Gõ ba lần anh yêu em - Chương 03

Người yêu thương tôi nhất

Thái Sinh

Một đêm gió rét, người ấy dắt tôi trên đường về nhà.
Hôm ấy trời rét lắm, ngoài đường vắng tanh không một bóng người. Mỗi khi tôi bị
vấp hoặc trượt chân, người ấy vội vàng nắm chặt lấy tay tôi giữ cho tôi thăng bằng.
Tôi có thể cảm thấy lòng bàn tay người ấy run run và ươn ướt mồ hôi.

Tôi thích bàn tay người ấy, đó là bàn tay tràn đầy
tình cảm, mỗi khi trời lạnh tôi thường giấu tay mình vào bàn tay người ấy, người
ấy nói: "A, cục nước đá nhỏ bé!", nhưng người ấy không hề ghét bỏ cục
nước đá, người ấy nắm chặt lấy nó, để hơi ấm từ bàn tay mình truyền sang tôi,
cho tới khi bàn tay tôi ấm lên.

Trong đêm rét mướt ấy người ấy đã uống say, nên bỗng
nhiên nói rất nhiều. Người ấy bỗng hỏi ước mơ lớn nhất của tôi là gì? Tôi nói ước
mơ lớn nhất của tôi là được về quê ngoại bắt dế, và ăn bữa thịt nướng ngoài bờ
sông. Người ấy cười và bảo, ước mơ lớn nhất của mình cũng là được nấu cho tôi một
bữa cơm ngoài trời ở bên bờ sông quê ngoại.

Đó là mùa đông năm 1982, tôi bốn tuổi, người ấy 31
tuổi.

Người ấy không bao giờ tranh thủ giáo dục đưa tôi
vào khuôn phép mà luôn luôn cố gắng chiều chuộng theo ý thích của tôi, suốt
ngày nịnh nọt tôi. Tôi biết người ấy làm như vậy là vì sợ tôi, sợ một đứa con
gái bốn tuổi không vui. Người ấy sợ vợ trề môi ra nói: "Anh lại uống say rồi,
lần sau mà uống say nữa là em mặc kệ anh đấy.", người ấy rất sợ vợ giận.

Khi uống say người ấy thường trở nên yếu đuối, luôn
phục tùng, nhượng bộ tôi. Người ấy thường rụt rè trêu tôi, rồi cười cầu tài, rất
sợ sơ ý làm tôi giận mà khóc.

Người đàn ông ấy là cha của tôi. Đến nay tôi đã sắp ở
độ tuổi của người ấy hồi đó rồi. Người ấy cũng già rồi, những vẫn sợ tôi như
trước, sợ tôi giống mẹ trề môi ra nói: "Sau này mặc kệ."

Thực ra, tôi biết người ấy sợ tôi như vậy là xuất
phát từ một tình cảm vô bờ bến.

Đúng vậy, mùa đông năm 1982 ấy, bốn tuổi, cái tuổi đủ
để tôi biết ai thương mình, để làm nũng thoải mái.

Hai mươi năm sau, tôi xa nhà. Người chưa bao giờ chịu
cảnh chia ly thường không thể thấu hiểu nổi nỗi khổ của chia ly. Tôi vui vẻ chuẩn
bị mọi thứ giấy tờ đồ đạc, sau đó chỉ còn ngồi đợi bạn trai tới đón đi. Tôi còn
gần như hét lên trong điện thoại: "Nhanh nhanh lên anh, ngày mai thật tuyệt!"

Cha vờ như không nghe thấy tôi nói gì với người yêu
qua điện thoại. Bây giờ tôi nghĩ, hẳn khi ấy lòng ông đau như cắt. Cha chỉ có
mình tôi là con. Cha rất thích nói câu: "Phụ mẫu tại, bất viễn du"
(Cha mẹ còn sống, con cái không đi xa). Nhưng khi cha nhận ra tôi đã đủ lông đủ
cánh, không thể không rời xa cha, cha lại nói: "Nam nhi chí ở bốn phương,
nữ nhi giờ cũng vậy."

Cha không hề để lộ là mình buồn, chỉ lặng lẽ làm rất
nhiều món ngon, cứ như là để tôi mang đi ăn trong vòng một tháng. Cha bóc vỏ

tôm, rồi ướp rồi rang, gắp hết con này đến con khác
cho tôi, tôi còn tỏ ra chán ngấy: "Thôi, cha đừng gắp cho con nữa, con
chán rồi."

Cho đến đêm trước ngày đi, tôi mới ý thức được rằng
lần này xa cha, cách sông cách núi cho dù phương tiện giao thông có hiện đại
cũng không thể ngày ngày được gặp mặt cha. Tôi bỗng thấy ân hận. Lúc xuống cầu
thang, tay cha cầm cái đèn pin, phía sau là mẹ, tôi càng đi càng chậm. Cha
không nhận ra tôi đã bị rớt lại phía sau, cha dặn dò bạn trai tôi: "Cháu cố
gắng nhường nhịn nó, tính nó hay nhõng nhẽo, nhưng chỉ một lát là thôi, dù sao
thì nó cũng ít tuổi hơn cháu."

Ra đến cổng, chuẩn bị lên xe, tôi khóc òa lên, cha bảo
tôi là đứa trẻ con chẳng ra gì. Đêm tôi đi trời cũng mưa rất to, gọi taxi rất
khó, cha bảo tôi đứng phía trong cho đỡ ướt, cha ra ngoài một tay cầm đèn pin vẫy
gọi xe vào phía trong đón tôi. Tôi nhìn cha, không nói, không khóc nữa nhưng sống
mũi vẫn cay cay.

Một năm sau, cha và mẹ ra thủ đô thăm tôi, mang theo
rất nhiều đồ, thậm chí cả một túi ốc hương, tôi bảo đi đường xa xách đồ theo
làm gì cho lỉnh kỉnh. Cha chẳng nói gì. Mẹ đi nướng ốc cho tôi ăn, còn cha thì
lụi cụi sửa cái cửa đã hỏng nửa năm nay cho tôi. Bạn trai tôi đã sửa mấy lần
nhưng không được, bây giờ nó bỗng trơn tru như chưa từng hỏng bao giờ.

 

Cha tôi tuyệt vời biết bao.

Tôi reo lên, cha cười như bẽn lẽn, cầm lấy ống thuốc
lào rít chậm chạp, cái cách cha hút thuốc không giống một người già mà như một
thanh niên, mẹ bảo giống như hồi cha mới 14 tuổi.

Cha mẹ ở chơi với tôi một tuần, rồi lại về quê để đi
làm. Cha không phải là người có trí lớn như người ta, cả đời cha chỉ làm công
việc của một viên chức bình thường, không gây dựng sự nghiệp lớn, nhưng cha làm
việc rất nghiêm túc và yêu nghề. Sáng ăn sáng ở nhà rồi tới cơ quan, trưa ăn ở
nhà ăn tập thể, chiều đạp xe về nhà rẽ qua chợ mua ít thức ăn. Cha chỉ là một
người bình thường, một người chồng, một người cha, một viên chức, một công dân
bình thường. Thực ra cha hoàn toàn có thể buông lỏng mình, không cần làm gì
cũng nghiêm túc như thế, chẳng qua cũng chỉ là để đủ ăn mà thôi. Vì thế tôi đã
có lần khuyên cha: "Vì ba triệu đồng mỗi tháng mà ngày nào cũng vất vả thế
thì không đáng." Cha trợn mắt: "Con biết cái gì."

Cha giận tôi, cha cho rằng cách nghĩ của tôi là sai
lầm, rất sai lầm. Cha luôn cho rằng tôi không biết bằng cha, dù sao thì tôi
cũng ít hơn cha 27 tuổi.

Thực ra, tôi chỉ muốn cha hiểu rằng, ba triệu một
tháng đối với tôi là con số nhỏ, bây giờ tôi có thể nuôi được cha, tôi muốn cha
nghỉ ngơi.

Thực ra, tôi rất kính phục cha, kính phục người cha
mỗi tháng kiếm được ba triệu đồng của tôi.

Mỗi năm Tết đến tôi về quê thăm cha, cha đều rất
vui, lần nào cha cũng bảo: "Con cao hơn nhiều đấy."

Làm một người nhận ra mình đang già đi, sẽ khiến
mình trân trọng những ngày tuổi trẻ của mình. Khi tôi còn nhỏ, cha luôn hãnh diện
mỗi khi thấy tôi cao hơn.

Tôi là người do cha tạo ra, từ không đến có, từ sơ
sinh cho đến tuổi nhi đồng rồi thiếu niên, thiếu nữ, rồi sắp trở thành vợ của một
người đàn ông khác, cha nhìn thấy tôi như vậy sẽ cảm thấy rất vui, nhưng cùng với
niềm vui cha cũng cảm thấy hơi buồn vì nhận ra mình đang già đi?!

Thế là hôm cơ quan tôi khám sức khỏe định kỳ, tôi
nói với họ ghi tôi cao thêm một xăng-ti-mét. Cha thấy giấy khám của tôi như vậy
thì vui lắm dù thừa biết là tôi nói dối, vì tôi còn tiếp tục cao thì cha vẫn
còn chưa già. Vở kịch này cả tôi và cha đều biết nhưng không nói ra, chúng tôi
muốn tự dối chính mình.

Tết đến vợ chồng em họ tôi cũng về, cùng với đứa con
gái hơn một tuổi. Cả nhà quây quanh đứa bé mà vui vẻ. Đêm đến tôi giành quyền
ngủ với cháu, niềm vui được ôm cháu ngủ khiến tôi thao thức không ngủ được.

Đêm tĩnh lặng, tôi nghe thấy tiếng đẩy cửa khe khẽ,
hóa ra là cha tôi sợ tôi không biết chăm sóc cháu, nên qua xem tôi và cháu ngủ
thế nào, tôi không dám động đậy sợ làm cháu thức, nên giả vờ ngủ say, không nói
với cha câu nào.

Cha bước tới, nhẹ nhàng kéo cao chăn lên phía cổ cho
hai chúng tôi, và kéo cả góc chăn ở chân tôi nữa. Cha rất nhẹ nhàng

nhưng tôi cảm thấy một tình cảm mãnh liệt nơi người
cha. Nước mắt tôi trào ra ngay khi cha vừa quay bước.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3