Hồng Đậu - Chương 01
Chương 1
Mười năm sau
“Không thổi, không thổi nữa!”
Công Tôn Lẫm cau đôi mày rậm, sắc mặt rất xấu, đem cây tiêu
ngọc bích vô giá ném về phía sạp dài cạnh cửa sổ. Thân hình cao lớn rắn chắc,
chẳng có chút hình tượng nào ngã ngửa ra sạp đằng sau.
Ngọc tiêu “Cạch cạch” vài tiếng, lăn đến cạnh tường, cuối
cùng “cộp” một tiếng đập vào tường, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Nghe thấy tiếng ngọc va đập, hắn quay đầu đi hí mắt nhìn,
trong lòng vô cùng hy vọng ngọc tiêu kia bị hắn ném một cái liền gãy thành hai
nửa.
Chỉ tiếc, ngọc tiêu mệnh lớn, lăn hai vòng, vẫn như lành lặn
nằm ở góc tường.
Thấy thế, môi mỏng của hắn không tự giác phát ra tiếng thở
dài tiếc hận.
“Sao vậy?”
Nữ tử ngồi ở bên cạnh hắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn,
khẽ mở đôi môi đỏ như tô son hỏi.
Trên tay nàng cũng cầm một ngọc tiêu cùng kiểu hoa văn với
ngọc tiêu Công Tôn Lẫm vừa thổi, nhưng hình dạng ngắn hơn.
“Thổi mệt, đau miệng!”
Hắn nhắm mắt, khẩu khí ác liệt trả lời, vẻ mặt giống đứa nhỏ
cáu kỉnh.
Công Tôn Vũ nhặt ngọc tiêu về, đưa đến trước mặt hắn.
“Cá cược thua. Người thua ta ba ván cờ, đáp ứng vì ta học thổi
một khúc tiêu .”
Công Tôn Lẫm run rẩy trợn mắt, lập tức khởi động nửa người
trên, hung ác trừng mắt nhìn nàng, muốn dùng khí phách mạnh mẽ đủ để cho mười vạn
đại quân thuận theo đẩy lui sự kiên trì của nàng.
Đáng tiếc, nàng một không sợ hắn chút nào, vẫn cố chấp cầm
ngọc tiêu đứng trước mặt hắn, dùng đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn hắn.
Mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu sau, cuối cùng vẫn là hắn
thua như mọi lần. Hắn không địch lại được cặp mắt to ngập nước mắt vô tội tới cực
điểm của nàng.
Hắn dời tầm mắt, dùng sức vò vò tóc, rồi sau đó nhận thua chửi
thầm một tiếng.
“Được rồi, đừng tức giận mà.”
Nàng nhìn thế không nhịn được mà bật cười, vươn tay đẩy đẩy
đầu vai hắn.
Hắn liếc nàng một cái, không cam tâm tình nguyện một lần nữa
ngồi thẳng lưng, chấp nhận số phận cầm lấy ngọc tiêu trong tay nàng.
Nghĩ hắn mười mấy năm qua tung hoành sa trường, trải qua
không biết bao nhiêu mưu trận quỷ trận, không ngờ lại thua một ‘bé gái’ yểu điệu
chưa bao giờ ra chiến trường đánh giặc trên bàn cờ!
Chơi cờ thua bé gái thật sự là mất mặt, cho nên ngay cả
Hoàng thượng hắn cũng giấu, chuyện này không thể để cho Hoàng thượng biết được
.
“Luyện xong khúc này ngươi sẽ bỏ qua cho ta?” Hắn không cam
nguyện hỏi.
“Ừ.”
Nàng gật gật đầu, rộng rãi đồng ý.
Hắn cầm lấy tiêu đặt tới bên môi, còn chưa thổi một tiếng nào,
nghĩ nghĩ lại buông xuống, bỗng nhiên dựa vào nàng, tay theo quán tính nắm bả
vai nàng.
“Vũ Nhi, chúng ta thương lượng được không?”
Lúc hắn ôm nàng, trong nháy mắt khuôn mặt Vũ Nhi đỏ lên,
không tự giác toát ra một tia thẹn thùng.
“Thương lượng cái gì?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Hắn hoàn toàn không biết, nàng đang đau khổ đè nén trái tim
không chịu khống chế mà đột nhiên đập loạn trong ngực, cố gắng bình tĩnh quay đầu
nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú gần sát bên nàng, cố gắng xem nhẹ hơi thở như có
như không của hắn khẽ phất qua bên má nàng mang đến cảm giác ngứa ngứa.
Hắn dựa vào nàng, đang định mở miệng mũi bỗng nhiên ngửi được
một mùi hương trong veo, làm cho hắn bỗng chốc hoảng hốt, đột nhiên đã quên
mình muốn nói gì.
Hương sữa trên người đứa nhỏ này, khi nào đã biến thành mùi
hoa thơm như vậy?
Lại cẩn thận nhìn nàng. Chân mày ngũ quan* nàng, khi nào trở
nên tinh xảo động lòng người như thế?
*ngũ quan: năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình
Làn da nàng, từ khi nào trở nên trắng hồng, mịn màng như sứ
như thế?
Thậm chí, ngay cả môi anh đào nho nhỏ hồi bé nhìn rất đáng
yêu, cũng trở nên sáng bóng mềm mại. Chỉ cần là nam nhân, đều không nhịn được
muốn âu yếm.
Nàng trước mắt, cùng dung mạo nàng năm sáu tuổi chồng lên
nhau, dường như tương tự, nhưng lại trở nên khác hẳn……
Hắn đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, bé gái mềm mại hắn nhặt về
năm đó, trong lúc hắn không chú ý đã vụng trộm lớn lên, trổ mã thành cô nương
thướt tha uyển chuyển hàm xúc, mềm như nước hấp dẫn lòng người.
Không thể nói rõ là mất mát hay là ngoài ý muốn, hoặc là cảm
xúc gì khác, chỉ cảm thấy ngực bỗng nhiên dâng lên một cảm giác xôn xao khác
thường……
Cả người hắn chấn động như bị sét đánh, lập tức rụt tay về,
hơn nữa lùi về phía sau một bước thật lớn.
Sau khi lùi về phía sau, hắn mới nghĩ sao hắn lại kì lạ như
vậy? Đột nhiên lảng tránh quá mức rõ ràng quái dị, đành phải giả vờ ho một tiếng.
Quả nhiên, nàng lộ ra một chút thần sắc khó hiểu mang theo bị
thương.
Hắn mới liếc nhìn một cái, trong lòng liền cảm thấy vô cùng
áy náy khó chịu, rất muốn tiến lên ôm nàng, an ủi nàng, nhưng nghĩ đến sự thật
vừa mới phát hiện bé gái đã vụng trộm lớn lên khiến hắn khiếp sợ, lại làm cho hắn
lùi bước, không dám tới gần nàng.
Vừa rồi hắn…… Suy nghĩ của hắn thật sự rất xấu xa, thế nhưng
có ý nghĩ vớ vẩn với chính con gái nuôi của mình!
Nhưng những lời này lại không thể giải thích với nàng chỉ sợ
càng tô càng đen, cho nên cuối cùng hắn cắn răng, đánh mạnh vào đầu hai phát.
“Người làm sao vậy? Sao lại tự đánh mình? Đừng dọa người!”
Nàng có chút sợ hãi tiến lên bắt lấy tay hắn.
“Không sao, không sao! Ta không sao!”
Hắn nhanh tay lẹ mắt cuống quít lắc mình, nhanh chóng tránh
khỏi tay nàng.
Tay nàng rơi vào khoảng không, khiến nàng run lên một chút.
Tiếp theo, nàng chậm rãi thu tay, cúi mắt không nói lời nào.
Không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên xấu hổ bế tắc, vô
cùng quái dị.
Hắn hít một hơn thật sâu, cố gắng dùng ngữ khí bình thường mở
miệng một lần nữa.
“Vũ Nhi, ta… vừa rồi ta muốn nói, ta đã quen ra trận giết địch,
không cần phải học mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt này. Muốn ta thổi tiêu, không
bằng ngươi tìm một bộ quyền phổ hoặc là kiếm phổ muốn học, để ta dạy ngươi, được
không ?”
Hắn nhanh chóng thoái thác dường như muốn quên trọng tâm đề
tài, cố sức nâng khóe miệng, cười thật to vô cùng giả dối.
Vũ Nhi lặng im một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng
hắn một hồi lâu chậm rãi cười thật dịu dàng với hắn.
Nàng cười, làm cho lòng hắn đột nhiên giống như bị cái gì đụng
đến, vừa tê vừa chấn động.
“Thế nào?” Cái miệng của hắn cười đến sắp cứng rồi.
“Có thể, chờ người lại thắng ta ba ván cờ.” Nàng nhẹ nhàng
vuốt cằm nói.
Công Tôn Lẫm vừa nghe, nụ cười cương cứng rốt cuộc không duy
trì nổi, biểu cảm trong nháy mắt suy sụp.
Hắn hiểu Công Tôn Vũ mặt ngoài nhìn như hiền hoà, không ý kiến,
kỳ thực nói trắng ra là không muốn buông tha hắn, thậm chí ẩn ẩn có chút giận dỗi.
Muốn hắn thắng ba ván cờ, không bằng trực tiếp bảo hắn tự phế
võ công còn có vẻ nhanh hơn!
Hắn không có việc gì nhặt đứa bé quá mức thông minh trở về
nuôi, thật là tự tìm phiền toái ……
“A, nói đến thơ, lần trước người còn thiếu ta năm bài!”
Vũ Nhi chớp đôi mắt đẹp, cực kỳ vô tội nhìn về phía hắn tính
nợ cũ.
“À…… Này……”
Công Tôn Lẫm buồn rầu nhíu mày, ánh mắt bắt đầu dao động.
“Sao vậy? Không chịu?” Đôi mắt đẹp giương lên.
“…… Ai, thơ này buồn nôn muốn chết! Cái gì mà tình yêu,
tương tư vô tận, ai mà chịu nổi? Đặc biệt câu thơ kia, cái gì “Nhập ngã tương
tư môn,Tri ngã tương tư khổ” (1), đừng nói cái gì tương tư dài, tương tư ngắn,
nói một đống tương tư. Làm cho người ta há hốc mồm là câu cuối kia, tương tư nửa
ngày, kết quả đột nhiên đến một câu “Hồi bất đương sơ mạc tương thức” (2) Chậc,
gặp đều gặp rồi, còn muốn đổi ý sao? Nếu không gặp, tương tư từ đâu mà đến?
Thương xuân thu buồn, thật sự là khiến ngươi ta chịu không nổi……”
Nàng lẳng lặng nghe hắn lải nhải một tràng, chờ hắn câm miệng,
nàng mới chậm rãi mở miệng.
“Xem ra, người đã học thuộc lòng! Đã học thuộc lòng, vì sao
không nói với ta?” Mắt đẹp liếc hắn một cái.
“Ta…… Ta……”
Sắc mặt hắn khó coi, bị nàng liếc mắt một cái nhìn thấu tất
cả tâm tư.
A ~~ Sao hắn có thể ngâm loại thơ tình phong hoa tuyết nguyệt
này cho nàng chứ?
Đọc câu thơ này cho nàng, quả thực giống như tỏ tình với
nàng vậy, hắn vừa nghĩ đến hình ảnh đó, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.
Bọn họ tuy rằng không có huyết thống, nhưng trên danh phận
nàng là con gái của hắn. Đọc thơ tình cho con gái, sao có thể?
“Người –”
“Chờ một chút! Nha đầu Vũ Nhi, ngươi lại quên rồi phải gọi
ta là nghĩa phụ?”
Công Tôn Lẫm đột nhiên đánh gãy lời nàng, vươn tay về phía
nàng, vừa nhíu mày vừa chỉ ngón trỏ.
Công Tôn Vũ run lên, biểu cảm có chút kỳ dị.
Hắn nghiêm túc nói:“Tuy rằng ta không lớn hơn ngươi bao
nhiêu, nhưng trên danh nghĩa tốt xấu gì ta cũng là nghĩa phụ của ngươi. Hồi nhỏ
ngươi luôn chạy theo ta, gọi ‘Nghĩa phụ, nghĩa phụ’. Nhưng hai năm gần đây, gần
như không nghe thấy ngươi gọi nghĩa phụ, đều là gọi ‘Người’ này ‘Người’nọ. Ở
trong phủ ta có thể mặc kệ, nhưng ra bên ngoài đừng quên thân phận của mình, hiểu
không?”
Hắn sợ nàng lại buộc hắn thổi tiêu, nhanh chóng nói sang
chuyện khác, tìm một cái cớ đến giáo huấn nàng, cũng cố gắng lấy ra uy nghiêm của
bậc trưởng bối.
Công Tôn Vũ không nói gì, chỉ cắn môi, mắt đẹp chuyển động,
nâng đôi mắt tối đen như đêm, ngập nước nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa nhiều điều
hắn xem không hiểu, dường như có trăm ngàn suy nghĩ phức tạp, làm cho ngực hắn
co rút lại.
Hắn đột nhiên lùi bước, lại bại trận lần nữa.
“Cái kia…… Khụ, việc này trước không nói, lần khác bàn lại.
Ta, ta phải đi nghị sự cùng cấp dưới, còn có…… Cái kia…… Hoàng thượng tìm ta,
cũng sắp muộn. Ngọc tiêu này…… Ngươi cầm giúp ta!”
Ngoài miệng Công Tôn Lẫm nói không ngừng, dưới chân cũng
không ngừng chạy ra cửa lớn, đến vài bước cuối cùng, gần như là tông cửa xông
ra, bay nhanh ra ngoài.
Nhìn sự trốn tránh của Công Tôn Lẫm, nàng không mở miệng cản
lại, chỉ lẳng lặng nhìn theo hắn rời đi:
“Nhập ngã tương tư môn,Tri ngã tương tư khổ.
Trường tương tư hề, trường tương tư,Trương tương tư hề, vô tận
cực.
Tảo tri như thử quải nhân tâm,hồi bất đương sơ mạc tương thức.”
(3)
Nàng chậm rãi ngâm câu thơ hắn chưa đọc hết, tâm tư trầm xuống.
Hắn không biết đây là tâm ý của nàng.
Nàng trăm phương nghìn kế muốn đánh thức tâm ý yếu ớt của hắn……
Từ nhỏ nàng đã bị Công Tôn Lẫm thu dưỡng, hai người luôn lấy
thân phận cha và con gái đối đãi với nhau.
Nhưng khi nàng trưởng thành, ỷ lại ban đầu đã dần chuyển
thành yêu hắn, vì thế thường xuyên cố ý vô tình lợi dụng mọi cách để biểu đạt nỗi
lòng của nàng với hắn.
Nhưng thực bất đắc dĩ là tính cách Công Tôn Lẫm cẩu thả,
luôn tưởng nàng làm nũng hắn, chưa bao giờ đem tâm ý của nàng để ở trong lòng.
Nàng luôn hy vọng xa vời một ngày nào hắn có thể ở đó đột
nhiên nhận ra. Phần tình ý đó nàng giấu thật sâu trong lòng không thể nói ra,
không ai có thể nói hết nỗi sầu khổ kia……
Nàng thở dài đem hai cây ngọc tiêu để vào một cái tráp làm từ
gỗ mun thượng đẳng.
Hai cây ngọc tiêu này là nàng mời riêng người chế tác nổi
danh trong hoàng thành đặc biệt làm ra đôi tiêu Long Phượng này. Hùng tiêu to
hơn, khắc hoa văn hình rồng, âm sắc hùng hậu; Thư tiêu nhỏ, khắc hoa văn hình
phượng hoàng, âm sắc trong trẻo dịu dàng hàm súc. Hai người hợp tấu, âm sắc hài
hòa, tựa như Long Phượng cùng ca.
Đôi ngọc tiêu này cũng là tâm ý của nàng.
Nàng hy vọng, nàng có thể cùng hắn “tâm ý minh hợp, long phượng
lưỡng cư.”
Nhưng Công Tôn Lẫm vẫn làm như không thấy……
Có đôi khi, nàng thật sự hy vọng có thể làm theo lời hắn
nói, chỉ cần nàng không gặp hắn sẽ không tương tư như vậy.
Công Tôn Vũ ôm hộp đựng đôi tiêu vào lòng, ánh mắt dần dần
mơ mơ màng màng……
Trong hoàng thất Uyên quốc, không ai không biết người được phong
làm Tiêu Dao vương – Công Tôn Lẫm thật ra là hoàng tử tư sinh của Tiên hoàng và
Vương phi của Tổ thái thượng hoàng loạn luân sinh ra.
Thân phận hoàng tử tư sinh này quá mức mẫn cảm đặc thù, xúc
phạm thật lớn đến cấm kỵ của hoàng thất Uyên quốc. Bởi vậy hoàng tử tư sinh vừa
sinh ra, Tiên hoàng lén giao hắn cho người thân cận nhất nhưng cơ thể ốm yếu –
Cửu hoàng đệ Công Tôn Tấn nuôi nấng, nhận làm nghĩa tử.
Chuyện này từ đó trở thành bí mật mọi người trong thâm cung
hoàng thất đều biết trong lòng nhưng ngoài miệng ngàn vạn không thể nói.
Sau khi đương kim Hoàng thượng Công Tôn Triệt đăng cơ luôn
luôn tò mò với tiểu hoàng đệ trong truyền thuyết. Vì thế khi Công Tôn Lẫm mười
bốn tuổi Hoàng thượng đã triệu hắn tiến cung gặp mặt, không ngờ hai người vừa gặp
đã hợp ý. Công Tôn Lẫm thân phận ái muội không rõ luôn trốn trong phủ cửu hoàng
thúc, từ nay trở thành khách quen của hoàng thất, quang minh chính đại ra vào
hoàng cung.
Mười năm trước, Tư Quốc ở phía tây lấy lý do Thập Ngũ công
chúa mất tích ở biên giới hai nước, tiến binh vào Uyên quốc, khiến Uyên quốc tức
giận phái binh đánh trả, chiến sự hai nước lập tức nổ ra.
Lúc ấy Công Tôn Lẫm mười bảy tuổi, bằng một thân võ nghệ
nhanh nhẹn dũng mãnh cùng mưu lược, xin dẫn quân đi giết giặc. Bởi vì chiến
công oanh liệt, liên tục thắng lớn, nên càng thêm lấy được tin cậy của Hoàng
thượng.
Trận ra quân này Tư Quốc lấy lý do tìm kiếm công chúa mất
tích gây chiến, cuối cùng đánh gần mười năm.
Mãi đến gần đây, rốt cục hai nước quyết định đàm phán, các
tướng sĩ có công đều phong quan tấn tước theo công lao.
Hoàng thượng Uyên quốc muốn nhân cơ hội cho Công Tôn Lẫm vào
triều làm quan, cho dù không thể danh chính ngôn thuận nhận hắn là con cháu
hoàng thất, nhưng ít ra có thể cho hắn có vị trí yên ổn trên triều đình.
Đáng tiếc, Công Tôn Lẫm kiên trì không chịu làm quan. Năm
trước lấy lý do Cửu hoàng thúc mất, nghĩa phụ cả đời chưa kết hôn, hắn quyết định
tiếp nhận sản nghiệp trên danh nghĩa của Cửu hoàng thúc, thau ông truyền thừa
hương khói.
Bởi vậy, Hoàng thượng đành phải phong hắn Tiêu Dao vương để
cho hắn tiếp tục làm “Nghĩa tử” Cửu hoàng thúc.
Tuy rằng được phong làm Tiêu Dao vương, nhưng trên thực tế
hoàng đế cũng không hẳn cho hắn thực sự tiêu dao tự tại.
Phàm có quốc sự trọng đại, nhất định phải triệu Tiêu Dao
vương cùng nhau hao tổn tâm trí nghĩ đối sách. Khi cần lại bắt hắn nhân danh
hoàng đế, thay hoàng đế phủ thêm chiến bào, đổ máu chảy mồ hôi.
Lúc này Tư Quốc phái sứ giả đến, đưa ra yêu cầu hòa thân
với Uyên quốc. Hoàng thượng đương nhiên cũng triệu Công Tôn Lẫm đến cùng
thương nghị.
“Ta nói này Lẫm hoàng đệ……” Hoàng thượng cười hì hì gọi Công
Tôn Lẫm .
Công Tôn Lẫm xoa cằm, miễn cưỡng liếc hắn một cái.
“Hoàng thượng, ngài gọi sai rồi?” Công Tôn Lẫm nhắc nhở.
“Khụ…… Được rồi, Tiêu Dao vương gia, con gái nuôi của ngươi……
Gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Hoàng thượng triệu ta tiến cung để hỏi ta cái này? Ta đã
nói với ngài từ sớm, nếu Hoàng thượng muốn nạp tần phi, đừng nghĩ có ý đồ với
Vũ Nhi nhà ta.” Vẻ mặt Công Tôn Lẫm rất đề phòng.
“A, không có đâu, trẫm không dám có suy nghĩ này. Trẫm muốn
hỏi ngươi…… Trong lòng ngươi nghĩ nên chọn ai hòa thân?”
“Hòa thân? Việc này mà cũng tìm ta đến? Ngài chê ta nhàn quá
sao? Chuyện đánh giặc cứ tìm ta nhưng chuyện khác thì Hoàng thượng ngài vẫn nên
tìm những người khác đến hao tổn tâm trí đi! Ngoại trừ đánh giặc cùng luyện võ,
ta không dư thừa sức lực !” Hắn liếc mắt oán giận nói.
“Là thế này, bởi vì công chúa trong hoàng thất lớn tuổi phần
lớn đã có hôn phối, nhỏ lại chưa đến tuổi xuất giá, trẫm thật sự rất khó có thể
chọn đối tượng phái đi Tư Quốc hòa thân……” Hoàng đế lộ ra biểu cảm vạn phần buồn
rầu.
“Rồi sao?” Công Tôn Lẫm miễn cưỡng hỏi.
“À…… Này…… Gần đây không thiếu đại thần đề nghị với trẫm,
nói con gái nuôi ngươi Vũ Nhi tư sắc tài nghệ song tuyệt, thông minh hơn người,
tuyệt đối có thể khiến cho hoàng thất Tư Quốc vừa lòng. Hơn nữa, gả đến Tư Quốc
còn có thể để nàng trở thành cơ sở ngầm của chúng ta ở Tư Quốc !”
Công Tôn Lẫm sửng sốt.
“Các ngươi muốn đổ lên đầu Vũ Nhi?”
Công Tôn Lẫm nhăn mày, ngữ khí bất giác có chút sắc bén.
“À…… Trẫm thuận miệng hỏi thôi!”
Phát hiện Công Tôn Lẫm dường như không vui, Hoàng thượng lập
tức khoát tay.
Xem ra, Công Tôn Lẫm thật sự rất thương con gái nuôi của hắn!
Mới nghĩ như vậy, câu tiếp theo của Công Tôn Lẫm lại dọa cho
hắn xuất thần.
“Hoàng thượng, Vũ Nhi có phải thực sự đã đến lúc nên lập gia
đình rồi không?” Công Tôn Lẫm lộ ra biểu cảm hoang mang.
“Vũ Nhi năm nay mười bảy tuổi đúng là nên lập gia đình. Tiếp
tục giữ nàng không gả sẽ thành gái lỡ thì, muốn gả ra ngoài cũng rất khó.”
Hoàng đế trả lời.
“Vậy sao?” Công Tôn Lẫm trầm tư.
“Sao vậy? Có gì phiền lòng sao?”
“Ta…… Gần đây cảm thấy Vũ Nhi là lạ, muốn ta thổi sáo ngâm
thơ phong hoa tuyết nguyệt cùng nàng, hại ta khó chịu vô cùng. Tâm tư con gái
quả thực còn biến hoá kỳ lạ khó dò hơn chiến trường, ta hoàn toàn không hiểu
nàng đang nghĩ cái gì?” Công Tôn Lẫm cực kì hoang mang.
“Vũ Nhi nào có phức tạp như ngươi nói? Trẫm thấy tám, chín
phần là nàng có mối tình đầu, có người trong lòng rồi!”
“Hả?” Công Tôn Lẫm kinh ngạc.
“Hả cái gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn nghĩ nàng là đứa bé sáu tuổi
cả ngày chỉ biết uống sữa thôi à?”
“…… Ngài chắc không?”
“Trẫm đã gả bảy con gái, ngươi nói xem trẫm có chắc không ?
Mấy đứa con gái của Trẫm trước lúc xuất giá đều bắt đầu xuất hiện những hành vi
khác thường, thế trẫm phát hiện các nàng muốn lập gia đình.”
“Vậy…… Nói như vậy, Vũ Nhi dường như thật sự đến lúc nên lập
gia đình……”
“Đúng vậy!”
Hoàng đế chậm rãi bưng trà sâm lên uống một ngụm, chợt nhíu
nhíu mày.
Thật ra hắn cực chán ghét vị trà sâm, nhưng gần đây mẫu hậu
cố ý phân phó muốn hắn uống, không uống lại sợ làm mẫu hậu đau lòng, cho nên hắn
đành phải từng ngụm từng ngụm cố gắng giải quyết xong.
“Được rồi!”
“Rầm” một tiếng thật lớn, bàn tay Công Tôn Lẫm đánh lên trên
bàn.
Công Tôn Lẫm suy xét đã lâu, lâu đến nỗi Hoàng đế sắp uống hết
sạch cả chén trà sâm rồi mới đột nhiên dùng sức vỗ bàn một cái, dọa hoàng đế giật
mình, sặc ra một ngụm trà.
Hoàng đế không chút tiếc hận lấy chiếc khăn thêu sang quý
bên cạnh lau môi.“Chuyện gì?”
“Vũ Nhi quả thực nên lập gia đình! Hoàng thượng, ta đáp ứng
để Vũ Nhi đi hòa thân, gả cho Tam hoàng tử Tư Quốc!”
Hai tay Công Tôn Lẫm chống trên bàn, người rướn về phía
hoàng đế, nói rất vội vàng, dường như sợ chính mình sẽ đổi ý, nuốt toàn bộ lời
nói trở vào trong bụng.
Hoàng đế cứng họng nhìn hắn.
“Ngươi…… Nói thật?” Hoàng đế dè dặt cẩn thận hỏi lại.
Vừa rồi sắc mặt còn rất khó coi trừng hắn, bây giờ lại đổi ý
nói đồng ý?
…… Không phải đột nhiên trúng tà chứ?
“Chuyện của Vũ Nhi có thể lấy ra đùa sao? Hay là Hoàng thượng
ngài đang đùa giỡn ta?” Hắn liếc mắt lườm một cái.
“Không, không! Tuyệt đối không đùa giỡn ngươi! Trẫm chỉ
nghĩ, trước kia có rất nhiều vương công đại thần muốn tới cửa nhà ngươi cầu
hôn, nhưng tất cả đều bị ngươi đá ra. Trẫm còn tưởng rằng ngươi không nỡ cho Vũ
Nhi nhà ngươi xuất giá!”
Hoàng thượng cười hắc hắc, có chút không dám tin.
Hắn còn tưởng rằng rất khó thuyết phục Công Tôn Lẫm cơ!
“Lúc trước là vì Vũ Nhi còn quá nhỏ, bọn họ tới cầu hôn quá
sớm!”
Công Tôn Lẫm vẫy vẫy tay, lớn tiếng phủ định hoàng đế.
Lúc này Hoàng đế đột nhiên “à” một tiếng, một bàn tay nhẹ
nhàng xoa cằm, suy nghĩ sâu xa nhìn Công Tôn Lẫm, giống như nghiên cứu bí mật vừa
mới phát hiện.
“Sao…… Làm sao vậy?”
Cơ thể Công Tôn Lẫm hơi hơi lùi ra sau, khó hiểu hỏi.
Ánh mắt Hoàng đế khiến người ta cảm thấy áp lúc, giống như
có thể nhìn thấu tất cả , làm cho người ta có cảm giác chật vật không chỗ nào
che giấu.
“Ngươi cảm thấy bây giờ Vũ Nhi đã trưởng thành?” Hoàng đế thử
hỏi.
“Đúng vậy! Ngài không biết gần đây nàng thật quái lạ, cả
ngày bắt ta ngâm mấy câu thơ tình yêu buồn nôn, còn ép ta học thổi tiêu, thổi
khúc ‘Long phượng ngâm’ khó không chịu nổi, còn bắt ta hợp tấu với đối tiêu của
nàng nữa. Ta chưa bao giờ cảm thấy nàng khó đối phó như lúc này…… Căn cứ theo lời
Hoàng thượng, loại dấu hiệu này biểu hiện Vũ Nhi của ta có lẽ thực sự có người
trong lòng, nên mới khác thường như vậy.”
Lúc này Hoàng đế lại có vẻ không vội để cho hắn ‘đẩy mạnh
tiêu thụ’ Công Tôn Vũ, ngược lại nhíu mày, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lộ
ra thói quen khi hắn có chuyện suy tư.
“Gả Vũ Nhi đi xa, ngươi sẽ không hối hận chứ?”
Một lát sau, hoàng đế nghiêm túc một lần nữa mở miệng.
“Làm sao có thể hối hận? Bên tai được yên tĩnh ta vui còn chẳng
kịp!”
Công Tôn Lẫm ha ha hai tiếng, dường như Hoàng thượng đang
nói cái cực kỳ buồn cười.
“Được , vậy tạm thời quyết định như vậy. Ngày mai ở trên triều
đình, trẫm sẽ hạ chỉ tuyên bố hôn sự này, chỉ định Vũ Nhi xuất giá hòa thân.”
Hoàng thượng gật gật đầu, trong giọng nói ẩn ẩn ám chỉ hắn,
khoảng thời gian đến lúc lâm triều ngày mai, còn có cả buổi tối để suy nghĩ.
Nếu hắn hối hận thì còn kịp, trước lúc Hoàng thượng tuyên bố,
còn có thể đổi ý.
Tuy rằng nói “Quân vô hí ngôn”, sau khi hắn ban hạ ý chỉ sẽ
không có khả năng thu hồi, nhưng vì tiểu hoàng đệ này của hắn, lật lọng nho nhỏ
cũng không có gì đáng ngại, cho dù là tiên hoàng hẳn cũng sẽ để hắn làm như vậy.
Suy nghĩ của hắn vô cùng sâu sắc. Vừa rồi hắn nhìn ra Công
Tôn Lẫm cùng con gái nuôi của hắn dường như có chút không tầm thường, bởi vậy hắn
chừa lại một đường lui cho Công Tôn Lẫm.
“Vâng……”
Công Tôn Lẫm không yên lòng trả lời, suy nghĩ lại bay đến rất
rất rất xa.
Nếu Vũ Nhi biết hắn thay nàng quyết định chuyện chung thân đại
sự, sẽ tức giận hay là dùng cặp mắt ngập nước của nàng khóc cho hắn xem?
Đột nhiên, hắn cảm thấy trong lòng không yên.
Quyết định chuyện Vũ Nhi xuất giá xong, ngực hắn lại khó chịu
giống như……
Thật giống như sắp sửa mất đi thứ mà mình yêu thích nhất……
—-
(1),(2),(3): Đây là bài thơ Trường Tương Tư (长 相 思) của
Lương Ý Nương (意娘)
Trong “Tình sử” có chép như sau: vào triều nhà Chu đời Ngũ
Quý (Ngũ Đại), có người con gái của Lương Tiêu Hồ 梁瀟湖 tên Ý Nương 意娘,
cùng với Lý Sinh 李生 là họ hàng con cô con cậu. Lý Sinh thường qua lại rất
nhiều. Nhân ngày trung thu ngắm trăng, ngầm hẹn ước với Ý Nương, lưu luyến
không rời. Sự việc lâu ngày lộ ra, Tiêu Hồ nổi giận, ngăn cấm hai người gặp
nhau. Gặp ngày trời thu, Ý Nương viết bài thơ này.
入我相思門,
知我相思苦。
長相思兮長相思,
長相思兮無盡極。
早知如此罫人心,
迴不當初莫相識。
—
Nhập ngã tương tư môn,
Tri ngã tương tư khổ.
Trường tương tư hề, trường tương tư,
Trương tương tư hề, vô tận cực.
Tảo tri như thử quải nhân tâm,
Hồi bất đương sơ mạc tương thức.
—
Có vào cửa tương tư của thiếp.
Mới biết nỗi khổ của lòng tương tư.
Tương tư đằng đẵng, ôi, tương tư đằng đẵng !
Tương tư cứ kéo dài triền miên vô tận
Nếu sớm biết (yêu thương để) lòng người trắc trở như thế này
Thà buổi đầu đừng quen biết nhau.