Trái tim ai chưa từng điên dại - chương 03a
Chương 3: Cuộc chiến Khoa Mỹ
TṚN GIAO TRANH Đ̀U TIÊN
“Trận đại chiến” đã gần kề, tôi vứt bỏ hết
mọi nỗi hoài nghi về Lâm Thăng và Lưu Hân. Cần phải gặp Khoa Mỹ.
Lôi tổng đi Hồng Kông công tác chưa về, tôi
quyết định đi tìm Dương Hùng Vĩ của bộ phận Mua sắm trước.
Xe của tôi vừa vào bãi đỗ thì thấy một
chiếc Passat màu đen vội vã rời đi, vừa nhìn biển số xe tôi biết ngay
là xe của Triệu Hữu Tài bên công ty Nam Hưng, cái gã này lúc nào
cũng đi trước tôi. Tới dưới lầu, tôi móc điện thoại ra:
- Trưởng phòng Dương có thời gian rảnh tiếp
khách không?
Dương Hùng Vĩ nói:
- Ông chủ Lý đích thân ra trận, bận đến đâu
cũng phải tiếp.
Đây là tác phong quen thuộc của Dương Hùng Vĩ,
mặc dù người muốn mời hắn ăn cơm có thể xếp hàng dài cả ki-lô-mét,
nhưng hắn không làm cao, nói chuyện lúc nào cũng cười hỉ hả, không
bao giờ đắc tội với ai, ở điểm này hắn hoàn toàn khác với Hoàng
Lực. Có thể là vì cùng nghề nên ghét nhau, hắn rất coi thường Hoàng
Lực, nói cái đồ chó ấy nhìn bụng to như vậy, nhưng thật ra chẳng có
gì là thực, cả ngày chỉ biết bới móc khuyết điểm của người khác
ra chửi để thể hiện quyền uy, chưa bao giờ thấy hắn nói một câu nào
ra vẻ con người, đúng là đồ thùng rỗng kêu to.
Dương Hùng Vĩ là Trưởng phòng Mua sắm của
Khoa Mỹ, được ông chủ Hà đưa từ Khoa Đạt về, ngày trước hắn làm
việc chung một phòng với Hoàng Lực ở Khoa Đạt. Nửa năm trước, tôi
bắt đầu “kinh doanh” hắn, bày tiệc ở Đắc Nguyệt Lầu, giả vờ tình
cờ nhắc tới Hoàng Lực, không nói tốt cũng chẳng nói xấu, muốn thăm
dò mối quan hệ giữa hắn với Hoàng Lực, nhân tiện đưa ra hành động
tiếp theo. Dương Hùng Vĩ lập tức nói ra những lời như tôi vừa kể ở
trên, tôi dừng lại tại đó, sau này trước mặt hắn không bao giờ nhắc
tới Hoàng Lực. Bữa cơm đang vào hồi thân thiết thì tôi lấy ra một
chiếc thẻ vàng thẫm mĩ và một cái thẻ mua sắm nhét vào túi hắn,
nói là cả ngày anh phải làm việc bên ngoài vất vả, không quan tâm
được đến gia đình, chắc là vợ cũng có điểm không hài lòng, đây là
chút tấm lòng để anh xây dựng một gia đình hòa thuận. Dương Hùng Vĩ
tỏ ra thản nhiên, mặt vẫn mỉm cười, nhìn là biết hắn đã quá quen
với những hành động như thế này, lông mày hắn khẽ nhướn lên, nói:
- Lý tổng thật có lòng.
Một lần tôi xem tivi thấy người dẫn chương
trình phỏng vấn một doanh nhân thành công:
- Ông đã bao giờ hối lộ chưa?
Doanh nhân đó nói chắc như đinh đóng cột:
- Không, tôi chưa bao giờ, từng đồng tiền của
tôi đều là trong sáng.
Tôi lại nhớ tới một ông chủ khi đứng trước
tòa đã khẳng khái trả lời câu hỏi:
- Ông tưởng là tôi muốn sao? Ông tưởng là tôi
muốn hối lộ sao? Tất cả đều là bị ép. Tôi không biếu tiền, người ta
đâu có cho tôi việc làm? Đồ tốt thì nói là giá thành cao, không kinh
tế, đồ xấu lại chê không tiêu thụ được. Trở mặt như trở bàn tay. Nếu
muốn dùng thì tốt đẹp đủ đường, không muốn là đá ngay chẳng gì
kiêng nể. Bên B có ai là không hối lộ? Bên A có ai là không nhận tiền?
Nếu ai dám thề độc thì hãy lập tức đưa tôi đi bắn, tôi không cãi một
lời.
Quan tòa gõ búa ngăn ông ta lại:
- Đừng dùng những hiện tượng cá biệt xấu xa
trong xã hội để thoái thác trách nhiệm của mình. Việc nào ra việc
nấy!
Tôi rất khâm phục sự thẳng thắn của ông chủ
này, chỉ tiếc là ông ta không may mắn.
Có lúc tôi cũng vấn lòng tự hỏi, nếu đổi
lại là tôi, tôi có dũng cảm nói ra những lời tương tự hay không? Tôi
có nên có cảm giác tội lỗi hay không? Tôi hối lộ là sai, thậm chí
là có tội, nhưng ai sẽ đền bù cho tôi những tổn thất vì tôi không
hối lộ, còn nếu tôi không hối lộ, tôi có được coi là hình mẫu đạo
đức và được cả xã hội tôn kính không? Những câu hỏi này khiến tôi
thấy phiền não, suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu được.
Trong phòng họp, Dương Hùng Vĩ tiến hành phân
tích một hồi về tình hình quốc tế, từ cuộc khủng hoảng ở Đông Nam
Á, liên hệ sang dịch cúm gia cầm trên toàn thế giới, sau đó nói về
việc khởi động toàn diện thị trường cổ phiếu trong nước, sự thành
công của Lý Vũ Xuân cho tới sự xuất hiện thần kỳ như Tôn Ngộ Không
của Phù Dung tỉ tỉ, khi đang định phân tích tới cái thai của Tiểu S
là tác phẩm của ai thì tôi ngắt lời hắn:
- Trưởng phòng Dương đúng là nhân tài, bác
học đa tài, kiến thức phi phàm, Khoa Mỹ có một anh hùng như anh,
chẳng trách ngày càng làm ăn phát đạt.
- He he, quá khen rồi, không dám, chỉ là may
mắn chút thôi. Tiểu Phương của chúng tôi học về mậu dịch quốc tế,
vừa mới ở văn phòng Tổng về chỗ tôi một tuần, cô ấy mới là nhân
tài thực sự. - Dương Hùng Vĩ cười với cô gái ngồi cạnh.
- Đâu có ạ, tôi không dám, tôi mới học về mua
bán, so với Trưởng phòng còn như một tờ giấy trắng, sau này nhờ
Trưởng phòng chỉ giáo thêm! - Tiểu Phương nghiêng mặt nhìn Dương Hùng
Vĩ, giọng nói rõ ràng, nhưng trên gương mặt trắng ngần thoáng ửng
đỏ, sau đó quay sang tôi, - Cũng phải nhờ Lý tổng ủng hộ thêm nhiều
nữa.
Tôi mỉm cười, nghĩ bụng tờ giấy trắng thuần
khiết này chưa đầy tháng nữa sẽ lấm tấm vết “nám”, vết nhờ nhờ hay
là thậm chí là vết đen, cái nghề mua bán này không cần phải học
chuyên môn, giống như ở trường đại học có khoa Marketing nhưng chưa bao
giờ có khoa Mua sắm, ăn vài bữa cơm với nhà cung ứng, ra ngoài chơi
vài lần là mọi chiêu trò, mánh khóe sẽ học được hết.
Tôi nhận ra Dương Hùng Vĩ và Tiểu Phương không
cùng trên một chiến tuyến, cho nên ngoài mặt tôi vẫn phải giữ khoảng
cách với Dương Hùng Vĩ, không thể tùy tiện như gặp riêng được, thế
là tôi không bỏ qua cơ hội lấy lòng Tiểu Phương:
- Tiểu Phương, cô khách sáo quá. Hôm nào tôi
sẽ mới cô tới công ty tôi dạy học, để giảng về mấy thứ đại loại như
CIF, LC cho đám nhân viên nhà quê của công ty tôi, bọn tôi không hiểu gì
về những thứ này đúng là thiệt thòi quá.
Cảnh Phú Quý kinh ngạc nhìn tôi, tôi hiểu hắn
định nói gì, mấy hôm trước anh chàng thạc sĩ MBA tương lai Lâm Thăng
đã giảng rõ ràng những thứ này cho chúng tôi nghe, thậm chí còn tổ
chức một bài trắc nghiệm nhỏ. Cái gã này có lúc đầu óc như bị
đoản mạch, tôi không định mời cô ta tới dạy thật, mà chỉ đang tìm
một lý do để tiếp xúc thêm với cô ta, đây gọi là “người say mượn
rượu nói thật lòng”. Tôi mặc kệ Cảnh Phú Quý, tiếp tục nói với
Tiểu Phương:
- Việc đấu thầu lần này nhớ nương tay với
chúng tôi nhé, thịt của chúng tôi sắp bị Trưởng phòng của các cô
hong khô lên rồi. - Chiêu này đúng là một mũi tên trúng hai đích, vừa
là nói cho Tiểu Phương nghe, vừa là để cho Dương Hùng Vĩ sung sướng
trong lòng, Tiểu Phương chẳng phải từ văn phòng Tổng tới sao, nếu
những câu này truyền tới tai ông chủ, chắc chắn Dương Hùng Vĩ sẽ lập
tức được tăng lương, nói không chừng còn giành cả phần thưởng “nhân
viên xuất sắc” cuối năm nữa.
- Lý tổng là người thông minh tuyệt đỉnh như
thế làm gì có chuyện không kiếm ra tiền? Tiếng tăm của anh tôi đã
ngưỡng mộ lâu rồi. - Tiểu Phương cười cười nhìn tôi.
Những lời này như mật ong rót vào tim tôi, sau
đó tôi nói gì cũng không nhớ nữa, lúc ra khỏi cửa, tôi vẫn cúi đầu
không nói, Cảnh Phú Quý móc điếu thuốc đưa cho tôi, tôi ngẩn ngơ buông
ra một câu:
- Thông minh tuyệt đỉnh, câu này có xứng với
tôi không?
Cảnh Phú Quý nhìn sững tôi rồi bật cười:
- Người tệ tới mức sắp phá sản đến nơi còn
xứng với “tuyệt đỉnh thông minh”? Thế mà cậu cũng tin được!
Tôi hơi không cam tâm:
- Trong đám đàn ông bây giờ, chúng ta chẳng
phải vẫn được xếp vào độ tuổi như hoa như ngọc sao?
Cảnh Phú Quý nhổ một bãi nước bọt:
- Nhìn thấy chưa, đây chính là phản ứng của
tôi!
Tôi nhất thời nổi cáu, trong mắt cái gã này,
chưa bao giờ coi tôi là Tổng Giám đốc, nếu bình thường tôi cũng coi
như hắn đùa, không chấp nhặt với hắn, nhưng hôm nay không biết vì sao
tôi lại hơi nghiêm túc, bị hắn sỉ nhục như vậy, tôi sa sầm mặt quay
đi, Cảnh Phú Quý nhận ra chút không bình thường:
- Không vui à? Việc gì phải thế, vì một cô
bé?
Tôi không đếm xỉa gì đến hắn, ném thuốc
xuống sàn nhà, dí mạnh:
- Đi, tới Trung tâm Kỹ thuật! - Sau đó tôi chẳng
buồn nhìn hắn, bỏ đi một mạch.
Ở cầu thang, tôi gặp ngay Trưởng phòng Kỹ
thuật Lộ Cường, hắn ôm một đống tài liệu vội vàng đi ra ngoài, tôi
túm tay hắn lại:
- Tôi hỏi một câu, đã thử chíp mẫu chưa?
Hắn hạ thấp giọng:
- Có vấn đề lớn!
Tôi giật mình, còn định hỏi kỹ hơn hắn lại
nói một câu: “Triệu Hữu Tài vừa mới tới”, rồi chưa chờ tôi hỏi thêm
gì, đã giằng khỏi tay tôi, vừa chạy vừa nói:
- Tôi phải đi họp, liên lạc sau!
Quá trình mua bán của Khoa Mỹ là kỹ thuật
trước, bộ phận Kỹ thuật xác nhận sản phẩm mẫu đạt tiêu chuẩn rồi
mới bàn bạc điều kiện hợp tác liên quan tới số lượng, giá cả với
bộ phận Mua hàng. Vừa nãy trong phòng họp, Dương Hùng Vĩ nói chỉ
cần kỹ thuật không vấn đề gì thì của ai rẻ sẽ sử dụng của người
đó. Đây là chiêu mua hàng thường dùng, hắn đóng vai tốt, đẩy mâu
thuẫn cho người khác, nếu kỹ thuật không ổn cũng chẳng liên quan gì
tới hắn, trách nhiệm là của người khác, hơn nữa hắn lại rất biết
nói chuyện.
- Tôi cũng muốn dùng của bọn anh, nhưng nếu
không qua được ải kỹ thuật thì tôi cũng hết cách.
Một khi kỹ thuật OK rồi, hắn muốn dùng hay
không sẽ còn có những lý do khác nữa. Mặc dù phải thông qua kỹ
thuật trước, nhưng bộ phận Mua hàng không hoàn toàn là nghe lệnh bị
động, nếu thực sự muốn dùng sản phẩm của anh, họ cũng có thể sử
dụng cơ chế năng động, giống như kiểu dùng tác nhân bên ngoài thúc
đẩy tác nhân bên trong theo triết học:
- Giá của họ rẻ hơn, giao hàng nhanh, phục vụ
tốt, chất lượng sản phẩm đồng đều, có thể vừa dùng thử vừa xác
nhận. - Những câu này là câu họ vẫn thường nói.
Tôi quay người hỏi Cảnh Phú Quý chuyện chíp
mẫu là thế nào, tại sao ở điểm mấu chốt lại để xảy ra vấn đề.
- Chắc không có gì đâu, chíp mẫu là chọn mấy
con chíp tốt nhất rồi. - Cảnh Phú Quý cũng có vẻ nghi hoặc.
- Là ai gửi tới? Giao vào tay ai? - Tôi nói to
hơn, cau mày liếc xéo hắn.
- Bành Tiền Tiến mang tới, giao cho ai thì
không rõ.
- Cậu là Trưởng phòng mà làm ăn kiểu gì
thế? Thứ quan trọng như vậy lẽ ra cậu phải đích thân mang tới, tận
tay giao cho Lộ Cường chứ! - Cuối cùng tôi cũng bùng phát thực sự.
Cảnh Phú Quý vẫn như người mê, nhìn tôi một
cái, có vẻ không phục:
- Khi đó tôi còn bận việc khác, lát nữa sẽ
gọi điện hỏi lại thằng Tiến.
- Gọi luôn đi! - Tôi lại quát lên.
Cảnh Phú Quý nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ:
- Việc gì phải thế, Lý tổng, giận thế cơ à,
vừa nãy chỉ nói vài câu không hợp ý cậu thôi mà? - Hắn cũng không chịu
thua kém
- Đừng lôi chuyện đó ra, đây là công việc! -
Bị chạm đúng vào chỗ đau, tôi buột miệng phủ nhận, phủ nhận một
cách hợp tình hợp lý.
Công tâm mà nói, Cảnh Phú Quý có thể giữ
được mối quan hệ này với tôi bao nhiêu năm chủ yếu là vì tình bạn,
hoàn toàn không phải vì lợi ích huồng hồ khi chúng tôi quen nhau còn
là hoạn nạn chi giao. Nhiều năm lăn lộn trên thương trường, sự thực
tàn khốc đã khiến chúng tôi không thể không tin, khi lợi ích và tình
bạn, tình thân nảy sinh xung đột mà chỉ được chọn một thì chín mươi
phần trăm mọi người sẽ chọn lợi ích, mười phần trăm còn lại chọn
tình bạn, tình thân là vì lợi ích chưa đủ cám dỗ, không đáng để họ
phải hy sinh bạn bè. Giữa tôi và Cảnh Phú Quý sau này có xảy ra xung
đột như thế hay không, tôi không biết, cũng không muốn nghĩ, nhưng ít
nhất có một điều sẽ mãi không thay đổi, đó là hắn chính là người
đầu tiên tôi quen ở Quảng Đông, là người bạn tốt nhất và lâu nhất
của tôi. Tình cảm với Cảnh Phú Quý và Lâm Thăng.
Công việc đầu tiên của tôi khi từ Hồ Nam tới
Thâm Quyến là làm hành chính ở một công ty Đài Loan có tên “Doanh
nghiệp Phương Thị” - chuyên ngành tôi học ở đại học cùng với kinh
nghiệm làm việc ở Đại lục chỉ cho phép tôi làm việc này. Tôi với
Cảnh Phú Quý cùng ở trong một khu tập thể, chạy bán hàng, hắn chịu
không nổi cuộc sống nhàm chán, vô vị năm mươi năm nay ở cái cửa hàng
nhỏ nơi đầu thôn của gia đình hắn, thế nên mới tới Thâm Quyến để mở
mắt nhìn thế giới. Lần đầu tiên tôi biết hắn rất tình cờ, tối hôm
đó cả đám người chúng tôi đang ngồi xem tivi trong nhà, có một cặp
vợ chồng trẻ bị bà mẹ chồng chất vấn:
- Đã kết hôn ba năm rồi mà tôi vẫn chưa được
bế cháu nội. Thế là thế nào?
Người phụ nữ căng thẳng nhìn chồng, người
chồng thản nhiên:
- Mẹ, không phải là không thể có thai, mà là
giờ bọn con chưa muốn có.
Mọi người đều đang rất chăm chú theo dõi bỗng
dưng Cảnh Phú Quý phọt ra một câu:
- Ý là làm tình toàn đeo bao! - Ai cũng khựng
lại, sau đó bật cười nghiêng ngả. Gã này tuy nói năng thô lỗ, nhưng
lại nói đúng điểm mấu chốt. Dần dần tôi phát hiện ra chúng tôi có
chung sở thích: Thuốc lá và đánh bạc; một phần vì đều là những
đứa con xa nhà, đến đây hòng mong đổi đời, thế nên dần dần xích lại
với nhau.
Tháng đầu tiên lĩnh lương, tôi tới Bố Cát gặp
đồng hương, ở đó uống rượu tới nửa đêm, về đến Long Hoa đã không còn
xe buýt, đành phải đón tắc-xi, tài xế ra giá hai trăm tệ, tôi trả
một trăm năm mươi tệ. Trên xe, nhân lúc cao hứng, tôi gọi điện cho Thanh
Thanh, nói là rất nhớ cô ấy, sau đó luôn miệng nói là hy vọng sớm
được ở gần nhau, Thanh Thanh bên kia cũng rất phấn khích, nói được
nghỉ sẽ lập tức tới Thâm Quyến thăm tôi. Lúc xuống xe, tôi cầm hai tờ
một trăm tệ đưa cho tài xế, ông ta trả tôi một tờ năm mươi tệ, tôi cầm
tiền đi mua chai nước, ông chủ cửa hàng bảo tôi đó là tiền giả, tôi
giật mình, lập tức chạy ra thấy cái xe đó đang bắt khách, tôi lao ra
lý luận với ông ta, ai ngờ gã đó bắt nạt tôi vì tôi mới đến Thâm
Quyến, quyết không chịu nhận, còn dùng bộ đàm trên xe để gọi mấy
chiếc tắc-xi ở gần đó tới. Vụ cãi vã của chúng tôi thu hút sự chú
ý của mọi người, Cảnh Phú Quý khi đó đang ăn đêm với mấy người đồng
hương, thấy tôi, không nói lời nào đã cùng đồng hương cầm ghế xông ra.
- Bọn chúng nhìn người đấy, biết cậu uống
say lại mới đến Thâm Quyến nên trả cậu tiền giả. - Cảnh Phú Quý vỗ
vai tôi, tôi nói:
- Cảm ơn người anh em, bữa đêm nay tôi mời!
Cảnh Phú Quý kiên quyết không nghe, nói tôi
làm thế thật là coi thường người khác, cứ như thể bọn hắn giúp tôi
chỉ vì bữa ăn vậy. Tôi trở nên kích động:
- Thế được, tôi kính mỗi người anh em một ly.
Tình bạn của tôi với Cảnh Phú Quý dần dần
hình thành như thế, tôi nghiện rượu, bởi vậy tửu lượng hơn hắn rất
nhiều, nhưng hắn say mê thuốc lá và đánh bạc giỏi hơn tôi, ngày nào
cũng hút hết hai bao thuốc, bất kể loại gì, đánh bạc trò nào cũng
tinh thâm, mạt chược, tá lả, cái nào cũng giỏi, đi hát Karaoke toàn
đổi “Phấn đấu mới thắng” thành “Yêu bạc mới thắng”. Bộ quần áo đắt
nhất mặc trên người không quá một trăm tệ, tất và quần lót đều là
hành nhái mua ở chợ đêm với giá mười tệ cả bọc, nhưng khi đánh bạc
lại rất liều mạng, thua liền lúc cả nghìn tệ, cứ đến cuối tuần là
ngồi dính mông trước bàn mạt chược cả ngày cả đêm. Từ khi năm tuổi
hắn đã chơi bài, cộng trừ nhân chia đều được học trên bàn mạt chược
bên vệ đường ở quê, hơn nữa hắn tính nhẩm rất nhanh, kết thúc một
ván bài, ai thua bao nhiêu là hắn tính ra ngay, không sai một điểm,
khiến tôi mặc dù từng được học môn toán cao cấp cũng cảm thấy tự
hổ thẹn vì không bằng hắn.
Cũng cùng là tình anh em, nhưng so với Cảnh
Phú Quý, mối tương giao với Lâm Thăng truyền kỳ hơn nhiều. Tôi học đại
học ở Thượng Hải bốn năm, cũng giống như đa số những “người nhà quê”
khác, không có thiện cảm với Thượng Hải, nhưng số phận luôn biết trêu
ngươi người khác, người bạn củng trường đại học mà tôi gặp ở Quảng
Đông, sau đó đã trở thành người bạn đồng hành thân thiết nhất của
tôi, Lâm Thăng, lại chính là người Thượng Hải.
Hồi đó là cuối năm 1999, tôi lăn lộn mệt
nhoài ở Thâm Quyến, không những không kiếm được nhiều tiền như trong
tưởng tượng mà còn do nhiều lần đánh bạc bị người ta tố cáo, tôi với
Cảnh Phú Quý đều bị đuổi việc. Vì muốn chứng kiến khoảnh khắc
thiêng liêng khi Macao được trả về với Trung Quốc, hai người chúng tôi
chạy tới Châu Hải, xách theo chai bia tới đường Tình nhân để nhìn lên
vùng đất thiên đường, nơi bao nhiêu con người vẫn hằng khát khao, dệt
mộng một ngày nào đó cũng được tới nơi ấy tiêu tiền như rác. Ba
ngày sau, tiền đã tiêu gần hết, những việc như trộm cướp thì không
dám làm, bọn tôi đành ra sức tìm một công việc. Buổi tối nằm trong
một khách sạn ở Hương Châu để điền lý lịch, tôi gặp khó khăn với
cột “sở thích” và “sở trường”, từ nhỏ tới lớn, không biết đã điền
bao nhiêu lần, bây giờ tôi không muốn làm lại công việc hành chính,
muốn tìm một công viêc như nhân viên bán hàng nhưng không biết điền thế
nào mới được nhà tuyển dụng chú ý, cầu cứu Cảnh Phú Quý, hắn
nhấp một ngụm bia:
- Chuyện đó quá dễ, “sở thích” cậu điền
“đánh bạc”, “sở trường” điền “cưa gái”, chắc chắn sẽ thành công!
Tôi đạp hắn một cái, nói:
- Thế thì cái đồ chó cậu cũng chẳng ra gì,
“sở thích” là “cưa gái” và “sở trường” là “đánh bạc”! Chúng ta bên
tám lạng, người nửa cân.
Buổi sáng vừa ngủ dậy, hai người chúng tôi
đeo cái túi da mềm mại lên vai, len lỏi vào “chợ người” (“Chợ người”
là từ người Trung Quốc thường dùng để chỉ trung tâm môi giới việc
làm). Chợ người này không to, nhưng người đứng kín đặc, nói nó là
“chợ thịt người” cũng không ngoa, trong phòng nồng nặc mùi mồ hôi, tâm
trạng đẹp đẽ đêm qua bỗng dưng biến mất, nhưng vì “money”, mọi sự khó
chịu đều phải chịu đựng, cố gắng rặn ra một nụ cười, chúng tôi
chìa lý lịch ra cho người tuyển dụng, sau đó khiêm nhường trả lời
phỏng vấn, song kết quả duy nhất mà chúng tôi nhận được là “Về nhà
chờ tin tức!”. Hai ngày sau đó, mọi sự tự tin đã sụp đổ và biến
thành không chút hy vọng, hai chúng tôi bị hành hạ tới mức gần như
sức cùng lực kiệt, tới đâu cũng chỉ máy móc đưa hồ sơ, sau đó ngồi
trả lời câu hỏi mà mặt không chút biểu cảm, cứ như hai phạm nhân
phải ngồi tù mười năm, nhốt nhiều đến mụ mị cả đầu óc, cuối cùng
khi bước chân đến “Nơi tuyển dụng của Tập đoàn Cảnh Trình, Châu Hải”
thì chợ người cũng sắp đóng cửa.
Ở vị trí tuyển dụng của tập đoàn Cảnh
Trình có một nam một nữ đang ngồi, người nữ cúi đầu đọc báo, người
nam thì vắt chéo hai chân ung dung nhìn chúng tôi như nhìn mục tiêu săn
đuổi tiếp theo. Liếc qua lý lịch của tôi, mắt hắn sáng lên:
- Anh tốt nghiệp Đại học Hộ Giang ở Thượng
Hải à? - Tôi ừm một tiếng, hắn nói tiếp, - Khoa gì? Khóa nào?
Tôi hơi bực mình, chỉ vào tập hồ sơ trên bàn,
mặt không chút biểu cảm:
- Chẳng phải trên đó viết hết rồi sao?
- Khoa Chính trị quốc tế, khóa 88. - Hắn cúi
đầu lẩm bẩm đọc, sau đó ngẩng đầu lên, - Tôi hỏi anh, khoa anh có
phải có người từng tự sát không?
Vừa nghe thấy tin lá cải là tôi lập tức lấy
lại tinh thần, bao nhiêu buồn phiền quên biến. Tôi nói có chứ, bọn họ
đều ở nơi nào đó của Liêu Ninh, thằng cha làm con bé có thai, thế là
cả hai bị nhà trường đuổi học, hai đứa bèn nhảy xuống sông Hoàng
Phố tự tử nhưng không thành, kết cục là đành thất thểu bỏ về quê.
Nghe tôi kể một hơi chuyện đời tư của người
khác, cô gái đang đọc báo tỏ ra hơi khó chịu, người nam quay sang nhìn
cô ta, nói:
- Xem ra người này đúng là bạn cùng trường
của anh. - Sau đó hắn đứng lên chìa tay về phía tôi. - Làm quen một
chút, tôi là Lâm Thăng, cùng khóa với anh, khoa Kinh tế học.
Sau này Lâm Thăng kể lại, lần đầu tiên gặp
tôi, hắn không tin tôi học ở Hộ Giang, hôm đó trên người tôi là bộ
comple còn chưa xé mác, ca vát là loại kéo khóa, vừa nhìn biết ngay
hàng chợ, mái tóc rối bù và ánh mắt đờ đẫn, trong không khác gì
một dân công, hoàn toàn không giống một sinh viên từng học đại học
bốn năm, huống hồ bây giờ bằng cấp giả nhiều vô kể, bằng đại học
phổ thông một trăm hai mươi tệ, bằng đại học danh tiếng một trăm năm
mươi tệ, cần bao nhiêu có bấy nhiêu, cuối cùng hắn phải mượn tới câu
chuyện phong lưu từng nổi tiếng khắp trường để chứng minh tôi là
“hàng thật”.
Nhưng Cảnh Phú Quý khó khăn hơn, Cảnh Trình
yêu cầu bằng cấp phải từ đại học trở lên, mà Cảnh Phú Quý chỉ có
bằng trung cấp, tôi nói với Lâm Thăng là nếu đi cả hai người chúng tôi
cùng đi, còn không thì thôi. Lâm Thăng im lặng kéo tôi sang một bên:
- Anh bảo anh ta ra cửa đứng một lát, sẽ có
một bọn làm giấy tờ đến tìm, làm cái bằng đại học, dù sao việc
này tôi không nói cũng chẳng ai biết, nhưng nhớ nhé, chỉ làm cái
bằng đại học, vớ vẩn thôi, đừng làm bằng của trường mình, cái gã
đó chẳng giống tí nào, lại còn… - Câu cuối cùng Lâm Thăng không nói
ra, tôi hiểu ý hắn, nhưng đang ở vào tình thế cấp bách, tôi đâu có
nghĩ ngợi gì nhiều, trong lòng chỉ nghĩ cái gã này không những
trượng nghĩa mà làm việc cũng rất chu đáo. Mà thành hay bại cũng ở
phút này, ban đầu hắn chịu kéo tôi lúc khó khăn, giờ hắn lại nhân
sự kiện “ngủ chung” đẩy tôi một cái, dụng ý là gì? Ép tôi phải
toàn lực vào gói thầu Khoa Mỹ, hay là muốn đẩy tôi đi chỗ khác?
Lâm Thăng, anh đúng là… quá chu đáo rồi!
TRÁNH MẶT LƯU HN
Lưu Hân có ý với tôi từ lúc nào, tôi không
biết, có thể là từ khi pha trà.
Bình thường tôi thích uống trà Phổ Nhĩ, sáng
nào Lạc Lạc cũng pha trước cho tôi rồi đặt lên bàn, nhưng vì thời
gian tôi tới văn phòng luôn thất thường nên có lúc trà vừa pha xong,
nước quá nóng, lúc lại để lâu thành ra nguội ngắt, đặt biệt khiến
tôi khó chịu là cô ấy thích rót nước rất đầy, nước tràn lên cả
miệng cốc làm tôi hay đánh đổ ra ngoài. Vì việc này mà tôi đã nói
Lạc Lạc nhiều lần, nhưng cô ấy không thay đổi, trong lòng tôi thầm
mắng cô ta đúng là hạng vô dụng, dường như cô ta cho rằng nếu không
rót nước thật đầy thì chứng tỏ không trung thành với tôi vậy.