Trọng sinh chu chỉ nhược - Chương 24-25

Chương 24: Phi châm đoạt mệnh giảo hoạt lang

Ta cẩn thận lắng nghe, là chín con, trời ạ! Khu vực này toàn
là sói sao? Công phu ám khí của ta còn chưa có luyện thành, chưa bao giờ phải đối
mặt một lúc với nhiều sói như vậy, ta tay chân luống cuống mở nút lọ chứa Bi Tô
Thanh Phong, may mắn mê dược này không màu không mùi có thể nhiều lần sử dụng,
bằng không đã bị bọn chúng áp đảo rồi.

Không ngờ ta vừa mới mở lọ thuốc ra, lũ sói chỉ cách ta có bảy
tám thước liền tản ra, ta nhìn ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, bất quá ta lần
này cũng nhìn thấy rõ bộ dáng thật của chúng, cơ thể so với ta đều rất to lớn,
trong đó có hai con sói trắng, sói trắng toàn thân có màu trắng như tuyết, lông
dài hơn so với sói thường, sinh tồn ở nơi đỉnh núi cao lạnh lẽo, tại sao lại chạy
đến đây ở xen lẫn với sói thường thế này?

Bất quá trong nháy mắt nhìn thấy sói trắng, nước miếng ta liền
chảy ra, ta muốn a! Thật muốn bộ da của nó, khẳng định vừa ấm áp lại vừa xinh đẹp,
có thể làm khăn choàng, làm mũ lông, làm áo lông.. nhưng có hai bộ da sợ rằng
không đủ, xinh đẹp như vậy, thật sự là hấp dẫn nha! Ta vốn rất ưa thích quần
áo, đồ hiệu, đến cổ đại này còn chưa bao giờ được mặc qua một bộ đồ đẹp, hằng
ngày mặc đều là vải thô, nói thời hiện đại tuy vải bông bình dân hơn tơ lụa
nhưng nơi trồng bông cũng rất ít.

Nguyên khi ta ở cạnh sông Hán Thủy cũng không nghe nói ở đâu
có trồng bông, bình dân hầu hết đều mặc không đủ ấm, điều kiện tốt hơn thì mặc
áo da thú, vải bông cùng tơ lụa được bán cùng nhau đều là hàng hóa cao cấp, tuy
không xa hoa như tơ lụa nhưng lại mềm mại, giữ ấm tốt, bình thường dùng làm
chăn. Ta cũng chỉ ở mấy năm trước được cha mua cho hai bộ đồ bằng vải bông,
nhưng hiện tại đã cũ và không còn mặc vừa nữa.

Trên đường đến Võ Đang cuối cùng ta cũng thấy được một nơi
trồng bông, tuy không nhiều nhưng biết nơi đây có trồng bông đích thực ta rất
vui vẻ, nói cha mua một ít hạt giống, tuy là giống cũ nhưng ta tin tưởng mình
có thể trồng được. Mười mẫu ruộng khai hoang, ta dự tính trồng sáu mẫu lương thực,
hai mẫu trồng rau, hai mẫu còn lại trồng bông.

Cha chưa từng trồng loại cây này bao giờ, bất quá nghe ta
nói có thể làm ra quần áo, chăn đệm rất hữu ích cũng nhiệt tình giúp ta. Bông
bình thường gieo trồng mùa xuân, bắt đầu cho thu hoạch vào mùa thu, mùa đông là
thu hoạch hết toàn bộ. Ta gieo hạt đã được một tháng, trồng vào mùa hạ so với
bình thường chậm mất hai tháng.

May mắn trước đây ta đã từng đọc một cuốn sách nói về phương
pháp trồng bông, có các phương pháp chống lạnh, rút ngắn thời gian sinh trưởng,
nếu không hiện tại sợ rằng có trồng cũng chẳng thu hoạch được gì.

Hiện tại ta đã nhìn thấy bộ lông sói trắng như tuyết, xinh đẹp
như vậy làm sao có thể bỏ qua được? Tuy thế loài vật xảo quyệt này chẳng lẽ đã
thành tinh cả rồi hay sao? Lại biết ta phóng mê dược. Căn bản ta không nghĩ tới
cái mũi của loài khuyển dù sói hay chó nhà đều cực kỳ nhạy, lúc trước tấn công
ta có mấy con bị đánh mê, những con khác đứng ngoài cảnh giới đã biết, chúng
tinh khôn như vậy hiện giờ sao có thể mắc mưu lần nữa.

Hơn nữa sói là loài vật giỏi ẩn náu, khi chúng bất động tai
ta dù thính cũng không nghe thấy gì. Cho nên hiện giờ chúng thấy ta cầm bình
thuốc sẽ chạy là tình huống ta không nghĩ đến nhưng cũng không đuổi theo, chỉ
có thể nhìn bộ lông xinh đẹp chạy trốn bất đắc dĩ thu hồi bình thuốc trở về.

Ta đang tưởng niệm bộ lông trắng, định quay trở vào nhà nấu
cơm bỗng nhiên nghe tiếng bầy sói, vốn đã tản ra nhưng hiện lại tụ lại, lặng lẽ
áp sát ta. Thật sự ngu ngốc, nếu như bất động ta sẽ không nghe thấy, nhưng chỉ
cần di chuyển tiếng động sẽ không thoát khỏi tai ta, nói cho cùng động vật cũng
không thông minh như người.

Ta một bên đắc ý cười thầm, một bên bí mật lấy bình thuốc
trong tay áo ra, chỉ chờ chúng nó tiến vào khoảng cách thuốc có thể bay đến là
mở ra. Hai mươi bảy thước, hai mươi sáu thước,.. gần thêm nữa đi..lòng ta cổ động,
đến khi cách chừng mười thước, ta lén trong tay áo mở ra Bi Tô Thanh Phong, không
đợi cho ta đắc ý thu được hai bộ da, chín con sói thế nhưng lại tản ra chạy trốn.
Ta muốn khóc.

Đã là ngày thứ mấy rồi, cha từ lần trước bị hoảng sợ nằm nghỉ
ngơi hai ngày, trải qua bao nhiêu lần khuyên nhủ gian khổ của ta mới đồng ý đi
ra sân sau làm đồ ăn. Ngay cả một chút tự do đều không có, lũ sói đáng ghét cứ
nhằm vào cha con ta mà vây lấy. Lôi Thần động gần như vậy có rất nhiều khách
hành hương lui tới, chúng nó tại sao lại cứ nhằm vào cha con ta mà đánh chứ.

Hiện giờ Bi Tô Thanh Phong cũng không linh nghiệm rồi, xem
ra phải tăng thời gian luyện ám khí, hiện giờ tay và mắt ta đã khá ăn ý với
nhau, việc nhắm đích không gây khó cho ta nữa, chỉ một lần phóng ra liền trúng,
bất quá lực tay còn kém, lại không có nội lực như trong truyền thuyết, không thể
phóng xuyên qua da con mồi được.

Nghĩ đến đây ta lấy ra trong túi đeo bên hông mấy kim thêu
tú hoa châm, dùng ngón giữa cùng ngón trỏ giữ lấy, ngón cái cùng ngón giữa dùng
sức bắn ra, hướng thân cây phía kia bắn tới, vô thanh vô tức. Ta nhìn tú hoa
châm, không khỏi có cảm giác thất bại, lực đạo vẫn không đủ, yếu như vậy ngay cả
da sói cũng không xuyên qua được, hơn nữa da thú lại co dãn được, giảm đi lực
sát thương, một châm này bắn ra cùng lắm chỉ khiến con mồi bị đau chút ít.

Làm sao bây giờ? Ta nhớ lại tất cả phim tiểu thuyết kiếm hiệp
các loại đã từng xem cũng không tìm được chi tiết nào nói đến việc luyện ám
khí, chỉ nhớ mông lung một ít tỷ như dùng ám khí độc phải dùng bao tay hay thứ
gì linh tinh đó thôi, nhớ được nhiều nhất là chi tiết Thiên Sơn Đồng lão dạy Hư
Trúc sử dụng nội lực dùng trái thông ném chết mấy người.

Lời thoại của Thiên Sơn Đồng lão khi ấy ta còn nhớ: “Ngươi vận
chân khí từ trong đan điền vào huyệt Cự Cốt trên vai, đưa xuống huyệt Thiên Tỉnh
nơi khuỷu tay, rồi đẩy vào huyệt Dương Trì nơi cổ tay, vận chuyển ba vòng các
huyệt Dương Khoát, Dương Cốc, Dương Trì, sau đó vận vào huyệt Quan Xung nơi
ngón tay vô danh.” Một mặt nói, một mặt đưa tay chỉ vào những huyệt đạo trên
người Hư Trúc. Bà ta biết Hư Trúc không am tường các huyệt đạo trên người, nói
tên huyệt thể nào hắn cũng hoang mang, không đưa tay chỉ cụ thể thì không xong.

Ta học y, với các huyệt vị như vậy vô cùng quen thuộc, thậm
chí muốn ta vẽ ra cả một bản đồ kinh mạch cũng không vấn đề gì, nhưng hiện đại
không bao gồm các kiến thức phong kiến, còn có công pháp này nọ, ta một chút võ
thuật cổ cũng không biết dĩ nhiên không thể lý giải nội lực sinh ra như thế
nào, cũng chẳng thể tưởng tượng một cái là ra ngay được.

Đan điền là ở đâu? Y học giải thích đan điền là huyệt vị trọng
yếu, nằm thẳng trên đường chính trung[16] dưới rốn chừng 1,5 thốn[17]. Nhưng nội
lực tạo ra như thế nào? Đưa đến đan điền như thế nào? Ta không rõ lắm, cũng chẳng
thể tham khảo ở đâu cái này được. Ta không có nội lực, nhưng khi niệm phương
pháp hô hấp Bất Lão Trường Xuân công cùng với luyện Yoga, có một vài nơi trên
cơ thể bỗng nhiên rung động. Điều này ta mới phát hiện ra khi ngón tay đã khỏi
hẳn, nếu như ta trước điều chỉnh niệm hô hấp pháp Bất Lão Trường Xuân công làm
cho huyệt đan điền có phản ứng, rung động, sau đó làm cho huyệt Cự Cốt ở đầu
vai cũng rung động theo, sau nữa là huyệt Thiên Tỉnh ở khuỷu tay, Dương Trì huyệt
ở cổ tay. Ta không có khả năng dùng nội lực ở ba huyệt Dương Khoát, Dương Cốc,
Dương Trì vận vào ngón tay vô danh, nhưng vẫn có thể đem huyệt Đan Điền, Cự Cốt,
Thiên Tỉnh ba huyệt cùng nhau rung động nối tiếp, thử một chút xem sao. Nghĩ vậy
ta bắt đầu điều chỉnh hô hấp, trước làm cho đan điền rung động như khi luyện tập
Yoga, tiếp đến là Cự Cốt huyệt ở đầu vai, Thiên Tỉnh huyệt ở khuỷu tay, sau đó
là ba huyệt ở cổ tay, cuối cùng là huyệt ở ngón tay vô danh, dùng sức phóng ra.

“Phác, phác, phác.” Ba tiếng vang nhỏ phát ra, ba kim thêu
tú hoa châm nho nhỏ đã cắm xuyên sâu vào trong lớp vỏ dày của ba cây củi đặt
phía trước, cây kim thứ tư không thấy đâu cả. Ta vội chạy lại cẩn thận tìm kiếm,
thì ra cây kim thêu đã cắm sâu toàn bộ vào trong thân cây rồi.

Ta vui vẻ thiếu chút nữa thì nhảy lên. Thật sự là tốt quá,
quả nhiên hữu hiệu, ta thật sự là thiên tài, cho dù không có ai dạy luyện tập nội
lực thế nào cũng có thể sáng tạo ra một thủ pháp ám khí. A! Nếu như huyệt đạo vận
công hữu dụng, có phải hay không trừ ngón tay vô danh các ngón khác đều có thể
vận dụng, dù sao mười ngón tay của ta cũng đều có tập luyện mà.

Tỷ như nói ngón cái tay phải có Hổ Kim Tấc huyệt, ngón trỏ
có Thương Dương huyệt, ngón giữa có Trung Hướng huyệt, ngón vô danh có Quan Hướng
huyệt, ngón út có Tiểu Hướng huyệt, tay trái ngón cái có Tiểu Thương huyệt,
ngón trỏ có Đại Tràng huyệt, ngón giữa có Tâm huyệt, ngón vô danh có Phế huyệt,
ngón út có Thận huyệt.

Nghĩ vậy, ta bắt đầu thử nghiệm, quả nhiên đều có thể làm được,
có điều không khống chế tốt được lực đạo mạnh hay yếu. Trong khoảng thời gian
ngắn ta cũng không tìm ra được biện pháp khống chế, tuy vậy tâm tình phấn khởi,
ta cũng không dừng sự chú ý lại ở mấy cái này nữa, tập trung toàn bộ tinh thần
vào luyện tập.

Lần này, khi ta rời khỏi nhà lên núi, chín con sói đều tập hợp
lại bám theo, thế nhưng ta đã có ám khí là phi châm, đừng hòng khiến ta sợ hãi
được. Ta giả vờ như không biết gì, trong tay thủ sẵn mười cây tú hoa châm, chờ
chúng áp sát.

Ta biết rõ nhược điểm của mình, không hiểu quyền cước công
phu, không có khinh công, nếu đánh không lại sẽ không nhảy lên cây tránh được,
chờ chúng lặng lẽ tiến đến cách xa chừng ba mươi thước liền phóng châm. Hai con
sói trắng kia là trọng điểm, mỗi con đều được lĩnh ba châm, rốt cuộc khổ luyện
của ta không uổng phí, tất cả số kim châm đều trúng mục tiêu cắm sâu vào đầu
sói.

Kim thêu tú hoa châm, vô thanh vô thức, bầy sói không chút
phát giác ra ta tấn công như thế nào, chờ chúng tiến đến gần thêm cách ta chừng
hơn mười thước ta liền phóng tiếp giết hết số còn lại. Nhìn về phía bụi cỏ, ta
nghĩ thầm ám khí này quả nhiên uy lực không nhỏ, rốt cuộc ta có thể tự bảo vệ
được mình, không cần sợ đông sợ tây nữa. Nếu Thát tử đáng chết còn dám đến gây
khó dễ cho cha con ta nữa, hừ, sẽ có tú hoa châm hầu hạ các ngươi!

 

Chương 25: Ngộ huyền cơ thân khinh như yến

 

Chờ cho tâm tình bình tĩnh, ta nhìn lại, thấy nhiều xác sói
như vậy cũng đủ kinh hỉ. Gia tài nhà ta ở đây cũng không có gì nhiều, chín con
sói chính là nguồn tài phú dồi dào nha. Nhiều thịt như vậy cha con ta có ăn cả
mùa đông cũng không hết, có thể mang đi bán, còn có da sói, xương sói… nữa.

Khi còn ở hiện đại, ta cũng biết thịt sói rất có giá trị về
y học, chẳng qua khi đó sói hoang chân chính thật sự không còn nhiều, tác dụng
chữa bệnh cũng giảm đi nhiều, tuy thế vẫn được ưa thích, nhất là các quý ông vì
thịt sói có thể ôn trung tán hàn, bổ thận tráng dương, chữa suy nhược, chống lạnh.
Sau này ta xuống núi có thể trực tiếp mang đến bán cho y quán, bình dân dân
chúng dù sao cũng không ăn nổi nó được, thịt sói thực tế ăn cũng không ngon.

Ta hoan hỷ hơn nữa bởi vì trừ bỏ bộ lông sói còn thu hoạch
được một thứ quý nữa, đó là chi phương[18] trong cơ thể sói. Bởi vì chi phương
này chẳng những có thể trị liệu phong hàn, lao phổi, hen xuyễn kinh niên, nứt
da.. mà hay nhất chính là dưỡng da tuyệt hảo. Tuy không học được hết y thuật
Tiêu Dao phái nhưng nói đến dược tài thì ta không phải loại kém, chín con sói
có thể làm được không ít cao dược đâu, năm nay đông đến cha có cảm lạnh phong
hàn gì cũng không phải lo nữa.

 

Ở hiện đại, sói hoang còn rất ít, cần bảo tồn, với lại dã
thú chân chính mới có tác dụng y học cao nên mọi người không để ý đến. Trên thực
tế, chi phương của sói hoang dã chân chính dược hiệu có thể sánh ngang với hà
thủ ô về lĩnh vực dưỡng nhan, hơn nữa chi phương trong cơ thể sói trắng chế
thành tuyết lang cao có thể làm mịn da, tiêu trừ vết sẹo, công hiệu rất lớn, có
thể nói là vạn kim khó cầu, tin tưởng có thể khiến nữ nhân điên cuồng thèm muốn.

Còn về da sói, ngoài bộ lông sói trắng hầu như rất được ưa
thích kia, còn lại những bộ lông khác màu sắc thường không được ưa thích lắm,
tuy nhiên lại có rất nhiều người thu mua lông sói, dĩ nhiên cũng có nguyên nhân
của nó. Nghe nói loài sói hung ác và lại rất cảnh giác tinh khôn, dù chết cũng
không đổi tính, ở trên lưng nó có mọc ba cái lông dài gọi là lang châm, còn gọi
là tặc mao, nghe nói bất cứ khi nào gặp nguy hiểm, ba cái lang châm sẽ trở nên
cứng như châm, nhắc nhở có nguy hiểm sắp đến.

Cho nên thợ săn bình thường rất thích khoác da sói trên vai,
như vậy khi nào sắp có nguy hiểm có thể sớm phát hiện. Vậy thì ta cũng thử xem
sao, đem mấy bộ da trải qua tiêu chế vừa lúc trải đủ ra hai giường ta và cha
dùng.

Về phần óc sói cũng như nội tạng tác dụng không lớn, bán cho
dược điếm cũng được chút ít. Hiện tại ta có điểm mong bầy sói lại tụ tập đến, bất
quá nhiều như vậy một mình ta cũng thu xếp không xong, vẫn là nói cha đến cũng
thu dọn vậy. Nhưng phải nói với cha thế nào đây nhỉ? Nói mẹ lưu lại di vật có
thể giết sói? Lần trước là chỉ là đánh hôn mê lũ sói nhưng lần này chính là giết
chết, hơn nữa cảm giác nói dối người thân thật rất khó chịu nha!

Nói thế nào được đây? Ta do dự, quên đi, nói dối thì nói dối!
Nói dối có thiện ý cũng không sai mà. Nghĩ đến đây ta kéo hai xác sói về nhà, nếu
lúc này mà có người nhìn thấy hẳn là sợ đến lắp bắp kinh hãi. Một đứa trẻ mới
mười tuổi lại kéo những hai ba trăm cân dễ dàng đi lại, cô bé này, khí lực cũng
quá lớn đi!

“Cha! Mau ra xem! Vừa rồi ở bên ngoài còn dùng mê dược mẹ để
lại đánh mê mấy con sói to này, có hai con còn là màu trắng nữa, màu sắc thật
là đẹp! Sau khi tiêu chế kỹ con muốn đem lông sói trắng làm cho cha một cái áo
da sói thật đẹp, như vậy cha sẽ không sợ lạnh nữa a!” Ta tiến vào nhà giọng
hoan hỷ, vừa rồi đã đem xác hai con sói đặt ngoài sân.

Cha nghe lời ta nói, từ trong phòng bước ra lo lắng hỏi:
“Nha đầu có bị thương ở đâu không? Có bị sói dọa cho sợ hãi không? Mau đến đây
cha nhìn xem. Không phải không cho phép con ra ngoài sao? Bầy sói còn rình rập
quanh đây, đợi lũ sói đi rồi thì hãy ra có được không?” Cha trên mặt tràn đầy
lo lắng, một tay kéo ta đến trước mặt cẩn thận xem xét, thấy ta quần áo còn chỉnh
tề lành lặn mới nhẹ nhàng thở ra.

“Cha! Nghe con nói mà! Con không có bị thương. Vừa rồi Tống
thiếu hiệp Võ Đang đến đây, nói Du tỷ tỷ muốn chơi với Lôi Tuyết, phải đem Lôi
Tuyết về cho tỷ tỷ xem, mấy con sói kia trên đường đưa hắn trở về không cẩn thận
đụng phải. Nhưng cha đừng lo, con đã xử lý chúng xong hết rồi, tổng cộng có
chín con trong đó hai con có lông màu trắng, nhìn rất thích, cha mau đi cùng
con nhìn xem, đừng để dã thú tha mất”. Ta kéo tay cha một bên đi ra ngoài một
bên giải thích.

Cha bất đắc dĩ nhìn ta, biết ta khí lực không nhỏ cũng không
ngạc nhiên ta có thể tự mình đem sói về, đành cười khổ đi đến góc vườn lấy chiếc
xe đẩy một bánh đem ra, vừa đi theo sau ta vừa nói: “Nha đầu sao phải gấp như
thế, chờ cha lấy xe đi phụ giúp đi, nhiều sói thế cha một mình làm sao có thể
khuân hết được!”

“Hì hì, không phải có con đây sao? Làm sao để cha phải chịu
mệt chứ. Bất quá xe này cao như vậy làm khó con rồi!” Ta chỉ vào chiếc xe gỗ một
bánh nói. Xe này ở thời cổ mọi người thường dùng làm công cụ vận chuyển, chẳng
những gọn nhẹ đơn giản lại có thể chở vật, chở người tùy ý. Thân xe và bánh xe
đều làm bằng gỗ, nhưng càng xe lại rất cao, chỉ có người lớn mới có thể sử dụng,
hơn nữa rất khó điều khiển thăng bằng, ta thử vài lần đều không dùng được.

Cha hai tay đẩy xe rất nhanh theo ta đến nơi có xác mấy con
sói, buông xe xuống, thân thủ sờ động mạch cổ của mấy con sói, có chút kỳ quái
hỏi ta: “Nha đầu, lần này không phải sói bị đánh mê mà là đã chết! Là thuốc có
độc sao? Như vậy thịt sói này không ăn được.”

“Không phải thuốc có độc, là mê dược thật, con sợ chúng nó tỉnh
lại chạy mất nên dựa theo chỉ điểm của Tống thiếu hiệp, cắm một châm vào huyệt
Bách Hội ở đỉnh đầu sói. Tống Thiếu hiệp nói bất kể là người hay động vật, chỉ
cần bị như vậy ở huyệt Bách Hội thì không chết cũng bị thương. Cha, sói có chết
hết không ạ? Hay là Tống thiếu hiệp nói không đúng?” Ta trợn mắt nói dối, dù
sao cha cũng chẳng tự nhiên đến tra hỏi Tống Thanh Thư làm gì.

Trong quan niệm của cha, mọi người trong Võ Đang so với quan
phủ còn lợi hại hơn, lại còn có ân với mình, bình thường đối với người Võ Đang
rất cung kính, hay nói cách khác người của Võ Đang trong mắt cha chính là quý tộc,
còn mình chỉ là cấp bậc bình dân bá tánh, rất ít khi dám cùng ngồi ăn với họ, kỳ
thật người trong Võ Đang chưa bao giờ đối xử tệ với chúng ta, chỉ có cha cố chấp
khư khư quan niệm này thôi. Cha cũng không nghi ngờ lời ta nói, ai bảo bình thường
ta đều biểu hiện rất ngoan ngoãn nhu thuận đâu.

Ta cùng cha đem bảy xác sói còn lại chất lên xe chở về nhà,
sau đó bắt đầu lột da lọc xương. Sau khi hai cha con bàn bạc, quyết định da
sói, xương sói, chi phương để lại dùng, thịt cùng nội tạng còn lại đều đem bán
hết. Da sói lưu trữ lại dùng khi mùa đông giá rét, xương sói ta chế thành cao
sói, trừ bỏ để cho cha một phần để bồi bổ gân cốt, phần còn lại đem cho Võ Đang
Du Tam hiệp, cho hắn dùng mỗi ngày thân thể cũng khỏe mạnh nhanh hơn.

Chi phương ta nói với cha nửa ngày mới có thể giữ lại, tuy
ta biết đây là dược liệu cực tốt dưỡng sắc đẹp, nhưng để nó phát huy được hiệu
quả tốt nhất lại cần có phương thuốc của Tiêu Dao phái, mà các loại thuốc kia
khi ở thời Tống gọi tên so với hiện đại đã khác đi ít nhiều. Giống như Bi Tô
Thanh Phong, Ngọc Xạ Thiên Hương Giao dược liệu bên trong ta mày mò hết hai năm
mới đoán ra được, đem chuyển đổi ra cách hiểu và bào chế của hiện đại.

Lúc này ta cũng biết nhược điểm của chính mình, tuy rằng có
kiến thức y học của hiện đại nhưng lại không có căn cơ của y học cổ đại, nói
cách khác ở cổ đại chính là thất học. Ta cần phải đem hệ thống cổ văn nhận thức
lại một lần, nhận rõ ý nghĩa của mỗi chữ mỗi từ, hiểu biết cách gọi của các loại
dược liệu cổ đại, chỉ có như vậy mới có thể đem kiến thức y học trong đầu biến
thành của chính mình.

Có thể nói hiểu biết y học đối với ta rất quan trọng, bởi vì
y thuật là tiền vốn của ta, mặc kệ kiếp trước kiếp này ta cũng không muốn đem mệnh
đến trong tay lang băm, hơn nữa lại là thầy thuốc cổ đại. Hơn nữa ta còn muốn
cho cha được bình an sống đến già, hưởng phúc trăm tuổi, nếu y thuật ta kem cỏi
thì rất khó làm được.

Tuy vậy, lòng ta hiểu được muốn vậy thực khó, ta không sinh
ra trong nhà giàu có, không mời nổi tiên sinh dạy học. Mà dù cho có tiền cũng
không có khả năng, thứ nhất là nhà ta chỉ là nông dân, ta lại là con gái, nếu mời
tiên sinh, ông ta nhất định cho rằng đây là nhục nhã ông ta, cho nên ta cũng chỉ
có thể chính mình tự nghĩ biện pháp. Bất quá việc này không thông nhưng ông trời
lại cho ta một kinh hỉ khác.

Từ khi phát hiện ra dựa theo phương pháp vận công của Thiên
Sơn Đồng lão có thể đích thực phóng ra ám khí giết chết lũ sói, ta cảm thấy rất
hữu dụng. Việc hiểu được huyệt vị trên cơ thể rất giống như hiện đại đã đoán rằng
trong đó chứa đựng sức mạnh bí ẩn của con người, nếu tìm được phương pháp chính
xác chẳng những không thương tổn thân thể mà lực lượng tự thân cũng cường đại
hơn nhiều.

Vài ngày sau, đã không còn sói quanh quẩn quanh khu vực nhà
ta nữa, buổi tối cũng không thấy xuất hiện rình rập, ta không còn cơ hội thử
nghiệm phi châm trên vật sống nữa. Dù sao cũng biết đó là lực lượng tự thân của
ta, cũng không phải là giống như các đại hiệp ở cổ đại có nội lực hoặc hằn hoặc
nhiệu hoặc độc linh tinh gì đó, ta phóng ra ám khí chỉ bằng khí lực mà thôi, đối
phó với người thường hoặc động vật thì dễ dàng, nhưng nếu đối thủ là cao thủ võ
lâm, kim thêu này hẳn là chẳng xuyên qua nổi nội lực hộ thân của người ta. Ta
dù sao cũng là theo đường tắt, muốn học võ công nhưng lại không muốn nhập giang
hồ, quả thật cũng khó xử. Ta nghĩ kiếp trước xem tiểu thuyết kiếm hiệp, nữ nhân
vật trước hết phải luyện chính là công phu chạy trốn, chính là khinh công, tuy
ta chạy rất nhanh nhưng cũng chỉ là chạy thường. Nghĩ lại ngày đó Võ Đang ngũ
hiệp một mạch từ dưới chân núi chạy lên đến đỉnh, mặt không đỏ khí không suyễn,
ta thật sự rất hâm mộ.

Hiện giờ dựa theo công pháp của Thiên Sơn đồng lão có thể
phát ra ám khí, như vậy khinh công cũng có thể dựa theo pháp môn vận công có phải
có thể sử dụng hay không? Nghĩ đến đây, ta cố gắng nhớ lại lời Thiên Sơn đồng
lão khi dạy khinh công cho Hư Trúc: khi nhảy lên hai đầu gối hơi gập lại, đề
khí vào đan điền, đợi cho chân khí đưa lên thì lúc đó thả lỏng bắp thịt, tập
trung ý nghĩ nơi huyệt Ngọc Chẩm, đem chân khí vận vào huyệt Dũng Tuyền…

Nghĩ đến đây, ta cứ theo biện pháp đó làm thử, trước niệm tổng
cương hô hấp pháp Bất Lão Trường Xuân công, sau đó tĩnh tâm rung động tại huyệt
đan điền, đầu gối hơi gập lại, thả lỏng bắp thịt, lại rung động huyệt Ngọc Chẩm,
tiếp theo là huyệt Dũng Tuyền..

 

Quả nhiên hữu hiệu, tuy không giống các đại hiệp Võ Đang có
nội công thần kỳ nhưng cũng có thể nhảy lên cao như vậy, chẳng những có thể chạy
nhanh mà còn một chút cũng không thấy mệt mỏi, có thể nói cảm giác này tựa như
trong sách nói thân nhẹ như én bay. Ta cứ thế chạy đi rất xa, cơ hồ đến Thiên
Trụ phong mới cảm thấy mệt mỏi và dừng lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3