Captive Of My Desires - Chương 01
Chương 1
Trong kí ức của Birderna Doyon
Nàng đã được dặn là phải trốn, và trốn kỹ
như thế. Đó cũng là suy nghĩ đầu tiên của Gabrielle Brooks ngay sau khi
tiếng ồn đã kéo nàng lên boong tàu. Dù vậy, không phải thuyền trưởng
là người đã đưa ra lệnh đó với nàng. Anh ta không có gì ngoại trừ sự ngạo
mạn cái mà làm anh có thể mất đang trong chuyến hành trình thuận buồm
xuôi gió. Anh thậm chí còn cười vào việc đó và dứ dứ dứ nắm đấm vào cờ
Jolly Roger bay trên cột buồm chính của con tàu đang tấn công (Jolly
Roger – là thuật ngữ hay tên dành cho cờ của cướp biển), điều mà có
thể trông thấy rõ ràng bây giờ bằng mắt thường. Sự nồng nhiệt của anh
ta – mà nàng dám nói là sự vui sướng chăng? – chắc chắn giúp cho tâm trí nàng
dịu bớt. Cho đến khi vị thuyền phó boong (the first mate – thuyền phó 1,
thường là thuyền phó boong)kéo nàng sang một bên và bảo nàng trốn đi.
Không giống như thuyền trưởng, Avery Dobs dường
như không háo hức cho lắm với cuộc chạm trán sắp tới. Da anh trắng bệch như
những cánh buồm phụ đang được cuốn lên nhanh chóng bởi toàn bộ thủy
thủ trên tàu, anh cũng chẳng nhẹ nhàng khi xô nàng về phía những bậc
thang.
“Sử dụng những chiếc thùng rỗng đựng thức ăn
trong khoang. Có rất nhiều ở đó. Với bất kỳ may mắn nào, bọn cướp
biển sẽ không mở nhiều hơn một hay hai, và thấy chúng trống không,
chúng sẽ rời đi nhanh chóng. Tôi đã báo cho người hầu của cô trốn đi
ngay rồi. Bây giờ đi đi! Và dù cô nghe thấy bất cứ điều gì thì cũng không
được rời khỏi khoang tàu cho đến khi người nào cô quen giọng đến chỗ cô”.
Anh không nói gì cho đến khi anh đến chỗ nàng.
Sự hoảng sợ của anh đang lan dần nhưng sự thô lỗ của anh mới đáng
ngạc nhiên. Cánh tay nàng hầu như chắc chắn bị thâm nơi mà anh đã nắm
chặt. Đó quả thật là sự thay đổi từ cách đối xử lịch sự của anh
với nàng kể từ khi cuộc hành trình bắt đầu. Anh gần như đã tán
tỉnh nàng, hay trông có vẻ như thế, dù cho nó không phải vậy. Anh mới
đầu 30 tuổi, còn nàng thì mới rời trường học. Đó chỉ là cách cư xử
tôn trọng, giọng nói lịch sự của anh, và sự chú ý quá mức mà anh
dành cho nàng trong suốt 3 tuần kể từ khi họ rời London, điều đó đã
gây ấn tượng vời nàng rằng anh thích nàng nhiều hơn những gì anh nên.
Anh đã truyền sự sợ hãi của mình tới nàng, mặc dù,
nàng vẫn chạy hướng về phía lòng thuyền. Thật dễ dàng tìm được
những chiếc thùng đựng thức ăn mà Avery đã bảo, gần như tất cả đã
rỗng, khi giờ đây, họ đã gần đến điểm dừng chân ở Caribbean. Thêm vài
ngày nữa, và họ sẽ đến cảng của St. George ở Grenada, chỗ ở cuối
cùng của cha nàng mà người ta biết, và nàng có thể bắt đầu tìm
kiếm ông.
Nathan Brooks không phải là người đàn ông mà
nàng biết rõ, mặc dù tất cả những ký ức của nàng về ông quá đỗi
đẹp đẽ, nhưng giờ đây ông là tất cả những gì mà nàng có kể từ khi
mẹ nàng mất. Trong khi nàng chưa từng một lần nghi ngờ rằng ông yêu
bà, ông không bao giờ ở lại gia đình với nàng trong thời gian dài.
Một tháng, có thể là vài tháng, và, một năm, ông đã ở lại toàn bộ mùa
hè, nhưng sau đó vài năm trôi qua mà ông không trở về thăm. Nathan là
thuyền trưởng của chiếc tàu buôn của chính ông với nhiều lợi nhuận
buôn bán trên các tuyến đường vùng Tây ́n. Ông gửi tiền cùng những
món quà xa xỉ về nhưng lại hiếm khi tự mình về nhà.
Ông đã cố gắng dời gia đình đến gần nơi ông
làm việc, nhưng Carla, mẹ của Gabrielle, thậm chí không thèm cân nhắc
đến nó. Nước Anh đã trở thành quê hương của bà trong suốt cuộc đời.
Gia đình bà không ở đó, nhưng tất cả những người bạn của bà cũng
như những thứ mà bà quý trọng thì có, và bà cũng sẽ không bao giờ
tán thành những chuyến đi biển của Nathan với bất cứ giá nào. Buôn
bán. Bà luôn nói từ đó với vẻ ghê tởm. Bà đã có đủ dòng máu quý
tộc từ tổ tiên mình, thậm chí khi bà buồn chán vì bản thân bà không
mang tước hiệu gì, thì bà vẫn coi thường bất kỳ thương nhân nào, thậm
chí cả chồng mình.
Thật đáng kinh ngạc khi họ đã kết hôn. Họ
hoàn toàn trông chẳng thích gì người kia khi họ ở gần nhau. Và
Gabrielle sẽ không đời nào đề cập đến chuyện vắng mặt lâu dài của ông
đã làm cho Carla… Thôi được, nàng thậm chí không thể để bản thân mình
nghĩ đến từ đó chứ đừng nói tới chuyện thốt ra nó. Nàng quá xấu hổ
bởi kết luận của mình. Nhưng Albert Swift đã từng là một vị khách
thường xuyên ở căn nhà riêng hai tầng vùng ngoại ô của họ ở Brighton
trong vài năm trước, và Carla đã cư xử như một cô nữ sinh trẻ tuổi
bất cứ khi nào ông ta ở trong thị trấn.
Khi ông ta không còn đến nữa và họ nghe người
ta đồn rằng ông ta đang ve vãn một nữ thừa kế ở London, mẹ của
Gabrielle đã trải qua một sự thay đổi đáng kể. Chỉ qua một đêm, bà
biến thành một người đàn bà đau khổ ghét cả thế giới và những thứ
trong nó, và khóc vì một người đàn ông thậm chí chưa từng là của
bà.
Liệu ông ta đã khiến cho Carla hứa hẹn những gì, hay
Carla có định li dị chồng hay không, không ai biết, nhưng trái tim bà như
đã tan vỡ khi Albert chuyển sự quan tâm của mình sang một người đàn
bà khác. Bà đã có đủ tất cả những biểu hiện của một người phụ
nữ bị phản bội. Khi bà bị ốm vào đầu mùa xuân và tình trạng xấu
hơn, bà chẳng nỗ lực chút nào để vượt qua nó, lờ đi lời khuyên của
bác sỹ và chẳng ăn uống gì mấy.
Bản thân Gabrielle rất đau lòng. khi nàng phải
nhìn thấy sự suy sụp của mẹ. Nàng có thể không tán thành sự ám
ảnh của mẹ với Albert, hay là sự miễn cưỡng trong việc cố gắng duy
trì cuộc hôn nhân của bà, nhưng nàng vẫn yêu quý mẹ mình sâu sắc và
làm tất cả mọi thứ mà nàng nghĩ ra để vực tinh thần bà dậy. Nàng
lấp đầy căn phòng của mẹ với những bông hoa mà nàng đã sục tìm
trong khu xóm, đọc cho mẹ nàng nghe, thậm chí khăng khăng bắt người
quản gia của họ, Margery, dành ra một lượng thời gian đáng kể trong ngày của
bà để thăm mẹ cùng nàng, vì bà là người phụ nữ thích tán gẫu và
thường xuyên khá hóm hỉnh trong những lời bình luận của mình. Margery
đã ở với họ vài năm vào thời điểm đó. Bà khoảng trung niên với mái
tóc màu đỏ sáng, cặp mắt xanh đầy sức sống, có đầy tàn nhang, bà ta
cứng đầu, thẳng thắn và trên tất cả là bà không bị dọa nạt bởi bất
kỳ người quý tộc nào. Nhưng bà cũng là một người phụ nữ biết quan
tâm săn sóc, và coi gia đình Brooks như thể họ là gia đình của bà.
Gabrielle nghĩ rằng nàng đã dồn hết mọi nỗ
lực của mình vào làm những việc giúp ý chí sống của mẹ nàng quay
lại. Mẹ nàng đã ăn trở lại và ngừng việc đề cập đến Albert. Vì
vậy Gabrielle đã bị suy sụp khi mẹ nàng ra đi vào lúc nửa đêm. “Chết
vì buồn bã” là kết luận cá nhân của nàng, bởi vì mẹ nàng đang
phục hồi lại sức khỏe sau trận ốm, nhưng nàng sẽ chẳng bao giờ đề
cập điều đó với cha nàng. Nhưng cái chết của mẹ đã làm cho Gabrielle
cảm thấy hoàn toàn cô đơn.
Mặc dù nàng được để lại khá nhiều tiền, vì
Carla sống khá sung túc nhờ vào khoản thừa kế của gia đình, Gabrielle
lại chẳng được động vào số tiền đó cho đến khi nàng trưởng thành
lúc 21 tuổi, đó quả là một thời gian dài. Cha nàng vẫn gửi tiền
đều đặn, và vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm có thể trang trải
trong một khoảng thời gian, nhưng nàng chỉ vừa mới 18 tuổi. Nàng cũng
bị thay đổi người giám hộ tài sản. Cố vấn pháp luật của Carla,
William Bates, đã đề cập đến điều đó lúc đọc chúc thư. Chìm trong đau
khổ, nàng thậm chí chẳng để tâm đến, nhưng khi biết được cái tên đó,
nàng đã bị khiếp sợ. Gã đó là một kẻ tán gái và ai cũng biết chuyện đó. Những
tin đồn kể rằng hắn đã tán tỉnh tất cả những cô hầu gái dưới mái nhà hắn, và
thậm chí hắn còn véo mông Gabrielle một lần tại một bữa tiệc vườn, khi nàng chỉ
mới mười lăm tuổi!
Người giám hộ tài sản, đặc biệt là hắn sẽ
chẳng phải làm gì đặc biệt cả. Cha nàng vẫn còn sống. Nàng chỉ là
cần phải tìm ra ông, vì vậy nàng lên đường để thực hiện điều đó.
Nàng đã chế ngự được một chút sợ hãi ban đầu việc ngồi trên tàu đi nửa
vòng trái đất bỏ lại đằng sau mọi thứ nàng đã từng thân thuộc. Nàng
gần như đã đổi ý hai lần. Nhưng cuối cùng, nàng cảm thấy chẳng còn
sự lựa chọn nào khác. Và ít nhất thì Margery đã đồng ý đi cùng
với nàng.
Cuộc hành trình đã trôi qua rất suôn sẻ. Không
ai thắc mắc gì về chuyến đi của nàng chỉ với người hầu. Nàng ở
dưới sự bảo vệ của thuyền trưởng, sau tất cả, ít nhất là trong
khoảng thời gian này, và ngụ ý nàng rằng cha nàng sẽ gặp nàng sau khi
tàu cập bến chỉ là một lời nói dối nhỏ để né tránh bất kỳ sự quan
tâm nào trong lúc này.
Bây giờ, nghĩ về cha nàng và việc tìm kiếm
ông giữ cho nàng bình tĩnh được một lúc. Chân tay nàng tê cóng, cuộn
tròn trong chiếc thùng như bây giờ nàng đang làm. Nàng không gặp bất
cứ rắc rối nào để đưa toàn bộ cơ thể mình vào trong chiếc thùng
này. Nàng không phải người phụ nữ to lớn, cao khoảng 1m62 (five foot
four inches), và có một thân hình mảnh dẻ. Một mảng gỗ vụn đâm vào lưng
nàng, mặc dù, khi nàng lục đục chui vào chiếc thùng chỉ trước khi
đậy lại nắp lên trên nó, và chẳng có cách nào để với tới nó thậm
chí cả khi nàng có đủ chỗ để thử.
Và nàng phần nào bị sốc khi biết rằng có
thể tìm thấy một con tàu cướp biển vào thời đại này. Những tên
cướp biển được cho rằng đã biến mất. Nàng nghĩ rằng họ chỉ xuất
hiện trên đường vào thế kỷ trước, và được ân xá hay bị treo cổ hết
rồi. Đi thuyền trên vùng biển Caribbean ấm áp cũng an toàn như là đi
bộ trong ngõ ở nước Anh vậy. Nếu nàng không chắc chắn về điều đó,
nàng sẽ chẳng bao giờ đặt chuyến đi vào vùng này cả. Và lúc này
đây, nàng đang nhìn thấy cờ cướp biển bằng chính đôi mắt của mình.
Như có một cái nút thắt sợ hãi trong bụng
nàng, nó trống rỗng và đầy khó chịu. Nàng đã bỏ bữa sáng và định
sẽ ăn bù vào bữa trưa, nhưng chiếc tàu cướp biển đã đến trước khi
bữa trưa phục vụ, và bây giờ thì đã muộn hàng giờ rồi. Ít nhất thì
cũng có vẻ là nàng đã bị chèn ép trong thùng trong một khoảng thời gian
thật lâu, và không có dấu hiệu nào cho thấy cái gì đang xảy ra trên
tàu. Nàng phải giả định rằng họ đã rời xa con tàu cướp biển, nhưng
nếu họ mất chiếc thuyền lớn khác, Avery sẽ không đến để nói với
nàng điều đó chăng?
Bất thình lình, một tiếng nổ lớn làm rung
chuyển tàu bộ con tàu, thêm một tiếng khác, một tiếng nữa, tất cả
đều to quá mức. Ngày càng có nhiều dấu hiệu chứng tỏ cuộc chiến
đã bắt đầu. Mùi thuốc súng từ những khẩu đại bác đã phát hỏa lan
ra khắp khoang tàu, những tiếng la hét khàn khàn, một vài tiếng thét
thất thanh, và tiếp đó, sau khoảng thời gian dài là sự im lặng đáng
sợ. Không thể nào xác định rõ ai đã thắng trong cuộc chiến. Thật
căng thẳng. Thời gian trôi đi, nỗi sợ hãi của nàng bắt đầu lớn dần.
Sớm muộn gì nàng chắc chắn cũng sẽ hét lên cho mà xem. Thực sự, nàng
không biết được làm thế nào mình đã không đầu hàng cái thôi thúc đó. Nếu họ
đã thắng, sao Avery không xuất hiện bây giờ? Trừ khi anh ấy bị thương
và chưa bảo ai chỗ nàng đang ở. Trừ khi anh ấy đã chết. Liệu nàng
có dám rời chỗ ẩn nấp của mình để tìm hiểu không?
Nhưng nếu những tên cướp biển đã giành chiến
thắng? Chúng sẽ làm gì với chiếc thuyền mình bắt được? Đánh chìm
chúng? Đem chúng đi bán hay giữ chúng lại cho người của mình? Còn
thủy thủ đoàn hiện thời của chiếc tàu cùng những hành khách thì sao?
Giết tất họ đi hay sao? Một tiếng thét bùng lên trong cổ họng nàng
khi nắp thùng bị mở ra.