Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 140-P1

Chương 140: Mang thai đôi

‘Về vụn án nghiêm trọng của Lăng xuyên Giang sau khi được thẩm
tra báo cáo’, Ban ủy viên kiểm tra kỷ luật tỉnh đưa ra vào ngày 28 tháng 9 quyết
định khai trừ Lăng xuyên Giang ra khỏi danh sách đảng, cách chức xử phạt, đối với
với những kẻ tòng phạm trong vụ án này đều được đưa cho cơ quan tư pháp xử lý
theo luật pháp.

Trên Tivi, nữ phát thanh viên đưa tin tức mới nhất, trên mặt
vẻ mặt thong dong cũng không có quá nhiều xúc cảm.

An Nhiên lấy điều khiển tắt tivi đi, liền thấy trên chiếc kỷ
trà kia đặt báo chí mới nhất đưa tới vào buổi sáng hôm nay, mấy ngày gần đây
thành phố Giang Thành giống như chỗ nào cũng thấy sự kiện Lăng xuyên Giang, cơ
hồ tất cả đều chiếm phần lớn trên đầu trang báo, chuyện này lại càng làm đề tài
cho tất cả nhân dân thành phố Giang Thành bàn tán xôn xao.

An Nhiên cũng không quá quan tâm những thứ này, cô chẳng qua
là cảm thấy một thời gian ngắn gần đây, công việc của Tô Dịch Thừa hình như
càng ngày càng bận rộn thêm, lại là bữa tiệc xã giao còn có kia vô số lần về muộn.

Đứng dậy, hơi có chút không quá thích ứng, bụng thật giống
như ở trong nửa tháng này đột nhiên lớn lên, một chút liền phồng lên, mới chưa
tới bốn tháng, nhìn lại giống như người mang thai năm tháng ấy.

Thím Trương đang ở một bên lau chùi cái bàn thấy vậy, bước
lên phía trước đi qua đỡ lấy cô: "Chậm, cẩn thận một chút."

An Nhiên có chút bất đắc dĩ cười: "Thím Trương, tôi
không sao, thím đừng khẩn trương như vậy."

Thím Trương kiên trì đỡ cô đứng vững sau đó mới buông cô ra,
nhìn cái bụng quá lớn của cô, không khỏi nói thầm: "Cô nói bụng cô sao lại
lớn như vậy chứ, vợ nhà người ta mang thai cũng phải sáu tháng mới lớn như cô vậy."

An Nhiên chỉ cười cười, cô cũng hoàn toàn không hiểu. Lúc
trước Lâm Lệ trêu chọc cô nói Tô Dịch Thừa có phải cho cô ăn đồ ăn tốt quá hay
không, dinh dưỡng quá tốt, cho nên mới đem em bé mới ba tháng ở trong bụng cô
nuôi lớn thành người mang thai năm sáu tháng. Lúc An Nhiên nghe cô ấy nói xong
khuôn mặt đỏ gay gắt, thật ra thì cô cũng cảm thấy dinh dưỡng đã quá mức thịnh
soạn rồi, hai bà mẹ đều chăm sóc cô quá tốt, hôm nay Tần Vân đưa cháo gà, ngày
mai sẽ đổi lại Lâm Tiểu Phân đưa canh chim bồ câu, dù sao hai người thay phiên,
hoàn toàn không gián đoạn, An Nhiên mặc dù uống đến ngán, nhưng mà cũng không
nên phủ nhận mảnh tâm ý của các bà, cho nên mỗi lần cho dù không muốn uống cũng
sẽ rất cố gắng uống hết.

"Xế chiều sẽ đi làm kiểm tra, đến lúc đó tôi sẽ hỏi bác
sĩ một chút." An Nhiên cười như vậy nói với thím Trương. Vừa nói vào đề
thì liền ngáp "Thím Trương, tôi có chút buồn ngủ, đi vào ngủ trước."

"A, được, tôi đây chờ một chút nấu cơm, như vậy khi cô
tỉnh lại có thể ăn."

An Nhiên gật đầu, quay đầu đi vào nằm.

Bụng lớn quá nhanh, không tới một tháng trước còn bằng phẳng
căn bản nhìn không ra cái gì, giống như không có mang thai, mà bây giờ cũng đã
lớn như vậy.

An Nhiên cười khẽ lắc đầu, tay vỗ về bụng, bảo bối trong bụng
giống như là có cảm giác, từ chỗ tay của cô vỗ về đụng phải, động đậy từng chút
từng chút một, tựa hồ có nhịp đập rất tốt, nhưng cũng chỉ là một trận, thật ra
thì cũng còn không quá rõ ràng. Cô điều tra tài liệu, phải chừng khoảng 4 tháng
mới máy thai, cô vẫn chưa tới bốn tháng, coi như là máy thai được tương đối sớm.

An Nhiên khanh khách cười, nhẹ tay sờ sờ bụng, nhỏ giọng liền
sủng nịnh nói: "Tiểu bướng bỉnh." Khóe miệng kia mang theo nụ cười hạnh
phúc không ngăn che được.

Còn nhớ được ban đầu, lần đầu tiên máy thai, là vào buổi
trưa, cô kích động trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Dịch Thừa, mà ở trong điện
thoại còn nói không rõ ràng lắm, cô kích động khiến cho lời nói có chút không mạch
lạc không biết biểu đạt, lúc ấy thiếu chút nữa đã đem Tô Dịch Thừa dọa sợ, trực
tiếp bỏ lại một nhóm người từ hội nghị trên đường chạy về nhà, đã thấy cô vừa
khóc vừa cười ngồi ở trên ghế sa lông, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, hỏi
tới cô sao vậy. Mà lúc An Nhiên cho là kia máy thai mới chính thức có ý thức sắp
làm mẹ, có chút cảm động không biết nói làm sao, nhìn Tô Dịch Thừa chỉ khóc, một
câu một chữ cũng đều nói không ra lời.

Mà khi đó Tô Dịch Thừa nhìn thấy cô khóc lại càng lo lắng,
là người đàn ông luôn luôn lãnh tĩnh ngày đó cũng không khỏi có chút nóng nảy,
trước trước sau sau đem An Nhiên kiểm tra một lần, cũng không còn thấy cô có vấn
đề gì, cuối cùng vẫn là thím Trương từ trong phòng bếp làm xong cơm ra tới giải
vây cho anh, cao hứng nói cho anh biết An Nhiên mới vừa máy thai, khóc là bởi
vì kích động, bởi vì cảm động, cảm động vì sắp làm mẹ.

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa mới thở phào nhẹ nhõm, tim bị treo
trên cao mới yên tâm lại, sau đó nhìn An Nhiên bên cười bên khóc, một tay ôm lấy
cô vào trong ngực, nhỏ giọng ở bên tai cô nói: "An Nhiên, em làm anh sợ muốn
chết."

An Nhiên khi đó mới kịp phản ứng, từ từ ổn định tình hình xuống,
đưa tay ôm lấy cổ anh thật chặt, có chút tự trách ở bên tai anh nói: "Thật
xin lỗi, em, em chỉ là quá kích động thôi."

Hai người ngày hôm đó ôm nhau một lúc lâu, Tô Dịch Thừa mới
chậm rãi buông cô ra, trành nhìn bụng của cô, lại nhìn cô một chút, hỏi,
"Bé còn đang động sao?"

An Nhiên biết anh đang hỏi bảo bối của bọn họ ở trong bụng
cô, An Nhiên lắc đầu, thật ra thì mới vừa rồi động cũng rất yếu, nhưng mà cô có
thể rõ ràng cảm giác cảm nhận được bé đang ở trong bụng của cô chuyển động. Cảm
giác, rất rõ ràng cũng rất mãnh liệt.

Tô Dịch Thừa hơi có chút thất vọng, anh cũng muốn tham dự
vào tất cả quá trình trưởng thành của bé, bao gồm lần đầu tiên máy thai.

Đột nhiên giống như là cảm nhận được nguyện vọng mãnh liệt của
Tô Dịch Thừa phía ngoài, trong bụng An Nhiên lại một lần hơi có chút dao động
nhỏ, lần này so sánh với lúc trước mạnh hơn rất nhiều.

"Dịch, Dịch Thừa!" Sợ anh bỏ qua, An Nhiên có chút
kích động đánh tay của Tô Dịch Thừa, bởi vì kích động, mà trở nên có chút nói
không ra lời:"Mau, mau, mau!"

Tô Dịch Thừa thấy vậy, vội vươn tay đặt lên bụng đã nổi lên
rõ ràng của cô, lúc này mới đặt lên, quả thật tay có thể cảm giác được một tia
khẽ di động, nhìn An Nhiên, người đàn ông luôn luôn lãnh tĩnh hơi có chút
nghiêm túc giờ phút này nhìn qua giống như một đứa trẻ, vẻ mặt kia giống như là
rất vui mừng, không có nhiều tư nghị, thậm chí so sánh với An Nhiên còn muốn
kích động hơn: "Anh, anh cảm thấy được, bé đang đá anh, rất dùng sức."

An Nhiên cười anh, nơi nào có dùng lực, rõ ràng là động tĩnh
rất nhỏ bé rất nhẹ.

Tô Dịch Thừa tay không ngừng vuốt bụng, trên mặt mang nụ cười
sạch sẽ có chút khó tin được. Đột nhiên, nụ cười trên mặt kia bỗng chốc bị thay
thế bằng cau mày, nhìn mặt An Nhiên, giống như là có chút ủy khuất, còn có chút
ít vô tội, nói: "Không còn."

An Nhiên cười, gật đầu, nói: "Ừ, không còn." Vốn
là lần đầu tiên máy thai, không thể nào thời gian quá lâu cùng động tác rõ ràng
biên độ quá lớn.

Tô Dịch Thừa hơi có chút thất vọng, nói thầm: "Mới dừng
lại, anh cũng còn chưa cùng bé chào hỏi, nói cho bé biết anh là ba của
bé."

An Nhiên đột nhiên cảm thấy người đàn ông làm cha này lấy chỉ
số thông minh so với phụ nữ khi yêu còn thấp hơn nhiều, nếu như nói tình yêu cuồng
nhiệt giữa nam nữ thông minh là số lẻ, như vậy hiện tại giờ phút này Tô Dịch Thừa
căn bản chỉ số thông minh là số âm! Buồn cười nói với anh: "Đứa ngốc, bé
còn nhỏ như vậy, anh cùng bé chào hỏi bé cũng không biết luôn."

"Phải không?" Tô Dịch Thừa có chút buồn rầu cau
mày lại, "Không phải nói có thể cảm thụ được sao?"

An Nhiên cười nhạt nhìn anh, một khắc kia, cô thật cảm giác
mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất vui sướng nhất trên thế giới này.

Sau tới mấy ngày em bé cũng có động đậy mấy lần, hơn nữa còn
là những lúc hai người bọn họ ở chung với nhau, nhưng mà cũng không biết là
trùng hợp hay là cái gì, mỗi lần lúc chờ An Nhiên gọi Tô Dịch Thừa đưa tay tới
được, động tĩnh kia cũng biến mất, một lần là đúng dịp, hai lần ba lần rồi, An
Nhiên trêu chọc anh nói là bé nhất định là cô phụ tiểu tình nhân của anh, mà
bây giờ tiểu tình nhân của anh còn đang tức giận với anh đây. Tô Dịch Thừa cũng
không tin vậy, một chiều kia để tay ở trên bụng suốt cả một buổi tối, khiên An
Nhiên trợn tròn mắt không ngủ được, sợ mình ngủ sẽ bỏ lỡ cái gì, nhưng mà đêm
đó bụng An Nhiên vẫn không nhúc nhích, một chút cũng không có, đến ngày thứ
hai, chờ lúc Tô Dịch Thừa ôm lấy mắt gấu mèo đi làm, trong bụng tiểu gia hỏa lập
tức liền hoạt động, động tác thậm chí so với trước cũng phải lớn hơn rất
nhiều.

Cho nên Tô Dịch Thừa kể từ khi lần đầu tiên máy thai sau một
tuần lễ tiếp theo, liền không còn có cảm nhận được qua bé ở trong bụng An Nhiên
có bất kỳ một điểm động tĩnh nào, khiến cho hắn đối với cái này vô cùng buồn bực,
mỗi ngày buổi tối cũng đặt tay trên bụng của An Nhiên nói thật lâu, nhưng là tựa
hồ cũng không có hiệu quả gì. Đối với chuyện này, An Nhiên cũng đặc biệt bất đắc
dĩ.

An Nhiên mang theo nụ cười thỏa mãn mà hạnh phúc, tay nâng thắt
lưng ở trên giường, ngáp một cái nhắm hai mắt lại.

Lúc Tô Dịch Thừa mở cửa tiến vào nhà, thím Trương đang trong
phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, thấy Tô Dịch Thừa trở lại, có chút ngoài ý muốn:
"Tiên sinh buổi trưa sao ngài lại trở về rồi!"

Tô Dịch Thừa đem cặp công văn thả vào trên quầy trước cửa, từ
trong tủ giày cầm dép đi ra ngoài, một bên đổi giày một bên nói: "Xế chiều
An Nhiên sẽ đi kiểm tra, tôi sẽ cùng đi với cô ấy."

Thím Trương lúc này mới hiểu rõ, thì ra là anh vì An Nhiên
đi kiểm tra mà trở về, bà còn tưởng rằng gần đây trong khoảng thời gian này,
anh công việc bận rộn như thế, sợ là không có thời gian cùng đi rồi, cười nói:
"Tiên sinh đối với phu nhân thật tốt, thật làm cho người hâm mộ."

Tô Dịch Thừa đổi dép xong, đem cặp công văn cầm qua, chỉ là
cười nói: "Vợ chồng không phải là như vậy sao." Biết đó là người sẽ
đi theo mình cả đời, không sống chung tốt, vậy cuộc sống lâu dài về sau như thế
nào, nếu như mỗi ngày cãi vã, lẫn nhau nhìn đối phương không vừa mắt, hai người
còn có thể sống chung sao!

Thím Trương cười gật đầu lia lịa: "Dạ dạ dạ, tiên sinh
nói rất đúng, vợ chồng nên như vậy, tương thân tương ái mới có thể đi qua cả đời."

Tô Dịch Thừa cười cười, chỉ hỏi: "An Nhiên đâu?"

"Phu nhân nói hơi mệt chút, trở về phòng nằm ngủ một
lát." Thím Trương thành thật nói.

"Ừ, tôi vào xem cô ấy một chút." Tô Dịch Thừa gật
đầu, vừa nói vừa đi vào phòng ngủ.

Mở cửa đi vào, chỉ thấy An Nhiên nằm nghiêng ở trên giường,
một tay còn đặt ở trên bụng, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, khuôn mặt
khi ngủ cũng mang theo nụ cười thỏa mãn.

Tô Dịch Thừa nhỏ giọng đem cặp công văn thả vào trên hộc tủ
trong phòng, anh nhẹ giọng bước nhẹ nhàng đi về phía An Nhiên, khom người nửa
ngồi trên mặt đất, cúi người hôn lên môi của cô.

An Nhiên ưm một tiếng, cũng không có tỉnh lại, nhìn cô, Tô Dịch
Thừa cũng thỏa mãn cười, đưa tay đặt lên trên bụng đã nổi lên của cô, hôn nhẹ
dán lên, sau đó cúi người hôn bụng của cô, nhỏ giọng dán lên bụng nói: "Bảo
bối, ta là cha của con."

Thật ra thì công việc bận rộn cũng giảm bớt, tối hôm qua vì
dành thời gian cho xế chiều hôm nay đi làm kiểm tra cùng An Nhiên, ở thư phòng
cơ hồ là làm việc đến rạng sáng, bây giờ nhìn An Nhiên, thật đúng là có chút mệt
mỏi.

Nhẹ nhàng buông cô ra, sau đó cởi áo khoác của mình, trực tiếp
từ một bên giường khác leo lên giường, tay đem đầu của cô khẽ nâng lên một
chút, sau đó cánh tay vòng qua cổ của cô, làm cho đầu của cô gối lên trên cánh
tay của mình, sau đó cũng nghiêng người thật nằm ở phía sau lưng cô ôm thật chặt,
hai người liền giống như đang ấp thìa, chặt chẽ dán vào nhau như thế. Một tay
khác nắm bàn tay đang đặt trên bụng của cô, mười ngón tay cùng chung một chỗ,
sau đó thả vào trên bụng. Lúc này mới từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ.

Thím Trương nhìn đồng hồ treo tường, đã nhanh chóng qua một
giờ chiều, cơm nấu đã xong hiện tại sắp nguội, hôm nay cảm giác ngủ nhiều hơn một
chút. So sánh với lúc trước cũng đã muộn hơn một giờ cũng không thấy người đi
ra."Có lẽ là hôm nay có người phụng bồi, cho nên mới ngủ đặc biệt tốt."
Thím Trương nhỏ giọng nói thầm, khóe miệng mang theo nụ cười mập mờ.

Lại qua nửa giờ, cửa phòng vẫn như cũ đóng chặt, thủy chung
không thấy người đi ra ngoài. Lúc này Thím Trương không thể đợi thêm được nữa,
chuẩn bị đứng dậy đi qua gọi, mặc dù có chút ngại khi quấy rầy đến hai người trong
phòng, nhưng mà xét thấy hai giờ chiều có hẹn với bác sĩ làm kiểm tra, hiện tại
bà nếu không đi gọi người, đoán chừng sẽ bị trễ mất!

"Cốc, cốc, cốc. . . . . ."

Ngoài cửa có tiếng người gõ cửa, Tô Dịch Thừa ngủ không sâu
lập tức mạnh mẽ mở mắt tỉnh lại, thấp giọng nói: "Chuyện gì?"

Ngoài cửa Thím Trương vội vàng nhắc nhở nói: "Tiên
sinh, cơm đã làm xong, cũng nên nhanh một chút, để hai giờ rưỡi còn đi gặp bác
sĩ làm kiểm tra."

Mà trong lúc này, An Nhiên vốn còn đang ngủ yên trong ngực của
Tô Dịch Thừa cũng chậm rãi tỉnh lại, đôi mắt sương mù suy nghĩ thấy Tô Dịch Thừa
khẽ sửng sốt, hơi có chút phản ứng không kịp anh làm sao lại ở trong phòng.

Thấy An Nhiên tỉnh lại, Tô Dịch Thừa cũng liền không có cố kỵ,
chỉ nói: "Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ cùng An Nhiên lập tức đi ra
ngoài."

Ngoài cửa Thím Trương nghe anh nói như vậy, liên tục nói tốt,
sau đó chuyển sang việc khác đi chuẩn bị đem đồ ăn mới vừa chuẩn bị xong nhưng
bây giờ có chút nguội đi hâm lại.

An Nhiên nháy mắt mấy cái, xác định trước mắt chính là Tô Dịch
Thừa, có chút mừng rỡ, cũng có chút nghi ngờ hỏi: "Anh sao lại trở về?"

Tô Dịch Thừa cười cười, lấy tay nhéo cái mũi của cô, nói:
"Hôm nay sẽ phải đi khám thai." Anh đã nói, anh muốn đi cùng cô
nghênh đón thời khắc tiểu sinh mệnh mới này ra đời, anh không muốn bỏ qua mỗi một
bước trưởng thành của đứa nhỏ.

An Nhiên nhìn anh, cười nhạt sờ sờ mặt của anh, nói:
"Em còn tưởng rằng anh bận rộn quên mất." Gần đây anh rất bận rộn, cô
thật cho là anh không nhớ rõ, cô không có nhắc nhở anh, cho là không muốn vì thế
quấy rầy đến công việc của anh.

"Đứa ngốc, em cùng con là tương đối trọng yếu." Tô
Dịch Thừa lôi kéo tay của cô đặt vào bên môi của mình hôn nhẹ.

An Nhiên bởi vì lời này của anh mà có chút hạnh phúc cười.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, Tô Dịch Thừa có chút động
tâm, song hành động trước khi động tâm trực tiếp làm ra là phản ứng nguyên thủy
nhất, khom người tiến lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của cô, đầu lưỡi dịch
chuyển trong miệng của cô, cướp đoạt hết thảy tốt đẹp của cô.

An Nhiên theo mình bản năng phản ứng, tay chậm rãi nâng lên
ôm lấy đầu của anh, ngón tay lớn nhỏ luồn vào trong đầu tóc mềm mại của anh, bản
thân từng chút từng chút một đáp lại nhiệt tình của anh.

Từ lúc phát hiện mang thai tới thời điểm này coi chừng cũng
gần hai tháng rồi, bởi vì cố kỵ cục cưng trong bụng, Tô Dịch Thừa ngay cả một lần
cũng không dám làm loạn, rất sợ thương tổn đến cục cưng trong bụng của cô, có
đôi khi thật sự là không nhịn được, cũng chỉ có thể ôm cô thật chặt, đầu của
anh vùi sâu vào trên hõm vai của cô, có đôi khi thật sự là nhịn không được,
cũng chỉ có thể vọt vào phòng tắm tự mình tắm nước lạnh, làm lạnh đi lửa nhiệt
tình trên người mình.

Quá trình kia rất là thống khổ , nhưng mà thống khổ như vậy
đối với anh mà nói cũng là ngọt ngào , bởi vì đây là trách nhiệm cùng nghĩa vụ
của mình đối với vợ con của mình, vợ cùng con sau này cũng là một gánh nặng ngọt
ngào, hết thảy anh đều vui vẻ chịu đựng.

Giữa hai người vẫn luôn là dễ dàng biến vị, trong lúc chuyện
còn dễ dàng thu thập, Tô Dịch Thừa mặc dù không muốn, nhưng vẫn rất lý trí lựa
chọn đem cô đẩy ra, buông ra môi của cô, lại một lần nữa giống như vô số lần
lúc trước, vùi đầu vào hõm vai của cô, An Nhiên tự nhiên biết trên người anh nổi
lên biến hóa nhỏ. Cũng biết anh đang ẩn nhẫn, nhưng cũng không thể ra sức, chỉ
có thể đưa tay thật chặt ôm lấy anh, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ về lưng của anh.

Một lúc lâu sau bản năng sinh lý biến hóa kia hoàn toàn biến
mất đi, chỉ nghe thấy Tô Dịch Thừa thanh âm ám ách ở bên tai cô vang lên, nói:
"An Nhiên, chúng ta đi hỏi một chút đi."

Anh nói rất hàm súc, An Nhiên vừa nghe đã hiểu, anh muốn hỏi
chính là chuyện phòng the!

Ý thức như vậy khiến cho mặt An Nhiên đột nhiên một chút
phát hồng, một lúc lâu mới phát ra tiếng nhỏ như muỗ kêu ở bên tai anh gật đầu
đáp: "Ừ." Thật ra thì có dục vọng làm sao chỉ có anh thôi, thời gian
lâu như vậy, cô từ lúc hai người ôm nhau cũng bắt đầu có cảm giác.

Tô Dịch Thừa giọng khan khàn cười khẽ một tiếng, lực đạo ôm ấp
lấy cô lại càng chặt lên rất nhiều.

An Nhiên bị tiếng cười của anh khiến cho càng thêm quẫn
bách, đưa tay tức giận vỗ xuống người anh, hờn dỗi nói: "Đáng ghét."

Tô Dịch Thừa đem cô buông ra, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của
cô hồng giống như quả táo đỏ, như vậy nhìn cũng trông rất đẹp mắt, không nhịn
được cúi đầu mổ hôn xuống môi của cô, cũng không dám có làm nhiều động tác hơn,
sau khi mổ liền lập tức buông cô ra, anh cũng không muốn chờ một chút còn phải
ôm cô tới ‘tiêu hỏa’, quá trình kia cũng không làm sao dễ chịu.

"Đi thôi, đi trước ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta còn phải
đi bệnh viện khám thai." Tô Dịch Thừa dẫn đầu tung mình xuống giường, vòng
qua bên kia mới mới đỡ cô dậy.

Lúc đi đến phòng khách, An Nhiên kéo tay của anh, nhìn mặt của
anh, hỏi: "Mặt của em còn rất đỏ sao?" Cô có thể cảm giác được trên mặt
mình nhiệt độ kia vẫn vô cùng nóng. Cô cũng không muốn đi ra ngoài bị Thím
Trương chọc ghẹo, như vậy thật sự là mất thể diện.

Tô Dịch Thừa buồn cười vuốt xuôi cái mũi của cô, cũng không
trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, chỉ cười lắc đầu nói: "Đứa ngốc."
Sau đó không nói hai lời lôi kéo tay củ cô đi tới phòng khách.

Thím Trương đã đem thức ăn được hâm một lần nữa dọn xong,
nhìn bộ dạng Tô Dịch Thừa mặt mày hớn hở, lại nhìn bộ dạng An Nhiên vẻ mặt đỏ bừng,
chỉ nhìn bọn họ một cái, nụ cười mập mờ ẩn hiện bên miệng.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3