Trọng sinh chu chỉ nhược - Chương 71 phần 2
Mạc Thanh Cốc đã sớm nghe Trương Tam phong giảng qua chuyện Quách đại
hiệp. Trương Tam Phong hiện giờ đã hơn trăm tuổi, là người hiếm hoi
chứng kiến cảnh chiến loạn ngày ấy còn sống đến bây giờ. Hắn không ngờ,
trong chốn giang hồ, bảo đao Đồ Long vô số kẻ tranh giành, hại Tam sư
huynh hắn trọng thương, Ngũ sư huynh mất mạng lại là tâm huyết của vợ
chồng Quách đại hiệp vì dân vì nước, không khỏi cảm thán cho Ngũ sư
huynh của hắn, tuy rằng không nói ra miệng.
“Phải vậy không? Ta mấy
ngày nay đều ngủ không yên, chỉ cảm thấy mình không tốt, còn lấy bí tịch
trong đao kiếm ra làm điều kiện, cũng chỉ vì lợi ích của bản thân, Thất
thúc, ta thực không tốt.” Ta kéo tay Mạc Thanh Cốc, cảm nhận theo động
tác hắn đang vuốt ve mái tóc mình, chậm rãi dựa sát vào ngực hắn, không
nói cho hắn biết chính ta cũng một lòng muốn tìm vật liệu tốt chế ra
binh khí, muốn tự tay tặng cho hắn đồ ta tự mình làm.
Mạc Thanh Cốc giống như không phát hiện ra điều gì, để mặc ta dựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói:
“Không
trách cháu, thật sự không thể trách cháu.Về sau có Thất thúc rồi, không
ai có thể bức cháu làm chuyện cháu không muốn. Nếu mệt, vậy hãy ngủ
đi.”
Chỉ Nhược gật gật đầu, ôm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt,
nguyên đang muốn nghĩ lại tâm tình hỗn loạn gần đây của mình một chút,
nhưng không ngờ lại bất giác ngủ say, trong giấc mơ thỉnh thoảng ngọt
ngào gọi tên Mạc Thanh Cốc, đôi lúc gọi hắn Thất thúc, đôi khi lại gọi
là Thanh Cốc, giống như đang trong một giấc mộng thật ngọt ngào, Mạc
Thanh Cốc say mê ngắm nhìn thân hình trong lòng đang mơ ngủ, trong mắt
hiện lên mê mang cùng mâu thuẫn, trầm tư hồi lâu, ngồi ngay ngắn không
nhúc nhích để Chỉ Nhược dựa vào thật thoải mái, tự hỏi rất nhiều, tìm
mãi cũng không ra đáp án, lâu dần cũng mơ màng ngủ quên, cho dù trong
lúc ngủ cũng không quên dùng áo choàng đem đắp lại cho người nàng được
ấm áp.
Sắc trời dần chuyển, đống lửa cũng dần lụi đi, trong sơn động
chuyển lạnh lẽo. Hai người đang say ngủ bất giác mà gắt gao dựa sát vào
nhau, cho nhau hơi ấm, thậm chí ôm chặt đối phương, dựa vào thân nhiệt
của đối phương mà sưởi ấm cho chính mình. Ta trong giấc ngủ say cảm giác
được hơi lạnh, cố gắng vươn mình tới nơi ấm áp, rốt cuộc cũng được vừa
ý, nếu ta khi tỉnh táo mà đối mặt với tình cảnh như vậy, không biết là
kinh hay hỉ nữa.
Chúng ta hai người đang ngủ say sưa, bỗng nhiên dưới
đất truyền đến âm thanh chấn động, chúng ta theo bản năng nhạy bén của
người luyện võ mà đồng thời cùng mở mắt, nhìn nhau một cái, còn chưa rõ
ràng mình đang trong tình huống như thế nào. Bỗng nhiên cảm giác mặt đất
hơi động, ta vội úp sát người xuống, cẩn thận nghe ngóng một hồi đồng
thời mở miệng:
“Có hai con ngựa đang chạy về hướng này, chở theo hai
người, một người hô hấp nặng nề giống như bị thương, một người hô hấp
rất nhỏ, tim đập vững vàng, hẳn là cao thủ.”
Ta nói xong nhìn hắn mỉm
cười. Trên tóc Mạc Thanh Cốc có vướng một mẩu nhánh cây nhỏ, ta giơ tay
lấy ra cho hắn. Mạc Thanh Cốc chăm chú nhìn ta một hồi, trong mắt tràn
ngập tinh hỏa, chậm rãi hạ đầu cúi sát xuống môi ta, ôm lấy thân hình ta
đè lên trên, áp sát vào người ta, có chút ngốc nghếch mân mê đôi môi
ta, cắn nhẹ, giống như hắn còn nhớ đến tư vị tối hôm qua, rất tự nhiên
dùng đầu lưỡi luồn qua hàm răng ta, cuốn lấy đầu lưỡi ta mà nhấm nháp,
thưởng thức.
Ta không biết làm sao để đẩy hắn ra, thân thể nóng rực
của hắn đặt trên cơ thể đang cảm thấy lạnh của ta, khiến cho ta cảm thấy
toàn thân hư nhuyễn, không tự chủ được mà bị cuốn theo đầu lưỡi hắn
đang chuyển động, toàn thân nóng bừng lên lợi hại. Chúng ta hai người
không ngừng cọ sát ép chặt vào thân thể đối phương, giống như muốn cùng
đối phương hợp lại thành một thể. Bàn tay Mạc Thanh Cốc cũng nhanh chóng
du động đảo quanh khắp thân thể ta.
Lạnh. Áo ngủ của ta cùng cái yếm
không biết đã bị hắn mở ra từ lúc nào, khi da thịt bóng mịn của ta áp
sát vào hắn, chúng ta đồng thời hít sâu thỏa mãn, càng thêm nóng nảy
cuốn chặt lấy nhau, đầu lưỡi hắn không ngừng dây dưa trên môi ta, phía
dưới một cái gì đó cưng cứng không ngừng du động chỗ đùi ta, ta bị cọ
xát lợi hại, cứ tưởng là nhánh cây hay gì đó, đưa tay xuống muốn đẩy nó
ra.
Đưa tay chạm vào rồi, mới phát hiện ra cái đó ở trong quần hắn,
ta lập tức hiểu được, tay giống như bị điện giật vội rụt trở về, cảm thụ
lồng ngực rắn chắc của hắn đang chuyển động ép sát vào trước ngực mềm
mại của ta, vật cứng rắn của hắn cũng bắt đầu giữa hai chân ta va chạm.
Hắn mê loạn hôn ta, tay lại hướng vướng bận duy nhất là cái quần cởi ra.
Ta
bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, không còn tỉnh táo nghĩ đến phải phản
kháng, mặc cho hắn thoát đi quần của mình, hắn cũng đem quần mình thoát
ra, mê loạn du động trên thân thể ta, vật cứng dài cực nóng kia cũng mấy
lần hướng đến nơi mềm mại của ta mà tìm đến, thăm dò, lại luôn luôn tìm
không đúng chỗ, thử vài lần vẫn không được, Mạc Thanh Cốc thần tình đỏ
bừng nhìn ta, ánh mắt vô thố cùng cầu trợ.
Ta cũng bối rối nhìn hắn,
kiếp trước tuy rằng ta có xem qua mấy cái tranh ảnh loại này, nhưng dù
sao bản thân ta cũng không có kinh nghiệm, biết làm sao bây giờ? Hắn
bỗng nhiên cúi xuống hôn ta như muốn vỗ về ta hết bối rối, tay hướng
phía dưới của ta tìm kiếm, ngón tay du động di chuyển khiến toàn thân ta
càng thêm nóng bức, lại đùa giỡn thêm mấy cái, ta chỉ cảm thấy bụng
mình đau xót, một dòng ẩm ướt chảy xuống, ta toàn thân vô lực mặc hắn
đặt mình dưới thân.
Mạc Thanh Cốc đã tìm thấy đúng chỗ, thử đặt vật
cứng rắn của mình hướng đến đó. Ta cảm giác được sẽ rất đau, muốn khép
lại hai chân đẩy hắn ra, không ngờ lại thành ra hai chân gắt gao quấn
chặt lấy thắt lưng hắn, cảm giác được huyết mạch của hắn nơi đó nhảy lên
rất nhanh, mặt ta lại càng thêm ửng đỏ, hắn cũng nhẫn nại không được
nữa, ôm chặt lấy ta vào ngực, phía dưới chậm rãi dùng sức, rốt cuộc cũng
đi vào được thông đạo nhỏ, chỉ dùng chút lực nữa thôi là đột phá đại
môn.
Ta ôm chặt lấy hắn, chỉ cảm thấy thực khẩn trương, nhớ đến trong
sách nói lần đầu tiên sẽ rất đau, hơi sợ hãi. Ngay khi Mạc Thanh Cốc
chuẩn bị tiến vào, bên ngoài bỗng nhiên vang đến tiếng vó ngựa dừng lại ở
một chỗ không xa, một giọng nam nghe rất quen nói:
“Triệu cô nương,
cô nghĩ phải làm sao đây? Chúng ta đã chạy suốt từ đêm qua không nghỉ
rồi, cô xem hai con ngựa này cũng đã không chịu nổi.”
“Ngươi chỉ biết
đến con vật chịu không nổi mà có biết con người sống chết ra sao đâu?
Hừ! Ta nói cho ngươi biết, vị hôn thê, nha đầu của ngươi và Tạ lão gia
tử mất tích không liên quan đến ta, ngươi cũng không tin, thật sự muốn
tức chết. Ngày đó cùng với ngươi cứu người nọ về, ta vẫn ở một chỗ dưỡng
thương, đây là ưu ái ngươi lắm mới giúp ngươi thôi.” Một giọng nữ quen
thuộc cười lạnh hai tiếng nói.
Ta và Mạc Thanh Cốc nghe mấy tiếng nói
chuyện đó mới tỉnh táo lại, chúng ta đang làm gì vậy? Vội đẩy đối
phương ra, vật của hắn ở trong cơ thể ta rút ra khiến cho thân thể ta
như mất hết sức lực, ngã xuống dưới. Mạc Thanh Cốc lo tiếng ta ngã khiến
cho người bên ngoài nghe được, vội ôm lấy ta, luống cuống tay chân nhặt
lại quần áo đem đến cho ta, chính mình cũng nhẹ nhàng mặc quần áo vào.
Ta
cúi đầu bối rối, vừa lo ngại lại cảm thấy buồn cười, cảm giác như đang
vụng trộm yêu đương, ngoại tình suýt nữa bị phát hiện, đương nhiên ta
không biết như chúng ta có tính là vụng trộm hay không nữa. Chờ ta đi
giày vào, Mạc Thanh Cốc mặt vẫn đỏ bừng nghiêm lại đưa cho ta lần lượt
từng thứ một, ta mặc xong xuôi hết, lúc ấy chúng ta mới thôi bối rối,
nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Ta nghe giọng bên
ngoài rất giống Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn, không biết hai người này qua
hai tháng làm thế nào mà lại đi cùng nhau được, nghĩ muốn đứng lên đi
ra ngoài xem, không ngờ mới đứng dậy, nơi giữa chân lại có chút đau đớn,
khiến cho ta thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Mạc Thanh Cốc tuy đang bối
rối nhưng vẫn chú ý đến ta, vừa thấy ta cơ hồ muốn ngã liền bước tới đỡ
lấy, ôm ta đến ngồi trên giường, chăm chú nhìn ta.
Ta bị hắn nhìn
chằm chằm, bối rối vô cùng, không biết hắn đang nhìn cái gì nữa. Hắn lại
bỗng nhiên như ngộ ra điều gì, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve lên đôi
môi ta bị hắn hôn đến sưng đỏ, rồi bỗng nhiên cúi sát tai ta nói:
“Chỉ Nhược, Chỉ Nhược, Chỉ Nhược, ta bỗng dưng thật thích gọi em như vậy. Em về sau cũng không gọi ta là Thất thúc chứ?”
“Thất…
Thất ca? Thanh Cốc? Hay là Mạc lang?” Ta vui mừng nhìn hắn, không dám
tin tưởng vào tai mình, sao hắn lại chuyển biến nhanh như vậy? Nhưng
không thể nghi ngờ, ta nghe hắn gọi tên ta bằng một kiểu ngữ khí khác,
thật sự vô cùng vui vẻ, nhịn không được lên tiếng trêu ghẹo hắn, trong
vòng tay ấm áp của hắn vươn tay ra vuốt vuốt tóc hắn, giúp hắn sơ gọn
lại vào trong Huyền Vũ quan.
Mạc Thanh Cốc không nhịn được tiến sát đến mặt ta, tay cũng giúp ta chỉnh sửa lại đầu tóc, giọng tràn đầy sủng nịnh:
“Cái này tùy theo ý em, nếu cảm thấy không quen thì cứ gọi là Thất thúc cũng được.”
“Vậy
ta gọi chàng là Thanh Cốc đi! Thất ca nghe cũng rất được nha, Bối sư tỷ
thích gọi Lục thúc là Lục ca, Lục ca đó, nghe thật tình tứ!” Ta nhỏ
giọng ghé sát tai hắn, buồn cười nhìn thân hình hắn khẽ run rẩy, vành
tai cũng chuyển sang đỏ bừng.
Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng gõ đầu ta một cái, vờ ra vẻ phẫn nộ:
“Bối
sư tỷ cái gì, sau khi trở về núi ta sẽ khiến em phải gọi nàng là Lục
tẩu. Thất ca? Chưa từng ai gọi ta như thế bao giờ, ta muốn nghe em gọi.”
“A! Vậy về sau sẽ gọi như thế đi. Chúng ta trước nghe xem Vô Kỵ và Triệu cô nương nói cái gì kìa!”
Ta
không ngờ Mạc Thanh Cốc lại chuyển biến nhanh như vậy, khiến cho ta hết
thảy đều không biết phải làm sao, đành nói lảng qua chuyện khác, trong
lòng vẫn kỳ quái. Mạc Thanh Cốc trước kia vẫn không phải vì coi ta như
cháu gái mà không tiếp nhận ta sao? Sao chớp mắt đã như vậy rồi? Sẽ
không phải vì nghĩ có da thịt chi thân nên phải phụ trách đấy chứ? Nghĩ
vậy, sắc mặt ta có chút khó coi.
Mạc Thanh Cốc sắc mặt nghiêm túc, còn thật sự nói:
“Quân
tử không làm chuyện mờ ám, càng không nên nghe trộm hậu bối nói chuyện,
không cần quan tâm đến bọn họ. mau đưa tay cho ta xem vết thương thế
nào rồi.”
“Yên tâm, khẳng định không có gì đáng ngại, thể chất của ta
vốn tốt mà.” Ta biết vết thương nhỏ như vậy, với thể chất của ta chỉ
cần ba ngày là lành lặn, bảy tám ngày thì ngay cả sẹo cũng không còn.
Bất quá nhìn ánh mắt hắn vẫn cố chấp, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp giơ tay
ra, trong lòng vì hắn quan tâm mà tràn ngập ngọt ngào.
Mạc Thanh Cốc
cẩn thận cởi mảnh vải trên tay ta ra, đau lòng nhìn, qua một đêm, vết
thương đã kết vảy lên da non, chỉ còn lại một vết như sợi chỉ đỏ, không
nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra tay bị thương, vừa lòng gật đầu, lại
bôi thêm thuốc cho ta lần nữa, băng lại xong nói:
“Khôi phục rất tốt. Hai ngày này em không được đụng đến nước, có gì cần thì ta sẽ giúp em.”
Ta
gật gật đầu, chui vào lòng hắn dựa sát vào, lỗ tai lại dựng đứng nghe
ngóng động tĩnh bên ngoài. Hai người kia đã nói được một hồi, Trương Vô
Kỵ đem lương khô ra chia cho Triệu Mẫn cùng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện,
lúc này, phía xa xa bỗng nhiên lại truyền đến tiếng bốn con ngựa đang
chạy. Trương Vô Kỵ nghe ngóng, nói với Triệu Mẫn:
“Triền núi này ở
phía sau núi, chúng ta cũng vì theo vết chân trên bùn mới đến được, đến
nơi này thì mưa lớn nên không thấy gì nữa, bốn người ngày mới sáng ra mà
đã tìm đến nơi hoang vắng thế này không biết làm gì, mong rằng không
phải là bọn Cái Bang.”
“Sao chàng không nghi ngờ ta liên thủ với Cái
Bang hại nghĩa phụ, tiểu nha đầu cùng cùng tiểu nương tử của chàng đi?
Chàng nghe xem hô hấp bốn người kia, gần như không có tiếng động, Cái
Bang làm sao có cao thủ như vậy?” Triệu Mẫn hờn dỗi nói, dù đang bị
thương nhưng vẫn chăm chú nghe ngóng, ta có thể nghe ra, mấy ngày trước
chắc hẳn chịu nội thương nghiêm trọng, hiện giờ tuy đã khá hơn nhưng
cũng chưa khỏi hẳn, nếu để lâu chỉ sợ có di chứng.
Mạc Thanh Cốc biến sắc, vẻ mặt khó xử, nói thầm bên tai ta:
“Người
đến là bốn vị sư huynh. Chúng ta hẳn là nên ra ngoài gặp bọn họ, nhưng
tối qua hai ta cùng ở chung một nơi thế này, bọn họ biết được có lẽ
không ổn.”
“Sao lại không ổn? Chúng ta không ra ngoài, bốn vị đại
hiệp chẳng lẽ không nghe thấy tiếng ngựa bên trong động này sao? Vạn
nhất con ngựa chỉ cần hí lên một tiếng, chúng ta vẫn phải đi ra ngoài.”
Ta cười khổ đáp, hiểu ý của hắn. Ta bị Diệt Tuyệt trục xuất, thanh danh
vốn không tốt lắm, nếu bị phát hiện có ái muội cùng Mạc Thất hiệp, chỉ
sợ bọn họ khó có thể chấp nhận cho chúng ta sau này ở bên nhau.
Mạc
Thanh Cốc cũng bất đắc dĩ thở dài, ôm ta đứng dậy, chỉ chờ bốn vị sư
huynh đi đến là ra ngoài gặp mặt. Ở hang ngoài, Trương Vô Kỵ không biết
là mấy sư bá của hắn, cứ tưởng là mấy cao thủ thần bí nào đó, hiện giờ
nghĩa phụ, biểu muội và Tiểu Chiêu đều mất tích, tự nhiên là vô cùng lo
lắng, chỉ cần có chút manh mối là sẽ đuổi theo đến cùng. Lúc này, vội
cùng Triệu Mẫn trốn phía sau mấy bụi cây, nghe mấy người kia nói chuyện,
nhất thời quên mất hai con ngựa của mình.
Tiếng bốn người đi đến càng lúc càng gần, chỉ nghe tiếng Tống Viễn Kiều nho nhã, từ tốn nói:
“Đêm
qua mưa lớn, Thất sư đệ cũng không đến khách điếm họp mặt với chúng ta,
nhất định là đội mưa cố đi tìm Chỉ Nhược. Ta trong lòng thấy không thỏa
đáng lắm, chỉ cảm thấy Thất sư đệ quá quan tâm đến Chỉ Nhược, Chỉ Nhược
bị Nga Mi trục xuất, lại mất tích, chúng ta đều lo lắng, nhưng Thất sư
đệ lo đến mức không để ý đến bản thân nữa, mới hơn nửa tháng thôi mà đã
gầy đi rất nhiều rồi.”
Ta nghe, thấy đau lòng, đưa tay lên vuốt ve
theo khuôn mặt của hắn, rõ ràng gầy đi rất nhiều, nói không nên lời. Bên
ngoài, Trương Vô Kỵ nghe xong lời này, không khỏi giật mình, hắn thời
gian này chỉ lo việc chiếu cố nghĩa phụ, Châu Nhi, liên hệ với Minh
giáo, mấy hôm trước lại không hiểu vì sao nghĩa phụ, Châu Nhi và Tiểu
Chiêu lại mất tích, hắn lo lắng vội vàng đi tìm, không hề biết tin Chỉ
Nhược bị Nga Mi trục xuất, mặt không khỏi tối sầm, mắt hiện lên vẻ áy
náy.
Triệu Mẫn ánh mắt chợt lóe, ẩn hiện vẻ oán trách, răng trắng
muốt cắn cắn đôi môi đỏ mọng nhìn Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ bị nàng
nhìn, mặt đỏ lên, trong lòng phát mê mang. Lúc này lại nghe tiếng Trương
Tùng Khê cười nói:
“Đại sư ca thương yêu Thất sư đệ nên cứ tưởng hắn
vẫn còn là một tiểu sư đệ năm nào, thực ra những năm gần đây tiếng tăm
của Mạc Thất hiệp đã rất vang dội trên giang hồ, đâu có phải như ngày
xưa. Hắn cũng không còn nhỏ lại chưa thành gia, cho dù có quan tâm đến
Chỉ Nhược hơn nữa thì cũng có làm sao? Đại sư huynh nghĩ sư phụ trước
đây nhất định phải đưa Chỉ Nhược đến Nga Mi để làm gì? Muốn học võ công
thì Võ Đang chúng ta còn mạnh hơn nhiều so với bọn họ, càng đừng nói đến
Chỉ Nhược có võ học và y thuật gia truyền, cần gì phải bái sư, chẳng lẽ
huynh chưa từng chú ý sao? Mấy năm nay, phàm việc liên hệ của Võ Đang
đến Nga Mi đều là Thất sư đệ đi, đáng tiếc Diệt Tuyệt sư thái phụ sở
thác, hồi ở trên Quang Minh đỉnh đệ chẳng thấy Diệt Tuyệt sư thái có nửa
điểm quan ái với Chỉ Nhược.”
Trương Tùng Khê nói lời này, ta và Mạc
Thanh Cốc mặt đều ửng đỏ, Mạc Thanh Cốc trên mặt lại tỏ ra nhẹ nhõm và
tràn đầy ý cười, vì mấy sư huynh đệ quan tâm đến hắn mà cảm động. Mà
Trương Vô Kỵ nghe thấy lại ngây người, hắn vẫn nghĩ Chỉ Nhược quan tâm
hắn, chiếu cố hắn, đối với hắn tốt như vậy là bởi vì trong lòng nàng có
hắn. Chỉ Nhược đối với hắn, giống như trăng sáng cao cao tại thượng,
khiến người ta mơ ước mà không dám tiếp cận, sợ rằng giống như bóng
trăng đáy nước chạm vào rồi mới biết là hư không. Hiện giờ nghe Trương
Tùng Khê nói thế mới biết được tính toán của Thái sư phụ, mới hiểu được
tại sao Thất sư thúc lại luôn che chở Chỉ Nhược như vậy, thì ra nàng về
sau sẽ trở thành Thất thẩm của hắn.
“Thực ra tiểu đệ không lo lắng
cho Thất đệ và Chỉ Nhược lắm, lấy võ công hai người thì hiện nay trên
giang hồ hiếm có người có thể làm khó được bọn họ, có lẽ Chỉ Nhược vướng
bận chuyện gì đó mới không trở về núi. Đệ chỉ lo hơn cho thằng cháu Vô
Kỵ, từ khi nó chia tay Thất đệ trở lại Trung Nguyên thì không biết đi
đâu rồi, mấy ngày trước lại truyền ra tin giao chiến với Cái Bang, không
biết vậy là sao nữa. Hiện giờ nó là giáo chủ Minh giáo, cây cả gió to,
không ít người có bụng muốn hại nó. Tuy Vô Kỵ võ công cao cường thật
nhưng lại là người quá ư trung hậu, đâu có biết chuyện giang hồ phong ba
hiểm ác, chỉ sợ lại rơi vào bẫy của kẻ gian thôi.”
Du Đại Nham lo
lắng nói, từ khi hắn bình phục trở lại, ngày ngày vẫn vì chuyện của Ngũ
sư đệ mà tự trách, sau lại mắt thấy Trương Vô Kỵ đã lớn, nổi danh giang
hồ, cũng đem giọt máu duy nhất còn sót lại của Ngũ đệ trở thành ruột
thịt mà yêu thương.
Du Liên Châu cũng lo lắng:
“Vô Kỵ bản tính
nhân hậu, tính tình ôn hòa, nhưng mấy ngày nay chỉ nghe được tin nó và
quận chúa yêu nữ kia dây dưa không dứt, hai người còn cùng nhau xông vào
một đà khẩu của Cái Bang. Tuy hiện nay Cái Bang đã xuống dốc nhưng tốt
xấu gì vẫn là bang phái lớn nhất của Trung Nguyên, chỉ sợ Vô Kỵ trúng
phải gian kế của yêu nữ kia. Thằng bé Vô Kỵ này tính tình quá nhân hậu,
lại đang thanh xuân trẻ tuổi, khí huyết phương cương, nếu bị yêu nữ kia
dùng sắc đẹp mê hoặc, chỉ sợ chớp mắt sẽ quên mất là quận chúa Thát tử
kia độc ác như thế nào.”
Ta và Mạc Thanh Cốc bất đắc dĩ ngồi bên
trong nhìn nhau, không biết bây giờ nên đi ra gặp bọn họ hay là tiếp tục
ngồi lì trong này, nghĩ đến cảnh bốn người kia cao hứng bàn luận mà các
nhân vật chính đều ở đây nghe thấy, thật sự dở khóc dở cười. Còn Triệu
Mẫn nữa, núp ngoài kia lâu như vậy, chẳng lẽ không phát hiện ra dấu vết
ta chặt cây bên ngoài sao? Mưa to nhưng dấu chân vẫn còn, nàng ở bên
ngoài rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, thực khiến người ta lo lắng.
Trương
Vô Kỵ núp sau đám cây vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt Triệu Mẫn,
thấy nàng dường như vừa giận vừa oán, có lẽ nghe Du Liên Châu nói nên
bực mình. Hắn nghe Du Liên Châu nói, nghĩ lại đêm đó bọn họ hai người ở
trong miếu Di Lặc, núp trong cái trống lớn, ngửi thấy mùi hương mê hoặc
của nàng, muốn hôn nàng, trong lòng rối loạn, không khỏi mắt đầy lửa
nóng nhìn chằm chằm Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn nhìn ánh mắt Trương Vô Kỵ, giống như đoán được hắn đang nghĩ gì, mặt cũng đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng:
“Ta là yêu nữ, hiện giờ chàng đã sa vào yêu thuật của ta, chàng có sợ không?”
Ta
và Mạc Thanh Cốc nghe một hồi, lại càng không dám ra ngoài, dù sao Mạc
Thanh Cốc cũng là sư thúc của Trương Vô Kỵ, lại nghe thấy hắn ái muội
với quận chúa Thát tử, tuy rằng tức giận nhưng cũng chỉ có thể chờ khi
không có ai khác mới giáo huấn được, dù sao Trương Vô Kỵ cũng là người
đứng đầu một giáo, vẫn cần có thể diện.

