Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 124-P2
Bưng bát đũa bỏ vào bồn rửa bát, nhưng vì bát mì tôm kia mà
cả bếp tràn ngập mùi mì tôm. Nhíu mày, sau đó xoay người nói với người đang đứng
đó: "phân cho anh một nhiệm vụ." Nói rồi khom lưng xách túi rác kia,
sau đó vòng qua quầy ba đi ra khỏi bếp đến trước mặt anh nói: "đây, mang
túi rác này ra ngoài vứt bỏ."
Đưa tay nhận lấy, còn nghiêm trang nói: "cam đoan hoàn
thành nhiệm vụ lãnh đạo giao cho."
An Nhiên buồn cười nhìn anh một cái, rồi mới xoay người vào
phòng bếp.
Đến khi An Nhiên tắm rửa thay quần áo ngủ xong xuôi đi ra,
Tô Dịch Thừa còn chưa về phòng, nhìn đồng hồ, mười một giờ kém mười lăm, lau
tóc còn đang ẩm ướt đi ra khỏi phòng, thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng, tiến
lên, đến gần mới nghe thấy láng máng tiếng nói chuyện điện thoại của Tô Dịch Thừa
truyền đến bên bên trong qua cánh cửa khép hờ.
"Ừ, tôi biết rồi, bọn họ đã hành động, mấy ngày qua có
người bên ban thanh tra kỷ luật bên kia cũng tiến hành tiếp xúc với tôi, . . .
." Hình như người bên kia điện thoại nói thêm gì, nghe thấy Tô Dịch Thừa lại
nói: "vâng, vậy làm phiền ngài." Nói đến đây mới cúp điện thoại, mới
quay đầu liền nhìn thấy An Nhiên mặc đồ ngủ đầu tóc còn ướt nhẹp đứng ở cửa,
chân mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt như là đang lo nghĩ cái gì.
Nhìn điện thoại trong tay một chút, Tô Dịch Thừa như là hiểu
rõ, cười nhạt lắc đầu đi về phía cô: "sao không lau khô đầu trước?"
An Nhiên không nói, nhìn chằm chằm anh. Mở miệng muốn hỏi
anh về cuộc điện thoại vừa xong, rồi lại không biết nên mở miệng hỏi thế nào.
Thấy cô không nói, Tô Dịch Thừa nhận lấy khăn lau khô trong
tay cô, kéo cô vào thư phòng, để cô ngồi trên sôfa trong thư phòng, sau đó dùng
khăn nhẹ nhàng lau mái tóc còn ẩm ướt cho cô.
Đưa tay kéo tay anh, nhìn chằm chằm anh, lo lắng hỏi:
"Vừa rồi anh nói người ban thanh tra kỷ luật bắt đầu tiếp xúc với anh, có
đúng hay không ——"
"Lại đang suy nghĩ lung tung có đúng không." Tô Dịch
Thừa buồn cười ngắt lời cô: "đừng lo lắng, không phải như em nghĩ."
“Thật?” An Nhiên vẫn có chút không yên lòng, lại nghĩ tới những
lời Lăng Nhiễm nói với cô lần trước, trong lòng không khỏi lại hoảng loạn, tâm
tình hơi kích động, nói: “có phải bên nhà họ Lăng kia muốn hãm hại anh, chúng
ta nói thẳng với người ban thanh tra kỷ luật, nói bọn họ có ý quấy rối, muốn
hãm hại chúng ta.”
“An Nhiên.” Xoay người cô lại, để tâm tình cô ổn định xuống,
mắt nhìn cô chăm chú: “tin tưởng anh, anh nói không có chuyện gì, nhất định sẽ
không có chuyện gì, anh sẽ không để em và con có chuyện gì, tin tưởng anh, có
được không?”
An Nhiên nhìn vào mắt anh, trong mắt anh có sự kiên định khiến
người ta an tâm, như là có sức mê hoặc lòng người, nhìn anh, An Nhiên chậm rãi
gật đầu, “được.”
Tô Dịch Thừa cười, đưa tay sờ sờ mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn
vì đầu tóc chưa khô mà trở nên lạnh giá, nhíu mày, nói: “để anh lau khô tóc cho
em đã.”
An Nhiên gật đầu, an tĩnh ngồi ở đó, tùy ý anh lau khô tóc mình.
Ánh sáng trong thư phòng mờ mờ tối tối, nhìn có chút không
rõ, có lẽ vì mang thai, còn có lẽ vì tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, giờ phút
này An Nhiên chậm dãi nhắm mắt lại dưới ánh đèn lờ mờ này, cơn buồn ngủ kéo tới,
như thủy triều dâng lên mãnh liệt không có cách nào ngăn chặn, thoáng cái đã nhấn
chìm cô.
Nhìn người nghiêng người tựa vào ghế, Tô Dịch Thừa buồn cười
lắc đầu, nhìn mái tóc mới được lau một nửa, thả khăn lông trong tay vào một
bên, đến bên cạnh khôm lưng ôm cô, động tác đột ngột khiến An Nhiên khẽ nhíu
mày, cũng không tỉnh lại, mà tìm một vị thoải mái trong ngực anh, khẽ hừ một tiếng
như mèo con, lại nặng nề ngủ đi.
Tô Dịch Thừa trìu mến cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, cảm thấy
lông mi cô rung động, trên mặt lộ ra ý cười đẹp mắt, sau đó mới ôm cô ra khỏi
thư phòng, đi thẳng vào phòng ngủ.
Cẩn thận đặt cô lên trên giường để cô nằm ngay ngắn, mới định
kéo cái chăn mỏng đắp lên cho cô, người nằm trên giường đột nhiên thò tay kéo
kéo góc áo anh, vừa khởi động thân thể cái đầu nhỏ hướng vào lòng anh cọ cọ, cứ
như là bất mãn vì đột nhiên mất đi độ ấm, cái miệng nhỏ nhắn không biết đang lẩm
bẩm nói gì.
Không đánh thức cô, Tô Dịch Thừa cử động nhẹ nhàng, một lần
nữa để cô nằm xuống, đầu gối lên cái gối mềm, An Nhiên bất mãn cau mày, không hề
thích cái gối mềm này. Tô Dịch Thừa trìu mến đưa tay vuốt lên nếp nhăn giữa
lông mày cô, cúi đầu hôn lên cái bóng mịn màng của cô, nhỏ giọng nói, “ngủ đi,
bảo bối của anh.”
Cũng không biết có phải thực sự nghe thấy không, chỉ thấy
lông mày đang nhíu chặt của An Nhiên giãn ra, khóe miệng nhẹ nhàng lộ ra ý cười.
Tô Dịch Thừa không nhịn được lại cúi đầu nhẹ nhàng mổ lên
môi đỏ mọng của cô, một lúc lâu mới buông cô ra, đứng dậy chuẩn bị đắp cái chăn
mỏng lên cho cô lần nữa, chỉ thấy tay cô vẫn nắm chặt góc áo anh, chân mày có
chút không vui lại nhíu lại.
Tô Dịch Thừa bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay muốn tách tay cô
ra, đứng dậy anh cũng muốn cùng cô ngủ, nhưng mà không biết làm sao chính là
hôm nay còn có rất nhiều việc chưa hoàn thành, có lẽ anh phải thức khuya làm
thêm giờ!
An Nhiên nắm rất chặt góc áo anh, mà Tô Dịch Thừa lại sợ
đánh thức cô, căn bản là không dám dùng sức, cho nên mất một lúc lâu, góc áo vẫn
bị giữ lấy, Tô Dịch Thừa vừa bực mình vừa buồn cười, không tiếng động lắc đầu,
cúi đầu nhẹ nhàng dỗ dành bên tai cô: “Nhiên Nhiên, buông ra, buông ra có được
không.”
Trong giấc mộng An Nhiên không nghe thấy tiếng dỗ của anh,
ngược lại, xoay người một cái, một tay khác cũng níu lấy, nắm chặt góc áo anh,
miệng lẩm bẩm, lúc này Tô Dịch Thừa đã nghe rõ ràng, cô nói: “Dịch Thừa, đừng
đi . . . . .”
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa thật đi không thoát, buồn cười nhìn
cô một lúc lâu, cuối cùng vứt bỏ ý nghĩ muốn đi vào thư phòng làm việc, cởi giầy,
xoay mình lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, sau đó lồng tay qua cổ cô, để cô gối
đầu lên cánh tay mạnh mẽ của mình, mà An Nhiên trong giấc mộng như là quen thuộc
tất cả, chân mày vốn nhíu chặt cũng thả lỏng, cọ cọ trong lòng anh tìm được vị
trí dễ chịu, sau đó tay vòng qua thắt lưng anh, thỏa mãn ngủ thiếp đi.
Tô Dịch Thừa nhẹ tay vỗ về lưng cô, khóe miệng nở nụ cười vừa
thỏa mãn vừa hạnh phúc, sau đó tắt đèn trong phòng, cả căn phòng chìm vào bóng
tối, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong, vừa lờ
mờ vừa mông lung.
Cũng không biết ngủ bao lâu, trong bóng tối hình như An
Nhiên gặp ác mộng, cả người bất an, miệng không ngừng gọi: “Dịch Thừa … Dịch Thừa
…” Làm Tô Dịch Thừa ngủ nông bên người cô tỉnh giấc.
“An Nhiên, An Nhiên?” Tô Dịch Thừa khẽ gọi cô, đưa tay vỗ vỗ
sau lưng cô: “anh đây, anh ở đây, anh ở đây.” Tay không ngừng vỗ sau lưng trấn
an cô.
Như là nghe được tiếng anh, lúc này An Nhiên mới từ từ bình
tĩnh lại, hai mắt vẫn nhắm, không hề tỉnh lại, nhưng thân thể lại vô thức nhích
lại gần anh, miệng lẩm bẩm cái gì, ôm chặt lấy anh, chặt đến nỗi Tô Dịch Thừa
còn cảm thấy khó chịu, như là không ôm anh như thế anh sẽ biến mất vậy.
Mất một lúc lâu, Tô Dịch Thừa mới nghe rõ miệng cô lầm bầm
cái gì.
Cô nói: “Tô Dịch Thừa, anh đừng xảy ra chuyện gì, . . .” Lặp
đi lặp lại những lời này, cộng thêm động tác, tay càng ôm chặt anh hơn.
Tô Dịch Thừa sửng sốt một lúc lâu, nói không ra lời cảm nhận
trong lòng mình lúc này, mãi lâu sau, cuối cùng chỉ có thể đáp lại cái ôm chặt
của cô, như là đảm bảo khẽ nói bên tai cô: “ừ, sẽ không có chuyện gì, anh sẽ
mãi mãi ở bên cạnh em và con.”
Cũng không biết trong giấc mộng An Nhiên có nghe thấy không,
nhưng mà cô như nhận được trấn an, dần dần yên tĩnh lại, sau đó dưới những nhịp
vỗ nhẹ và trấn an của anh mơ mơ màng màng thiếp đi.
Chẳng qua là trong bóng tối Tô Dịch Thừa từng lần từng lần vỗ
nhẹ lưng cô, mở to mắt, thật lâu không ngủ được.
Đến khi An Nhiên tỉnh lại, trời đã sáng choang, mà hôm nay
thì thời tiết dường như rất tốt, rất nhiều ánh sáng mặt trời, xuyên thấu qua
mành cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu sáng cả căn phòng, những tia sáng mãnh liệt kia
rất chói mắt, giơ tay lên che trước mắt một lúc lâu, An Nhiên mới thích ứng được
độ sáng như vậy.
Tô Dịch Thừa bên cạnh đã sớm không thấy, nửa giường trống lạnh
giá không hề có nhiệt độ.
Quay đầu nhìn vị trí trống không bên cạnh một lúc lâu, nhẹ
tay vỗ vỗ nơi anh từng nằm ngủ, cô còn nhớ rõ giấc mộng tối qua, thật đáng sợ,
cô mơ thấy người viện kiểm sát đến đưa Tô Dịch Thừa đi, nói anh dính líu đến
tham ô ăn hối lộ, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực, hầu như không cần điều
tra, có thể trực tiếp kết tội, mà số tiền bị nghi ngờ rất lớn, không cần ngồi
tù, liền bị lô ra ngoài xử bắn, cô rất sợ, nhìn anh bị đưa đi, cô giải thích
thay anh rằng anh bị người hàm oan, nhưng không ai nghe, chỉ có thể trơ mắt
nhìn anh bị đưa vào xe cảnh sát. Biết rõ đó chỉ là mơ, lại sợ sệt đến không tỉnh
lại được. Sau đó cô nhớ trong giấc mộng có người ôm chặt cô, vỗ nhẹ cô, lặp đi
lặp lại nói bên tai cô rằng không có chuyện gì, giọng nói kia thật ấm áp, khiến
cô từ từ bình tĩnh lại.
Lại nằm trên giường một lúc lâu, đến khi An Nhiên đang chuẩn
bị thức dậy, cửa phòng được mở ra, Tô Dịch Thừa đẩy cửa đi vào, động tác rất nhẹ,
đến khi đối diện với ánh mắt mở to của cô, khóe miệng lộ ra độ cong đẹp mắt,
không hề băn khoăn, liền đi vào, đi về phía cô, cúi người định cho cô một nụ
hôn chào buổn sáng.
Ngủ một đêm, mùi miệng An Nhiên rất nồng, vô thức muốn đẩy
anh ra, nhưng mà anh lại không cho cô cơ hội, giữ khuôn mặt cô, cứ thế hôn xuống.
Đến khi An Nhiên cảm giác mình sắp không thở nổi nữa, Tô Dịch
Thừa mới buông cô ra, hôn lên mắt và trán cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “chào
buổi sáng.”
“Sớm.” Giọng An Nhiên nhẹ nhàng, uyển chuyển, có chút mê người.
Lại buông cô ra đứng dậy, Tô Dịch Thừa vươn vai, lúc này mới
nhìn thấy cô lẩm bẩm, lông mày cũng nhíu lại không vui. Nhíu mày, hỏi: “sao thế?”
An Nhiên không được tự nhiên lấy tay che lại mệng mình, rầu
rĩ lẩm bẩm: “người ta còn chưa đánh răng. . . . . .”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại, trong mắt Tô Dịch Thừa lại
cực kỳ đáng yêu, buồn cười kéo tay cô xuống lại mổ hôn xuống môi của cô, đầu chống
lên trán cô nói: “anh đánh rồi, có muốn thử nữa không?”
An Nhiên vừa tức vừa giận đưa tay vỗ vỗ anh, càu nhàu nói:
“anh không sợ bẩn sao.”
“Ha ha.” Tô Dịch Thừa cười sang sảng, nhìn cô, ánh mắt như
có thể nhấn chìm cô vào sâu trong mắt anh, tay vỗ vỗ da dẻ mịn màng của cô: “vì
là em nên không ngại.”
An Nhiên cảm thấy Tô Dịch Thừa thật sự là người biết dỗ ngon
dỗ ngọt giỏi nhất trên thế giới này, hơn nữa kỹ sảo vô cùng cao siêu, nói xong
lời ngon tiếng ngọt cũng không hề khiến người ta cảm thấy buồn nôn, tuy là ngọt
nhưng lại không đến phát ngấy mà là hạnh phúc, hơn nữa luôn làm người ta bất
giác đắm chìm vào giữa hạnh phúc này, cảm giác rất dễ chịu.
“Đứng lên đi, đã xong bữa sáng rồi.” Khẽ hôn cô một chút mới
kéo cô lên, vừa dặn: “buổi sáng có một hội nghị lâm thời, anh phải lập tức đi,
buổi trưa tự mình chuẩn bị đồ ăn, đừng để đói, biết không?”
An Nhiên gật đầu, nhỏ giọng nói thầm, “em mới sẽ không giống
người nào đó dùng mì tôm hành mình.” Cô nhỏ mọn, còn nhớ chuyện tối ngày hôm
qua.
“Ha ha.” Tô Dịch Thừa cười lớn xoay người, lấy bộ âu phục mặc
cho ngày hôm nay từ trong tủ quần áo ra thay, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ,
sủng nịnh sờ sờ đầu cô, lại sờ cái bụng còn bằng phẳng kia, nhẹ nhàng hôn lên rốn
cô qua lớp đồ ngủ, nơi gần nhất với em bé trong bụng. Nhỏ giọng nói: “nghe lời.”
Cũng không biết là nói với cô hay là với ‘tiểu tình nhân’ trong bụng cô.
An Nhiên ngẩng đầu vuốt đầu anh, ngón tay lồng vào mái tóc mềm
mại của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, trong lòng còn sợ
hãi, im lặng một lúc, cuối cùng nhẹ giọng hỏi ra miệng: “thật sẽ không có chuyện
gì, đúng không?” Cô không yên lòng, cho dù anh đã năm lần bảy lượt cam đoan,
không phải là không tin tưởng anh, chỉ là sợ hãi, lo lắng, thế nào cũng không
thể hoàn toàn lờ đi mà yên tâm.
Chuyển biến quá nhanh như vậy, Tô Dịch Thừa giật mình sửng sốt,
mới phản ứng lại được cô đang nói cái gì, đứng dậy nhìn cô, không nề hà đảm bảo
với cô lần nữa: “thật sự sẽ không có chuyện gì, yên tâm.” Thật ra thì cảm giác
được quan tâm như vậy rất tốt, quan tâm như vậy, có đôi khi cha mẹ cũng không
cho được, mà kiểu được cô lo lắng từng giây từng phút thế này, thật ra cảm giác
thật không tệ, tất nhiên là trừ chân mày luôn nhíu lại của cô khiến anh nhìn rất
khó chịu.
An Nhiên cười, chỉ lẳng lặng cười nhẹ, tay sờ sờ mặt anh, gật
đầu nhẹ giọng đáp: “vâng.”
Tô Dịch Thừa nắm cánh tay nhỏ bé kia, nhẹ nhàng đặt trên
khóe miệng mình hôn nhẹ lên, nhìn cô mỉm cười.
Tiễn anh ra cửa, An Nhiên mới trở về phòng rửa mặt sau đó đi
ra ngoài ăn bữa sáng trên bàn ăn mà Tô Dịch Thừa đã chuẩn bị cho cô. Trứng gà
chân giò hun khói sandwich, cộng thêm một cốc sữa tươi còn nóng. Cầm lấy cái
bánh sanwich cắn một miếng to, mùi vị trước sau như một rất ngon, phối hợp với
trứng tráng chín 8 phần, lại uống một ngụm sữa tươi, An Nhiên thỏa mãn nhắm mắt
lại, có ảo giác, cô như là có thể nếm được mùi vị hạnh phúc.
Còn chưa ăn xong bữa sáng, lúc này điện thoại đặt trong
phòng ngủ vang lên, là một số lạ, điện thoại có mã vùng Giang Thành.
Chuông điện thoại kêu rất lâu, An Nhiên mới nhận điện thoại:
“a lô, ai vậy?”
“Là An Nhiên sao?” Bên kia điện thoại truyền đến một giọng
nói đượm vẻ tang thương, trầm thấp ám ách, nhưng có cảm giác quen thuộc.
An Nhiên nhíu nhíu mày, giọng nói này dường như cô biết,
nhưng mà nhất thời lại không nhớ nổi đã nghe thấy ở đâu, là giọng ai.
Ngờ vực hỏi: “ông là?”
Như là nghe ra nghi hoặc của cô, người bên kia điện thoại giải
thích: “tôi là Đồng Văn hải.”
“Đồng cục trưởng!” An Nhiên nhíu nhíu mày, có chút ngoài ý
muốn, không biết vì sao ông ta gọi điện thoại cho mình, nghi ngờ hỏi: “sao Đồng
cục lại gọi điện thoại cho tôi?”
“Ha ha, là thế này, hai ngày trước đi ăn cơm cùng Hoàng tổng
giám, hỏi ra mới biết cô đã rời khỏi công ty, hơi bất ngờ.” Đồng Văn Hải khẽ cười
nói.
An Nhiên lại càng khó hiểu, cô có từ chức hay không từ chức
thì có liên quan gì đến ông ta, đương nhiên bề ngoài phải lễ phép, cong cong
môi, thản nhiên nói: “vâng, vì xảy ra chút chuyện, đã rời đi.”
Nghe vậy, Đồng Văn Hải cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ khẽ
cười hỏi: “vậy gần đây đi làm ở chỗ khác hay là vẫn nghỉ ở nhà?”
An Nhiên cau mày, không biết ông ta hỏi nhiều như vậy đến tột
cùng muốn làm gì, nhưng cũng vẫn lễ phép trả lời, “ở nhà nghỉ ngơi.” Lần này
không đợi Đồng Văn Hải mở miệng, liền hỏi trước: “hôm nay Đồng cục trưởng gọi
cho tới là?”
“À, thật ra thì cũng không có việc gì.” Đồng Văn Hải ở bên
kia điện thoại khẽ cười tùy ý nói: “trưa nay muốn mời An Nhiên cùng ăn một bữa
cơm, An Nhiên có thể dành thời gian buổi trưa cho tôi được chứ?”
An Nhiên càng nhíu chặt chân mày: “Đồng cục trưởng tìm tôi
có việc?” Không biết tại sao, trong lòng có phần chống cự và bài xích ông ta,
mơ hồ không thích, hơn nữa cảm giác như vậy còn rất mãnh liệt.
“Ừ, đúng là có chút chuyện riêng muốn tìm cô nói chuyện,
không biết là một chút chuyện riêng muốn tìm ngươi nói một chút, không biết An
Nhiên có thể cho tôi vinh dự này hay không?” Đồng Văn hải cười nói.
Cái mũ lớn như thế chụp xuống đầu, An Nhiên còn từ chối nữa
hiển nhiên là không tiện rồi, huống chi ông ta cũng là người trong thị ủy, coi
như là đồng nghiệp của Tô Dịch Thừa, hơn nữa ông ta là cục trưởng cục xây dựng
Giang Thành, mặt khác Tô Dịch Thừa quản lý hạng mục đô thị khoa học công nghệ*,
nhất định hợp tác không ít với ông ta, tất nhiên không nên để quan hệ với ông
ta quá cứng ngắc. Nghĩ như thế, dù trong lòng không thích thế nào, An Nhiên vẫn
cười nhạt đồng ý: “Đồng cục trưởng nói đùa, phải là vinh hạnh của tôi được ngài
cho cơ hội trò chuyện này.”
“Ha ha.” Đồng Văn Hải cười to, một lúc lâu mới lên tiếng:
“được, vậy 12 giờ trưa nay, chúng ta gặp mặt ở ‘Giang Tâm uyển’.”
An Nhiên đồng ý, nói: “vâng, được.”
“Tốt, vậy đến lúc đó chúng ta gặp.” Đồng Văn Hải nói xong liền
cúp điện thoại.
Cúp máy, An Nhiên thừ người nhìn chằm chằm vào điện thoại di
động một lúc lâu, mới thu hồi ánh mắt. Một lần nữa cầm lấy bánh sandwich lên
ăn, chỉ là vì trong lòng nghĩ không ra trưa nay Đồng Văn Hải tìm cô vì lý do
gì, do đó ăn sanwich cũng không còn mùi vị kia nữa.
‘Giang Tâm uyển’ là một nhà ăn rất đặc sắc kiểu Trung, ở đây
không có đại sảnh, chỉ có các gian phòng nhỏ cho thuê, khung cảnh rất lịch sự
tao nhã.
Khi An Nhiên đến Đồng Văn Hải đã đến rồi, muốn một phòng
riêng, trong phòng bày biện lãng hoa lan rất đẹp, ngồi trên ghế gỗ tròn màu nâu
đỏ, Đồng Văn Hải cười nhạt nhìn cô: “tới rồi.”
An Nhiên cũng cười nhạt, kéo cái ghế ra ngồi xuống đối diện
ông ta, giơ lên tay nhìn đồng hồ, cười giỡn nói: “là tôi tới muộn sao?”
Đồng Văn Hải cười khẽ, cầm lấy chén trà rót cho cô trà long
tỉnh Tây Hồ mà nhân viên phục vụ vừa đưa lên, cười nói: “tôi mới đến thôi, nếm
thử trà long tỉnh ở đây, mùi vị rất được.”
An Nhiên đưa tay nhận lấy, nhưng nhẹ nhàng khoát khoát tay,
nói: “gần đây tôi không thể uống trà.” Trong những cần chú ý mà Tần Vân đưa cho
cô lần trước thỉnh thoảng chẳng làm gì thì cô xem một chút, trên đó rõ ràng ghi
chú phụ nữ có thai kị trà và cà phê.
Đồng Văn Hải nhìn cô, hỏi: “Thân thể khó chịu?”
An Nhiên cười nhạt lắc đầu, cũng không nhiều lời, chỉ hỏi:
“hôm nay Đồng cục trưởng tới tìm tôi, không biết là muốn nói gì?”
Đổng Văn Hải nhìn cô, một lúc lâu, mới lên tiếng, “An Nhiên
và Mạc Phi rất thân sao?”
An Nhiên sửng sốt, nhíu mày, có phần không hiểu rõ hàm ý của
ông ta: “tôi không hiểu ý Đồng cục trưởng.”
Đồng Văn Hải nhìn cô, trong mắt có loại cảm xúc khó tả, có
phần hoảng hốt, thật ra đối với cô, ông ta là mắc nợ, là hổ thẹn.
“Đồng cục trưởng?” Thấy ông ta không nói, An Nhiên lại thử gọi:
“Đồng cục trưởng?”
Lúc này Đồng Văn Hải mới phản ứng lại, nhìn cô, nhìn chằm chằm,
một lúc lâu mới lên tiếng: “An Nhiên, tôi có thể cầu xin cô, xin cô đừng can
thiệp vào hôn nhân của tiểu Tiệp và Mạc Phi nữa?”
VL: (*) hạng mục đô thị khoa học công nghệ: các
chương trước ta edit là hạng mục ban khoa học kỹ thuật, nhưng sau khi đọc kỹ
thì ta cảm thấy nghĩa này không phù hợp lắm, vì thế từ giờ trở đi ta sẽ dùng
cách diễn đạt hạng mục đô thị khoa học công nghệ nhé!