Tiên Luyện Chi Lộ - Quyển 4 - Chương 349

Chương 349: Đùa bỡn.

Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn
Sưu Tầm by: Kill_Loves --- 4vn

- Ngọc Phật Châu?
Trương Hằng vừa nghe danh từ này không khỏi sửng sốt. thẳm nghĩ chẳng lẽ mình lại bị lão hòa thượng Ngọc Đề kia lừa dối rồi?

Hai hòa thượng mặc áo cà sa đứng đối diện Trương Hằng đều có tu vi
tương đương Kết Đan Kỳ. tuy rằng cũng không bị Trương Hằng để vào mắt
nhưng là không thể trực tiếp bỏ qua bọn họ. Nơi đây là địa bàn của vạn
năm cổ tháp Ngọc Phật Tự. trừ nhân vật biến thái như Vũ Vô Cực ra, ai
đám tới đây giương oai?

Trương Hằng có thể bình yên phi hành ở
trên không Ngọc Phật Tự cũng đã xem như không tồi rồi, nếu đổi là một số
đại phái nhất lưu khác, một tu sĩ Nguyên Anh KỲ ở lại trên không môn
phái nhất định sẽ gây nên địch ý của đối phương.
- Tại hạ mới tới
Ngọc Phật Tự cũng không biết Ngọc Phật Châu là vật gì. Bản nhân mới tới
quý tự. vừa rồi được một vị cao nhân của quý tự chỉ dẫn. do đó mới tới
chỗ này.
Trương Hằng thản nhiên nói, đối với hai hòa thượng cấp bậc
Kết Đan Kỳ trước mắt hắn cũng không ra vẻ khách sáo cỡ nào, giọng điệu
rất là tùy ý.
- Thí chủ không có Ngọc Phật như vậy nhất định không
thể tiến vào Ngọc Lai Phong này. Đây là quy định của Ngọc Phật Tự. Thí
chủ xin cứ tự nhiên.
Trong đó một gã hòa thượng hơi lớn tuổi khẽ nâng tay với Trương Hằng. ý bảo tiễn khách, nơi đây không lưu người.
- Không ngờ Ngọc Phật Tự còn có quy định như vậy? Nhưng là một vị bằng
hữu của ta ở tại Ngọc Lai Phong, các ngươi dù sao cũng không thể để ta
một chuyến tay không chứ!
Trương Hằng có chút không vui cũng sẽ
không dễ dàng rời khỏi nơi này. Đồng thời trong đáy lòng hắn có chút ôm
giận đối với Bách Luyện đại sư: Tìm nơi nào không tìm lại ở nơi này.
muốn gặp người cũng phiền toái Như vậy,
- Chẳng lẽ thí chủ không biết quy định thu lưu người ngoài của Ngọc Phật Tự?
Một hòa thượng khác giống như nhìn ra cái gì. hỏi Trương Hằng.
- Quy định? Tại hạ không biết. Tại hạ lần đầu tiên tới Ngọc Phật Tự. không biết nơi này có quy định như thế nào?
Trương Hằng kinh ngạc trong lòng, mơ hồ cảm giác được Dường như mình lại xem nhẹ một số vấn đề thường thức.
- Ha hạ thì ra là thế. Không ngờ thí chủ không biết quy định của Ngọc Phật Tự. vậy tiểu tăng giải thích cho người một phen.
Thần sắc của hòa thượng lớn tuổi hơi dịu đi, nhìn ra Trương Hằng là một
kẻ gà mờ khuyết thiếu một ít tu chân thường thức, trên mặt mang theo Ý
cười thản nhiên:
- Mấy vạn năm quạ Ngọc Phật Tự ở Tu Chân Giới vẫn
đều ở vào một trạng thái trung lập. bình thường sẽ không hỏi thế sự.
Nhưng là Phật môn cổ tháp, căn cứ tâm tính siêu độ hồng trần, từ bi vi
hoài. Ngọc Phật Tự sẽ thu lưu một ít tu sĩ bị Tu Chân Giới đuổi giết
hoặc là một lòng hướng phật. Phàm là tu sĩ nguyện ý ở lại Ngọc Phật Tự
phải trải qua một phen khảo nghiệm, lĩnh một viên Ngọc Phật Châu sau đó
mới có thể tiến vào ở lại Ngọc Lai Phong. Sau đó, tu sĩ ở lại nơi này sẽ
được Ngọc Phật Tự bảo hộ. thế lực hoặc tu sĩ ngoại giới cho dù thực lực
cường đại tới đầu đi chăng nữa cũng đừng mơ xúc phạm tới một sợi lông.
- Mỗi một tu SĨ chỉ có một lần cơ hội lĩnh Ngọc Phật Châu, một khi
khách nhân rời khỏi Ngọc Lai Phong, Ngọc Phật Châu sẽ bị thu hồi, từ đó
về sau không cho phép dừng lại trong phạm vi Thiên Vân Sơn, hơn nữa cùng
không được Ngọc Phật Tự bảo hộ.
Nghe xong hòa thượng này giải
thích. Trương Hằng bừng tỉnh đại ngộ. không nghĩ tới Ngọc Phật Tự lại có
thể dùng phương thức này để thu lưu tu sĩ ngoại giới. Chẳng lẽ đây là
“Tích thiện hành đức” trong truyền thuyêt?
- Ngọc Phật Tự thật sự có thể thu lưu bất kỳ tu sĩ gì. cho dù là tu sĩ ma đạo cùng không ngoại lệ sao?
Trương Hằng có chút nghi hoặc hỏi.
- Không sai. Chỉ cần trải qua khảo nghiệm trong chùa, lĩnh Ngọc Phật
Châu, cho dù là đại ma đầu giết người vô số cũng có thể ở lại nơi này,
được Ngọc Phật Tự bảo hộ.
Trong đó một hòa thượng cười thản nhiên trong lời nói còn hơi mang một tia tự đắc:
- Là Phật môn cổ tháp, Ngọc Phật Tự có thể bao dung và tẩy rửa hết thảy ô uế trên thế gian.
- Tốt lắm, nếu đã như thế, ta cùng phải đi lĩnh một viên Ngọc Phật
Châu. Bởi vì Trương mỗ đang bị một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ma đạo đuổi
giết...
Trương Hằng làm bộ rất sợ hãi nói.
- Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ma đạo...
Vừa nghe lời ấy sắc mặt hai gã hòa thượng đều hơi biến đổi, nhưng lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Rất hiển nhiên, đối với “tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ma đạo” theo Như lời của
Trương Hằng, hai gã hòa thượng trước mắt vẫn còn có chút cố Kỵ.
-
Vậy thí chủ nhanh đi lĩnh Ngọc Phật Châu đi. Lúc trải qua khảo nghiệm
ngươi sẽ được bản tự bảo hộ, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ma đạo đích
thân tới cũng không dám giương oai Với Ngọc Phật Tự.
Hòa thượng lớn tuổi tự tin nói.
- Nhưng...
Trên mặt Trương Hằng lộ ra vẻ do dự.
- Thí chủ còn có khó xử gì sao?
Một gã hòa thượng khác tò mò hỏi.
- Nhưng... đuổi giết tại hạ là Nghịch Thiên Đại Ma tiếng tăm lừng lẫy,
không biết quý tự có thể cam đoan sự an toàn của tại hạ hay không?
Trương Hằng lại tiệp tục lừa đối. trong lòng ngấm ngầm vui vẻ.
- Cái gì! Nghịch Thiên Đại Ma?
Sắc mặt hai gã hòa thượng biến đổi mạnh, trên mặt mang theo vẻ cảnh
giác, thần thức tìm tới bốn phía nhưng lại không phát hiện trạng thái
khác thường gì.

Mấy năm trước Vũ Vô Cực đơn thương độc mã đánh
lên Ngọc Phật Tự cuối cùng còn có thể toàn thân trở ra. Uy danh của hắn
do đó truyền ca Tam Tinh Vực, trở thành nhân vật cùng cấp bảy tu sĩ
Nguyên Anh KỲ của Triệu Quốc.
- Lời này của thí chủ có thật không? Việc này tuyệt đối không thể nói giỡn!
Sắc mặt hòa thượng lớn tuổi ngưng trọng nói.
- Người xuất gia không nói đối. A Di Đã Phật...
Hai tay Trương Hằng hợp lại. con ngươi khép hờ làm bộ như cao tăng đắc
đạo. Nếu gọt sạch tóc trên đầu hắn, có lẽ thật sự có vài tia hương vị.

Tuy nhiên, khóe miệng Trương Hằng lộ ra vài tia trêu tức lại bại lộ ý đùa bỡn của hắn.
- Ngươi ngươi...
Hai gã hòa thượng giận dữ. hai tay run rẩy chỉ vào hắn lại cũng không
dám xuống tay Với hắn. Quy định của Ngọc Phật Tự vốn rất nghiêm khắc,
hơn nữa Trương Hằng nhìn qua cũng là cao nhân cấp bậc Nguyên Anh Kỳ. cho
dù cho bọn họ mười lá gan cũng sẽ không động thủ.
- Ha ha! Trương
mỗ ta một lòng hướng phật, Ngọc Phật Tự lại không thu lưu ta. A Di Đã
Phật, buồn thay buồn thay. Nếu phật không lưu ta, vậy ta đành phải bỏ
phật mà theo ma.
Thanh âm Trương Hằng rất lớn trực tiếp truyền khắp Ngọc Lai Phong.

Lập tức từ trong Ngọc Lai Phong này kéo ra vài chục đạo thần thức, trong đó còn có mười mấy đạo là cấp bậc Nguyên Anh Kỳ.
Những người này nghe được lời của Trương Hằng không ít người không kìm nổi cất tiếng cười to.

Những tu sĩ ở lại Ngọc Lai Phong vốn là muốn hình muốn vẻ, có chính có
tà có thiện có ác. hạng người tính cách vô thường nhiều như lông trâu.
Sở dĩ Trương Hằng đám ở nơi này trêu đùa hai gã hòa thượng Kết Đan Kỳ
cũng là kết luận Ngọc Phật Tự ở trạng thái trung lập ở Tu Chân Giới,
không hỏi thế sự.
Hơn nữa hắn là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đùa bỡn hai
gã hòa thượng Kết Đan Kỳ nhiều nhất là bị người khác nói là rỗi hơi.
Ngọc Phật Tự cũng không Bởi vì một chút việc nhỏ này mà đi đắc tội một
tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thực lực bất phàm.
- Chẳng lẽ thí chủ cố ý muốn tới Ngọc Phật Tự gây chuyện sao?
Sắc mặt hai hòa thượng sa sẩm xuống.
Trương Hằng cười mà không đáp. thần thức không ngừng đảo qua trên Ngọc Lai Phong.

Đúng lúc này từ một góc nào đó trên Ngọc Lai Phong bay ra một đạo độn quang màu đỏ. một Thanh âm sang sảng truyền ra:
- Trương đạo hữu. ta ở nơi này...
Trương Hằng liếc mắt nhìn, ha hả cười nói:
- Mục đích cuối cùng coi như đạt tới...

-o0o-

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3