Boomerang _ Yêu Thương Quay Về - Chương 20
Chiều hôm đó, Linh Nhi
cùng Ngọc Lam nằm dài dưới sàn nhà trải đầy báo. Thi thoảng hai đứa lại liếc
sang khuôn mặt lấm lem màu nước, hồ dán của nhau cười ròn rã.
Ánh nắng chiều dạn dĩ
nằm dài trên những mảnh giấy màu rải rác xung quanh hai cô gái.
Những chiếc áo pull, áo
sơ mi màu đủ kiểu dần hình thành dưới bàn tay nhỏ nhắn của Nhi. Mỗi lần cắt
xong một chiếc áo cô lại cúi mặt khẽ nở nụ cười hạnh phúc. Hàng lông mi cong
dài như hai chiếc quạt phủ kín đôi mắt to tròn. Vài giọt mồ hôi long lanh trên
vầng trán cao thanh tú.
Cô tỉ mỉ bôi một lớp hồ
vào mép giấy, ghép hai mặt áo lại với nhau rồi giơ lên ngắm nghía từ mọi góc
độ. Hí hoáy chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ nhất. Lại giơ lên “kiểm định chất
lượng”. Nhấn nhá, cách điệu một số chi tiết ở cổ áp, ống tay và thân áo. Cứ như
thế nhiều lần đến khi cảm thấy tác phẩm đã thật hoàn hảo mới đưa cho Ngọc Lam
để chuyển sang khâu “thiết kế”.
Ngọc Lam cố gắng trang
trí một cách tối giản nhất để tập trung sự chú ý vào màu hồng nổi bật và sự
“cắt may” cầu kì của Linh Nhi. Nhưng cũng quên thêm vào góc dưới bên trái của
những chiếc áo một chữ “L” thật bay bướm. Lam nói chữ cái đó vừa có nghĩa là
“love” vừa là “Linh Nhi” mà cũng có thể hiểu là “Lam” nữa. Nghe vậy Linh Nhi
liền đùa:
- Em chuyên nghiệp quá!
Nhìn giống hệt kí hiệu thêu tay của những chiếc áo đắt tiền đặt riêng từ Ý.
- Em thấy anh còn “yêu
nghề” hơn cả người làm ra những chiếc áo xa sỉ của Ý nữa.
- Bởi vì học chỉ chú
trọng vào chất lượng sản phẩm còn anh, đặt cả trái tim mình vào những chiếc áo
mà. Hi hi.
- Sến sú hết mức _ Ngọc
Lam bịt tay lắc đầu nguầy nguậy.
Thật ra, Linh Nhi đặc
biệt thích những lúc Phong khoác lên người màu hồng nhạt của chiếc sơ mi thanh
lịch hay áo pull trẻ trung năng động với những hình thù đáng yêu trên nền hồng
đậm. Người bình thường mặc áo hồng sẽ trở nên dễ thương, “baby” hơn nhưng Duy
Phong lại hoàn toàn ngược lại. Khi đặt sắc màu “nữ tính” ấy bên cạnh Duy Phong
sẽ càng làm cho vẻ lãng tử, đàn ông của anh nổi bật hơn bao giờ hết.
Trước đây, Linh Nhi vẫn
thường trêu: “Anh mặc áo hồng vì quá tự tin vào độ manly của mình đúng không”.
Những lúc như thế, Phong chỉ nhếch mép và bảo: “Không. Anh là gay nên mới thích
màu hồng”. Rồi anh sẽ phá lên cười khi nhìn thấy khuôn mặt méo xẹo của Nhi. Và
ngày hôm sau, Duy Phong vẫn sẽ tròng vào người một chiếc áo hồng khác.
Có lẽ Linh Nhi sẽ không
bao giờ biết được sở thích mặc áo màu hồng của Phong là bắt nguồn từ bản thân
mình. Ban đầu tủ quần áo của anh chỉ xoay quanh ba màu: xám, đen và trắng. Sau
một thời gian phát hiện ra gu thời trang tẻ nhạt của Phong, Linh Nhi đã mua
tặng anh một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn có cổ áo rất nhỏ, với đường may tinh
tế ôm khít vào cơ thể mà không hề tạo cho người mặc cảm giác bí bách, khó chịu.
- Anh đừng chỉ mặc những
chiếc áo có màu sắc u ám thế. Quần áo ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng đó!
Cuộc sống phải muôn màu, muôn vẻ mới được. Quần áo cũng vậy, thường xuyên thay
đổi màu sắc và kiểu dáng sẽ khiến con người trở nên vui vẻ hơn. Nhìn anh xem,
ăn mặc như một ông chú già ế vợ vậy _ Linh Nhi le lưỡi, lắc lư cái đầu.
Từ giây phút đó đối với
anh, Linh Nhi cũng giống như những chiếc áo sặc sỡ thổi vào cuộc sống của anh
một luồng gió mới mẻ, ngập tràn hạnh phúc. Cô chính là sắc hồng đáng yêu trong
cuộc sống vốn xám xịt cô đơn của anh.
Linh Nhi huơ huơ những
bản thiết kế của mình trước mặt Phong, khẽ hỏi:
- Anh nghĩ gì mà thần
người ra vậy?
- Không có gì.
Anh thở dài nhớ lại
những ngày tháng đã qua. Con người là loài động vật rất ích kỉ! Bản thân hiểu
rõ không thể đưa tay nắm lấy hạnh phúc nhưng cũng chẳng cam lòng buông xuôi.
Nếu chưa từng cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc thì có lẽ đã không ham hố đến vậy.
Cũng giống như người bị mù bẩm sinh, vốn không hề biết được ánh sáng mặt trời
đẹp đẽ, rực rỡ thế nào nên sẽ đương nhiên mà chấp nhận cuộc sống bao trùm bóng
tối. Trái lại, nếu có một ngày người đó đột nhiên biết cảm giác nhìn ngắm mọi
vật một cách rõ ràng sẽ dễ chịu thoải mái biết bao, nhận ra việc cố gắng tưởng
tượng ra thứ mình chưa từng tận mắt nhìn thấy là khổ sở méo mó đến nhường nào
thì nỗi đau khi một lần nữa bị tước đoạt thị giác là không gì sánh được.
Đánh mất Linh Nhi cũng
chính là là đánh mất thứ ánh sáng lung linh đẹp đẽ vừa loé lên trong cuộc đời
Duy Phong. Anh thậm chí chưa kịp tận hưởng thì cô đã vuột mất xa khỏi tầm tay.
- Em đừng cưa anh nữa.
Cũng đừng quà cáp gì cả. Anh có người yêu rồi! _ Phong chợt thở dài, anh cố ý
nhấn mạnh câu cuối cùng.
- Thì sao? Anh từng nói
với em chuyện đó không quan trọng mà. Thử hỏi lại bản thân mình xem anh có thực
sự yêu cô ấy không.
- Im đi! Không phải
chuyện của em! _ Duy Phong quát lên.
- Anh nghĩ làm thế này
em sẽ từ bỏ sao? Đừng đánh giá em thấp như vậy, Duy Phong à. Anh biết rồi đấy,
đồng ý hay không anh có quyền quyết định nhưng cưa anh là việc của em!
- Nếu em thích lãng phí
thời gian với một thằng như anh, thì tuỳ.
- Ngày mai em sẽ mang
thứ khác đến.
Linh Nhi buông một câu
nói nhỏ nhưng vô cùng kiên định. Bóng dáng nhỏ bé của cô nhanh chóng khuất sau
những tấm đệm thể dục màu xanh lá cũ kĩ.
Duy Phong chăm chú nhìn
những chiếc áo màu hồng nhỏ xíu Nhi đặt lại bên bậc thềm cạnh nhà vệ sinh nam.
Giọng nói trẻ con của cô bỗng như vang lên bên tai.
- Phong à, sau này em sẽ
tự tay may áo cho anh nhé! Em sẽ khiến tủ quần áo của anh ngập tràn màu hồng.
Hi hi.
- Hâm! Anh có gay đâu mà
cái gì cũng hồng.
- Con trai mặc màu hồng
rất đẹp mà. Em rất thích!
- Kiếp trước em là lợn
hả. Từ đầu tới chân cái gì cũng hồng _ Duy Phong cười cợt.
- Em mà là lợn thì anh
là đồ con bò! Hứ. Bò lố bịch học đòi mặc áo hồng _ Linh Nhi chun mũi chỉ trỏ
chiếc áo trên người Phong.
Những chuyện cũ anh vẫn
nhớ rõ như một thước phim dài tập, bất cứ lúc nào cũng có thể tua lại những kí
ức hạnh phúc đã qua. Chỉ có điều tiếng cười nói vui vẻ ngày nào dường như đã
trở thành kỉ niệm bị bỏ quên ở một thế giới khác. Rất xa xôi.
Vầng thái dương đã bắt
đầu thiêm thiếp ngủ. Bóng tối bất ngờ vây lấy Duy Phong. Nụ cười nửa miệng cố
hữu cũng trở nên mờ ảo, nhuốm màu đau thương.
Những ngày tiếp theo,
Linh Nhi nghe lời khuyên của Ngọc Lam và Bảo Anh chưa vội tặng quà Duy Phong.
Bảo Anh nói, nếu cô chỉ biết mang đến những món quà hay ho thú vị thì chẳng thể
khiến Phong lung lay được. Có tỏ ra thích thú cũng là thích vì được nhận quà
thôi. Linh Nhi thấy cũng có lí bèn tạm dùng kế hoãn binh, chờ xem động tĩnh của
địch.
Ngọc Lam lại gợi ý cô
nên nói chuyện nhiều hơn với Phong để bồi đắp tình cảm nên mỗi ngày Nhi đều gửi
đi một tin nhắn dù chẳng lần nào có tin trả lời. Linh Nhi chán nản kể lại
chuyện này cho hai cô bạn. Ngọc Lam và Bảo Anh liền tò mò mượn điện thoại của
Nhi để đọc trộm tin nhắn. Linh Nhi chỉ không ngờ cuối giờ học hôm đó hai người
lại bẽn lẽn thú nhận:
- Xin lỗi chú. Nhưng bọn
anh…lỡ đọc tin nhắn của chú với Phong rồi _ Bảo Anh bối rối liếc Nhi.
- Không sao. Cũng chẳng
có gì đặc biệt. Toàn anh độc thoại thôi _ Linh Nhi cười xuề xoà.
- Không. Vấn đề là…
- Em nói thật, anh đừng
giận nhé. Tin nhắn của anh sến quá! Nó không trả lời là phải _ Ngọc Lam cướp
lời.
- Tại anh không biết nói
gì. Ngày nào cũng phải lảm nhảm một mình cũng muốn phát điên! _ Linh Nhi mím
môi.
- Nhưng chú bỏ ngay cái
kiểu “đưa tay lên bầu trời em muốn viết lên ngàn lần chữ yêu..để dành cho anh”
đi nhé. Anh nghe mà còn nổi hết da gà.
- Anh cũng bỏ mấy cái
icon cute cho em nhờ. Đừng có mà “ăn cơm đi nhé..đừng hút thuốc nhiều quá..dạo
này nhìn anh gầy lắm đó >o<”. Ngắn gọn xúc tích “ăn chưa” hoặc “hút ít
thuốc thôi” là được. Mà gọi điện trực tiếp thì càng tốt.
Linh Nhi bị hai cô bạn
giảng giải một hồi chỉ biết xịu mặt gật gù. Vì cô sợ lỡ phản ứng thái quá sẽ
mất đi quân sư đắc lực và cũng không biết nhờ vả ai mấy chuyện vẽ vời, quà cáp.
Bảo Anh không để tâm đến
thái độ nhẫn nhịn của Linh Nhi, vẫn thao thao bất tuyệt rằng cô sến rện quá thế
nào Duy Phong cũng sợ mà chạy mất. Rồi cô bạn đột nhiên búng ngón tay như vừa
phát kiến ra điều gì.
- Chúng ta phải tấn công
từ nhiều phía. Muốn chiếm được thành trì phải đánh cả những vùng lân cận nữa.
Chú cần lôi kéo thêm vài đồng minh từ đám bạn của nó.
Khi đó, Bảo Anh rất tự
hào về tài năng “mưu lược” của mình mà không biết rằng câu nói đó đã kéo đến
cho Linh Nhi không ít rắc rối, phiền hà sau này.
Hôm nay, Linh Nhi cùng
bố mẹ đi tiếp một ông khách người Tàu tại nhà hàng lẩu nấm. Ban đầu Linh Nhi
không muốn đi nhưng vì ông khách tỏ ra khá thân thiện và có lần sang Trung Quốc
chơi ông ta đã thiết đãi rất thịnh tình nên cô ngại từ chối.
Nhà hàng lẩu nấm là một
biệt thự cổ được xây dựng từ thời Pháp trên con phố Phan Đình Phùng rợp bóng
cây. Thiết kế bên trong hầu như vẫn giữ nguyên trạng vẻ cổ điển, đậm phong cách
Tây Âu. Nền gạch lộ rõ vẻ cũ kĩ mài mòn của thời gian. Những dãy bàn ghế gỗ gợi
ta nhớ đến những ngôi nhà cổ từ thế kỉ trước. Tường nhà sơn màu be đơn giản
nhưng cũng không kém phần thanh lịch. Hai bên treo vài bức vẽ về những thiếu nữ
quí tộc xưa. Những bức vẽ rất có hồn, thậm chí là giống hệt ảnh chụp. Khiến
Linh Nhi khi nhìn vào đôi mắt những nhân vật ấy có cảm giác như cuộc sống của
thời kì xa xưa đang được tái hiện lại một cách chân thực.
Ông khách Tàu có vẻ rất
hài lòng với chỗ này. Cứ liên tục cười nói. Tất nhiên là nếu không có chú phiên
dịch ngồi cùng, Linh Nhi cũng không thể đoán được ông ta muốn ám chỉ điều gì
qua chất giọng Quảng Đông đặc sệt ấy.
Điện thoại của Nhi rung
lên khi cô vừa hoàn tất nụ cười cảm ơn với chị phục vụ xinh xắn vì đã múc thêm
nấm vào bát mình. Một dãy số lạ với nội dung tin nhắn ám mùi thuốc súng: “Bạn
đang cưa chồng tớ à”. Nó thậm chí không phải câu hỏi mà gần như một lời khẳng
định.
Linh Nhi bật cười tưởng
tượng ra cái cách cô gái lạ mặt này nhấn mạnh vào chữ “chồng” giả sử hai người
đang nói chuyện trực tiếp. Nhi bình tĩnh hỏi lại: “Bạn là người yêu Duy Phong”.
Chủ nhân của số điện thoại dài dặc (có vẻ đang sử dụng sim rác) tức khắc trả
lời: “Ừ. Tớ là Lan Chi. Vợ của Phong”. Cô gái lần thứ hai nhấn mạnh vào cái
quan hệ mà cô định nghĩa là “vợ chồng” như thể họ đã có tờ giấy chứng nhận của
pháp luật vậy. Linh Nhi thờ ơ đáp: “So what[1]”.
Lan Chi: “Bạn nên dừng
ngay cái trò cưa cẩm chồng tớ đi. Đừng làm phiền Phong nữa. Anh ấy không thích
bạn đâu”.
Linh Nhi: “Cưa Duy Phong
hay làm gì anh ý thì cũng là chuyện riêng của tớ. Và Phong có không thích hay
ghét tớ cũng chẳng cần bạn phải làm người phát ngôn hộ”. Cô bắt đầu tỏ thái độ
khó chịu. Không để mình bị lép vế trước cô gái kia.
Lan Chi: “Tớ nói thật
bạn đừng làm phiền Phong nữa. Nếu không tớ không để yên đâu”.
Linh Nhi: “Không để yên?
Không để yên thì bạn định làm gì?”.
Lan Chi: “Bạn thích như
nào?”.
Linh Nhi thấy Chi cũng
biết điều chứ không phải loại con gái ưa làm to chuyện, khóc lóc ầm mĩ rồi nhảy
xổ đến đòi đánh nhau. Nhi đắn đo một lúc rồi soạn một tin nhắn nhẹ nhàng hơn nhưng
vẫn tỏ ra kiên quyết không từ bỏ: “Ngoài chuyện ngừng cưa Duy Phong thì bạn
muốn sao cũng được”.
Lan Chi sững sờ trước
câu trả lời của Linh Nhi. Cô vốn nghĩ Nhi sẽ làm căng hơn hoặc ít nhất cũng
dùng vài lời lẽ khiêu khích kiểu như “Thích gì thì chiều” nhưng cô ấy lại có
chút nhẫn nhịn dù vẫn không chịu buông tay Duy Phong. Lan Chi cố dịu giọng:
“Phong có vợ rồi. Bạn việc gì phải thế? Trên đời này thiếu gì con trai”.
Linh Nhi: “Thứ nhất, bạn
mới chỉ là người yêu Duy Phong. Bạn không có quyền cấm tớ cưa anh ấy. Kể cả bạn
với Phong cưới nhau rồi cũng còn có thể bỏ được cơ mà. Thứ hai, tớ chỉ cưa
thôi, đồng ý hay không là do Phong. Chẳng lẽ bạn thiếu tự tin đến vậy? Nếu
Phong thực sự yêu bạn thì tớ cũng không dễ dàng cướp được. Thứ ba, trên đời này
đúng là không thiếu con trai nhưng người tớ yêu chỉ có một thôi. Không có Phong
bạn vẫn có thể yêu người khác. Nhưng tớ thì không, bạn ạ”.
Đọc xong tin nhắn của
Linh Nhi, Lan Chi bất giác không biết nên nhắn lại thế nào. Cùng là con gái, cô
cũng có phần thấu hiểu, đồng cảm. Hơn nữa cô còn cảm thấy Linh Nhi là một cô
gái tốt, sai lầm duy nhất của họ là cùng yêu một người con trai mà thôi. Trong
đầu cô chợt loé lên một ý nghĩ, nếu họ quen nhau trong hoàn cảnh khác biết đâu…
Vừa về nhà Linh Nhi đã
ôm ngay điện thoại buôn với Ngọc Lam. Cô bạn giật mình khi nghe Nhi kể chuyện
về người yêu Duy Phong. Lam đưa ra cả tá giả thuyết xem cô ta lấy đâu ra số
điện thoại của Nhi. Nếu là Duy Phong cho thì tệ quá! Chẳng lẽ vì không muốn bị
Linh Nhi làm phiền nên mới viện tới sự giúp đỡ của người yêu?! Rồi Lam chuyển
hướng điều tra sang “cái đuôi nham nhở” lẽo đẽo theo Duy Phong mà họ đã gặp ở
khu WC lần trước. “Cái đuôi” này cũng có vẻ xu nịnh và hớt lẻo.
Hai cô bạn ngồi phân
tích mọi trường hợp có thể xảy ra. Linh Nhi còn lo xa đến mức nghĩ xem mình nên
hành động ra sao nếu Lan Chi kéo đồng bọn đến trường mình hỏi tội. Lam cười
nói:
- Chúng ta là bạn thân
kiểu thân ai người đấy lo nhé. Em với Bảo Anh lúc đó sẽ đứng thật xa giả vờ
không quen biết đến khi bọn nó “xử” anh xong thì sẽ chạy lại đưa đi bệnh viện
sau. Anh thông cảm, bọn em chân yếu tay mềm sợ gây thù chuốc oán lắm.
- Anh hối hận vì chơi
với em rồi đấy! Anh em gì mà sung sướng có nhau, ốm đau bỏ chạy _ Linh Nhi vờ
giận dỗi.
- Cái này không nên
trách em. Chẳng ai muốn vì chuyện cưa giai của bạn mà ăn đòn oan cả. Cùng lắm
thì em chuẩn bị sẵn bông băng thuốc đỏ cho anh là được. Hê hê.
- A! Nghĩ ra rồi! _ Linh
Nhi bỗng kêu lên cắt đứt tràng cười của Lam.
- Này, có ghét nhau đến
mấy thì cũng không cần phải làm người ta giật bắn thế chứ.
- Anh nghĩ ra tại sao
Lan Chi lại biết chuyện anh cưa Phong và cô ta lấy số điện thoại từ ai rồi.
- Là “cái đuôi” hôm nọ
hả? Để mai em lên lớp nó làm thịt!
- Xin lỗi nhưng cái trò
“lấy thịt đè người” của em không có cơ hội phát huy rồi. Chuyện này phải trách
Bảo Anh đầu tiên.
- Tại sao?
- Ban sáng anh đã thử áp
dụng cách “chiêu dụ” vài đồng minh từ đám bạn Duy Phong. Anh chắc chắn một
trong số bọn nó là đứa mách lẻo với Lan Chi.
- Anh nghi ngờ đứa nào
nhất?
- Quang Bách. Nó là đứa
duy nhất hứa sẽ đứng về phía anh. Nhưng lúc nãy xem qua facebook của Lan Chi
anh thấy hai đứa khá thân nhau.
- Sao lại có loại vừa
hèn kém vừa hai mặt thế nhỉ. Thằng đàn bà có chim ấy, tốt nhất đừng để em bắt
gặp! _ Ngọc Lam nghiến răng nói.
- Đằng nào chuyện cũng
đã rồi. Chỉ trách anh không có mắt nhìn người. Mà thôi cũng không quan trọng.
Việc cần tập trung bây giờ là cưa Duy Phong!
[1] So what: thì
sao.