Trái tim ai chưa từng điên dại - chương 04a

Chương 4: Nhân vật quan trọng Triệu Hữu Tài

TRỤ CỘT CỦA KHOA MỸ

Thực ra trúng gói thầu của Khoa Mỹ không đơn giản
như tôi nói, tình hình phức tạp hơn bên Khoa Đạt rất nhiều.

Ba năm trước Phó Tổng của Khoa Đạt là Hà Đông Dương
đã đưa một vài người anh em thân tín ra ngoài lập giang sơn mới, kiếm một mảnh
đất ở thị trấn Trung Sơn gần Châu Hải nhất, thành lập công ty Khoa Mỹ. Họ chủ động
liên lạc với tôi, hy vọng tôi có thể cung ứng chíp cho họ. Khi đó điều hòa Khoa
Đạt đang bán rất chạy, lượng tiêu thụ của chúng tôi mỗi tháng lên tới khoảng một
triệu tệ, hóa đơn kéo dài tới ba tháng, tiền hàng đặt trước ba triệu, bên phía
Hồng Kông phải đặt một triệu tệ tiền đảm bảo, thêm vào đó là các chi phí thường
ngày khiến tổng mức vốn lưu động của chúng tôi phải cần tới năm triệu. Khi đó
thực lực của tôi còn chưa hùng hậu, đáp ứng được đơn hàng của Khoa Đạt đã khiến
chúng tôi cảm thấy khá vất vả. Quan trọng nhất là Hà Đông Dương rời khỏi Khoa Đạt
trong nỗi ấm ức, người của Khoa Đạt từng ngầm ám hiệu cho tôi biết rằng nếu
cung ứng hàng cho họ thì sẽ ngừng hợp tác, chiêu này chẳng khác nào tuyệt đường
lùi của tôi, vì vạn bất đắc dĩ nên tôi phải ra điều kiện với Khoa Mỹ:

- Muốn làm cũng được, trả trước năm mươi phần trăm,
hàng đến thanh toán nốt.

Phó Chi Bình khi đó là Trưởng phòng Mua hàng của
Khoa Mỹ cũng chẳng phải hạng vừa, lập tức sa sầm mặt:

- Hay là tôi trả hết cho anh trước?

Tôi biết là hắn đang chửi tôi, công ty vừa mới thành
lập, đang phải đi khắp nơi chạy vạy từng đồng, làm gì có chuyện trả tiền trước
cho tôi? Chuyện không thành đúng như ý tôi, hơn nữa tôi cũng không thua về lý:
Không phải tôi không chịu làm mà vì các anh không đáp ứng điều kiện của tôi.

Mà hồi đó Nam Hưng không thể nhảy vào Khoa Đạt, lãnh
đạo cũ của tôi, Triệu Hữu Tài vừa mới từ Cảnh Trình ra đã được ông chủ Vạn của
Nam Hưng chiêu mộ, chuyên để đối phó với Khoa Mỹ, ông ra nhân cơ hội này, ôm chặt
lấy chân của Khoa Mỹ không buông.

Đám người của Khoa Mỹ đúng là biết hành hạ người
khác, đất là do một nhà đầu tư tại thị trấn tặng, nhà xưởng mua lại với giá rẻ,
các thiết bị và dây chuyền đều là hàng cũ, không có tiền trả công nhân thì cho
họ quyền mua bán sau này, nhà cung ứng hứa là sẽ hợp tác độc quyền, hơn nữa, những
người của công ty đều là người ôm hoài bão nhưng bất đắc chí ở Khoa Đạt, nay họ
được thỏa sức tung hoành, thề rằng sẽ tiêu diệt Khoa Đạt, thế là họ càng làm
càng lớn, chiếm phần lớn thị trường của Khoa Đạt.

Tôi biết Khoa Mỹ vẫn còn canh cánh trong lòng về
hành động không trượng nghĩa của tôi, một năm trước tôi mặt dày tới gặp họ. Phó
Chi Bình lúc này đã là Tổng Giám đốc, sau một hồi vòng vo tam quốc, ném lại cho
tôi một câu đầy ý nghĩa:

- Anh vẫn đến đây hả?

Mặc dù đã là luyện đến độ đao thương khó đâm, nhưng
tôi vẫn phải cố mềm mỏng:

- Phó Tổng, đều là hiểu lầm, thực ra tôi cũng muốn
làm với Khoa Mỹ, tiền ai không thích kiếm, đúng không, chỉ là khi đó tiền vốn của
tôi không thể lưu chuyển được.

Phó Chi Bình cười nham hiểm:

- Nhưng tôi cũng có nói là ép anh phải kéo dài thời
gian thanh toán ra ba tháng đâu!

Mấy lần tiếp xúc đều không có tiến triển, thái độ của
Phó Chi Bình vẫn cứ lửng lơ khó nắm bắt, tôi muốn từ bỏ nhưng Cảnh Phú Quý nhắc
nhở tôi:

- Khoa Đạt giờ như lửa tàn trước gió, Khoa Mỹ là con
đường sống duy nhất của cậu, nguy hiểm đến đâu cũng phải đi. Sự việc sẽ có thay
đổi, ban đầu Hoàng Lực chẳng cũng phải khó chơi thế mà cậu vẫn giải quyết ổn thỏa
đó sao? Huống hồ việc buôn bán chỉ có lợi là trên hết, không có tình bạn và kẻ
thù vĩnh viễn, cậu sợ cái gì!

Những lời nói như kéo tôi ra khỏi vũng bùn, tôi vỗ
vai hắn, nói:

- Cậu bình thường chẳng được việc gì, vào lúc quan
trọng cũng thật thông minh.

Sau đó tôi còn tới nhà gặp Chủ tịch Hà Đông Dương,
bày tỏ thành ý của tôi, xin lỗi về việc năm xưa còn trẻ chưa hiểu chuyện, những
lời nói độ lượng của ông chủ Hà đã dập tắt mọi lo lắng của tôi:

- Chuyện đã qua cho qua luôn đi, gặp ai cũng làm thế
thôi, tôi hiểu mà. Chúng ta nhìn vào hiện tại, vào tương lai, hãy mang điều kiện
vượt trội nhất của cậu ra để cạnh tranh!

Tôi tin rằng ông ta không lừa tôi, nửa năm sau,
chúng tôi bắt đầu trao đổi hàng với khối lượng nhỏ.

Tình hình bây giờ đã thay đổi, Phó Chi Bình cứng cáp
nên tự mình làm riêng, ông chủ Hà muốn thoát khỏi những công việc lặt vặt nên mời
Lôi Anh Minh về làm Tổng Giám đốc. Tôi đánh giá lại tình hình này, tóm lại là
có lợi cho tôi, bởi vì ai mà không biết Nam Hưng vào được Khoa Mỹ là nhờ có Phó
Chi Bình, bây giờ hắn đi rồi, Lôi tổng tới, rất có thể ván bài sẽ phải chơi lại
từ đầu.

Nhưng vẫn còn rất phiền phức, Khoa Mỹ có một điểm
hoàn toàn khác với Khoa Đạt, Khoa Đạt là doanh nghiệp quốc doanh một trăm phần
trăm, chúng tôi thường áp dụng hình thức “thả con săn sắt, bắt con cá rô” – kiếm
một khoản tiền lớn, trả về một chút tiền nhỏ, chỉ vài phút là giải quyết được bất
cứ ai, nhưng Khoa Mỹ là doanh nghiệp tư nhân, chiêu này không mấy hiệu quả, ông
chủ kiểm soát rất chặt, các vị trí chủ chốt đều có cổ phần, mỗi người quản lý một
công việc, cái gì cũng phải rõ ràng, bởi vậy không ai dám nhận hối lộ từ nhà
cung ứng.

Nhưng Cảnh Phú Quý lại một lần nữa thể hiện trí tuệ
của hắn:

- Chỉ cần không phải toàn bộ là của mình, có những
người trong sáng cũng nhận, trong tối cũng nhận, ai tới là không từ chối.

Trong vấn đề Khoa Mỹ, điều khiến tôi đau đầu nhất
không chỉ là Lôi Anh Minh không rõ lai lịch mà còn có kẻ địch mạnh Triệu Hữu
Tài.

Miếng mồi béo bở của Khoa Mỹ có thể nói là một mình
Triệu Hữu Tài được xơi.

Triệu Hữu Tài vốn từng làm việc với tôi ở Cảnh
Trình, chỉ có điều kinh nghiệm của hắn dày dạn hơn tôi, từng là cấp trên của
tôi, một năm sau khi hắn lên làm Giám đốc Bán hàng khu vực Hoa Nam, tôi cũng được
thăng làm Giám đốc Bán hàng khu vực Hoa Đông.

Chỉ là gã này mặt chuột, quá tinh ranh, thậm chí là
quỷ quyệt, tôi, Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý sau ra làm riêng, hắn gặp chuyện,
không thể ở lại Cảnh Trình được nên phải đến Nam Hưng, ông chủ Vạn lập tức
phong cho hắn là Phó Tổng Giám đốc, phụ trách toàn Nam Hưng không dưới ba triệu
tệ, ông chủ Vạn cười rách cả mép, cuối năm thưởng hắn năm mươi nghìn tệ, lại
còn nâng kinh phí hoạt động mỗi tháng từ hai mươi nghìn lên thành bốn mươi
nghìn chỉ để mời người bên Khoa Mỹ đi ăn uống, chơi bời, đồng thời điều thêm
hai người nữa làm trợ thủ cho hắn để tăng thêm thực lực, Triệu Hữu Tài hiểu hai
người này ngoài mặt là trợ lý, nhưng thực ra là giám sát.

Ông chủ Vạn là người thế nào, thấy Khoa Mỹ có khả
năng phát triển tốt, trong lòng vui thầm, nhưng đồng thời cũng sợ mọi nguồn vốn
của mình nắm trong tay một mình Triệu Hữu Tài, lúc nào hắn nổi hứng lên mang ra
làm điều kiện uy hiếp, thậm chí lập công ty riêng thì có khác nào mình mang dao
ra tự giết mình? Chiêu này là một trong những sát chiêu mà các ông chủ thường
dùng.

Thực ra Triệu Hữu Tài rất cảm kích cái ơn của ông chủ
Vạn, con người hắn tuy khôn nhưng không xấu, chỉ muốn lập thành tích cho Cảnh
Trình thấy, chọc tức những kẻ từng đuổi hắn đi, nhưng ông chủ Vạn lại quá đề
phòng, thành ra lại khiến Triệu Hữu Tài nảy sinh tâm lý chống đối.

Thằng cha này có ưu điểm lớn nhất là khiêm tốn,
không khoe khoang, có mười nói một, không giống một số thương nhân khác, có một
nói mười, bốc phét lên tận trời. Mặc dù ai cũng biết Triệu Hữu Tài có mối quan
hệ rất sâu sắc với lãnh đạo cấp cao ở Khoa Mỹ, nhưng hắn không bao giờ khoe
khoang chuyện này, ngược lại còn rất thận trọng, cho dù là nhân viên lễ tân của
Khoa Mỹ thì ngày lễ tết, hắn cũng mang theo ít đĩa CD thịnh hành hay vé xem nhạc
hội làm quà cảm ơn, khiến ngay cả những nhân viên đó cũng trở thành tai mắt của
hắn, chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra ở Khoa Mỹ, hắn đều biết rõ như lòng bàn tay.

Thế nên tôi vẫn phải úy kị tên này vài phần, luận về
kinh nghiệm, quan hệ, năng lực, hắn tuyệt đối đều đứng trên tôi, hắn là trở ngại
lớn nhất trên con đường bước chân vào Khoa Mỹ của tôi.

CHƠI MẠT CHƯỢC CŨNG LÀ VIỆC CÔNG

Chưa đến tám giờ sáng, di động đã đánh thức tôi dậy,
mã vùng là 0532, từ Thanh Đảo gọi tới.

- Tiểu Phi, con có chuyện gì thế? Thanh Thanh bị tai
nạn xe mà con cũng không tới thăm nó! – Tôi ấn nút nghe, một giọng nói già nua
vang lên.

Tôi giật mình, bật lên khỏi giường:

- Bị tai nạn? Nghiêm trọng không? Bị thương ở đâu? –
Giây phút đó, mọi nỗi nghi ngờ tôi dành cho Thanh Thanh và gã gian phu của cô
đã bay biến hết.

- Không nghiêm trọng lắm, bị thương ở thắt lưng, chủ
yếu là nó sợ quá nên tinh thần không tốt lắm.

- Thế… Bố, vất vả cho bố mẹ quá, con sẽ giải quyết mọi
việc rồi về Thanh Đảo thăm bố mẹ ngay.

- Bố mẹ không cần con phải về thăm, sức khỏe rất tốt,
người con cần thăm là Thanh Thanh, vừa nhắc đến con là phản ứng của nó rất khác
trước đây, hai đứa con làm sao vậy? – Tiếng bố vợ có vẻ không vui.

- Con… Giữa bọn con không có gì đâu, chỉ là chút
xích mích nhỏ. – Tôi hơi căng thẳng, không biết Thanh Thanh đã nói “sự kiện ngủ
chung” ra chưa, cho nên cố lấy tĩnh chế động.

- Thế thì con nhanh lên một chút, tâm trạng của
Thanh Thanh rất tệ, bố với mẹ con thấy không bình thường. – Bố vợ không nói gì
nữa, chỉ có giọng nói là hơi lo lắng.

- Vâng ạ. – Tôi luôn miệng đồng ý, bước xuống giường,
xỏ dép vào rồi đi ra phòng khách, châm một điếu thuốc, tỉnh ngủ hẳn.

Thanh Thanh về tới Thanh Đảo, tôi có gọi cho cô ấy một
cú điện thoại, cô ấy không có nhà, tôi đoán cô ấy đi gặp gã sĩ quan quân đội là
bạn thanh mai trúc mã của mình, cho nên trong lòng tôi ghen tức lồng lộn, nhưng
ngay sau đó lại bị cuốn ngay vào những nỗi lo trong việc làm ăn. Nếu thực sự phải
ly hôn thì chắc chắn tôi sẽ nói rõ ràng với bố mẹ Thanh Thanh, dù sao hai người
họ vẫn đối xử với tôi rất tốt. Lần đó, khi cãi nhau với Thanh Thanh về chuyện
hai mươi tệ tiền boa, họ còn nói giúp cho tôi, tôi không thể lặng lẽ biến mất
khỏi cuộc đời họ như thế được.

Giờ đang là thời khắc quan trọng để giành được gói
thầu bên Khoa Mỹ, không thể qua loa, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải coi trọng.
Hơn nữa, việc này nối tiếp việc kia, đành phải giải quyết những công việc quan
trọng trước.

Sắp tan làm tôi nhận được điện thoại của Lộ Cường: bảy
giờ tối nay, khách sạn Hoa Tuấn, Dương Hồng Năng, ông chủ Hạ, không được đến muộn.
Thời gian, địa điểm, nhân vật đều phải đầy đủ.

Lộ Cường nghiện mạt chược, từng lập kỷ lục khi chơi
liên tục bảy mươi hai tiếng đồng hồ, hơn nữa hắn chỉ chơi ở nhà, không bao giờ
sang Macao chơi Poker, nói là chơi bài không có cái khoái cảm như khi được sờ
vào từng quân mạt chược. Hắn thường ở vào tình trạng một thiếu ba, thế nên hắn
toàn nhắn tin cho mấy người bạn mạt chược nói là ba thiếu một, khiến ai cũng mạo
hiểm vượt đèn đỏ để tới ngay “hiện trường”.

Tôi quen Dương Hồng Năng trên bàn mạt chược. Lộ Cường
giới thiệu, nói hắn là “người sành sỏi số một Châu Hải”. Ấn tượng sâu sắc nhất
về hắn là mái tóc được chải cẩn thận và vuốt keo bóng lộn, không chừa một sợi,
tưởng chừng có thể soi gương. Hắn đeo cà vạt màu sắc lòe loẹt quanh năm, cho dù
là mùa hè nóng đến đâu cũng phải mặc áo sơ mi, trên cổ tay là chiếc đồng hồ dây
xích bằng vàng to tướng, lúc nào cũng có một cái ví da cá sấu màu đen giắt túi
quần, kiểu cách ăn mặc và kết hợp vô tổ chức này khiến hắn cảm thấy rất thoải
mái. Lần đầu gặp nhau, hắn ném cho tôi một tấm danh thiếp, tự giới thiệu là
“làm điếm”. Tôi khựng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, “làm máy nén”. * (Trong
tiếng Trung, từ “điếm” và từ “máy” có cách phát âm giống nhau), Dương Hồng Năng
bật cười:

- Cùng nghề, cùng nghề.

Chức vụ của Dương Hồng Năng nghe rất kêu: “Chủ tịch
Hội đồng quản trị Công ty trách nhiệm hữu hạn Quốc tế Vạn Hải”, bên dưới là địa
chỉ và số điện thoại của các công ty chi nhánh tại Hồng Kông, Macao, Đại lục,
khiến người ta bất giác nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ. Sau đó tôi mới biết cái gã
này sở trường là nói khoác, giống như những gì hắn mặc, cái gọi là Hội đồng quản
trị chẳng qua chỉ là vài cổ đông nửa mùa, ngày thường không có việc gì làm thì
tới văn phòng của hắn uống trà chơi Poker, còn số điện thoại ở những công ty
con tại Hồng Kông, Macao nếu gọi sang không phải ông già thì là bà già nghe
máy, chắc là số điện thoại của nhà người thân. Tình huống này tôi từng gặp, một
năm chỉ cần cho một, hai nghìn tệ, họ có thể cầm điện thoại lên và nói: “Xin
chào, đây là Công ty trách nhiệm hữu hạn Quốc tế Vạn Hải”, sau đó bạn phải hỏi
thêm một câu, người kia sẽ nói:

- Thưa ngài, ông chủ chúng tôi đang đi công tác ở nước
ngoài, có chuyện gì hãy gọi thẳng vào số di động của ông ấy.

Dương Hồng Năng chỉ nói vài câu là tôi đã cảm giác
cái gã này với tôi có chung một sở thích nói bậy, ba trăm năm trước, chắc chắn
chúng tôi đã lén nhìn con gái tắm trong một gia đình nào đó. Cái cảm giác này rất
thích, có một lần uống rượu, hắn hứng lên, bất kể xung quanh có mấy người tính
tình hiền lành, lên tiếng trình bày về những điều tâm đắc trong “làm máy và cưa
gái”:

- Chúng tôi làm máy nén với cưa gái cũng giống như
nhau, ban đầu anh chỉ cần lắp đặt thử, chuẩn bị về kỹ thuật, dùng hay không
không quan trọng. Sau khi lắp xong, anh lại nói dùng vài chiếc thử xem thế nào,
tính năng ra sao. Khi nào cùng thử xong anh lại nói, lô nhỏ như thế không vấn đề
gì, chất lượng giá thành của chúng tôi đều không kém hơn người khác, vì sao
không sử dụng số lượng lớn hơn? Cưa gái cũng thế, anh xem nhé, ban đầu anh chỉ
có thể nói là hôn một cái, không làm gì khác. Hôn xong, anh lại nói, người đẹp,
anh thực sự quá yêu em, có thể sờ một cái không? Sờ xong anh lại nói, honey, chẳng
nhẽ em đành lòng không cho tình yêu của chúng ta đi lên cao trào sao? Các vị,
như thế chẳng phải là đã thành công rồi sao? Thử nghĩ xem, nếu ngay đầu tiên
anh đã hể hiện mục đích muốn "xử lý" đối thủ cạnh tranh thì ai còn
dùng máy của anh? Nếu ngay từ đầu anh đã nói ra mục đích muốn đưa con gái nhà
người ta lên giường, không những không đạt được mục đích mà anh còn bị người ta
chửi cho té tát, thậm chí là đánh cho tàn tật, các anh nói đúng không?

Những màn lý luận này của hắn được nói trên bàn rượu,
miêu tả vô cùng sinh động, mọi người bật cười ha hả, giơ ngón tay cái luôn miệng
khen:

- Cao, đúng là cao minh!

Hôm nay Lộ Cường rất may mắn, vừa mới chơi đã thắng
liền tù tì mấy ván, cười không ngậm miệng nổi, tôi chửi hắn có phải hôm nay máy
tính sẵn rồi nên mới lừa bọn tôi tới không, hắn nói đâu có, chắc chắn là các
người làm việc gì xấu xa mà chưa rửa tay. Dương Hồng Năng nói:

- Không đúng, đã ba ngày liền tôi không đụng vào đàn
bà rồi.

Lộ Cường quay đầu lại nhìn hắn:

- Cái gã này khiếp nhỉ, mới ba ngày chưa làm mà đã
thấy lâu rồi? - Sau đó hắn hỏi ông chủ Hạ nãy giờ vẫn chỉ hút thuốc lá, - Ông
chủ Hạ, anh là chuyên gia về tình dục học, anh nói xem bình thường thì mấy ngày
làm một lần.

Ông chủ Hạ là Dương Hồng Năng đưa tới, người huyện
Phủ Điền, Phúc Kiến, bao thầu cả khoa Tiết niệu Bệnh viện Hâm Quang, nghe nói
Khoa Tiết niệu của tám mươi phần trăm bệnh viện trên cả nước đều bị người của
người họ bao thầu hết. Bây giờ xã hội tiến bộ rồi, sức lực của nam nữ đều gia
tăng, chỗ đó dùng nhiều nên dễ mắc bệnh, bởi vậy việc làm ăn của ông ta vô cùng
tốt, hơn nữa bệnh gì cũng có thể trị được, trừ HIV. Cái ngành này phải nói là
siêu lợi nhuận, chỉ cần trị được bệnh thì có mang đầu họ ra chém, họ cũng sẵn
sàng, trị không được cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay. Ông chủ Hạ chỉ tốt nghiệp
cấp hai, nhưng tính tình thẳng thắn, rộng lượng, thua bạc cũng vẫn đòi thanh
toán tiền ăn, bọn tôi không cho, Dương Hồng Năng trêu ông:

- Để hắn thanh toán đi, ai bảo chúng ta đều là khách
hàng tiềm năng của hắn.

Lộ Cường nói năng lúc nào cũng rất thẳng thắn:

- Chuyện này tôi thà thua tiền cho anh ta chứ không
muốn làm khách hàng của anh ta đâu.

Dương Hồng Năng cười lớn:

- Phiêu bạt trên giang hồ, làm gì có ai không trúng
đao, đừng nói chắc chắn thế.

Nhân lúc nghỉ giải lao cho mọi người đi vệ sinh, tôi
hỏi nhỏ Lộ Cường:

- Tham gia đấu thầu có những người nào?

Lộ Cường nói:

- Chủ yếu là người phụ trách bên phòng Kỹ thuật và
phòng Mua hàng.

Tôi nói:

- Cái đó tôi biết, nhưng Lôi tổng có tham gia không?
- Theo như kinh nghiệm của tôi, lãnh đạo cấp cao nhất có tham gia hay không sẽ
liên quan trực tiếp tới quy cách đấu thầu. Lộ Cường cười:

- Chuyện này anh không phải lo, cứ giải quyết tốt
chuyện chíp mẫu đi đã.

Hắn nhắc tới cái này khiến máu nóng của tôi dồn lên:

- Kết quả bao giờ sẽ có?

Lộ Cường ngập ngừng một lúc:

- Ngày kia. - Sau đó không quên dặn dò thêm một câu.
- Sau này cái thứ đó nhớ giao tận tay cho tôi, hoặc là người mà tôi chỉ định, đừng
có giao cho thằng ranh Hà Tiểu Phóng ấy nữa.

Lộ Cường nghiêng người ghé sát miệng vào tai tôi:

- Con chíp mẫu của anh chắc chắn đã bị đụng tay đụng
chân vào, làm gì có chuyện năm chíp viết sai, hắn là người của Triệu Hữu Tài!

Chứng nhận kỹ thuật là bước đầu tiên để trúng gói thầu
của Khoa Mỹ, chuyện lúc trước tôi lo lắng cuối cùng đã xảy ra đúng như dự đoán,
sau chuyện đó tôi chửi Bành Tiền Tiến ngay trước mặt Cảnh Phú Quý một trận, hắn
ấm ức nói khi đó Lộ Cường đang họp, Hà Tiểu Phóng chủ động bảo Bành Tiền Tiến
là cứ giao cho hắn được rồi, tôi nghe thế càng điên tiết:

- Hắn bảo cậu đi... nhảy lầu cậu có đi không? Không
biết suy nghĩ.

Cảnh Phú Quý nói cái gã Lộ Cường này cũng chỉ đang lấy
lòng.

- Ai mà không biết mối quan hệ giữa hắn và Triệu Hữu
Tài cũng không bình thường, ăn hai mang là nghề của chúng nó rồi.

Tôi nói không lo được nhiều thế, tóm lại là do chúng
ta chưa làm tốt! Trong chuyện này, trở thành một kẻ không ra gì, tức mà không
nói ra được, oan cũng chẳng biết kêu ai, vừa tức vừa nóng ruột, lúc đi đường suýt
bị ngã.

Tôi luôn miệng gật đầu nói phải, lòng thầm cảm kích,
Lộ Cường thì thầm tiếp:

- Hàng mẫu mà không thông qua lần nữa là các anh mất
luôn tư cách đấu thầu đấy.

Tôi vỗ nhẹ vai hắn:

- Thế nên lần này ông anh nhất định phải giúp đỡ,
tôi sẽ ghi nhớ.

Lúc này, mấy người đi "xả nước" đã lục đục
quay về, mọi người bắt đầu thảo luận về kết quả của nửa trận trước, Lộ Cường và
Dương Hồng Năng thắng tiền, tôi thua chín nghìn hai trăm tệ, ông chủ Hạ thua bảy
nghìn tám trăm tệ, lúc này tôi bỗng dưng nhớ ra lời thở dài của Cảnh Phú Quý,
bèn hỏi ông chủ Hạ:

- Anh Hạ, chỗ tiền anh thua phải chữa cho bao nhiều
người mới kiếm về đủ.

Ông chủ Hạ bật cười hai tiếng, còn chưa kịp trả lời,
Lộ Cường đã nói:

- Anh đừng có thăm dò bí mật thương nghiệp của người
ta, tóm lại là anh không làm được cái nghề này, mau lên, mau lên, lãng phí thời
gian là tôi lại bớt cơ hội kiếm một nghìn tệ đấy!

Đúng lúc mọi người đang định chuyển ghế để chuẩn bị
cho trận chiến tiếp theo thì điện thoại của tôi đổ chuông, làm Lâm Thăng gọi tới:

- Anh có thời gian không? Tổng Giám đốc Tần muốn nói
chuyện với anh.

Tổng Giám đốc Tần tức Tần Xuân Vũ nữ chủ nhân của
công ty Thanh Quan, có mối quan hệ nhập nhèm với Lâm Thăng. Tôi nói:

- Anh bàn với cô ta là được rồi còn gì?

Lâm Thăng nói:

- Anh tới một chút đi, có tình hình mới.

Tôi nhìn đồng hồ, chín rưỡi tối, bèn đẩy mấy quân
bài ra:

- Thua hết đạn rồi, mà cũng có chuyện nữa, các anh
thay người đi.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3