Đại Boss cùng tôi vui buồn - Chương 13

Vừa ra khỏi cửa, cơn giận của tôi đã lập tức bốc lên.

Hùng hổ gõ cửa, Trúc Diệp nhanh chóng mở cửa, cười nịnh nọt:
“Nhan Nhan, mệt rồi hả? Đến phòng tớ ngồi chơi một lúc đi, tớ đấm lưng cho cậu.”

“Hôm nay dù cậu có cho tớ một trăm vạn cũng vô dụng, chuyện
này tớ đã quyết định rồi!” Tôi kiên quyết chống lại sự dụ dỗ.

Cô ấy thấy tôi không uống rượu mừng, lập tức trở lại bộ dạng
ngắm nghía ngón tay cái vừa mới sơn móng: “Thật đáng tiếc, vốn tớ đã viết xong
cái chi phiếu một trăm vạn…”

Tôi lập tức bổ nhào tới: “Tớ thu hồi lại những lời tớ vừa
nói!”

Lúc này cô ấy mới rút lại bàn tay trắng nõn, vỗ vỗ mặt tôi một
cái: “Đừng nằm mơ nữa!”

Sau đó cô ấy lần lượt giải thích tỉ mỉ mình đã lẻn vào thư
phòng như thế nào, rồi làm gì mà đánh vỡ cái cúp thủy tinh kia.

Bây giờ tôi mới biết thì ra đấy không phải chỉ là một chiếc
cúp thủy tinh bình thường, mà là một chiếc cúp Golf bằng thủy tinh.

Tôi nghĩ món đồ kia nhất định có ý nghĩa vô cùng quan trọng
với hắn, vậy nên hắn mới nổi giận như vậy, bèn bắt chước giọng điệu của hắn cảnh
cáo: “Sau này cậu tuyệt đối không được bước vào phòng anh ta, không được động
chạm linh tinh, nếu không thì không cần xét đến tình nghĩa nữa, chỉ có hai chữ:
Tuyệt giao!”

Nhưng rõ ràng tôi không có được sức uy hiếp như hắn.

“A, chưa chi đã bắt đầu bảo vệ rồi… Chồng cậu? Thật ra tớ đã
sớm nhìn ra cậu là đồ trọng sắc khinh bạn”. Cô ấy thích thú nhấn mạnh.

Mặt tôi bỗng dưng đỏ như mặt trời, vội vàng đứng lên.

Sáng suốt nhanh chóng mà chạy…

Nhưng khi trở về mới phát hiện, chạy như vậy hình như có gì
đó cần che giấu, giấu đầu hở đuôi…

= = Thật sự là thất sách.

Điện thoại được nối liền vang lên giọng nói phấn khích của Tả
San Hô: “Nhan Nhan à, biết gì chưa? Có người nói nhìn thấy chồng cậu đến quán
bar cùng một người đẹp đó, cậu phải quản chồng cho cẩn thận đấy.”

“… Tớ hỏi cậu một chút.”

“Chuyện gì? Địa chỉ cái quán bar kia sao?”

“Cậu có biết hồi mấy người Hướng Khôn từng tham gia một trận
đấu, rồi đoạt được một chiếc cúp Golf bằng thủy tinh không?

“Hả? Sao đột nhiên cậu lại hỏi vấn đề mang tính lịch sử này?
Đợi chút, tớ đi trang điểm đã.” Cô ấy không đợi tôi nói xong đã cúp máy bỏ đi.

Tôi vừa tắm rửa xong thì thấy điện thoại reo liên tục: “Có một
tin tức chắc chắn cậu không thích nghe…”

Tôi dùng một tay lau tóc, tai và bả vai kẹp lấy chiếc di động:
“Đừng lên cơn điên nữa, có chuyện gì thì nói đi”. Tôi cũng không biết vì sao
mình nhất định phải biết về lai lịch của chiếc cúp đó, có thể do câu chuyện đằng
sau nó.

“Chiếc cúp kia chỉ một mình chồng cậu có, lúc học Đại Học
năm 3 anh ta đã đại diện cho trường tham gia giải Golf, khi đó Golf cũng không
phổ biến lắm, nên cũng không có nhiều người biết chuyện.

Giải thưởng đó do anh ta và Dụ Hà cùng đoạt được, khi đó Dụ
Hà mới học năm nhất, theo đuổi Quan Ứng Thư nửa năm cuối cùng cũng trở thành bạn
gái đầu tiên của anh ta, sau đó Quan Ứng Thư cùng cô ta chơi Golf, hai người
trong trường học đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi.

Nghe cô ấy nói xong những tin tức hỏi thăm được ở chỗ Hướng
Khôn, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, Tả San Hô này lại muốn tiến hóa thêm rồi…
Không ngờ cô ấy lại có thể giảng giải đầy đủ một câu chuyện xưa cũ như thế = =

Chẳng lẽ cô ấy thực sự muốn từ biệt đảng Tiểu Bạch?

= =

Tôi trằn trọc không ngủ được, bèn kéo hai bức rèm cửa sổ
lên. Trăng nhô lên cao, trông như một chiếc đĩa ngọc to, chứa đựng toàn bộ những
chuyện buồn vui của trời đất. Yên lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát vạn vật,
ánh sáng trong sạch chiếu khắp mọi nơi, giống như một bàn tay ôn hòa hiền hậu,
thong thả xoa dịu mọi nỗi hận, nỗi đau trong lòng mọi người…

Trong bóng đêm yên tĩnh này, không hiểu sao tôi lại cảm thấy
rất nôn nóng.

Từ xưa đến nay Quan Ứng Thư đều thâm tàng bất lộ (Không biểu
lộ cảm xúc), bình thường khi tức giận cũng không biểu lộ ra ngoài, cùng lắm là
không kiên nhẫn thì nghiêm mặt mím môi, không thèm để ý đến người khác. Hắn
càng không có thói quen nổi giận, có thể do môi trường tạo thành, cũng có thể
do bản tính trời sinh đã thế.

Nhưng hôm nay hắn lại nổi nóng trước mặt tôi chỉ vì một chiếc
cúp. Đột nhiên khiến tôi có một cảm giác kì lạ, giống như thần tiên đói bụng,
hoặc một nhà sư không kiêng rượu thịt vậy.

Khoảng cách giữa hắn và tôi lại càng thêm gần…

Có lẽ đối với hắn, ý nghĩa của chiếc cúp này vượt quá những
gì tôi có thể dự đoán.

Đó là thời tuổi trẻ nhiệt huyết, tương lai xán lạn, là tuổi
xuân phơi phới của cuộc đời. Huống hồ bên cạnh lại có mĩ nữ như hoa, có lẽ
chính là thời khắc thoải mái nhất trong cả cuộc đời Quan Ứng Thư.

Tôi đột nhiên có chút tò mò về tuổi trẻ của Quan Ứng Thư.

Liệu có giống tôi luôn tích cực đề ra ý kiến với căn tin trường,
vụng trộm sử dụng cái bát nhiệt điện ở ký túc xá, ban đêm về trễ thì trèo tường
nhảy vào, lúc rơi xuống mặt đất lại đau khổ nhìn cái áo ngủ có hoa của cô quản
lí đứng ngay trước mặt…

Liệu có giống tôi trước kì thi luôn thức suốt đêm ghi chép,
làm phao, còn sách vở bình thường sẽ vĩnh viễn bị tạp chí và tiểu thuyết đè
lên…

Liệu có giống tôi luôn không muốn gọi điện thoại về nhà vì sợ
phải nghe lải nhải dặn dò đi dặn dò lại…

Đáp án khẳng định là không = =

Vậy những thời khắc rực rỡ từ trước đến giờ ấy, hắn dùng làm
gì?

Dấu vết duy nhất mà tôi biết lại là chiếc cúp vỡ kia, nó giống
như sao băng rơi xuống, không thể tìm được tọa độ.

Nhưng mà, tôi có tư cách đi tìm lời giải không?

Tôi không khỏi thở dài, hiện tại nếu không do tờ giấy kết
hôn kia trói buộc, hắn nhất định đã sớm vứt tôi ra ngoài…

Mà tại sao hắn lại đáp ứng kết hôn với tôi? Chẳng lẽ là vì ý
muốn của bác gái? Điều này không hề phù hợp với nguyên tắc của hắn.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3