Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 166:Hạnh Phúc (Đại kết cục)-P2

Lâm Tiểu Phân buồn cười vỗ vỗ tay của ông, biết ông là khẩn
trương lo lắng cho mình, từ ngày hôm qua bà xuất viện về nhà ông đã như vậy
rồi, vốn là khẩn trương nắm chặt tay của bà, cứ nắm như vậy, cũng không nói
chuyện, cười nói: "Em không sao, sẽ tự biết chăm sóc mình thật tốt, hơn nữa,
còn có An Nhiên cùng thím Trương ở bên cạnh em, không có việc gì." Cho dù
bà nửa đời trước gặp phải người đàn ông bết bát như vậy, cuộc sống cũng cho bà
nhiều đả kích vô tình đến thế, nhưng mà sau đó lại có thể gặp được Cố Hằng Văn,
bà thủy chung trong lòng còn có cảm kích, thủy chung vẫn cảm thấy trời cao đối
với mình không tệ, có thể nói gặp được Cố Hằng Văn, là chuyện đời này bà cực kỳ
may mắn, cho dù lần này bà thật không qua được, bà cũng không có gì tiếc nuối,
những năm gần đây thương yêu ông đối với bà cũng đủ rồi, không còn có điều gì
tiếc nuối nữa.

"Anh còn không yên lòng, anh cùng em đi qua đi." Cố
Hằng Văn vừa nói vừa nhìn lại Tô Dịch Thừa: "A Thừa, bây giờ còn có thể đặt
được vé máy bay không?"

Tô Dịch Thừa còn chưa mở miệng, Lâm Tiểu Phân dẫn đầu tiếp lời
nói: "Anh không phải còn đang trong thời gian tốt nghiệp của học sinh sao,
sao có thể nói đi là đi, đừng quên anh còn phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu
tiền đồ của rất nhiều học sinh." Giọng nói hơi có chút nghiêm túc.

Thấy thế, Tô Dịch Thừa ở dưới đáy bàn lôi kéo tay của An
Nhiên nói: "Anh đi mua chút đồ uống."

An Nhiên thấy vậy, đứng dậy nói: "Em đi cùng với
anh."

Tô Dịch Thừa cười vươn tay nắm tay cô cùng nhau rời đi.

"Ba rất yêu mẹ." Bàn tay của cô bị anh nắm, ngón
tay có chút đào vài vòng trong lòng bàn tay của anh.

Bị cô gãi có chút ngứa, lực đạo trên tay nắm chặt lại có
chút muốn trừng phạt, nắm chặc tay cô không để cho cô làm chuyện mờ ám thêm nữa.
Ngoài miệng nhẹ giọng đáp lời cô: "Ừ."

Cố Hằng Văn cùng Lâm Tiểu Phân trong lúc hoạn nạn tương cứu
nảy sinh tình yêu làm cho người ta rất hâm mộ, mấy chục năm vẫn như một, toàn
tâm toàn ý yêu thương lẫn nhau như cũ, tình cảm như vậy làm cho người ta cảm động.

Mặc dù cha cùng mẹ tình cảm cũng tốt, nhưng mà lại không phải
cùng một loại cảm giác như vậy, tình cảm của hai người mặc dù rất tốt, nhưng mà
có đôi khi cũng không tránh được ồn ào, nếu như muốn nói rõ tình cảm là loại
nào, thì hẳn phải như tình yêu của Cố Hằng Văn cùng Lâm Tiểu Phân vậy .

Đang đi tới, An Nhiên đột nhiên dừng bước, Tô Dịch Thừa có
chút nghi ngờ quay đầu, nhìn cô nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

An Nhiên quay đầu nhìn Cố Hằng Văn cùng Lâm Tiểu Phân ngồi ở
nơi xa đó, thím Trương cũng không biết lúc nào đã cớ gì rời đi, Cố Hằng Văn thủy
chung cứ nắm tay của Lâm Tiểu Phân, trên mặt lo lắng cùng khẩn trương không thể
dùng lời mà nói, ngoại nhân vừa nhìn liền biết.

Một lúc lâu mới đem ánh mắt thu hồi, lúc quay đầu nhìn Tô Dịch
Thừa, ánh mắt chân thành kia nhìn anh hỏi: "Anh nói chúng ta khi già rồi
cũng sẽ giống như ba mẹ vậy phải không?"

Tô Dịch Thừa cười, lắc đầu nhưng không có lên tiếng.

Thấy thế, An Nhiên trên mặt bị lây chút thất vọng, chỉ hỏi
nói: "Sẽ không giống như ba đối với mẹ đối với em như vậy sao?"

Tô Dịch Thừa biết đầu nhỏ của cô lại nghĩ sai lệch, đưa tay
vuốt vuốt đầu của cô, sau đó trực tiếp đem cô kéo vào trong ngực, ở bên tai cô
nói: "Anh chỉ hi vọng em sẽ không có kinh nghiệm thống khổ giống như mẹ."
Tô Dịch Thừa chỉ chính là bệnh của Lâm Tiểu Phân hiện tại.

Nghe vậy, An Nhiên sửng sốt một lúc lâu, sau đó nở nụ cười,
vẫn cố chấp muốn một cái đáp án như cũ, hỏi: "Ừ, sẽ không ngã bệnh, vậy
anh sẽ biến thành tốt giống như ba vậy ư, thương em như ba thương mẹ sao? Đến
lúc đó sẽ không ghét bỏ em già rồi, trên mặt nhiều nếp nhăn, vóc người không đẹp,
anh cũng không thấy khó nhìn chứ?"

Tô Dịch Thừa ôm lấy cô buồn cười, tựa hồ nghe thấy chuyện
phi thường buồn cười nhất, thanh âm sáng láng từ trong miệng truyền ra.

An Nhiên không thuận theo đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh, có
chút hờn dỗi nói: "Không cho cười nữa, không được hay sao."

Cho dù An Nhiên không cho, Tô Dịch Thừa cũng cười một lúc
lâu mới dừng cười, ôm lấy tay cô, nhẹ vỗ về tóc của cô, sau đó chậm rãi mở miệng
nói: "Sẽ không, đến lúc đó anh sẽ yêu em hơn, thương em hơn, tránh cho đến
lúc đó em ghét bỏ anh không thú vị, già rồi sẽ không chú ý anh."

An Nhiên khanh khách cười, tâm tình tựa hồ rất tốt, ngoài miệng
vẫn muốn hờn dỗi nói: "Có phải anh đang dụ dỗ em có đúng không?"

"Không có, em nói em sẽ già, anh cũng vậy, em nói em có
nếp nhăn, anh đoán chừng còn già hơn, còn có thể đã rụng răng, tóc trắng, hơn nữa
có thể không còn vóc người giống như hiện tại, đến lúc đó anh nghĩ anh chỉ có
thể mỗi ngày nghĩ đến làm sao không khiến cho em chán ghét anh phiền, nghĩ tới
như thế nào mới có thể khiến cho em vui vẻ, để thấy cho dù anh già rồi, khó
coi, cũng là một lão đầu thú vị, lúc không có chuyện gì làm còn có thể trêu chọc
em vui vẻ giải buồn, như vậy em cũng sẽ không rời đi anh." Tô Dịch Thừa ôm
lấy cô nói như thế, vẻ mặt rất chân thành, tựa hồ thật đã đoán được cuộc sống
tương lai của bọn họ, thật có thể tưởng tượng được lúc hai người già sẽ như thế
nào. Anh nghĩ đến khi đó, cô nhất định là một bà lão có khí chất, vẫn xinh đẹp
hấp dẫn ánh mắt của anh như cũ.

"Ha ha." An Nhiên bị anh nói cười ra tiếng, từ
trong ngực của anh lui ra, tức giận nhìn anh một cái, nói: "Miệng lưỡi
trơn tru." Khóe miệng như cũ cười sung sướng.

Tô Dịch Thừa cũng cười, nhìn cô kiên trì như cũ nói:
"Anh nói thật."

An Nhiên cười một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu cố ý vô cùng
chân thật nói: "Ai nói chồng em sau này sẽ là một ông lão, sau này nhất định
là một ông lão đẹp trai, một thanh tuổi còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt
kia...."

Tô Dịch Thừa thâm tình nhìn cô, nụ cười vẫn còn nơi khóe miệng
nói: "Không nên trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ cần có thể hấp dẫn em là tốt rồi."
Vẻ mặt không giống nói đùa với An Nhiên, nhưng lại thật tình vô cùng .

Nhìn anh An Nhiên giật mình sửng sốt một lúc lâu, thiếu chút
nữa liền bị lạc trong ánh mắt thâm tình của anh.

Trong sân bay người đến người đi, An Nhiên chỉ ngây ngốc
nhìn anh, nhất thời không có chú ý phía sau có mấy đứa trẻ ham chơi chạy tới, đứa
bé kia vừa quay đầu nhìn người phía sau vừa chạy về phía trước, đợi lúc An
Nhiên kịp phản ứng, lúc quay đầu đứa bé kia đã chỉ cách cô mấy bước, lúc này An
Nhiên muốn làm ra phản ứng gì cũng đã không còn kịp rồi.

Mắt nhìn thấy đứa nhỏ sẽ đụng tới, An Nhiên chỉ cảm thấy cả
người mình lướt nhẹ chuyển một vòng, lúc lấy lại tinh thần mình đã bị Tô Dịch
Thừa xoay người ôm vào trong ngực, mà cha của đứa nhỏ kia cũng kịp thời tiến
lên đem đứa con nghịch ngợm của mình ôm lại, đứa nhỏ tựa hồ một chút cũng không
có nhận thấy được vừa rồi mình thiếu chút nữa làm sai cái gì, bị cha của mình
cao cao ôm vào trong ngực, đang cười đùa gay gắt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều
tràn đầy vẻ ngây thơ chất phác vui vẻ.

Cha của đứa bé kia ôm đứa nhỏ có chút áy náy gật đầu với Tô
Dịch Thừa xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, đứa nhỏ quá nghịch ngợm rồi, thiếu
chút nữa đụng vào vị phu nhân này, khiến cho các người sợ hãi, thật vô cùng xin
lỗi." Hoàn hảo không có đụng vào, nếu thật đụng vào chắc là to chuyện, người
ta bụng lớn như vậy, nhìn qua cũng đã sáu bảy tháng rồi, nếu như thật có sơ xuất
gì, hậu quả kia thật sự là không dám nghĩ .

Tô Dịch Thừa ôm lấy An Nhiên, cúi đầu liếc nhìn người trong
ngực còn có chút sợ hãi chưa kịp lấy lại tinh thần như cũ, tay ôm lấy bả vai của
cô tựa hồ nói cho cô biết hết thảy cũng không có chuyện gì, anh đang ở bên cạnh
cô, rồi quay đầu nhìn người cha kia, nhàn nhạt lắc đầu, chỉ nói: "Không có
chuyện gì, lần sau chú ý đứa nhỏ một chút." Nơi này không chỉ có An Nhiên
là một phụ nữ có thai, mênh mông như vậy nếu là thật đụng vào, hậu quả thật
không dám nghĩ tới.

Người nọ gật đầu lia lịa, không ngừng nói: "Dạ dạ dạ,
chúng tôi biết rồi, mới vừa rồi thành thật xin lỗi."

Tô Dịch Thừa không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu, ôm An Nhiên
trong lòng.

Sau khi đôi cha con đi rồi, An Nhiên mới lấy lại tinh thần,
căng thẳng vuốt vuốt bụng, như là xác định bụng vẫn thế, xác định mình và đứa
bé trong bụng không sao, mới yên tâm lại.

Tô Dịch Thừa ôm cô cúi đầu khẽ hôn xuống trán cô, nhẹ giọng
nói bên tai cô: "anh sẽ không để em và em bé xảy ra chuyện gì." Lời
nói rất bình thường cũng là lời hứa hẹn, hứa hẹn rằng sẽ không để cô bị thương,
để cô sợ hãi.

An Nhiên gật đầu, cô biết anh sẽ không, một lần nữa tựa vào
ngực anh khẽ cười.

Tô Dịch Thừa buông cô ra, rồi vươn tay ra, An Nhiên đặt tay
mình vào tay anh, sau đó nắm tay anh như vừa rồi, chỉ khác một điều, lúc trước
là được anh nắm tay, mà lúc này hai người đan xen mười ngón tay, trên mặt nở nụ
cười.

Đến khi Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên mua đồ uống trở lại, bên
này Cố Hằng Văn và Lâm Tiểu Phân dường như nói cũng xong rồi, mặc dù Cố Hằng
Văn vẫn lo lắng muốn đi cùng bà, nhưng rốt cuộc cũng hiểu rõ trách nhiệm của
mình.

Mấy người vừa uống nước vừa chờ trong máy bay ở sảnh chờ, rốt
cuộc nghe được tiếng loa thông báo tiếp theo là chuyến bay từ Giang Thành đến
Newyork, tất cả hành khách giờ bắt đầu soát vé ở các cửa soát vé. Cuối cùng giờ
phút ly biệt cũng phải đến, thím Trương đỡ Lâm Tiểu Phân đi cẩn thận, An Nhiên
thì đứng đó lưu luyến không rời, mắt nhìn Tô Dịch Thừa chăm chú.

Tô Dịch Thừa cười khẽ, tiến lên ôm cô một cái thật to, sau
đó nói bên tai cô: "nhớ phải nhớ anh."

An Nhiên tự nói là không được khóc, quật cường bức nước mắt
về, ghé vào tai anh ra sức gật đầu, lên tiếng: "Ừ!"

Phát thanh viên lại lần nữa vang lên tiếng thúc giục lạnh
lùng, biết đây là phút chót rồi, còn không đi, hẳn là sẽ để lỡ chuyến bay.

Buông cô ra, đưa tay vuốt ve mặt cô, dặn lần cuối:
"Chăm sóc bản thân cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho anh, bất kỳ lúc
nào."

An Nhiên gật đầu, biết anh thương yêu mình.

Khi người đăng ký lục tục đi vào cả rồi, Tô Dịch Thừa mới
buông tay cô ra, gật đầu với cô, nói: "đi đi."

An Nhiên nghe lời gật đầu, tiến lên dắt Lâm Tiểu Phân đi qua
cửa đăng ký, đưa vé máy bay và hộ chiếu trong tay cho nhân viên soát vé, sau đó
đi vào lối lên.

Tô Dịch Thừa cùng Cố Hằng Văn đứng ở bên ngoài nhìn bóng
dáng họ biết mất, nhìn cũng về một phía một lúc lâu mới từ từ phục hồi lại tinh
thần.

"Đinh ——" thang máy dừng lại ở tầng mười, Tô Dịch
Thừa xách cặp công văn đi ra khỏi thang máy, nới lỏng cà vạt trên cổ, vừa mở
túi ra lấy cái chìa khóa nhà.

Mở cửa đi vào, chào đón anh chính là một mảnh vắng lặng
không một bóng người, đèn cảm ứng trước cửa sáng lên khi anh bước vào, ánh đèn
màu vàng mờ mờ, không hề chói mắt. Có điều là hôm nay khác với trước kia, trong
phòng khách tối mịt, toàn bộ căn nhà yên tĩnh không hề có tiếng động.

Thả chìa khóa lên trên cái bát trên tủ giầy dép trước cửa,
thay dép xong, đưa tay bật điện nhà lên, mệt mỏi lê người đến ghế sô pha trong
phòng khách, đặt cặp công văn lên trên bàn trà, cả người nằm dựa vào ghế sô
pha, ngửa đầu nhìn trần mà, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Mới bao lâu. . . . . .

Khẽ than trong thầm trong lòng, đột nhiên không quen yên ắng
thế này, không quen cảm giác về nhà mà không có ai, không quen không nhìn thấy
khuôn mặt luôn tươi cười kia.

Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, mới bao lâu đã ăn mòn
nội tâm, giờ anh thậm chí không thể tưởng tượng ra trước khi kết hôn với An
Nhiên, tan việc về làm thế nào mà anh có thể một mình đối mặt với bóng tối tĩnh
lặng như thế?

Bật cười lắc đầu, mở mắt ra, giơ tay lên nhìn đồng hồ một
chút, mười giờ ba mươi lăm phút tối, còn bốn tiếng nữa là An Nhiên xuống máy
bay rồi, thật ra thì anh định đi cùng, nhưng mà hai ngày trước bí thư Trương ngầm
nói cho anh biết công văn về việc xử phạt anh đã được đưa xuống từ hai hôm trước,
nghe giọng điệu của ông thì có vẻ như là có chút thay đổi trong việc xử phạt
chuyện ‘video khiêu dâm’, cụ thể thế nào ông không tiết lộ, chỉ bảo anh làm tốt
công việc trên tay là được rồi.

Thật ra thì anh cũng không quá để ý đến xử phạt gì đó, chỉ
miễn là hợp lý anh có thể tiếp nhận. Anh không hề quan trọng quyền lực, về con
đường làm quan, anh cũng chỉ coi là một công việc bình thường, cho nên lúc nào
anh cũng có thái độ rất rõ, chỉ làm tốt công việc trên tay, còn tính chất công
việc này với anh mà nói cũng chẳng có tính đặc thù gì.

Dựa vào ghế sô pha nhắm mắt lại, mệt mỏi ùa tới khiến anh
suýt nữa thì cứ thế mà ngủ, có điều là cái bụng lại rất không nể tình, khi anh
mơ mơ màng màng sắp ngủ thì lại kháng nghị gọi anh dậy, mở mắt ra ngồi dậy, cúi
đầu nhìn bụng mình, bất đắc dĩ bật cười lắc đầu, nhớ tới những gì An Nhiên nói
với anh khi ở sân bay, anh quyết định đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị ít đồ lấp đầy
bụng mình, coi như là không uổng công cô bé kia căn dặn.

Khi mở cửa tủ lạnh trong bếp ra, Tô Dịch Thừa không khỏi bật
cười lắc đầu, đưa tay lấy cà chua bên trong ra, nụ cười trên mặt cũng chưa từng
ngừng lại, không biết từ lúc nào, dù trong nhà không còn đồ gì khác, lại luôn
có thể tìm được cà chua trong tủ lạnh. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tay nghề
người nào đó không thạo, chỉ biết làm mỗi mì rưới cà chua sốt.

Rửa sạch thái lát cà chua, lấy thêm trứng gà, đánh tan ra sau
đó cho cà chua vào xào lên, ngoài ra lấy nồi đun mì lên, đợi nước mì sôi chín rồi
thì cho cà chua đã xào nhừ lên phía trên, nhìn qua màu sắc không tệ.

Người đàn ông lý trí cũng có mặt trẻ con, khi anh cầm điện
thoại chụp lại hình ảnh bát mì rưới cà chua sốt sau đó liền gửi tin nhắn cho An
Nhiên kèm theo ghi chú nhấn mạnh rằng mình rất nghe lời, chính Tô Dịch Thừa còn
cười không dám tin mình mà cũng có hành động ngây thơ này.

Ăn mặt, tắm rửa, không về phòng ngủ, mà là cầm công văn và
giấy tờ mình mang về còn chưa xem xong liền đi vào thư phòng.

Điện thoại di động đặt trên bàn, tối nay Tô Dịch Thừa không
tài nào tĩnh tâm nhìn giấy tờ trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về điện
thoại trên bàn, hoặc là thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay, tính
toán xem chuyến bay của An Nhiên rốt cuộc đã đến chưa.

Một cặp tài liệu xem mãi cũng làm xong, không những làm xong
việc cho hôm nay, mà việc ngày mai cũng đều xong xuôi, giơ tay lên nhìn thời
gian, 2 giờ sáng, nhẩm tính hẳn là An Nhiên đến rồi, liền cầm điện thoại di động
gọi cho An Nhiên, âm thanh lạnh lùng truyền tới, thông báo rằng chủ thuê bao
không mở máy.

Đứng trên sân thượng nhìn thành phố trống vắng này, ánh đèn
đường lẳng lặng chiếu sáng, đường phố vốn không ngừng xe cộ, lúc này lác đác hẳn
đi, toàn bộ thành thị như đang chìm vào giấc ngủ, nhà cao tầng mọc lên san sát
cũng chỉ sáng một hai căn, còn lại đều đen ngòm, ánh đèn đường vẫn rọi sáng,
ngoài những biển quảng cáo thì cũng không còn gì khác, ngay cả đèn giao thông
cũng không ngừng trong trạng thái đèn xanh.

Khi Tô Dịch Thừa nghĩ xem có nên vào bếp lấy chén rượu ra vừa
uống vừa chờ hay không thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn đã gửi, báo rằng
người nào đó đã mở máy rồi.

Mừng rỡ liền gọi cho số này, tiếng chuông vừa vang lên tiếng
đầu tiên thì đã được người ta nhận, thanh âm mình nhớ nhung cả buổi tối vang
lên ở bên kia đầu dây.

"Sao còn chưa ngủ a!" Giọng nói An Nhiên ở bên kia
điện thoại vẫn dịu dàng, nhưng mà có phần lo lắng.

Tô Dịch Thừa khẽ cười, cũng không trả lời vấn đề của cô, mà
hỏi: "đã đến sao?"

"Đúng vậy a, vừa mở điện thoại thì anh đã gọi đến rồi."
An Nhiên nói, giọng nói có chút hờn dỗi: "mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ,
ngày mai còn phải đi làm nữa đấy!"

"Người đón các em đến chưa?" Tô Dịch Thừa vừa hỏi,
vừa đi về phòng ngủ.

An Nhiên cầm lấy điện thoại di động vừa bực mình vừa buồn cười
nói: "em đã kịp gọi điện đâu thì anh đã gọi đến."

Tô Dịch Thừa cũng cười, cô đến nơi là anh yên tâm rồi, xem
thời gian một chút, quả thật cũng không còn sớm rồi, sáng mai anh còn có cuộc họp,
nói với điện thoại: "được rồi, đến nơi là tốt rồi, có việc gọi điện thoại
cho anh."

"Biết rồi biết rồi, đồ dài dòng." An Nhiên khẽ cười
nói.

"Tốt, chờ chút nữa sắp xếp xong xuôi phải đi ngủ một giấc
ngon lành, đừng để mình mệt quá." Tô Dịch Thừa căn dặn.

"Ừ, được."

Cuối cùng, nói với điện thoại di động: "giúp anh chúc
ngủ ngon hai bảo bối trong bụng." Lúc nói chuyện chân mày cũng rất nhu
hòa.

An Nhiên ở bên kia điện thoại rất không nể tình cười nói:
"đồ trẻ con, mau ngủ đi."

Tô Dịch Thừa gật đầu nói được, cúp điện thoại nằm dài trên
giường, nắm di động nhìn hồi lâu, lại nhìn nửa giường trống trơn, than nhẹ
trong lòng, tối nay không có ôn hương nhuyễn ngọc để ôm vào lòng

Ngay lúc Tô Dịch Thừa tắt đèn nằm xuống nhắm mắt chuẩn bị đi
ngủ thì điện thoại di động đột nhiên nhận một tin nhắn, là từ cô gái cách nửa địa
cầu gửi tới, nội dung rất đơn giản, chỉ một chữ duy nhất — ngoan! Là lời khen
ngợi trả lời tin nhắn anh gửi cho cô lúc trước.

Vào lúc Tô Dịch Thừa nhìn chữ ngoan kia mà phì cười, thì một
tin nhắn khác nữa tới, —— lần sau anh phải ăn cơm tối đúng thời gian.

Đưa điện thoại di động đặt lên trên tủ đầu giường, khóe miệng
Tô Dịch Thừa vẫn luôn ẩn hiện ý cười.

Cũng không biết là ai dùng di động chụp ảnh lại chuyện xảy
ra trong bệnh viện hôm đó, đăng lên mạng, trong đó còn bao gồm cả lời Lăng Nhiễm
chính mồm thừa nhận sự kiện ‘video khiêu dâm’ là do cô ta tự tay bày ra.

Bài viết này được công bố ra khiến cả Giang Thành xôn xao,
chỉ trong một thời gian ngắn ngủi không tới một ngày mà đã có hơn một ngàn bình
luận dưới bài viết. Mà khác với lần trước, những lời bình luận trước kia phê
phán chỉ trích Tô Dịch Thừa là chủ yếu, thì lần này bình luận nhắm vào Lăng Nhiễm,
ngoài ra còn cổ vũ hành động vội vàng cứu vợ của Tô Dịch Thừa, kết hợp với bài
báo anh theo An Nhiên đến bệnh viện khám thai hồi trước lại càng khen ngợi anh
là đại biểu cho người đàn ông tốt của Giang Thành.

Mà vào rạng sáng hôm sau khi bài viết được đăng thì một bài
viết nặc danh khác cũng được tung ra, bài đó rất dài, vạch trần chân tướng việc
Lăng Nhiễm và Tô Dịch Thừa chia tay là vì Lăng Nhiễm đã lên giường với một người
pha rượu trong quán rượu đêm sau lưng Tô Dịch Thừa, thậm chí còn tuôn ra ảnh
hai người thân mật, mà tấm ảnh nào cũng có kích thước rất lớn, nhìn động tác của
hai người trong ảnh thân mật như thế tuyệt đối không phải là bạn bè bình thường.

Ngoài ra bài viết này cũng thẳng thừng vạch rõ cuộc hôn giữa
Chu Hàn và Lăng Nhiễm, thì ra là mấy năm trước khi ly hôn với Chu Hàn, Lăng Nhiễm
đã giấu chồng qua lại với mấy người đàn ông khác, hồi đó ở bên Mỹ từng nổi lên
vụ khiêu dâm còn rùm beng hơn, 3P, 4P gì đó, khẩu vị rất nặng khiến người ta
khó có thể tưởng tượng. Như là để chứng minh tất cả là sự thật, bài viết còn
kèm theo những bức ảnh cuộc sống dâm loạn của Lăng Nhiễm ở Mỹ, loại khẩu vị nặng
này thật khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Bài viết này vừa đăng lên đã được bình luận với tốc độ kinh
người, các bình luận phía dưới hầu như đều chỉ trích Lăng Nhiễm, có một số người
cảm khái nói nhìn Lăng Nhiễm là người thanh thuần như thế sao có thể làm ra
chuyện như vậy! Cũng có người bắt đầu nói giúp Tô Dịch Thừa, trước đây từng vì
chuyện ‘video khiêu dâm’ mà yêu cầu cách chức Tô Dịch Thừa lúc này đều chuyển
sang bảo vệ Tô Dịch Thừa, còn có người tải ảnh Tô Dịch Thừa tiễn An Nhiên ra nước
ngoài hôm đó chứng minh hai người thật sự ân ái không hề có chút giả dối nào,
trong ảnh là cảnh hai người ôm nhau ở sảnh chờ sân bay trước giờ phút An Nhiên
đi vào đăng ký, khoảnh khắc hai người yên lặng ôm nhau đối lập với những ồn ào
xung quanh, khiến cho hình ảnh kia rất đẹp, tấm ảnh kia nhanh chóng được truyền
đi trên internet.

Bài viết này duy nhất cảm thông với Chu Hàn, trên mạng thậm
chí có người tìm kiếm về con trai của Chu Hàn và Lăng Nhiễm, Chu Gia Bân. Mà về
ngày sinh của Chu Gia Bân có người suy tính đứa trẻ này căn bản không phải là
con của Chu Hàn, mà là của người pha rượu Lăng Nhiễm có quan hệ trước đó.

Suy đoán này được tung ra, không khỏi có người cảm khái Chu
Hàn là người bi tình nhất Giang Thành năm nay, hồi trước bị vợ cắm sừng khắp
nơi chưa tính, thậm chí còn nuôi con trai không công cho người ta bảy năm!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3