng lên, đặt một
câu hỏi mà hắn đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời thỏa
đáng, lúc trao đổi danh thiếp, tôi nhớ có một người làm về thiết bị, nhìn kỹ lại,
là tổng phụ trách Bán hàng khu vực Hoa Nam của công ty trách nhiệm hữu hạn Thiết
bị điện Đông Môn Tử, Tôn Quốc Ấn. Tôi biết người làm về lĩnh vực thiết bị chắc
chắn là một cao thủ trong việc dùng người, rất muốn nghe kiến giải của anh ta,
nên chủ động nói:
- Có thể mời Tôn tổng giải thích được không?
- Được, không vấn đề gì?- Tôn tổng thoải mái đáp lời.
– Thế này nhé, tôi dùng một bức tranh để giải thích cho mọi người. – Nói rồi
anh ta vẽ một vòng tròn lên tấm bảng trắng sau lưng, trong đó viết một chữ “A”,
sau đó xung quanh lại vẽ thêm nhiều vòng tròn, trong đó lần lượt viết cấp trên,
cấp dưới, vợ, con, bố mẹ, đồng nghiệp, bạn bè, đối thủ. Ở cái vòng cuối cùng,
anh ta dừng lại một chút, viết hai từ: người tình. Quay người lại, anh ta nói với
Bành Tiền Tiến:
- Giả sử người cậu nói là “A”, xung quanh đều là các
mối quan hệ của “A”, những thứ bên trong vòng tròn cạnh “A” đều là các tình cảm
khác nhau của “A”, trách nhiệm, áp lực, tình thân, tình yêu, phẫn nộ hoặc là dục
vọng, trong thế giới này, không có ai là độc lập, tình cảm của anh ta ít nhất
cũng phải thuộc một trong số những loại trên, hơn nũa vòng tròn càng nhỏ, tình
cảm bao hàm trong đó càng mãnh liệt, ở đó tất nhiên sẽ có một lối thoát, không
phải anh ta không có, mà là anh ta chưa tìm ra. Cậu phải dùng kính lúp để phát
hiện ra nó, còn nữa, thậm chí cậu còn phải bồi dưỡng sở thích và hứng thú như của
anh ta, làm được điều này cậu sẽ trở thành người bán hàng xuất sắc.
Giữa chừng lúc đi vệ sinh, Cảnh Phú Quý tỏ ra khó chịu:
- Y như Lâm Thăng, toàn bộ giả dối, mặt người dạ
thú!
Tôi nói:
- Cậu xem Tôn tổng người ta nói hay như thế, nói từ
thực tế tới lý luận, không có gì là sáo rỗng, dù sao cũng là công ty lớn nên
không giống chúng ta, cậu phải học theo sở trường của họ, ít nhất cái diện mạo
lấp lánh bên ngoài cũng còn hơn vẻ lếch thếch của cậu.
Cảnh Phú Quý ừm một tiếng:
- Có điều cái gã họ Tôn đó nói về việc bồi dưỡng hứng
thú và sở thích rất đúng, mở đường cho tôi.
Tôi gật đầu:
- Thế mới đúng chứ.
Cuộc họp tiếp tục, Tôn tổng nói:
- Lý tổng, chúng tôi rất hâm mộ anh, anh cũng nói gì
đi.
Tôi vội vàng xua tay:
- Thế đâu được, mọi người là công ty tầm cỡ quốc tế,
toàn làm những vụ buôn bán hàng tỉ đồng, chúng tôi là công ty nhỏ, sao dám so
sánh.
Tôn tổng không buôn tha, nói:
- Nhưng không giống nhau, anh với Lâm tổng đều là
ông chủ, bọn tôi chỉ là làm thuê, một là đầu gà, một là đuôi phượng, áp lực và
phương thức tư duy không giống nhau, đương nhiên thu nhập càng không giống
nhau, đúng không, Lâm tổng? – Anh ta chuyển ánh mắt sang hướng Lâm Thăng, Lâm
Thăng lập tức tiếp lời:
- Đương nhiên là khác rồi, các người đều ra vào những
khách sạn năm sao đẳng cấp quốc tế, đi máy bay chỉ ngồi khoang hạng nhất, chúng
tôi ở khách sạn phải so đi so lại, chỗ nào rẻ hơn, đi máy bay cũng phải chọn
chuyến nào rẻ nhất, đương nhiên là khác rồi!
Một người phụ nữ có vẻ không nhịn được nữa:
- Hây a, bọn tôi tới đây có phải để nghe mọi người
khen ngợi nhau đâu, Lâm tổng, anh cũng đừng khiêm tốn quá, yên tâm, chúng tôi
không “chém” anh hôm nay đâu, các anh nói đúng không?
Điều này cô ta đã nói đúng, trước mặt đồng tiền và
thể diện, Lâm Thăng sẽ chọn cái thứ nhất, mục đích hắn nói câu này chỉ có một,
đó là tiêu ít tiền, hoặc là không mất tiền. Còn tôi chọn vế sau, thứ tôi muốn
là cả cảm giác và thể diện, còn về tiền bạc, hết lại kiếm, nếu không có tiền,
tôi vẫn phải giữ thể diện của mình, Tôn tổng tỏ ra vô cùng thành khẩn:
- Lý tổng, những lời tôi nói đều là thật lòng, chúng
tôi đi làm thuê nên áp lực chắc chắn không thể so sánh với anh, anh là cao thủ
bán hàng, tôi muốn thỉnh giáo một vấn đề, anh cho rằng việc bán hàng trong một
công ty có phải là quan trọng nhất không? Cảm nhận lớn nhất của anh khi làm nghề
này là gì? – Những câu nói trang trọng mà vẫn thể hiện sự chân thành khiến tôi
không thể không trở nên nghiêm túc, người khác đã coi trọng tôi, tôi không thể
không coi trọng chính mình.
Ánh mắt của mọi người nhất tề đổ dồn về phía tôi,
khiến tôi thấy ngượng ngùng:
- Chuyện này… Tôn tổng đề cao tôi quá, tôi không dám
nhận mình là cao thủ, nhưng miễn cưỡng có thể nhận là đã lăn lộn nhiều trong
nghề, còn về bán hàng, đối với những người dựa vào nghề này để kiếm bát cơm như
chúng tôi, đương nhiên là quan trọng nhất, tôi tin là với nghề của anh cũng vậy,
cái thời cứ thoải mái ăn của chùa đã qua rồi. Về bản chất của bán hàng… - Nói tới
đây tôi dừng một chút, nhớ lại cách lý giải của tôi về hai từ “bán hàng”, thế
là lại đem mớ lý luận này ra thao thao bất tuyệt một hồi, khiến họ gật đầu như
bổ củi:
- Đúng là tinh túy, Lý tổng, khâm phục, khâm phục.
Tôi chắp hai tay chào họ:
- Đa tạ, quá khen rồi.
Lúc ăn cơm, Lâm Thăng mở hai chai XO một lít rưỡi,
tôi gọi Cảnh Phú Quý đi cùng, mục đích là vì gần đèn thì rạng, hy vọng hắn nhiễm
được tí khí chất cao quý của đám người này. Tôn tổng nâng ly lên đi đến trước mặt
tôi:
- Lý tổng, tôi thực lòng khâm phục anh và Lâm tổng,
làm ông chủ công ty tư nhân không dễ dàng gì, tôi cảm thấy chỉ có làm một ông
chủ một công ty tư nhân mới có thể thể hiện được giá trị của một người đàn ông.
Trong “Quản Tử” có nói, sĩ nông công học thương, theo như thứ tự mà nói, thương
nhân xếp cuối cùng, địa vị xã hội thấp nhất, thương nhân dễ bị thương nhất, đây
là quan niệm mấy ngàn năm nay của Trung Quốc nên cũng có lý, nhưng xét trên góc
độ khảo nghiệm một người đàn ông, thứ tự này hoàn toàn nên đảo lại. Thế nên người
tôi khâm phục nhất chính là người làm ông chủ, ông chủ không phải ai cũng làm
được, tôi thực lòng kính anh một ly!