Boomerang _ Yêu Thương Quay Về - Chương 05

Minh Minh –
bff[1] của Linh Nhi từ hồi hai đứa còn nhèo nhẽo ở cổng trường mầm non thở
dài chán nản lần thứ n trong ngày. Hôm nay cô đã mất rất nhiều công sức mới lôi
được con bé Linh Nhi cứng đầu ra ngoài chơi. Suốt hai tuần liền cái con nhóc cố
chấp ấy đã ngồi lì trong phòng không chịu tiếp xúc với bất kì ai. Đúng là đồ
ngang bướng quen thói tiểu thư nhà giàu có khác, sung sướng mà không biết
hưởng. Bao nhiêu người mong có bố mẹ để chăm sóc, phụng dưỡng không được còn nó
lại chỉ vì một thằng con trai mà làm khổ những người có công dưỡng dục mình thế
kia. Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh bố mẹ Linh Nhi mang khay thức ăn lên tận
cửa phòng rồi nhẫn nại đứng ngoài cửa dỗ dành thì Minh Minh cũng không bao giờ
dám tin trên thế giới lại có những ông bố bà mẹ tâm lí đến mức này: “Nhi à. Con
ra ăn một chút thôi nhé! Mẹ mới mua bánh qui con thích này. Hay con uống ly sữa
thôi cũng được. Tối qua con đã không ăn gì rồi.Con xem nếu cứ nhịn đói thì lấy
đâu ra sức mà chờ Duy Phong. Con nghĩ thằng bé sẽ thích một que củi sao?”.

Chính vì không thể chịu
được cảnh tượng bố mẹ Linh Nhi bị chính cô con gái “ngược đãi” không thương
tiếc, Minh Minh mới quyết tâm kéo Nhi ra ngoài chơi bằng được. Đầu tiên, Minh
Minh chạy đến bắt Linh Nhi nhấc mông khỏi cái bậu cửa sổ đã sớm đóng bụi như
thể con bé ấy đã ngồi đó hàng thế kỉ để ngóng đợi một điều không bao giờ đến
vậy. Minh Minh dứt khoát đẩy Nhi vào phòng tắm mặc cho con bạn thân đang tìm mọi
cách chống trả. Cô cũng chẳng ngại ngần mà kéo tuột chiếc váy ngủ mỏng manh rồi
với lấy chiếc vòi sen phun từng đợt nước lạnh ngắt lên người Linh Nhi. Vừa cố
ấn mạnh vào lọ sữa tắm vừa nhìn Nhi với vẻ đắc thắng:

- Này! Lần cuối cùng cậu
tắm là mấy tuần trước rồi hả? Cả phòng toàn mùi hôi rình. Cậu bắt đầu ở bẩn như
vậy chỉ vì bị cái thằng Phong Phiếc gì đó đá sao? Ấu trĩ!

- Còn cậu _ Nhi hất hàm
đanh đá _ trở nên vô duyên từ khi nào vậy? Mới không gặp mình mấy tuần mà đã
phát điên như vậy sao?

- Nếu không muốn mắt mũi
cay xè vì bị trét sữa tắm thì im lặng đi _ Minh Minh trả treo.

Bình thường trước mặt
tất cả mọi người Linh Nhi đều mang dáng vẻ của một cô bé hiền lành, nhạy cảm,
yếu ớt đến mức ai cũng phải dùng cụm từ “mong manh dễ vỡ” để miêu tả. Từ lúc làm
bạn gái của Duy Phong cái tính cách này càng được bồi đắp thêm, cô luôn dựa vào
anh ngoan ngoãn, cam chịu ở bên anh mà không đòi hỏi gì. Linh Nhi giống như một
con búp bê trưng bày trong tủ kính dù rất đẹp nhưng lại chẳng thể chạm vào. Thế
nhưng trong con người cô lại tồn tại một tính cách trái ngược hoàn toàn mà chỉ
khi đứng trước Minh Minh mới có thể thoải mái bộc lộ.

Không phải Linh Nhi cố
tình giả nai để được người khác che chở mà chính bởi sự bao bọc, quan tâm quá
mức của những người xung quanh đã khiến cá tính của cô đã bị mài dũa, bào mòn
thậm chí có phần thui chột. Và cũng chỉ có Minh Minh mới có thể khiến dòng nham
thạch ẩn giấu trong cô được dịp tuôn trào.

Sau màn “cưỡng bức” tắm
rửa đầy kịch tính, Minh Minh không kém phần thô bạo ném cho Linh Nhi bộ váy
hồng nhạt gợi cảm, lạnh lùng ra lệnh:

- Phải cho cái kẻ phản
bội ấy và những thằng bạn nó biết rằng cậu vẫn có thể sống. À không! Sống tốt
là đằng khác ! Mất đi cái tên Âu Dương Duy Phong chết dẫm ấy trái đất cũng
chẳng thể ngừng quay, thế giới cũng không phải đến ngày tận thế và mọi chuyện
vẫn cứ diễn ra một cách bình thường nhất. Tự cho mình là công tử nhà giàu nên
có quyền bỏ rơi người khác ư? Trò đấy xưa rồi nhé! _ Minh Minh tuôn một tràng
như chính cô mới là người bị bỏ rơi chứ không phải Linh Nhi vậy.

- Biết rồi. Nhưng cậu
nói khẽ thôi được không! Tường nhà mình không cách âm tốt đến mức ngăn được
chất giọng the thé của cậu đâu!

- Hừm. Còn định giấu ai
nữa. Chính mẹ đã gọi điện nói mình đến cứu rỗi cậu đó. Mẹ còn kể cho mình cậu
bị đá thế nào cơ. Chi tiết đến mức mình còn biết hắn cắt đứt liên lạc với cậu
từ hôm ở sân bóng nữa kìa.

- Cậu đừng nói linh
tinh! Mọi người hiểu lầm mất rồi. Duy Phong chỉ đang bận chuyện gia đình nên
mới tạm nghỉ học và không liên lạc một thời gian thôi. Khi nào giải quyết xong
nhất định anh ấy sẽ đến tìm mình.

Minh Minh giật mình nhận
ra sâu trong đôi mắt Linh Nhi là cả một niềm tin vô điều kiện và không thể lung
lay thay đổi.

-  Bận? Bận đến mức
không thể bớt mấy phút để gọi điện hay nhắn

cho cậu một cái tin rằng
hắn vẫn ổn? Mà cậu nghĩ một thằng con trai 14 tuổi ngoài bận học, bận yêu thì
có tư cách gì đứng ra gánh vác hai chữ gia đình?

Minh Minh hạ giọng vì
biết có nói gì cũng vô ích. Những kẻ đang yêu đều mất trí !

Nhưng cô không ngờ chỉ
nửa tiếng sau chính bản thân mình cũng không dám chắc về cái gọi là ranh giới
giữa tình yêu và lý trí nữa. Thần Cupid đã giương cung nhắm vào Minh Minh chờ
sẵn.

Linh Nhi ăn đến cái
chocolate mousse thứ 8 thì điện thoại trên bàn khẽ rung. Cô bật dậy chộp lấy bé
x6 từ tay Minh Minh. Vội vã bắt máy tìm kiếm thông tin như người sắp chết đuối
bỗng thấy khúc cây trôi dạt nên dù có mệt mỏi rã rời vẫn gắng hết sức bình sinh
mà bơi đến bám trụ:

- Tony.

- Ưm…chị vẫn ổn chứ?

- Em có tin tức gì của
Phong chưa? Mấy ngày nay đến em cũng không liên lạc được là sao? _ Linh Nhi sốt
ruột.

- Chị đang ở nhà hả? Ăn
sáng chưa? Em qua đón rồi mình nói chuyện ha.

- Choco. Đang ở choco.

- Okey.

Minh Minh tò mò vặn hỏi
Linh Nhi dù biết bây giờ không phải lúc bàn tán về hotboy:

- Chính là cái thằng
Tony mặt non choẹt mà bồ cho mình xem ảnh đó hả?! Ôi! Thiên thần sắp đến ăn
sáng với chúng ta! Nếu biết trước mình đã makeup[2] và ăn mặc đẹp hơn một
chút! Ui cha.

Mặc kệ con bạn cứ mãi
xuýt xoa tiếc rẻ đủ điều bởi bây giờ Nhi chỉ mong cho Tony xuất hiện thật
nhanh!

Linh Nhi cố ép bản thân
chú tâm vào việc đếm từng nhịp gõ của bàn tay mảnh dẻ lên mặt bàn đến lần thứ
10 thì nghe thấy tiếng ghế bên cạnh mình bị xê dịch. Tony gật đầu chào Minh
Minh rồi quay sang Linh Nhi. Hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt có
phần hốc hác của Tony và nặn ra một nụ cười tội nghiệp:

- Đói không em?
Chocolate mousse ở đây ngon lắm. Chị đã ăn đến sáu chiếc lận. Hì hì.

- Đừng cười như thế.
Nhìn ngốc lắm!

Tony giơ tay định cốc
vào đầu Linh Nhi nhưng đột nhiên rụt lại như bị điện giật. Nhi im lặng quay đi.
Cô biết Tony không muốn làm thế vì đây là hành động mỗi khi không vừa ý của Duy
Phong vẫn dành cho cô như một thói quen.

Hai kẻ nhút nhát không
dám nhắc đến chuyện Duy Phong vẫn ngồi thừ ra nhìn nhau như thể cố đoán biết
tâm tư người đối diện mà không hề hay biết rằng Minh Minh cũng đang bị bất
động. Nhưng cô ấy không phải vì lo lắng cho cái tên Duy Phong gì đó mà đơn giản
cô đã trúng phải tiếng sét ái tình với chàng công tử bé bỏng Tony. Cô cảm thấy
từ giây phút nhìn thấy chàng trai ấy trái tim mình đã hoàn toàn ngã gục, mỗi cử
chỉ của Tony đều khiến Minh Minh quên mất cả việc hít thở, đầu óc cứ xoay mòng
mòng và như đang có pháo hoa rộn rã bên trong. Mãi sau này Linh Nhi mới hiểu ra
nguyên nhân khiến cái loa phát thanh ấy im lặng cả buổi hôm đó còn hiện tại cô
vẫn đang cân nhắc xem nên chờ Tony hay chủ động hỏi cậu ta tin tức của Duy
Phong.

Cuối cùng không chịu
được nữa Nhi mới quyết định lên tiếng:

- Tony à, chị biết em sợ
chị tổn thương nhưng xin em hãy nói rõ mọi chuyện với chị được không. Duy Phong
đã như thế chẳng lẽ em cũng không nghĩ rằng chị có quyền được biết lí do mình
bị đá sao? _ nụ cười yếu ớt của cô nhạt nhòa theo dòng nước mắt.

- Chị hiểu lầm rồi.
Không phải em giấu giếm chỉ là đang cố tìm cách giải thích thôi.

Linh Nhi chớp mắt chờ
đợi.

Minh Minh thì đã chuyển
từ trạng thái đóng băng sang tư thế chống cằm mơ màng ngắm nhìn khuôn mặt baby
của Tony.

- Chị nhớ hôm ở sân bóng
lúc Duy Phong phải chạy về sớm chứ. Hôm đó, mẹ Phong xảy ra chuyện. Ở nhà ngoài
đám người làm ra chẳng còn ai hết. Âu Dương Hoa _ khi nhắc đến cái tên này
giọng Tony tỏ rõ sự khinh bỉ, chua chát _ còn bận việc bên ngoài, anh trai Duy
Phong thì bỏ nhà đi hơn một năm nên nó đã kịp không suy nghĩ mà chạy ngay về
nhà. Chứ bình thường chị cũng biết nó sẽ không bao giờ bỏ chị mà đi như thế mà.
Ban đầu, Phong cũng không nói cho em nhưng hôm đám tang vì sợ không cáng đáng
nổi mà đã đến nhờ gia đình em giúp đỡ. Một thằng con trai mười mấy tuổi đầu thử
hỏi sao có thể lo chuyện đại sự như vậy được. Thật ra em thấy bản thân mình rất
vô dụng, mang tiếng là bạn thân mà không thể an ủi nó được đã đành thậm chí em
còn không giữ nổi nó ở lại nhà mình. Bên ngoài nhìn Phong lạnh lùng, khép kín
nhưng thực chất nó sống rất tình cảm. Em sợ cú sốc này quá lớn khiến nó không
chịu đựng nổi.

Tony nói liền một lúc
lâu mà không chờ xem phản ứng của hai cô gái đối diện. Minh Minh cố gắng hết
sức nhưng cũng không thể bắt kịp những thông tin có chút hoang đường mà “thiên
thần” đưa ra. Linh Nhi không biểu lộ cảm xúc, hỏi một câu mà cô muốn trốn tránh
nhất:

- Duy Phong…giờ thế nào?

- Mất tích.

- Từ bao giờ? Em đã đi
tìm chưa? _ giọng cô run rẩy chỉ chực vỡ òa.

- Hai tuần. Sau hôm hỏa
thiêu bác Cẩm Quyên, Duy Phong đã kiên quyết đòi đi rắc tro một mình. Em không
cản nổi.

- Không ai đi tìm sao?
Bố Duy Phong vô trách nhiệm đến mức bỏ mặc chuyện sống chết của vợ con? _ Linh
Nhi cao giọng.

- Đối với hạng người ấy
phải dung từ “thú tính” mới đúng _ Tony cười nhạt.

Từ khi quen nhau đến
giờ, Linh Nhi chỉ quen với hình ảnh một Tony hoạt bát, trẻ con, trân thành nên
không tránh khỏi sự ngỡ ngàng khi bị đặt vào hoàn cảnh hiện tại. Dường như hiểu
được tâm trạng hỗn loạn của Nhi, cậu ta mỉm cười hiền lành:

- Còn rất nhiều chuyện…

Bỗng nhiên, từ điện
thoại Tony phát ra tiếng còi xe cảnh sát nghe rất vui tai. Tony giật mình cân
nhắc xem có nên nghe điện không bởi cậu nhớ rất rõ mình đã đặt kiểu chuông đặc
biệt này cho ai.

- Hey _ Tony kéo dài
giọng.

Đầu dây bên kia khẽ
truyền đến nhịp thở đều đều như thể người ấy đang cân nhắc xem nên nói gì
trước. Cuối cùng chất giọng trầm khàn mang theo vẻ mệt mỏi cũng cất lên:

- Nếu đang ở cùng Nhi
Nhi thì đừng nói gì chỉ im lặng nghe thôi!

- Haizz. Sao nghe thế
nào cũng không ra ngữ điệu của kẻ đang đi nhờ vả nhỉ _ Tony cười cười với chị
phục vụ đang đặt cốc cappu cùng chiếc choco mousse lên bàn.

- Tôi chờ cậu ở nhà _
không để đối phương kịp phản ứng, Duy Phong đã lạnh lùng ngắt máy.

Tony cười khểnh rất tự
nhiên với hai cô gái đang giương mắt chờ đợi sự giải thích từ mình:

- Chị không nghĩ là
Phong gọi đấy chứ?

- Chị mong, rất rất mong
là thế nhưng chắc không phải rồi. Hì.

- Ừ. Thằng em họ của
Tony xảy ra chút chuyện. Ăn xong mình về luôn ha.

Linh Nhi dù trong cảm
thấy vô cùng thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn cố nở nụ cười nhẹ:

- Không sao. Lát chị về
cùng Minh Minh. Em có việc thì cứ đi trước đi.

- Chị yên tâm có tin tức
gì về thằng nhóc Duy Phong vô tình sẽ báo ngay cho chị đến lột da nó.

Tony nháy mắt gian xảo
nhưng trong trường hợp này Linh Nhi chẳng thể nặn ra nụ cười méo mó nào.

Vừa về tới nhà Nhi đã
nói muốn đi ngủ rồi vẫy tay xua đuổi Minh Minh. Mấy ngày nay cô đều thức ngồi
canh bênh cửa sổ vì sợ sẽ để lỡ giây phút Duy Phong đến tìm. Nhưng hầu như đêm
nào, cơ thể yếu ớt ấy cũng không chịu được sự dày vò mà gục đầu vào song cửa ngủ
quên. Giấc ngủ chập chờn luôn mang đến cho Nhi cơn mơ về một nơi xa xôi nào đó,
nơi mà những hình ảnh luôn mờ ảo nhạt nhòa không rõ ràng. Ở nơi ấy có một người
đứng trên đỉnh núi cao rắc những hạt bụi trắng xoá ra xung quanh tựa một thiên
thần đang ban phát phép màu xuống nhân gian. Nhưng thiên thần rất buồn, trong
mắt không ánh lên niềm hạnh phúc như đang làm việc thiện mà chỉ có những giọt
sương li ti lấp lánh buông mình xuống gò má, khoé môi. Không khí bao trùm một
màu xám cô đơn đến tê người! Để rồi khi tỉnh dậy cô luôn thấy nước mắt mình đã
thẫm đẫm trên tấm rèm cửa.

Hôm nay, là lần đầu tiên
sau ngày Duy Phong cắt đứt mọi liên lạc với mình, Linh Nhi mới đặt chân lên
giường ngủ. Lần đầu tiên sau hai tuần – mười bốn ngày dài đằng đẵng cô mới có
dũng khí tự thưởng cho bản thân một giấc ngủ thật thoải mái chứ không phải gà
gật trên bậu cửa sổ.

Linh Nhi luôn tin rằng
sau khi nghĩ thông suốt Duy Phong sẽ đến tìm mình. Cô cố chấp tin tưởng Phong
mãi là người có trách nhiệm và sẽ không bao giờ bỏ rơi mình. Thật ra lúc nãy
khi nghe thấy nhạc chuông điện thoại của Tony cô đã biết là Phong gọi nhưng cô
cho rằng anh chưa sẵn sàng đối diện với mình nên cũng không có ý căn vặn Tony.
Có thể gọi điện cho Tony chứng tỏ anh vẫn ổn, với Nhi thế đã là quá đủ.

Linh Nhi biết mình cần
lấy lại sức để còn có thể an ủi Duy Phong. Cô muốn khi anh trở về sẽ thấy một
Nhi Nhi mạnh mẽ, trưởng thành và lúc đó anh sẽ không gọi cô là “búp bê tủ kính”
nữa. Linh Nhi háo hức với suy nghĩ mình cũng có thể trở thành chỗ dựa cho
Phong.

Sau một hồi thuyết phục
bản thân với vô số lý lẽ hùng hồn Linh Nhi dần chìm sâu vào giấc ngủ. Và cơn mơ
hôm nào vẫn tiếp tục tái diễn quấy nhiễu cô. Nhưng lần này, thiên thần đã quay
mặt lại đối diện với Linh Nhi.

Cô biết rõ, luôn biết đó
chính là Duy Phong. Dù trong mơ hay ngoài đời chỉ cần nhìn qua Nhi đều có thể
nhận ra Phong. Bất kể là anh đứng một mình hay lẫn trong đám đông. Chỉ là Nhi
không đành lòng nhìn Duy Phong cô đơn lạc lõng giữa khung cảnh chơi vơi đó. Cô
muốn chạy đến ôm lấy anh, truyền cho anh chút hơi ấm từ cơ thể mình để anh biết
rằng anh không cô độc trên thế giới này, bất cứ khi nào quay lại phía sau anh
đều có thể nhìn thấy cô. Nhưng luôn tồn tại một sức mạnh vô hình níu chặt bước
chân Nhi, dù cố gắng đến đâu cô cũng không thể với tay ôm trọn thân hình bơ vơ
của Phong vào lòng. Giây phút ấy cô chợt nhận ra Duy Phong và mình vốn không
sống cùng một thế giới.

Bóng ma tâm lí ấy đã
hình thành trong Nhi một thói quen, mỗi lần tỉnh giấc cô đều cố tình lãng quên
hình bóng đơn độc người con trai đứng trên đỉnh núi cao lạnh lẽo. Nhưng giấc mơ
hôm nay càng khiến Linh Nhi hoang mang, lo sợ hơn nữa khi chứng kiến hình ảnh
Duy Phong tiến sát đến mỏm núi, một chân tuỳ tiện bước tới khoảng không đáng sợ
trước mặt. Đột nhiên quay lại nhìn Linh Nhi, cười lạnh nhạt.

“Mẹ mua cho em heo đất.
Mẹ mua cho em heo đất. Í a í a…” tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập khiến
Nhi choàng tỉnh. Cả người run rẩy, ướt đẫm mồ hôi, khoé mi thậm chí còn vương
dòng lệ dài. Phải mất vài phút để định thần và nhắc nhở bản thân vừa rồi chỉ là
mơ thấy ác mộng Nhi mới giật mình quờ quạng tìm nơi phát ra tiếng chuông điện
thoại đã giúp cô thoát khỏi cảnh tượng đáng sợ.

Màn hình lập loè báo “1
cuộc gọi nhỡ”. Nhi lập tức ấn gọi lại. Sau tiếng tút dài tưởng như vô tận là âm
vực trong trẻo hờn dỗi của Tony:

- Làm gì mà mãi không
nghe điện khiến người ta lo muốn chết! Còn tưởng chị nghĩ quẩn nên làm liều
chứ.

- Sorry. Tại chị mệt quá
nên ngủ quên mất. Có tin tức gì chưa em _ Linh Nhi thận trọng nuốt nước bọt.

- Chị qua nhà đi. Nó mới
về chắc giờ này cũng đang ngủ không biết trời đất.

- Thật sao _ nghe thấy
thế Nhi bỗng nhảy cẫng lên _ Nhưng mà…không thấy Phong gọi cho chị. Nhỡ anh ấy
không muốn gặp…

- Kiếp trước không hiểu
nó tu nhân tích đức thế nào mà gặp được Nhi nữa _ Tony chán nản _ Báo cáo xong
là hết nhiệm vụ. Sau này đừng trách là không nói trước. Tùy chị đấy.

Vừa dứt lời Tony đã vội
cúp máy để mặc Linh Nhi cùng nỗi băn khoăn day dứt.


[1] BFF: (best
friend forever) bạn tốt mãi mãi.

[2] Make up: trang
điểm.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3